[Dân Quốc] Nữ Phụ, Em Thật Quyến Rũ
Giở trò (1)
2024-10-30 20:02:42
Lại là một ngày đẹp trời, không còn cái nóng oi ả của mùa hè, sẽ không ra nhiều mồ hôi nữa, cũng coi như dần dần vào thu.
Nhìn hai bộ đồ nha hoàn đặt trên giường, đúng như Thẩm Kỉ Đường đã nói, có vẻ hơi ngắn, hai hôm trước cô còn mặc, nhưng quần lại ngắn hơn, lộ ra một đoạn bắp chân lớn, trông không đẹp chút nào.
Nếu muốn làm bộ mới, báo lên ít nhất cũng phải một tháng mới có, chờ đến một tháng, mang về là đồ mùa hè, vào thu cũng không mặc được nữa, lại lãng phí.
Hai bộ đồ mùa hè này của cô vẫn còn mới.
Hồ Mạn Mạn có chút do dự, mở tủ ra, tìm một bộ đồ mang từ nhà đến để thay, thôi thì nghe theo Thẩm Kỉ Đường vậy, hôm đó ở bếp, ánh mắt anh hung hãn như muốn ăn thịt người.
Nếu cô không nghe lời anh…
Hồ Mạn Mạn cầm hộp thức ăn đi ra phòng khách nhỏ.
Thời tiết không quá nóng, cô làm một ít bánh củ cải chiên, bên cạnh còn có một đĩa nước sốt ngọt chua. Sau khi nấu ăn cho Thẩm Kỉ Đường một thời gian, cô cũng đã phần nào nắm được khẩu vị của anh, anh thích đồ ăn đậm vị, nhưng không phải kiểu nhiều dầu mỡ.
Anh thích hương vị tự nhiên của thực phẩm, nước sốt nhiều dầu mỡ lại không thể che giấu được hương vị của thực phẩm, điều này thật khó.
Nhưng chuyện này không làm khó được Hồ Mạn Mạn, bánh củ cải chiên của cô nhìn có vẻ nhiều dầu mỡ, thực tế đều được chiên bằng dầu mè chất lượng tốt.
Trong bánh củ cải còn có ba loại nhân thịt, lần lượt là thịt heo, thịt bò và một chút thịt gà, còn trộn thêm chút hạt sen tươi.
Quả nhiên, Thẩm Kỉ Đường chỉ nếm một miếng đã cảm thấy thơm phức, nhìn có vẻ như bánh củ cải bình thường của nhà dân tầm thường, nhưng lại có hương vị đặc biệt, quan trọng là kết cấu phong phú và rất vừa miệng, chỉ riêng nước sốt ngọt chua, anh đã ăn hết tám cái bánh củ cải và một bát cháo gạo nếp đen.
Ăn xong, anh thay bộ quân phục, quay lại nhìn lướt qua Hồ Mạn Mạn.
Cô mặc bộ váy áo dài vừa vặn, áo màu xanh nhạt, lộ ra một đoạn cổ tay trắng như củ sen, dù phần dưới có hơi ôm nhưng không chật chội như đồ nha hoàn, dài che khuất cả vòng eo.
“Rất tốt.” Anh gật đầu, đội mũ quân đội lên.
Tốt cái gì? Là nói đồ ăn mình làm được tốt, hay là mặc đúng trang phục?
Hồ Mạn Mạn dọn dẹp hộp thức ăn: “Thiếu soái, buổi tối ngài muốn ăn gì?”
Lần đầu tiên có người hỏi anh muốn ăn gì, Thẩm Kỉ Đường không biết trả lời ra sao, anh cảm thấy mình không kén chọn: “Tùy ý đi.”
Khi anh nói tùy ý, Hồ Mạn Mạn lại cảm thấy lo lắng, với thái độ nghiêm túc và có trách nhiệm, cô tiếp tục hỏi: “Gần đây trong phủ có thu hoạch cá từ ao sen, buổi tối tôi làm món đầu cá đậu phụ nhé?”
Cô nhếch cái miệng nhỏ nhắm mềm mại, có chút không yên nhưng bộ dáng hết sức tận tâm, trông có hơi thú vị. Thẩm Kỉ Đường ừ một tiếng đồng ý, rất nhanh đã ra ngoài.
Hồ Mạn Mạn mới thở phào nhẹ nhõm, cứ mò mẫm khẩu vị của anh cũng không phải chuyện dễ, như thế này mỗi ngày hỏi ý kiến anh rồi làm theo, cũng tiết kiệm thời gian cho cô.
Cô dọn dẹp xong, lại trở vào phòng tiếp tục vọc cái túi kia, trông cũng gần đượcrồi, bắt đầu luyện viết chữ.
“Mạn Mạn!” Viên Tiểu Hoa xách một túi lớn vào, vẻ mặt có chút chán nản.
“Có chuyện gì vậy?” Hồ Mạn Mạn đứng dậy.
Đặt túi xuống, Viên Tiểu Hoa thở dài không ngừng: “Mẹ tôi bệnh, nhà tôi thiếu tiền. Tôi đã đi hái nhiều hoa về, Mạn Mạn, cô có thể giúp tôi làm chút dầu hoa để bán ra ngoài không?”
Hồ Mạn Mạn khẽ nhíu mày, cô ấy lại phải đi hái hoa.
Viên Tiểu Hoa là nha hoàn mà cô quen vào những ngày đầu, tính tình đơn giản, không có ý xấu, nếu là chuyện nhỏ bình thường, Hồ Mạn Mạn cũng sẽ không từ chối, nhưng cô đã thấy nhiều chuyện trong giấc mơ về việc “một bát gạo sinh ân, một bát gạo sinh thù”, nên nhất thời im lặng.
“Tiểu Hoa, những dầu hoa này không phải chỉ một ngày là xong. Các nha hoàn trong phủ có thể mua được, không có nghĩa là người ngoài sẵn lòng mua.” Cô nghe Viên Tiểu Hoa nói muốn bán ra ngoài, đã cảm thấy không đáng tin.
Nhìn hai bộ đồ nha hoàn đặt trên giường, đúng như Thẩm Kỉ Đường đã nói, có vẻ hơi ngắn, hai hôm trước cô còn mặc, nhưng quần lại ngắn hơn, lộ ra một đoạn bắp chân lớn, trông không đẹp chút nào.
Nếu muốn làm bộ mới, báo lên ít nhất cũng phải một tháng mới có, chờ đến một tháng, mang về là đồ mùa hè, vào thu cũng không mặc được nữa, lại lãng phí.
Hai bộ đồ mùa hè này của cô vẫn còn mới.
Hồ Mạn Mạn có chút do dự, mở tủ ra, tìm một bộ đồ mang từ nhà đến để thay, thôi thì nghe theo Thẩm Kỉ Đường vậy, hôm đó ở bếp, ánh mắt anh hung hãn như muốn ăn thịt người.
Nếu cô không nghe lời anh…
Hồ Mạn Mạn cầm hộp thức ăn đi ra phòng khách nhỏ.
Thời tiết không quá nóng, cô làm một ít bánh củ cải chiên, bên cạnh còn có một đĩa nước sốt ngọt chua. Sau khi nấu ăn cho Thẩm Kỉ Đường một thời gian, cô cũng đã phần nào nắm được khẩu vị của anh, anh thích đồ ăn đậm vị, nhưng không phải kiểu nhiều dầu mỡ.
Anh thích hương vị tự nhiên của thực phẩm, nước sốt nhiều dầu mỡ lại không thể che giấu được hương vị của thực phẩm, điều này thật khó.
Nhưng chuyện này không làm khó được Hồ Mạn Mạn, bánh củ cải chiên của cô nhìn có vẻ nhiều dầu mỡ, thực tế đều được chiên bằng dầu mè chất lượng tốt.
Trong bánh củ cải còn có ba loại nhân thịt, lần lượt là thịt heo, thịt bò và một chút thịt gà, còn trộn thêm chút hạt sen tươi.
Quả nhiên, Thẩm Kỉ Đường chỉ nếm một miếng đã cảm thấy thơm phức, nhìn có vẻ như bánh củ cải bình thường của nhà dân tầm thường, nhưng lại có hương vị đặc biệt, quan trọng là kết cấu phong phú và rất vừa miệng, chỉ riêng nước sốt ngọt chua, anh đã ăn hết tám cái bánh củ cải và một bát cháo gạo nếp đen.
Ăn xong, anh thay bộ quân phục, quay lại nhìn lướt qua Hồ Mạn Mạn.
Cô mặc bộ váy áo dài vừa vặn, áo màu xanh nhạt, lộ ra một đoạn cổ tay trắng như củ sen, dù phần dưới có hơi ôm nhưng không chật chội như đồ nha hoàn, dài che khuất cả vòng eo.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Rất tốt.” Anh gật đầu, đội mũ quân đội lên.
Tốt cái gì? Là nói đồ ăn mình làm được tốt, hay là mặc đúng trang phục?
Hồ Mạn Mạn dọn dẹp hộp thức ăn: “Thiếu soái, buổi tối ngài muốn ăn gì?”
Lần đầu tiên có người hỏi anh muốn ăn gì, Thẩm Kỉ Đường không biết trả lời ra sao, anh cảm thấy mình không kén chọn: “Tùy ý đi.”
Khi anh nói tùy ý, Hồ Mạn Mạn lại cảm thấy lo lắng, với thái độ nghiêm túc và có trách nhiệm, cô tiếp tục hỏi: “Gần đây trong phủ có thu hoạch cá từ ao sen, buổi tối tôi làm món đầu cá đậu phụ nhé?”
Cô nhếch cái miệng nhỏ nhắm mềm mại, có chút không yên nhưng bộ dáng hết sức tận tâm, trông có hơi thú vị. Thẩm Kỉ Đường ừ một tiếng đồng ý, rất nhanh đã ra ngoài.
Hồ Mạn Mạn mới thở phào nhẹ nhõm, cứ mò mẫm khẩu vị của anh cũng không phải chuyện dễ, như thế này mỗi ngày hỏi ý kiến anh rồi làm theo, cũng tiết kiệm thời gian cho cô.
Cô dọn dẹp xong, lại trở vào phòng tiếp tục vọc cái túi kia, trông cũng gần đượcrồi, bắt đầu luyện viết chữ.
“Mạn Mạn!” Viên Tiểu Hoa xách một túi lớn vào, vẻ mặt có chút chán nản.
“Có chuyện gì vậy?” Hồ Mạn Mạn đứng dậy.
Đặt túi xuống, Viên Tiểu Hoa thở dài không ngừng: “Mẹ tôi bệnh, nhà tôi thiếu tiền. Tôi đã đi hái nhiều hoa về, Mạn Mạn, cô có thể giúp tôi làm chút dầu hoa để bán ra ngoài không?”
Hồ Mạn Mạn khẽ nhíu mày, cô ấy lại phải đi hái hoa.
Viên Tiểu Hoa là nha hoàn mà cô quen vào những ngày đầu, tính tình đơn giản, không có ý xấu, nếu là chuyện nhỏ bình thường, Hồ Mạn Mạn cũng sẽ không từ chối, nhưng cô đã thấy nhiều chuyện trong giấc mơ về việc “một bát gạo sinh ân, một bát gạo sinh thù”, nên nhất thời im lặng.
“Tiểu Hoa, những dầu hoa này không phải chỉ một ngày là xong. Các nha hoàn trong phủ có thể mua được, không có nghĩa là người ngoài sẵn lòng mua.” Cô nghe Viên Tiểu Hoa nói muốn bán ra ngoài, đã cảm thấy không đáng tin.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro