[Dân Quốc] Sau Khi Ly Hôn, Đại Lão Quân Phiệt Bỗng Chốc Bạc Đầu
Người Đàn Ông Đ...
2024-11-17 18:35:01
Sắc mặt Ninh Trinh thay đổi.
Chị dâu hai: “Em quen sao?”
“Quen, bạn học của em ở Luân Đôn.” Vẻ mặt Ninh Trinh, nhất thời khó lường, mà ngay cả chị dâu hai hiểu rõ cô nhất cũng không rõ.
Chị dâu hai vừa nhìn về phía người nọ.
Ánh mắt người nọ nhiều lần liếc qua chỗ Ninh Trinh, ý tứ hàm xúc không rõ ràng.
Gương mặt đó quá mức anh tuấn, có chút quyến rũ, chị dâu hai nhịn không được suy đoán: “Anh ta có phải người tặng nhẫn vàng cho em không?”
Thiếu chút nữa Ninh Trinh sặc cà phê.
“Không, không phải.” Ninh Trinh cố gắng muốn che giấu tâm tư: “Chúng ta trở về đi? Em có chút mệt.”
Chị dâu hai: “...”
Chị dâu cả gọi xong điện thoại quay lại, Ninh Trinh nói mình phải về khu nhà cũ của Thịnh gia.
Ba người từ quán cà phê đi ra.
Đứng ở cửa ra vào, chờ lái xe tới đây, phía sau có người gọi: “Ninh Trinh.”
Trời tháng năm, có mưa dầm, thời tiết oi bức khó chịu, trong không khí tràn đầy mùi hôi của cây đỗ quyên.
Ninh Trinh đứng lại, sống lưng cứng ngắt.
Vẻ mặt của cô không hợp lý lắm.
“Đã lâu không gặp.” Người đàn ông cao to đứng trước mặt các cô, ánh mắt lạnh lẽo.
Anh ta mặc quần tây màu xanh đậm, áo sơ mi cùng màu, xắn tay áo lên, lộ ra một nửa cánh tay săn chắc. Khuy áo trên cổ tay được làm từ đá vỏ chai, hơi lấp lánh dưới ánh mặt trời.
Ninh Trinh lấy lại bình tĩnh: “Đã lâu không gặp, Văn tiên sinh.”
Người đàn ông quan sát cô từ trên xuống dưới: “Em vẫn ổn. Vẻ mặt hồng hào, ăn ngon, ngủ ngon không?”
Ninh Trinh khẽ cắn răng, không lên tiếng.
Chị dâu hai không vui: “Vị tiên sinh này, em tôi đắc tội anh sao?”
Người đàn ông nghiêm túc: “Vấn đề này, phu nhân có thể hỏi Ninh Trinh.”
Chị dâu hai nghẹn lại.
“Văn tiên sinh, có việc gì cứ tìm tôi.” Ninh Trinh nói.
Chị dâu cả kéo chị dâu hai, đi về phía trước vài bước.
Xe của Ninh Trinh đã đến, sau khi cô và hai người chị dâu tạm biệt, trực tiếp lên xe.
Người đàn ông đứng đó một lúc lâu, môi mím chặt, đôi mắt sâu như hồ, nhìn xe của Ninh Trinh đi xa.
Hai người chị dâu của Ninh gia cũng trở về.
Trên đường, chị dâu cả nói với nhị thiếu phu nhân Kim Noãn: “Vừa rồi người kia, anh ta và em Tư giống như có thù. Em gái của chúng ta rất tản mạn, sao có thể kết thù với người khác chứ?”
Không chỉ có thù, Ninh Trinh còn chột dạ.
Từ nhỏ Ninh Trinh đã có chủ ý, cô ít khi làm sai, sao lại có thể chột dạ trước mặt người khác?
Chị dâu hai: “Em quen sao?”
“Quen, bạn học của em ở Luân Đôn.” Vẻ mặt Ninh Trinh, nhất thời khó lường, mà ngay cả chị dâu hai hiểu rõ cô nhất cũng không rõ.
Chị dâu hai vừa nhìn về phía người nọ.
Ánh mắt người nọ nhiều lần liếc qua chỗ Ninh Trinh, ý tứ hàm xúc không rõ ràng.
Gương mặt đó quá mức anh tuấn, có chút quyến rũ, chị dâu hai nhịn không được suy đoán: “Anh ta có phải người tặng nhẫn vàng cho em không?”
Thiếu chút nữa Ninh Trinh sặc cà phê.
“Không, không phải.” Ninh Trinh cố gắng muốn che giấu tâm tư: “Chúng ta trở về đi? Em có chút mệt.”
Chị dâu hai: “...”
Chị dâu cả gọi xong điện thoại quay lại, Ninh Trinh nói mình phải về khu nhà cũ của Thịnh gia.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ba người từ quán cà phê đi ra.
Đứng ở cửa ra vào, chờ lái xe tới đây, phía sau có người gọi: “Ninh Trinh.”
Trời tháng năm, có mưa dầm, thời tiết oi bức khó chịu, trong không khí tràn đầy mùi hôi của cây đỗ quyên.
Ninh Trinh đứng lại, sống lưng cứng ngắt.
Vẻ mặt của cô không hợp lý lắm.
“Đã lâu không gặp.” Người đàn ông cao to đứng trước mặt các cô, ánh mắt lạnh lẽo.
Anh ta mặc quần tây màu xanh đậm, áo sơ mi cùng màu, xắn tay áo lên, lộ ra một nửa cánh tay săn chắc. Khuy áo trên cổ tay được làm từ đá vỏ chai, hơi lấp lánh dưới ánh mặt trời.
Ninh Trinh lấy lại bình tĩnh: “Đã lâu không gặp, Văn tiên sinh.”
Người đàn ông quan sát cô từ trên xuống dưới: “Em vẫn ổn. Vẻ mặt hồng hào, ăn ngon, ngủ ngon không?”
Ninh Trinh khẽ cắn răng, không lên tiếng.
Chị dâu hai không vui: “Vị tiên sinh này, em tôi đắc tội anh sao?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Người đàn ông nghiêm túc: “Vấn đề này, phu nhân có thể hỏi Ninh Trinh.”
Chị dâu hai nghẹn lại.
“Văn tiên sinh, có việc gì cứ tìm tôi.” Ninh Trinh nói.
Chị dâu cả kéo chị dâu hai, đi về phía trước vài bước.
Xe của Ninh Trinh đã đến, sau khi cô và hai người chị dâu tạm biệt, trực tiếp lên xe.
Người đàn ông đứng đó một lúc lâu, môi mím chặt, đôi mắt sâu như hồ, nhìn xe của Ninh Trinh đi xa.
Hai người chị dâu của Ninh gia cũng trở về.
Trên đường, chị dâu cả nói với nhị thiếu phu nhân Kim Noãn: “Vừa rồi người kia, anh ta và em Tư giống như có thù. Em gái của chúng ta rất tản mạn, sao có thể kết thù với người khác chứ?”
Không chỉ có thù, Ninh Trinh còn chột dạ.
Từ nhỏ Ninh Trinh đã có chủ ý, cô ít khi làm sai, sao lại có thể chột dạ trước mặt người khác?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro