Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục 3: Phong Thuỷ Tông Sư

Rắn Chuột Sói

2024-11-21 22:23:49

Tim tôi lỡ nửa nhịp, trong lòng như có một tảng đá đè lên.

Nếu như thầy Không đã xảy ra chuyện, vậy thì toái liền lớn rồi!

Chỉ có một mình tôi, làm sao tôi có thể đối phó với được nhà họ Nhâm, làm sao tôi có thể đối phó với người phụ nữ đó? Còn có ông thầy. . .

Chưa nói đến việc trả thù, tôi sợ mình chỉ có thể ngồi chờ chết.

Sắc mặt của Trương què thay đổi mấy lần, khuôn mặt đầy u ám...

Bế tắc một hồi lâu như vậy, Trương què bảo Tần Lục Nương đừng nói nữa, còn bảo tôi ngồi qua một bên, đừng suy nghĩ quá nhiều, thầy Không không dễ dàng gì mới sống sót nhiều năm như thế, cho nên khẳng định sẽ không chết khi đối mặt với nhiều tính toán như vậy.

Tôi cố gắng trấn định lại, mọi chuyện chỉ có thể nghĩ đến mặt tốt.

Trương què gọi Tần Lục Nương đến bên cạnh bàn, bảo cô ấy ăn chút gì đó trước.

Lúc này, tôi nghĩ đến tin nhắn mà Ân Oanh gửi cho tôi vào buổi chiều ...

Hiển nhiên, tình trạng của Ân Oanh cũng không tốt.

Từ vẻ mặt của Tần Lục Nương, cố ấy nói là thân bằng hảo hữu của tôi đều sẽ xảy ra chuyện ...

Điều này cũng có thể, không nhất định là thầy Không, mà là Ân Oanh?

Tay tôi mất tự nhiên nắm chặt, sau đó buông ra.

Trong một khoảnh khắc, tôi rơi vào sự dằn vặt và lo lắng tột độ.

Bất kể ai trong số họ gặp tai nạn, cũng đều là một đả kích to lớn đối với tôi.

Bất tri bất giác thì trời đã tối.

Có tiếng sột soạt ở cửa nhà, khi tôi nhìn lên, đó là một vài con chuột lớn đã rụng hết lông, đang nhìn chằm chằm vào nhà.

Tôi giật mình.

Trương què đứng, lấy ra một cây chổi từ góc tường, đuổi lũ chuột đi.

Ánh mắt Tần Lục Nương lại nhìn về phía góc tường

"Lão Trương, vừa rồi tôi có chút mơ màng, cũng chưa nhìn ... Quan tài lớn như vậy?".

Thứ mà Tần Lục Nương đang nói đến chính là quan tài bọc da mèo đen.

Trương què cũng không kiêng kỵ, nói thẳng đây là quan tài dùng để chôn xác chết giả, nhưng bây giờ không còn cần thiết nữa.

Nói xong, Trương què đi đến trước quan tài bọc da mèo đen.

Ông dùng chổi quét dưới đáy quan tài nhưng lại quét ra được nhiều xác chết to bằng lòng bàn tay và lớn cỡ hai ngón tay.

Tần Lục Nương bị dọa đến mức đứng bật dậy.

Nói thật, ngay cả tôi cũng giật mình.

Nếu nhìn kỹ, hầu hết các xác chết đều là chuột, rắn còn có hai con chồn.

Tất cả chúng đều là những xác chết khô, giống như là bị hút khô.

Bởi vì hầu hết da lông trên quan tài được bọc trong da mèo đen đều rủ xuống, còn có một số treo lủng lẳng ở cả hai bên, chúng tôi vẫn luôn không nhìn thấy những thứ này.

Tôi sợ đến mức nổi da gà khắp người.

Trương què thấp giọng nói một câu xui xui xẻo.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Ông lại liếc nhìn quan tài rồi nói: "Hồng Hà, thứ này không còn tác dụng gì nữa, ngày mai cứ vứt nó đi, tránh trêu chọc một số yêu quái."

Tôi đang muốn gật đầu, bởi vì quan tài da mèo đen này quả thật quá thu hút, những vật sống càng lâu, thì càng muốn dùng quan tài da mèo đen này để bảo tồn thi thể.

Nhưng cơ thể tôi đột nhiên cứng đờ lại, tôi nói một câu kỳ quái: “Chú Trương... vứt đi thật đáng tiếc. Chị dâu Tế Phân có lẽ vẫn chưa được chôn cất, sao không đưa nó cho chị dâu Tế Phân dùng?"

Vừa nói xong, Trương què sững sờ hồi lâu.

Ông rít một hơi thuốc dài, rồi nhả ra một làn khói dầy đặc.

"Chú Trương không có phí công thương con." Trương què thở dài nói: "Trời tối không ra khỏi cửa, ngày mai chú sẽ đưa qua."

Ánh mắt Tần Lục Nương có chút kỳ quái.

Trương què ngồi xuống ghế, bắt đầu ngẩn người.

Tôi cầm chổi lên, tìm một chiếc túi da rắn rồi quét hết xác chuột, rắn, chồn vào đó.

Tôi buộc chiếc túi lại và đặt ở ngoài cửa, dự định rạng sáng sẽ vứt vào thùng rác để tránh cho trong nhà xui xẻo.

Tôi định quay lại đóng cửa, nhưng tôi cảm thấy hơi kỳ lạ, tóc tai dựng đứng cả lên.

Ngẩng đầu nhìn lên, thì thấy có một cô gái đang đứng bên đường đang nhìn tôi với ánh mắt kỳ lạ.

Cô ta rất xinh đẹp, khuôn mặt trắng nõn và đôi mắt hoa đào càng thêm quyến rũ, khiến người ta nhịn không được muốn nhìn cô ta nhiều hơn.

Nhưng điều khiến trái tim tôi ớn lạnh là dưới chân của cô ta ...

Những con chuột lớn bị Trương què đuổi đi vừa rồi thực sự đang chạy xung quanh cô ta.

Cô ta không hề cảm thấy sợ hãi...

Tôi chỉ cảm thấy gặp quỷ rồi.

Tôi định đóng cửa lại, nhưng cô gái lại giơ tay lên và vẫy tay với tôi.

Tôi vô thức bước một bước đi ra ngoài.

"Hồng Hà, con đang làm gì?" Sau lưng truyền đến tiếng hét của Trương què.

Tôi giật mình một cái, đột nhiên tỉnh lại.

Cô gái khẽ cau mày, chu mỏ một cái, xoay người vội vã băng qua đường.

Tôi quay đầu lại, thở dồn dập.

Trương què cau mày, hỏi tôi tại sao lại ra ngoài?

Tôi chỉ giải thích những gì đã xảy ra, nói về cô gái kia.

Trương què lộ vẻ nghi ngờ, nhưng trong mắt ông lại lộ ra kiêng kị.

Ông nói với tôi trong thị trấn vẫn còn xảy ra vấn đề rất lớn và không an toàn như dự đoán. Ông yêu cầu tôi về phòng ông nghỉ ngơi. Ông và Tần Lục Nương đều không buồn ngủ, có thể thay nhau gác đêm.

Thực ra buổi sáng tôi chỉ ngủ được vài tiếng nên tôi đã buồn ngủ lắm rồi, tôi bước vào phòng Trương què.

Sau khi nằm trên giường, tôi chìm vào giấc ngủ sâu.

Nhưng khi tôi ngủ thiếp đi, tôi cảm thấy kỳ lạ, giống như có thứ gì đó đầy lông chui vào người tôi.

Tôi theo bản năng tóm lấy ngực mình, nhưng tay tôi lại bắt được một thứ tròn vo có bộ lông lạnh buốt trắng tinh, giống như một cái đầu.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tôi bị dọa sợ đến mức bừng tỉnh.

Khi tôi mở mắt ra, tôi thấy một con vật có bộ lông trắng nằm trên ngực tôi.

Tay tôi đang ở trên đầu nó!

Nó có một đôi mắt đen tròn và đôi tai hình bán nguyệt.

Cơ thể dài và hẹp, hơi vặn vẹo.

Điều kỳ lạ hơn nữa là đôi mắt của nó đang nhìn chằm chằm vào tôi, nó mang lại cho tôi cảm giác xảo quyệt.

Cơ thể tôi mất kiểm soát một cách kỳ lạ...

Mở to miệng, tôi muốn gọi Trương què vào giúp đỡ!

Tôi miễn cưỡng có thể nhận ra thứ này, là con chồn mà chúng tôi đã săn được trong thị trấn trước đây...

Nhưng tôi vùng vẫy cả buổi cũng không thể nói ra một lời.

Tôi nghe thấy một âm thanh lách cách nhẹ bên tai, cái đuôi chồn trên ngực tôi đột nhiên vung mạnh.

Nó thoát khỏi tay tôi và bò lên vai tôi.

Tôi đột nhiên có cảm giác như bị quỷ nhập, tôi không thể điều khiển được cơ thể mình, xoay người xuống giường, đi thẳng ra khỏi phòng.

Tôi vô cùng sợ hãi, mồ hôi chảy ròng ròng trên trán.

Nhưng tôi lại có may mắn và vui mừng, con chồn này cực kỳ quỷ dị, nhưng Trương què và Tần Lục Nương đang gác đêm bên ngoài, đi ra ngoài, họ có thể bắt được nó!

Trong chớp mắt, tôi bước ra khỏi phòng.

Một cảnh tượng trong phòng khiến đầu tôi ù ù.

Trương què và TầnLục Nương nằm cạnh nhau trên mặt đất, bất động, trong không khí có mùi hôi thối khó chịu.

Tôi vẫn không thể kiểm soát được cơ thể mình và tiếp tục đi ra khỏi nhà…

Trái tim tôi hoàn toàn chìm xuống.

Chẳng lẽ là tôi và Trương què đã tính sai?

Thủ đoạn này, hẳn không phải là ông thầy, hay lại là người nhà họ Nhâm đuổi theo, làm ra chuyện xấu xa gì?

Trái tim tôi lạnh đi một nửa.

Bởi vì thứ xấu xa quái dị hung ác này, đã khống chế cơ thể tôi...

Con chồn này, muốn đưa tôi đi đâu?!

Trong chớp mắt, tôi đã đi ra khỏi nhà, gió thổi vào người, làm cho mồ hôi lạnh trên người đều khô hơn phân nửa.

Khi tôi đến bên đường, tôi thấy cô gái xinh đẹp đang đứng bên kia đường.

Dưới chân cô gái có vài con chuột đi theo, trên cánh tay còn có một con rắn đen mảnh nhỏ quấn quanh.

Mấu chốt nhất là, cô ta đi cùng với một con chồn.

Con súc sinh kia đang đứng thẳng, miệng run lên một cái, phát ra tiếng 'Két! Két' về phía tôi.

Mặc dù tôi không thể kiểm soát cơ thể mình, nhưng toàn bộ lông tơ trên người tôi đều dựng đứng cả lên ...

Gặp quỷ rồi, cái quái gì đây!

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục 3: Phong Thuỷ Tông Sư

Số ký tự: 0