Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục 3: Phong Thuỷ Tông Sư
Cậu Yếu Quá, Đi...
2024-11-21 22:23:49
Người phụ nữ lạnh lùng kia đột nhiên xoay người!
Đuôi roi dài rung lên, cô gái kia bị quăng văng ra ngoài, đập vào vách núi bên cạnh, trực tiếp ngất đi.
Con chồn bò được nửa đường đã bị ném vào bụi cây bên kia.
Lũ chuột kêu chít chít thảm thiết, bị hất tung ra xa mấy mét, những con rắn đen nhỏ dài kia cũng rơi vào bụi cây, biến mất không còn dấu vết.
Tôi gần như sững sờ.
Bản lĩnh của cô ta thật phi thường, vượt xa mọi tưởng tượng của tôi.
"Đi thôi!" Người phụ nữ băng sơn kia nhẹ giọng hét lên.
Tôi nhìn sang cửa động kia, khẽ khàng nói: "Phải đưa dì Tần và chú Trương đi nữa..."
Vừa nói tôi vừa đi về hướng bà già kia.
Chỉ là cơ thể tôi quá yếu, chân tay cứ run rẩy đứng không vững…
Nghiến chặt răng, tôi quay người sang một bên và tiếp cận cô gái trước, rồi nhanh chóng sờ soạng cơ thể cô ta.
Cơ thể mềm mại khiến tâm thần tôi có chút bất ổn.
Thành thật mà nói, tôi không ngờ lần đầu tiên tôi chạm vào một người phụ nữ ở khoảng cách gần như vậy lại là trong tình huống này ...
Tôi lục lọi cả buổi, cuối cùng lấy ra một ống gỗ cỡ ngón tay cái từ trong bộ ngực hơi căng phồng của cô ta.
Khi đưa lên chóp mũi ngửi, mùi cay xộc thẳng vào trán, tôi lập tức khôi phục thể lực.
Sau đó tôi mới nhận ra người phụ nữ băng sơn kia đã đi về hướng mà bà già kia vừa đi ra.
Chớp mắt, cô ta đã trở lại cõng Trương què...
Trương què rất là thê thảm, trên đầu và mặt có nhiều vết thương nhỏ, mắt nhắm nghiền, bờ môi thâm tím.
Tôi mím môi, trong lòng rất lo lắng.
Lúc này tôi không kịp suy nghĩ nhiều, liếc mắt nhìn về phía hang động. Bên kia đã bắt đầu chui ra một số con chuột, rắn...
Tôi vội chạy đến chỗ Tần Lục Nương và cõng cô ấy lên. Người phụ nữ băng sơn kia thì nhanh chóng đi ngang qua tôi, chạy như bay về phía thị trấn.
Tôi bám sát theo sau cô ta, chẳng mấy chốc, chúng tôi đã rời xa ngọn núi phía sau và trở về thị trấn.
Các tĩnh mạch ở thái dương tôi vẫn đang nhô lên, còn tim tôi thì đập thình thịch.
Nhìn người phụ nữ băng sơn ở phía sau, suy nghĩ của tôi vô cùng rối bời. Có vẻ như, tôi đã hiểu sai một điều...
Lúc ấy, người khiến tôi dừng bước không phải là người bên cạnh cô ta.
Cô ta hoàn toàn không nhìn ra ý đồ của tôi, nếu không cô ta sẽ không bao giờ có thái độ này.
Người đó là ai?
Còn có, thầy Không hiện tại thế nào rồi? Ông có bị ép buộc phải nói tôi đang ở trấn Bát Mao không?
Trong giây lát, tôi có chút lòng nóng như lửa đốt.
Ông là ông cố của tôi, là người thân ruột thịt của tôi, ông không thể xảy ra chuyện gì được. . .
Trong lúc tôi suy nghĩ, người phụ nữ băng giá đó lại dẫn tôi đến trước cửa nhà tôi. . .
Cô ta đẩy cửa ra và đặt Trương què xuống đất.
Tôi nhanh chóng đặt Tần Lục Nương xuống.
Tần Lục Nương không có việc gì, hô hấp đều đều, chỉ là trên cổ có một dây hằn mảnh.
Tôi đưa tay nhéo vào người cô ấy, dùng một chút lực, Tần Lục Nương mơ mơ màng màng tỉnh lại.
Nhưng lại nhìn Trương què, miệng hơi há ra, khóe miệng càng đen hơn, giống như bị trúng độc vậy...
Ngay cả những vết thương nhỏ trên đầu và mặt ông cũng đang chảy máu đen...
"Chú Trương..." Tôi run rẩy hét lên.
Tôi mím chặt môi, không bóp nhân trung của ông, mà nhanh chóng bước vào phòng ông, lấy ra một chiếc túi phình to.
Tôi mở túi ra, lấy ra một nắm gạo nếp, đắp lên vết thương trên mặt ông!
Người cõng xác quanh năm đối mặt với thi thể, mà thi thể nhiều nhất chính là thi độc, gạo nếp là một loại thuốc giải độc bách phát bách trúng.
Nhưng điều tôi không ngờ tới là khi đắp gạo nếp lên vết thương của ông lại không hề đổi màu.
"Không phải thi độc, yêu nữ kia sử dụng gia tiên, đây hẳn là chất độc trên người bọn họ." Người phụ nữ băng sơn nhíu mày, khẽ nói.
Tôi biến sắc, quay đầu lại, nhìn về hướng chúng tôi đang quay trở lại...
Tôi không biết làm cách nào để giải độc trên người những con thú đó, nên tôi phải đi tìm bọn họ thôi!
Nhưng tôi liếc mắt qua thì nhìn thấy người phụ nữ băng giá khom người xuống bên cạnh Trương què, lấy ra một bình ngọc nhỏ, đổ ra một viên thuốc, nhét vào miệng Trương què.
Tôi không kịp ngăn cản ...
Thân thể Trương què đột nhiên thẳng băng, run rẩy kịch liệt, gạo nếp văng tứ tung.
Giây tiếp theo, đôi môi vốn đang bầm đen của ông đã khôi phục lại chút hồng hào.
Tôi vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ!
"Lão Trương..." Tần Lục Nương cũng từ dưới đất bò dậy, ngơ ngác nhìn Trương què, sau đó lại ngẩng đầu nhìn người phụ nữ băng sơn và tôi ...
"Đưa ông ấy vào phòng nằm, tới bình minh ông ấy sẽ tỉnh lại." Người phụ nữ băng sơn bình tĩnh nói.
Tôi vội vàng cõng Trương què vào phòng ông.
Khi quay lại nhà chính, liền nhìn thấy Tần Lục Nương đang khẩn trương người phụ nữ kia.
"Dì Tần... Dì đi chăm sóc chú Trương đi..." Tôi bình tĩnh lại, hạ giọng nói
Tần Lục Nương lộ ra vẻ mặt bất an, không dám ở lại nữa, cúi đầu đi về phía phòng Trương què.
Trong nhà chính, chỉ còn lại có tôi và người phụ nữ băng sơn kia.
Tôi mất tự nhiên nhìn cô ta.
Đôi mắt xếch lạnh lùng của cô ta nhìn vào mắt tôi.
"Cậu còn chưa trả lời tôi, sao cậu lại đi?" Cô ta hỏi.
Cảm giác bị mổ xẻ đó đã quay trở lại...
Tôi nghĩ một khi nói dối vẫn sẽ bị nhìn thấu...
"Gặp nguy hiểm..." Mí mắt tôi hơi nhảy, đáp.
"Nguy hiểm?" Người phụ nữ băng sơn như có điều suy nghĩ.
Cô ta nhìn tôi từ trên xuống dưới, lông mày nhíu lại.
"Đúng rồi, cậu yếu quá."
Tôi: "..."
Kỳ thật, tôi không nghĩ mình yếu đến thế. Ít nhất Trương què đã nói với tôi là tôi rất có thiên phú, thậm chí còn mạnh hơn một số người cõng xác đã làm nghề hơn chục năm. Thời gian trôi qua, tôi sẽ còn trở nên hung dữ hơn nữa.
Nhưng nếu thật sự so sánh với những gì tôi đang gặp phải bây giờ thì tôi thực sự không có bao nhiêu khả năng phản kháng …
Có vẻ như cô ta nói đúng.
Ngoài ra, tôi cũng thoáng thở phào khi cô ta không theo đuổi câu hỏi đó nữa.
“Thầy Không đâu?” Tôi cố gắng kìm nén giọng điệu hỏi: “Bị cô giết rồi à?”
Cô ta lại cau mày, sau đó lắc đầu nói: “Ông ta mạnh hơn cậu rất nhiều, tôi không giết ông ta được. Tôi nghĩ nếu tôi đến gần, ông ta chắc chắn sẽ chết, nhưng tôi không ngờ thuật âm dương của ông ta rất mạnh,cũng rất đặc biệt, tôi chưa nhìn thấy bao giờ."
Tôi sững sờ, lẩm bẩm: "Thuật âm dương?"
Người phụ nữ băng giá nhìn tôi với ánh mắt khác thường. Cô ta liếc nhìn căn phòng của Trương què, rồi khẽ thở dài.
"Khó trách cậu yếu, người dạy cậu cũng yếu như vậy, hỏi cái gì cậu cũng không biết, thật xấu hổ với dòng máu chảy trong cơ thể cậu."
Tôi:"..."
Tần Lục Nương nói Trương què biết làm người khác nghẹn lời. Tôi cảm thấy là do cô ấy chưa chuyện trực tiếp với người phụ nữ này.
Ngoài ra, cô ta còn nhắc đến huyết mạch....và hai chữ thẹn với ...
Tôi nhìn cô ta với vẻ mặt bối rối.
Người phụ nữ này khác biệt với những người khác, nhà họ Nhâm muốn tôi chết, thầy Không muốn cùng tôi trả thù. nhà họ Nhâm căm ghét dòng máu trên người tôi, mà thầy Không lại có chút kháng cự, chán ghét, bất đắc dĩ, nhưng vẫn muốn tiếp tục truyền thừa nó.
Người phụ nữ này lại hoàn toàn khác biệt, tại sao cô ta lại có vẻ cung kính như vậy? ..
"Cô rốt cuộc là ai? Cô muốn làm gì?" Tôi nhịn không được khàn giọng hỏi.
Người phụ nữ băng sơn nhìn tôi thật kỹ.
Cô ta nhìn tôi một lúc lâu rồi nhẹ nhàng nói: "Tôi tên là Thẩm Kế, tôi là đệ tử của Tưởng Bàn, tôi đến bởi vì số mệnh của cậu."
"Số mệnh của cậu, có một đại sự cần phải hoàn thành, và vận mệnh của tôi, cũng có một đại sự cần phải làm."
"Thu dọn hành lý của cậu đi, rồi đi theo tôi." Thẩm Kế thản nhiên nói.
Trong lúc nhất thời, cơ thể tôi đông cứng lại.
Đi? Tôi có thể đi ư?
Vấn đề này dường như từng chút một xác nhận lời nói của ông thầy.
Nếu muốn sống sót, tôi phải tìm đến người phụ nữ này.
Tôi đã gặp cô ta, và vào thời điểm quan trọng, cô ta lại đến cứu tôi, thậm chí còn kể cho tôi nghe vài điều về huyết thống của tôi!
Nhưng những gì thầy Không trải qua đã cho tôi biết, những người xung quanh đang theo dõi tôi, dù không muốn giết tôi, cũng đều không có ý tốt!
Còn nữa, nhà họ Tưởng chẳng phải chỉ còn lại thầy Không, tôi, và Tưởng Thục Lan thôi sao?
Tưởng Bàn là ai?
Đuôi roi dài rung lên, cô gái kia bị quăng văng ra ngoài, đập vào vách núi bên cạnh, trực tiếp ngất đi.
Con chồn bò được nửa đường đã bị ném vào bụi cây bên kia.
Lũ chuột kêu chít chít thảm thiết, bị hất tung ra xa mấy mét, những con rắn đen nhỏ dài kia cũng rơi vào bụi cây, biến mất không còn dấu vết.
Tôi gần như sững sờ.
Bản lĩnh của cô ta thật phi thường, vượt xa mọi tưởng tượng của tôi.
"Đi thôi!" Người phụ nữ băng sơn kia nhẹ giọng hét lên.
Tôi nhìn sang cửa động kia, khẽ khàng nói: "Phải đưa dì Tần và chú Trương đi nữa..."
Vừa nói tôi vừa đi về hướng bà già kia.
Chỉ là cơ thể tôi quá yếu, chân tay cứ run rẩy đứng không vững…
Nghiến chặt răng, tôi quay người sang một bên và tiếp cận cô gái trước, rồi nhanh chóng sờ soạng cơ thể cô ta.
Cơ thể mềm mại khiến tâm thần tôi có chút bất ổn.
Thành thật mà nói, tôi không ngờ lần đầu tiên tôi chạm vào một người phụ nữ ở khoảng cách gần như vậy lại là trong tình huống này ...
Tôi lục lọi cả buổi, cuối cùng lấy ra một ống gỗ cỡ ngón tay cái từ trong bộ ngực hơi căng phồng của cô ta.
Khi đưa lên chóp mũi ngửi, mùi cay xộc thẳng vào trán, tôi lập tức khôi phục thể lực.
Sau đó tôi mới nhận ra người phụ nữ băng sơn kia đã đi về hướng mà bà già kia vừa đi ra.
Chớp mắt, cô ta đã trở lại cõng Trương què...
Trương què rất là thê thảm, trên đầu và mặt có nhiều vết thương nhỏ, mắt nhắm nghiền, bờ môi thâm tím.
Tôi mím môi, trong lòng rất lo lắng.
Lúc này tôi không kịp suy nghĩ nhiều, liếc mắt nhìn về phía hang động. Bên kia đã bắt đầu chui ra một số con chuột, rắn...
Tôi vội chạy đến chỗ Tần Lục Nương và cõng cô ấy lên. Người phụ nữ băng sơn kia thì nhanh chóng đi ngang qua tôi, chạy như bay về phía thị trấn.
Tôi bám sát theo sau cô ta, chẳng mấy chốc, chúng tôi đã rời xa ngọn núi phía sau và trở về thị trấn.
Các tĩnh mạch ở thái dương tôi vẫn đang nhô lên, còn tim tôi thì đập thình thịch.
Nhìn người phụ nữ băng sơn ở phía sau, suy nghĩ của tôi vô cùng rối bời. Có vẻ như, tôi đã hiểu sai một điều...
Lúc ấy, người khiến tôi dừng bước không phải là người bên cạnh cô ta.
Cô ta hoàn toàn không nhìn ra ý đồ của tôi, nếu không cô ta sẽ không bao giờ có thái độ này.
Người đó là ai?
Còn có, thầy Không hiện tại thế nào rồi? Ông có bị ép buộc phải nói tôi đang ở trấn Bát Mao không?
Trong giây lát, tôi có chút lòng nóng như lửa đốt.
Ông là ông cố của tôi, là người thân ruột thịt của tôi, ông không thể xảy ra chuyện gì được. . .
Trong lúc tôi suy nghĩ, người phụ nữ băng giá đó lại dẫn tôi đến trước cửa nhà tôi. . .
Cô ta đẩy cửa ra và đặt Trương què xuống đất.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tôi nhanh chóng đặt Tần Lục Nương xuống.
