Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục 2: Âm Dương Tiên Sinh

Cơm Có Thể Ăn B...

2024-11-21 22:25:32

Lúc này đã là nửa đêm về sáng, ánh trăng không còn lạnh lẽo như trước nửa đêm, ánh sáng cũng không còn rõ ràng nữa.

Khuôn mặt người đàn ông này, quá quen thuộc.

Lòng tôi càng cảm thấy lạnh lẽo, bởi vì người này, không phải là Vương Học sao!?

Hai ngày trước chúng tôi mới giúp anh ta vớt xác, đưa con trai anh ta lên bờ về nhà, vậy mà anh ta lại chết ở sông Treo!? Hơn nữa còn chết ngay cạnh thuyền vớt xác của chú Hai!?

Ai đã giết anh ta!?

Sắc mặt chú Hai càng thêm biến ảo không ngừng.

Tôi lo lắng nhìn chú Hai, nói một cách khó khăn: "Chú Hai, xử lý thế nào?"

Chú Hai ban đầu không nói gì, nhìn chằm chằm vào xác chết rất lâu.

"Xác chết có chủ không thể vớt lên bờ mà không có lý do, phải để người ta thông báo cho vợ của Vương Học, nhưng chuyện này rắc rối rồi đây." Giọng nói của chú Hai khàn khàn thấy rõ.

Hơn nữa, chú Hai cũng không xuống nước để sửa thuyền vớt xác nữa.

Chỉ ngồi bên cạnh bến tàu, tựa bên một cái cọc, cứ như vậy nhìn chằm chằm vào xác chết.

Tôi do dự một chút, vẫn nói ra nghi ngờ của mình, nói Vương Học là bị người nào hại chết?

Chú Hai liếc nhìn tôi, nói: "Không làm việc gì xấu, thì không sợ ma gõ cửa, người chết kia rốt cuộc vẫn lên thuyền. Ban đầu chú nghĩ sẽ không có chuyện gì, không ngờ, kẻ thù của cô ta lại là Vương Học..."

Tim tôi hẫng một nhịp, vẻ mặt nghi ngờ bất an.

"Ý chú là, Vương Học đã hại chết cô ta?" Tôi hỏi mà đồng tử co rụt lại.

Lúc đó, khi vớt xác con trai của Vương Học, có một xác chết nữ giữ chặt cổ chân của con trai Vương Học.

Chúng tôi vớt thằng bé lên thuyền, xác chết nữ cũng lên theo, lúc đó Vương Học biểu hiện rất kích động, đá xác chết nữ xuống thuyền.

Lúc đó tôi cảm thấy, Vương Học cho rằng xác chết nữ túm cổ chân hại chết con trai mình, nên mới có thái độ như vậy, mà cũng không suy nghĩ cẩn thận về các chi tiết khác.

Sau đó chúng tôi trở về bến tàu, Vương Học thực sự có biểu hiện khác thường, như bị ma ám.

Nhưng bản thân anh ta cũng không muốn nói nhiều, nên chúng tôi cũng không thể hỏi thêm, hơn nữa vốn phải tránh né sự tình liên quan đến xác chết đứng.

Thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện.

Nhưng bây giờ cái kết của Vương Học, cùng với lời nói của chú Hai, gần như đã nói rõ anh ta chết như thế nào.

Nếu không thì, làm sao anh ta lại ở trong sông Treo?

Dù sao Vương Học cũng là một người giàu có trong thành phố, thông thường những người như vậy cũng không thể bị kẻ thù nào sát hại...

Suy nghĩ đến đây, lòng tôi thấy lạnh đi, mất tự nhiên nói: "Vậy, cái xác chết đứng đó có tìm đến chúng ta không?"

Chú Hai "ừ" một tiếng, vết sẹo trên mặt ông cũng co lại, giọng nói càng khó nghe: "Thật sự là họa vô đơn chí, đụng đến xác chết đứng, mà còn là liên tiếp. Nhà họ Mạnh có một, bây giờ thêm một là thứ giết chết Vương Học, chuyện này không thể mặc kệ không quản."

"Quản thế nào..." Tôi hỏi cẩn thận.

"Giải oan, làm rõ cô ta chết như thế nào, báo thù vẫn chưa đủ, còn phải đưa ra một lời giải thích." Chú Hai lắc đầu, nói: "Nếu không, chuyện này không có hồi kết, hai chú cháu chúng ta đều phải gặp họa."

Tôi còn muốn nói, nhưng lại dừng lại.

Về cách làm, tôi không biết, chỉ có thể nghe theo sắp xếp của chú Hai.

Chú Hai vẫy tay, bảo tôi tựa vào cái cọc ngủ một giấc, đợi trời sáng, còn có việc phải làm.

Tôi vốn vừa mỏi vừa mệt, nhưng Vương Học chết ở chỗ này, ngược lại khiến tôi tỉnh tảo hẳn, làm sao có thể ngủ được?

Tôi ngồi xuống mặt bên khác của cái cọc mà chú Hai đang tựa, tôi muốn làm cái gì khác, nên lật xem Cửu Thuật Âm Sinh để giết thời gian.

Nhưng xác chết của Vương Học ở ngay đây, đôi mắt mở trừng trừng nhìn vào tôi và chú Hai, làm sao tôi có thể ngủ được?

Hơn nữa thời gian trôi cũng rất chậm.

Không biết đã qua bao lâu, vầng trăng trên bầu trời dần dần biến mất trong màn đêm đen kịt.

Màn đêm đột nhiên trở nên dày đặc hơn, như thể trong nháy mắt đấy không thể nhìn thấy năm ngón tay của mình.

Thực ra, trời ngay trước bình minh mới thực sự tối đen.

Bên tai có tiếng gà gáy mơ hồ vang lên, sau chừng một khắc, bến tàu bắt đầu có người đến.

Chú Hai không còn ngồi nữa mà đứng dậy.

Những người đến lúc này, đều là ngư dân già.

Họ thấy chú Hai đều chào hỏi, gọi là ông Lưu.

Chú Hai không đáp lại họ.

Mấy người đầu tiên không phản ứng, leo lên thuyền của mình, sau đó là bị dọa sợ đến mức hét lên, rồi nhìn chằm chằm vào mặt nước bên cạnh thuyền vớt xác với vẻ hoang mang.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Những người nhát gan, chỉ trốn trên thuyền nhìn, còn một số người gan lớn, thì đến gần chú Hai.

Thậm chí còn hỏi chú Hai là chuyện thế nào, sao bến tàu lại có người chết đuối?

Chú Hai vẫn không nói.

Vì ông không mở miệng, nên tôi càng không biết làm thế nào để mở miệng, chỉ có thể đứng bên cạnh ông mà không nói gì.

Khi sắc trời trở nên sáng hơn, bến tàu có nhiều người đến hơn.

Những người này đều tụ tập trước bến tàu, thậm chí còn không làm việc, mà tất cả đều thì thầm bàn tán.

Tôi mơ hồ có thể nghe ra, họ đều đang bàn luận người đã chết như thế nào.

Cũng có người nhận ra Vương Học, có thể nói nhiều hơn.

Chú Hai đột nhiên quay đầu, ông ta hét lớn vào đám đông, gọi một tiếng Hoàng Thất.

Tôi giật mình, đám đông cũng bị xô đẩy không ngừng.

Rất nhanh, một người từ đám đông chen ra đến trước mặt chúng tôi.

Đây không phải là cậu bé từng chạy việc cho chúng tôi sao?

Bây giờ tôi mới biết tên của cậu ta, gọi là Hoàng Thất.

"Lưu... ông Lưu, tôi ở đây..." Hoàng Thất rõ ràng cũng đang lo lắng và ngỡ ngàng, ánh mắt liên tục nhìn về mặt nước.

"Cậu chạy một chuyến, đi thông báo cho vợ của Vương Học, Vương Học đã mất, phải vớt xác. Đi nhanh một chút. Còn nữa, lấy cho tôi hai chai rượu lão Bạch như mọi khi."

"À, đừng quên kêu vợ của Vương Học mang theo một con gà trống."

Chú Hai lấy ra một đồng tiền, vỗ vào ngực Hoàng Thất.

Hoàng Thất vội vàng đưa tay lên để nhận. Sau khi cầm chắc tiền, thằng nhóc gật mạnh một cái, rồi nói: "Cháu đi làm ngay!"

Cậu ta nhanh chóng quay người, chen qua đám đông chật chội, biến mất khỏi tầm nhìn của tôi.

Chú Hai híp mắt lại, ông quét mắt qua bến tàu, giọng điệu không mấy dễ nghe.

"Hôm nay không làm việc à? Mỗi ngày sông Treo chết bao nhiêu người? Ai mà chẳng thấy qua vài xác chết đuối."

"Còn không mau đi đánh cá đi. Đến lúc không kiếm được tiền về nhà, vợ con sẽ leo lên giường người khác!" Tiếng hét của chú Hai thực sự không có tác dụng gì nhiều, đám đông vẫn không tan, cứ đứng đó nhìn.

Ông chau mày, nhưng trong tình huống này, chú Hai cũng bó tay, mà tôi cũng không nghĩ ra cách nào tốt hơn?

Nhưng một lát sau, mọi người cũng tan đi gần một nửa.

Như câu nói kia của chú Hai, mọi người đều phải kiếm sống, sau khi hóng hớt xong, họ còn phải đi làm việc kiếm tiền.

Ước chừng khoảng tầm nửa tiếng.

Giữa đám đông đã tản đi một chút, một người phụ nữ tóc tai rối bời loạng choạng chạy đến.

Người phụ nữ đó chính là vợ của Vương Học, cô ta vẫn mặc bộ sườn xám hôm trước, nhưng đường chỉ ở đùi đều bị đứt.

Phần nhiều là do chạy quá vội vàng, không quan tâm đến quần áo.

Hoàng Thất theo sát vợ của Vương Học, thỉnh thoảng dùng tay đỡ lấy một chút.

Vợ của Vương Học xông đến trước bến tàu, cũng không nhìn tôi và chú Hai.

Cô ta run rẩy nhìn về phía mặt nước bên cạnh thuyền vớt xác, hai tay gắt gao che miệng, cả người co rúm ngồi xổm trên bến tàu.

Đôi khi, sự bi thương không phải là điên cuồng, cũng không phải là rống to la hét.

Lặng lẽ rơi lệ mà không nói gì, lại là biểu hiện nỗi đau đã đạt đến cực điểm.

Hoàng Thất thoáng bất an, đưa cho chú Hai hai chai rượu lão Bạch, rồi nói nhỏ: "Cháu vừa nói tình hình với cô ấy, đã vội vàng đến đây, nên không kịp chuẩn bị gà, hay đợi một lát nữa rồi mới đi làm?"

Chú Hai nhíu mày, gật đầu, rõ ràng là bảo Hoàng Thất đi làm.

Hoàng Thất lúc này mới quay người, đi xuống bến tàu lần nữa.

Chú Hai cất một chai rượu lão Bạch, rồi ông mở nắp chai còn lại, uống một hớp lớn, khuôn mặt lập tức đỏ bừng hơn rất nhiều.

Khi ông đang uống hớp thứ hai, thì người phụ nữ đó đứng dậy.

Mặt cô ta đầy vệt nước mắt, mắt đỏ hoe, nhìn chú Hai đầy oán hận.

Đột nhiên, cô ta giơ tay lên, mạnh mẽ siết cổ chú Hai.

Tiếng hét còn chói tai hơn!

"Thằng giết người! Mày hại chồng tao! Tao muốn mày đền mạng!"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tiếng kêu của cô ta sắc bén như muốn xuyên thủng màng nhĩ, oán hận không thể diễn tả bằng lời!

Tôi biến sắc.

Chú Hai cũng nhíu mày lại, dừng động tác uống rượu.

Chú Hai bất ngờ vươn tay, bắt lấy một bàn tay của người phụ nữ.

Sau đó ông di chuyển càng nhanh hơn, lại đè xuống bàn tay kia của cô ta.

Trong nháy mắt, cả hai cổ tay của người phụ nữ đều bị bàn tay to như quạt mo của chú Hai nắm chặt, cô ta cũng không thể nào chạm vào cổ chú Hai.

“Cơm có thể ăn linh tinh, nhưng lời không thể nói bậy.” Giọng Chú Hai rất trầm, cũng rất lạnh lẽo.

Ông híp mắt lại, nhìn thẳng vào vợ của Vương Học.

Trên khuôn mặt vợ Vương Học hiện rõ vẻ đau đớn, rõ ràng là lực tay chú Hai không hề nhỏ.

Nét mặt cô ta càng tràn ngập oán hận, giọng nói chói tai: “Không được nói bậy? Chỉ có hai người chú cháu chúng mày mới được hại người! Còn không cho người ta nói sao?”

“Chồng tao tốt bụng đưa cho bọn mày gấp đôi tiền công! Đưa cho hai người sáu mươi đồng đấy! Bọn mày thấy tiền là sáng mắt, hại chết anh ấy! Bọn mày còn muốn giả vờ là người tốt thông báo cho tao, để tao lại đưa tiền cho chúng mày, để chúng mày đi vớt xác, phải không!?”

“Hôm nay tao có phải liều mạng! Thì cũng phải khiến bọn mày bồi mạng cho chồng tao!”

Lúc này, vợ Vương Học mới thực sự là cuồng loạn, vừa la hét vừa vùng vẫy không ngừng.

Dáng vẻ rối bời, tóc tai bù xù, khiến cô ta trông như một kẻ điên, trông càng lộ rõ vẻ thê lương.

Hơn một nửa số người vẫn còn lại trên bến tàu, lúc này ánh mắt họ nhìn tôi và chú Hai đã thay đổi, tràn ngập sự ngạc nhiên và hoài nghi.

Nhiều chuyện chỉ cần một lời nói ra, vợ Vương Học nói thẳng tôi và chú Hai hại người, cô ta không cần chứng cứ, cũng đủ khiến người ta nghi ngờ chúng tôi.

Dù sao cũng có câu "không có lửa làm sao có khói".

Tôi bất an nhìn chú Hai, trong lòng rối như tơ vò.

Chú Hai đột nhiên nói một câu lạnh lùng: “Cô đừng có một mực nói chúng tôi hại người. Tôi lại muốn hỏi cô, cô thực sự không biết chồng cô chết như thế nào hả?”

“Tôi vẫn nói câu đó, cơm có thể ăn linh tinh, như lời không thể nói bậy.”

“Bây giờ Vương Học chết ngay cạnh thuyền của tôi. Còn trước đó khi chúng tôi vớt xác cho con trai cô, thằng bé lại bị xác chết đứng kéo xuống chết đuối. Vì vậy mà cũng khiến chú cháu chúng tôi không dính dáng gì lại bị vạ lây.”

“Những người bị xác chết đứng lấy mạng, đều là những kẻ gây họa lớn. Nếu cô không nói cho ra lẽ, cứ tiếp tục nói lung tung như vậy, chuyện này chú cháu chúng tôi sẽ không quản nữa. Trước khi xác chết đứng tìm đến chúng tôi đòi mạng, thì nó phải giết sạch những kẻ đã hại nó! Vương Học đã chết, cô là vợ anh ta, cô cũng không thể chạy thoát đâu.” Chú Hai nói rất nhanh.

Rồi mạnh mẽ vung tay, đẩy vợ Vương Học ra xa vài mét.

Cô ta lảo đảo, cuối cùng loạng choạng ngã xuống đất.

Những ngư dân và thuyền phu trên bến tàu bị dọa sợ, lập tức tránh xa người phụ nữ đó như tránh dịch.

Tiếng bàn tán lẫn thêm cả sự hoảng sợ.

“Ông chủ Vương Học, là bị xác chết đứng kéo xuống mà chết?”

“Xác chết đứng ấy, là bị hại chết, oán khí không tan của xác chết mới khiến xác chết không nằm được, hàng ngày trong nước tìm người đòi mạng, ai gặp phải cũng xui xẻo! Tránh xa người phụ nữ này đi!”

“Cô ta cũng sắp chết rồi…”

Ban đầu, những ngư dân và thuyền phu đều nghi ngờ tôi và chú Hai.

Nhưng bây giờ những nghi ngờ đó đều tan biến, và tất cả mũi nhọn đều hướng về phía người phụ nữ đó.

Chỉ trong chốc lát, xung quanh người phụ nữ ấy đã trở thành một vòng tròn trống không.

Không ai muốn lại gần cô ta, sợ bị liên lụy!

Ở dòng sông treo, những người vớt xác không muốn chạm vào xác chết đứng, đó chính là lá bùa đòi mạng!

Và những người bị xác chết đứng để mắt tới, đều là những kẻ đã hại mạng người, người đó chính là hung thủ, chắc chắn là đáng chết!

Người phụ nữ đó cũng ngớ người ra.

Tôi không biết, là do chú Hai nói những lời này tiết lộ bí mật của họ.

Hay là cô ta không biết gì và bị chú Hai dọa sợ.

Cô ta run rẩy, môi mím chặt, một lúc lâu sau mới thốt ra một câu: “Mày... mày nói bậy...”

Nhưng chú Hai không nói gì nữa, ngực ông phập phồng một cái, khuôn mặt cũng rung rung. Đây là một nụ cười lạnh, nhưng không có tiếng động, chỉ là một cử chỉ mà thôi.

“Âm Dương, chúng ta đi, người phụ nữ này không muốn sống, chúng ta không thể quản được!”

Nói xong, chú Hai không nói thêm gì nữa.

Vẫy tay với tôi, ông liền đi thẳng về phía dưới của bến tàu.

Tôi vội vàng bước nhanh, hối hả theo sau.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục 2: Âm Dương Tiên Sinh

Số ký tự: 0