[Dân Quốc] Sau Khi Ly Hôn, Đại Lão Quân Phiệt Bỗng Chốc Bạc Đầu
Đêm Tân Hôn 3
2024-11-17 18:35:01
Bà ta mỉm cười, vỗ vỗ vào tay Ninh Trinh: “Có mệt lắm không?”
“Vẫn ổn ạ.”
“Ở bến tàu xảy ra vụ nổ, là thuyền của quan viên chính phủ phía Bắc, Trường Dụ dắt người đi xem thử. Mẹ sợ con suy nghĩ nhiều, cho nên qua coi thử.” Lão phu nhân nói.
Ninh Trinh trang điểm rất đậm, nhìn sơ qua không giống cô cho lắm.
Cô nở nụ cười nhạt nhẽo: “Con sẽ không nghĩ nhiều đâu, mẹ cứ yên tâm. Con cùng đốc quân có giấy đăng ký kết hôn, về sau con chính là con dâu của Thịnh gia.”
Nói xong, cô nhìn sang người phụ nữ trẻ tuổi ở bên cạnh.
Người phụ nữ trẻ tuổi mặc một bộ sườn xám màu xanh đậm, đoan trang tao nhã. Mặt mày tinh xảo, môi đỏ da trắng, đeo một đôi khuyên tai hồng ngọc, đứng ở chỗ đèn đuốc chập chờn, nhìn rất có vẻ phong tình.
Cô ta nhìn thấy ánh mắt của Ninh Trinh, mỉm cười: “Phu nhân.”
Ninh Trinh khẽ vuốt cằm, nhìn về phía lão phu nhân.
Lão phu nhân mỉm cười: “Nó là dì ba. Nó vẫn luôn đi theo chăm sóc mẹ. Về sau chỗ con có gì không tiện, cũng có thể gọi nó đến chăm sóc cho con.”
Ninh Trinh vội vàng nói: “Mẹ nói đùa rồi. Dì ba là chăm sóc đốc quân và mẹ, con tuyệt đối không dám khinh thường.”
“Con cái đứa nhỏ này, thật sự là quá dè dặt rồi.” Lão phu nhân cười mãn nguyện.
Không có kiểu vừa vào cửa liền chèn ép vợ lẽ, ngược lại có chút lấy lui làm tiến.
Con gái của Ninh gia, đúng là không phụ sự kỳ vọng của bà ta.
“...Đi ngủ sớm đi nhé.” Lão phu nhân chỉ đứng bên ngoài một lát, không vào trong ngồi: “Trường Dụ cũng không biết phải bận đến bao giờ, con nghỉ ngơi trước đi, hôm nay mệt mỏi cả một ngày rồi.”
Nghe cách nói này, tối nay Thịnh Trường Dụ sẽ không về nhà cũ cùng cô viên phòng.
Ninh Trinh yên tĩnh mỉm cười: “Vâng ạ. Mẹ, hôm nay mẹ cũng mệt cả ngày rồi, mau về nghỉ ngơi sớm đi ạ.”
Mẹ chồng nàng dâu khách sáo với nhau vài câu, lão phu nhân được dì ba dìu đi về.
Ninh Trinh gọi người đi đóng cửa.
Cô tự đưa bốn người hầu gái qua đây, chăm sóc cô thay quần áo, tắm rửa.
“...Tiểu thư, cô thực sự không chờ cô gia sao?” Người hầu gái nhỏ tuổi nhất, không nhịn được tức giận, không khỏi cảm thấy buồn thay cho Ninh Trinh.
Ninh Trinh: “Sau này gọi tôi là phu nhân đi. Đừng gọi cô gia, phải gọi là đốc quân.”
“Nhưng mà tiểu thư…”
“Nhà cũ đã cưới tôi, tôi là người của bên này. Đốc quân có phủ đốc quân của anh ta, cũng có biệt uyển. Anh ta có về hay không, cũng không liên quan gì đến chúng ta bên này.” Ninh Trinh nói.
“Vẫn ổn ạ.”
“Ở bến tàu xảy ra vụ nổ, là thuyền của quan viên chính phủ phía Bắc, Trường Dụ dắt người đi xem thử. Mẹ sợ con suy nghĩ nhiều, cho nên qua coi thử.” Lão phu nhân nói.
Ninh Trinh trang điểm rất đậm, nhìn sơ qua không giống cô cho lắm.
Cô nở nụ cười nhạt nhẽo: “Con sẽ không nghĩ nhiều đâu, mẹ cứ yên tâm. Con cùng đốc quân có giấy đăng ký kết hôn, về sau con chính là con dâu của Thịnh gia.”
Nói xong, cô nhìn sang người phụ nữ trẻ tuổi ở bên cạnh.
Người phụ nữ trẻ tuổi mặc một bộ sườn xám màu xanh đậm, đoan trang tao nhã. Mặt mày tinh xảo, môi đỏ da trắng, đeo một đôi khuyên tai hồng ngọc, đứng ở chỗ đèn đuốc chập chờn, nhìn rất có vẻ phong tình.
Cô ta nhìn thấy ánh mắt của Ninh Trinh, mỉm cười: “Phu nhân.”
Ninh Trinh khẽ vuốt cằm, nhìn về phía lão phu nhân.
Lão phu nhân mỉm cười: “Nó là dì ba. Nó vẫn luôn đi theo chăm sóc mẹ. Về sau chỗ con có gì không tiện, cũng có thể gọi nó đến chăm sóc cho con.”
Ninh Trinh vội vàng nói: “Mẹ nói đùa rồi. Dì ba là chăm sóc đốc quân và mẹ, con tuyệt đối không dám khinh thường.”
“Con cái đứa nhỏ này, thật sự là quá dè dặt rồi.” Lão phu nhân cười mãn nguyện.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Không có kiểu vừa vào cửa liền chèn ép vợ lẽ, ngược lại có chút lấy lui làm tiến.
Con gái của Ninh gia, đúng là không phụ sự kỳ vọng của bà ta.
“...Đi ngủ sớm đi nhé.” Lão phu nhân chỉ đứng bên ngoài một lát, không vào trong ngồi: “Trường Dụ cũng không biết phải bận đến bao giờ, con nghỉ ngơi trước đi, hôm nay mệt mỏi cả một ngày rồi.”
Nghe cách nói này, tối nay Thịnh Trường Dụ sẽ không về nhà cũ cùng cô viên phòng.
Ninh Trinh yên tĩnh mỉm cười: “Vâng ạ. Mẹ, hôm nay mẹ cũng mệt cả ngày rồi, mau về nghỉ ngơi sớm đi ạ.”
Mẹ chồng nàng dâu khách sáo với nhau vài câu, lão phu nhân được dì ba dìu đi về.
Ninh Trinh gọi người đi đóng cửa.
Cô tự đưa bốn người hầu gái qua đây, chăm sóc cô thay quần áo, tắm rửa.
“...Tiểu thư, cô thực sự không chờ cô gia sao?” Người hầu gái nhỏ tuổi nhất, không nhịn được tức giận, không khỏi cảm thấy buồn thay cho Ninh Trinh.
Ninh Trinh: “Sau này gọi tôi là phu nhân đi. Đừng gọi cô gia, phải gọi là đốc quân.”
“Nhưng mà tiểu thư…”
“Nhà cũ đã cưới tôi, tôi là người của bên này. Đốc quân có phủ đốc quân của anh ta, cũng có biệt uyển. Anh ta có về hay không, cũng không liên quan gì đến chúng ta bên này.” Ninh Trinh nói.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro