Đưa Phất Diệu Đ...
2024-12-21 02:49:01
Buổi tối công việc không nhiều, anh về nhà sớm một chút, vợ anh đang ở phòng ngủ thoa kem dưỡng da... Vẫn là dáng vẻ xinh đẹp như ban ngày, thấy anh vén chăn lên giường, cô ta dừng động tác bôi kem, lúc đứng dậy có chút ấp úng.
"Xong việc rồi à?"
"Ừ"
Người đàn ông lật sách ở đầu giường, vẻ mặt điềm tĩnh...
"Thiếu Ngu..."
“Đừng nói thêm gì cả.”
"Nếu dạo này em cảm thấy áp lực quá thì ra ngoài chơi đi, đừng bận tâm đến chuyện này nữa..."
Người đàn ông biết bước tiếp theo cô ta muốn nói gì... Cô ta lúc nào cũng tỏ vẻ nhượng bộ, nhưng thực chất là đang ép anh phải thỏa hiệp.
Anh thật sự không hiểu nổi, ngoại trừ chuyện chăn gối không hòa hợp, làm chồng như anh còn gì chưa tốt nữa.
Bao nhiêu năm nay, dù là tài nguyên, danh lợi, địa vị hay trách nhiệm mà bản thân anh nên làm, thậm chí là những ngày kỷ niệm.
Sao anh vẫn chưa khiến vị giáo sư Phất này hài lòng chứ?
“Ngày mai đưa Phất Diệu đi đi.”
"Nhược Hoa... Em cũng không còn trẻ nữa, sao cứ mãi ngây thơ như vậy?"
"Sao nhất định phải cố chấp với một đứa bé không thể sinh con chứ?"
Phất Diệu - hai chữ này khiến anh nóng hết cả người.
Ánh mắt là thứ bộc lộ tâm tư rõ ràng nhất, sáng nay cô nhìn anh rồi lại cụp xuống, một người không nói không rằng, chẳng phải là đang lén lút đưa tình với anh sao?
Hơn nữa cô còn khiến anh phản ứng mạnh mẽ như vậy, thật khó tưởng tượng chuyện đó lại xảy ra với anh.
Thật nực cười.
Nghĩ đến chuyện sáng nay phải lấy báo che mắt thư ký, anh không khỏi tức giận.
"Ông xã... Sao anh cứ cố chấp như vậy?"
"Chỉ là để em ấy sinh con thôi mà... nguy hiểm gì em cũng đều đã tính toán kỹ rồi..."
Phất Nhược Hoa cũng nằm xuống, ý tứ không thay đổi.
Gần như vừa tốt nghiệp đại học là cô ta đã kết hôn với Từ Thiếu Ngu, ở trường, trong công việc, đi đâu anh cũng chiều chuộng cô ta, năm nào cũng là nhân viên ưu tú, gần như chưa từng phải chịu khổ, kết giao bạn bè cũng không cần tốn tâm tư.
Hôn nhân không con cái thật nhạt nhẽo.
"Bố mẹ đã lớn tuổi rồi, nhiều năm qua em vẫn không mang thai được, mẹ tuy không nói nhưng trong lòng chắc chắn có ý kiến, hơn nữa bây giờ có mang thai thì em cũng là sản phụ lớn tuổi rồi, Phất Diệu còn nhỏ, hồi phục nhanh, cũng không phải lo lắng về sau nên em mới gọi con bé về..."
"Em tin tưởng anh mà, đúng không? Anh cứ coi con bé như người xa lạ là được rồi, chuyện này chỉ có hai ta biết, em sẽ không trách anh đâu, Thiếu Ngu..."
ông có con sẽ làm tình hình gia đình không ổn định, em cũng sợ tổ chức làm khó dễ anh, chúng ta cũng đâu phải không bồi thường cho Phất Diệu."
Từ Thiếu Ngu không ngờ vợ mình lại nói ra những lời này.
Tuy anh cảm thấy Phất Diệu có ý đồ đen tối nhưng dù sao cũng là em vợ, anh không tiện dùng biện pháp mạnh.
Vợ anh thì ngược lại, rất tích cực vun vén cho anh và Phất Diệu... Rốt cuộc là anh cố chấp, hay anh nên nghe theo lời vợ mình, cùng em vợ xảy ra chuyện gì đó, giúp vợ mình vui vẻ...
"Bên phía bố mẹ thì em đừng lo, em không muốn nghe họ cằn nhằn thì đừng về..."
"Mấy năm nay không phải đều như vậy sao?"
"Bây giờ anh cũng không còn trẻ nữa, anh đã coi nhẹ mọi thứ rồi... Nhược Hoa... Em bị thương trong người, đừng làm khó bản thân nữa..."
Người đàn ông nắm lấy tay Phất Nhược Hoa, định dùng lý lẽ và tình cảm để thuyết phục: "Là vấn đề của anh, thầy bói cũng nói đời này anh không có con, anh cũng không thích trẻ con... Như vậy là tốt lắm rồi..."
"Nếu ở kinh đô nghe nhiều lời đồn đại thì em hãy đến Thượng Hải, đổi gió một chút, cũng ở gần đây thôi..."
Đúng vậy... Bao nhiêu năm nay... Bao nhiêu năm sống trong giới phu nhân, cô ta chưa từng tự tin trước người khác, cho dù địa vị của chồng cô ta có cao hơn người khác, bản thân bọn họ cũng không dám nói gì với cô ta.
Đến Thượng Hải cũng tốt, chỉ là như vậy sẽ phải thoát khỏi vùng an toàn, cũng xa cách chồng hơn.
"Xong việc rồi à?"
"Ừ"
Người đàn ông lật sách ở đầu giường, vẻ mặt điềm tĩnh...
"Thiếu Ngu..."
“Đừng nói thêm gì cả.”
"Nếu dạo này em cảm thấy áp lực quá thì ra ngoài chơi đi, đừng bận tâm đến chuyện này nữa..."
Người đàn ông biết bước tiếp theo cô ta muốn nói gì... Cô ta lúc nào cũng tỏ vẻ nhượng bộ, nhưng thực chất là đang ép anh phải thỏa hiệp.
Anh thật sự không hiểu nổi, ngoại trừ chuyện chăn gối không hòa hợp, làm chồng như anh còn gì chưa tốt nữa.
Bao nhiêu năm nay, dù là tài nguyên, danh lợi, địa vị hay trách nhiệm mà bản thân anh nên làm, thậm chí là những ngày kỷ niệm.
Sao anh vẫn chưa khiến vị giáo sư Phất này hài lòng chứ?
“Ngày mai đưa Phất Diệu đi đi.”
"Nhược Hoa... Em cũng không còn trẻ nữa, sao cứ mãi ngây thơ như vậy?"
"Sao nhất định phải cố chấp với một đứa bé không thể sinh con chứ?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Phất Diệu - hai chữ này khiến anh nóng hết cả người.
Ánh mắt là thứ bộc lộ tâm tư rõ ràng nhất, sáng nay cô nhìn anh rồi lại cụp xuống, một người không nói không rằng, chẳng phải là đang lén lút đưa tình với anh sao?
Hơn nữa cô còn khiến anh phản ứng mạnh mẽ như vậy, thật khó tưởng tượng chuyện đó lại xảy ra với anh.
Thật nực cười.
Nghĩ đến chuyện sáng nay phải lấy báo che mắt thư ký, anh không khỏi tức giận.
"Ông xã... Sao anh cứ cố chấp như vậy?"
"Chỉ là để em ấy sinh con thôi mà... nguy hiểm gì em cũng đều đã tính toán kỹ rồi..."
Phất Nhược Hoa cũng nằm xuống, ý tứ không thay đổi.
Gần như vừa tốt nghiệp đại học là cô ta đã kết hôn với Từ Thiếu Ngu, ở trường, trong công việc, đi đâu anh cũng chiều chuộng cô ta, năm nào cũng là nhân viên ưu tú, gần như chưa từng phải chịu khổ, kết giao bạn bè cũng không cần tốn tâm tư.
Hôn nhân không con cái thật nhạt nhẽo.
"Bố mẹ đã lớn tuổi rồi, nhiều năm qua em vẫn không mang thai được, mẹ tuy không nói nhưng trong lòng chắc chắn có ý kiến, hơn nữa bây giờ có mang thai thì em cũng là sản phụ lớn tuổi rồi, Phất Diệu còn nhỏ, hồi phục nhanh, cũng không phải lo lắng về sau nên em mới gọi con bé về..."
"Em tin tưởng anh mà, đúng không? Anh cứ coi con bé như người xa lạ là được rồi, chuyện này chỉ có hai ta biết, em sẽ không trách anh đâu, Thiếu Ngu..."
ông có con sẽ làm tình hình gia đình không ổn định, em cũng sợ tổ chức làm khó dễ anh, chúng ta cũng đâu phải không bồi thường cho Phất Diệu."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Từ Thiếu Ngu không ngờ vợ mình lại nói ra những lời này.
Tuy anh cảm thấy Phất Diệu có ý đồ đen tối nhưng dù sao cũng là em vợ, anh không tiện dùng biện pháp mạnh.
Vợ anh thì ngược lại, rất tích cực vun vén cho anh và Phất Diệu... Rốt cuộc là anh cố chấp, hay anh nên nghe theo lời vợ mình, cùng em vợ xảy ra chuyện gì đó, giúp vợ mình vui vẻ...
"Bên phía bố mẹ thì em đừng lo, em không muốn nghe họ cằn nhằn thì đừng về..."
"Mấy năm nay không phải đều như vậy sao?"
"Bây giờ anh cũng không còn trẻ nữa, anh đã coi nhẹ mọi thứ rồi... Nhược Hoa... Em bị thương trong người, đừng làm khó bản thân nữa..."
Người đàn ông nắm lấy tay Phất Nhược Hoa, định dùng lý lẽ và tình cảm để thuyết phục: "Là vấn đề của anh, thầy bói cũng nói đời này anh không có con, anh cũng không thích trẻ con... Như vậy là tốt lắm rồi..."
"Nếu ở kinh đô nghe nhiều lời đồn đại thì em hãy đến Thượng Hải, đổi gió một chút, cũng ở gần đây thôi..."
Đúng vậy... Bao nhiêu năm nay... Bao nhiêu năm sống trong giới phu nhân, cô ta chưa từng tự tin trước người khác, cho dù địa vị của chồng cô ta có cao hơn người khác, bản thân bọn họ cũng không dám nói gì với cô ta.
Đến Thượng Hải cũng tốt, chỉ là như vậy sẽ phải thoát khỏi vùng an toàn, cũng xa cách chồng hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro