Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục 2: Âm Dương Tiên Sinh

Loạn Thế Hoàng...

2024-11-21 22:25:32

Tôi sợ đến nỗi chân đều run lên.

Tối hôm qua, tôi còn cho rằng Tạ Tiểu Hoa đến tìm tôi là do tôi nằm mơ!

Đây là loại giấc mơ gì vậy hả . . .

Người phụ nữ chết tiệt này đã chạy đến cửa nhà tôi!

Tạ Tiểu Hoa ngơ ngác nhìn tôi, đôi môi khô khốc mấp máy...

Đầu vai tôi lại bị người ta vỗ mạnh một cái.

Tôi sợ đến mức hét lên và đập khuỷu tay sang một bên!

"Âm Dương!? Cái thằng khỉ này?" Giọng nói kinh sợ của chú Hai truyền đến.

Cùng lúc đó, khuỷu tay của tôi bị một lực rất mạnh tóm chặt.

Tôi lúc này mới giật mình, phát hiện bên cạnh là chú Hai.

Chú Hai nhíu mày nhìn tôi, trong mắt đều là vẻ ngạc nhiên.

Tôi nhanh chóng chỉ vào cửa phòng, hoảng loạn nói: "Chú Hai, có quỷ!”

Chú Hai liếc mắt nhìn cửa phòng một cái, trầm mặt nói: "Âm Dương cháu bị ảo giác à? Giữa ban ngày thì có quỷ cái con khỉ?”

Tôi cảm thấy ngột ngạt, sao chú Hai lại giống như không phát hiện gì hết vậy?

Ánh mắt tôi nhanh chóng quay lại phía cánh cửa.

Trước cửa phòng trống không, làm gì có Tạ Tiểu Hoa!?

Ánh mặt trời bỗng trở nên gay gắt chói mắt, nắng đến nỗi tôi không thể mở mắt ra được...

Tôi sinh ra ảo giác sao?

Nhưng chú Hai nói không sai, ban ngày ban mặt, thấy quỷ gì chứ...

Lúc này, chú Hai lại không nhịn được mà kéo tôi về phía trước.

Chẳng mấy chốc đã đến bến tàu, chúng tôi lên thuyền chở xác của chú Hai, chạy về phía huyện thành...

Nhưng tôi cứ nghĩ mãi, chẳng lẽ vừa rồi thật sự là ảo giác sao?

Tạ Tiểu Hoa đỡ bụng to chờ đỡ âm linh, việc này không làm, thì có thể hạ táng cô ta được không?

Chẳng lẽ La Âm bà đã chết, cô ta không thể đầu thai nên mới đến tìm tôi?

Trong đầu tôi mơ hồ, vẫn luôn suy nghĩ lung tung...

Hoàng Thất thì nói với chúng tôi, quý nhân đang ở trên bến tàu chờ chúng tôi đi qua.

......

Hơn nửa tiếng sau, chúng tôi đến bến tàu huyện Cửu Hà.

Nhiều tàu đánh cá, tàu chở hàng đã cập bến, thuyền viên và ngư dân lên xuống tàu để lấy hàng hóa đi.

Bến tàu rất lớn, tấp nập người qua lại, náo nhiệt ồn ào.

Hoàng Thất hưng phấn đứng lên, vẫy tay về phía bến tàu.

Ba chúng tôi đã lên bến tàu.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Đúng lúc đó một nam một nữ đến trước mặt chúng tôi.

Người phụ nữ mặc sườn xám, búi tóc, trông rất là quyến rũ.

Người đàn ông thì mặc áo dài, trên đầu đội mũ tròn, đeo mắt kính gọng vàng.

Hoàng Thất nhanh chóng giới thiệu lẫn nhau.

Nam tên là Vương Học, nữ tên là Lữ Tiểu Cầm.

Vương Học nho nhã lễ độ, anh ta đỡ gọng kính, khẽ thở dài nói: "Tôi nghe tin thầy Lưu quỷ nước qua đời, vô cùng thương tiếc, hai vị xin nén bi thương.”

"Nếu như không phải con chúng tôi chết ở trong nước đã quá lâu, thì hiện tại tôi khẳng định sẽ không quấy rầy..."

Nghe được tên cha tôi, trong lòng tôi liền khó chịu không chịu nổi, hốc mắt nóng lên.

Chú Hai gật đầu nói: "Xin ngài Vương yên tâm, chúng tôi sẽ thực hiện chuyện mà anh cả tôi đã đồng ý.”

"Đây là Lý Âm Dương, con trai của ông ấy, thừa kế nghiệp cha, hôm nay nó nhất định sẽ vớt con ngài lên bờ.”

Nghe vậy, trong lòng tôi ngẩn ra, chú Hai đây là muốn tôi vớt xác?

Nhưng Vương Học và Lữ Tiểu Cầm lại hai mặt nhìn nhau.

Vương Học nhíu mày, nhưng nhanh chóng nở nụ cười, nhưng vẫn chưa lên tiếng.

Lữ Tiểu Cầm không có thiện ý nói: "Các người có ý gì vậy?”

"Lúc trước đồng ý với chúng tôi sẽ vớt xác, kết quả Lưu quỷ nước lại chết đi một cách xui xẻo, hiện tại ông lại để cho thằng nhóc này đến vớt xác!?”

"Nếu không vớt được con trai tôi thì sao!? Ông có thể chịu trách nhiệm không!?”

"Một cá vàng nhỏ, cỡ chừng ba mươi đồng tiền lớn! Các người đang cố lừa chúng tôi đúng không!?”

Không chỉ có giọng điệu khó nghe, mà trên mặt Lữ Tiểu Cầm cũng tràn đầy ghét bỏ.

Nhưng điều khiến tôi vô cùng buồn, là cô ta lại mắng cái chết của cha tôi là xui xẻo!?

Cô ta mắng tôi không quan trọng...

Nhưng thi cốt cha tôi chưa lạnh, hiện tại còn đang treo trên vách núi chịu khổ!

Tôi mím môi, giơ tay lên định tát cho cô ta một cái vỡ mồm, nhưng cổ tay lại bị chú Hai trực tiếp ngăn lại.

Lúc đó tôi đã rất nóng mắt.

"Chú Hai!”

Khoảnh khắc tiếp theo, tay phải chú Hai vung mạnh lên.

Chỉ nghe một tiếng giòn vang!

Trên mặt Lữ Tiểu Cầm nhất thời có năm dấu ngón tay đỏ bừng!

Cô ta "bịch!" một tiếng co quắp ngồi trên mặt đất...

Lữ Tiểu Cầm rõ ràng bị đánh đến sững sờ.

Một lúc sau, cô ta mở to mắt nhìn chú Hai, giọng run run hét lên: "Ông dám đánh tôi à!?"

"Ông là đồ hai lúa vớt xác thối rữa, ông vậy mà dám đánh tôi!?”

Chú Hai "vút!" một tiếng rút đao một lưỡi bên hông ra.

Ông chỉ thẳng vào mặt Lữ Tiểu Cầm, lạnh lùng quát: "Mày mở miệng ác độc, mắng anh cả tao, nói thêm một câu nữa, có tin tao cắt đầu lưỡi mày hay không!?”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lữ Tiểu Cầm nhất thời bị dọa đến mặt mày tái nhợt, đừng nói mắng người nữa, ngay cả đứng dậy cũng không dám.

Vương Học cũng bị dọa hết hồn, hoảng hốt nói: "Đừng...Đừng xúc động... Thầy Lưu ...Ông bỏ dao xuống trước đí, vợ tôi cũng nóng nảy..."

Hoàng Thất cũng bị dọa đến không nhẹ, ông ta cũng nhanh chóng đến khuyên chú Hai, đừng làm tổn thương hòa khí.

Trên bến tàu có không ít người, đám người xem náo nhiệt nhất thời vây thành một đoàn.

Nhìn bộ dáng sợ hãi này của Lữ Tiểu Cầm, tôi mới cảm thấy như trút được một ngụm ác khí uất ức kia.

"Hòa khí? Ai làm tổn thương hòa khí trước? Không nói ông đây là tới hỗ trợ, người chết là lớn nhất, điểm đạo lý này cũng không hiểu sao?”

Chú Hai cười lạnh một tiếng: "Xác chết tanh hôi, nên người vớt xác cũng chẳng thơm nổi đâu! Chẳng qua, ông đây nói một câu, trong phạm vi trăm dặm, không có một người vớt xác nào dám vớt con trai của mấy người đâu, để cho nó ngâm nước cho mát luôn đi!”

"Âm Dương, đi!" Nói xong, chú Hai muốn lên thuyền vớt xác.

Tôi đi theo chú Hai rời đi.

Vương Học kia sốt ruột, anh ta liền đạp vào lưng Lữ Tiểu Cầm!

Lữ Tiểu Cầm hét lên một tiếng, trực tiếp ngã xuống đất.

"Không kiềm được cái mồm thúi nhiều chuyện của mụ đàn bà này! Mau xin lỗi thầy Lưu và người anh em Lý Âm Dương đi!" Anh ta quát mắng xong, lại nhanh chóng đi vòng qua tới trước mặt chú Hai.

Anh ta liên tục chắp tay thở dài, hoảng loạn nài nỉ: "Thầy Lưu ... Ngài là người lớn xin đừng chấp nhặt, đồ đàn bà không hiểu chuyện, để cho cô ta tự vả miệng mình!”

"Chuyện tiền bạc dễ nói, lại thêm một cá vàng nhỏ!”

"Hai con! Có được hay không?”

"Con trai của tôi ngâm mình trong nước mấy tháng, thật sự là không có biện pháp mà, dù sao thầy Lưu quỷ nước cũng đồng ý với chúng tôi..."

Kính của Vương Học bị lệch nhưng anh ta cũng không màng đỡ lên.

Trong lòng tôi cả kinh, hai cá vàng nhỏ?

Chú Hai thờ ơ.

Hoàng Thất cũng nhanh chóng bước đến trước mặt chú Hai, khuyên nhủ: "Lão Lưu à...vàng trong thời buổi loạn lạc, hai cá vàng nhỏ không ít đâu."

"Chúng ta không cần phải gây khó dễ với tiền bạc, người phụ nữ này không hiểu được đạo lý, ngài Vương không phải muốn cô ta tự vả miệng sao?”

"Vậy ngài cho tôi một chút mặt mũi...Dù sao cũng là ông Lưu cả chưa làm xong, coi như là di nguyện đúng không..."

Hoàng Thất tăng thêm vẻ mặt cười làm lành.

Chú Hai sắc mặt âm tình bất định, dường như đang suy nghĩ.

Vương Học nhanh chóng lấy ra hai thỏi vàng vàng óng, đưa tới trước mặt chú Hai.

Tôi nhìn mà yết hầu lăn lộn.

Một lúc lâu sau, chú Hai bảo tôi đi nhận thỏi vàng.

Tim tôi nhảy đến cổ họng, lập tức cầm lấy thỏi vàng nhỏ, thật cẩn thận giấu kỹ trong người.

Vương Học như được đại xá, sắc mặt vui mừng.

Chú Hai thản nhiên nói: "Để cho cô ta tự mình tát ba cái, việc này coi như xong.”

"Anh đi chuẩn bị một con gà trống, lúc vớt xác cần dùng đến."

"Chú ý phải càng mạnh mẽ càng hoạt bát càng tốt, hiểu chưa!?”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục 2: Âm Dương Tiên Sinh

Số ký tự: 0