Tần Lục Nương không có việc gì, hô hấp đều đều, chỉ là trên cổ có một dây hằn mảnh.
Tôi đưa tay nhéo vào người cô ấy, dùng một chút lực, Tần Lục Nương mơ mơ màng màng tỉnh lại.
Nhưng lại nhìn Trương què, miệng hơi há ra, khóe miệng càng đen hơn, giống như bị trúng độc vậy...
Ngay cả những vết thương nhỏ trên đầu và mặt ông cũng đang chảy máu đen...
"Chú Trương..." Tôi run rẩy hét lên.
Tôi mím chặt môi, không bóp nhân trung của ông, mà nhanh chóng bước vào phòng ông, lấy ra một chiếc túi phình to.
Tôi mở túi ra, lấy ra một nắm gạo nếp, đắp lên vết thương trên mặt ông!
Người cõng xác quanh năm đối mặt với thi thể, mà thi thể nhiều nhất chính là thi độc, gạo nếp là một loại thuốc giải độc bách phát bách trúng.
Nhưng điều tôi không ngờ tới là khi đắp gạo nếp lên vết thương của ông lại không hề đổi màu.
"Không phải thi độc, yêu nữ kia sử dụng gia tiên, đây hẳn là chất độc trên người bọn họ." Người phụ nữ băng sơn nhíu mày, khẽ nói.
Tôi biến sắc, quay đầu lại, nhìn về hướng chúng tôi đang quay trở lại...
Tôi không biết làm cách nào để giải độc trên người những con thú đó, nên tôi phải đi tìm bọn họ thôi!
Nhưng tôi liếc mắt qua thì nhìn thấy người phụ nữ băng giá khom người xuống bên cạnh Trương què, lấy ra một bình ngọc nhỏ, đổ ra một viên thuốc, nhét vào miệng Trương què.
Tôi không kịp ngăn cản ...
Thân thể Trương què đột nhiên thẳng băng, run rẩy kịch liệt, gạo nếp văng tứ tung.
Giây tiếp theo, đôi môi vốn đang bầm đen của ông đã khôi phục lại chút hồng hào.
Tôi vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ!
"Lão Trương..." Tần Lục Nương cũng từ dưới đất bò dậy, ngơ ngác nhìn Trương què, sau đó lại ngẩng đầu nhìn người phụ nữ băng sơn và tôi ...
"Đưa ông ấy vào phòng nằm, tới bình minh ông ấy sẽ tỉnh lại." Người phụ nữ băng sơn bình tĩnh nói.
Tôi vội vàng cõng Trương què vào phòng ông.
Khi quay lại nhà chính, liền nhìn thấy Tần Lục Nương đang khẩn trương người phụ nữ kia.
"Dì Tần... Dì đi chăm sóc chú Trương đi..." Tôi bình tĩnh lại, hạ giọng nói
Tần Lục Nương lộ ra vẻ mặt bất an, không dám ở lại nữa, cúi đầu đi về phía phòng Trương què.
Trong nhà chính, chỉ còn lại có tôi và người phụ nữ băng sơn kia.
Tôi mất tự nhiên nhìn cô ta.
Đôi mắt xếch lạnh lùng của cô ta nhìn vào mắt tôi.
"Cậu còn chưa trả lời tôi, sao cậu lại đi?" Cô ta hỏi.
Cảm giác bị mổ xẻ đó đã quay trở lại...
Tôi nghĩ một khi nói dối vẫn sẽ bị nhìn thấu...
"Gặp nguy hiểm..." Mí mắt tôi hơi nhảy, đáp.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Nguy hiểm?" Người phụ nữ băng sơn như có điều suy nghĩ.
Cô ta nhìn tôi từ trên xuống dưới, lông mày nhíu lại.
"Đúng rồi, cậu yếu quá."
Tôi: "..."
Kỳ thật, tôi không nghĩ mình yếu đến thế. Ít nhất Trương què đã nói với tôi là tôi rất có thiên phú, thậm chí còn mạnh hơn một số người cõng xác đã làm nghề hơn chục năm. Thời gian trôi qua, tôi sẽ còn trở nên hung dữ hơn nữa.
Nhưng nếu thật sự so sánh với những gì tôi đang gặp phải bây giờ thì tôi thực sự không có bao nhiêu khả năng phản kháng …
Có vẻ như cô ta nói đúng.
Ngoài ra, tôi cũng thoáng thở phào khi cô ta không theo đuổi câu hỏi đó nữa.
“Thầy Không đâu?” Tôi cố gắng kìm nén giọng điệu hỏi: “Bị cô giết rồi à?”
Cô ta lại cau mày, sau đó lắc đầu nói: “Ông ta mạnh hơn cậu rất nhiều, tôi không giết ông ta được. Tôi nghĩ nếu tôi đến gần, ông ta chắc chắn sẽ chết, nhưng tôi không ngờ thuật âm dương của ông ta rất mạnh,cũng rất đặc biệt, tôi chưa nhìn thấy bao giờ."
Tôi sững sờ, lẩm bẩm: "Thuật âm dương?"
Người phụ nữ băng giá nhìn tôi với ánh mắt khác thường. Cô ta liếc nhìn căn phòng của Trương què, rồi khẽ thở dài.
"Khó trách cậu yếu, người dạy cậu cũng yếu như vậy, hỏi cái gì cậu cũng không biết, thật xấu hổ với dòng máu chảy trong cơ thể cậu."
Tôi:"..."
Tần Lục Nương nói Trương què biết làm người khác nghẹn lời. Tôi cảm thấy là do cô ấy chưa chuyện trực tiếp với người phụ nữ này.
Ngoài ra, cô ta còn nhắc đến huyết mạch....và hai chữ thẹn với ...
Tôi nhìn cô ta với vẻ mặt bối rối.
Người phụ nữ này khác biệt với những người khác, nhà họ Nhâm muốn tôi chết, thầy Không muốn cùng tôi trả thù. nhà họ Nhâm căm ghét dòng máu trên người tôi, mà thầy Không lại có chút kháng cự, chán ghét, bất đắc dĩ, nhưng vẫn muốn tiếp tục truyền thừa nó.
Người phụ nữ này lại hoàn toàn khác biệt, tại sao cô ta lại có vẻ cung kính như vậy? ..
"Cô rốt cuộc là ai? Cô muốn làm gì?" Tôi nhịn không được khàn giọng hỏi.
Người phụ nữ băng sơn nhìn tôi thật kỹ.
Cô ta nhìn tôi một lúc lâu rồi nhẹ nhàng nói: "Tôi tên là Thẩm Kế, tôi là đệ tử của Tưởng Bàn, tôi đến bởi vì số mệnh của cậu."
"Số mệnh của cậu, có một đại sự cần phải hoàn thành, và vận mệnh của tôi, cũng có một đại sự cần phải làm."
"Thu dọn hành lý của cậu đi, rồi đi theo tôi." Thẩm Kế thản nhiên nói.
Trong lúc nhất thời, cơ thể tôi đông cứng lại.
Đi? Tôi có thể đi ư?
Vấn đề này dường như từng chút một xác nhận lời nói của ông thầy.
Nếu muốn sống sót, tôi phải tìm đến người phụ nữ này.
Tôi đã gặp cô ta, và vào thời điểm quan trọng, cô ta lại đến cứu tôi, thậm chí còn kể cho tôi nghe vài điều về huyết thống của tôi!
Nhưng những gì thầy Không trải qua đã cho tôi biết, những người xung quanh đang theo dõi tôi, dù không muốn giết tôi, cũng đều không có ý tốt!
Còn nữa, nhà họ Tưởng chẳng phải chỉ còn lại thầy Không, tôi, và Tưởng Thục Lan thôi sao?
Tưởng Bàn là ai?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro