[Dân Quốc] Sau Khi Ly Hôn, Đại Lão Quân Phiệt Bỗng Chốc Bạc Đầu
Thăm Dò Cô 1
2024-11-17 18:35:01
Trong nhà xảy ra chuyện, cô dám một mình đơn phương độc mã tìm Thịnh lão phu nhân tiếp viện.
Sao cô phải sợ?
Chị dâu hai Kim Noãn nói: “Không biết. Nhưng mà, người đó thật đẹp trai!”
Cao lớn, trắng trẻo lại lạnh lùng, đôi mắt sáng lạnh lùng, toàn thân toát ra một loại tôn quý khác.
... Rất hợp với Ninh Trinh.
Người Ninh gia trời xinh vẻ ngoài rất đẹp. Trong mắt Kim Noãn, không ai đẹp hơn em chồng mình.
“Em yên tĩnh lại. Để em hai giấm chua kia nghe được em khen người đàn ông khác ‘Đẹp trai’, thì em phải dỗ đó.” Chị dâu cả nói.
Còn nói: “Chưa bao giờ gặp ai thích ăn giấm chua như em ấy. Thành thói quen của em ấy rồi.”
Kim Noãn: “...”
Khu vườn của Thịnh gia rất lớn, giữa hai sân nhỏ có xây hòn non bộ, cây cối hoặc hồ nước.
Ninh Trinh ở Trích Ngọc Cư.
Trước đây Trích Ngọc Cư được gọi là viện Mịch La. Lão phu nhân cảm thấy cái tên có điềm xấu, trước khi Ninh Trinh gả đến đã đổi.
Sở dĩ ‘Mịch La’, vì nó nằm gần hồ lớn nhất Thịnh trạch.
Hồ nhân tạo, là trung tâm của toàn bộ Thịnh trạch, hồ rất sâu. Sau tết Đoan Ngọ cỏ cây um tùm, lá sen xanh biếc vào lúc buổi tối có sương mù.
Chim trắng ngậm cá trong miệng, phá vỡ mặt hồ, tạo nên từng đợt rung động.
Cô có chút xuất thần.
“Phu nhân, cơm tối đã chuẩn bị xong.” Nữ hầu ở sau lưng nói.
Ninh Trinh hoàn hồn, gật đầu: “Dọn lên đi.”
Cô vừa ngồi xuống, cửa bị gõ vang.
Người hầu mở cửa.
Đứng ở cửa là cô gái khí chất xuất thần, trên tai đeo khuyên tai hồng ngọc, lúm đồng tiền dịu dàng.
“Phu nhân.”
“Dì ba, sao cô lại tới đây?” Ninh Trinh đứng lên.
Đừng nhìn mặt sư hãy nhìn mặt phật, dì ba là người của lão phu nhân, dù Ninh Trinh có muốn lập uy, cũng phải nhìn mặt lão phu nhân.
Đánh chó còn phải xem mặt chủ.
Ninh Trinh cố gắng hết sức để không phạm sai lầm.
“Phu nhân, lão phu nhân nói đêm nay nhà bếp làm canh hạt sen rất ngon. Trời mưa oi bức, ăn một ít để giải nóng, trong lòng thoải mái hơn nhiều.
Cố ý gọi tôi đến đây, xem cô bên này có ăn cơm chưa. Nếu chưa thì đi nếm thử.” Dì ba cười nói.
Tướng mạo cô ta thanh lịch tao nhã, đôi mắt tròn và đôi môi anh đào, quần áo nhạt màu, chỉ dùng khuyên tai hồng ngọc, vẽ rồng điểm mắt.
Giống như một đóa hoa trắng nở rộ vào mùa xuân ấm áp, ôn nhu thanh tao lịch sự nhiễm một chút hồng ngọc, làm người ta say lòng.
Sao cô phải sợ?
Chị dâu hai Kim Noãn nói: “Không biết. Nhưng mà, người đó thật đẹp trai!”
Cao lớn, trắng trẻo lại lạnh lùng, đôi mắt sáng lạnh lùng, toàn thân toát ra một loại tôn quý khác.
... Rất hợp với Ninh Trinh.
Người Ninh gia trời xinh vẻ ngoài rất đẹp. Trong mắt Kim Noãn, không ai đẹp hơn em chồng mình.
“Em yên tĩnh lại. Để em hai giấm chua kia nghe được em khen người đàn ông khác ‘Đẹp trai’, thì em phải dỗ đó.” Chị dâu cả nói.
Còn nói: “Chưa bao giờ gặp ai thích ăn giấm chua như em ấy. Thành thói quen của em ấy rồi.”
Kim Noãn: “...”
Khu vườn của Thịnh gia rất lớn, giữa hai sân nhỏ có xây hòn non bộ, cây cối hoặc hồ nước.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ninh Trinh ở Trích Ngọc Cư.
Trước đây Trích Ngọc Cư được gọi là viện Mịch La. Lão phu nhân cảm thấy cái tên có điềm xấu, trước khi Ninh Trinh gả đến đã đổi.
Sở dĩ ‘Mịch La’, vì nó nằm gần hồ lớn nhất Thịnh trạch.
Hồ nhân tạo, là trung tâm của toàn bộ Thịnh trạch, hồ rất sâu. Sau tết Đoan Ngọ cỏ cây um tùm, lá sen xanh biếc vào lúc buổi tối có sương mù.
Chim trắng ngậm cá trong miệng, phá vỡ mặt hồ, tạo nên từng đợt rung động.
Cô có chút xuất thần.
“Phu nhân, cơm tối đã chuẩn bị xong.” Nữ hầu ở sau lưng nói.
Ninh Trinh hoàn hồn, gật đầu: “Dọn lên đi.”
Cô vừa ngồi xuống, cửa bị gõ vang.
Người hầu mở cửa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đứng ở cửa là cô gái khí chất xuất thần, trên tai đeo khuyên tai hồng ngọc, lúm đồng tiền dịu dàng.
“Phu nhân.”
“Dì ba, sao cô lại tới đây?” Ninh Trinh đứng lên.
Đừng nhìn mặt sư hãy nhìn mặt phật, dì ba là người của lão phu nhân, dù Ninh Trinh có muốn lập uy, cũng phải nhìn mặt lão phu nhân.
Đánh chó còn phải xem mặt chủ.
Ninh Trinh cố gắng hết sức để không phạm sai lầm.
“Phu nhân, lão phu nhân nói đêm nay nhà bếp làm canh hạt sen rất ngon. Trời mưa oi bức, ăn một ít để giải nóng, trong lòng thoải mái hơn nhiều.
Cố ý gọi tôi đến đây, xem cô bên này có ăn cơm chưa. Nếu chưa thì đi nếm thử.” Dì ba cười nói.
Tướng mạo cô ta thanh lịch tao nhã, đôi mắt tròn và đôi môi anh đào, quần áo nhạt màu, chỉ dùng khuyên tai hồng ngọc, vẽ rồng điểm mắt.
Giống như một đóa hoa trắng nở rộ vào mùa xuân ấm áp, ôn nhu thanh tao lịch sự nhiễm một chút hồng ngọc, làm người ta say lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro