[Dân Quốc] Nữ Phụ, Em Thật Quyến Rũ
Trên thuyền (1)
2024-10-30 20:02:42
Hồ Mạn Mạn nằm trên giường, trằn trọc không yên.
Gần đây cơ thể cô đã có những thay đổi lớn, có lẽ bản thân đã bị trúng tà.
Mẹ đã nói qua, bát tự của cô nhẹ, dễ dàng trêu chọc mấy thứ quỷ thần. Gia tổ của mẹ từng xông qua Quan Đông, xưa nay thờ phụng Ngũ Đại Môn. Chớ không phải là cô đã chọc phải những điều này sao?
*Ngũ đại môn: là một nhóm năm vị thần có hình dạng động vật của tôn giáo Đông Bắc Trung Quốc.
Sau lần đầu có kinh nguyệt, cô soi gương, thấy làn da trên mặt mình đã trắng trẻo hơn nhiều, giống như trứng gà bóc vỏ, vòng eo vốn có chút mỡ cũng thon gọn hơn, ngay cả quần áo mặc trên người cũng không vừa nữa.
Áo ngủ quấn quanh người, cúc áo chặt chẽ dính sát vào da, cô cảm thấy có hơi không thở nổi.
Cô ngồi dậy, lén lút chạy sang phòng bên, cuối cùng tìm thấy một chiếc áo lót nhỏ trong tủ gỗ đỏ sơn bóng của chị cả, đó là chiếc áo chị ấy mặc trước khi kết hôn.
Chất liệu hơi cũ, mặc vào cũng khá bí bách, nhưng Hồ Mạn Mạn vẫn cài từng móc một, quay về phòng ngủ.
Một đêm không ngủ, trời vừa sáng, cô mới chợp mắt được một chút.
Đinh đinh đinh, cửa hàng rèn đối diện bên kia bắt đầu đóng móng ngựa, cả con phố Thanh Thủy đều đã tỉnh dậy, không lâu sau, tiếng rao bán ven đường liên tục vang lên.
Cô dụi mắt, lấy chiếc túi thêu tre nhỏ, mở cửa.
Mẹ gọi cô lại: "Con gái, con đi đâu vậy?"
"Thư quán Xuân Giang Đồ."
"Vậy con đừng quên mang hộp thức ăn đến cho chị cả con nhé, con bé suốt ngày thèm ăn thịt hấp lá sen, lá sen thì vừa mới hái, bảo chị cả con hâm nóng lên là được."
"Vâng."
Hồ Mạn Mạn cầm hộp thức ăn, đeo túi nhỏ ra ngoài. Thư quán Xuân Giang Đồ mới khai trương, có mùi mực mới, Hồ Mạn Mạn không dám đi lang thang, càng không dám hỏi bừa, nhưng trong thư quán lớn như vậy, toàn sách mới, cô lật xem một lúc, vẫn không tìm thấy sách vớ vẩn về Ngũ Đại Tiên, chỉ có thể bỏ cuộc. Cô cầm hộp thức ăn và túi nhỏ hậm hực rời đi.
Thôi, vẫn là mang thịt hấp lá sen cho chị cả thôi, món này để lâu trong hộp sẽ không ngon.
Cửa hàng ngũ cốc Khúc ký ở trung tâm thành phố, cách phố Thanh Thủy một con sông, khi đến bến thuyền, mặt trời đã khá gay gắt chói mắt, trên trán Hồ Mạn Mạn cũng đã toát ra một tầng mồ hôi mỏng.
"Nhà thuyền…"
Người chèo thuyền này cũng thật kỳ lạ, rõ ràng đã neo thuền bên bờ, nhưng lại không làm ăn, cô gọi mấy lần, người chèo thuyền chỉ làm như không nghe thấy.
Cuối cùng, từ trên thuyền có tiếng trả lời, người chèo thuyền cầm cây tre: "Cô gái, về đi, thuyền này đã có người thuê rồi."
Trên con sông Thanh Thủy này chỉ có một chiếc thuyền, vậy cô phải làm sao?
Hồ Mạn Mạn cầu xin: "Ông chú, làm ơn giúp cháu với, nếu không đi đường thủy, cháu phải đi thêm sáu dặm đường nữa lận."
Người chèo thuyền nhìn vào khoang thuyền, bên trong, người cầm đầu gật đầu.
"Được rồi, cô gái, lên đi."
Vừa bước vào khoang thuyền, Hồ Mạn Mạn đã bị dọa sốc.
Trong khoang thuyền ngăn nắp, một đám đàn ông mặc quân phục đang ngồi thành hàng, tư thế ngồi đồng nhất, toát lên khí chất không tầm thường. Người đứng đầu mặc quân phục xanh đậm khác kiểu, vai rộng thẳng tắp như một đường thẳng, kính râm che khuất đôi mắt, nhưng không che giấu được ánh nhìn phía sau đang lạnh lùng đánh giá.
Cô gái mặc đồng phục học sinh màu xanh, khi cúi người vào, vòng eo mảnh mai như chỉ cần một bàn tay là có thể nắm gọn, gương mặt trắng trẻo với đôi mắt ngập nước, phủ một lớp sương mù, nhìn có vẻ khá cuốn hút.
"Tôi có thể ngồi ở đâu?"
Cô ngẩng đầu, chớp mắt, giọng nói ngọt ngào.
"Chỗ này." Thẩm Kỉ Đường chỉ vào bên cạnh, âm thanh lạnh lùng như băng, cứng rắn như sắt. Dù cô có là nội gián ở bên cạnh anh, cũng có thể bị giải quyết ngay tại chỗ.
Chỗ trống duy nhất đúng là bên cạnh anh, Hồ Mạn Mạn chỉ có thể chen qua ngồi xuống, khi cô ngồi xuống, cánh tay đã chạm vào cánh tay của người đàn ông.
Giữa mùa hè, cô chỉ mặc một chiếc áo nhỏ màu xanh hồ, chất liệu vải thưa và mềm, qua lớp vải, cô dễ dàng cảm nhận được cơ bắp rắn chắc dưới lớp quân phục của người đàn ông, hai người chỉ chạm nhẹ qua lớp vải, Hồ Mạn Mạn đã cảm thấy không thoải mái, có lẽ do không khí trong khoang thuyền bí bách, có chút khó thở, một chút bất cẩn, cô đã loạng choạng ngã về phía bên cạnh.
Ánh mắt lạnh lùng của người đàn ông lại chiếu tới, rất nhanh, anh điều chỉnh tư thế ngồi, đặt cánh tay lên đầu gối.
Sắc mặt Hồ Mạn Mạn đỏ bừng, cô là đang làm gì vậy?
Gần đây cơ thể cô đã có những thay đổi lớn, có lẽ bản thân đã bị trúng tà.
Mẹ đã nói qua, bát tự của cô nhẹ, dễ dàng trêu chọc mấy thứ quỷ thần. Gia tổ của mẹ từng xông qua Quan Đông, xưa nay thờ phụng Ngũ Đại Môn. Chớ không phải là cô đã chọc phải những điều này sao?
*Ngũ đại môn: là một nhóm năm vị thần có hình dạng động vật của tôn giáo Đông Bắc Trung Quốc.
Sau lần đầu có kinh nguyệt, cô soi gương, thấy làn da trên mặt mình đã trắng trẻo hơn nhiều, giống như trứng gà bóc vỏ, vòng eo vốn có chút mỡ cũng thon gọn hơn, ngay cả quần áo mặc trên người cũng không vừa nữa.
Áo ngủ quấn quanh người, cúc áo chặt chẽ dính sát vào da, cô cảm thấy có hơi không thở nổi.
Cô ngồi dậy, lén lút chạy sang phòng bên, cuối cùng tìm thấy một chiếc áo lót nhỏ trong tủ gỗ đỏ sơn bóng của chị cả, đó là chiếc áo chị ấy mặc trước khi kết hôn.
Chất liệu hơi cũ, mặc vào cũng khá bí bách, nhưng Hồ Mạn Mạn vẫn cài từng móc một, quay về phòng ngủ.
Một đêm không ngủ, trời vừa sáng, cô mới chợp mắt được một chút.
Đinh đinh đinh, cửa hàng rèn đối diện bên kia bắt đầu đóng móng ngựa, cả con phố Thanh Thủy đều đã tỉnh dậy, không lâu sau, tiếng rao bán ven đường liên tục vang lên.
Cô dụi mắt, lấy chiếc túi thêu tre nhỏ, mở cửa.
Mẹ gọi cô lại: "Con gái, con đi đâu vậy?"
"Thư quán Xuân Giang Đồ."
"Vậy con đừng quên mang hộp thức ăn đến cho chị cả con nhé, con bé suốt ngày thèm ăn thịt hấp lá sen, lá sen thì vừa mới hái, bảo chị cả con hâm nóng lên là được."
"Vâng."
Hồ Mạn Mạn cầm hộp thức ăn, đeo túi nhỏ ra ngoài. Thư quán Xuân Giang Đồ mới khai trương, có mùi mực mới, Hồ Mạn Mạn không dám đi lang thang, càng không dám hỏi bừa, nhưng trong thư quán lớn như vậy, toàn sách mới, cô lật xem một lúc, vẫn không tìm thấy sách vớ vẩn về Ngũ Đại Tiên, chỉ có thể bỏ cuộc. Cô cầm hộp thức ăn và túi nhỏ hậm hực rời đi.
Thôi, vẫn là mang thịt hấp lá sen cho chị cả thôi, món này để lâu trong hộp sẽ không ngon.
Cửa hàng ngũ cốc Khúc ký ở trung tâm thành phố, cách phố Thanh Thủy một con sông, khi đến bến thuyền, mặt trời đã khá gay gắt chói mắt, trên trán Hồ Mạn Mạn cũng đã toát ra một tầng mồ hôi mỏng.
"Nhà thuyền…"
Người chèo thuyền này cũng thật kỳ lạ, rõ ràng đã neo thuền bên bờ, nhưng lại không làm ăn, cô gọi mấy lần, người chèo thuyền chỉ làm như không nghe thấy.
Cuối cùng, từ trên thuyền có tiếng trả lời, người chèo thuyền cầm cây tre: "Cô gái, về đi, thuyền này đã có người thuê rồi."
Trên con sông Thanh Thủy này chỉ có một chiếc thuyền, vậy cô phải làm sao?
Hồ Mạn Mạn cầu xin: "Ông chú, làm ơn giúp cháu với, nếu không đi đường thủy, cháu phải đi thêm sáu dặm đường nữa lận."
Người chèo thuyền nhìn vào khoang thuyền, bên trong, người cầm đầu gật đầu.
"Được rồi, cô gái, lên đi."
Vừa bước vào khoang thuyền, Hồ Mạn Mạn đã bị dọa sốc.
Trong khoang thuyền ngăn nắp, một đám đàn ông mặc quân phục đang ngồi thành hàng, tư thế ngồi đồng nhất, toát lên khí chất không tầm thường. Người đứng đầu mặc quân phục xanh đậm khác kiểu, vai rộng thẳng tắp như một đường thẳng, kính râm che khuất đôi mắt, nhưng không che giấu được ánh nhìn phía sau đang lạnh lùng đánh giá.
Cô gái mặc đồng phục học sinh màu xanh, khi cúi người vào, vòng eo mảnh mai như chỉ cần một bàn tay là có thể nắm gọn, gương mặt trắng trẻo với đôi mắt ngập nước, phủ một lớp sương mù, nhìn có vẻ khá cuốn hút.
"Tôi có thể ngồi ở đâu?"
Cô ngẩng đầu, chớp mắt, giọng nói ngọt ngào.
"Chỗ này." Thẩm Kỉ Đường chỉ vào bên cạnh, âm thanh lạnh lùng như băng, cứng rắn như sắt. Dù cô có là nội gián ở bên cạnh anh, cũng có thể bị giải quyết ngay tại chỗ.
Chỗ trống duy nhất đúng là bên cạnh anh, Hồ Mạn Mạn chỉ có thể chen qua ngồi xuống, khi cô ngồi xuống, cánh tay đã chạm vào cánh tay của người đàn ông.
Giữa mùa hè, cô chỉ mặc một chiếc áo nhỏ màu xanh hồ, chất liệu vải thưa và mềm, qua lớp vải, cô dễ dàng cảm nhận được cơ bắp rắn chắc dưới lớp quân phục của người đàn ông, hai người chỉ chạm nhẹ qua lớp vải, Hồ Mạn Mạn đã cảm thấy không thoải mái, có lẽ do không khí trong khoang thuyền bí bách, có chút khó thở, một chút bất cẩn, cô đã loạng choạng ngã về phía bên cạnh.
Ánh mắt lạnh lùng của người đàn ông lại chiếu tới, rất nhanh, anh điều chỉnh tư thế ngồi, đặt cánh tay lên đầu gối.
Sắc mặt Hồ Mạn Mạn đỏ bừng, cô là đang làm gì vậy?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro