Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục 3: Phong Thuỷ Tông Sư
Nữ Vương Băng S...
2024-11-21 22:23:49
"Bùm!" một tiếng vang nhẹ, Tần Lục Nương mềm oặt ngã xuống đất, không rõ sống chết.
Trên trán tôi túa càng nhiều mồ hôi hơn, cảm giác đau nhói ở cằm càng thêm dữ dội.
Cô gái lắc đầu, lẩm bẩm: "Bà nội nói đúng, đàn ông đều biết gạt người, đàn ông đẹp trai, không bao giờ nói thật."
Tim tôi hẫng đi một nhịp.
Bị cô ta nhìn ra rồi sao?!
Lại có tiếng bước chân tới gần.
Phía sau cô gái, một bà lão gầy gò nhỏ bé bước ra, mái tóc tết bẩn rối xõa tung, bộ quần áo vải thô mặc trên người phồng lên, một đầu tẩu thuốc được cầm trong tay, đầu kia thì tựa vào vai bà ta.
"Tên què nói, xác của ông nội con ở phía dưới."
"Hai cỗ quan tài, một cho ông ấy, một chôn người đã chết bên cạnh ông ấy năm xưa.' Bà lão khô khan nói.
Cơ thể cô gái hơi lắc lư, mím môi, ánh mắt lộ rõ vẻ căm hận.
'Hung thủ là một thầy bói và một đạo sĩ, lão già kia đang tìm ông ấy.' Ánh mắt bà lão nhìn về phía tôi.
Sắc mặt tôi đột ngột thay đổi.
Trương què là người kín như miệng bình!
Vậy mà ông lại nói lão thần tiên ở dưới kia...
Nhưng ông không chỉ nói về lão thần tiên ...
Ông nói nhiều như vậy ư? Đây hoàn toàn không phải là tính cách của Trương què!
"Các người đã làm gì?!" Tôi kinh sợ chất vấn.
Bà lão cười lạnh một tiếng, quay đầu lại nhìn cái hang, trong mắt thoáng hiện lên một tia bi thương.
"Bà nội, bà ngó chừng ông ta, con xuống đưa ông nội lên." Thiếu nữ hung hăng nhìn tôi, nghiêng người định đi về phía vách núi.
"Không, con coi chừng cậu ta đi, dưới kia nguy hiểm hơn con nghĩ, ông nội con, không nhận ra con đâu." Bà lão lại nói.
Cô gái cứng người.
Bà lão ho khan một tiếng, bước chân run rẩy tiến đến cửa hang, cúi người chui vào.
Ánh trăng lạnh lẽo, xung quanh yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Thậm chí tôi còn có thể nghe thấy tiếng thở của cô gái kia.
Mắt tôi vô tình liếc về hướng bà lão vừa đi qua.
Chỉ là ở đó tối quá nên không nhìn thấy gì cả.
Suy nghĩ quay cuồng, hiện giờ chỉ còn mỗi cô gái đó, bà lão muốn đưa thi thể lão thần tiên lên cũng sẽ không nhanh như vậy, hiện tại chỉ sợ trốn chạy là cơ hội duy nhất . . .
Tôi nhìn lại cô gái đó, mới phát hiện, hóa ra bấy lâu nay cô ta vẫn luôn nhìn tôi.
“Gian trá!” Ánh mắt cô gái rực lên vẻ căm hận.
Tôi kéo căng khuôn mặt, trong lúc nhất thời thật không biết nên tiếp lời như thế nào.
Hơn nữa, tôi cũng chưa nghĩ ra được cách nào khác...
Trên người tôi thậm chí còn không có dao chặt xác, lại còn ngửi thấy mùi của con chồn kia khiến tay chân tôi rã rời...
Chẳng lẽ, thật sự biến thành tù nhân? Chờ chết?
Có lẽ tôi sẽ không chết nhanh như vậy.
Nghe thái độ vừa rồi của bà lão, bọn họ muốn dùng tôi dụ ông thầy ra để báo thù.
Trương què và Tần Lục Nương, có lẽ sẽ không may mắn như vậy...
Càng nghĩ, lòng tôi càng nặng trĩu.
Lúc nãy, phần eo của tôi đã căng phồng lên, như có thứ gì đó bên trong, lúc này cảm giác kỳ lạ đó càng mạnh hơn, theo bản năng tôi vặn vẹo phần eo.
Ánh mắt cô gái bỗng trở nên cảnh giác. Cô ta giơ tay lên, bóp cổ họng của tôi!
"Đừng hòng giở trò!"
Tôi: "..."
Khẽ nheo mắt nhìn chằm chằm cô ta, tôi khàn giọng nói trên eo tôi có thứ gì đó, cấn lắm.
Cô ta nghi ngờ nhìn tôi, đưa tay sờ soạng quanh hông tôi, kéo một cái.
Ngay sau đó, cô ta bỗng hét lên một tiếng chói tai, lùi lại mấy bước!
Con chồn hôi đứng dậy khỏi vai cô ta, lông trên cổ dựng đứng thành một vòng!
Tôi kinh ngạc nhìn xuống, đột nhiên da đầu tôi tê rần.
Bởi vì từ trong lớp áo trên hông tôi, có một bàn tay gầy như que củi thò ra...
Cảm giác có vật thể lạ phồng lên đó rõ ràng là một cánh tay vòng qua eo tôi!
"Anh bị điên à! Còn mang xác chết trên người?!" Cô gái tái mặt, nhanh chóng rút ra một sợi dây thừng từ thắt lưng ra.
Mí mắt tôi giật giật dữ dội khi nhớ đến cánh tay bị kẹp trong quan tài vừa rồi…
Chẳng lẽ... đây là tay của lão thần tiên kia?
Nhưng tôi không hiểu nổi, nó làm thế nào mà lại mò lên người tôi được!
"Tôi khuyên anh đừng có ý nghĩ xấu xa gì, anh chạy không thoát đâu!" Cô gái lại một lần nữa tiến đến gần tôi, nhìn bộ dạng đó, có vẻ như muốn trói tôi lại.
Nhưng ngay lúc này, một tiếng rít nhẹ vang lên trong không khí.
"Bụp!"
Một bóng đen bất chợt đánh vào vai cô gái!
Cô gái rên rỉ một tiếng, lùi lại mấy bước.
Cô ta ngạc nhiên ngẩng đầu lên và nhìn về phía sau tôi.
Con chồn vàng "vù" một cái, nhảy lên đỉnh đầu cô gái, vẫy đuôi, lại "xì" một tiếng, một làn sương màu vàng phóng về phía tôi.
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, quá đột ngột.
Tôi cũng không kịp phản ứng chuyện gì đang xảy ra.
Phía sau tôi không phải chỉ có mỗi Tần Lục Nương đang hôn mê sao?!
Ngay sau đó, một bóng đen khác lại vụt từ trên đầu tôi lao ra, nhắm thẳng vào mặt cô gái!
Thân thể cô gái đột nhiên run lên, đôi mắt như hoa đào trong nháy mắt biến dạng, cả khuôn mặt căng ra, khuôn mặt vốn thanh tú lại có phần giống với con chồn.
Cô ta đột nhiên giơ tay lên, hai tay trực tiếp tóm lấy bóng đen!
Lúc này tôi mới nhận ra, đó là một chiếc roi đen tuyền!
Bỗng chốc, chiếc roi lại bị kéo về phía sau! Cô gái loạng choạng, buông roi ra rồi tóm lấy cổ tôi.
Cơ thể tôi tuy mềm nhũn, nhưng không hoàn toàn mất khả năng vận động, tôi cố gắng né tránh về phía sau.
"Cút đi!" Giọng nói lạnh lùng vang lên.
Một cái chân thon dài thẳng tắp, bỗng dưng từ bên hông tôi đá ra!
Cô gái kia suýt bị đá trúng, cô ta vội vàng dừng bước, lùi nhanh về phía sau.
Cùng lúc đó, từ bên hông tôi bước ra một người.
Cô ta có vóc người cao gầy, hai chân cân xứng thon dài, vòng eo thon thả.
Quần áo làm tôn lên dáng người hoàn mỹ, mà cái roi dài cầm trong tay cô ta, mang theo sát khí hung hãn.
Nhưng trong mắt tôi đều là không thể tin nổi.
Người phụ nữ đó, lại đến trấn Bát Mao!
Chẳng lẽ, thầy Không đã bị cô ta...
Lúc này, trái tim tôi lạnh buốt.
Trước đây chúng tôi đã phân tích, sợ rằng thầy Không không phải là đối thủ của người phụ nữ này, cho nên trốn đến Trấn Bát Mao cũng có ý nghĩa là trốn tránh cô ta.
Nhưng cô ta vẫn có thể tìm đến đây, chẳng lẽ là tra hỏi thầy Không cái gì?
Đầu tôi không ngừng suy nghĩ.
Người phụ nữ đã bước đến trước mặt tôi, ngăn tôi ở phía sau.
Cô ta hơi nghiêng đầu, sườn mặt xinh đẹp của cô ta giống như một tảng băng trôi.
"Chẳng phải đã nói rồi sao, bảo anh đợi tôi trong miếu, sao lại chạy đi xa thế?"
Trong mắt cô ta, không có sát khí, mà chỉ có một chút trách móc.
Ta ngây ngẩn cả người. . .
Ngay sau đó, cô ta giơ chiếc roi dài trong tay lên, “bụp” một tiếng quất về phía cô gái kia!
Tôi thậm chí còn chưa kịp phản ứng!
Cô gái kia thét lên một tiếng "ken két", hai tay chụp lấy cái roi.
Cùng lúc đó, trong ống tay áo cô ta phóng ra mấy con rắn nhỏ!
Phía sau cô ta lại lao ra thêm mấy con chuột lông xám!
Trong khoảnh khắc cô gái bắt được cây roi, trên tay cô ta lại có vài vết máu đỏ tươi!
Mà con rắn nhỏ nhanh chóng tiến đến gần chân người phụ nữ núi băng kia, bò lên chân cô ta.
Con chuột lông xám cũng tới gần chân cô ta, há miệng chuẩn bị lao tới cắn ngón chân cô ta!
Con chồn cố thủ trên đầu cô gái, “Vèo!” một cái phóng về phía cây roi dài của người phụ nữ!
"Bà nội!" Cô gái há miệng hét lớn, âm thanh gần như xuyên thủng bầu trời đêm!
Tất cả những đòn phản công này đều được cô gái đó hoàn thành trong chớp mắt!
"Cẩn thận, chúng ta phải đánh nhanh thắng nhanh! Dưới đó còn có kẻ lợi hại hơn, đi kiếm thi thể..." Tôi không kịp suy nghĩ, chỉ có thể nhanh chóng nhắc nhở người phụ nữ băng sơn kia!
Trên trán tôi túa càng nhiều mồ hôi hơn, cảm giác đau nhói ở cằm càng thêm dữ dội.
Cô gái lắc đầu, lẩm bẩm: "Bà nội nói đúng, đàn ông đều biết gạt người, đàn ông đẹp trai, không bao giờ nói thật."
Tim tôi hẫng đi một nhịp.
Bị cô ta nhìn ra rồi sao?!
Lại có tiếng bước chân tới gần.
Phía sau cô gái, một bà lão gầy gò nhỏ bé bước ra, mái tóc tết bẩn rối xõa tung, bộ quần áo vải thô mặc trên người phồng lên, một đầu tẩu thuốc được cầm trong tay, đầu kia thì tựa vào vai bà ta.
"Tên què nói, xác của ông nội con ở phía dưới."
"Hai cỗ quan tài, một cho ông ấy, một chôn người đã chết bên cạnh ông ấy năm xưa.' Bà lão khô khan nói.
Cơ thể cô gái hơi lắc lư, mím môi, ánh mắt lộ rõ vẻ căm hận.
'Hung thủ là một thầy bói và một đạo sĩ, lão già kia đang tìm ông ấy.' Ánh mắt bà lão nhìn về phía tôi.
Sắc mặt tôi đột ngột thay đổi.
Trương què là người kín như miệng bình!
Vậy mà ông lại nói lão thần tiên ở dưới kia...
Nhưng ông không chỉ nói về lão thần tiên ...
Ông nói nhiều như vậy ư? Đây hoàn toàn không phải là tính cách của Trương què!
"Các người đã làm gì?!" Tôi kinh sợ chất vấn.
Bà lão cười lạnh một tiếng, quay đầu lại nhìn cái hang, trong mắt thoáng hiện lên một tia bi thương.
"Bà nội, bà ngó chừng ông ta, con xuống đưa ông nội lên." Thiếu nữ hung hăng nhìn tôi, nghiêng người định đi về phía vách núi.
"Không, con coi chừng cậu ta đi, dưới kia nguy hiểm hơn con nghĩ, ông nội con, không nhận ra con đâu." Bà lão lại nói.
Cô gái cứng người.
Bà lão ho khan một tiếng, bước chân run rẩy tiến đến cửa hang, cúi người chui vào.
Ánh trăng lạnh lẽo, xung quanh yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Thậm chí tôi còn có thể nghe thấy tiếng thở của cô gái kia.
Mắt tôi vô tình liếc về hướng bà lão vừa đi qua.
Chỉ là ở đó tối quá nên không nhìn thấy gì cả.
Suy nghĩ quay cuồng, hiện giờ chỉ còn mỗi cô gái đó, bà lão muốn đưa thi thể lão thần tiên lên cũng sẽ không nhanh như vậy, hiện tại chỉ sợ trốn chạy là cơ hội duy nhất . . .
Tôi nhìn lại cô gái đó, mới phát hiện, hóa ra bấy lâu nay cô ta vẫn luôn nhìn tôi.
“Gian trá!” Ánh mắt cô gái rực lên vẻ căm hận.
Tôi kéo căng khuôn mặt, trong lúc nhất thời thật không biết nên tiếp lời như thế nào.
Hơn nữa, tôi cũng chưa nghĩ ra được cách nào khác...
Trên người tôi thậm chí còn không có dao chặt xác, lại còn ngửi thấy mùi của con chồn kia khiến tay chân tôi rã rời...
Chẳng lẽ, thật sự biến thành tù nhân? Chờ chết?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Có lẽ tôi sẽ không chết nhanh như vậy.
Nghe thái độ vừa rồi của bà lão, bọn họ muốn dùng tôi dụ ông thầy ra để báo thù.
Trương què và Tần Lục Nương, có lẽ sẽ không may mắn như vậy...
Càng nghĩ, lòng tôi càng nặng trĩu.
Lúc nãy, phần eo của tôi đã căng phồng lên, như có thứ gì đó bên trong, lúc này cảm giác kỳ lạ đó càng mạnh hơn, theo bản năng tôi vặn vẹo phần eo.
Ánh mắt cô gái bỗng trở nên cảnh giác. Cô ta giơ tay lên, bóp cổ họng của tôi!
"Đừng hòng giở trò!"
Tôi: "..."
Khẽ nheo mắt nhìn chằm chằm cô ta, tôi khàn giọng nói trên eo tôi có thứ gì đó, cấn lắm.
Cô ta nghi ngờ nhìn tôi, đưa tay sờ soạng quanh hông tôi, kéo một cái.
Ngay sau đó, cô ta bỗng hét lên một tiếng chói tai, lùi lại mấy bước!
Con chồn hôi đứng dậy khỏi vai cô ta, lông trên cổ dựng đứng thành một vòng!
Tôi kinh ngạc nhìn xuống, đột nhiên da đầu tôi tê rần.
Bởi vì từ trong lớp áo trên hông tôi, có một bàn tay gầy như que củi thò ra...
Cảm giác có vật thể lạ phồng lên đó rõ ràng là một cánh tay vòng qua eo tôi!
"Anh bị điên à! Còn mang xác chết trên người?!" Cô gái tái mặt, nhanh chóng rút ra một sợi dây thừng từ thắt lưng ra.
Mí mắt tôi giật giật dữ dội khi nhớ đến cánh tay bị kẹp trong quan tài vừa rồi…
Chẳng lẽ... đây là tay của lão thần tiên kia?
Nhưng tôi không hiểu nổi, nó làm thế nào mà lại mò lên người tôi được!
"Tôi khuyên anh đừng có ý nghĩ xấu xa gì, anh chạy không thoát đâu!" Cô gái lại một lần nữa tiến đến gần tôi, nhìn bộ dạng đó, có vẻ như muốn trói tôi lại.
Nhưng ngay lúc này, một tiếng rít nhẹ vang lên trong không khí.
"Bụp!"
Một bóng đen bất chợt đánh vào vai cô gái!
Cô gái rên rỉ một tiếng, lùi lại mấy bước.
Cô ta ngạc nhiên ngẩng đầu lên và nhìn về phía sau tôi.
Con chồn vàng "vù" một cái, nhảy lên đỉnh đầu cô gái, vẫy đuôi, lại "xì" một tiếng, một làn sương màu vàng phóng về phía tôi.
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, quá đột ngột.
Tôi cũng không kịp phản ứng chuyện gì đang xảy ra.
Phía sau tôi không phải chỉ có mỗi Tần Lục Nương đang hôn mê sao?!
Ngay sau đó, một bóng đen khác lại vụt từ trên đầu tôi lao ra, nhắm thẳng vào mặt cô gái!
Thân thể cô gái đột nhiên run lên, đôi mắt như hoa đào trong nháy mắt biến dạng, cả khuôn mặt căng ra, khuôn mặt vốn thanh tú lại có phần giống với con chồn.
Cô ta đột nhiên giơ tay lên, hai tay trực tiếp tóm lấy bóng đen!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lúc này tôi mới nhận ra, đó là một chiếc roi đen tuyền!
Bỗng chốc, chiếc roi lại bị kéo về phía sau! Cô gái loạng choạng, buông roi ra rồi tóm lấy cổ tôi.
Cơ thể tôi tuy mềm nhũn, nhưng không hoàn toàn mất khả năng vận động, tôi cố gắng né tránh về phía sau.
"Cút đi!" Giọng nói lạnh lùng vang lên.
Một cái chân thon dài thẳng tắp, bỗng dưng từ bên hông tôi đá ra!
Cô gái kia suýt bị đá trúng, cô ta vội vàng dừng bước, lùi nhanh về phía sau.
Cùng lúc đó, từ bên hông tôi bước ra một người.
Cô ta có vóc người cao gầy, hai chân cân xứng thon dài, vòng eo thon thả.
Quần áo làm tôn lên dáng người hoàn mỹ, mà cái roi dài cầm trong tay cô ta, mang theo sát khí hung hãn.
Nhưng trong mắt tôi đều là không thể tin nổi.
Người phụ nữ đó, lại đến trấn Bát Mao!
Chẳng lẽ, thầy Không đã bị cô ta...
Lúc này, trái tim tôi lạnh buốt.
Trước đây chúng tôi đã phân tích, sợ rằng thầy Không không phải là đối thủ của người phụ nữ này, cho nên trốn đến Trấn Bát Mao cũng có ý nghĩa là trốn tránh cô ta.
Nhưng cô ta vẫn có thể tìm đến đây, chẳng lẽ là tra hỏi thầy Không cái gì?
Đầu tôi không ngừng suy nghĩ.
Người phụ nữ đã bước đến trước mặt tôi, ngăn tôi ở phía sau.
Cô ta hơi nghiêng đầu, sườn mặt xinh đẹp của cô ta giống như một tảng băng trôi.
"Chẳng phải đã nói rồi sao, bảo anh đợi tôi trong miếu, sao lại chạy đi xa thế?"
Trong mắt cô ta, không có sát khí, mà chỉ có một chút trách móc.
Ta ngây ngẩn cả người. . .
Ngay sau đó, cô ta giơ chiếc roi dài trong tay lên, “bụp” một tiếng quất về phía cô gái kia!
Tôi thậm chí còn chưa kịp phản ứng!
Cô gái kia thét lên một tiếng "ken két", hai tay chụp lấy cái roi.
Cùng lúc đó, trong ống tay áo cô ta phóng ra mấy con rắn nhỏ!
Phía sau cô ta lại lao ra thêm mấy con chuột lông xám!
Trong khoảnh khắc cô gái bắt được cây roi, trên tay cô ta lại có vài vết máu đỏ tươi!
Mà con rắn nhỏ nhanh chóng tiến đến gần chân người phụ nữ núi băng kia, bò lên chân cô ta.
Con chuột lông xám cũng tới gần chân cô ta, há miệng chuẩn bị lao tới cắn ngón chân cô ta!
Con chồn cố thủ trên đầu cô gái, “Vèo!” một cái phóng về phía cây roi dài của người phụ nữ!
"Bà nội!" Cô gái há miệng hét lớn, âm thanh gần như xuyên thủng bầu trời đêm!
Tất cả những đòn phản công này đều được cô gái đó hoàn thành trong chớp mắt!
"Cẩn thận, chúng ta phải đánh nhanh thắng nhanh! Dưới đó còn có kẻ lợi hại hơn, đi kiếm thi thể..." Tôi không kịp suy nghĩ, chỉ có thể nhanh chóng nhắc nhở người phụ nữ băng sơn kia!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro