[Dân Quốc] Thiếu Soái Bá Đạo Cưới Vợ, Dưa Hái Xanh Không Ngọt Cũng Phải Ngọt
Một Đời Bị Nhà...
2024-11-08 21:15:50
"Nếu nuôi nổi phu xe, anh mà cưới em à? Anh đã cưới em họ lâu rồi."
Chồng của Nhan Tâm, Khương Tự Kiệu, nói đùa một câu như vậy.
Câu nói này, Nhan Tâm nhớ cả đời.
Cô là lựa chọn bất đắc dĩ của anh ta.
Cô vĩnh viễn không xứng đáng có được điều tốt nhất.
Vì muốn sống tốt với anh ta, khi anh ta bảo cô bán đi của hồi môn quan trọng nhất - một hiệu thuốc mà ông nội để lại riêng cho cô, cô cũng nghiến răng bán đi.
Thời xe kéo thịnh hành, nhà nào cũng có xe riêng và phu xe riêng.
Cô cũng muốn thuê một người để tiện đi lại.
Khương Tự Kiệu liền nói câu đó: "Nếu nuôi nổi phu xe, anh mà cưới em à? Anh đã cưới em họ lâu rồi."
Ẩn ý là: Không phải anh ta bất tài lại nghèo, mà là cô không xứng.
Nhan Tâm lúc đó sững người.
Không lâu sau, em họ đi du học.
Nhan Tâm có một khoản tiền, chị dâu khuyên cô mua cổ phiếu, cô không dám, để Khương Tự Kiệu đem gửi vào ngân hàng HSBC.
Ba năm sau, con trai Nhan Tâm bị bệnh, cô muốn rút ra, mới biết Khương Tự Kiệu đã sớm gửi số tiền đó cho em họ đang du học ở nước ngoài.
Anh ta nói: "Cô ấy một mình ở nước ngoài rất vất vả, anh chỉ muốn cô ấy sống tốt hơn một chút."
Con trai đang nằm viện, sống chết chưa rõ, Nhan Tâm không có tâm trạng cãi nhau với anh ta, lại đem cầm cố một bộ trang sức ngọc bích của mình, gom đủ tiền viện phí đắt đỏ của bệnh viện Tây y.
Nửa tháng sau, con trai thuận lợi xuất viện, Khương Tự Kiệu còn nói: "Đàn bà con gái, làm quá lên. Trẻ con uống vài thang thuốc là khỏi, uổng công em xuất thân từ gia đình y dược."
Ẩn ý là, lãng phí nhiều tiền quá.
Nhan Tâm nảy ra ý định ly hôn.
Đầu thời Dân quốc, ly hôn là chuyện trọng đại. Nhưng dù ly hôn, cô cũng không mang con trai đi được.
Con trai họ Khương, nhà họ Khương dù thế nào cũng không cho cô; mà nhà họ Khương lại khinh thường chi thứ tư, không ai có thể nhờ vả.
Để mẹ con cô chia lìa, cô không làm được.
Chồng của Nhan Tâm, Khương Tự Kiệu, nói đùa một câu như vậy.
Câu nói này, Nhan Tâm nhớ cả đời.
Cô là lựa chọn bất đắc dĩ của anh ta.
Cô vĩnh viễn không xứng đáng có được điều tốt nhất.
Vì muốn sống tốt với anh ta, khi anh ta bảo cô bán đi của hồi môn quan trọng nhất - một hiệu thuốc mà ông nội để lại riêng cho cô, cô cũng nghiến răng bán đi.
Thời xe kéo thịnh hành, nhà nào cũng có xe riêng và phu xe riêng.
Cô cũng muốn thuê một người để tiện đi lại.
Khương Tự Kiệu liền nói câu đó: "Nếu nuôi nổi phu xe, anh mà cưới em à? Anh đã cưới em họ lâu rồi."
Ẩn ý là: Không phải anh ta bất tài lại nghèo, mà là cô không xứng.
Nhan Tâm lúc đó sững người.
Không lâu sau, em họ đi du học.
Nhan Tâm có một khoản tiền, chị dâu khuyên cô mua cổ phiếu, cô không dám, để Khương Tự Kiệu đem gửi vào ngân hàng HSBC.
Ba năm sau, con trai Nhan Tâm bị bệnh, cô muốn rút ra, mới biết Khương Tự Kiệu đã sớm gửi số tiền đó cho em họ đang du học ở nước ngoài.
Anh ta nói: "Cô ấy một mình ở nước ngoài rất vất vả, anh chỉ muốn cô ấy sống tốt hơn một chút."
Con trai đang nằm viện, sống chết chưa rõ, Nhan Tâm không có tâm trạng cãi nhau với anh ta, lại đem cầm cố một bộ trang sức ngọc bích của mình, gom đủ tiền viện phí đắt đỏ của bệnh viện Tây y.
Nửa tháng sau, con trai thuận lợi xuất viện, Khương Tự Kiệu còn nói: "Đàn bà con gái, làm quá lên. Trẻ con uống vài thang thuốc là khỏi, uổng công em xuất thân từ gia đình y dược."
Ẩn ý là, lãng phí nhiều tiền quá.
Nhan Tâm nảy ra ý định ly hôn.
Đầu thời Dân quốc, ly hôn là chuyện trọng đại. Nhưng dù ly hôn, cô cũng không mang con trai đi được.
Con trai họ Khương, nhà họ Khương dù thế nào cũng không cho cô; mà nhà họ Khương lại khinh thường chi thứ tư, không ai có thể nhờ vả.
Để mẹ con cô chia lìa, cô không làm được.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro