Đêm Bí Mật
Thiên Sơn Trà Khách
2024-11-15 19:43:49
Gió lạnh ban đêm giống như tiếng khóc than của nữ tử, nhưng trong nhà Lưu gia, trong sân lại mơ hồ nghe thấy tiếng cười.
Ngày mai bắt đầu kì thi mùa thu, Lưu Tử Đức cũng sẽ tham gia vào sáng sớm. Vương Xuân Chi đã đặc biệt nấu một bữa ăn ngon để chúc mừng kỳ thi sắp tới của con trai.
Bàn ăn bày đầy thịt gà, thịt vịt, thịt bò, ở giữa còn có một chén tổ yến. Vương Xuân Chi cầm chiếc chén tổ yến nhỏ đưa cho con trai út, cười rất vui vẻ nói: “Con trai, ăn chén tổ yến này đi, ngày mai đi thi sẽ phải chịu khổ mấy chap ngày rồi.”
Kì thi mùa thu gồm ba vòng, mỗi vòng kéo dài ba ngày đêm, thí sinh phải ở trong phòng thi suốt chín ngày bảy đêm. Họ phải ăn, uống, ngủ trong đó, không được ra ngoài. Đừng nói đến tổ yến, ngay cả lương khô cũng không nuốt nổi.
Lưu Tử Đức mặc một bộ sa tanh mới toanh, uống một hơi hết chén tổ yến trước mặt, lông mày hơi nhướng lên, ẩn giấu một chút đắc ý không thể kiềm chế.
Đương nhiên là đắc ý rồi, số tiền hối lộ cho giám khảo Lễ bộ đã được gửi đi, đợi sau kì thi mùa thu này, hắn sẽ trở thành cử nhân giống ca ca hắn, đợi thêm một thời gian nữa, lại trở thành quan, sau này không còn là con nhà bán mì nữa, khi mọi người gặp còn phải kính trọng gọi hắn một tiếng “lão gia”.
Nghĩ đến xưng hô “lão gia”, Lưu Tử Đức càng cười lớn hơn.
Huynh trưởng của hắn, Lưu Tử Hiền có chút cau mày, trầm giọng nói: “Người của Lễ bộ khẩu vị ngày càng lớn, lại còn nâng giá…”
Mấy ngày trước, người của Lễ bộ trả lời, nói rằng số tiền gửi đi vẫn thiếu một chút, phải bổ sung thêm tám trăm lạng. Tám trăm lạng rồi lại tám trăm lạng nữa, tổng cộng là một ngàn sáu trăm lạng bạc. Đó là một số tiền khổng lồ mà nhiều người bình thường cả đời cũng không thể kiếm được!
Vì 1.600 lạng bạc này, trong nhà đã gom góp tất cả của cải, đến số tiền tiết kiệm mà Lưu Tử Hiền đã dành dụm trong một năm rưỡi qua cũng đem ra tiêu hết. Dù là anh em nhưng trong lòng hắn vẫn cảm thấy khó chịu.
Vương Xuân Chi nhận ra sự không hài lòng của hắn, đảo mắt, lại cười nói: “Đúng là nhiều thật, may mắn là quán mì của chúng ta kinh doanh cũng tốt, đợi Tử Đức giành được thứ hạng, về sau cũng sẽ được bổ nhiệm làm quan. Hai huynh đệ các con đều làm quan, chẳng lẽ lại lo tiền bạc không chảy vào nhà ta sao? Nhìn về lâu dài, tương lai tốt đẹp của chúng ta còn dài lắm!”
Những lời này có ý tốt lành, Lưu lão gia Lưu Côn gật đầu: “Đúng vậy, quan trường không sợ tiêu tiền, chỉ sợ có tiền cũng không tiêu được, nếu lót đường tốt thì sẽ sau này sẽ dễ dàng hơn nhiều." Nói xong, hắn thở dài buồn bã, "Năm đó, Lưu gia chúng ta mở cửa hàng ở kinh thành còn phải dè dặt cẩn thận, bây giờ coi như là đã nhẫn nhịn vượt qua được rồi."
Những lời này vừa nói ra, mọi người quanh bàn đều có chút buồn bã.
Năm đó Lưu gia mở một sạp bán mì ở Thịnh Kinh, thường bị các thương hộ địa phương bắt nạt. Thế nhưng, chỉ sau vài năm, họ đã mở một cửa hàng ở con phố sầm uất nhất, con trai lớn đỗ đạt làm quan, con trai nhỏ cũng có tiền đồ vô lượng. Những người ngày xưa coi thường họ giờ không còn dám nói thẳng trước mặt họ nữa, ai cũng đến nịnh bợ. Về sau, những ngày tháng quỳ gối van xin lòng thương xót ấy tựa như những đợt sóng tan dần, một đi không trở lại nữa.
Thật là không dễ dàng.
Lưu Tử Đức đưa một viên tôm viên vào miệng, cười toe toét, giọng điệu có phần nóng vội nói: “Đương nhiên, nhà chúng ta có hai cử nhân, đây là vinh dự hiếm có ở kinh thành, so với tiểu tử nhà họ Lục ở huyện Trường Vũ còn giỏi hơn nhiều ..."
Lời này như nhắc đến một điều cấm kỵ, Lưu Tử Đức lập tức ngừng nói, xung quanh mọi người cũng im lặng.
Lưu Tử Hiền cau mày, sắc mặt Lưu Côn cũng rất khó coi. Một lúc sau, Vương Xuân Chi lại mỉm cười nói: “Dù sao ngày mai bắt đầu thi, cố gắng mấy ngày, sau này chúng ta sẽ không phải chịu đựng cuộc sống vất vả này nữa!” Lời này không hề nhắc đến cái tên vừa rồi, như thể họ ngầm trao đổi với nhau.
Lưu Tử Đức vội vàng đáp: "Đúng đúng, mọi việc đã lo liệu xong. Mẹ cứ việc ở nhà chờ tin vui là được!"
Trong bữa tối, vì ngày mai là kì thi quan trọng nên Lưu Tử Đức không dám ăn nhiều, chỉ ăn một ít rồi đi về phòng nghỉ ngơi. Lưu Tử Hiền cũng về phòng đi ngủ. Vương Xuân Chi dọn dẹp bát đũa, trở về phòng, Lưu Côn đang ngồi ở bàn cắt bấc đèn.
Một phần bấc đã bị cắt đi, khiến đèn sáng hơn trước, trong ánh sáng đặc, Lưu Côn ngồi cứng ngắc, giống như cây bệnh sắp héo.
Ngoài cửa sổ có gió thổi vào, trên tường bóng tối lay động. Vương Xuân Chi đóng cửa sổ lại, cởi giày rồi lên giường. Có lẽ là ngày thu đột nhiên trở nên lạnh hơn, nàng ta siết chặt quần áo, co người lại, dựa vào tường. Ánh nến phản chiếu cổ tay, không có chiếc vòng tay vàng nặng trịch trông có vẻ hơi trống trải.
Chiếc vòng vàng được Lưu Tử Hiền tặng sau khi hắn nhậm chức, lòng hiếu thảo của con trai khiến nàng ta vui vẻ suốt nửa năm.
Tuy nhiên, cách đây vài ngày, chiếc vòng tay đã bị đem đi đổi lấy bạc để gửi đến Lễ Bộ.
Nàng ta nhìn xuống cổ tay trống rỗng của mình một lúc, rồi đột nhiên nói: "Đương gia, đêm qua ta mơ thấy tiểu tử nhà họ Lục đó."
Nàng ta vừa dứt lời, cơn gió mạnh bên ngoài đột nhiên thổi tung cánh cửa sổ vốn đã khép kín bấy lâu, phát ra tiếng “rầm”. Nàng ta giật mình, vội vàng nhìn xung quanh.
Lưu Côn ngồi cạnh bàn cũng giật mình, nhưng lập tức bình tĩnh lại, mắng: “Nói linh tinh cái gì vậy?”
“Là thật đấy!” Dường như nỗi sợ hãi có nơi để phát tiết, Vương Xuân Chi lùi vào trong tường, “Ta nằm mơ thấy hắn đến nhà chúng ta, đứng ở cửa không nói một lời.” Nàng ta rùng mình, hạ giọng một chút, "Đương gia, mí mắt của ta gần đây giật giật, trong lòng cảm thấy rất bất an."
Lưu Côn nhún vai trách mắng: "Bỏ ra nhiều tiền như vậy, chuyện gì sẽ xảy ra được chứ? Bà đúng là suy nghĩ nhiều quá, mơ mộng linh tinh cái gì không biết?"
Vương Xuân Chi nghe vậy, im lặng, nằm dựa vào tường, dựa lưng vào Lưu Côn, lẩm bẩm: “Không nói thì không nói.”
Vương Xuân Chi đã ngủ say, Lưu Côn vẫn ngồi xếp bằng ở mép ghế dài. Bóng dáng của hắn in trên mặt đất một cái bóng kỳ lạ, giống như một con cá côn đang sải cánh.
Cha của hắn mất sớm, đã đặt cho hắn cái tên "Côn", hy vọng rằng hắn có thể sải cánh đi hàng ngàn dặm, bay cao và xa như cá côn. Lưu Côn cũng tin rằng một ngày nào đó mình sẽ có thể phất lên. Tuy nhiên, lòng người cao như trời, cuộc đời lại mỏng manh như tờ giấy. Hắn không có gia thế, không có tài năng, gần hết cuộc đời chỉ có thể ở huyện Trường Vũ vất vả kiếm sống.
Biểu huynh Lục Khởi Lâm lại là một người hoàn toàn khác với hắn. Tướng mạo tuấn tú, học thức cũng cao, đến đứa con trai ông ta sinh ra cũng học giỏi hơn hai đứa con nhà hắn. Lưu Côn luôn có chút ghen tị với người biểu huynh này. Nhưng Lục Khởi Lâm lại là một học sĩ kiêu ngạo, tài giỏi nhưng lại không hiểu nhân tình thế thái, nên cuối cùng chỉ có thể là một tiên sinh dạy học bình thường ở huyện Trường Vũ. Thế nên chút ghen tị đó cũng bị rửa đi mất.
Lưu Côn ở lại huyện Trường Vũ cho đến năm ba mươi lăm tuổi, cuối cùng không thể chịu nổi cuộc sống vô vọng như vậy. Vì vậy đã vay một khoản tiền, đưa gia đình đến kinh đô, thề sống một cuộc đời có danh tiếng.
Thịnh Kinh đẹp như tranh vẽ, có đình đài lầu các, khắp nơi đều là phú quý.
Chỉ là vinh hoa này không có phần của bọn họ.
Gia đình Lưu Côn đến kinh thành với bừng bừng dã tâm, nhưng họ lần lượt gặp phải trở ngại. Nơi phồn hoa này không có chỗ cho bọn họ. Dù đôi cánh của cá Côn có lớn đến đâu, thì cũng không thể bay qua những người có thang để leo lên.
Hắn không có học thức, cũng không có mối quan hệ nên chỉ có thể mở một quầy hàng trong con hẻm ở Thịnh Kinh, bán món mì lươn phổ biến nhất ở huyện Trường Vũ. Hắn cho rằng tiền ở Thịnh Kinh dễ kiếm hơn tiền ở huyện Trường Vũ, từng chút từng chút, thế nào cũng sẽ tích cóp được.
Từ xưa đến nay, vui thì dễ qua nhưng khó khăn thì khó mà chịu đựng. Lưu Côn không biết mình đã chịu đựng qua bao lâu, hắn tính toán rằng với số tiền tiết kiệm được trong nhiều năm qua, hắn có thể mua được một cửa hàng nhỏ trên phố. Hắn đã đến con phố đó xem xét, rất đông người qua lại, nếumua được cửa hàng ở đó thì số tiền có thể kiếm được hàng tháng sẽ không nhỏ.
Đã thương lượng xong xuôi, không ngờ đến lúc giao dịch thì gia chủ bỗng nhiên tăng giá thêm một trăm lạng bạc. Toàn bộ số tiền tiết kiệm trong nhà đều đã dùng hết, hàng xóm nào có thể vay tiền cũng đều đi vay hết cả.
Việc cửa hàng không thành, hắn chán nản trở về nhà, chính lúc đó hắn gặp Lục Khiêm.
Lục Khiêm...
Ngoài cửa đêm tối thê lương, ánh mắtLưu Côn lóe lên.
Lục Khiêm là con trai của Lục Khởi Lâm, là cháu trai của hắn.
Tính tình của người cháu này không cứng nhắc và nghiêm túc như cha hắn. Hắn trong sáng và phóng khoáng như mặt trời mùa xuân ở huyện Trường Vũ. Hắn học giỏi, tuấn tú, có trái tim trong sáng và nhân hậu, mọi người đều quý mến.
Lưu Côn cũng rất thích hắn.
Hai đứa con trai hắn sinh ra đều vô dụng, hắn cũng lười quan tâm, nhưng Lục Khiêm lại thích đi theo hắn. Có lẽ là bởi vì Lục Khởi Lâm quá cổ hủ, trong khi Lưu Côn lại có vẻ tốt bụng hơn nhiều. Lục Khiêm thích cùng hắn câu cá, bắt cá chạch, bắt cua ở đầu suối vào buổi tối. Những người hàng xóm bên cạnh nói rằng hắn trông giống cha của Lục Khiêm hơn là Lục Khởi Lâm.
Nhưng sau khi đến Thịnh Kinh, trong một năm đầu còn gửi vài lá thư, về sau không liên lạc gì với nhà họ Lục nữa.
Nhiều năm trôi qua, chàng trai trẻ thông minh sáng ngời trông đã trưởng thành hơn rất nhiều, Lưu Côn vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, nhưng nụ cười của Lục Khiêm lại rất gượng ép.
Lục Khiêm đến đây để dự đám tang của Lục Nhu.
Lục Nhu đã chết.
Lưu Côn đã biết tin tức này từ lâu, trong lòng rất tiếc nuối. Khi Lục Nhu mới gả đến Thịnh Kinh, nàng còn đến thăm Lưu gia một lần. Chỉ là nàng gả vào một gia đình thương nhân giàu có, nhà người ta có gia quy nghiêm khắc, đặc biệt là mẹ chồng đặc biệt xấu tính, Lưu Côn cũng không tiện đến thăm nàng nhiều lần, dần dần họ không còn qua lại nữa.
Lưu Côn nghĩ rằng Lục Khiêm đến đây để dự đám tang, nhưng Lục Khiêm nói rằng cái chết của Lục Nhu chắc hẳn có nội tình khác.
Lục Nhu bị hại.
Bí mật Lục Khiêm nói ra quá chấn động, Lưu Côn kinh hãi đến mất hồn. Chàng trai trẻ nghiến răng thề rằng sẽ tìm lại công lý cho tỷ tỷ chết oan.
“Khiêm Nhi, đây không phải chuyện đùa. Con có biết Thái sư là chức quan lớn như thế nào không... Người ta chỉ cần giậm chân là có thể khiến cả Thịnh Kinh run rẩy! Con vội vàng xông ra buộc tội, không nói đến việc có thể lật án hay không, mà cha mẹ cũng sẽ bị liên lụy. Nghe lời biểu thúc, quay về đi, nếu không sẽ không giữ nổi mạng đâu!”
Khi đó, hắn đã khuyên Lục Khiêm như vậy.
Nhưng Lục Khiêm căn bản không nghe.
Mặc dù tính tình của chàng thiếu niên rất khác với cha mình, nhưng tính bướng bỉnh trong xương cốt lại giống hệt. Hắn nhìn Lưu Côn: "Biểu thúc, tỷ tỷ của con đã chết, con rõ ràng biết chân tướng nhưng phải nhẫn nhịn, còn những kẻ làm ác thì lại vẫn cao cao tại thượng, trên đời không có đạo lý nào như vậy."
"Ngay dưới chân thiên tử, có oan lại không thể kêu oan, không phải rất buồn cười sao?"
"Cho dù có chết con cũng sẽ đi đòi lại công đạo cho tỷ tỷ."
Hắn còn quá trẻ, chưa hiểu được rằng quyền thế có thể bóp chết cả một gia tộc.
Lưu Côn thuyết phục không được Lục Khiêm, đành phải trơ mắt nhìn Lục Khiêm liều mạng tiến tới Thẩm hình viện, giống như con thiêu thân lao vào tấm lưới đã được dệt từ lâu.
Quả nhiên, không bao lâu sau, lệnh truy nã Lục Khiêm đã xuất hiện trên đường phố Thịnh Kinh. Cưỡng bức, trộm cắp tài sản, tất cả những tội danh này đều đổ lên đầu Lục Khiêm. Hắn nhìn tờ giấy treo thưởng một trăm lạng bạc, thầm nghĩ những người ở Thẩm Hình Viện thật là hào phóng.
Hắn ta lê thân thể mệt mỏi và tê dại về nhà, Vương Xuân Chi đang khóc ở nhà, nói rằng không thể thuê được cửa hàng ở góc phố, nhưng số tiền đặt cọc cũng không được hoàn lại. Năm mươi lạng bạc tiền cọc, bọn họ đã phải dành dụm trong một thời gian dài. Tử Đức và Tử Hiền đến tìm chủ nhà đối chất, nhưng bị người ta đánh cho một trận, quẳng ra ngoài.
Trong nhà bừa bộn, tiếng kêu thảm của con trai và tiếng khóc của thê tử trộn lẫn với nhau khiến hắn đau đầu, hắn chợt cảm thấy buồn bã và vô vọng như cuộc sống ở huyện Trường Vũ. Hắn ngất đi trong tiếng ồn ào, khi tỉnh dậy thì trời đã khuya, có người gọi vào tai hắn: “Biểu thúc, biểu thúc!”
Lưu Côn ngẩng đầu.
Lục Khiêm đứng ở trước mặt hắn, hắn ban đêm tới, ánh mắt có chút xấu hổ, có chút lo lắng.
"Khiêm Nhi?" Lưu Côn ngồi thẳng dậy, không biết nên nói cái gì.
Lục Khiêm nói: “Biểu thúc, phán quan của Thẩm hình viện Phạm Chính Liêm cấu kết với Thái sư phủ vu khống con, muốn giam cầm con.” Hắn rút ra khỏi lọ một thứ gì đó được gói trong một mảnh giấy.
Lưu Côn kinh ngạc: "Đây là cái gì?"
Lục Khiêm cười, lúc này mà hắn còn cười được. Ánh mắt của hắn tựa hồ có chút gian xảo: "Chứng cứ."
"chứng cứ?"
“ Chứng cứ mà khi đó tỷ tỷ đã để lại cho con, sau khi suy đi nghĩ lại, những gì biểu thúc lo lắng cũng không sai. Cho nên khi con đi tìm Phạm Chính Liêm đã giấu chứng cứ này ở nhà thúc, hôm nay con đến để lấy đi."
Hắn lại bước tới trước mặt Lưu Côn, im lặng một lúc rồi trịnh trọng nói: "Biểu thúc, lệnh truy nã đã được ban hành. Con là tội nhân, không thể ở lại đây làm liên lụy thúc."
Lưu Côn hỏi: “Vậy sau này con định làm gì?”
"Tất nhiên con sẽ tiếp tục nghĩ cách để đòi lại công đạo cho tỷ tỷ. Biểu thúc," hắn hơi cụp mắt xuống, "nếu con chết, không cần lo liệu thi thể của con, nhờ thúc viết một lá thư gửi về Huyện Trường Vũ, nói dối cha mẹ con, lừa được bao nhiêu hay bấy nhiêu, nhưng mà...” Hắn lại cười, với vẻ thờ ơ của tuổi trẻ, “Con nghĩ mình sẽ không dễ dàng rơi vào tay bọn chúng như vậy.”
Hắn xua tay: “Con đi đây.”
Chàng trai sắp biến mất ở cửa, như thể hắn sắp biến mất hoàn toàn trong màn đêm vô tận của Thịnh Kinh.
Lưu Côn nói: "Chờ đã!"
Lục Khiêm quay đầu lại: "Sao thế ạ?"
Đây là lúc phải nói lời tạm biệt, lẽ ra hắn phải cẩn thận cảnh báo đứa trẻ mà mình đã nhìn nó lớn lên. Tuy nhiên, vào lúc đó, không hiểu sao, Lưu Côn lại nhớ ra tờ thông báo truy nã mà hắn đã nhìn thấy trên đường lúc ban ngày, phần thưởng là một trăm lạng bạc.
Tổng cộng một trăm lượng vừa đủ để mua được cửa hàng mà hắn mơ ước trên phố, cũng đủ để giải quyết tình hình hỗn loạn hiện tại ở nhà.
Lục Khiêm hỏi: “Biểu thúc?”
Lưu Côn run rẩy buột miệng nói: "Khiêm Nhi, đêm nay con ở lại đi. Bên ngoài khắp nơi đều có quan binh."
"Vậy thì con càng không thể ở lại lâu hơn được nữa, biểu thúc. Nếu con ở lại đây mà bị phát hiện, thúc cũng sẽ bị liên lụy."
Hắn định rời đi thì bị Lưu Côn tóm lấy.
Lục Khiêm khó hiểu, Lưu Côn nuốt nước bọt: “Mấy ngày nay con trốn ở chỗ này chỗ kia, không được ăn uống đàng hoàng, không biết khi nào mới dừng lại. Chờ một chút, ta sẽ kêu biểu thẩm của con làm cho con một tô mì lươn, ăn xong rồi hẵng đi."
Không thể từ chối Lưu Côn, Lục Khiêm buộc phải đồng ý ở lại thêm một lúc nữa. Lưu Côn vội vàng kêu Vương Xuân Chi đi nấu mì, nàng đặc biệt không vui, mắng: "Hắn là tội phạm bị truy nã đấy! Ông còn muốn làm mì cho hắn, ông không sợ bị liên lụy nhưng ta thì có!"
Ánh mắt Lưu Côn lóe lên: “Đúng, hắn là tội phạm bị truy nã.”
Đó cũng chính là số tiền có thể giúp họ vượt qua thời điểm khó khăn hiện nay.
Một lúc sau, Lưu Côn đặt tô mì thơm trước mặt Lục Khiêm, vừa cầm đũa vừa ăn vừa cười với hắn: “Đã bao nhiêu năm, tay nghề của thẩm vẫn giỏi như ngày xưa.”
Lưu Côn cũng cười ha ha, vừa ngẩng đầu lên, Lục Khiêm đã gục đầu trên tay hắn – lượng thuốc hắn bỏ vào bát đủ để hạ gục cả một con voi.
Dưới ánh sáng yếu ớt, nửa khuôn mặt của Lưu Côn bị ánh sáng và bóng tối xâm chiếm, hắn vô cảm nhìn khuôn mặt đang say ngủ của thiếu niên. Hắn ta cho rằng Lục Khiêm đã đắc tội với người trong phủ Thái sư, sớm muộn gì cũng phải chết. Thay vì chết oan uổng trong tay người ngoài, chi bằng cống hiến một chút cho nhà họ.
Một mạng người, một trăm lạng bạc, có thể thuê được một quán mì trên đường phố.
Ngoài ra còn có "bằng chứng" đó, có thể còn lấy được nhiều hơn.
Vương Xuân Chi vốn đi báo quan lại quay lại, ở sau cửa thấp giọng thúc giục, hắn liền đứng dậy đi tới...
"Vù..."
Cửa không đóng chặt, gió bên ngoài đẩy cửa mở ra, trong đêm phát ra âm thanh rung chuyển, cắt đứt dòng suy nghĩ của Lưu Côn.
Thế nên hắn đứng dậy, bước tới, giống như đêm đó...
"cạch" một tiếng, cửa đã bị khóa lại.
…
Cơn gió dài thổi qua rèm cửa trong phòng của những Nho sinh, cũng thổi qua những chiếc đèn lồng trong nhà của những quan chức giàu có và cao quý. Đêm nay có người cười, có người khóc.
Trong phòng, Lục Đồng đang thắp hương trước tủ Phật nhỏ.
Ngân Tranh từ ngoài cửa bước vào, vừa cười vừa nói: “Ngày mai bắt đầu kì thi mùa thu, tiểu đồng bên cạnh Đổng thiếu gia vừa đến mua trà thảo mộc Chiết Quế Lệnh. Ta đã lấy danh nghĩa của cô nương nói vài lời cát tường, cho Đổng thiếu gia vui vẻ một chút.”
Lục Đồng cười nhạt.
Kì thi mùa thu này, Đổng Lân cũng sẽ tham gia. Hiện tại bệnh phổi của hắn đã tốt hơn nhiều, ở ký túc xá mấy ngày cũng không có ảnh hưởng gì. Đổng phu nhân không hề nghĩ đến việc cho Đổng Lân học hành thi thố, bà chỉ muốn Đổng Lân cứ nhàn nhã xem kịch cũng được, để các phu nhân ở Thịnh Kinh này thấy con trai bà có sức khỏe tốt, tuyệt đối không phải là bộ dạng ốm yếu như lời đồn đại.
Tình cảm của Đổng Lân dành cho Lục Đồng gần như không thể che giấu được. Ngân Tranh cảm thấy sở dĩ Đổng Lân đi thi năm nay là vì muốn Lục Đồng nhìn thấy. Nam nhân trước mặt người mình yêu luôn cố gắng hết sức để thể hiện, cho dù hành vi này có thể là ngu ngốc trong mắt đối phương.
Ngân Tranh suy nghĩ một chút: “ Ngô Tú Tài kia ngày mai cũng sẽ đi thi, cô nương không cầu Bồ Tát phù hộ cho hắn sao?”
Lục Đồng đưa tay, cầm nén hương ở một bên, đưa lên ngọn nến.
Trong tủ Phật nhỏ, Bồ Tát nhìn nàng bằng ánh mắt từ bi, nhưng lạnh lùng.
Nàng cúi lạy ba lạy, cắm nhang vào trong lư rồi nhẹ giọng nói.
“Vậy thì chúc hắn, đề tên bảng vàng, đứng đầu thứ hạng, vang danh thiên hạ, bẻ được cành quế ở Thiềm cung.”
Ngày mai bắt đầu kì thi mùa thu, Lưu Tử Đức cũng sẽ tham gia vào sáng sớm. Vương Xuân Chi đã đặc biệt nấu một bữa ăn ngon để chúc mừng kỳ thi sắp tới của con trai.
Bàn ăn bày đầy thịt gà, thịt vịt, thịt bò, ở giữa còn có một chén tổ yến. Vương Xuân Chi cầm chiếc chén tổ yến nhỏ đưa cho con trai út, cười rất vui vẻ nói: “Con trai, ăn chén tổ yến này đi, ngày mai đi thi sẽ phải chịu khổ mấy chap ngày rồi.”
Kì thi mùa thu gồm ba vòng, mỗi vòng kéo dài ba ngày đêm, thí sinh phải ở trong phòng thi suốt chín ngày bảy đêm. Họ phải ăn, uống, ngủ trong đó, không được ra ngoài. Đừng nói đến tổ yến, ngay cả lương khô cũng không nuốt nổi.
Lưu Tử Đức mặc một bộ sa tanh mới toanh, uống một hơi hết chén tổ yến trước mặt, lông mày hơi nhướng lên, ẩn giấu một chút đắc ý không thể kiềm chế.
Đương nhiên là đắc ý rồi, số tiền hối lộ cho giám khảo Lễ bộ đã được gửi đi, đợi sau kì thi mùa thu này, hắn sẽ trở thành cử nhân giống ca ca hắn, đợi thêm một thời gian nữa, lại trở thành quan, sau này không còn là con nhà bán mì nữa, khi mọi người gặp còn phải kính trọng gọi hắn một tiếng “lão gia”.
Nghĩ đến xưng hô “lão gia”, Lưu Tử Đức càng cười lớn hơn.
Huynh trưởng của hắn, Lưu Tử Hiền có chút cau mày, trầm giọng nói: “Người của Lễ bộ khẩu vị ngày càng lớn, lại còn nâng giá…”
Mấy ngày trước, người của Lễ bộ trả lời, nói rằng số tiền gửi đi vẫn thiếu một chút, phải bổ sung thêm tám trăm lạng. Tám trăm lạng rồi lại tám trăm lạng nữa, tổng cộng là một ngàn sáu trăm lạng bạc. Đó là một số tiền khổng lồ mà nhiều người bình thường cả đời cũng không thể kiếm được!
Vì 1.600 lạng bạc này, trong nhà đã gom góp tất cả của cải, đến số tiền tiết kiệm mà Lưu Tử Hiền đã dành dụm trong một năm rưỡi qua cũng đem ra tiêu hết. Dù là anh em nhưng trong lòng hắn vẫn cảm thấy khó chịu.
Vương Xuân Chi nhận ra sự không hài lòng của hắn, đảo mắt, lại cười nói: “Đúng là nhiều thật, may mắn là quán mì của chúng ta kinh doanh cũng tốt, đợi Tử Đức giành được thứ hạng, về sau cũng sẽ được bổ nhiệm làm quan. Hai huynh đệ các con đều làm quan, chẳng lẽ lại lo tiền bạc không chảy vào nhà ta sao? Nhìn về lâu dài, tương lai tốt đẹp của chúng ta còn dài lắm!”
Những lời này có ý tốt lành, Lưu lão gia Lưu Côn gật đầu: “Đúng vậy, quan trường không sợ tiêu tiền, chỉ sợ có tiền cũng không tiêu được, nếu lót đường tốt thì sẽ sau này sẽ dễ dàng hơn nhiều." Nói xong, hắn thở dài buồn bã, "Năm đó, Lưu gia chúng ta mở cửa hàng ở kinh thành còn phải dè dặt cẩn thận, bây giờ coi như là đã nhẫn nhịn vượt qua được rồi."
Những lời này vừa nói ra, mọi người quanh bàn đều có chút buồn bã.
Năm đó Lưu gia mở một sạp bán mì ở Thịnh Kinh, thường bị các thương hộ địa phương bắt nạt. Thế nhưng, chỉ sau vài năm, họ đã mở một cửa hàng ở con phố sầm uất nhất, con trai lớn đỗ đạt làm quan, con trai nhỏ cũng có tiền đồ vô lượng. Những người ngày xưa coi thường họ giờ không còn dám nói thẳng trước mặt họ nữa, ai cũng đến nịnh bợ. Về sau, những ngày tháng quỳ gối van xin lòng thương xót ấy tựa như những đợt sóng tan dần, một đi không trở lại nữa.
Thật là không dễ dàng.
Lưu Tử Đức đưa một viên tôm viên vào miệng, cười toe toét, giọng điệu có phần nóng vội nói: “Đương nhiên, nhà chúng ta có hai cử nhân, đây là vinh dự hiếm có ở kinh thành, so với tiểu tử nhà họ Lục ở huyện Trường Vũ còn giỏi hơn nhiều ..."
Lời này như nhắc đến một điều cấm kỵ, Lưu Tử Đức lập tức ngừng nói, xung quanh mọi người cũng im lặng.
Lưu Tử Hiền cau mày, sắc mặt Lưu Côn cũng rất khó coi. Một lúc sau, Vương Xuân Chi lại mỉm cười nói: “Dù sao ngày mai bắt đầu thi, cố gắng mấy ngày, sau này chúng ta sẽ không phải chịu đựng cuộc sống vất vả này nữa!” Lời này không hề nhắc đến cái tên vừa rồi, như thể họ ngầm trao đổi với nhau.
Lưu Tử Đức vội vàng đáp: "Đúng đúng, mọi việc đã lo liệu xong. Mẹ cứ việc ở nhà chờ tin vui là được!"
Trong bữa tối, vì ngày mai là kì thi quan trọng nên Lưu Tử Đức không dám ăn nhiều, chỉ ăn một ít rồi đi về phòng nghỉ ngơi. Lưu Tử Hiền cũng về phòng đi ngủ. Vương Xuân Chi dọn dẹp bát đũa, trở về phòng, Lưu Côn đang ngồi ở bàn cắt bấc đèn.
Một phần bấc đã bị cắt đi, khiến đèn sáng hơn trước, trong ánh sáng đặc, Lưu Côn ngồi cứng ngắc, giống như cây bệnh sắp héo.
Ngoài cửa sổ có gió thổi vào, trên tường bóng tối lay động. Vương Xuân Chi đóng cửa sổ lại, cởi giày rồi lên giường. Có lẽ là ngày thu đột nhiên trở nên lạnh hơn, nàng ta siết chặt quần áo, co người lại, dựa vào tường. Ánh nến phản chiếu cổ tay, không có chiếc vòng tay vàng nặng trịch trông có vẻ hơi trống trải.
Chiếc vòng vàng được Lưu Tử Hiền tặng sau khi hắn nhậm chức, lòng hiếu thảo của con trai khiến nàng ta vui vẻ suốt nửa năm.
Tuy nhiên, cách đây vài ngày, chiếc vòng tay đã bị đem đi đổi lấy bạc để gửi đến Lễ Bộ.
Nàng ta nhìn xuống cổ tay trống rỗng của mình một lúc, rồi đột nhiên nói: "Đương gia, đêm qua ta mơ thấy tiểu tử nhà họ Lục đó."
Nàng ta vừa dứt lời, cơn gió mạnh bên ngoài đột nhiên thổi tung cánh cửa sổ vốn đã khép kín bấy lâu, phát ra tiếng “rầm”. Nàng ta giật mình, vội vàng nhìn xung quanh.
Lưu Côn ngồi cạnh bàn cũng giật mình, nhưng lập tức bình tĩnh lại, mắng: “Nói linh tinh cái gì vậy?”
“Là thật đấy!” Dường như nỗi sợ hãi có nơi để phát tiết, Vương Xuân Chi lùi vào trong tường, “Ta nằm mơ thấy hắn đến nhà chúng ta, đứng ở cửa không nói một lời.” Nàng ta rùng mình, hạ giọng một chút, "Đương gia, mí mắt của ta gần đây giật giật, trong lòng cảm thấy rất bất an."
Lưu Côn nhún vai trách mắng: "Bỏ ra nhiều tiền như vậy, chuyện gì sẽ xảy ra được chứ? Bà đúng là suy nghĩ nhiều quá, mơ mộng linh tinh cái gì không biết?"
Vương Xuân Chi nghe vậy, im lặng, nằm dựa vào tường, dựa lưng vào Lưu Côn, lẩm bẩm: “Không nói thì không nói.”
Vương Xuân Chi đã ngủ say, Lưu Côn vẫn ngồi xếp bằng ở mép ghế dài. Bóng dáng của hắn in trên mặt đất một cái bóng kỳ lạ, giống như một con cá côn đang sải cánh.
Cha của hắn mất sớm, đã đặt cho hắn cái tên "Côn", hy vọng rằng hắn có thể sải cánh đi hàng ngàn dặm, bay cao và xa như cá côn. Lưu Côn cũng tin rằng một ngày nào đó mình sẽ có thể phất lên. Tuy nhiên, lòng người cao như trời, cuộc đời lại mỏng manh như tờ giấy. Hắn không có gia thế, không có tài năng, gần hết cuộc đời chỉ có thể ở huyện Trường Vũ vất vả kiếm sống.
Biểu huynh Lục Khởi Lâm lại là một người hoàn toàn khác với hắn. Tướng mạo tuấn tú, học thức cũng cao, đến đứa con trai ông ta sinh ra cũng học giỏi hơn hai đứa con nhà hắn. Lưu Côn luôn có chút ghen tị với người biểu huynh này. Nhưng Lục Khởi Lâm lại là một học sĩ kiêu ngạo, tài giỏi nhưng lại không hiểu nhân tình thế thái, nên cuối cùng chỉ có thể là một tiên sinh dạy học bình thường ở huyện Trường Vũ. Thế nên chút ghen tị đó cũng bị rửa đi mất.
Lưu Côn ở lại huyện Trường Vũ cho đến năm ba mươi lăm tuổi, cuối cùng không thể chịu nổi cuộc sống vô vọng như vậy. Vì vậy đã vay một khoản tiền, đưa gia đình đến kinh đô, thề sống một cuộc đời có danh tiếng.
Thịnh Kinh đẹp như tranh vẽ, có đình đài lầu các, khắp nơi đều là phú quý.
Chỉ là vinh hoa này không có phần của bọn họ.
Gia đình Lưu Côn đến kinh thành với bừng bừng dã tâm, nhưng họ lần lượt gặp phải trở ngại. Nơi phồn hoa này không có chỗ cho bọn họ. Dù đôi cánh của cá Côn có lớn đến đâu, thì cũng không thể bay qua những người có thang để leo lên.
Hắn không có học thức, cũng không có mối quan hệ nên chỉ có thể mở một quầy hàng trong con hẻm ở Thịnh Kinh, bán món mì lươn phổ biến nhất ở huyện Trường Vũ. Hắn cho rằng tiền ở Thịnh Kinh dễ kiếm hơn tiền ở huyện Trường Vũ, từng chút từng chút, thế nào cũng sẽ tích cóp được.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Từ xưa đến nay, vui thì dễ qua nhưng khó khăn thì khó mà chịu đựng. Lưu Côn không biết mình đã chịu đựng qua bao lâu, hắn tính toán rằng với số tiền tiết kiệm được trong nhiều năm qua, hắn có thể mua được một cửa hàng nhỏ trên phố. Hắn đã đến con phố đó xem xét, rất đông người qua lại, nếumua được cửa hàng ở đó thì số tiền có thể kiếm được hàng tháng sẽ không nhỏ.
Đã thương lượng xong xuôi, không ngờ đến lúc giao dịch thì gia chủ bỗng nhiên tăng giá thêm một trăm lạng bạc. Toàn bộ số tiền tiết kiệm trong nhà đều đã dùng hết, hàng xóm nào có thể vay tiền cũng đều đi vay hết cả.
Việc cửa hàng không thành, hắn chán nản trở về nhà, chính lúc đó hắn gặp Lục Khiêm.
Lục Khiêm...
Ngoài cửa đêm tối thê lương, ánh mắtLưu Côn lóe lên.
Lục Khiêm là con trai của Lục Khởi Lâm, là cháu trai của hắn.
Tính tình của người cháu này không cứng nhắc và nghiêm túc như cha hắn. Hắn trong sáng và phóng khoáng như mặt trời mùa xuân ở huyện Trường Vũ. Hắn học giỏi, tuấn tú, có trái tim trong sáng và nhân hậu, mọi người đều quý mến.
Lưu Côn cũng rất thích hắn.
Hai đứa con trai hắn sinh ra đều vô dụng, hắn cũng lười quan tâm, nhưng Lục Khiêm lại thích đi theo hắn. Có lẽ là bởi vì Lục Khởi Lâm quá cổ hủ, trong khi Lưu Côn lại có vẻ tốt bụng hơn nhiều. Lục Khiêm thích cùng hắn câu cá, bắt cá chạch, bắt cua ở đầu suối vào buổi tối. Những người hàng xóm bên cạnh nói rằng hắn trông giống cha của Lục Khiêm hơn là Lục Khởi Lâm.
Nhưng sau khi đến Thịnh Kinh, trong một năm đầu còn gửi vài lá thư, về sau không liên lạc gì với nhà họ Lục nữa.
Nhiều năm trôi qua, chàng trai trẻ thông minh sáng ngời trông đã trưởng thành hơn rất nhiều, Lưu Côn vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, nhưng nụ cười của Lục Khiêm lại rất gượng ép.
Lục Khiêm đến đây để dự đám tang của Lục Nhu.
Lục Nhu đã chết.
Lưu Côn đã biết tin tức này từ lâu, trong lòng rất tiếc nuối. Khi Lục Nhu mới gả đến Thịnh Kinh, nàng còn đến thăm Lưu gia một lần. Chỉ là nàng gả vào một gia đình thương nhân giàu có, nhà người ta có gia quy nghiêm khắc, đặc biệt là mẹ chồng đặc biệt xấu tính, Lưu Côn cũng không tiện đến thăm nàng nhiều lần, dần dần họ không còn qua lại nữa.
Lưu Côn nghĩ rằng Lục Khiêm đến đây để dự đám tang, nhưng Lục Khiêm nói rằng cái chết của Lục Nhu chắc hẳn có nội tình khác.
Lục Nhu bị hại.
Bí mật Lục Khiêm nói ra quá chấn động, Lưu Côn kinh hãi đến mất hồn. Chàng trai trẻ nghiến răng thề rằng sẽ tìm lại công lý cho tỷ tỷ chết oan.
“Khiêm Nhi, đây không phải chuyện đùa. Con có biết Thái sư là chức quan lớn như thế nào không... Người ta chỉ cần giậm chân là có thể khiến cả Thịnh Kinh run rẩy! Con vội vàng xông ra buộc tội, không nói đến việc có thể lật án hay không, mà cha mẹ cũng sẽ bị liên lụy. Nghe lời biểu thúc, quay về đi, nếu không sẽ không giữ nổi mạng đâu!”
Khi đó, hắn đã khuyên Lục Khiêm như vậy.
Nhưng Lục Khiêm căn bản không nghe.
Mặc dù tính tình của chàng thiếu niên rất khác với cha mình, nhưng tính bướng bỉnh trong xương cốt lại giống hệt. Hắn nhìn Lưu Côn: "Biểu thúc, tỷ tỷ của con đã chết, con rõ ràng biết chân tướng nhưng phải nhẫn nhịn, còn những kẻ làm ác thì lại vẫn cao cao tại thượng, trên đời không có đạo lý nào như vậy."
"Ngay dưới chân thiên tử, có oan lại không thể kêu oan, không phải rất buồn cười sao?"
"Cho dù có chết con cũng sẽ đi đòi lại công đạo cho tỷ tỷ."
Hắn còn quá trẻ, chưa hiểu được rằng quyền thế có thể bóp chết cả một gia tộc.
Lưu Côn thuyết phục không được Lục Khiêm, đành phải trơ mắt nhìn Lục Khiêm liều mạng tiến tới Thẩm hình viện, giống như con thiêu thân lao vào tấm lưới đã được dệt từ lâu.
Quả nhiên, không bao lâu sau, lệnh truy nã Lục Khiêm đã xuất hiện trên đường phố Thịnh Kinh. Cưỡng bức, trộm cắp tài sản, tất cả những tội danh này đều đổ lên đầu Lục Khiêm. Hắn nhìn tờ giấy treo thưởng một trăm lạng bạc, thầm nghĩ những người ở Thẩm Hình Viện thật là hào phóng.
Hắn ta lê thân thể mệt mỏi và tê dại về nhà, Vương Xuân Chi đang khóc ở nhà, nói rằng không thể thuê được cửa hàng ở góc phố, nhưng số tiền đặt cọc cũng không được hoàn lại. Năm mươi lạng bạc tiền cọc, bọn họ đã phải dành dụm trong một thời gian dài. Tử Đức và Tử Hiền đến tìm chủ nhà đối chất, nhưng bị người ta đánh cho một trận, quẳng ra ngoài.
Trong nhà bừa bộn, tiếng kêu thảm của con trai và tiếng khóc của thê tử trộn lẫn với nhau khiến hắn đau đầu, hắn chợt cảm thấy buồn bã và vô vọng như cuộc sống ở huyện Trường Vũ. Hắn ngất đi trong tiếng ồn ào, khi tỉnh dậy thì trời đã khuya, có người gọi vào tai hắn: “Biểu thúc, biểu thúc!”
Lưu Côn ngẩng đầu.
Lục Khiêm đứng ở trước mặt hắn, hắn ban đêm tới, ánh mắt có chút xấu hổ, có chút lo lắng.
"Khiêm Nhi?" Lưu Côn ngồi thẳng dậy, không biết nên nói cái gì.
Lục Khiêm nói: “Biểu thúc, phán quan của Thẩm hình viện Phạm Chính Liêm cấu kết với Thái sư phủ vu khống con, muốn giam cầm con.” Hắn rút ra khỏi lọ một thứ gì đó được gói trong một mảnh giấy.
Lưu Côn kinh ngạc: "Đây là cái gì?"
Lục Khiêm cười, lúc này mà hắn còn cười được. Ánh mắt của hắn tựa hồ có chút gian xảo: "Chứng cứ."
"chứng cứ?"
“ Chứng cứ mà khi đó tỷ tỷ đã để lại cho con, sau khi suy đi nghĩ lại, những gì biểu thúc lo lắng cũng không sai. Cho nên khi con đi tìm Phạm Chính Liêm đã giấu chứng cứ này ở nhà thúc, hôm nay con đến để lấy đi."
Hắn lại bước tới trước mặt Lưu Côn, im lặng một lúc rồi trịnh trọng nói: "Biểu thúc, lệnh truy nã đã được ban hành. Con là tội nhân, không thể ở lại đây làm liên lụy thúc."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lưu Côn hỏi: “Vậy sau này con định làm gì?”
"Tất nhiên con sẽ tiếp tục nghĩ cách để đòi lại công đạo cho tỷ tỷ. Biểu thúc," hắn hơi cụp mắt xuống, "nếu con chết, không cần lo liệu thi thể của con, nhờ thúc viết một lá thư gửi về Huyện Trường Vũ, nói dối cha mẹ con, lừa được bao nhiêu hay bấy nhiêu, nhưng mà...” Hắn lại cười, với vẻ thờ ơ của tuổi trẻ, “Con nghĩ mình sẽ không dễ dàng rơi vào tay bọn chúng như vậy.”
Hắn xua tay: “Con đi đây.”
Chàng trai sắp biến mất ở cửa, như thể hắn sắp biến mất hoàn toàn trong màn đêm vô tận của Thịnh Kinh.
Lưu Côn nói: "Chờ đã!"
Lục Khiêm quay đầu lại: "Sao thế ạ?"
Đây là lúc phải nói lời tạm biệt, lẽ ra hắn phải cẩn thận cảnh báo đứa trẻ mà mình đã nhìn nó lớn lên. Tuy nhiên, vào lúc đó, không hiểu sao, Lưu Côn lại nhớ ra tờ thông báo truy nã mà hắn đã nhìn thấy trên đường lúc ban ngày, phần thưởng là một trăm lạng bạc.
Tổng cộng một trăm lượng vừa đủ để mua được cửa hàng mà hắn mơ ước trên phố, cũng đủ để giải quyết tình hình hỗn loạn hiện tại ở nhà.
Lục Khiêm hỏi: “Biểu thúc?”
Lưu Côn run rẩy buột miệng nói: "Khiêm Nhi, đêm nay con ở lại đi. Bên ngoài khắp nơi đều có quan binh."
"Vậy thì con càng không thể ở lại lâu hơn được nữa, biểu thúc. Nếu con ở lại đây mà bị phát hiện, thúc cũng sẽ bị liên lụy."
Hắn định rời đi thì bị Lưu Côn tóm lấy.
Lục Khiêm khó hiểu, Lưu Côn nuốt nước bọt: “Mấy ngày nay con trốn ở chỗ này chỗ kia, không được ăn uống đàng hoàng, không biết khi nào mới dừng lại. Chờ một chút, ta sẽ kêu biểu thẩm của con làm cho con một tô mì lươn, ăn xong rồi hẵng đi."
Không thể từ chối Lưu Côn, Lục Khiêm buộc phải đồng ý ở lại thêm một lúc nữa. Lưu Côn vội vàng kêu Vương Xuân Chi đi nấu mì, nàng đặc biệt không vui, mắng: "Hắn là tội phạm bị truy nã đấy! Ông còn muốn làm mì cho hắn, ông không sợ bị liên lụy nhưng ta thì có!"
Ánh mắt Lưu Côn lóe lên: “Đúng, hắn là tội phạm bị truy nã.”
Đó cũng chính là số tiền có thể giúp họ vượt qua thời điểm khó khăn hiện nay.
Một lúc sau, Lưu Côn đặt tô mì thơm trước mặt Lục Khiêm, vừa cầm đũa vừa ăn vừa cười với hắn: “Đã bao nhiêu năm, tay nghề của thẩm vẫn giỏi như ngày xưa.”
Lưu Côn cũng cười ha ha, vừa ngẩng đầu lên, Lục Khiêm đã gục đầu trên tay hắn – lượng thuốc hắn bỏ vào bát đủ để hạ gục cả một con voi.
Dưới ánh sáng yếu ớt, nửa khuôn mặt của Lưu Côn bị ánh sáng và bóng tối xâm chiếm, hắn vô cảm nhìn khuôn mặt đang say ngủ của thiếu niên. Hắn ta cho rằng Lục Khiêm đã đắc tội với người trong phủ Thái sư, sớm muộn gì cũng phải chết. Thay vì chết oan uổng trong tay người ngoài, chi bằng cống hiến một chút cho nhà họ.
Một mạng người, một trăm lạng bạc, có thể thuê được một quán mì trên đường phố.
Ngoài ra còn có "bằng chứng" đó, có thể còn lấy được nhiều hơn.
Vương Xuân Chi vốn đi báo quan lại quay lại, ở sau cửa thấp giọng thúc giục, hắn liền đứng dậy đi tới...
"Vù..."
Cửa không đóng chặt, gió bên ngoài đẩy cửa mở ra, trong đêm phát ra âm thanh rung chuyển, cắt đứt dòng suy nghĩ của Lưu Côn.
Thế nên hắn đứng dậy, bước tới, giống như đêm đó...
"cạch" một tiếng, cửa đã bị khóa lại.
…
Cơn gió dài thổi qua rèm cửa trong phòng của những Nho sinh, cũng thổi qua những chiếc đèn lồng trong nhà của những quan chức giàu có và cao quý. Đêm nay có người cười, có người khóc.
Trong phòng, Lục Đồng đang thắp hương trước tủ Phật nhỏ.
Ngân Tranh từ ngoài cửa bước vào, vừa cười vừa nói: “Ngày mai bắt đầu kì thi mùa thu, tiểu đồng bên cạnh Đổng thiếu gia vừa đến mua trà thảo mộc Chiết Quế Lệnh. Ta đã lấy danh nghĩa của cô nương nói vài lời cát tường, cho Đổng thiếu gia vui vẻ một chút.”
Lục Đồng cười nhạt.
Kì thi mùa thu này, Đổng Lân cũng sẽ tham gia. Hiện tại bệnh phổi của hắn đã tốt hơn nhiều, ở ký túc xá mấy ngày cũng không có ảnh hưởng gì. Đổng phu nhân không hề nghĩ đến việc cho Đổng Lân học hành thi thố, bà chỉ muốn Đổng Lân cứ nhàn nhã xem kịch cũng được, để các phu nhân ở Thịnh Kinh này thấy con trai bà có sức khỏe tốt, tuyệt đối không phải là bộ dạng ốm yếu như lời đồn đại.
Tình cảm của Đổng Lân dành cho Lục Đồng gần như không thể che giấu được. Ngân Tranh cảm thấy sở dĩ Đổng Lân đi thi năm nay là vì muốn Lục Đồng nhìn thấy. Nam nhân trước mặt người mình yêu luôn cố gắng hết sức để thể hiện, cho dù hành vi này có thể là ngu ngốc trong mắt đối phương.
Ngân Tranh suy nghĩ một chút: “ Ngô Tú Tài kia ngày mai cũng sẽ đi thi, cô nương không cầu Bồ Tát phù hộ cho hắn sao?”
Lục Đồng đưa tay, cầm nén hương ở một bên, đưa lên ngọn nến.
Trong tủ Phật nhỏ, Bồ Tát nhìn nàng bằng ánh mắt từ bi, nhưng lạnh lùng.
Nàng cúi lạy ba lạy, cắm nhang vào trong lư rồi nhẹ giọng nói.
“Vậy thì chúc hắn, đề tên bảng vàng, đứng đầu thứ hạng, vang danh thiên hạ, bẻ được cành quế ở Thiềm cung.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro