Dần Dần Luân Hãm

Cặp Mắt Ấy Luôn...

2024-12-21 02:49:01

Người đàn ông muốn đi vào phòng khách, lúc đi ngang qua phòng của Phất Diệu, đèn trong khe cửa vẫn còn sáng... Anh theo bản năng nhíu mày, đã trễ thế này rồi mà cô còn đang làm gì?

     

     

Anh dừng lại hai giây, vừa định rời đi thì bất ngờ đối mặt với người đang mở cửa.

     

     

Đôi mắt đó luôn khiến lòng anh muốn bốc cháy...

     

     

"Anh rể..."

     

     

Cô nhìn thấy người đàn ông đứng trước cửa thì hoảng sợ, tim đập thình thịch, buổi tối cô xem tài liệu nên chưa kịp ăn cơm chiều, bây giờ có chút đói bụng, muốn lặng lẽ xuống lầu tìm đồ ăn trong tủ lạnh.

     

     

Sao anh lại đứng trước cửa phòng cô?

     

     

"Ừ."

     

     

Đây là lần đầu tiên anh đáp lại cô... Làm cô có chút bất ngờ vì được đáp lại.

     

     

Cô có cần phải sợ đến mức mặt mày tái mét như vậy không? Người đàn ông thầm nghĩ, hiện tại anh không nên đi, như vậy có vẻ anh đang chạy trối chết.

     

     

Cô kinh hoàng như vậy là đang làm gì đó không dám cho người khác biết hay sao? Giống như chuyện cô đang muốn làm là sai trái vậy.

     

     

Từ Thiếu Ngu cúi đầu nhìn đỉnh tóc của cô, dưới ánh đèn có vẻ vô cùng bồng bềnh, giống như bị người cào qua, có chút rối tung.

     

     

Cô sợ anh sao? Anh đúng là nên dọa cô thêm một chút, để cô dập tắt tâm tư trong lòng, vì thế anh bước vào phòng Phất Diệu dưới ánh mắt nhìn chăm chú của cô.

     

     

Cô xoa bụng, đói quá.. Nhưng cô không có can đảm để một mình anh ở trong phòng, bản thân thì đi ra ngoài.

     

     

Anh quét mắt nhìn xung quanh, trong phòng được cô dọn dẹp sạch sẽ, trên giường còn đặt một con búp bê cũ kỹ.

     

     

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nhìn qua đã khá lâu năm, trên tai gấu nhỏ có một mụn vá hình nơ bướm buồn cười, vừa nhìn đã biết là chưa từng thay đổi, chỉ sợ khi còn bé cô đã chảy không ít nước miếng lên đó.

     

     

Gần bên giường có mùi thơm rất quyến rũ, không giống với mùi sữa dưỡng thể của vợ anh thường dùng.

     

     

Người đàn ông vóc dáng cao ráo, bóng đèn treo trên cao chiếu xuống tạo nên những đường nét sắc bén trên gương mặt anh.

     

     

Anh vừa đi vừa quan sát bốn phía, tầm mắt chú ý tới bàn trang điểm nhỏ nhắn kia, cô nhắm mắt theo đuôi đi theo phía sau người đàn ông.

     

     

"Anh rể, anh muốn uống nước không?"

     

     

"Không cần."

     

     

Trên bàn không có nhiều chai lọ giống như vợ anh hay bày biện, nơi đó trống rỗng, chỉ đặt một cây bút và laptop...

     

     

Cô còn đang đi học sao?

     

     

Ngay từ lúc vợ anh đưa ra ý tưởng muốn cô trở về, tài liệu của cô đã được đưa tới, hồ sơ đó anh vẫn luôn không động đến.

     

     

Bởi vì anh cảm thấy sẽ không xảy ra chuyện gì cả, cho nên không cần tìm hiểu rõ.

     

     

Cô bối rối, cảm thấy trong căn phòng nhỏ của cô không có thứ gì có thể chiêu đãi vị khách quý không mời mà tới này.

     

     

Cô suy nghĩ, vén một góc chăn lên, cẩn thận vuốt phẳng nếp gấp trên giường: "Anh, ngồi đi..."

     

     

Người đàn ông nghe thấy giọng điệu mềm mại của cô thì lông mày liền nhíu lại, cô nhìn mà bất an, tay buông xuống xoa nhẹ lòng bàn tay.

     

     

Cô đứng trước mặt anh như chim non đối diện chim ưng, không tự chủ muốn cúi đầu...

     

     

Người đàn ông ngồi xuống, trên người bị một loại mùi hương thoang thoảng bao bọc, anh ngước mắt nhìn cô em vợ trước mặt...

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


     

     

Khuôn mặt cô dần đỏ lên dưới cái nhìn soi mói của anh.

     

     

Cô không chịu được khi phải trực tiếp đối mặt với người đàn ông, bèn cụp mi xuống liếc mắt một cái rồi lại né tránh, đứng thẳng tắp như dây cung bị kéo căng.

     

     

Cô thấy anh không có động tác, không khỏi hoài nghi có phải chị gái đã thuyết phục anh thành công hay không.

     

     

Vậy anh tới đây làm gì? Hình như trong sách có đề cập tới...

     

     

Cô suy nghĩ một lát, chậm rãi quỳ xuống, đưa tay sờ lên đầu gối người đàn ông rồi nhẹ nhàng vuốt ve.

     

     

Giống như một con thú nhỏ đang khẩn cầu thương xót ở bên chân chủ nhân.

     

     

"Anh muốn tìm thứ gì sao?"

     

     

Cô cắn môi ngước mắt nhìn anh, cái cổ trắng nõn tinh tế đối lập rõ ràng với mái tóc dài đen nhánh mềm mại của cô.

     

     

Âm thầm chậm rãi quyến rũ anh.

     

     

Người đàn ông vẫn luôn trầm mặc, anh muốn nhìn xem Phất Diệu muốn làm cái gì: "Tùy tiện xem thử thôi."

     

     

"Chị em cho em cái gì? Tôi đều có thể cho em. Về Paris đi, nơi này không phải chỗ của em."

     

     

Anh và chị gái là người trên cùng một con thuyền, cô làm sao dám nói: "Đều là em tự nguyện..."

     

     

"Anh không cần lo lắng, em sẽ không nói gì ra ngoài cả..."

     

     

Tầm mắt này làm anh không thể nhìn rõ nét mặt của cô, chỉ có thể nhìn thấy bàn tay mảnh khảnh đang đặt trên đầu gối của mình và bộ ngực căng tròn vểnh cao của cô.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Dần Dần Luân Hãm

Số ký tự: 0