Em Quá Ích Kỷ
2024-12-21 02:49:01
Sau lưng cô ta, bọn người kia không phải vẫn luôn nói cô ta là gà mái không biết đẻ trứng, tuy rằng kẻ ăn nói lung tung đó đã bị chồng cô ta dạy dỗ, nhưng câu nói đó vẫn ám ảnh cô ta, nhiều năm như vậy vẫn không quên được.
"Trong nhà cũng đâu có ngôi vị hoàng đế cần người kế thừa..."
Phất Nhược Hoa đè tay chồng lại, không cho anh lật trang sách, địa vị và các mối quan hệ của anh không phải thứ mà ngôi vị hoàng đế có thể sánh bằng, nếu cả thứ này mà anh còn không tiếc cho cô ta, vậy con của anh thì sao? Từ nhỏ đứa trẻ đó sẽ gọi cô ta là mẹ, sau này cũng sẽ làm mọi thứ vì cô ta.
"Mẹ vẫn luôn muốn có đứa cháu mang dòng máu của anh!"
"Ông xã... Em cũng không muốn quyết định như vậy... Em không còn cách nào khác, em không thể gả vào nhà anh mà một đứa con cũng không thể sinh cho anh..."
Mẹ chồng hiện tại là hiệu trưởng trường đại học cô ta đang công tác, thời trẻ từng là thanh niên trí thức ở Thượng Hải... Nói chuyện gay gắt, thích nấu canh bổ cho cô ta nhưng cô ta lại không thích uống, còn thích nói mấy câu triết lý phương Tây, người miền Bắc như cô ta làm sao hiểu được?
Lại còn để cô dọn vào ở chung trong khu tập thể, tự chăm sóc bản thân, cô ta cũng sẽ không cho rằng mẹ chồng thật lòng với mình, chỉ cảm thấy châm chọc.
Mục đích chính là muốn cô ta nhân danh "bồi bổ sức khỏe" để đi khám bác sĩ mà thôi.
"Em lúc nào cũng tự ép buộc bản thân..."
“Phất Diệu, đuổi đi.”
Đó là thông điệp cuối cùng của anh.
Thân phận bị giam cầm, tuổi tác bị hạn chế, tính cách khác biệt, mục đích cố chấp, khiến anh khó có thể chấp nhận...
"Thiếu Ngu, em chưa từng cầu xin anh điều gì, em thật sự muốn có con..."
"Nếu em muốn thì chúng ta nhận nuôi."
"Làm sao có thể giống nhau được?"
Giọng điệu của cô ta trở nên gấp gáp, cảm xúc kích động, chắc chắn là muốn ép anh phải đồng ý...
Người đàn ông đeo kính lên, nhìn kỹ khuôn mặt vợ mình, đầu đau như búa bổ...
Con người chẳng qua chỉ có hai trăm lẻ sáu cái xương, nhưng quần áo khoác lên mình lại có muôn hình vạn trạng.
Anh đột nhiên không đoán ra được tâm tư của người vợ đầu ấp tay gối, thật đáng sợ, người vợ này có thể tỉ mỉ chọn lựa cho chồng một người bạn giường, quả thật hoang đường, chẳng lẽ cô ta không sợ anh cướp mất lần đầu tiên của Phất Diệu rồi phải chịu trách nhiệm với cô luôn sao?
"Con bé còn nhỏ, em không sợ em ấy sinh con sẽ gặp chuyện ngoài ý muốn sao? Tuổi của anh cũng đủ làm cha em ấy rồi... Em nghĩ như thế nào..."
"Em bảo anh làm chuyện đó với con bé sao? Em coi anh là hạng người háo sắc đó sao?"
"Ông xã, anh đừng nóng giận, em không có ý đó..." Phất Nhược Hoa vội vàng giải thích.
Chính vì anh không phải hạng người đó, đối xử với họ hàng đều công bằng, không chèn ép cũng không giúp đỡ, ngay cả bạn bè của cô ta anh cũng không thèm quan tâm.
Chính sự lạnh nhạt này khiến cô ta khao khát có một đứa con để thay đổi hiện trạng xa cách...
"Tuổi em ấy còn nhỏ, không thích hợp, em đừng có suy nghĩ đó nữa..."
"Dù sao cũng có bác sĩ, đâu đến nỗi chết người, hơn nữa Phất Diệu cũng tự nguyện..."
Phất Nhược Hoa hiểu lầm ý của chồng, tưởng rằng anh lo lắng cho tình trạng sức khỏe của Phất Diệu, sợ đứa bé sinh ra không thuận lợi... Sau khi mọi chuyện kết thúc, cô ta sẽ âm thầm xử lý Phất Diệu, nếu chồng cô ta muốn làm thì cũng không phải không được.
Trên đời này còn ai nhớ tới Phất Diệu chứ?
"Bây giờ khoa học kỹ thuật phát triển như vậy..."
Nhìn thấy ánh mắt thất vọng của chồng, cô ta nhịn không được giải thích thêm một câu...
“Nhược Hoa, em quá ích kỷ rồi, chuyện này anh không thể đồng ý.”
"Nếu em còn giữ suy nghĩ đó thì đừng ở lại kinh đô tự tạo áp lực cho bản thân nữa, tìm một khu du lịch nào đó mà chơi cho khuây khỏa đi."
Người đàn ông nghe lời nói vô thức của cô ta mà lạnh người, cô ta coi con người như trò đùa, mấy năm nay cô ta đã được nuông chiều quá mức, trở nên hư hỏng và ngông cuồng rồi.
"Anh ra ngoài ngủ!"
Người đàn ông đen mặt xốc chăn lên đi ra cửa, Phất Nhược Hoa tuy sợ uy nghiêm của anh nhưng cô ta biết tính tình chồng mình, bảo cô ta đi chỉ là lời nói suông, anh là người có tính nhân nhượng người nhà.
Cô ta tiếp tục vuốt ve làn da mịn màng của mình, treo nụ cười chiến thắng bình yên chìm vào giấc ngủ.
"Trong nhà cũng đâu có ngôi vị hoàng đế cần người kế thừa..."
Phất Nhược Hoa đè tay chồng lại, không cho anh lật trang sách, địa vị và các mối quan hệ của anh không phải thứ mà ngôi vị hoàng đế có thể sánh bằng, nếu cả thứ này mà anh còn không tiếc cho cô ta, vậy con của anh thì sao? Từ nhỏ đứa trẻ đó sẽ gọi cô ta là mẹ, sau này cũng sẽ làm mọi thứ vì cô ta.
"Mẹ vẫn luôn muốn có đứa cháu mang dòng máu của anh!"
"Ông xã... Em cũng không muốn quyết định như vậy... Em không còn cách nào khác, em không thể gả vào nhà anh mà một đứa con cũng không thể sinh cho anh..."
Mẹ chồng hiện tại là hiệu trưởng trường đại học cô ta đang công tác, thời trẻ từng là thanh niên trí thức ở Thượng Hải... Nói chuyện gay gắt, thích nấu canh bổ cho cô ta nhưng cô ta lại không thích uống, còn thích nói mấy câu triết lý phương Tây, người miền Bắc như cô ta làm sao hiểu được?
Lại còn để cô dọn vào ở chung trong khu tập thể, tự chăm sóc bản thân, cô ta cũng sẽ không cho rằng mẹ chồng thật lòng với mình, chỉ cảm thấy châm chọc.
Mục đích chính là muốn cô ta nhân danh "bồi bổ sức khỏe" để đi khám bác sĩ mà thôi.
"Em lúc nào cũng tự ép buộc bản thân..."
“Phất Diệu, đuổi đi.”
Đó là thông điệp cuối cùng của anh.
Thân phận bị giam cầm, tuổi tác bị hạn chế, tính cách khác biệt, mục đích cố chấp, khiến anh khó có thể chấp nhận...
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Thiếu Ngu, em chưa từng cầu xin anh điều gì, em thật sự muốn có con..."
"Nếu em muốn thì chúng ta nhận nuôi."
"Làm sao có thể giống nhau được?"
Giọng điệu của cô ta trở nên gấp gáp, cảm xúc kích động, chắc chắn là muốn ép anh phải đồng ý...
Người đàn ông đeo kính lên, nhìn kỹ khuôn mặt vợ mình, đầu đau như búa bổ...
Con người chẳng qua chỉ có hai trăm lẻ sáu cái xương, nhưng quần áo khoác lên mình lại có muôn hình vạn trạng.
Anh đột nhiên không đoán ra được tâm tư của người vợ đầu ấp tay gối, thật đáng sợ, người vợ này có thể tỉ mỉ chọn lựa cho chồng một người bạn giường, quả thật hoang đường, chẳng lẽ cô ta không sợ anh cướp mất lần đầu tiên của Phất Diệu rồi phải chịu trách nhiệm với cô luôn sao?
"Con bé còn nhỏ, em không sợ em ấy sinh con sẽ gặp chuyện ngoài ý muốn sao? Tuổi của anh cũng đủ làm cha em ấy rồi... Em nghĩ như thế nào..."
"Em bảo anh làm chuyện đó với con bé sao? Em coi anh là hạng người háo sắc đó sao?"
"Ông xã, anh đừng nóng giận, em không có ý đó..." Phất Nhược Hoa vội vàng giải thích.
Chính vì anh không phải hạng người đó, đối xử với họ hàng đều công bằng, không chèn ép cũng không giúp đỡ, ngay cả bạn bè của cô ta anh cũng không thèm quan tâm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chính sự lạnh nhạt này khiến cô ta khao khát có một đứa con để thay đổi hiện trạng xa cách...
"Tuổi em ấy còn nhỏ, không thích hợp, em đừng có suy nghĩ đó nữa..."
"Dù sao cũng có bác sĩ, đâu đến nỗi chết người, hơn nữa Phất Diệu cũng tự nguyện..."
Phất Nhược Hoa hiểu lầm ý của chồng, tưởng rằng anh lo lắng cho tình trạng sức khỏe của Phất Diệu, sợ đứa bé sinh ra không thuận lợi... Sau khi mọi chuyện kết thúc, cô ta sẽ âm thầm xử lý Phất Diệu, nếu chồng cô ta muốn làm thì cũng không phải không được.
Trên đời này còn ai nhớ tới Phất Diệu chứ?
"Bây giờ khoa học kỹ thuật phát triển như vậy..."
Nhìn thấy ánh mắt thất vọng của chồng, cô ta nhịn không được giải thích thêm một câu...
“Nhược Hoa, em quá ích kỷ rồi, chuyện này anh không thể đồng ý.”
"Nếu em còn giữ suy nghĩ đó thì đừng ở lại kinh đô tự tạo áp lực cho bản thân nữa, tìm một khu du lịch nào đó mà chơi cho khuây khỏa đi."
Người đàn ông nghe lời nói vô thức của cô ta mà lạnh người, cô ta coi con người như trò đùa, mấy năm nay cô ta đã được nuông chiều quá mức, trở nên hư hỏng và ngông cuồng rồi.
"Anh ra ngoài ngủ!"
Người đàn ông đen mặt xốc chăn lên đi ra cửa, Phất Nhược Hoa tuy sợ uy nghiêm của anh nhưng cô ta biết tính tình chồng mình, bảo cô ta đi chỉ là lời nói suông, anh là người có tính nhân nhượng người nhà.
Cô ta tiếp tục vuốt ve làn da mịn màng của mình, treo nụ cười chiến thắng bình yên chìm vào giấc ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro