Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục 3: Phong Thuỷ Tông Sư
Phân Thây
2024-11-21 22:23:49
Tôi tê cả da đầu, phía sau lưng đều bị mồ hôi lạnh làm cho ướt sũng.
Một cơn gió yêu đang thổi!
Xác chết trên vai cô ta chợt ngóc đầu dậy.
Khuôn mặt của quả phụ Tế Phân còn buồn bã hơn cả khuôn mặt của người phụ nữ bị quỷ ám.
Đôi mắt cô ta mở to, và chúng đang chảy máu!
Chu Quang bị dọa lăn một vòng bỏ chạy.
Tôi đột nhiên cảm thấy một cơn đau nhói ở thắt lưng.
Do quá đau, tôi không thể cõng cái xác nổi nữa.
Bịch một cái, xác chết giả rơi xuống đất.
Cùng lúc đó, người phụ nữ đang cõng thi thể của quả phụ Tế Phân trên lưng nhanh chóng lui về phía sau.
Tôi đau đến mờ mắt, và khi tôi quay đầu lại, tôi thấy lại là vị tiên sinh kia, tay anh ta đã chọc thẳng vào eo tôi.
Tôi cũng không biết, liệu anh ta có đâm xuyên qua người tôi không nữa!
Anh ta cười cực kỳ quái dị, giống như đã đạt được một âm mưu nào đó!
Ánh mắt của anh ta khiến tim tôi lạnh đi một nửa!
Người đến giúp đỡ, có thể để lộ ra ánh mắt như vậy sao?!
Tôi vốn cho là anh ta có lòng tốt làm chuyện xấu [1].
[1] là bạn cố gắng giúp đỡ người khác vì mục đích tốt, nhưng điều đó dường như ngược lại với việc giúp đỡ, khiến diễn biến ban đầu của mọi việc càng trở nên tồi tệ hơn.
Nhưng nụ cười của anh ta tràn đầy gian trá!
Tôi giật mình giơ tay lên, muốn bắt anh ta lại!
Nhưng anh ta phản ứng quá nhanh, trực tiếp rút tay ra và lùi lại mấy bước.
Anh ta là lấy tay làm đao chọc tôi bị thương, chứ cũng không phải là dùng đao chọc thủng thân thể tôi.
Trong nháy mắt, anh ta lùi ra xa ba bốn mét.
Ánh mắt anh ta đầy nham hiểm và lạnh lùng, anh ta nhàn nhạt nói: "Tưởng Hồng Hà, mày là cái đồ đáng chết, cái thằng chết tiệt, cái thằng cõng xác nho nhỏ như mày mà cũng định mưu toan lừa gạt à, người nên chết thì hẳn phải chết, mày không sống được mấy ngày nữa đâu."
Anh ta vừa nói xong thì quay người nhanh chóng chạy đi thật xa.
Mắt tôi tối sầm lại, suýt nữa đã ngã xuống
Nhưng phía sau lại có lại có tiếng xé toẹt.
Tôi quay đầu lại, thì ra là Chu Quang, còn có mấy người thổi kèn Xô-na, cùng những người khiêng quan tài đang đứng trước xác chết giả.
Tôi còn chưa kịp thả lỏng, trong đầu đã lạnh băng.
Bởi vì sắc mặt của những người này đã thay đổi!
Tất cả đều giống như người phụ nữ kia, anh mắt của ai cũng kỳ lạ, lạnh lùng và khát máu!
Âm thanh xé rách phát ra từ quần áo bị xé nát và xác chết bị tách rời!
Chu Quang thậm chí còn bứt đầu xác chết giả ra, sau đó cắn mạnh lên khuôn mặt của xác chết giả!
Trên khuôn mặt đầy những vết rỗ đã bị cắn mất một miếng thịt!
Không chỉ Chu Quang, mà những người khác cũng chia nhau ra xé xác chết giả và bắt đầu gặm thịt.
Tôi nhìn mà chỉ muốn ói ra, nhưng chân cũng mềm nhũn. . .
Xác chết giả do Trương què nuôi có mùi giống y hệt ông.
Quả nhiên, giống như những gì Trương què đã nói.
Ông nói một khi bị bại lộ, thì ra khỏi cửa nhà, sẽ bị quỷ gặm sạch thân thể!
Xác chết này có cùng hơi thở, đám người Chu Quang bị quỷ nhập vào người mới có thể gặm ông!
Khi xác chết bị gặm sạch, tôi sợ Trương què. . .
Vừa nghĩ đến điều này, trái tim tôi lại lạnh lẽo.
Tôi cảm thấy, mình đã nghĩ sai. . .
Những thứ bẩn thỉu vừa rồi đi theo chúng tôi, đâu chỉ là mười mấy hai mươi người?!
Những người đó, ít nhất là hàng trăm!
Quỷ nhập vào đám người Chu Quang, nhiều nhất là mười con!
Phần còn lại, đã sớm không thấy đâu. . .
Tôi căm hận trong lòng.
Ban đầu, mọi thứ đã diễn ra đúng theo kế hoạch.
Hai ngày không có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, tiên sinh kia lại đột nhiên đến hại người!
Anh ta là ai, tại sao lại muốn hại tôi và Trương què!
Hiện tại, tôi chỉ muốn dùng con dao chặt xác băm anh ta ra thành trăm mảnh.
Nhưng tôi phải kìm nén sự căm ghét và run rẩy này xuống, không thể đuổi theo anh ta.
Tôi nhấc chân lên chạy như điên về phía thị trấn!
Những thứ bẩn thỉu kia đã biến mất, chúng nhất định là đi tìm Trương què rồi!
Tôi phải nhanh chóng trở về, tôi là người thân của Trương què, rõ ràng tôi đã hứa với ông là tôi có thể làm tốt, mọi hy vọng của ông đều ký thác lên người tôi.
Bây giờ mọi chuyện đã rối tung lên, dù có chết tôi cũng không thể để ông chết!
Tốc độ dưới chân rất nhanh.
Tôi vừa chạy về được mười mét, thì nhìn thấy Trần Đại Cường đang dẫn một nhóm người đi về phía cổng thị trấn, bọn họ trông có vẻ lén lút, thậm chí còn mang theo các loại xẻng.
Tôi chạy nhanh hết mức có thể, vượt qua họ.
Trần Đại Cường và những tên côn đồ đó vẫn nhìn tôi bằng ánh mắt kinh ngạc.
Giống như không hiểu vì sao tôi lại quay về.
Tôi phớt lờ bọn họ.
Mặc dù tôi biết bọn họ đang đi theo chúng tôi, còn mang theo xẻng, chắc chắn không có ý gì tốt, nhưng bây giờ tôi không có thời gian để ý tới chuyện đó nữa.
Chưa đầy mười phút, tôi đã chạy tới trước cửa nhà tôi.
Tôi còn chưa kịp dừng lại thì đã gào to chú Trương trước, rồi lao thẳng vào trong nhà.
Điều khiến tim tôi lạnh hơn một nửa chính là ba tấm da mèo trên mặt đất...
Bộ da mèo đen như mực tàn tạ không chịu nổi, giống như là bị kéo xé toạc ra vậy.
Tôi lập tức nghĩ đến, nhất định là những thứ bẩn thỉu đó đã quay trở lại.
Nếu có nhiều da mèo hơn, nhất định có thể chặn chúng lại, nhưng chỉ có ba tấm.
Cho dù mèo đen hung dữ, oan hồn bất tán, cũng không thể ngăn cản được nhiều thứ bẩn thỉu như vậy.
Tôi run rẩy bước vào phòng Trương què, mà bên trong căn phòng lại càng bừa bộn hơn.
Mọi thứ có thể xé nát đều đã hoàn toàn vỡ nát thành từng mảnh.
Đặc biệt chiếc chiếu rơm trong góc đã biến mất hoàn toàn, ngay cả xương cũng không còn.
Trên mặt đất có máu...
Tôi không nhìn thấy Trương què đâu, chỉ thấy ống đựng thuốc lá.
Tôi run run nhặt ống đựng thuốc lá kia lên.
Người tôi lảo đảo, không đứng vững, co quắp ngã ngồi trên mặt đất.
Mắt tôi đỏ hoe, mặt nóng lên, nước mắt chảy dài trên má.
Nắm chặt nắm đấm, nện mạnh xuống đất.
Nỗi đau xé lòng ập đến.
Vết máu trên mặt đất cho thấy chắc chắn có người đã bị thương.
Mà không có để lại bất kỳ cơ thể nào . . . .
Chẳng lẽ, Trương què đã. . .
Ngay khi tôi không thể chịu nổi đả kích này, càng cảm thấy cho dù chết cũng có lỗi với Trương què.
Đột nhiên, tôi nghe thấy một tiếng ho yếu ớt và một giọng nói gọi tên tôi.
Tôi mở to mắt, run rẩy nói: "Chú Trương?"
Đột nhiên, tôi quay đầu lại.
Tôi không nhìn thấy Trương què ...
Âm thanh phát ra từ bên ngoài căn phòng!
Tôi nhanh chóng từ dưới đất bò dậy chạy vào nhà chính, bên tai lại nghe thấy một tiếng tằng hắng.
Giọng nói mơ hồ lại vang lên bên tai tôi.
"Hồng Hà. ....Có phải là con không?".
Sự tuyệt vọng trong lòng biến thành phấn khích, tôi run rẩy đáp lại: “Chú Trương, chú ở đâu?” Nhà chính lại lớn như vậy, có tận mấy phòng.
Tôi đáp lại câu đó và muốn đi vào phòng mình xem thử.
Nhưng ngay khi tôi quay lại, quỷ thần xui khiến, tôi nhìn thấy cánh cổng.
Làm thế nào mà giọng nói đó dường như phát ra từ bên trong cánh cổng?!
Trong lòng tôi càng thêm lạnh lẽo.
Chẳng lẽ thật sự là Trương què đang nói chuyện với tôi sao?!
Tưởng U Nữ có vấn đề, chẳng lẽ là nó đang dẫn dụ tôi?
Nghĩ đến đây, tôi lại không dám cất bước.
Lúc này, trong cửa lại truyền đến mấy tiếng ho...
Tôi siết chặt nắm đấm và nhìn chằm chằm vào cánh cửa!
Tôi nghĩ đến một khả năng khác. ..
Chẳng lẽ Trương què lợi dụng lúc hỗn loạn trốn vào trong cửa?
Dù sao phía dưới là phòng khóa xác được làm bằng đồng, chuyên môn trừ tà.
Cánh cổng có thể ngăn quỷ và cứu sống Trương què.
Tưởng U Nữ cũng chưa chắc có thể hoàn toàn thoát khỏi dây xích đồng...
Khả năng này, rất lớn!
Tôi không còn do dự nữa, đẩy cửa ra, nhanh chóng móc miếng ngọc ra rồi bước nhanh xuống.
Chuyện này không thể chậm trễ, Trương què khẳng định đang bị thương.
Bây giờ tôi không còn hy vọng gì nữa, chỉ có thể cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng, hy vọng Trương què có thể phúc lớn mạng lớn, may mắn thoát khỏi kiếp nạn này!
Trong nháy mắt, tôi đã đứng trước cánh cổng đồng.
Nhưng điều khiến sắc mặt tôi thay đổi là.
Cánh cửa bằng đồng đen như mực, rõ ràng đã bị âm khí và quỷ khí ăn mòn.
Nó đã mất khả năng xua đuổi tà ma!
Nhưng bây giờ tôi đã đến đây rồi, tôi không thể đi lên được nữa.
Tôi nín thở và đẩy cánh cửa đồng đổ nát ra.
Đập vào mắt là một căn phòng khóa xác chật chội.
Tôi nhìn thấy Trương què đầu tiên.
Ông ngồi trên mặt đất, mặc dù sắc mặt mỏi mệt, nhưng nhưng chân tay vẫn đầy đủ.
Nhưng trong lòng ông lại đang ôm một bé gái...
Đứa bé đó không phải là Tưởng U Nữ sao?
Khuôn mặt của Tưởng U Nữ phủ đầy lông tơ màu đỏ, rõ ràng là con bé đã xác chết vùng dậy!
Những sợi xích đồng đó đều chuyển sang màu đen tuyền nhưng lại không có tác dụng gì.
Trán tôi túa mồ hôi, bắp thịt toàn thân căng cứng, tôi trầm giọng hét lên: "Chú Trương, con tới cứu chú!"
Sau đó, miếng ngọc trong tay tôi sắp ấn lên đỉnh đầu Tưởng U Nữ!
Một cơn gió yêu đang thổi!
Xác chết trên vai cô ta chợt ngóc đầu dậy.
Khuôn mặt của quả phụ Tế Phân còn buồn bã hơn cả khuôn mặt của người phụ nữ bị quỷ ám.
Đôi mắt cô ta mở to, và chúng đang chảy máu!
Chu Quang bị dọa lăn một vòng bỏ chạy.
Tôi đột nhiên cảm thấy một cơn đau nhói ở thắt lưng.
Do quá đau, tôi không thể cõng cái xác nổi nữa.
Bịch một cái, xác chết giả rơi xuống đất.
Cùng lúc đó, người phụ nữ đang cõng thi thể của quả phụ Tế Phân trên lưng nhanh chóng lui về phía sau.
Tôi đau đến mờ mắt, và khi tôi quay đầu lại, tôi thấy lại là vị tiên sinh kia, tay anh ta đã chọc thẳng vào eo tôi.
Tôi cũng không biết, liệu anh ta có đâm xuyên qua người tôi không nữa!
Anh ta cười cực kỳ quái dị, giống như đã đạt được một âm mưu nào đó!
Ánh mắt của anh ta khiến tim tôi lạnh đi một nửa!
Người đến giúp đỡ, có thể để lộ ra ánh mắt như vậy sao?!
Tôi vốn cho là anh ta có lòng tốt làm chuyện xấu [1].
[1] là bạn cố gắng giúp đỡ người khác vì mục đích tốt, nhưng điều đó dường như ngược lại với việc giúp đỡ, khiến diễn biến ban đầu của mọi việc càng trở nên tồi tệ hơn.
Nhưng nụ cười của anh ta tràn đầy gian trá!
Tôi giật mình giơ tay lên, muốn bắt anh ta lại!
Nhưng anh ta phản ứng quá nhanh, trực tiếp rút tay ra và lùi lại mấy bước.
Anh ta là lấy tay làm đao chọc tôi bị thương, chứ cũng không phải là dùng đao chọc thủng thân thể tôi.
Trong nháy mắt, anh ta lùi ra xa ba bốn mét.
Ánh mắt anh ta đầy nham hiểm và lạnh lùng, anh ta nhàn nhạt nói: "Tưởng Hồng Hà, mày là cái đồ đáng chết, cái thằng chết tiệt, cái thằng cõng xác nho nhỏ như mày mà cũng định mưu toan lừa gạt à, người nên chết thì hẳn phải chết, mày không sống được mấy ngày nữa đâu."
Anh ta vừa nói xong thì quay người nhanh chóng chạy đi thật xa.
Mắt tôi tối sầm lại, suýt nữa đã ngã xuống
Nhưng phía sau lại có lại có tiếng xé toẹt.
Tôi quay đầu lại, thì ra là Chu Quang, còn có mấy người thổi kèn Xô-na, cùng những người khiêng quan tài đang đứng trước xác chết giả.
Tôi còn chưa kịp thả lỏng, trong đầu đã lạnh băng.
Bởi vì sắc mặt của những người này đã thay đổi!
Tất cả đều giống như người phụ nữ kia, anh mắt của ai cũng kỳ lạ, lạnh lùng và khát máu!
Âm thanh xé rách phát ra từ quần áo bị xé nát và xác chết bị tách rời!
Chu Quang thậm chí còn bứt đầu xác chết giả ra, sau đó cắn mạnh lên khuôn mặt của xác chết giả!
Trên khuôn mặt đầy những vết rỗ đã bị cắn mất một miếng thịt!
Không chỉ Chu Quang, mà những người khác cũng chia nhau ra xé xác chết giả và bắt đầu gặm thịt.
Tôi nhìn mà chỉ muốn ói ra, nhưng chân cũng mềm nhũn. . .
Xác chết giả do Trương què nuôi có mùi giống y hệt ông.
Quả nhiên, giống như những gì Trương què đã nói.
Ông nói một khi bị bại lộ, thì ra khỏi cửa nhà, sẽ bị quỷ gặm sạch thân thể!
Xác chết này có cùng hơi thở, đám người Chu Quang bị quỷ nhập vào người mới có thể gặm ông!
Khi xác chết bị gặm sạch, tôi sợ Trương què. . .
Vừa nghĩ đến điều này, trái tim tôi lại lạnh lẽo.
Tôi cảm thấy, mình đã nghĩ sai. . .
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Những thứ bẩn thỉu vừa rồi đi theo chúng tôi, đâu chỉ là mười mấy hai mươi người?!
Những người đó, ít nhất là hàng trăm!
Quỷ nhập vào đám người Chu Quang, nhiều nhất là mười con!
Phần còn lại, đã sớm không thấy đâu. . .
Tôi căm hận trong lòng.
Ban đầu, mọi thứ đã diễn ra đúng theo kế hoạch.
Hai ngày không có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, tiên sinh kia lại đột nhiên đến hại người!
Anh ta là ai, tại sao lại muốn hại tôi và Trương què!
Hiện tại, tôi chỉ muốn dùng con dao chặt xác băm anh ta ra thành trăm mảnh.
Nhưng tôi phải kìm nén sự căm ghét và run rẩy này xuống, không thể đuổi theo anh ta.
Tôi nhấc chân lên chạy như điên về phía thị trấn!
Những thứ bẩn thỉu kia đã biến mất, chúng nhất định là đi tìm Trương què rồi!
Tôi phải nhanh chóng trở về, tôi là người thân của Trương què, rõ ràng tôi đã hứa với ông là tôi có thể làm tốt, mọi hy vọng của ông đều ký thác lên người tôi.
Bây giờ mọi chuyện đã rối tung lên, dù có chết tôi cũng không thể để ông chết!
Tốc độ dưới chân rất nhanh.
Tôi vừa chạy về được mười mét, thì nhìn thấy Trần Đại Cường đang dẫn một nhóm người đi về phía cổng thị trấn, bọn họ trông có vẻ lén lút, thậm chí còn mang theo các loại xẻng.
Tôi chạy nhanh hết mức có thể, vượt qua họ.
Trần Đại Cường và những tên côn đồ đó vẫn nhìn tôi bằng ánh mắt kinh ngạc.
Giống như không hiểu vì sao tôi lại quay về.
Tôi phớt lờ bọn họ.
Mặc dù tôi biết bọn họ đang đi theo chúng tôi, còn mang theo xẻng, chắc chắn không có ý gì tốt, nhưng bây giờ tôi không có thời gian để ý tới chuyện đó nữa.
Chưa đầy mười phút, tôi đã chạy tới trước cửa nhà tôi.
Tôi còn chưa kịp dừng lại thì đã gào to chú Trương trước, rồi lao thẳng vào trong nhà.
Điều khiến tim tôi lạnh hơn một nửa chính là ba tấm da mèo trên mặt đất...
Bộ da mèo đen như mực tàn tạ không chịu nổi, giống như là bị kéo xé toạc ra vậy.
Tôi lập tức nghĩ đến, nhất định là những thứ bẩn thỉu đó đã quay trở lại.
Nếu có nhiều da mèo hơn, nhất định có thể chặn chúng lại, nhưng chỉ có ba tấm.
Cho dù mèo đen hung dữ, oan hồn bất tán, cũng không thể ngăn cản được nhiều thứ bẩn thỉu như vậy.
Tôi run rẩy bước vào phòng Trương què, mà bên trong căn phòng lại càng bừa bộn hơn.
Mọi thứ có thể xé nát đều đã hoàn toàn vỡ nát thành từng mảnh.
Đặc biệt chiếc chiếu rơm trong góc đã biến mất hoàn toàn, ngay cả xương cũng không còn.
Trên mặt đất có máu...
Tôi không nhìn thấy Trương què đâu, chỉ thấy ống đựng thuốc lá.
Tôi run run nhặt ống đựng thuốc lá kia lên.
Người tôi lảo đảo, không đứng vững, co quắp ngã ngồi trên mặt đất.
Mắt tôi đỏ hoe, mặt nóng lên, nước mắt chảy dài trên má.
Nắm chặt nắm đấm, nện mạnh xuống đất.
Nỗi đau xé lòng ập đến.
Vết máu trên mặt đất cho thấy chắc chắn có người đã bị thương.
Mà không có để lại bất kỳ cơ thể nào . . . .
Chẳng lẽ, Trương què đã. . .
Ngay khi tôi không thể chịu nổi đả kích này, càng cảm thấy cho dù chết cũng có lỗi với Trương què.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đột nhiên, tôi nghe thấy một tiếng ho yếu ớt và một giọng nói gọi tên tôi.
Tôi mở to mắt, run rẩy nói: "Chú Trương?"
Đột nhiên, tôi quay đầu lại.
Tôi không nhìn thấy Trương què ...
Âm thanh phát ra từ bên ngoài căn phòng!
Tôi nhanh chóng từ dưới đất bò dậy chạy vào nhà chính, bên tai lại nghe thấy một tiếng tằng hắng.
Giọng nói mơ hồ lại vang lên bên tai tôi.
"Hồng Hà. ....Có phải là con không?".
Sự tuyệt vọng trong lòng biến thành phấn khích, tôi run rẩy đáp lại: “Chú Trương, chú ở đâu?” Nhà chính lại lớn như vậy, có tận mấy phòng.
Tôi đáp lại câu đó và muốn đi vào phòng mình xem thử.
Nhưng ngay khi tôi quay lại, quỷ thần xui khiến, tôi nhìn thấy cánh cổng.
Làm thế nào mà giọng nói đó dường như phát ra từ bên trong cánh cổng?!
Trong lòng tôi càng thêm lạnh lẽo.
Chẳng lẽ thật sự là Trương què đang nói chuyện với tôi sao?!
Tưởng U Nữ có vấn đề, chẳng lẽ là nó đang dẫn dụ tôi?
Nghĩ đến đây, tôi lại không dám cất bước.
Lúc này, trong cửa lại truyền đến mấy tiếng ho...
Tôi siết chặt nắm đấm và nhìn chằm chằm vào cánh cửa!
Tôi nghĩ đến một khả năng khác. ..
Chẳng lẽ Trương què lợi dụng lúc hỗn loạn trốn vào trong cửa?
Dù sao phía dưới là phòng khóa xác được làm bằng đồng, chuyên môn trừ tà.
Cánh cổng có thể ngăn quỷ và cứu sống Trương què.
Tưởng U Nữ cũng chưa chắc có thể hoàn toàn thoát khỏi dây xích đồng...
Khả năng này, rất lớn!
Tôi không còn do dự nữa, đẩy cửa ra, nhanh chóng móc miếng ngọc ra rồi bước nhanh xuống.
Chuyện này không thể chậm trễ, Trương què khẳng định đang bị thương.
Bây giờ tôi không còn hy vọng gì nữa, chỉ có thể cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng, hy vọng Trương què có thể phúc lớn mạng lớn, may mắn thoát khỏi kiếp nạn này!
Trong nháy mắt, tôi đã đứng trước cánh cổng đồng.
Nhưng điều khiến sắc mặt tôi thay đổi là.
Cánh cửa bằng đồng đen như mực, rõ ràng đã bị âm khí và quỷ khí ăn mòn.
Nó đã mất khả năng xua đuổi tà ma!
Nhưng bây giờ tôi đã đến đây rồi, tôi không thể đi lên được nữa.
Tôi nín thở và đẩy cánh cửa đồng đổ nát ra.
Đập vào mắt là một căn phòng khóa xác chật chội.
Tôi nhìn thấy Trương què đầu tiên.
Ông ngồi trên mặt đất, mặc dù sắc mặt mỏi mệt, nhưng nhưng chân tay vẫn đầy đủ.
Nhưng trong lòng ông lại đang ôm một bé gái...
Đứa bé đó không phải là Tưởng U Nữ sao?
Khuôn mặt của Tưởng U Nữ phủ đầy lông tơ màu đỏ, rõ ràng là con bé đã xác chết vùng dậy!
Những sợi xích đồng đó đều chuyển sang màu đen tuyền nhưng lại không có tác dụng gì.
Trán tôi túa mồ hôi, bắp thịt toàn thân căng cứng, tôi trầm giọng hét lên: "Chú Trương, con tới cứu chú!"
Sau đó, miếng ngọc trong tay tôi sắp ấn lên đỉnh đầu Tưởng U Nữ!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro