Đan Vũ Càn Khôn

Huyền Vũ Ma chủng. (2)

Hỏa Thụ

2024-07-24 03:27:15

- Hắc hắc, Huyền Vũ Ma Tôn này còn có Thủy hệ thiên phú, nhưng đáng tiếc ở đây cũng không có nước.

Tần Phàm cũng thoải mái cười cười, nếu như là ở bên ngoài muốn đối phó siêu cấp hung thú này, thật đúng là sẽ khó khăn không ít.

- Ồ? Lần này không tốt rồi, hình như những người Trấn Yêu thành kia đã tìm tới nơi này, chúng ta nhanh giải quyết thằng này, nếu không chờ một lát nữa thì càng thêm phiền toái.

Nháy mắt sau đó, sắc mặt Cổ Mặc lại đột nhiên khẽ biến, nhìn Tần Phàm nói ra.

- Những người kia thật sự là oan hồn bất tán!

Tần Phàm không khỏi chửi nhỏ một tiếng, bất quá dùng thực lực hắn bây giờ, chống lại những Linh Vũ sư kia còn không có gì nắm chắc.

- Nếu chờ ta luyện hóa được viên Ma chủng thứ ba này, sẽ không cần sợ bọn họ rồi, đến một cái giết một cái, đến hai cái giết một cặp!

- Cùng một chỗ động thủ đi, bạch ngọc trong mộ thất này rất dày, Huyền Vũ thú hồn căn bản không dùng được Thổ hệ thiên phú, nó kiên trì không được bao lâu nữa.

Cổ Mặc nói ra, sau đó quát khẽ một tiếng, lấn người lên trước, hai tay chưởng khống lấy hắc hỏa, trực tiếp oanh về hung thú kia.

Lúc này Tần Phàm cũng nuốt vào một khỏa Tăng Khí đan, đem thực lực tạm thời tăng lên tới Tiên Thiên cấp sáu.

Nháy mắt sau đó, toàn thân hắn phảng phất như đều tràn ngập lực lượng, Tần Phàm hít sâu một hơi, giơ cao Hỏa Vân đao trong tay lên, đao ý vận chuyển, tóc không gió mà bay, vào lúc này khí kình toàn thân tăng lên tới đỉnh phong.

- Bá Vương đao!

Thời điểm hắc hỏa của Cổ Mặc bức đầu của Huyền Vũ thú hồn ra ngoài, một đao của Tần Phàm chém về phía trước, khí thế chưa từng có từ trước đến nay, oanh kích toàn bộ mộ thất chấn động.

Khí kình hỏa hồng sắc cơ hồ đốt cháy không khí, đao ý cực kỳ Bá Đạo rốt cục rơi xuống phía trên đầu lâu của siêu cấp hung thú kia, Huyền Vũ thú hồn trừng mắt, sau đó toàn bộ đầu lâu bắt đầu sinh ra vết rách.

Oanh!

Tiếng vang cực lớn truyền đến, sau một khắc, Huyền Vũ thú hồn liền biến mất tại chỗ, mà ở địa phương nó vừa đứng, lơ lững một hư ảnh Huyền Vũ nhỏ xíu, tản ra hào quang màu vàng đất nhàn nhạt.

- Cái này là viên Ma chủng thứ ba rồi!

Ánh mắt Tần Phàm nóng rực, vội vàng bước nhanh đi qua nắm trong tay.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


- Ngũ đại Ma Tôn là Bạch Hổ Ma Tôn, Thanh Long Ma Tôn, Chu Tước Ma Tôn, Kỳ Lân Ma Tôn cùng Huyền Vũ Ma Tôn, đối ứng Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ Ngũ Hành Ma chủng, khỏa này là Thổ nguyên Huyền Vũ Ma chủng, tăng thêm hai khỏa Hỏa Nguyên cùng Thủy Nguyên Ma chủng trước kia, vậy thì có được ba khỏa Ma chủng rồi, lại tìm được hai khỏa Ma chủng của Bạch Hổ, Thanh Long, như vậy ngươi liền có thể luyện thành khí lực cường đại nhất thế gian này rồi.

Lúc này Cổ Mặc khẽ cười nói:

- Bản Võ Thánh hoàn toàn chính xác không có lừa ngươi a?

- Ha ha, chỉ là không biết hai khỏa Ma chủng khác sẽ ở nơi nào.

Tần Phàm cũng vui vẻ cười, trải qua hai khỏa Ma chủng trước cải tạo, khí lực của hắn trở nên cường đại thêm không ít, hắn đối với hiệu quả của Ma chủng này hết sức hài lòng! Cũng thập phần chờ mong biến hóa sau khi mình luyện hóa viên Ma chủng thứ ba này, đương nhiên, hắn càng muốn sớm ngày luyện hóa cả năm khỏa Ma chủng!

Khí lực cường đại nhất, hơn nữa kỹ thuật luyện đan của hắn, trở thành Võ Thánh cường đại nhất Vũ Thiên đại lục cũng không phải là không thể được!

- Tiểu tử, xem ra ngươi vẫn không thể ở chỗ này luyện hóa Ma chủng rồi, người của Trấn Yêu thành đã sắp tới bên ngoài mộ rồi, chúng ta nhanh ly khai nơi này.

Thấy Tần Phàm muốn lập tức luyện hóa Ma chủng, Cổ Mặc vội nói.

Tần Phàm chỉ phải bất đắc dĩ gật gật đầu, sau đó ánh mắt của hắn lại đột nhiên nhìn về phía quan tài bạch ngọc cách đó không xa.

- Muốn mở ra nhìn một chút hay không?

Nội tâm của hắn giãy dụa.

Trong nội tâm Tần Phàm vùng vẫy hồi lâu, thời điểm đi đến quan tài bạch ngọc chưa đủ mười bước, hắn dừng lại, sau đó xoay người rời đi.

- Ồ? Tiểu tử, ngươi không mở quan tài của ĐaoVương ra nhìn một chút bên trong có đồ vật gì sao?

Lúc này Cổ Mặc không khỏi hiếu kỳ hỏi, chỉ là từ tùy tùng của hắn trong mộ thất đến xem, đã biết rõ thân phận địa vị của Đao Vương này không giống bình thường, bên trong quan tài này nói không chừng sẽ có một ít bảo vật. Hắn không thể tưởng được Tần Phàm sẽ buông tha.

- Được rồi.

Tần Phàm lại lắc đầu nói:

- Ta đã được viên Ma chủng thứ ba, còn lĩnh ngộ đao ý Bá Đạo, đây đối với ta mà nói đã là thu hoạch tốt nhất, không cần quấy rầy Đao Vương lão nhân gia nghỉ ngơi.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


- Hắc hắc, bản Võ Thánh nghĩ tiểu tử ngươi không phải thấy đủ đơn giản như vậy a.

Nhưng Cổ Mặc lại bán tín bán nghi cười nói.

- Được rồi, kỳ thật ta là sợ hãi.

Tần Phàm chỉ phải trung thực đáp:

- Đoạn đường này đi đến, bắt được Huyền Vũ Ma chủng này, nhìn như là dễ dàng, trên thực tế là từng bước sát cơ. Trước khi tiến này Đao Vương mộ, ta thiếu chút nữa hồn phi phách tán; thứ hai, nếu như không phải ta ở trên bia mộ Đao Vương lĩnh ngộ đến đao ý Bá Đạo, những đồng tượng kia sẽ khiến ta ăn khổ không chịu nổi, thứ ba, mười kim tượng kia, như không có lão đầu ngươi trợ giúp, ta ngay cả mệnh cũng không có; thứ tư, nếu như không phải vì mộ thất này đều là bạch ngọc tạo thành, như vậy hai người chúng ta cộng lại cũng chưa chắc có thể đối phó được Huyền Vũ thú hồn kia!

- Cho nên ngươi nói ta không sợ hãi sao? Nếu như một hồi thời điểm ta mở quan tài ra, nhìn thấy Đao Vương lão nhân gia, hắn có thể đột nhiên hồi quang phản chiếu, tùy tiện một ánh mắtcũng có thể khiến cho ta vạn kiếp bất phục!

- Đương nhiên, khả năng này không lớn, bất quá coi như là tùy tiện gặp được một chút cản trở, đằng sau là có truy binh của Trấn Yêu thành chạy đến, vậy cũng sẽ để cho ta lâm vào trong nguy hiểm thật lớn!

Tần Phàm tiếp tục nói, sau đó mỉm cười:

- Nhân tâm chưa đủ rắn nuốt voi, thấy đủ thì cười ah!

- Hắc, không thể tưởng được tiểu tử ngươi còn thông suốt điểm này nha.

Cổ Mặc tán thưởng nhìn Tần Phàm, thiếu niên 17 tuổi này có thể nhịn được dụ hoặc lớn như vậ nguyên có thể bảo trì tỉnh táo, xác thực là rất không dễ dàng.

Mà thời điểm Tần Phàm muốn ly khai nội mộ, hắn lại trong lúc vô tình chứng kiến trong hài cốt người thủ mộ kia, phát hiện nội giáp phía trên kia lại không có hóa thành tro tàn, trải qua nhiều vạn năm như vậy, lại vẫn có thể bảo tồn hoàn hảo!

- Ha ha, cái này ngược lại là có thể lấy đi.

Tần Phàm lại khẽ mĩm cười nói, sau đó đi tới, nhặt nội giáp lên, vừa cầm vào liền cảm thấy có chút lạnh buốt, nhưng hắn có thể cảm giác được thứ này tuyệt đối không phải là phàm phẩm.

- Xin lỗi vì đã quấy rầy.

Tần Phàm bỏ nó vào trong trữ vật giới chỉ, sau đó lại hướng quan tài Đao Vương cùng người thủ mộ kia cúi đầu, lúc này mới đạp lên bậc thang bạch ngọc, trở lại đến bên ngoài.

Ầm ầm…

Mà Tần Phàm vừa mới từ nội mộ đi ra, Đao vương Kim Thân kia lần nữa di động, quay trở về chỗ cũ, che đậy cửa vào nội mộ.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Đan Vũ Càn Khôn

Số ký tự: 0