Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục 3: Phong Thuỷ Tông Sư
Bắt Đầu
2024-11-21 22:23:49
Nhưng đột nhiên, chân tôi như bị cắm rễ xuống đất, tôi không thể cử động, cơ thể như bị vô số bàn tay vô hình giữ chặt!
Tưởng U Nữ mở mắt ra.
Đôi mắt đỏ như máu, nhìn thẳng vào tôi.
Lập tức tim tôi lỡ mất nửa nhịp.
Đột nhiên tôi nghĩ, mọi chuyện đã kết thúc, Trương què thoát khỏi trăm quỷ vây nhà gặm thi thể, nhưng lại bị Tưởng U Nữ bắt được.
Tôi sợ chúng tôi sẽ cùng chết ở đây ...
Trương què, từ từ đứng dậy.
Mắt tôi gần như lồi ra.
Tưởng U Nữ....Đây là muốn nhập vào người Trương què, rồi giết tôi phải không?
Lòng tôi run lên, vừa mở miệng liền chửi: "Con quỷ nhỏ kia, có gan thì nhằm vào tao đây nè, buông tha cho chú Trương đi!"
Kết quả, Trương què ho sù sụ, ông khàn giọng nói: "Hồng Hà, đừng mắng con bé, đừng làm gì con bé." "
Tôi: "..."
Lời nói của Trương què khiến tôi chết lặng.
Tôi gào thất thanh: "Chú Trương, chú không bị quỷ nhập hả?" Đột nhiên, áp lực đè lên cơ thể tôi biến mất.
Tôi đột nhiên lấy lại quyền kiểm soát.
Bàn tay giơ lên nửa chừng đã cứng đờ, nhưng suy nghĩ của tôi lại trở nên lộn xộn, tôi ngơ ngác nhìn Trương què và Tưởng U Nữ.
Hai mắt Tưởng U Nữ từ từ nhắm lại.
Nhưng chuyện gì đang xảy ra vậy?
Tưởng U Nữ, không phải lúc nào cũng muốn giết tôi sao?
Như thế nào bỗng nhiên không giết. . .
Hơn nữa, con bé đó rõ ràng là đang xác chết vùng dậy, có thể khống chế được Trương què, tại sao con bé lại không khống chế nữa?
Trương què lại cho tôi một ánh mắt dừng lại.
Tôi chỉ cất miếng ngọc vào trong ngực.
"Chú Trương...Chuyện quái gì đang xảy ra vậy..." Tôi lại hỏi Trương què.
Trương què mệt mỏi ngồi xuống, ông lấy Tưởng U Nữ, hỏi tôi trước, đã xảy ra chuyện gì?
Lúc đi không phải đều tốt sao? Sao đột nhiên lại lén lút trở về như vậy?
Giọng điệu của ông rất khó hiểu, ông hỏi tôi không phải cõng xác trên lưng hay sao, dù sao cũng có quá nhiều quỷ, âm khí đi theo sẽ rất nặng nề.
Dưới âm khí nặng nề, trọng lượng của xác chết cũng sẽ tăng gấp đôi.
Tôi nhanh chóng lắc đầu và thè đầu lưỡi ra cho Trương què xem.
Trương què cau mày, ông lẩm bẩm: "Máu đồng tử đều đã được dùng, nó có thể chịu được âm nặng nề... xảy ra chuyện gì vậy?"...
Tôi thở dài, mới nói cho Trương què, là tôi bị người ta mưu hại.
Tôi lập tức kể về người tiên sinh đó, xua đuổi bách quỷ, rồi đột nhiên làm tôi bị thương, và nói với tôi về xác chết giả.
Dừng một chút, tôi cũng nói về biểu cảm cuối cùng của vị tiên sinh kia.
Tôi khó hiểu hỏi Trương què, tôi cảm thấy người đó đến chỉ vì tôi và ông, nhưng trong ấn tượng của tôi, tôi chưa bao giờ xúc phạm anh ta.
Trên mặt Trương què cũng đầy vẻ u ám.
Ông lắc đầu nói là ông không biết, người này đến rất kỳ quái, làm việc cũng kỳ quái và tàn nhẫn...
Tôi càng bất an nói thêm, "Không có gì xảy ra với chúng ta đâu ...Liệu anh ta có đến lần nữa không....Còn nữa, trăm quỷ vây nhà kết thúc rồi à?"
Trương què lại ho khan hai tiếng, ông lắc đầu, nhưng đôi mắt lại sâu kín nhìn cánh cửa bằng đồng.
Tim tôi giật thót một cái, nhanh chóng quay đầu nhìn qua.
Từ góc độ này, là có thể nhìn thấy chỗ cổng vào.
Có hơn mười cái đầu nhô ra, tất cả đều chen chúc vào nhau...
Tất cả bọn họ đều nhìn chằm chằm xuống dưới!
Chân tôi mềm nhũn. . .
Trương què khàn giọng nói: "Bây giờ, chỉ là bắt đầu, hoặc là chú chết, hoặc là bọn họ sẽ không bao giờ giải tán." "
Tôi cảm thấy tim mình như bị một bàn tay nắm chặt.
Trong một khoảnh khắc, tôi cảm thấy đặc biệt suy sụp, bởi vì đây là một cái bẫy chết. . .
Quỷ thần xui khiến, tôi liếc mắt nhìn Tưởng U Nữ.
Mặc dù không biết tại sao Tưởng U Nữ không giết tôi, còn đột nhiên giúp chúng tôi.
Tuy nhiên, con bé dường như là cọng rơm cuối cùng của chúng tôi ...
Cơn đau bên hông tôi ẩn ẩn xuất hiện.
Tôi đứng không vững, vì vậy tôi từ từ ngồi xuống đất, ôm eo thở hổn hển.
Trương què đột nhiên nhìn vào túi của tôi và nói: "Hồng Hà, trong túi của con có gì đó?"
Tôi móc ra ống đựng thuốc lá kia.
Trương què vui vẻ đưa tay ra lấy, nhanh chóng lấy bật lửa để châm.
Ông hút mạnh một hơi, thở ra một làn khói trắng.
Lúc này, trên mặt ông có vẻ khá vui.
Tôi bối rối nói: "Chú Trương, sao chú còn cười?"
Trương què ho hai tiếng, rồi nói: "Nên chết lại không chết, nhưng lại sắp chết, lúc cuối đời lại không thể nhìn Tế Phân, nhưng nếu có thể hút một điếu thuốc, coi như là đáng giá."
Tôi biến sắc, ánh mắt trở nên rất quyết đoán.
Tôi bảo ông đừng nói bậy, ông nhất định sẽ không chết!
Trương què không nói gì nữa, ông chỉ ngửa đầu hút thuốc.
Tôi lại nhìn Tưởng U Nữ, nói từng chữ một: "Tưởng U Nữ bảo vệ chú, khi trời sáng, bách quỷ sẽ rời đi, chúng ta hãy chạy thật nhanh, chạy đến nơi không đuổi kịp, rồi tìm một nơi tránh ma quỷ."
"Không thể chạy thoát." Trương què lại nói một câu.
Ông đột nhiên ho dữ dội, thứ nhổ ra lại là một ngụm máu đỏ sậm...
Trong máu có lẫn một miếng thịt bốc mùi xác chết...
Trương què thở dài, ông sững sờ nhìn miếng thịt, nói: "Hồng Hà, trăm quỷ vây nhà, bị gặm máu thịt, là một kết quả, nếu trăm bách quỷ không tiêu tan, âm khí vô hình xâm nhập vào cơ thể chú, thân thể chú sẽ từ từ thối rữa." "
Mặt tôi cứng đờ.
Chẳng lẽ, thật sự không có biện pháp?
Trong một khoảnh khắc, bên trong phòng khóa xác trở nên im lặng khác thường.
Trương què yên lặng hút thuốc, miệng ông nhúc nhích, làm như đang bầm lầu bầu gì đó mà tôi không thể nghe thấy.
Tôi vắt hết óc trầm tư suy nghĩ.
Nhưng trong phạm vi khả năng của tôi và của Trương què, thực sự không có cách nào...
Đột nhiên, tôi biến sắc.
Một một câu nói xuất hiện trong tâm trí!
"Tưởng Hồng Hà, nếu như cậu giúp một kẻ hấp hối sắp chết, tôi sẽ nhắc nhở cậu một câu. "
"Cậu muốn cho Trương què sống, nhưng ông trời muốn ông ấy chết, chống lại ông trời, không ai có thể giúp được cậu, người đến giúp cậu cũng chỉ muốn hại cậu."
"Cậu hãy cảnh giác cao độ, ban đêm, đi đường cẩn thận."
Đây là những lời cuối cùng mà ông thầy nói đã nói với tôi trước khi ông ấy đi.
Trời, thực sự muốn Trương què chết!
Nếu không, làm sao chúng tôi đã chuẩn bị nhiều như vậy mà vẫn thất bại? !
Nhưng ông thầy đó, thực sự nói quá chính xác.
Có người đến giúp tôi, chỉ để hãm hại tôi, ông ấy đã tính trước được!
Và câu cuối cùng kia, bảo tôi ban đêm đi đường cẩn thận.
Không phải là nhắc nhở tôi, khi tôi đi đường vào ban đêm sẽ sẽ xảy ra chuyện sao!
Chắc chắn, trên đường cõng xác, tôi đã bị cái vị tiên sinh lòng dạ giả dối kia hại!
Anh ta quá lợi hại, có thể tính ra nhiều chuyện như vậy.
Chẳng lẽ anh ta thật sự không tính ra được một tia hy vọng sao! ?
Nghĩ đến đây, hơi thở của tôi trở nên dồn dập.
Tôi quay đầu lại và nói với Trương què, là chúng ta vẫn có cách!
Trương què phớt lờ tôi, ông vẫn mấp máy môi, lẩm bẩm một mình.
Tôi mím môi, tiếp tục cúi đầu, trầm tư suy nghĩ.
Một lúc lâu sau, tôi mới ngẩng đầu lên nói với Trương què, lấy hết tiền trong nhà ra, tôi muốn đến gặp ông thầy đã coi bói cho tôi trước đó, kỳ thật ông ấy đã chỉ điểm sai lầm cho tôi, tôi là tự mình bị ma quỷ ám ảnh, không nghĩ tới nhiều như vậy.
Nhưng ông ấy chắc chắn sẽ có cách để giải quyết những khó khăn trước mắt của chúng tôi!
Trương què cuối cùng cũng ngẩng đầu lên.
Ông lắc đầu thở dài: "Hồng Hà, con có biết, giúp chú, nghịch thiên cải mệnh, là sẽ bị ông trời trừng phạt, chú đã sống đến từng tuổi này, còn có đạo hạnh cao thâm như vậy, vì sao lại giúp chú, hủy hoại bản lãnh của mình chứ?"
Cơ thể tôi cứng đờ, trong lúc do dự, tôi nói, không phải chú đã dạy tôi, tiền có thể ma xui quỷ khiến ư?
Trương què cúi đầu, nói vẫn phải xem là chuyện gì nữa.
Nhưng những lời của ông không hoàn toàn xua tan suy nghĩ của tôi.
Ngay cả khi biện pháp cuối cùng này không hiệu quả, tôi vẫn phải thử.
Tưởng U Nữ mở mắt ra.
Đôi mắt đỏ như máu, nhìn thẳng vào tôi.
Lập tức tim tôi lỡ mất nửa nhịp.
Đột nhiên tôi nghĩ, mọi chuyện đã kết thúc, Trương què thoát khỏi trăm quỷ vây nhà gặm thi thể, nhưng lại bị Tưởng U Nữ bắt được.
Tôi sợ chúng tôi sẽ cùng chết ở đây ...
Trương què, từ từ đứng dậy.
Mắt tôi gần như lồi ra.
Tưởng U Nữ....Đây là muốn nhập vào người Trương què, rồi giết tôi phải không?
Lòng tôi run lên, vừa mở miệng liền chửi: "Con quỷ nhỏ kia, có gan thì nhằm vào tao đây nè, buông tha cho chú Trương đi!"
Kết quả, Trương què ho sù sụ, ông khàn giọng nói: "Hồng Hà, đừng mắng con bé, đừng làm gì con bé." "
Tôi: "..."
Lời nói của Trương què khiến tôi chết lặng.
Tôi gào thất thanh: "Chú Trương, chú không bị quỷ nhập hả?" Đột nhiên, áp lực đè lên cơ thể tôi biến mất.
Tôi đột nhiên lấy lại quyền kiểm soát.
Bàn tay giơ lên nửa chừng đã cứng đờ, nhưng suy nghĩ của tôi lại trở nên lộn xộn, tôi ngơ ngác nhìn Trương què và Tưởng U Nữ.
Hai mắt Tưởng U Nữ từ từ nhắm lại.
Nhưng chuyện gì đang xảy ra vậy?
Tưởng U Nữ, không phải lúc nào cũng muốn giết tôi sao?
Như thế nào bỗng nhiên không giết. . .
Hơn nữa, con bé đó rõ ràng là đang xác chết vùng dậy, có thể khống chế được Trương què, tại sao con bé lại không khống chế nữa?
Trương què lại cho tôi một ánh mắt dừng lại.
Tôi chỉ cất miếng ngọc vào trong ngực.
"Chú Trương...Chuyện quái gì đang xảy ra vậy..." Tôi lại hỏi Trương què.
Trương què mệt mỏi ngồi xuống, ông lấy Tưởng U Nữ, hỏi tôi trước, đã xảy ra chuyện gì?
Lúc đi không phải đều tốt sao? Sao đột nhiên lại lén lút trở về như vậy?
Giọng điệu của ông rất khó hiểu, ông hỏi tôi không phải cõng xác trên lưng hay sao, dù sao cũng có quá nhiều quỷ, âm khí đi theo sẽ rất nặng nề.
Dưới âm khí nặng nề, trọng lượng của xác chết cũng sẽ tăng gấp đôi.
Tôi nhanh chóng lắc đầu và thè đầu lưỡi ra cho Trương què xem.
Trương què cau mày, ông lẩm bẩm: "Máu đồng tử đều đã được dùng, nó có thể chịu được âm nặng nề... xảy ra chuyện gì vậy?"...
Tôi thở dài, mới nói cho Trương què, là tôi bị người ta mưu hại.
Tôi lập tức kể về người tiên sinh đó, xua đuổi bách quỷ, rồi đột nhiên làm tôi bị thương, và nói với tôi về xác chết giả.
Dừng một chút, tôi cũng nói về biểu cảm cuối cùng của vị tiên sinh kia.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tôi khó hiểu hỏi Trương què, tôi cảm thấy người đó đến chỉ vì tôi và ông, nhưng trong ấn tượng của tôi, tôi chưa bao giờ xúc phạm anh ta.
Trên mặt Trương què cũng đầy vẻ u ám.
Ông lắc đầu nói là ông không biết, người này đến rất kỳ quái, làm việc cũng kỳ quái và tàn nhẫn...
Tôi càng bất an nói thêm, "Không có gì xảy ra với chúng ta đâu ...Liệu anh ta có đến lần nữa không....Còn nữa, trăm quỷ vây nhà kết thúc rồi à?"
Trương què lại ho khan hai tiếng, ông lắc đầu, nhưng đôi mắt lại sâu kín nhìn cánh cửa bằng đồng.
Tim tôi giật thót một cái, nhanh chóng quay đầu nhìn qua.
Từ góc độ này, là có thể nhìn thấy chỗ cổng vào.
Có hơn mười cái đầu nhô ra, tất cả đều chen chúc vào nhau...
Tất cả bọn họ đều nhìn chằm chằm xuống dưới!
Chân tôi mềm nhũn. . .
Trương què khàn giọng nói: "Bây giờ, chỉ là bắt đầu, hoặc là chú chết, hoặc là bọn họ sẽ không bao giờ giải tán." "
Tôi cảm thấy tim mình như bị một bàn tay nắm chặt.
Trong một khoảnh khắc, tôi cảm thấy đặc biệt suy sụp, bởi vì đây là một cái bẫy chết. . .
Quỷ thần xui khiến, tôi liếc mắt nhìn Tưởng U Nữ.
Mặc dù không biết tại sao Tưởng U Nữ không giết tôi, còn đột nhiên giúp chúng tôi.
Tuy nhiên, con bé dường như là cọng rơm cuối cùng của chúng tôi ...
Cơn đau bên hông tôi ẩn ẩn xuất hiện.
Tôi đứng không vững, vì vậy tôi từ từ ngồi xuống đất, ôm eo thở hổn hển.
Trương què đột nhiên nhìn vào túi của tôi và nói: "Hồng Hà, trong túi của con có gì đó?"
Tôi móc ra ống đựng thuốc lá kia.
Trương què vui vẻ đưa tay ra lấy, nhanh chóng lấy bật lửa để châm.
Ông hút mạnh một hơi, thở ra một làn khói trắng.
Lúc này, trên mặt ông có vẻ khá vui.
Tôi bối rối nói: "Chú Trương, sao chú còn cười?"
Trương què ho hai tiếng, rồi nói: "Nên chết lại không chết, nhưng lại sắp chết, lúc cuối đời lại không thể nhìn Tế Phân, nhưng nếu có thể hút một điếu thuốc, coi như là đáng giá."
Tôi biến sắc, ánh mắt trở nên rất quyết đoán.
Tôi bảo ông đừng nói bậy, ông nhất định sẽ không chết!
Trương què không nói gì nữa, ông chỉ ngửa đầu hút thuốc.
Tôi lại nhìn Tưởng U Nữ, nói từng chữ một: "Tưởng U Nữ bảo vệ chú, khi trời sáng, bách quỷ sẽ rời đi, chúng ta hãy chạy thật nhanh, chạy đến nơi không đuổi kịp, rồi tìm một nơi tránh ma quỷ."
"Không thể chạy thoát." Trương què lại nói một câu.
Ông đột nhiên ho dữ dội, thứ nhổ ra lại là một ngụm máu đỏ sậm...
Trong máu có lẫn một miếng thịt bốc mùi xác chết...
Trương què thở dài, ông sững sờ nhìn miếng thịt, nói: "Hồng Hà, trăm quỷ vây nhà, bị gặm máu thịt, là một kết quả, nếu trăm bách quỷ không tiêu tan, âm khí vô hình xâm nhập vào cơ thể chú, thân thể chú sẽ từ từ thối rữa." "
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mặt tôi cứng đờ.
Chẳng lẽ, thật sự không có biện pháp?
Trong một khoảnh khắc, bên trong phòng khóa xác trở nên im lặng khác thường.
Trương què yên lặng hút thuốc, miệng ông nhúc nhích, làm như đang bầm lầu bầu gì đó mà tôi không thể nghe thấy.
Tôi vắt hết óc trầm tư suy nghĩ.
Nhưng trong phạm vi khả năng của tôi và của Trương què, thực sự không có cách nào...
Đột nhiên, tôi biến sắc.
Một một câu nói xuất hiện trong tâm trí!
"Tưởng Hồng Hà, nếu như cậu giúp một kẻ hấp hối sắp chết, tôi sẽ nhắc nhở cậu một câu. "
"Cậu muốn cho Trương què sống, nhưng ông trời muốn ông ấy chết, chống lại ông trời, không ai có thể giúp được cậu, người đến giúp cậu cũng chỉ muốn hại cậu."
"Cậu hãy cảnh giác cao độ, ban đêm, đi đường cẩn thận."
Đây là những lời cuối cùng mà ông thầy nói đã nói với tôi trước khi ông ấy đi.
Trời, thực sự muốn Trương què chết!
Nếu không, làm sao chúng tôi đã chuẩn bị nhiều như vậy mà vẫn thất bại? !
Nhưng ông thầy đó, thực sự nói quá chính xác.
Có người đến giúp tôi, chỉ để hãm hại tôi, ông ấy đã tính trước được!
Và câu cuối cùng kia, bảo tôi ban đêm đi đường cẩn thận.
Không phải là nhắc nhở tôi, khi tôi đi đường vào ban đêm sẽ sẽ xảy ra chuyện sao!
Chắc chắn, trên đường cõng xác, tôi đã bị cái vị tiên sinh lòng dạ giả dối kia hại!
Anh ta quá lợi hại, có thể tính ra nhiều chuyện như vậy.
Chẳng lẽ anh ta thật sự không tính ra được một tia hy vọng sao! ?
Nghĩ đến đây, hơi thở của tôi trở nên dồn dập.
Tôi quay đầu lại và nói với Trương què, là chúng ta vẫn có cách!
Trương què phớt lờ tôi, ông vẫn mấp máy môi, lẩm bẩm một mình.
Tôi mím môi, tiếp tục cúi đầu, trầm tư suy nghĩ.
Một lúc lâu sau, tôi mới ngẩng đầu lên nói với Trương què, lấy hết tiền trong nhà ra, tôi muốn đến gặp ông thầy đã coi bói cho tôi trước đó, kỳ thật ông ấy đã chỉ điểm sai lầm cho tôi, tôi là tự mình bị ma quỷ ám ảnh, không nghĩ tới nhiều như vậy.
Nhưng ông ấy chắc chắn sẽ có cách để giải quyết những khó khăn trước mắt của chúng tôi!
Trương què cuối cùng cũng ngẩng đầu lên.
Ông lắc đầu thở dài: "Hồng Hà, con có biết, giúp chú, nghịch thiên cải mệnh, là sẽ bị ông trời trừng phạt, chú đã sống đến từng tuổi này, còn có đạo hạnh cao thâm như vậy, vì sao lại giúp chú, hủy hoại bản lãnh của mình chứ?"
Cơ thể tôi cứng đờ, trong lúc do dự, tôi nói, không phải chú đã dạy tôi, tiền có thể ma xui quỷ khiến ư?
Trương què cúi đầu, nói vẫn phải xem là chuyện gì nữa.
Nhưng những lời của ông không hoàn toàn xua tan suy nghĩ của tôi.
Ngay cả khi biện pháp cuối cùng này không hiệu quả, tôi vẫn phải thử.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro