Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục 3: Phong Thuỷ Tông Sư

Cứu Vãn

2024-11-21 22:23:49

Dưới người ông Ngô, có thứ gì đó bị đè lên.

Thì ra là một con chồn lông trắng!

Thế nhưng nếu nhìn kỹ, sẽ thấy cái miệng hơi hé mở của nó đã bị mất nước từ lâu, ngay rìa khóe miệng đen như mực chỉ có sự tĩnh lặng, bộ lông cũng cũng không còn sáng bóng.

Đây cũng không phải là một con chồn vừa bị đè chết, mà là một cái xác khô đã chết từ lâu...

"Chúng ta vào bên trong rồi nói chuyện." Trương què vừa nói vừa nhặt bộ da của xác khô lên.

Chúng tôi nhanh chóng bước vào nhà, đặt ông Ngô xuống đất, Trương què lấy móng lừa ra khỏi miệng ông ta, sau đó kêu Ngô Dụng đi lấy chậu nước đến để rửa.

Ngô Dụng không dám nhiều lời, nhanh chóng đi lấy nước.

Trương què lại đặt bộ da xác khô lên bàn, ba người chúng tôi nhìn nó thật kỹ.

Kỳ thực vừa rồi ở nhà, sau khi Trương què nói những lời đó, tôi đã suy nghĩ rất nhiều.

Trong đó bao gồm cả việc bà lão nuôi nhiều tiên gia như vậy, cũng chính là các loài động vật như chuột, chồn và rắn.

Và bà ta đang tìm lão thần tiên đầu hươu mắt chuột kia, cùng với lão thần tiên đã chết, còn có rắn chuột cắn người. . .

Đây không phải là sự trùng hợp ngẫu nhiên. Rất có thể, họ là cùng một loại người!

Chỉ có điều, Ngô Dụng đột nhiên xuất hiện, cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi!

Nhìn phản ứng vừa rồi của ông Ngô, lớp da xác khô mà ông ta đè lên gần như có thể chứng minh ông ta đã vô ý đào phải mộ của lão thần tiên kia!

Hơn nữa, phản ứng của Trương què càng chứng tỏ nếu đào mộ bậy bạ thì sẽ xảy ra chuyện!

Suy cho cùng, đó là một hung thi mà cả ông thầy lẫn đạo sĩ đều không thể tiêu diệt được...

Tôi lấy lại bình tĩnh, nói với Trương què suy đoán của mình.

Trương què gật đầu, biểu thị tôi nói đúng.

Lúc này Ngô Dụng vừa vặn quay lại, thân thể lảo đảo, chậu nước suýt nữa thì văng xuống đất.

Trong mắt anh ta hiện lên vẻ sợ hãi, run rẩy nói: "Cha tôi... đào... đào mộ lão thần tiên?"

Trương què lạnh lùng liếc anh ta một cái, bảo anh ta đặt nước lên bàn, sau đó đi ra sân đốt một đống lửa để đốt bộ da xác khô kia.

Ngô Dụng như đưa đám đặt chậu nước xuống, lại sợ mất mật nhặt bộ da xác khô lên, chạy ra sân nhóm lửa để đốt.

Trong sân gió lạnh thổi tứ phía, làm Ngô Dụng nhóm lửa cả buổi vẫn không được, điều này càng khiến anh ta càng thêm gấp gáp.

Tôi cũng không nhìn tới anh ta, lại hỏi Trương què, phải làm gì bây giờ?

Trương què im lặng một lúc rồi nói chúng tôi phải đến mộ của lão thần tiên kia xem thử, lấp miếng vàng kia lại, xem có thể cứu vãn được gì không, nếu không chỉ sợ người dân trong trấn này sẽ phải chết hết, chúng ta chỉ có hai lựa chọn, hoặc là mau chóng trốn chạy, hoặc là cùng chung số phận với họ.

Sắc mặt tôi lại thay đổi...

Chạy, không có nơi nào để đợi thầy Không, còn có, người trong trấn đều phải chết?

Rất nhiều người trong thị trấn này vô tội, chết như vậy cũng quá mức oan uổng.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lúc này, Tần Lục Nương mất tự nhiên nói: “Một miếng vàng đã bán, có lấp cũng lấp không đủ …”

Trương què xanh mặt, ông nhìn Ngô Dụng chằm chằm, thật sự ý muốn giết người cũng có.

Vào lúc này, Ngô Dụng cuối cùng cũng nhóm lửa xong, lớp da xác khô đang nứt nẻ và cháy xèo xèo bên trong, khiến không khí tràn ngập mùi hôi thối, loáng thoáng tôi còn còn có thể nghe tiếng kèn kẹt chói tai.

Điều này càng khiến mọi người cảm thấy khó chịu hơn.

Ngọn lửa càng lúc càng mạnh, bộ da xác khô hoàn toàn chìm trong lửa.

ông Ngô trên mặt đất vậy mà trông có vẻ tốt hơn một chút, sắc cũng hồng hào trở lại.

Trương què vừa rửa móng lừa, vừa gọi Ngô Dụng đi vào.

Ngô Dụng khiếp đảm bước vào nhà, Trương què lại hỏi anh ta, còn lại bao nhiêu miếng vàng.

Bán đi một miếng, là bán đi đâu? Bán ở trên trấn bán, hay là vào thành bán.

Ngô Dụng bất an trả lời, nói là đã bán nó trong trấn, còn thừa lại ba miếng, đã cất đi rồi.

Trương què bảo anh ta lập tức lấy nó ra . . .

Trên mặt Ngô Dụng lập tức lộ ra vẻ đau đớn, gào thét nói: "Chú Trương, chú dã man quá đi, chuyện của cha con, một miếng vàng cũng đã đủ rồi, không ít tiền mà, chú không thể chém đẹp như thế."

Trương què bị tức không nhẹ, lập tức nói những thứ đó phải trả lại cho ngôi mộ, đồ vật trấn thi, nếu không trả về, cha anh ta nhất định phải chết, còn sẽ liên lụy khiến toàn bộ thị trấn chết theo!

Ngô Dụng sửng sốt hồi lâu, không dám chần chừ nữa, vội vàng đi vào căn phòng bên kia.

Khi bước ra, trên tay anh ta cầm một gói đồ.

Anh ta cẩn thận đặt nó lên bàn.

Trương què mở nó ra, bên trong quả nhiên có ba miếng vàng, phù văn trên đó quá nhiên có cấp độ khác nhau

Tôi vô thức bước lên lên trước, đặt miếng vàng đó vào tay mình.

"Lục Nương, cô đi theo Ngô Dụng, mua lại miếng vàng cậu ta đã bán." Trương què nói với Tần Lục Nương.

"Cái này. . . " Ánh mắt Tần Lục Nương càng thêm đau đớn.

Nhưng cô ấy không nói nhiều, chỉ trừng mắt nhìn Ngô Dụng, nói "Đi".

Bọn họ nhanh chóng rời khỏi sân nhỏ, trong viện chỉ còn lại tôi, Trương què và ông Ngô đã bất tỉnh.

Tâm trạng của tôi có chút lo sợ bất an.

Tôi luôn có cảm giác như có thứ gì đó đang nhìn chằm chằm vào mình trong bóng tối...

Tôi nhìn quanh sân vài lần một cách bất thường nhưng không tìm thấy ai cả…

Trương què nhìn tôi với ánh mắt kỳ lạ, tôi nói ra sự lo lắng của mình.

Ông nói với tôi không sao đâu, nếu có ai đó, giác quan của ông nhạy bén hơn tôi, ông có thể phát hiện ra.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Hiện tại tinh thần tôi căng thẳng đến mức không thể bình tĩnh được.

Bây giờ tôi mới cảm thấy tốt hơn một chút.

Ngừng một lúc lâu, tôi nói theo tiềm thức: “Không được để bà lão kia biết ngôi mộ ở đâu, nếu không sẽ biến khéo thành vụng, bà ta tìm được thi thể, phiền toái có thể sẽ càng lớn. "

Trương què ừ một tiếng, biểu thị đồng ý.

Hơn nửa giờ sau, Ngô Dụng cùng Tần Lục Nương trở lại.

Khuôn mặt của Ngô Dụng đỏ bừng, trên trán đều là mồ hôi.

Tần Lục Nương ôm một cái bọc nhỏ, sắc mặt âm trầm đến đáng sợ.

Sau khi vào nhà, cô ấy đặt đồ xuống, bất mãn nói: “Vàng thu vào thấp hơn giá thị trường nhưng tiệm vàng lại bán cho tôi với giá bán ra, qua tay một cái, buôn bán lời 10-20%, xấu tính ớn luôn!"

Tôi lúng túng không thôi, không tiện nói tiếp.

Trương què mở gói đồ ra, kiểm tra một chút, rồi gói miếng vàng lại, sau đó ra hiệu cho tôi cõng trên lưng.

Ông dặn dò Ngô Dụng coi chừng cha mình thật tốt, cũng đừng đi đâu cả, sau đó kêu tôi và Tần Lục Nương đi với ông.

Chúng tôi ra khỏi nhà họ Ngô, đầu tiên quay lại phía trước nhà quàn, rồi từ đó đi xuống bờ ruộng.

Trong chớp mắt, chúng tôi đã ra khỏi thị trấn.

Sau khi đi bộ gần hai mươi phút, chúng tôi đến ngọn đồi phía sau thị trấn.

Ngọn núi phía sau thị trấn rất kỳ lạ, trông giống như một ngôi mộ lớn.

Trương què cũng không trực tiếp lên núi mà đi dọc theo chân núi, đi thẳng về phía nam.

Từ mặt chính diện phía sau núi, lại đi vòng qua phía sau, ông mới dừng lại.

Nơi đây có rất nhiều thảm thực vật, bụi cây rậm rạp, còn có một dòng suối uốn lượn quanh chân núi.

Tôi nhận thấy có không ít dấu vết giẫm đạp giữa thảm thực vật và cây bụi.

Trương què băng qua con suối nhỏ, dọc theo chỗ bị giẫm đạp đi về phía trước...

Chẳng mấy chốc chúng tôi đã đến cuối con đường.

Núi ở đây dốc hơn, gần như vuông góc gần 90 độ nên căn bản không cách nào lên núi được.

Thế nhưng, có một cái hố đen được đào ở góc giữa ngọn núi và mặt đất.

Đường vào hang sâu và lạnh, có cảm giác ớn lạnh ...

Trương què sắc mặt âm trầm, nhỏ giọng nói: “Tôi đi trước, Lục Nương cô đi chính giữa, Hồng Hà ở phía sau, may mà lão thần tiên còn chưa có chui đi ra, hẳn là ông ta muốn dùng thi thể tiên gia, khiến cho ông Ngô trúng tà, tiếp tục phá hư phần mộ, ai ngờ thần xui quỷ khiến Ngô Dụng làm khóa đồng giữ cửa, khiến việc này bị trì hoãn một thời gian."

Nói xong, ông thả người muốn chui vào vào trong hang.

Tần Lục Nương bắt lấy vai Trương què, ánh mắt vô cùng sợ hãi.

"Lão Trương... ông không thể đi xuống..." Trên trán cô ấy toát mồ hôi.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục 3: Phong Thuỷ Tông Sư

Số ký tự: 0