Đan Vũ Càn Khôn

Đao Vương tặng lễ

Hỏa Thụ

2024-07-24 03:27:15

- Hô…

Tần Phàm trông thấy tình cảnh này không khỏi thở dài một hơi, có chút lòng còn sợ hãi, nếu như vừa rồi thời điểm hắn ở bên trong, kim tượng này đột nhiên chặn lối ra, hắn còn thật không hiểu làm như thế nào cho phải.

- Ha ha, hậu bối, ngươi không có quấy rầy đến bổn vương an nghỉ, rất tốt...

Vào lúc này, thanh âm Đao Vương kia lại lần nữa truyền đến.

- Kỳ thật cả đời bổn vương chỉ cùng đao làm bạn, ngoại trừ bảo đao khi còn sống dùng ra, thì không có bất kỳ thứ gì chôn cùng, khó được ngươi không có tham niệm, một khối Đao Vương lệnh này, bên trong có một ít cảm ngộ của bổn vương đối với đao đạo, hôm nay liền tặng cho ngươi.

- Duyên phận đến đây chấm dứt! Có thể đi bao xa còn cần dựa vào chính ngươi... Ha ha... Hi vọng đạo ta không diệt!

Thanh âm kia lộ ra càng ngày càng xa, rốt cục dần dần biến mất.

Mà Đao Vương vừa dứt lời, "Phanh" một tiếng, một khối bài tử kim sắc từ trên người Đao Vương rơi xuống, vừa vặn rớt ở trước mặt Tần Phàm.

Tần Phàm không khỏi khẽ giật mình, liền bước lên phía trước nhặt bài tử kia lên, kỳ thật vừa rồi hắn chỉ là xuất phát từ sợ chết mới không đi động quan tài kia, nhưng không thể tưởng được lại chạm vào cơ duyên khác!

Đao Vương này càng là lợi hại, vậy mà ở ngàn vạn năm trước liền thiết kế hết thảy, trải qua khảo nghiệm nặng nề, sau đó dùng phương thức này truyền y bát xuống.

Nhặt Đao Vương lệnh kia lên, Tần Phàm liền cảm giác được thượng diện truyền đến đủ loại huyền bí, nhưng lúc này hắn nghe được đã có tiếng bước chân ở bên ngoài truyền đến, nên không dám vào lúc này đi cảm ngộ. Chỉ là tranh thủ cất kỹ, sau đó trịnh trọng quỳ gối khấu đầu cho Đao Vương một cái.

- Tất không phụ tâm ý của Đao Vương.

Tần Phàm trong miệng nhẹ nói, sau đó liền đứng lên, cầm Hỏa Vân đao trong tay, quay đầu nhìn người của Trấn Yêu thành vừa mới từ kim sắc đại môn đi tới.

Người đến tổng cộng có bảy người, trong đó cầm đầu là một người ngân giáp tóc trắng, mặt sắc lạnh lùng, thoạt nhìn sát khí rất mạnh, sáu người khác đồng dạng mặc ngân giáp, thực lực đều là bất phàm.

- Thứ sáu ngàn bảy trăm tám mươi hai, cùng ta trở về.

Nam tử tóc trắng ngân giáp kia nhìn Tần Phàm, lạnh lùng nói.

- Trở lại nơi nào?

Tần Phàm lộ ra một tia trêu tức.

- Địa phương ngươi nên trở về.

Nam tử tóc trắng ngân giáp kia tiếp tục mặt không biểu tình nói.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


- Nơi nào nên đi, nơi nào không nên đi, tự ta rõ ràng.

Tần Phàm cười lạnh nói:

- Nhưng mà địa phương các ngươi nên đi, đoán chừng còn không biết a.

- Giết không tha.

Nam tử tóc trắng ngân giáp kia cũng không có cùng Tần Phàm nhiều lời, chỉ lạnh lùng ra lệnh.

- Thật đáng buồn khôi lỗi, xuống Địa ngục đi thôi!

Tần Phàm quát khẽ một tiếng, Hỏa Vân đao trong tay cao cao giơ lên, hướng về phía trước chém xuống một cái, không khí nóng rực quay cuồng, đao khí mãnh liệt Bá Đạo phóng về bảy người đối phương.

Bồng!

Nam tử tóc trắng ngân giáp kia phi thân tiến lên, trường kiếm trong tay vung lên, vậy mà ở trong hư không ngưng hóa ra một mảnh băng tuyết, sau đó trực tiếp đông cứng đao khí của Tần Phàm, băng tuyết tan rã, đao khí bá đạo cũa Tần Phàm cũng biến mất vô tung.

- Phản kháng là phí công.

Nam tử tóc trắng ngân giáp kia tiếp tục lạnh lùng nói, sau đó một kiếm chém tới Tần Phàm, sáu gã Ngân võ khác vào lúc này cũng bắt đầu vây quanh Tần Phàm.

- Xem ra thực không thể ngạnh bính.

Tần Phàm nhìn kiếm khí tựa hồ muốn đông cứng không khí kia, trong nội tâm hơi sợ, biết rõ dùng thực lực của mình bây giờ, tuyệt đối không phải là đối thủ của mấy Linh Vũ sư, vội vàng triển khai Lưu Tinh bộ lui về phía sau.

Bành!

Đạo kiếm khí kia đã rơi vào trên khuôn mặt Đao Vương, nhưng Kim Thân này lại không biết vật gì chế tạo, lại không có nửa điểm hư hao, thậm chí không có bị rung chuyển nửa phần.

- Nếu như không phải Đao Vương này tự động di dời, xem ra ta là không có cách nào khác tiến vào nội mộ.

Tần Phàm thầm nghĩ trong lòng.

Sau đó một màn thần bí đã xảy ra, thời điểm kiếm khí của Nam tử tóc trắng ngân giáp kia rơi vào mặt Đao Vương, Đao Vương kia như đột nhiên phát ra một cổ kim quang cực kỳ chói mắt, vô số đao khí cường hoành lập tức bạo xông bốn phía mà ra.

Oanh!

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nhóm Ngân võ vừa mới muốn lướt qua Đao Vương đi công kích Tần Phàm, liền bị một cổ lực lượng không hề có dấu hiệu xông thẳng lại, cả đám đều bị đao khí trùng kích đến toàn thân đều là miệng vết thương, một người thảm nhất là từ mặt đến hạ thể có một vết máu hẹp dài, dữ tợn đáng sợ.

Mà nam tử tóc trắng ngân giáp kia lại dùng kiếm trong tay đi ngăn cản, bất quá tuy đao khí của Đao Vương phát ra đã qua ngàn vạn năm, nhưng vẫn không thể coi nhẹ, sao có thể là một Linh Vũ sư có thể ngăn cản!

Đao khí này càng bị ngăn cản, thì phát huy lực lượng càng lớn, nam tử tóc trắng ngân giáp kia bị đánh lui hơn mười trượng xa, nặng nề ngã trên mặt đất, sắc mặt tái nhợt, xem ra là bị thương không nhẹ.

PHỐC!

Mà Tần Phàm trong khoảng thời gian ngắn cũng né tránh không kịp, không khỏi bị một cổ lựclượng đánh lui vài chục trượng, trong miệng còn phun ra một ngụm máu tươi.

Bất quá khí lực của hắn so với Linh Vũ sư còn cường đại hơn, hơn nữa thời điểm né tránh cố ý dùng cánh tay Kỳ Lân phòng ngự càng mạnh hơn nữa ngăn trở phía trước, cho nên trên người ngoại trừ một vết thương ở bụng hơi nặng ra, thương thế của hắn ngược lại là không có gì trở ngại.

- Không hổ là Đao Vương ah! Đã qua mấy ngàn vạn năm, đao khí này còn có lực lượng mạnh như vậy!

Tần Phàm thở dài, may mắn hắn chưa từng có khởi qua ý niệm mạo phạm Đao Vương trong đầu.

- Trước ly khai nơi này, về sau lại tính sổ cùng các ngươi.

Tần Phàm thấy những người Trấn Yêu thành té trên mặt đất kia còn không có kịp phản ứng. Hỏa Vân đao trên tay thừa cơ đao đánh xuống một người bị thương nặng nhất, kết liễu một người, sau đó dưới chân Lưu Tinh bộ toàn lực triển khai, chạy về thông đạo bên ngoài.

Hắn biết rõ nam tử tóc trắng ngân giáp kia cùng mấy người khác tuy đã bị thương, nhưng chiến lực vẫn còn, nên hắn không dám ở chỗ này ham chiến.

- Nhanh lên, trực tiếp dẫn bọn chúng tới chỗ Tạo Hóa Kim Liên, để cho những người kia gặp mặt cùng bọn họ, sau đó ngươi có thể thừa nước đục thả câu.

Lúc này thanh âm của Cổ Mặc truyền đến bên tai.

Tần Phàm hiểu rõ gật gật đầu, nơi đó là một cái hồ lớn, hắn ở trong nước cũng có thể phát huy chiến lực càng mạnh hơn nữa.

- Hô!

Mà Tần Phàm vừa mới chạy ra thông đạo không xa, nam tử tóc trắng ngân giáp kia đã nhanh chóng đuổi theo, một kiếm chém tới sau lưng Tần Phàm.

Sau lưng truyền đến khí tức lạnh như băng, bước chân Tần Phàm không khỏi dừng một chút.

Oanh!

Một đạo hắc hỏa ở lúc này phát ra, giúp Tần Phàm chặn một kích kia, nhưng hắc hỏa không chỗ nào không đốt của Cổ Mặc kia, sau khi cùng kiếm khí băng tuyết đụng nhau, cũng lập tức biến mất.

- Thằng này khó đối phó, dùng thực lực của bản Võ Thánh bây giờ, cũng chỉ có thể đánh ngang tay với hắn mà thôi, nhanh trốn đi.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Đan Vũ Càn Khôn

Số ký tự: 0