[Dân Quốc] Sau Khi Ly Hôn, Đại Lão Quân Phiệt Bỗng Chốc Bạc Đầu
Đêm Tân Hôn 2
2024-11-17 18:35:01
Cô dâu mang một đôi găng tay vải ren màu trắng.
Thịnh Trường Dụ nhìn chằm chằm vào cô rồi đưa tay ra, nhìn thấy bàn tay mềm mại dưới lớp găng tay, lộ ra một màu trắng như tuyết.
Anh hơi nhấc cánh tay lên, tay của cô thuận lợi khoác vào.
Bao tay là loại nửa trong suốt, ngón tay thon dài như lá hành.
Anh dắt Ninh Trinh đi vào trong khách sạn.
Nghi thức của hôn lễ kiểu Tây cũng không quá phức tạp, Thịnh Trường Dụ ở trước mặt quan khách vén khăn trùm đầu của cô, nhìn khuôn mặt trang điểm đậm của cô mà hơi nhíu mày.
Ninh Trinh rũ mắt xuống, lông mi vừa đen vừa dài, nhìn như hai cánh quạt, che đi ánh mắt của cô, không để lộ chút đầu mối nào.
Cả quá trình hôn lễ không quá nửa tiếng. Sau khi kết thúc, Ninh Trinh được đưa về phòng cưới ở nhà cũ.
Chú rể cũng không về cùng.
Ở khách sạn là tiệc cưới buổi trưa, buổi tối ở nhà cũ vẫn còn một trận nữa.
Lúc giữa buổi chiều, Ninh Trinh đang ăn một chút đồ ăn, mơ hồ nghe được tiếng trống.
Tiệc cưới ở nhà cũ cũng bắt đầu rồi, so với ở khách sạn còn náo nhiệt hơn nhiều, tiếng huyên náo ở bên tai vang lên không dứt.
Ninh Trinh ngồi từ buổi sáng đến tám giờ tối.
Vào giờ này, là lúc náo động phòng, chú rể cũng nên quay về rồi.
Cô chờ đợi một lát, cũng không thấy ai gõ cửa.
Bên cạnh cô là bốn người hầu, đều là ở nhà mẹ đẻ được đưa đến cùng.
“Phu nhân, hay để tôi ra ngoài xem thử nhé?” Một quản sự ma ma nói.
Bọn họ đã sửa miệng, không gọi cô là Tứ tiểu thư nữa, mà gọi là phu nhân.
Cô là Thịnh phu nhân.
Ninh Trinh: “Không cần, chờ thêm chút nữa.”
Đợi đến chín giờ, náo nhiệt ở đằng trước cũng bắt đầu dừng lại, chú rể vẫn chưa quay về phòng.
Ninh Trinh tự mình đứng dậy: “Giúp tôi rửa mặt đi, không chờ nữa.”
Cô vừa nói xong, ngoài sân liền vang lên tiếng bước chân.
Vật đổi sao dời, cảnh sắc ban đêm mờ ảo, đèn lồng đỏ chót treo thật cao ở trên cổng, đem sắc đỏ chiếu xuống khắp nơi, con đường đá xanh được phủ lên một mảnh đỏ nhạt kiều diễm.
Người hầu ra mở cửa.
Lão phu nhân được một người phụ nữ trẻ tuổi dìu tới, đang bước vào trong sân.
Ninh Trinh đi ra cửa phòng nghênh đón: “Mẹ.”
Thịnh gia lão phu nhân, thật ra cũng không coi là già, năm nay chỉ mới bốn mươi lăm tuổi, da thịt trắng nõn tinh tế, trên khóe mắt còn có nốt ruồi son nhàn nhạt, phong độ theo tháng năm không hề suy giảm.
Thịnh Trường Dụ nhìn chằm chằm vào cô rồi đưa tay ra, nhìn thấy bàn tay mềm mại dưới lớp găng tay, lộ ra một màu trắng như tuyết.
Anh hơi nhấc cánh tay lên, tay của cô thuận lợi khoác vào.
Bao tay là loại nửa trong suốt, ngón tay thon dài như lá hành.
Anh dắt Ninh Trinh đi vào trong khách sạn.
Nghi thức của hôn lễ kiểu Tây cũng không quá phức tạp, Thịnh Trường Dụ ở trước mặt quan khách vén khăn trùm đầu của cô, nhìn khuôn mặt trang điểm đậm của cô mà hơi nhíu mày.
Ninh Trinh rũ mắt xuống, lông mi vừa đen vừa dài, nhìn như hai cánh quạt, che đi ánh mắt của cô, không để lộ chút đầu mối nào.
Cả quá trình hôn lễ không quá nửa tiếng. Sau khi kết thúc, Ninh Trinh được đưa về phòng cưới ở nhà cũ.
Chú rể cũng không về cùng.
Ở khách sạn là tiệc cưới buổi trưa, buổi tối ở nhà cũ vẫn còn một trận nữa.
Lúc giữa buổi chiều, Ninh Trinh đang ăn một chút đồ ăn, mơ hồ nghe được tiếng trống.
Tiệc cưới ở nhà cũ cũng bắt đầu rồi, so với ở khách sạn còn náo nhiệt hơn nhiều, tiếng huyên náo ở bên tai vang lên không dứt.
Ninh Trinh ngồi từ buổi sáng đến tám giờ tối.
Vào giờ này, là lúc náo động phòng, chú rể cũng nên quay về rồi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô chờ đợi một lát, cũng không thấy ai gõ cửa.
Bên cạnh cô là bốn người hầu, đều là ở nhà mẹ đẻ được đưa đến cùng.
“Phu nhân, hay để tôi ra ngoài xem thử nhé?” Một quản sự ma ma nói.
Bọn họ đã sửa miệng, không gọi cô là Tứ tiểu thư nữa, mà gọi là phu nhân.
Cô là Thịnh phu nhân.
Ninh Trinh: “Không cần, chờ thêm chút nữa.”
Đợi đến chín giờ, náo nhiệt ở đằng trước cũng bắt đầu dừng lại, chú rể vẫn chưa quay về phòng.
Ninh Trinh tự mình đứng dậy: “Giúp tôi rửa mặt đi, không chờ nữa.”
Cô vừa nói xong, ngoài sân liền vang lên tiếng bước chân.
Vật đổi sao dời, cảnh sắc ban đêm mờ ảo, đèn lồng đỏ chót treo thật cao ở trên cổng, đem sắc đỏ chiếu xuống khắp nơi, con đường đá xanh được phủ lên một mảnh đỏ nhạt kiều diễm.
Người hầu ra mở cửa.
Lão phu nhân được một người phụ nữ trẻ tuổi dìu tới, đang bước vào trong sân.
Ninh Trinh đi ra cửa phòng nghênh đón: “Mẹ.”
Thịnh gia lão phu nhân, thật ra cũng không coi là già, năm nay chỉ mới bốn mươi lăm tuổi, da thịt trắng nõn tinh tế, trên khóe mắt còn có nốt ruồi son nhàn nhạt, phong độ theo tháng năm không hề suy giảm.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro