[Dân Quốc] Ngàn Vạn Yêu Chiều Dành Cho Em
Ép Gả 3
2024-11-08 21:15:44
Mắt nhị gia đỏ ngầu, Trì Dung vội vàng xoa lưng ông ấy, nhưng ông ấy vẫn giận dữ, càng nói càng giận.
"Ai mà không biết thiếu gia nhà các người sốt cao không dứt, chỉ còn thoi thóp! Con gái nhà giàu có các người không cướp được, tưởng nhà họ Trì chúng tôi xuất thân bình dân nên dễ bắt nạt hả!? Anh cũng đừng quá ngông cuồng, tôi làm nghề buôn bán ở thành phố Nhạc An mấy chục năm, làm trung gian cho người nước ngoài, cũng không phải để mặc các người nhào nặn!"
Tưởng tiên sinh bĩu môi ra vẻ không đồng tình, nhưng vẫn giữ vẻ mặt thờ ơ.
Người hầu đi cùng bị nhị gia quát nạt, anh ta bèn tự mình bước lên mở thùng gỗ lớn.
—— Bên trong là một bộ ấm trà màu đỏ sẫm, màu sắc bóng loáng, hình dáng cổ kính, chắc chắn không phải vật tầm thường.
Bảo vật này vừa lộ diện, Tưởng tiên sinh liền cúi người mò mẫm trong thùng, khi đứng dậy, trên tay đang cầm một khẩu súng: "Nhị gia cần gì phải kinh hoảng, thiếu gia nhà chúng tôi du học về nước, không quen khí hậu nên bị cảm chút thôi. Trì tiểu thư gả vào nhà họ Ngô, chỉ có hưởng phúc."
Anh ta lại cười.
"Còn sính lễ này, đã mang vào nhà thì không có đạo lý mang ra ngoài."
"Thô bỉ!" Nhị gia giật mình, nhưng vẫn che chắn Trì Dung phía sau, Trì Dung chỉ nhìn thấy cổ ông ấy nổi gân xanh và thái dương giật giật.
Trì Dung run sợ, họng súng đen ngòm đang chĩa vào tim chú hai.
Dù run như cầy sấy, cô vẫn bất chấp chen ra từ phía sau chú hai, nói với người đàn ông họ Tưởng: "Có gì từ từ nói, có chuyện gì thì nhắm vào tôi, đừng làm khó chú hai của tôi!"
Tưởng tiên sinh cười khẩy một tiếng, nói: "Tôi chính là nhắm vào cô đấy. Thiếu gia nhà chúng tôi muốn cưới cô, chứ không phải muốn cưới chú của cô."
Trì Dung vừa lo lắng vừa sợ hãi, dậm chân nói: "Anh anh anh... gọi cái này là hôn nhân tự do!?"
Tưởng tiên sinh không nói, chỉ xoay xoay họng súng, lần này, trán cô trở thành mục tiêu.
Trì Dung sợ hãi nhắm chặt mắt, nắm chặt cánh tay chú hai, liên tục hét lên: "Tôi gả! Anh bảo khi nào gả thì tôi gả lúc đó!"
"Thấy chưa, đây chẳng phải là hôn nhân tự do sao?"
Tưởng tiên sinh cười hề hề cất súng, còn ra vẻ cung kính vái chào nhị gia: "Thiệp mời tôi để lại đây rồi, đảm bảo sẽ rước Trì tiểu thư về nhà họ Ngô bằng kiệu tám người khiêng long trọng!"
Nói xong, anh ta dẫn đám người hầu nghênh ngang bước ra khỏi sảnh.
"Ai mà không biết thiếu gia nhà các người sốt cao không dứt, chỉ còn thoi thóp! Con gái nhà giàu có các người không cướp được, tưởng nhà họ Trì chúng tôi xuất thân bình dân nên dễ bắt nạt hả!? Anh cũng đừng quá ngông cuồng, tôi làm nghề buôn bán ở thành phố Nhạc An mấy chục năm, làm trung gian cho người nước ngoài, cũng không phải để mặc các người nhào nặn!"
Tưởng tiên sinh bĩu môi ra vẻ không đồng tình, nhưng vẫn giữ vẻ mặt thờ ơ.
Người hầu đi cùng bị nhị gia quát nạt, anh ta bèn tự mình bước lên mở thùng gỗ lớn.
—— Bên trong là một bộ ấm trà màu đỏ sẫm, màu sắc bóng loáng, hình dáng cổ kính, chắc chắn không phải vật tầm thường.
Bảo vật này vừa lộ diện, Tưởng tiên sinh liền cúi người mò mẫm trong thùng, khi đứng dậy, trên tay đang cầm một khẩu súng: "Nhị gia cần gì phải kinh hoảng, thiếu gia nhà chúng tôi du học về nước, không quen khí hậu nên bị cảm chút thôi. Trì tiểu thư gả vào nhà họ Ngô, chỉ có hưởng phúc."
Anh ta lại cười.
"Còn sính lễ này, đã mang vào nhà thì không có đạo lý mang ra ngoài."
"Thô bỉ!" Nhị gia giật mình, nhưng vẫn che chắn Trì Dung phía sau, Trì Dung chỉ nhìn thấy cổ ông ấy nổi gân xanh và thái dương giật giật.
Trì Dung run sợ, họng súng đen ngòm đang chĩa vào tim chú hai.
Dù run như cầy sấy, cô vẫn bất chấp chen ra từ phía sau chú hai, nói với người đàn ông họ Tưởng: "Có gì từ từ nói, có chuyện gì thì nhắm vào tôi, đừng làm khó chú hai của tôi!"
Tưởng tiên sinh cười khẩy một tiếng, nói: "Tôi chính là nhắm vào cô đấy. Thiếu gia nhà chúng tôi muốn cưới cô, chứ không phải muốn cưới chú của cô."
Trì Dung vừa lo lắng vừa sợ hãi, dậm chân nói: "Anh anh anh... gọi cái này là hôn nhân tự do!?"
Tưởng tiên sinh không nói, chỉ xoay xoay họng súng, lần này, trán cô trở thành mục tiêu.
Trì Dung sợ hãi nhắm chặt mắt, nắm chặt cánh tay chú hai, liên tục hét lên: "Tôi gả! Anh bảo khi nào gả thì tôi gả lúc đó!"
"Thấy chưa, đây chẳng phải là hôn nhân tự do sao?"
Tưởng tiên sinh cười hề hề cất súng, còn ra vẻ cung kính vái chào nhị gia: "Thiệp mời tôi để lại đây rồi, đảm bảo sẽ rước Trì tiểu thư về nhà họ Ngô bằng kiệu tám người khiêng long trọng!"
Nói xong, anh ta dẫn đám người hầu nghênh ngang bước ra khỏi sảnh.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro