Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục 3: Phong Thuỷ Tông Sư
Trăm Sự Không S...
2024-11-21 22:23:49
"Nơi nguy hiểm nhất thường là nơi an toàn nhất. ông thầy kia sẽ không nghĩ tới chúng ta sẽ quay về, người phụ nữ kia cũng sẽ không bao giờ nghĩ tới, Nhâm Hà càng sẽ không nghĩ tới." Trương què nói với giọng thận trọng.
Tôi thở dồn dập hơn, không chần chừ nữa, xe lái quay về trấn Bát Mao.
Những gì Trương què nói không sai, loại tình huống này, chúng tôi cũng chỉ có thể mạo hiểm. . .
Lộ trình gần hai mươi phút chớp mắt đã tới, chiếc xe Jinbei dừng lại trước nhà tôi.
Đầu tiên tôi cõng Tần Lục Nương lên giường trong phòng, sau đó đặt Tưởng U Nữ lên đầu giường, lấy một tấm vải phủ lên con bé.
Trương què nói Tần Lưu Nương liên tục bị quỷ nhập vào người, không thể dùng những thứ khác để giúp cô ấy tỉnh lại, chỉ có thể chờ mặt trời ló dạng, phơi nắng nhiều để khôi phục dương khí.
Khi nói chuyện, trên mặt ông lộ vẻ mệt mỏi.
Tôi bảo ông nhanh đi nghỉ ngơi một chút, trong nhà đã có tôi trông chừng rồi.
Trương què ừ một tiếng, khập khiễng đi về phòng mình.
Ánh nắng sớm xuyên qua cửa sổ chiếu vào mặt Tần Lục Nương, sắc mặt của cô ấy bắt đầu hồng hào hơn một chút.
Tôi đến trước cửa nhà, ngồi ở ngưỡng cửa một lúc, ánh mặt trời ấm áp khiến tôi buồn ngủ, chỉ muốn nhắm mắt ngủ.
Bằng trực giác, tôi cảm thấy trấn Bát Mao gió êm sóng lặng.
Có vẻ như chúng tôi thực sự đã bị lừa.
Nếu Nhâm Hà và ông thầy không ở nơi này thì ở đây cũng không có nhiều nguy hiểm...
Càng ngồi, tôi càng buồn ngủ, không chịu nổi nữa nên lôi một tấm chăn ra khỏi phòng, trải ra sàn làm tấm chiếu.
Tôi không biết mình đã ngủ bao lâu, nhưng tôi cảm thấy mặt mình lạnh buốt. Tôi giật mình mở mắt ra và nhìn thấy thi thể của Tưởng U Nữ nằm bên cạnh, chân nhỏ giẫm lên mặt tôi.
Tôi giật mình ngồi bật dậy.
Tôi tưởng mình đã ngủ đến tối, nhưng ánh nắng chiếu qua khe cửa cho tôi biết lúc này mặt trời đang chiếu sáng rực rỡ.
Tôi lấy điện thoại ra nhìn đồng hồ, mới mười hai giờ.
Tôi lại liếc nhìn Tưởng U Nữ một cách không được tự nhiên.
Sao con bé lại chạy đến chỗ tôi?
Cơn buồn ngủ đã qua nên tôi cuộn chăn lại, bế Tưởng U Nữ vào phòng.
Tần Lục Nương trở mình, vẫn còn ngủ say.
Tôi cau mày, đặt Tưởng U Nữ lại đầu giường.
Vốn định đi xem Trương què, nhưng vừa tới cửa phòng ông liền nghe thấy tiếng ngáy.
Tôi trở lại phòng chính ngồi một lúc, sau khi tỉnh lại hoàn toàn, bụng trống rỗng nên tôi ra ngoài mua chút đồ ăn rồi quay lại.
Vừa ăn cơm vừa chờ Trương què và Tần Lục Nương tỉnh lại, tôi nghĩ đến tất cả những chuyện đã xảy ra ngày hôm qua.
Lúc này tôi chỉ lo lắng một chút thôi.
Thầy Không đừng tính toán sai lầm, bị người phụ nữ kia giết chết...
Đúng lúc này, tôi đột nhiên nhận được tin nhắn WeChat, là Ân Oanh nhắn!
Là một tin nhắn thoại, tôi lập tức nghe.
Giọng nói nghẹn ngào của Ân Oanh lọt vào tai: “Hồng Hà, hai ngày nay bố mẹ em ở bên cạnh trông chừng, không cho em nghe điện thoại hay nhắn tin. Em vẫn ở Vị Thủy, nhưng họ lại ép em ở cùng những người khác, ở nhà xảy ra chuyện rồi. Bà nội sức khỏe không tốt cần giúp đỡ nhưng họ lại lấy em ra mặc cả, em không biết phải làm sao bây giờ.”
Tôi lập tức bối rối.
Một tin nhắn thoại khác truyền đến: "Có chết em cũng nghe lời họ dâu, anh có thể đến gặp em không?"
Nghe Ân Oanh nói chết, vẻ mặt của tôi thay đổi, đang định gửi lại tin nhắn cho cô ấy.
Cô ấy lại gửi định vị của một địa điểm đến.
Nhưng vừa gõ được vài chữ, ngón tay tôi bỗng cứng đờ.
Hiện tại, tôi không đi Vị Thủy được, càng không thể vào thành phố Tiên Đào. . .
Tôi phải đợi thầy Không...
Trán tôi đổ mồ hôi, ngón tay tôi hơi phát run.
Cuối cùng lại có mấy chữ được gửi đến:
"Bố mẹ em lại đến đây, trước em xóa tin nhắn, nếu không họ sẽ tịch thu điện thoại của em."
Mí mắt tôi hơi giật giật, nhưng thời gian trôi qua rất nhanh, hai ba phút ngây người trôi qua, Ân Oanh cũng không có gửi tin nhắn tới nữa.
Tôi không biết phải quay về như thế nào, hiện tại cũng không thích hợp quay về, sẽ bị ba mẹ cô ấy trông thấy.
Tôi đang vắt óc nghĩ biện pháp, lại không thể nghĩ ra được giải pháp hợp lý.
Tôi siết chặt điện thoại của mình. Cách duy nhất bây giờ là nhanh chóng giải quyết vấn đề trước mắt. Khi thầy Không đến, biết cách đối phó với những người khác, tôi mới có thể đi tìm Ân Oanh...
Tiếng gõ cửa đột ngột cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi.
Tôi ngước lên, thấy một người đang đứng ở cửa.
Người đàn ông này có khuôn mặt tròn, mép tóc cao đến mức gần như hói, nước da trắng bệch, giống như đã lâu không nhìn thấy mặt trời.
Anh ta mặc một bộ tây trang đen, trông càng kỳ lạ hơn.
Nhưng tôi nhận ra anh ta.
Ngô Dụng, con trai của ông bảo vệ già ở nhà tang lễ...
Lần trước anh ta đến Tưởng gia thôn đón chúng tôi, còn bị quỷ nhập vào người, nói với Trương què "Đã đến giờ!"
Chúng tôi vừa về đến nhà thì Ngô Dụng đến, trong lòng tôi có chút cảnh giác và đề phòng.
"Có chuyện gì vậy, anh Ngô?" Tôi đứng dậy và đi về phía cửa.
Ngô Dụng nhếch miệng cười cười, nói anh ta đã đến nhà tôi nhiều lần nhưng không tìm thấy chúng tôi. Cuối cùng, anh ta nghe tin chúng tôi đã về nên tranh thủ tới, cha của anh ta tìm Trương què uống rượu, bảo anh ta tới đây mời.
Tôi cau mày, uyển chuyển từ chối Ngô Dụng, nói chúng tôi vẫn còn bận việc khác.
Sắc mặt Ngô Dụng cứng đờ, làm như muốn nói lại thôi.
Mặc dù điều này khơi dậy một số nghi ngờ và tò mò trong lòng tôi, nhưng Trương què đã dạy tôi mấy lần. Sự tò mò giết chết con mèo nên tôi không hỏi thêm câu nào nữa mà chỉ nói là lần sau lại đi, liền muốn tiễn khách.
Ngô Dụng cười khổ, quay người bỏ đi.
Tôi vừa quay lại thì Trương què mở cửa phòng ra.
Tinh thần của ông trông tốt hơn nhiều, ông nhìn ra cửa và hỏi tôi, ai đến vậy?
Tôi chỉ nói đơn giản là Ngô Dụng đến mời ông đi uống rượu ở nhà tang lễ, nhưng tôi đã từ chối rồi.
Trương què ừ một tiếng rồi nhìn vào phòng tôi lần nữa.
Tôi nói với ông Tần Lục Nương vẫn chưa tỉnh.
Ban đầu tôi muốn nói tới chuyện của Ân Oanh.
Nhưng vừa nảy ra ý tưởng, tôi liền nhịn xuống, bây giờ nói ra cũng vô nghĩa, ngược lại sẽ khiến cho Trương què lo lắng...
“Cố gắng ra ngoài ít nhất có thể, ban đêm chúng ta càng không thể đi ra ngoài làm việc.” Trương què nhét điếu thuốc vào miệng, rít một hơi rồi ngồi xuống ghế nhắm mắt dưỡng thần.
Tôi mời ông ăn một ít đồ ăn tôi vừa mua về.
Thời gian chậm rãi trôi qua, đến ba bốn giờ chiều, Tần Lục Nương cuối cùng cũng ra khỏi phòng.
Nhưng vừa bước qua ngưỡng cửa, cô ấy ngước lên và nhìn thấy tôi, mặt cô ấy xụ xuống.
Tôi bị giật mình, hỏi cô ấy có chuyện gì?
Tần Lục Nương đi tới trước mặt tôi, đưa tay ra xoa mạnh vào mặt tôi.
Dù cảm thấy kỳ lạ nhưng tôi cũng không né tránh.
Trương què ở một bên cũng có vẻ khá cảnh giác, nói rằng Tần Lục Nương đang nhìn mặt tôi.
Lòng tôi hơi thắt lại.
Tần Lục Nương nhìn tôi hồi lâu mới có chút bất an nói: “Tôi bói toán không giỏi lắm, chỉ biết xem vài loại tướng mạo, tính toán vài thứ. Hồng Hà, ấn đường của cậu xanh vàng, có nghĩa là mọi thứ đều không suôn sẻ, mi tâm xuất hiện màu đen, là có chuyện chẳng lành đã xảy ra với người thân bạn bè ... Chuyện này xoay quanh mệnh môn của cậu, nhất định sẽ liên quan đến cậu..."
Vẻ mặt của tôi đột nhiên thay đổi.
Lời nói của Tần Lục Nương lập tức khiến tôi nhớ đến thầy Không.
Chẳng lẽ ông ấy sắp xảy ra chuyện gì sao?!
Tôi thở dồn dập hơn, không chần chừ nữa, xe lái quay về trấn Bát Mao.
Những gì Trương què nói không sai, loại tình huống này, chúng tôi cũng chỉ có thể mạo hiểm. . .
Lộ trình gần hai mươi phút chớp mắt đã tới, chiếc xe Jinbei dừng lại trước nhà tôi.
Đầu tiên tôi cõng Tần Lục Nương lên giường trong phòng, sau đó đặt Tưởng U Nữ lên đầu giường, lấy một tấm vải phủ lên con bé.
Trương què nói Tần Lưu Nương liên tục bị quỷ nhập vào người, không thể dùng những thứ khác để giúp cô ấy tỉnh lại, chỉ có thể chờ mặt trời ló dạng, phơi nắng nhiều để khôi phục dương khí.
Khi nói chuyện, trên mặt ông lộ vẻ mệt mỏi.
Tôi bảo ông nhanh đi nghỉ ngơi một chút, trong nhà đã có tôi trông chừng rồi.
Trương què ừ một tiếng, khập khiễng đi về phòng mình.
Ánh nắng sớm xuyên qua cửa sổ chiếu vào mặt Tần Lục Nương, sắc mặt của cô ấy bắt đầu hồng hào hơn một chút.
Tôi đến trước cửa nhà, ngồi ở ngưỡng cửa một lúc, ánh mặt trời ấm áp khiến tôi buồn ngủ, chỉ muốn nhắm mắt ngủ.
Bằng trực giác, tôi cảm thấy trấn Bát Mao gió êm sóng lặng.
Có vẻ như chúng tôi thực sự đã bị lừa.
Nếu Nhâm Hà và ông thầy không ở nơi này thì ở đây cũng không có nhiều nguy hiểm...
Càng ngồi, tôi càng buồn ngủ, không chịu nổi nữa nên lôi một tấm chăn ra khỏi phòng, trải ra sàn làm tấm chiếu.
Tôi không biết mình đã ngủ bao lâu, nhưng tôi cảm thấy mặt mình lạnh buốt. Tôi giật mình mở mắt ra và nhìn thấy thi thể của Tưởng U Nữ nằm bên cạnh, chân nhỏ giẫm lên mặt tôi.
Tôi giật mình ngồi bật dậy.
Tôi tưởng mình đã ngủ đến tối, nhưng ánh nắng chiếu qua khe cửa cho tôi biết lúc này mặt trời đang chiếu sáng rực rỡ.
Tôi lấy điện thoại ra nhìn đồng hồ, mới mười hai giờ.
Tôi lại liếc nhìn Tưởng U Nữ một cách không được tự nhiên.
Sao con bé lại chạy đến chỗ tôi?
Cơn buồn ngủ đã qua nên tôi cuộn chăn lại, bế Tưởng U Nữ vào phòng.
Tần Lục Nương trở mình, vẫn còn ngủ say.
Tôi cau mày, đặt Tưởng U Nữ lại đầu giường.
Vốn định đi xem Trương què, nhưng vừa tới cửa phòng ông liền nghe thấy tiếng ngáy.
Tôi trở lại phòng chính ngồi một lúc, sau khi tỉnh lại hoàn toàn, bụng trống rỗng nên tôi ra ngoài mua chút đồ ăn rồi quay lại.
Vừa ăn cơm vừa chờ Trương què và Tần Lục Nương tỉnh lại, tôi nghĩ đến tất cả những chuyện đã xảy ra ngày hôm qua.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lúc này tôi chỉ lo lắng một chút thôi.
Thầy Không đừng tính toán sai lầm, bị người phụ nữ kia giết chết...
Đúng lúc này, tôi đột nhiên nhận được tin nhắn WeChat, là Ân Oanh nhắn!
Là một tin nhắn thoại, tôi lập tức nghe.
Giọng nói nghẹn ngào của Ân Oanh lọt vào tai: “Hồng Hà, hai ngày nay bố mẹ em ở bên cạnh trông chừng, không cho em nghe điện thoại hay nhắn tin. Em vẫn ở Vị Thủy, nhưng họ lại ép em ở cùng những người khác, ở nhà xảy ra chuyện rồi. Bà nội sức khỏe không tốt cần giúp đỡ nhưng họ lại lấy em ra mặc cả, em không biết phải làm sao bây giờ.”
Tôi lập tức bối rối.
Một tin nhắn thoại khác truyền đến: "Có chết em cũng nghe lời họ dâu, anh có thể đến gặp em không?"
Nghe Ân Oanh nói chết, vẻ mặt của tôi thay đổi, đang định gửi lại tin nhắn cho cô ấy.
Cô ấy lại gửi định vị của một địa điểm đến.
Nhưng vừa gõ được vài chữ, ngón tay tôi bỗng cứng đờ.
Hiện tại, tôi không đi Vị Thủy được, càng không thể vào thành phố Tiên Đào. . .
Tôi phải đợi thầy Không...
Trán tôi đổ mồ hôi, ngón tay tôi hơi phát run.
Cuối cùng lại có mấy chữ được gửi đến:
"Bố mẹ em lại đến đây, trước em xóa tin nhắn, nếu không họ sẽ tịch thu điện thoại của em."
Mí mắt tôi hơi giật giật, nhưng thời gian trôi qua rất nhanh, hai ba phút ngây người trôi qua, Ân Oanh cũng không có gửi tin nhắn tới nữa.
Tôi không biết phải quay về như thế nào, hiện tại cũng không thích hợp quay về, sẽ bị ba mẹ cô ấy trông thấy.
Tôi đang vắt óc nghĩ biện pháp, lại không thể nghĩ ra được giải pháp hợp lý.
Tôi siết chặt điện thoại của mình. Cách duy nhất bây giờ là nhanh chóng giải quyết vấn đề trước mắt. Khi thầy Không đến, biết cách đối phó với những người khác, tôi mới có thể đi tìm Ân Oanh...
Tiếng gõ cửa đột ngột cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi.
Tôi ngước lên, thấy một người đang đứng ở cửa.
Người đàn ông này có khuôn mặt tròn, mép tóc cao đến mức gần như hói, nước da trắng bệch, giống như đã lâu không nhìn thấy mặt trời.
Anh ta mặc một bộ tây trang đen, trông càng kỳ lạ hơn.
Nhưng tôi nhận ra anh ta.
Ngô Dụng, con trai của ông bảo vệ già ở nhà tang lễ...
Lần trước anh ta đến Tưởng gia thôn đón chúng tôi, còn bị quỷ nhập vào người, nói với Trương què "Đã đến giờ!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chúng tôi vừa về đến nhà thì Ngô Dụng đến, trong lòng tôi có chút cảnh giác và đề phòng.
"Có chuyện gì vậy, anh Ngô?" Tôi đứng dậy và đi về phía cửa.
Ngô Dụng nhếch miệng cười cười, nói anh ta đã đến nhà tôi nhiều lần nhưng không tìm thấy chúng tôi. Cuối cùng, anh ta nghe tin chúng tôi đã về nên tranh thủ tới, cha của anh ta tìm Trương què uống rượu, bảo anh ta tới đây mời.
Tôi cau mày, uyển chuyển từ chối Ngô Dụng, nói chúng tôi vẫn còn bận việc khác.
Sắc mặt Ngô Dụng cứng đờ, làm như muốn nói lại thôi.
Mặc dù điều này khơi dậy một số nghi ngờ và tò mò trong lòng tôi, nhưng Trương què đã dạy tôi mấy lần. Sự tò mò giết chết con mèo nên tôi không hỏi thêm câu nào nữa mà chỉ nói là lần sau lại đi, liền muốn tiễn khách.
Ngô Dụng cười khổ, quay người bỏ đi.
Tôi vừa quay lại thì Trương què mở cửa phòng ra.
Tinh thần của ông trông tốt hơn nhiều, ông nhìn ra cửa và hỏi tôi, ai đến vậy?
Tôi chỉ nói đơn giản là Ngô Dụng đến mời ông đi uống rượu ở nhà tang lễ, nhưng tôi đã từ chối rồi.
Trương què ừ một tiếng rồi nhìn vào phòng tôi lần nữa.
Tôi nói với ông Tần Lục Nương vẫn chưa tỉnh.
Ban đầu tôi muốn nói tới chuyện của Ân Oanh.
Nhưng vừa nảy ra ý tưởng, tôi liền nhịn xuống, bây giờ nói ra cũng vô nghĩa, ngược lại sẽ khiến cho Trương què lo lắng...
“Cố gắng ra ngoài ít nhất có thể, ban đêm chúng ta càng không thể đi ra ngoài làm việc.” Trương què nhét điếu thuốc vào miệng, rít một hơi rồi ngồi xuống ghế nhắm mắt dưỡng thần.
Tôi mời ông ăn một ít đồ ăn tôi vừa mua về.
Thời gian chậm rãi trôi qua, đến ba bốn giờ chiều, Tần Lục Nương cuối cùng cũng ra khỏi phòng.
Nhưng vừa bước qua ngưỡng cửa, cô ấy ngước lên và nhìn thấy tôi, mặt cô ấy xụ xuống.
Tôi bị giật mình, hỏi cô ấy có chuyện gì?
Tần Lục Nương đi tới trước mặt tôi, đưa tay ra xoa mạnh vào mặt tôi.
Dù cảm thấy kỳ lạ nhưng tôi cũng không né tránh.
Trương què ở một bên cũng có vẻ khá cảnh giác, nói rằng Tần Lục Nương đang nhìn mặt tôi.
Lòng tôi hơi thắt lại.
Tần Lục Nương nhìn tôi hồi lâu mới có chút bất an nói: “Tôi bói toán không giỏi lắm, chỉ biết xem vài loại tướng mạo, tính toán vài thứ. Hồng Hà, ấn đường của cậu xanh vàng, có nghĩa là mọi thứ đều không suôn sẻ, mi tâm xuất hiện màu đen, là có chuyện chẳng lành đã xảy ra với người thân bạn bè ... Chuyện này xoay quanh mệnh môn của cậu, nhất định sẽ liên quan đến cậu..."
Vẻ mặt của tôi đột nhiên thay đổi.
Lời nói của Tần Lục Nương lập tức khiến tôi nhớ đến thầy Không.
Chẳng lẽ ông ấy sắp xảy ra chuyện gì sao?!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro