Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục 2: Âm Dương Tiên Sinh
Cổ Ngọc
2024-11-21 22:25:32
Tôi bị dọa sợ đến trợn tròn mắt.
Sau khi dừng lại một lúc, thôn dân đó xoay người và đi ra ngoài một cách cứng ngắc.
Chờ sau khi y đi rồi, tôi mới phát hiện ngoài viện còn có hai người, đang vội vàng đi về phía tôi.
Trong đó một người là La Âm bà, một người khác, chẳng phải là cha tôi đấy sao!
Sau khi bọn họ vào phòng, La Âm bà vẫn giữ sắc mặt xanh mét nhìn chằm chằm bên ngoài.
Cha tôi thì thần sắc sợ hãi, thấy tôi không có việc gì, còn sải bước đi tới trước người tôi, ôm tôi một cái thật chặt.
"Không có việc gì là tốt rồi... Không sao đâu." Trong giọng nói của ông lộ ra sợ hãi.
Lúc này nhìn thấy cha tôi không có việc gì, nỗi sợ hãi kia của tôi cuối cùng cũng được đè xuống một chút. Tôi nắm lấy tay ông, gắt gao không buông.
"La Âm bà, chuyện này, hình như càng ngày càng trở nên khó khăn hơn, làm thế nào đây? Bà có chắc chắn không? Nếu không... Tôi lại đi tìm Quỷ bà một chuyến?" Cha tôi nhíu mày, thấp giọng hỏi một câu.
"Sáu tuổi tụ Dương, mười hai tuổi Dương dâng, hai mươi hai tuổi xét Dương Quan, người đàn bà kia vẫn mãi không buông bỏ đứa bé này, chuyện này đúng là khó giải quyết."
La Âm bà cúi đầu, trên da mặt khô nứt nẻ, dường như còn nổi lên một luồng khí đen.
Khí đen này ở gò má, ấn đường, còn có ở trên nhân trung, có vẻ còn đang chui vào cả trong miệng La Âm Bà, đặc biệt khiến người sợ hãi.
Trong lời nói của bà, tôi lại nghe hiểu một câu, người đàn bà kia?
Quấn lấy tôi, là một "người đàn bà"!?
"Ngày mai chính là Đông Chí, chỉ sợ tôi thật sự không thể ngăn được. Chờ trời sáng, ông liền đi tìm Hà quỷ bà đi, tôi và bà ấy là người quen cũ, bà ấy sẽ giúp hai người." La Âm bà lại nói một câu.
Cha tôi liên tục gật đầu, ông cắn răng nói: "La Âm bà cộng thêm Quỷ bà, còn có tôi vớt xác trong nước, cô ta chắc chắn không thể làm gì Âm Dương!”
La Âm bà lại buồn bã lắc đầu, tầm mắt của bà dừng ở trên người tôi, trong ánh mắt đục ngầu lộ ra phức tạp.
"Ngày mai ban ngày đi mời Hà Quỷ bà, trước khi trời tối phải trở lại căn nhà này. Ba người chúng ta bảo vệ đứa bé, nếu không, chỉ sợ chúng ta cũng sẽ không sống được."
"Vừa rồi thôn dân kia, ông không nhìn thấy sao? Thủ đoạn của cô ta, rất hung dữ.”
Những lời này của La Âm bà lại làm cho tôi giật thót một cái trong lòng và ngày càng cảm thấy sợ hãi hơn.
Tôi lại cảm thấy mình hiểu thêm một chút, thôn dân kia xin lỗi, là bởi vì người đàn bà kia!
Cô ta vừa muốn giết tôi, nhưng cũng không cho phép người khác vũ nhục tôi!?
"Nhóc, con đi ngủ đi. Bà còn muốn bàn chuyện với cha con." Nói xong, La Âm bà liền đưa mắt ý bảo tôi trở về phòng.
Cha tôi cũng thể hiện thái độ nghiêm nghị, nên tất nhiên tôi không thể ở nhà chính được nữa, chỉ đành khó khăn trở về phòng.
Loáng thoáng, tôi lại nghe được La Âm Bà thấp giọng lải nhải vài câu.
Bà nói phụ nữ mang thai tới cửa này cũng đáng thương, linh hồn bị kinh hãi, nên nhất thời không gặp được cõi âm...
Một lát sau, tôi trở lại phòng, bên tai không thể nghe thấy tiếng nói của họ.
Nằm trên giường, cơ thể vẫn thấy đau, tôi bất an nhìn cửa sổ giấy, lúc này trên cửa sổ lại không có bóng dáng gì nữa.
Đầu óc tôi mệt mỏi đến mức căng lên, liên tưởng đến việc La Âm bà bảo người thôn dân kia xin lỗi tôi...
Bà ấy biết sẽ có kết quả này!?
Bà và cha tôi chắc chắn biết nhiều hơn, chỉ là bọn họ đều không nói cho tôi biết...
Tôi càng ngày càng thấy buồn ngủ, nên cứ thế mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau khi tỉnh lại, ánh mặt trời chiếu vào trong phòng vô cùng chói mắt, cảm giác đau nhức trên người giảm đi không ít, đầu óc cũng minh mẫn hơn rất nhiều.
Tôi vội vàng xoay người xuống giường đi vào nhà chính.
Quan tài trong phòng đã bị niêm phong, trên bàn gỗ dựa vào tường bày không ít đồ ăn, cha tôi đang sắp xếp đồ đạc trên người, còn La Âm bà đang nặn tượng đất.
Trên bàn còn có một bộ bát đũa sạch sẽ.
"Âm Dương, con ăn chút gì đó đi. Cha sẽ giao cho con một vật, rồi cha phải đi tìm Quỷ bà hỗ trợ." Cha tôi đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn tôi nói.
Trên khuôn mặt tròn dãi dầu mưa nắng của ông lộ ra vài phần ý tứ không nói nên lời.
Tôi bỗng nhiên phát hiện, trên mặt ông hình như cũng có khí đen tương tự như La Âm bà.
Hơn nữa nói chuyện cũng thiếu sức sống, cảm giác này cực kỳ quái dị...
Nhưng thực sự tôi đang cực kỳ đói, nên sau khi ngồi xuống, cầm lấy một cái bánh bao, gắp một đũa rau liền ăn như rồng cuốn.
Rất nhanh tôi đã lấp đầy bụng, lúc đấy tôi mới nhìn tay cha tôi.
Ông cúi đầu, tay lại đang nắm chặt.
Một lúc lâu sau, cha tôi đưa tay đến trước mặt tôi. Sau khi ông mở lòng bàn tay ra, bên trong là một khối ngọc đen như mực.
Sắc mặt tôi đột nhiên biến đổi, ngạc nhiên nói: "Cha, cha cho con cổ ngọc làm gì?”
Cổ ngọc là vật cần thiết khi người vớt xác xuống nước, có cổ ngọc, mới xem như người vớt xác chân chính, được ông tổ che chở.
Tuy rằng tôi theo cha tôi vớt xác từ tiểu học, nhưng tôi vẫn chưa bao giờ tự mình thực hiện, chính là bởi vì còn chưa có cổ ngọc.
Mà cha tôi hiện tại đang ở tuổi tráng niên, cho nên không có khả năng chuyển giao y bát.
Cha tôi lại không hề giải thích, chỉ nhét cổ ngọc vào trong tay tôi, ánh mắt ông trở nên vô cùng trịnh trọng.
"Sáu tuổi, cha đã dạy con vớt xác, số mệnh của con không tầm thường, bản lĩnh đã giỏi hơn rất nhiều người vớt xác. Cha cho con cổ ngọc, là muốn ông tổ phù hộ cho con qua được ngày hôm nay! Từ nay về sau tiếp nhận y bát của cha! Vậy cha đời này mới có nơi để trông cậy vào, nếu con không qua được ngày hôm nay, cha còn sống cũng không có ý nghĩa gì.”
Nói xong, cha tôi lại vỗ vỗ bả vai tôi, trên mặt còn có nụ cười.
Sau một khắc, ông đứng lên, lại thận trọng nhìn thoáng qua La Âm bà, thấp giọng nói: "La Âm bà, tôi nhất định trở về trước khi trời tối, Âm Dương nhờ cả vào bà.”
Dứt lời, ông sải bước đi ra khỏi nhà chính, bóng dáng ông dần dần biến mất trong tầm mắt tôi.
Tôi nắm chặt cổ ngọc, lời nói của cha tôi, lại làm cho trong lòng tôi chua xót, cảm động không ngừng.
Kỳ thật tôi chỉ là con nuôi, mà hai mươi năm nay cha tôi không chỉ coi tôi như con đẻ, mà hiện tại ngay cả với chuyện này, ông còn toàn lực che chở tôi!
Tôi âm thầm thề trong lòng, chờ qua hôm nay, tôi chắc chắn sẽ không để cha tôi thất vọng!
Tôi sẽ phát huy và làm rạng rỡ kỹ năng vớt xác của ông! Để cho ông được hưởng phúc.
Trong lúc suy nghĩ, tôi cúi đầu cẩn thận nhìn cổ ngọc.
Đây là lần đầu tiên tôi cầm nó.
Phía trên có rất nhiều hoa văn được chạm nổi, nhìn từ xa là một mảng đen kịt, nhưng nhìn gần, thì lại như có vẻ có các chi tiết riêng biệt tầng tầng lớp lớp.
Trong dòng sông cuộn trào dữ dội, có một chiếc thuyền độc mộc.
Người vớt xác ngậm chủy thủ trong miệng, dây thừng quấn quanh đầu vai, đang khom lưng đứng ở mép thuyền gỗ, làm ra tư thế như muốn chiến đấu!
Trong dòng sông, ác thi chìm nổi đang nặng nề giương nanh múa vuốt, muốn kéo hắn xuống nước!
Trong lúc hoảng hốt, bên tai tôi phảng phất như nghe thấy tiếng quát của người vớt xác...
Cuối cùng tôi đeo cổ ngọc lên cổ, chất ngọc lạnh lẽo dán vào ngực, khiến tôi rùng mình một cái.
Khóe mắt nhìn qua La Âm bà, bà vẫn đang nặn tượng đất, không có nhìn tôi.
Nhưng tôi cũng vô cùng biết ơn La Âm bà.
Tôi cũng chỉ mới quỳ xuống, và nói sẽ chăm sóc cho bà đến lúc lâm chung mà thôi. Vậy mà bà lại vì bảo vệ tôi, trêu chọc quỷ quái hung dữ như vậy...
Tôi lại âm thầm thề, tuyệt đối sẽ không nuốt lời!
Thời gian, chậm chạp trôi qua ...
Đến trưa, rồi lại đến chiều.
Lúc đầu trong lòng tôi rất phấn chấn, bởi vì cha tôi đi mời Hà Quỷ bà, bà ấy cũng không phải là một nhân vật đơn giản.
Đó là bà cốt ở thôn họ Hà bên kia sông! Không có thứ quỷ quái nào có thể đánh bại bà ấy.
Nhưng khi mặt trời dần khuất bóng, thậm chí đã bắt đầu chào đón buổi tối, mà cha tôi còn chưa trở về...
Điều này làm tôi lo lắng.
Ngay cả La Âm bà cũng chắp hai tay sau lưng, đi tới đi lui trước cửa nhà...
Sau khi dừng lại một lúc, thôn dân đó xoay người và đi ra ngoài một cách cứng ngắc.
Chờ sau khi y đi rồi, tôi mới phát hiện ngoài viện còn có hai người, đang vội vàng đi về phía tôi.
Trong đó một người là La Âm bà, một người khác, chẳng phải là cha tôi đấy sao!
Sau khi bọn họ vào phòng, La Âm bà vẫn giữ sắc mặt xanh mét nhìn chằm chằm bên ngoài.
Cha tôi thì thần sắc sợ hãi, thấy tôi không có việc gì, còn sải bước đi tới trước người tôi, ôm tôi một cái thật chặt.
"Không có việc gì là tốt rồi... Không sao đâu." Trong giọng nói của ông lộ ra sợ hãi.
Lúc này nhìn thấy cha tôi không có việc gì, nỗi sợ hãi kia của tôi cuối cùng cũng được đè xuống một chút. Tôi nắm lấy tay ông, gắt gao không buông.
"La Âm bà, chuyện này, hình như càng ngày càng trở nên khó khăn hơn, làm thế nào đây? Bà có chắc chắn không? Nếu không... Tôi lại đi tìm Quỷ bà một chuyến?" Cha tôi nhíu mày, thấp giọng hỏi một câu.
"Sáu tuổi tụ Dương, mười hai tuổi Dương dâng, hai mươi hai tuổi xét Dương Quan, người đàn bà kia vẫn mãi không buông bỏ đứa bé này, chuyện này đúng là khó giải quyết."
La Âm bà cúi đầu, trên da mặt khô nứt nẻ, dường như còn nổi lên một luồng khí đen.
Khí đen này ở gò má, ấn đường, còn có ở trên nhân trung, có vẻ còn đang chui vào cả trong miệng La Âm Bà, đặc biệt khiến người sợ hãi.
Trong lời nói của bà, tôi lại nghe hiểu một câu, người đàn bà kia?
Quấn lấy tôi, là một "người đàn bà"!?
"Ngày mai chính là Đông Chí, chỉ sợ tôi thật sự không thể ngăn được. Chờ trời sáng, ông liền đi tìm Hà quỷ bà đi, tôi và bà ấy là người quen cũ, bà ấy sẽ giúp hai người." La Âm bà lại nói một câu.
Cha tôi liên tục gật đầu, ông cắn răng nói: "La Âm bà cộng thêm Quỷ bà, còn có tôi vớt xác trong nước, cô ta chắc chắn không thể làm gì Âm Dương!”
La Âm bà lại buồn bã lắc đầu, tầm mắt của bà dừng ở trên người tôi, trong ánh mắt đục ngầu lộ ra phức tạp.
"Ngày mai ban ngày đi mời Hà Quỷ bà, trước khi trời tối phải trở lại căn nhà này. Ba người chúng ta bảo vệ đứa bé, nếu không, chỉ sợ chúng ta cũng sẽ không sống được."
"Vừa rồi thôn dân kia, ông không nhìn thấy sao? Thủ đoạn của cô ta, rất hung dữ.”
Những lời này của La Âm bà lại làm cho tôi giật thót một cái trong lòng và ngày càng cảm thấy sợ hãi hơn.
Tôi lại cảm thấy mình hiểu thêm một chút, thôn dân kia xin lỗi, là bởi vì người đàn bà kia!
Cô ta vừa muốn giết tôi, nhưng cũng không cho phép người khác vũ nhục tôi!?
"Nhóc, con đi ngủ đi. Bà còn muốn bàn chuyện với cha con." Nói xong, La Âm bà liền đưa mắt ý bảo tôi trở về phòng.
Cha tôi cũng thể hiện thái độ nghiêm nghị, nên tất nhiên tôi không thể ở nhà chính được nữa, chỉ đành khó khăn trở về phòng.
Loáng thoáng, tôi lại nghe được La Âm Bà thấp giọng lải nhải vài câu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bà nói phụ nữ mang thai tới cửa này cũng đáng thương, linh hồn bị kinh hãi, nên nhất thời không gặp được cõi âm...
Một lát sau, tôi trở lại phòng, bên tai không thể nghe thấy tiếng nói của họ.
Nằm trên giường, cơ thể vẫn thấy đau, tôi bất an nhìn cửa sổ giấy, lúc này trên cửa sổ lại không có bóng dáng gì nữa.
Đầu óc tôi mệt mỏi đến mức căng lên, liên tưởng đến việc La Âm bà bảo người thôn dân kia xin lỗi tôi...
Bà ấy biết sẽ có kết quả này!?
Bà và cha tôi chắc chắn biết nhiều hơn, chỉ là bọn họ đều không nói cho tôi biết...
Tôi càng ngày càng thấy buồn ngủ, nên cứ thế mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau khi tỉnh lại, ánh mặt trời chiếu vào trong phòng vô cùng chói mắt, cảm giác đau nhức trên người giảm đi không ít, đầu óc cũng minh mẫn hơn rất nhiều.
Tôi vội vàng xoay người xuống giường đi vào nhà chính.
Quan tài trong phòng đã bị niêm phong, trên bàn gỗ dựa vào tường bày không ít đồ ăn, cha tôi đang sắp xếp đồ đạc trên người, còn La Âm bà đang nặn tượng đất.
Trên bàn còn có một bộ bát đũa sạch sẽ.
"Âm Dương, con ăn chút gì đó đi. Cha sẽ giao cho con một vật, rồi cha phải đi tìm Quỷ bà hỗ trợ." Cha tôi đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn tôi nói.
Trên khuôn mặt tròn dãi dầu mưa nắng của ông lộ ra vài phần ý tứ không nói nên lời.
Tôi bỗng nhiên phát hiện, trên mặt ông hình như cũng có khí đen tương tự như La Âm bà.
Hơn nữa nói chuyện cũng thiếu sức sống, cảm giác này cực kỳ quái dị...
Nhưng thực sự tôi đang cực kỳ đói, nên sau khi ngồi xuống, cầm lấy một cái bánh bao, gắp một đũa rau liền ăn như rồng cuốn.
Rất nhanh tôi đã lấp đầy bụng, lúc đấy tôi mới nhìn tay cha tôi.
Ông cúi đầu, tay lại đang nắm chặt.
Một lúc lâu sau, cha tôi đưa tay đến trước mặt tôi. Sau khi ông mở lòng bàn tay ra, bên trong là một khối ngọc đen như mực.
Sắc mặt tôi đột nhiên biến đổi, ngạc nhiên nói: "Cha, cha cho con cổ ngọc làm gì?”
Cổ ngọc là vật cần thiết khi người vớt xác xuống nước, có cổ ngọc, mới xem như người vớt xác chân chính, được ông tổ che chở.
Tuy rằng tôi theo cha tôi vớt xác từ tiểu học, nhưng tôi vẫn chưa bao giờ tự mình thực hiện, chính là bởi vì còn chưa có cổ ngọc.
Mà cha tôi hiện tại đang ở tuổi tráng niên, cho nên không có khả năng chuyển giao y bát.
Cha tôi lại không hề giải thích, chỉ nhét cổ ngọc vào trong tay tôi, ánh mắt ông trở nên vô cùng trịnh trọng.
"Sáu tuổi, cha đã dạy con vớt xác, số mệnh của con không tầm thường, bản lĩnh đã giỏi hơn rất nhiều người vớt xác. Cha cho con cổ ngọc, là muốn ông tổ phù hộ cho con qua được ngày hôm nay! Từ nay về sau tiếp nhận y bát của cha! Vậy cha đời này mới có nơi để trông cậy vào, nếu con không qua được ngày hôm nay, cha còn sống cũng không có ý nghĩa gì.”
Nói xong, cha tôi lại vỗ vỗ bả vai tôi, trên mặt còn có nụ cười.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau một khắc, ông đứng lên, lại thận trọng nhìn thoáng qua La Âm bà, thấp giọng nói: "La Âm bà, tôi nhất định trở về trước khi trời tối, Âm Dương nhờ cả vào bà.”
Dứt lời, ông sải bước đi ra khỏi nhà chính, bóng dáng ông dần dần biến mất trong tầm mắt tôi.
Tôi nắm chặt cổ ngọc, lời nói của cha tôi, lại làm cho trong lòng tôi chua xót, cảm động không ngừng.
Kỳ thật tôi chỉ là con nuôi, mà hai mươi năm nay cha tôi không chỉ coi tôi như con đẻ, mà hiện tại ngay cả với chuyện này, ông còn toàn lực che chở tôi!
Tôi âm thầm thề trong lòng, chờ qua hôm nay, tôi chắc chắn sẽ không để cha tôi thất vọng!
Tôi sẽ phát huy và làm rạng rỡ kỹ năng vớt xác của ông! Để cho ông được hưởng phúc.
Trong lúc suy nghĩ, tôi cúi đầu cẩn thận nhìn cổ ngọc.
Đây là lần đầu tiên tôi cầm nó.
Phía trên có rất nhiều hoa văn được chạm nổi, nhìn từ xa là một mảng đen kịt, nhưng nhìn gần, thì lại như có vẻ có các chi tiết riêng biệt tầng tầng lớp lớp.
Trong dòng sông cuộn trào dữ dội, có một chiếc thuyền độc mộc.
Người vớt xác ngậm chủy thủ trong miệng, dây thừng quấn quanh đầu vai, đang khom lưng đứng ở mép thuyền gỗ, làm ra tư thế như muốn chiến đấu!
Trong dòng sông, ác thi chìm nổi đang nặng nề giương nanh múa vuốt, muốn kéo hắn xuống nước!
Trong lúc hoảng hốt, bên tai tôi phảng phất như nghe thấy tiếng quát của người vớt xác...
Cuối cùng tôi đeo cổ ngọc lên cổ, chất ngọc lạnh lẽo dán vào ngực, khiến tôi rùng mình một cái.
Khóe mắt nhìn qua La Âm bà, bà vẫn đang nặn tượng đất, không có nhìn tôi.
Nhưng tôi cũng vô cùng biết ơn La Âm bà.
Tôi cũng chỉ mới quỳ xuống, và nói sẽ chăm sóc cho bà đến lúc lâm chung mà thôi. Vậy mà bà lại vì bảo vệ tôi, trêu chọc quỷ quái hung dữ như vậy...
Tôi lại âm thầm thề, tuyệt đối sẽ không nuốt lời!
Thời gian, chậm chạp trôi qua ...
Đến trưa, rồi lại đến chiều.
Lúc đầu trong lòng tôi rất phấn chấn, bởi vì cha tôi đi mời Hà Quỷ bà, bà ấy cũng không phải là một nhân vật đơn giản.
Đó là bà cốt ở thôn họ Hà bên kia sông! Không có thứ quỷ quái nào có thể đánh bại bà ấy.
Nhưng khi mặt trời dần khuất bóng, thậm chí đã bắt đầu chào đón buổi tối, mà cha tôi còn chưa trở về...
Điều này làm tôi lo lắng.
Ngay cả La Âm bà cũng chắp hai tay sau lưng, đi tới đi lui trước cửa nhà...
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro