Nơi Đó Hình Như...
2024-12-21 02:49:01
Phất Diệu nằm trên giường, liếm nhẹ đôi môi ướt át đỏ tươi xinh đẹp.
Cô duỗi tay ra nhìn, hình như chỗ của anh rể rất lớn, sáng hôm đó, cô và anh rể đã cùng nhau ăn bữa sáng...
Cô khiếp đảm Từ Thiếu Ngu ăn chậm chạp, anh rể coi thường cô ăn không tiếng động.
Thật sự là do bảo mẫu tự mình gói bánh bao hấp quá hấp dẫn, cô không nhịn được lại cầm thêm một cái, cùng tay anh rể đụng vào nhau, mu bàn tay anh còn lơ đãng đặt trên tay cô, cô còn chưa kịp cảm nhận nhiệt độ trong lòng bàn tay anh, anh rể đã thu tay lại.
Cô nghe được một tiếng “chậc” nho nhỏ không kiên nhẫn, khiến cô không dám thở mạnh…
Trong lòng cô có chút xấu hổ vì bản thân ăn quá nhiều, gương mặt cô đỏ bừng, vốn muốn nói mấy câu nịnh nọt Từ Thiếu Ngu, rồi lại đành im lặng trước ánh mắt lạnh lùng của anh.
Cô không dám nữa, cô sợ anh rể không cho cô ăn cơm...
Mỗi lần anh rể đối mặt với cô, khuôn mặt vốn bình tĩnh nho nhã luôn trở nên nghiêm khắc, cau mày làm cô một câu cũng không dám nhiều lời.
Anh rể đối xử với người làm trong nhà như bảo mẫu, lái xe, bảo vệ đều là lễ phép ôn hòa... Thậm chí có thể nói là rất khiêm tốn, một chút kiêu ngạo cũng không có.
Vì sao duy chỉ có đối với cô mới như vậy...
Có phải anh đang ghét bỏ con người không đóng góp, lại còn ăn uống miễn phí trong nhà anh là cô hay không.
Công việc duy nhất của cô chính là theo anh...
Nhưng anh không muốn.
Cô nhịn không được cảm thấy tủi thân, bi ai gọi anh: "Anh rể..."
“Đừng nhìn tôi.”
“Ăn không nói, ngủ không nói.”
Từ Thiếu Ngu đẩy mắt kính, gác đũa lên bàn, không còn ham muốn ăn gì nữa...
Lại là loại ánh mắt muốn cự tuyệt còn nghênh đón này, cô cứ thích dùng đôi mắt màu hổ phách quyến rũ đàn ông như vậy sao?
Sóng nước lấp lánh trong mắt cô như đang nói, anh nhìn thêm một chút đi, nhìn thêm một chút đi.
Sau đó sẽ rơi vào âm trì địa ngục.
Cô nghe được giọng nói lạnh lùng của anh rể thì nhanh chóng cúi đầu, vì sao anh lại đối xử với cô hung dữ như vậy... Nước mắt của cô lạch cạch rơi xuống bát cơm trước mặt, cắn môi không dám phát ra tiếng nức nở.
Bánh bao nhỏ cũng không còn ngon nữa.
Anh rể mang theo thư ký đi xa, áp suất thấp trong nhà cũng tản đi.
Lúc lướt qua bên cạnh cô, khóe mắt đẫm nước của cô vừa hay có thể nhìn thấy vị trí phồng to kia của anh.
Chớp chớp nước mắt, tầm mắt lại mơ hồ...
Anh rể sẽ không để cho cô chạm vào nơi đó, anh chỉ cho chị gái chạm vào, không cần cô.
Ngôi nhà bắt đầu trở nên cực kỳ yên tĩnh, bảo mẫu thấy cô đáng thương thì tốt bụng cầm khăn lau nước mắt cho cô.
Bà ấy cũng không hiểu, Phất tiểu thư có dáng vẻ xinh đẹp như vậy, tại sao ông chủ lại có thái độ với cô như thế?
Thậm chí còn không giống bộ dáng nho nhã bình thường của anh.
"Phất tiểu thư, lau đi, bình thường chủ nhiệm Từ đối xử với những người làm như chúng tôi rất tốt, sao hôm nay lại..."
Bảo mẫu ngoại trừ thở dài cũng không nói ra được lời gì không tốt về Từ Thiếu Ngu...
"Có phải cô chọc ngài ấy tức giận rồi không?"
Bảo mẫu nhỏ giọng hỏi cô, cô nhận lấy khăn giấy lau mặt, kịp nhận ra mỗi khi cô ở gần Từ Thiếu Ngu là anh sẽ không vui.
"Anh ấy rất tốt..."
Sao cô có thể phản bác câu nói này của bảo mẫu được, trong nhà đều là người của anh, nhưng cô cũng cảm ơn sự an ủi của bà...
"Nếu chủ nhiệm ở chung nhiều với Phất tiểu thư thì nhất định sẽ thích cô, cô đừng khóc nữa, bình thường ngài ấy... Đối với phu nhân cũng vậy, cô đừng nghĩ nhiều..."
Bảo mẫu ý thức được mình vừa nói những lời không nên nói, vội vàng đi làm việc khác...
Cô dụi dụi mắt đi lên lầu, cầm phần tư liệu về cuộc đời anh rể mà chị gái đưa cho, anh thật sự rất tài giỏi, học liên tục đến bậc thạc sĩ, còn từng làm bác sĩ sản khoa, sau đó từ bỏ ngành y để theo đuổi chính trị.
Nghĩ đến người chồng hờ vừa rồi còn khinh miệt mình, trong lòng cô không muốn thừa nhận rằng anh tài giỏi.
Cô khóc đến mức mí mắt đỏ hoe, ngón tay nhìn kỹ từng dòng chữ trên hồ sơ.
Cô thật sự sợ thời gian kéo dài quá lâu, chị gái sẽ thay đổi ý định, dù sao điều kiện chị gái đưa ra hấp dẫn như vậy...
Trong tư liệu có nói anh rể giao tiếp với mọi người rất khéo léo, người quen biết cũng đều là những người có học thức cao. Có phải anh rể thích kiểu phụ nữ mạnh mẽ như chị gái hay không? Phất Diệu bắt đầu buồn bã.
Sự nghiệp đối với cô mà nói quá xa vời, trách sao chồng hờ lại ghét bỏ cô... Chắc chắn là cảm thấy nói chuyện với cô chán ngắt.
Tính ra cô còn là đứa mù chữ, ngay cả trường cấp hai trong nước cũng chưa từng đi học.
Cô nghiêm túc cầm bút ghi chú, không ai dạy cô viết chữ Hán như thế nào, tất cả đều là cô tự học, chỉ là mỗi chữ đều giống như chữ của trẻ mẫu giáo.
Cô cắn đầu bút, cuối cùng vẫn đổi sang tiếng Pháp, viết nhanh hơn, ghi nhớ cũng nhiều hơn...
Cô duỗi tay ra nhìn, hình như chỗ của anh rể rất lớn, sáng hôm đó, cô và anh rể đã cùng nhau ăn bữa sáng...
Cô khiếp đảm Từ Thiếu Ngu ăn chậm chạp, anh rể coi thường cô ăn không tiếng động.
Thật sự là do bảo mẫu tự mình gói bánh bao hấp quá hấp dẫn, cô không nhịn được lại cầm thêm một cái, cùng tay anh rể đụng vào nhau, mu bàn tay anh còn lơ đãng đặt trên tay cô, cô còn chưa kịp cảm nhận nhiệt độ trong lòng bàn tay anh, anh rể đã thu tay lại.
Cô nghe được một tiếng “chậc” nho nhỏ không kiên nhẫn, khiến cô không dám thở mạnh…
Trong lòng cô có chút xấu hổ vì bản thân ăn quá nhiều, gương mặt cô đỏ bừng, vốn muốn nói mấy câu nịnh nọt Từ Thiếu Ngu, rồi lại đành im lặng trước ánh mắt lạnh lùng của anh.
Cô không dám nữa, cô sợ anh rể không cho cô ăn cơm...
Mỗi lần anh rể đối mặt với cô, khuôn mặt vốn bình tĩnh nho nhã luôn trở nên nghiêm khắc, cau mày làm cô một câu cũng không dám nhiều lời.
Anh rể đối xử với người làm trong nhà như bảo mẫu, lái xe, bảo vệ đều là lễ phép ôn hòa... Thậm chí có thể nói là rất khiêm tốn, một chút kiêu ngạo cũng không có.
Vì sao duy chỉ có đối với cô mới như vậy...
Có phải anh đang ghét bỏ con người không đóng góp, lại còn ăn uống miễn phí trong nhà anh là cô hay không.
Công việc duy nhất của cô chính là theo anh...
Nhưng anh không muốn.
Cô nhịn không được cảm thấy tủi thân, bi ai gọi anh: "Anh rể..."
“Đừng nhìn tôi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Ăn không nói, ngủ không nói.”
Từ Thiếu Ngu đẩy mắt kính, gác đũa lên bàn, không còn ham muốn ăn gì nữa...
Lại là loại ánh mắt muốn cự tuyệt còn nghênh đón này, cô cứ thích dùng đôi mắt màu hổ phách quyến rũ đàn ông như vậy sao?
Sóng nước lấp lánh trong mắt cô như đang nói, anh nhìn thêm một chút đi, nhìn thêm một chút đi.
Sau đó sẽ rơi vào âm trì địa ngục.
Cô nghe được giọng nói lạnh lùng của anh rể thì nhanh chóng cúi đầu, vì sao anh lại đối xử với cô hung dữ như vậy... Nước mắt của cô lạch cạch rơi xuống bát cơm trước mặt, cắn môi không dám phát ra tiếng nức nở.
Bánh bao nhỏ cũng không còn ngon nữa.
Anh rể mang theo thư ký đi xa, áp suất thấp trong nhà cũng tản đi.
Lúc lướt qua bên cạnh cô, khóe mắt đẫm nước của cô vừa hay có thể nhìn thấy vị trí phồng to kia của anh.
Chớp chớp nước mắt, tầm mắt lại mơ hồ...
Anh rể sẽ không để cho cô chạm vào nơi đó, anh chỉ cho chị gái chạm vào, không cần cô.
Ngôi nhà bắt đầu trở nên cực kỳ yên tĩnh, bảo mẫu thấy cô đáng thương thì tốt bụng cầm khăn lau nước mắt cho cô.
Bà ấy cũng không hiểu, Phất tiểu thư có dáng vẻ xinh đẹp như vậy, tại sao ông chủ lại có thái độ với cô như thế?
Thậm chí còn không giống bộ dáng nho nhã bình thường của anh.
"Phất tiểu thư, lau đi, bình thường chủ nhiệm Từ đối xử với những người làm như chúng tôi rất tốt, sao hôm nay lại..."
Bảo mẫu ngoại trừ thở dài cũng không nói ra được lời gì không tốt về Từ Thiếu Ngu...
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Có phải cô chọc ngài ấy tức giận rồi không?"
Bảo mẫu nhỏ giọng hỏi cô, cô nhận lấy khăn giấy lau mặt, kịp nhận ra mỗi khi cô ở gần Từ Thiếu Ngu là anh sẽ không vui.
"Anh ấy rất tốt..."
Sao cô có thể phản bác câu nói này của bảo mẫu được, trong nhà đều là người của anh, nhưng cô cũng cảm ơn sự an ủi của bà...
"Nếu chủ nhiệm ở chung nhiều với Phất tiểu thư thì nhất định sẽ thích cô, cô đừng khóc nữa, bình thường ngài ấy... Đối với phu nhân cũng vậy, cô đừng nghĩ nhiều..."
Bảo mẫu ý thức được mình vừa nói những lời không nên nói, vội vàng đi làm việc khác...
Cô dụi dụi mắt đi lên lầu, cầm phần tư liệu về cuộc đời anh rể mà chị gái đưa cho, anh thật sự rất tài giỏi, học liên tục đến bậc thạc sĩ, còn từng làm bác sĩ sản khoa, sau đó từ bỏ ngành y để theo đuổi chính trị.
Nghĩ đến người chồng hờ vừa rồi còn khinh miệt mình, trong lòng cô không muốn thừa nhận rằng anh tài giỏi.
Cô khóc đến mức mí mắt đỏ hoe, ngón tay nhìn kỹ từng dòng chữ trên hồ sơ.
Cô thật sự sợ thời gian kéo dài quá lâu, chị gái sẽ thay đổi ý định, dù sao điều kiện chị gái đưa ra hấp dẫn như vậy...
Trong tư liệu có nói anh rể giao tiếp với mọi người rất khéo léo, người quen biết cũng đều là những người có học thức cao. Có phải anh rể thích kiểu phụ nữ mạnh mẽ như chị gái hay không? Phất Diệu bắt đầu buồn bã.
Sự nghiệp đối với cô mà nói quá xa vời, trách sao chồng hờ lại ghét bỏ cô... Chắc chắn là cảm thấy nói chuyện với cô chán ngắt.
Tính ra cô còn là đứa mù chữ, ngay cả trường cấp hai trong nước cũng chưa từng đi học.
Cô nghiêm túc cầm bút ghi chú, không ai dạy cô viết chữ Hán như thế nào, tất cả đều là cô tự học, chỉ là mỗi chữ đều giống như chữ của trẻ mẫu giáo.
Cô cắn đầu bút, cuối cùng vẫn đổi sang tiếng Pháp, viết nhanh hơn, ghi nhớ cũng nhiều hơn...
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro