[Dân Quốc] Sau Khi Ly Hôn, Đại Lão Quân Phiệt Bỗng Chốc Bạc Đầu
Thăm Dò Cô 2
2024-11-17 18:35:01
So với dì hai Phồn Phồn quyến rũ ương ngạnh, từ các góc độ dì ba giống như một tiểu thư khuê các, không thể khinh thường.
“Tôi chưa ăn, cũng nên đi.” Ninh Trinh nói.
Cô chưa thay quần áo, tùy ý cầm một cái áo choàng lụa trắng dài, đi ra cửa với dì ba.
Sân nhỏ của lão phu nhân, nằm ngay trung tâm khu nhà cũ của Thịnh gia, xây ngay phía tây hồ lớn.
Một vợ cả một vợ lẻ đi dọc theo đường mòn đá xanh bên bờ hồ, đi chậm rãi.
“Phu nhân ở nước ngoài đọc sách gì?” Dì ba hỏi.
Ninh Trinh: “Tôi học kiến trúc.”
“Xây nhà à?”
“Mục tiêu chính của tôi là quy hoạch thành thị.” Ninh Trinh nói.
Dì ba: “Phu nhân thật lợi hại.”
Hai người nói chuyện phiếm vài câu, đã đến sân nhỏ của lão phu nhân.
Lão phu nhân mặc sườn xám màu tím nhạt, cao quý đoan trang, hai đầu lông mày thể hiện sự quyết đoán của đương gia chủ mẫu.
Ninh Trinh gọi một tiếng ‘Mẹ’, ngồi xuống bên cạnh lão phu nhân.
Dì ba cầm đũa.
“A Độ cũng ngồi xuống, cùng nhau ăn cơm.” Lão phu nhân nói, lại nhìn vẻ mặt Ninh Trinh.
Ninh Trinh khẽ cười: “Ngồi xuống ăn cơm đi.”
Lão phu nhân rất hài lòng.
Dì ba Từ Phương Độ ngồi bên tay trái lão phu nhân, giúp bà ta chia thức ăn.
“...Trinh nhi, con mới về nhà chồng. Mẹ định giao chìa khóa và thẻ quản gia cho con.” Lão phu nhân nói.
Ninh Trinh biết rõ đây là thăm dò.
Khu nhà cũ từ trên xuống dưới ít nhất ba trăm người, bên trong phòng tổng quản có bốn quản sự, bọn họ cùng một nhịp thở với Thịnh gia.
Từ phòng tổng quản trở xuống, mười ‘Tiểu nha môn’, phòng thu chi, phòng bếp các loại, nhân sự ở mỗi phòng rất phức tạp.
Sơ sẩy một cái, không chỉ là làm trò cười, thậm chí có khả năng làm ra sự cố lớn.
Ninh Trinh biết rõ, bây giờ lão phu nhân chính là quản gia, dì ba Từ Phương Độ giúp bà ta xử lý công việc.
Con dâu về nhà chồng, giao quyền quản gia cũng cần một thời gian, khả năng là hai ba năm.
Điều phức tạp ở Thịnh trạch là, dì ba Từ Phương Độ ở bên cạnh lão phu nhân mười năm, cô ta có uy vọng, biết cách điều động mọi người.
Ninh Trinh tùy tiện nhận lấy, làm tốt thì ngang hàng với dì ba, không thể làm nổi bật địa vị của cô , nếu làm không tốt, thì còn không bằng dì ba.
“Mẹ, thân thể con không tốt, chỉ sợ tương lai con khó nối dõi được. Con nghĩ điều dưỡng mấy tháng trước đã, thích ứng với hoàn cảnh.” Ninh Trinh nói.
Cô không đồng ý, cũng không từ chối.
“Tôi chưa ăn, cũng nên đi.” Ninh Trinh nói.
Cô chưa thay quần áo, tùy ý cầm một cái áo choàng lụa trắng dài, đi ra cửa với dì ba.
Sân nhỏ của lão phu nhân, nằm ngay trung tâm khu nhà cũ của Thịnh gia, xây ngay phía tây hồ lớn.
Một vợ cả một vợ lẻ đi dọc theo đường mòn đá xanh bên bờ hồ, đi chậm rãi.
“Phu nhân ở nước ngoài đọc sách gì?” Dì ba hỏi.
Ninh Trinh: “Tôi học kiến trúc.”
“Xây nhà à?”
“Mục tiêu chính của tôi là quy hoạch thành thị.” Ninh Trinh nói.
Dì ba: “Phu nhân thật lợi hại.”
Hai người nói chuyện phiếm vài câu, đã đến sân nhỏ của lão phu nhân.
Lão phu nhân mặc sườn xám màu tím nhạt, cao quý đoan trang, hai đầu lông mày thể hiện sự quyết đoán của đương gia chủ mẫu.
Ninh Trinh gọi một tiếng ‘Mẹ’, ngồi xuống bên cạnh lão phu nhân.
Dì ba cầm đũa.
“A Độ cũng ngồi xuống, cùng nhau ăn cơm.” Lão phu nhân nói, lại nhìn vẻ mặt Ninh Trinh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ninh Trinh khẽ cười: “Ngồi xuống ăn cơm đi.”
Lão phu nhân rất hài lòng.
Dì ba Từ Phương Độ ngồi bên tay trái lão phu nhân, giúp bà ta chia thức ăn.
“...Trinh nhi, con mới về nhà chồng. Mẹ định giao chìa khóa và thẻ quản gia cho con.” Lão phu nhân nói.
Ninh Trinh biết rõ đây là thăm dò.
Khu nhà cũ từ trên xuống dưới ít nhất ba trăm người, bên trong phòng tổng quản có bốn quản sự, bọn họ cùng một nhịp thở với Thịnh gia.
Từ phòng tổng quản trở xuống, mười ‘Tiểu nha môn’, phòng thu chi, phòng bếp các loại, nhân sự ở mỗi phòng rất phức tạp.
Sơ sẩy một cái, không chỉ là làm trò cười, thậm chí có khả năng làm ra sự cố lớn.
Ninh Trinh biết rõ, bây giờ lão phu nhân chính là quản gia, dì ba Từ Phương Độ giúp bà ta xử lý công việc.
Con dâu về nhà chồng, giao quyền quản gia cũng cần một thời gian, khả năng là hai ba năm.
Điều phức tạp ở Thịnh trạch là, dì ba Từ Phương Độ ở bên cạnh lão phu nhân mười năm, cô ta có uy vọng, biết cách điều động mọi người.
Ninh Trinh tùy tiện nhận lấy, làm tốt thì ngang hàng với dì ba, không thể làm nổi bật địa vị của cô , nếu làm không tốt, thì còn không bằng dì ba.
“Mẹ, thân thể con không tốt, chỉ sợ tương lai con khó nối dõi được. Con nghĩ điều dưỡng mấy tháng trước đã, thích ứng với hoàn cảnh.” Ninh Trinh nói.
Cô không đồng ý, cũng không từ chối.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro