Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục 3: Phong Thuỷ Tông Sư
Bùa Vàng
2024-11-21 22:23:49
Đứng ở cửa thực ra là Ngô Dụng, con trai của người bảo vệ già ở nhà tang lễ...
Tần Lục Nương cau mày, trong mắt vẫn tràn đầy kinh ngạc.
Vừa rồi chúng tôi đều chăm chú nghe Trương què nói chuyện, cũng không chú ý tới Ngô Dụng tới gần.
Ngô Dụng sắc mặt tái nhợt nhìn chúng tôi rồi đột nhiên quỳ xuống ngưỡng cửa.
"Chú Trương, xin hãy giúp con! Chaa con sắp bị hại chết. . ."
Ngô Dụng hoảng sợ cầu xin với giọng run rẩy.
Tim tôi đang đập bình bịch.
Quả nhiên, Ngô Dụng có vấn đề!
Trước khi anh ta đến, tôi đã cảm thấy anh ta muốn nói lại thôi, anh ta muốn mời anh Trương què đi uống rượu, có mờ ám! . .
Trương què nhíu mày lắc đầu, bảo Ngô Dụng đi đi, chúng tôi trở về trấn phải xử lý chuyện quan trọng, hiện tại không có thời gian quan tâm đến chuyện của người ngoài.
Ngô Dụng gấp đến độ gần như bật khóc, nói anh ta không còn cách nào khác ngoài việc nghĩ ra ý tưởng mời tiên sinh từ bên ngoài dến, nhưng không ai chịu vào trấn Bát Mao. Anh ta cũng đã hỏi Chu Quang, nhưng Chu Quang đã đuổi anh ta ra ngoài, cuối cùng anh ta cũng đợi được chúng tôi quay lại. Nếu chúng tôi không đi, cha của anh ta sẽ chết thật.
Nói xong, Ngô Dụng liền lấy một thứ từ trong ngực ra, đó là một miếng vàng cũ kỹ to cỡ lòng bàn tay.
Vàng rất nặng, cho nên một miếng này ít nhất phải một kg...
Ngô Dụng cố nén ánh mắt đau lòng, còn nói, anh ta sẽ trả tiền thù lao trước, một miếng vàng này có đủ không?
Đôi mắt hạnh của Tần Lục Nương nheo lại, rõ ràng là cô ấy đang bị cám dỗ.
Cô ấy quay lại nhìn Trương què.
Tôi mím môi, không có lên tiếng.
Vàng miếng rất có giá trị, nhưng dù sao chúng tôi còn có chuyện phiền phức, thầy Không còn chưa tới, lại chọc tới bà lão nuôi tiên gia, hiện tại đi giúp một nhà Ngô Dụng, chỉ sợ có mệnh kiếm tiền mà không có mệnh xài.
Nhưng vào lúc này, vẻ mặt Trương què lại cực kỳ quái dị, không, thậm chí trong mắt ông còn mang theo vẻ hoảng sợ cùng không dám tin.
Ông bước nhanh đến trước mặt Ngô Dụng, cầm lấy miếng vàng, cúi đầu nhìn chằm chằm vào bề mặt miếng vàng.
Tôi đè nén nỗi sợ hãi của mình, Trương què rõ ràng không phải tham tài, là miếng vàng có vấn đề sao?
Sau một khắc, Trương què đột nhiên ngẩng đầu lên!
Ông nhìn chằm chằm vào Ngô Dụng với vẻ mặt dữ tợn, gần như nghiến răng nghiến lợi hỏi anh ta, thứ này lấy ở chỗ nào?
Ngô Dụng run lên một hồi, yếu xìu trả lời là chính cha anh ta lấy được...
Cách đây một thời gian, anh ta mắc nợ cờ bạc, vợ anh ta muốn ly hôn đưa con trai đi. Cha anh ta bất ngờ mang về vài miếng vàng nhưng lại bảo anh ta là tiền của không được lộ ra ngoài, trong nhà bán một miếng để trả nợ, còn lại đều đem đi giấu hết.
Không ngờ, cha anh ta lại bắt đầu xảy ra chuyện. Ông ta thức gần như suốt đêm, luôn đứng ngoài sân, còn thích uống máu gà và ăn đầu gà.
Vợ anh ta sợ quá vội chạy về nhà bố mẹ đẻ, anh ta cũng tìm một vài thứ trừ tà nhưng đều không có tác dụng. Anh ta muốn tìm thầy lại tìm không ra, mà cha anh ta lại càng ngày càng quỷ dị hơn, nửa đêm còn vác cuốc xẻng ra ngoài, anh ta chỉ đành phải khóa chặt cửa lại suốt ngày.
Vẻ mặt của Trương què càng trở nên u ám.
Ông chửi một câu "Chết tiệt" rồi bảo Ngô Dụng dẫn đường.
Tôi biến sắc, nhưng Ngô Dụng lại ngạc nhiên đứng dậy, vội vàng bước về phía con đường.
Trương què ra hiệu chúng tôi đuổi theo.
Nhưng tôi vô cùng khó hiểu, vội vàng hỏi Trương què, có chuyện gì vậy? Không phải đã nói mặc kệ sao?
Ngô Dụng đi ở phía trước đầu, vai run run nhưng không quay đầu lại, tiếp tục dẫn đường.
Trương què cũng không dừng lại, liếc nhìn Tần Lục Nương đang đi theo, sau đó nhét miếng vàng vào trong tay tôi, bảo tôi xem, trên miếng vàng có thứ gì.
Tôi vừa bước nhanh vừa cúi đầu nhìn.
Mới nhìn mặt ngoài của miếng vàng, trên đó vẽ đầy bùa.
Bùa này có đủ loại chữ khác nhau như xá sát trấn thần, phần lớn các chữ bùa tôi đều không nhận ra.
Nhưng điều này cũng đủ để cho tôi biết, miếng vàng này tuyệt đối không đơn giản.
Tần Lục Nương kinh nghi nói: “Bùa trấn thi, vàng là vật có nhuệ khí rất nặng, miếng vàng vẽ bùa lại càng mạnh hơn, lợi hại hơn đồng nhiều ... Bọn họ đào mộ có hung thi à?
Sắc mặt của Trương què càng trở nên u ám hơn, nhưng ông vẫn không nói một lời.
Trong đầu tôi chợt nảy ra suy nghĩ tồi tệ ...
Một nơi nhỏ bé bình thường như trấn Bát Mao, có thể có mấy cỗ hung thi? Có thể chịu đựng nổi bùa vẽ trên miếng vàng?
Chẳng lẽ nhà dột còn gặ̣p mưa, nên cha Ngô Dụng mới đào phải ngôi mộ này ?
Nhưng không phải Trương què đã nói chỉ có mình ông biết ngôi mộ đó nằm ở đâu sao?
Chỉ chớp mắt, chúng tôi đã đến phía nam thị trấn, lại đi qua một cánh cổng sắt sẫm màu có tấm bảng ghi nhà quàn trấn Bát Mao.
Rất nhiều thị trấn đều có lò hỏa táng, trấn Bát Mao cũng không ngoại lệ, người chết ở khu này đều ở đây.
Liếc nhìn vào trong, tôi thấy đèn trong nhà xưởng vẫn sáng, trên bầu trời có khói đen...
Ngô Dụng không có ngừng bước, tiếp tục đi về phía trước.
Sau khi đi bộ thêm năm sáu phút nữa từ con đường nhỏ bên cạnh lò hỏa táng, cuối cùng chúng tôi cũng đến trước một khoảng sân vắng vẻ.
Bức tường sân làm bằng gạch xanh và đen mang lại cảm giác lạnh lẽo.
Cửa sân đen có màu men, hơi nhớp nháp.
Trên cửa treo một chiếc khóa lớn bằng đồng. Tuy nhiên, ổ khóa đã có dấu hiệu rỉ sét, lớp gỉ màu xanh cũng rất kỳ lạ.
Ngô Dụng tỏ ra thận trọng nói: "Mọi người phải cẩn thận một chút, cha tôi đánh người lạ."
Tôi hơi cau mày, nhưng Trương què vẫn im lặng như cũ.
Tần Lục Nương bảo Ngô Dụng cứ mở cửa, nói ở đây ngoại trừ anh ta ra, không có người nào vô dụng.
Ngô Dụng khẽ giật mình, lúc này mới lấy chìa khóa mở cửa.
Ổ khóa đồng rơi xuống và ngay lúc anh đẩy cửa ra, đập vào mặt là mùi máu tanh nồng nặc.
Chúng tôi không thể không bịt mũi lại.
Trong sân trống trơn, cũng không có người.
Ngô Dụng bất an hét lên: "Cha?"
Giọng nói của anh ta tạo thành một tiếng vang, vang vọng trong sân, nhưng không có người đáp lại.
Ngô Dụng sốt ruột, vội vã chạy vào trong sân, chúng tôi cũng theo sát phía sau.
Ánh mắt của Trương què sắc bén, cực kỳ cảnh giác.
Nhưng vào lúc này, tôi lại nghe thấy có tiếng bước chân rất nhỏ, còn có tiếng vù vù từ phía bên trái.
Tôi chợt quay đầu lại và nhìn thấy một người.
Người nọ gù lưng, khoảng năm mươi sáu mươi tuổi, dưới mắt có bọng mắt và hốc mắt hãm sâu, không phải là ông Ngô sao?
Sắc mặt ông ta lúc này bóng nhoáng, ánh mắt đầy gian xảo!
Kinh hoàng hơn nữa là có hai con gà bị gãy cổ buộc quanh eo ông ta.
Máu chảy không ngừng, khóe miệng còn có lông gà và máu tươi!
Toàn bộ cơ bắp của tôi căng lên, sẵn sàng hành động bất cứ lúc nào.
Nhưng ông Ngô lại nhanh chân nhảy ra khỏi nhà, chạy thục mạngvề phía xa!
Ông ta không muốn làm hại chúng tôi, ông ta chỉ muốn chạy !
"Cha!" Ngô Dụng hô to một tiếng.
Ông Ngô không hề dừng lại.
Có một tiếng “vù” nhẹ vang lên, một ánh sáng đồng mờ nhạt lóe lên trước mặt tôi.
Một sợi dây chu sa lập tức kéo căng!
Dưới ánh trăng, tôi nhìn thấy một chiếc móng đồng móc chắc chắn trên vai ông Ngô!
Ông Ngô đang chạy quá nhanh nên ngã ngửa ra sau, nặng nề ngã xuống đất.
Cơ thể ông ta không ngừng co giật, tứ chi giơ lên trời, giống như một số loài động vật giãy giụa khi chết...
Trương què nhanh chóng khập khiễng đi tới, tôi và Tần Lục Nương lập tức đi theo.
Trong nháy mắt, ông đã đến trước mặt ông Ngô.
Miệng ông Ngô vẫn sùi bọt mép.
Trương què từ trong túi móc ra cái móng lừa nhét vào trong miệng ông Ngô ...
Hai mắt của ông Ngô đột nhiên mở to, ông ta trợn mắt rồi đột nhiên bất tỉnh.
Ngô Dụng bị dọa sợ không nhẹ, nói không phải đã đánh chết cha anh ta rồi đấy chứ?
Trương què trừng mắt nhìn Ngô Dụng, khô khốc nói không chết được, trục xuất mấy thứ trên người ông ta đi thôi.
Trương què ra hiệu cho tôi kéo ông Ngô lên.
Tôi kéo người ông Ngô lên, nhưng Tần Lục Nương lại chỉ vào phía dưới người ông ta, kinh hãi thét lên
Tôi vội nghiêng đầu nhìn, chỉ cảm thấy da đầu tê rần.
Tần Lục Nương cau mày, trong mắt vẫn tràn đầy kinh ngạc.
Vừa rồi chúng tôi đều chăm chú nghe Trương què nói chuyện, cũng không chú ý tới Ngô Dụng tới gần.
Ngô Dụng sắc mặt tái nhợt nhìn chúng tôi rồi đột nhiên quỳ xuống ngưỡng cửa.
"Chú Trương, xin hãy giúp con! Chaa con sắp bị hại chết. . ."
Ngô Dụng hoảng sợ cầu xin với giọng run rẩy.
Tim tôi đang đập bình bịch.
Quả nhiên, Ngô Dụng có vấn đề!
Trước khi anh ta đến, tôi đã cảm thấy anh ta muốn nói lại thôi, anh ta muốn mời anh Trương què đi uống rượu, có mờ ám! . .
Trương què nhíu mày lắc đầu, bảo Ngô Dụng đi đi, chúng tôi trở về trấn phải xử lý chuyện quan trọng, hiện tại không có thời gian quan tâm đến chuyện của người ngoài.
Ngô Dụng gấp đến độ gần như bật khóc, nói anh ta không còn cách nào khác ngoài việc nghĩ ra ý tưởng mời tiên sinh từ bên ngoài dến, nhưng không ai chịu vào trấn Bát Mao. Anh ta cũng đã hỏi Chu Quang, nhưng Chu Quang đã đuổi anh ta ra ngoài, cuối cùng anh ta cũng đợi được chúng tôi quay lại. Nếu chúng tôi không đi, cha của anh ta sẽ chết thật.
Nói xong, Ngô Dụng liền lấy một thứ từ trong ngực ra, đó là một miếng vàng cũ kỹ to cỡ lòng bàn tay.
Vàng rất nặng, cho nên một miếng này ít nhất phải một kg...
Ngô Dụng cố nén ánh mắt đau lòng, còn nói, anh ta sẽ trả tiền thù lao trước, một miếng vàng này có đủ không?
Đôi mắt hạnh của Tần Lục Nương nheo lại, rõ ràng là cô ấy đang bị cám dỗ.
Cô ấy quay lại nhìn Trương què.
Tôi mím môi, không có lên tiếng.
Vàng miếng rất có giá trị, nhưng dù sao chúng tôi còn có chuyện phiền phức, thầy Không còn chưa tới, lại chọc tới bà lão nuôi tiên gia, hiện tại đi giúp một nhà Ngô Dụng, chỉ sợ có mệnh kiếm tiền mà không có mệnh xài.
Nhưng vào lúc này, vẻ mặt Trương què lại cực kỳ quái dị, không, thậm chí trong mắt ông còn mang theo vẻ hoảng sợ cùng không dám tin.
Ông bước nhanh đến trước mặt Ngô Dụng, cầm lấy miếng vàng, cúi đầu nhìn chằm chằm vào bề mặt miếng vàng.
Tôi đè nén nỗi sợ hãi của mình, Trương què rõ ràng không phải tham tài, là miếng vàng có vấn đề sao?
Sau một khắc, Trương què đột nhiên ngẩng đầu lên!
Ông nhìn chằm chằm vào Ngô Dụng với vẻ mặt dữ tợn, gần như nghiến răng nghiến lợi hỏi anh ta, thứ này lấy ở chỗ nào?
Ngô Dụng run lên một hồi, yếu xìu trả lời là chính cha anh ta lấy được...
Cách đây một thời gian, anh ta mắc nợ cờ bạc, vợ anh ta muốn ly hôn đưa con trai đi. Cha anh ta bất ngờ mang về vài miếng vàng nhưng lại bảo anh ta là tiền của không được lộ ra ngoài, trong nhà bán một miếng để trả nợ, còn lại đều đem đi giấu hết.
Không ngờ, cha anh ta lại bắt đầu xảy ra chuyện. Ông ta thức gần như suốt đêm, luôn đứng ngoài sân, còn thích uống máu gà và ăn đầu gà.
Vợ anh ta sợ quá vội chạy về nhà bố mẹ đẻ, anh ta cũng tìm một vài thứ trừ tà nhưng đều không có tác dụng. Anh ta muốn tìm thầy lại tìm không ra, mà cha anh ta lại càng ngày càng quỷ dị hơn, nửa đêm còn vác cuốc xẻng ra ngoài, anh ta chỉ đành phải khóa chặt cửa lại suốt ngày.
Vẻ mặt của Trương què càng trở nên u ám.
Ông chửi một câu "Chết tiệt" rồi bảo Ngô Dụng dẫn đường.
Tôi biến sắc, nhưng Ngô Dụng lại ngạc nhiên đứng dậy, vội vàng bước về phía con đường.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trương què ra hiệu chúng tôi đuổi theo.
Nhưng tôi vô cùng khó hiểu, vội vàng hỏi Trương què, có chuyện gì vậy? Không phải đã nói mặc kệ sao?
Ngô Dụng đi ở phía trước đầu, vai run run nhưng không quay đầu lại, tiếp tục dẫn đường.
Trương què cũng không dừng lại, liếc nhìn Tần Lục Nương đang đi theo, sau đó nhét miếng vàng vào trong tay tôi, bảo tôi xem, trên miếng vàng có thứ gì.
Tôi vừa bước nhanh vừa cúi đầu nhìn.
Mới nhìn mặt ngoài của miếng vàng, trên đó vẽ đầy bùa.
Bùa này có đủ loại chữ khác nhau như xá sát trấn thần, phần lớn các chữ bùa tôi đều không nhận ra.
Nhưng điều này cũng đủ để cho tôi biết, miếng vàng này tuyệt đối không đơn giản.
Tần Lục Nương kinh nghi nói: “Bùa trấn thi, vàng là vật có nhuệ khí rất nặng, miếng vàng vẽ bùa lại càng mạnh hơn, lợi hại hơn đồng nhiều ... Bọn họ đào mộ có hung thi à?
Sắc mặt của Trương què càng trở nên u ám hơn, nhưng ông vẫn không nói một lời.
Trong đầu tôi chợt nảy ra suy nghĩ tồi tệ ...
Một nơi nhỏ bé bình thường như trấn Bát Mao, có thể có mấy cỗ hung thi? Có thể chịu đựng nổi bùa vẽ trên miếng vàng?
Chẳng lẽ nhà dột còn gặ̣p mưa, nên cha Ngô Dụng mới đào phải ngôi mộ này ?
Nhưng không phải Trương què đã nói chỉ có mình ông biết ngôi mộ đó nằm ở đâu sao?
Chỉ chớp mắt, chúng tôi đã đến phía nam thị trấn, lại đi qua một cánh cổng sắt sẫm màu có tấm bảng ghi nhà quàn trấn Bát Mao.
Rất nhiều thị trấn đều có lò hỏa táng, trấn Bát Mao cũng không ngoại lệ, người chết ở khu này đều ở đây.
Liếc nhìn vào trong, tôi thấy đèn trong nhà xưởng vẫn sáng, trên bầu trời có khói đen...
Ngô Dụng không có ngừng bước, tiếp tục đi về phía trước.
Sau khi đi bộ thêm năm sáu phút nữa từ con đường nhỏ bên cạnh lò hỏa táng, cuối cùng chúng tôi cũng đến trước một khoảng sân vắng vẻ.
Bức tường sân làm bằng gạch xanh và đen mang lại cảm giác lạnh lẽo.
Cửa sân đen có màu men, hơi nhớp nháp.
Trên cửa treo một chiếc khóa lớn bằng đồng. Tuy nhiên, ổ khóa đã có dấu hiệu rỉ sét, lớp gỉ màu xanh cũng rất kỳ lạ.
Ngô Dụng tỏ ra thận trọng nói: "Mọi người phải cẩn thận một chút, cha tôi đánh người lạ."
Tôi hơi cau mày, nhưng Trương què vẫn im lặng như cũ.
Tần Lục Nương bảo Ngô Dụng cứ mở cửa, nói ở đây ngoại trừ anh ta ra, không có người nào vô dụng.
Ngô Dụng khẽ giật mình, lúc này mới lấy chìa khóa mở cửa.
Ổ khóa đồng rơi xuống và ngay lúc anh đẩy cửa ra, đập vào mặt là mùi máu tanh nồng nặc.
Chúng tôi không thể không bịt mũi lại.
Trong sân trống trơn, cũng không có người.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngô Dụng bất an hét lên: "Cha?"
Giọng nói của anh ta tạo thành một tiếng vang, vang vọng trong sân, nhưng không có người đáp lại.
Ngô Dụng sốt ruột, vội vã chạy vào trong sân, chúng tôi cũng theo sát phía sau.
Ánh mắt của Trương què sắc bén, cực kỳ cảnh giác.
Nhưng vào lúc này, tôi lại nghe thấy có tiếng bước chân rất nhỏ, còn có tiếng vù vù từ phía bên trái.
Tôi chợt quay đầu lại và nhìn thấy một người.
Người nọ gù lưng, khoảng năm mươi sáu mươi tuổi, dưới mắt có bọng mắt và hốc mắt hãm sâu, không phải là ông Ngô sao?
Sắc mặt ông ta lúc này bóng nhoáng, ánh mắt đầy gian xảo!
Kinh hoàng hơn nữa là có hai con gà bị gãy cổ buộc quanh eo ông ta.
Máu chảy không ngừng, khóe miệng còn có lông gà và máu tươi!
Toàn bộ cơ bắp của tôi căng lên, sẵn sàng hành động bất cứ lúc nào.
Nhưng ông Ngô lại nhanh chân nhảy ra khỏi nhà, chạy thục mạngvề phía xa!
Ông ta không muốn làm hại chúng tôi, ông ta chỉ muốn chạy !
"Cha!" Ngô Dụng hô to một tiếng.
Ông Ngô không hề dừng lại.
Có một tiếng “vù” nhẹ vang lên, một ánh sáng đồng mờ nhạt lóe lên trước mặt tôi.
Một sợi dây chu sa lập tức kéo căng!
Dưới ánh trăng, tôi nhìn thấy một chiếc móng đồng móc chắc chắn trên vai ông Ngô!
Ông Ngô đang chạy quá nhanh nên ngã ngửa ra sau, nặng nề ngã xuống đất.
Cơ thể ông ta không ngừng co giật, tứ chi giơ lên trời, giống như một số loài động vật giãy giụa khi chết...
Trương què nhanh chóng khập khiễng đi tới, tôi và Tần Lục Nương lập tức đi theo.
Trong nháy mắt, ông đã đến trước mặt ông Ngô.
Miệng ông Ngô vẫn sùi bọt mép.
Trương què từ trong túi móc ra cái móng lừa nhét vào trong miệng ông Ngô ...
Hai mắt của ông Ngô đột nhiên mở to, ông ta trợn mắt rồi đột nhiên bất tỉnh.
Ngô Dụng bị dọa sợ không nhẹ, nói không phải đã đánh chết cha anh ta rồi đấy chứ?
Trương què trừng mắt nhìn Ngô Dụng, khô khốc nói không chết được, trục xuất mấy thứ trên người ông ta đi thôi.
Trương què ra hiệu cho tôi kéo ông Ngô lên.
Tôi kéo người ông Ngô lên, nhưng Tần Lục Nương lại chỉ vào phía dưới người ông ta, kinh hãi thét lên
Tôi vội nghiêng đầu nhìn, chỉ cảm thấy da đầu tê rần.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro