Đăng Hoa Tiếu

Phát Độc

Thiên Sơn Trà Khách

2024-11-15 19:43:49

  

   Mồng 1 tháng 8, trước khi kỳ thi mùa thu bắt đầu.

  Trước cổng Cống Viện có rất đông thí sinh chuẩn bị bước vào kỳ thi.

   Kì thi mùa thu của nhà Lương diễn ra hai năm một lần, năm nay nghe nói hoàng gia cho mở thêm kì thi, nên năm nay cũng có thể tham gia. Kì thi mùa thu gồm ba vòng, mỗi vòng kéo dài ba ngày. Không chỉ kiến thức, nó còn là một bài kiểm tra lớn về thể lực.

  Trước xe ngựa, Đổng phu nhân nắm tay Đổng Lân, nhìn từ trên xuống dưới rồi nói: “Y phục của con có phải hơi mỏng rồi không? Nghe nói phòng thi rất lạnh, thậm chí còn không được đốt lò sưởi, mùa thu lạnh lẽo, nhỡ bị cảm lạnh thì phải làm sao?”

  Đổng Lân từ nhỏ đã được cưng chiều, không nghĩ phải ở phòng thi chín ngày bảy đêm, Đổng phu nhân vẫn luôn lo lắng.

  “ Mẫu thân, con trai không sao.” Đổng Lân có chút không thoải mái. Có rất nhiều thí sinh đi qua đi lại ở cổng Cống Viện, chỉ riêng hắn dường như đặc biệt lạc lõng với một chiếc xe ngựa và một nhóm người hầu đông đảo.

  "Mẫu thân chỉ là lo lắng cho con, một khi bước qua cổng Cống Viện là phải đợi thi xong mới được ra ngoài. Con ở trong đó nếu bị đói hay lạnh thì sao? Thịnh Quyền," Đổng phu nhân gọi người thị vệ bên cạnh: "Ngươi giúp thiếu gia kiểm tra lại giỏ thi, xem có thiếu gì không?

  "Dạ."

  Đúng lúc này, một nho sinh đi ngang qua, nhìn thấy cảnh tượng tình mẫu tử sâu đậm, có chút trầm ngâm trong chốc lát.

  Ngô Hữu Tài bàng hoàng đứng đó.

  Những năm qua, mỗi lần hắn đi thi, mẹ hắn đều đưa hắn đến cổng Cống Viện như thế này, dặ dò tỉ mỉ. Bà không bao giờ lo lắng về việc bài thi của hắn có tốt hay không, điều bà nói nhiều nhất và lo lắng nhất là liệu trong phòng thi có lạnh không, liệu hắn có đủ quần áo để mặc hay không và anh có đủ thức ăn hay không.

  Cuối cùng, bà mỉm cười với hắn và nói: “Mẫu thân ở nhà chờ con thi xong!”

  Nhưng bây giờ, ở nhà không có người chờ hắn trở về, trước cửa Cống Viện cũng sẽ không còn lời dặn dò yêu thương của mẫu thân.

  Bên cạnh có người vỗ vỗ vai hắn: "Hữu Tài!"

  Ngô Hữu Tài quay lại nhìn, hoá ra là một ông già mặc đồ như nho sinh, ông ta mặc một chiếc áo khoác vải màu xanh, trên đầu quấn khăn, râu tóc bạc trắng, thân hình gầy gò, nước da tái nhợt, tay xách một cái giỏ thi đã cũ. Hắn sửng sốt một chút: "Lão Tuân?"

   Hắn biết người này, ông là lão tiên sinh nhà ở gần cổng miếu, năm nay ông đã hơn bảy mươi tuổi, kể từ khi thành niên đến nay ông đã đi thi mấy chục lần, nhưng chưa lần nào thi đỗ, ông đã không thi đỗ. Ngô Hữu Tài nghe nói mấy năm nay sức khỏe của ông ngày càng yếu, đi lại cũng khó khăn. Không ngờ kì thi năm nay ông cũng tham gia.

  “Từ xa lão đã trông thấy cậu,” Lão Tuân vuốt vuốt chòm râu bạc, khuôn mặt nhăn nheo của ông nở một nụ cười, “Vừa rồi ta xem danh sách thi thấy số phòng thi của cậu liền kề với ta. Vừa hay, cũng là một điềm tốt, có lẽ lần này cả hai chúng ta sẽ thi đỗ.”

  Ngô Hữu Tài nhìn bước đi run rẩy của ông, không nói gì.

   Lão Tuân không nhận ra sự khác biệt trong vẻ mặt của hắn, ông chỉ nhìn những thí sinh trẻ tuổi đi tới đi lui xung quanh mình, trong mắt có chút ghen tị.

  Thời gian đã đến, giám khảo bắt đầu thúc giục các thí sinh. Tất cả các thí sinh cùng nhau bước vào cổng Cống Viện. Giám khảo kiểm tra bút và mực trong giỏ thi, sau đó từng người một bước vào phòng thi.

  Có sáu mươi sáu phòng thi liên tiếp hướng về phía nam. Phòng thi mà Ngô Hữu Tài được phân vào nằm ở giữa. Ứng viên ở phòng thi liền kề chính là Lão Tuân. Khi đến gần cửa, Lão Tuân thần bí nói với hắn: "Viết thật tốt nhé. Hôm trước ta nằm mơ, năm nay nhất định hai chúng ta sẽ thi đỗ!"

  Ngô Hữu Tài chỉ mỉm cười, cầm giỏ thi bước vào phòng.

  Ở phía xa, cổng Cống Viện đã đóng lại.

  Phòng thi giống như một con thú khổng lồ ẩn náu trong Thịnh Kinh, lặng lẽ nuốt chửng hàng triệu học sinh.

   Kì thu gồm ba vòng thi, mỗi vòng thi kéo dài ba ngày. Vòng thi đầu tiên về Tứ Thư Ngũ Kinh, vòng thứ hai về các vấn đề chính trị, và vòng thứ ba về thơ ca. Trong thời gian thi, thí sinh sẽ ăn uống, sinh hoạt trong phòng thi và không được ra ngoài.

  Ngô Hữu Tài ngồi trong phòng thi, nhìn các bài thi trải ra trước mặt, hắn cẩn thận đọc từng tờ một, như trong mười hai năm qua. Hắn cầm bút, hạ nét bút xuống tờ giấy làm bài thi.

  Thời gian chậm rãi trôi qua, bầu trời ở Cống Viện từ sáng chuyển sang tối, rồi lại từ tối chuyển sang sáng.

  Có hai lần đổi phòng thi khỏi phòng thi trong thời gian thi, lần đổi thứ hai khi bên ngoài trời bắt đầu mưa phùn.

  Đã đến canh ba, Ngô Hữu Tài cùng với các thí sinh đang đợi giám khảo gọi số phòng để đổi.

  Bầu trời u ám, khó có thể phân biệt được ai với ai trong màn đêm dày đặc như mực. Bên cạnh khu phòng thi có phòng canh gác, phía trước phòng canh gác có cây cao, có bóng người mờ nhạt đang di chuyển. Có lẽ ngày hôm đó Ngô Hữu Tài rất có tinh thần, không hiểu sao trong ngày mưa lạnh giá này, hắn lại có thể quan sát rõ ràng một cách đáng kinh ngạc, hắn có thể nhìn rõ trong số họ có ai đã đổi phòng thi, có ai đang đứng trong tán cây tối tăm trước phòng chờ.

  Khi các thí sinh bước ra điểm danh, người được gọi không nói gì, lặng lẽ lui vào bóng tối của tán cây, lúc này lại có người bước ra, lấy chiếc mũ cao và áo khoác của người được gọi, và lại bước ra ngoài.

  Người được gọi tên vốn có thân hình to béo, nhưng người bước ra lại thấp và gầy. Trong nháy mắt, Ngô Hữu Tài đã hiểu rõ.

   Hắn mở miệng muốn hô lên, nhưng lời nói của Lục Đồng lại chợt hiện lên trong đầu hắn.

  "Huynh chỉ là một nho sinh thấp cổ bé họng, quan lại thông đồng, có thể họ sẽ tìm lý do để bắt nhốt huynh, sau đó kì thi mới thả huynh ra, lúc đó thì bằng chứng sẽ không còn nữa."

   Hắn chợt im lặng.

   Hắn hô lên vạch trần, thì thế nào chứ?

  Có hai giám khảo phụ trách kì thi, giám thị có bốn người, một người thì có thể không nhận ra, nhưng họ có rất đông người. Nhiều người như vậy, họ không nhận ra rằng có người đang làm bài thi hộ sao?

  Cánh cổng Cống Viện đã đóng từ lâu và không thể mở lại trước khi kỳ thi kết thúc. Nếu trước đó không có người cho phép, những người thi hộ này làm sao lẻn vào được? Cho dù bây giờ hắn có nói ra, giám khảo cũng sẽ tìm cớ bắt hắn. Cho dù lời nói của hắn có thể khơi dậy sự nghi ngờ của các thí sinh khác, nhưng kỳ thi mùa thu vẫn chưa kết thúc, sẽ không có ai từ bỏ tương lai của mình vì sự nghi ngờ này.

  Không có cách nào ngoài việc tiếp tục tham gia kỳ thi.

  Cơn mưa mùa thu lộp độp làm ướt vạt áo choàng, Ngô Hữu Tài đứng đó với nụ cười cay đắng trên môi.

   Hắn nhìn ra xa, trong phòng canh gác, hai vị giám khảo ăn mặc sang trọng đang ngồi nhàn nhã, bắt chéo chân, thoải mái nhấp ngụm trà.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


  Trong bóng tối, hình như có một nữ tử mặc áo lụa trắng ngồi ở phía xa, mỉm cười với hắn và nói.

  "Nếu là ta..."

  "Đương nhiên là giết hắn."

  Giết hắn đi.

  Góc nhọn của chiếc túi giấy trong tay áo làm ngón tay hắn đau nhức. Ngô Hữu Tài chợt tỉnh táo lại, chậm rãi nắm chặt chiếc túi vuông nhỏ trong lòng bàn tay.

  Cơn mưa mùa thu vẫn không ngừng rơi, từng chút một ập vào người, như muốn làm người ta đau lòng. Điểm danh kết thúc, Ngô Hữu Tài đi theo đoàn thí sinh vào phòng thi tối tăm mới mà hắn được phân vào, như thể hắn đang bước vào một ngôi mộ đã được xây cho mình.

  Bài kiểm tra cuối cùng là về thơ phú.

  Đáng lẽ đây là bài thi sở trường nhất của Ngô Hữu Tài, nhưng hắn lại không hề cầm bút lên mà chỉ ngồi trước bàn, ngơ ngác nhìn ngọn đèn đồng trong phòng giam nhỏ.

   Hắn vừa bị mắc mưa nên quần áo hơi ướt. Ngô Hữu Tài không để ý tới, chiếc áo này là do mẹ hắn may cho khi hắn lần đầu đi thi cách đây mười hai năm, để cầu may mắn, bà đã đặc biệt sử dụng tấm vải bông dày màu đỏ thẫm. Mười hai năm đã trôi qua, cổ áo và tay áo của chiếc áo choàng đã bị sờn cũ theo thời gian, nhưng hắn không muốn tháo chúng ra vá lại vì trên đó còn sót lại dấu vết của những sợi chỉ cũ mà mẹ hắn đã may vá.

  Hắn ngồi lặng lẽ trong phòng thi một lúc lâu, cho đến khi bầu trời phía đông trở nên trắng xóa và có tiếng gà gáy mờ nhạt từ phía xa trung tâm thành, hắn mới chậm rãi cầm bút lên và bắt đầu viết lên bài thi trước mặt.

   Hắn viết rất chậm, rất cẩn thận trong từng nét chữ, vẻ mặt của hắn rất chăm chú. Tuy nhiên, nếu nhìn kỹ thì có thể thấy được sự cô đơn.

  Sau khi viết xong nét cuối cùng, Ngô Hữu Tài thu tay lại, đặt cây bút sang một bên.

   Hắn nhấc cuộn giấy lên và xem xét cẩn thận trước khi đặt nó xuống lần nữa, rồi nhìn lên khoảng không.

  Bên ngoài cửa sổ phòng thi, bầu trời đã trắng xóa, kì thi mùa thu sắp kết thúc, chẳng bao lâu nữa, giám khảo sẽ lấy bài thi đi, tương lai của những người trong sáu mươi sáu phòng thi này sẽ được quyết định.

  Ngô Hữu Tài lấy chiếc túi giấy nhỏ từ trong tay áo ra.

   Hắn bình tĩnh mỉm cười rồi mở gói giấy trên tay ra.

  …

  Trong phòng thi gần đó, Lão Tuân vừa đặt bút xuống, xoa xoa đôi tay run rẩy.

  Ông đã già lắm rồi, có lẽ không còn đợi được đến kì thi lần sau nữa, tuy nhiên, ông vẫn kiên trì tham gia kì thi mùa thu trong nhiều năm và dường như đã trở thành nỗi ám ảnh trong lòng ông. Ông không kết hôn và cũng không có con cái. Cha mẹ ông cũng đã qua đời từ lâu. Có vẻ như ông ấy đến thế giới này chỉ để đạt được công danh.

  Trên đời này có vô số thư sinh như ông. Tuy nhiên, nếu một người bình thường muốn một bước lên mây, thì đây là cách trực tiếp nhất và dường như hứa hẹn nhất.

  Một nụ cười hài lòng hiện lên trên khuôn mặt già nua như thân cây khô héo của Lão Tuân.

  Có lẽ giấc mơ mấy ngày trước của ông đã thực sự thành hiện thực, ông cảm thấy ba bài thi năm nay mình đều viết rất xuất sắc, có lẽ cũng phù hợp với câu nói trong sách: “ kẻ cúi mình ắt có thể bay cao.” Ông kiên trì ngần ấy năm, không biết chừng sẽ có thể được thử cảm giác được xướng tên bảng vàng trước khi chết.

  Lão Tuân đặt bài thi sang một bên và lấy ra vài miếng thức ăn khô trong giỏ thi.

  Trước khi thay đổi phòng thi, thí sinh sẽ nhận được đồ ăn khô trong hai ngày tiếp theo để ăn trong phòng thi. Trong đó có một ít bánh mè, bánh ngọt và những thứ tương tự, mùi vị khá ngon. Lão Tuân sợ không đủ thời gian trả lời câu hỏi nên không vội ăn. Bây giờ đã viết gần xong rồi, chỉ đợi giám khảo đến thu bài nên cảm thấy thư giãn, rồi lại thấy đói cồn cào trong bụng.

  Vừa lúc nhặt một miếng bánh mè lên cắn một miếng, đột nhiên nghe thấy một tiếng kêu chói tai ở gần đó: "Có độc! Có người hạ độc! Cứu mạng..."

  Âm thanh đó đột ngột vang lên trong Cống Viện, như tiếng sét giữa trời quang. Lão Tuân giật mình loạng choạng, chiếc bánh mè rơi xuống đất.

   Ông không kịp nhặt lên, đẩy cửa sổ phòng thi ra ngoài, ngẩng đầu lên thử nhìn xem cảnh tượng bên ngoài.

   Phòng thi ở Cống Viện là nơi chống thí sinh gian lận trong kỳ thi. Phòng nào cũng bị khóa, ngay cả cửa sổ cũng được buộc chặt bằng chốt sắt và chỉ có thể mở được nửa chừng.

  Từ cửa sổ hé mở có thể nhìn thấy rõ ràng, lúc này là vào sáng sớm, trong sân trống của Cống Viện, một bóng người mặc trang phục màu đỏ từ trong đó lăn ra, ngẫu nhiên lăn lộn ở giữa sân. Giám thị và giám khảo còn chưa kịp phản ứng, lão Tuân còn đang nghĩ người này đã phá cửa phòng thi để chạy ra ngoài - nhưng một khi đột phá được cửa, thành tích của kì thi mùa thu này của hắn sẽ không được tính, có phải là lãng phí quá không?

  Giây tiếp theo, tiếng hét chói tai của người đó lại vang lên.

  "Các huynh đệ, có người đã đầu độc vào lương khô. Lương khô có độc..."

  Lương khô có độc sao?

  Như để xác nhận lời nói của mình, thân hình lăn lộn trên mặt đất dần dần chậm lại, tứ chi không ngừng co giật, miệng phun ra máu, để lại trên mặt đất một hình ảnh kinh hãi.

   Lão Tuân sửng sốt một lát, vô thức nhìn những chiếc bánh mè lăn trên mặt đất, trong lòng đột nhiên ớn lạnh.

   Lương khô ở Cống Viện được phân phát đồng đều. Những năm đầu, thí sinh tự mang theo lương khô. Tuy nhiên, do phòng thi ẩm ướt nên thức ăn một số thí sinh mang theo nhanh chóng bị hỏng. Sau đó, Lễ bộ sắp xếp để Cống Viện cung cấp lương khô cho thí sinh trong thời gian tổ chức kì thi mùa thu.

  Người này nói lương khô có độc, vậy những thứ trước mắt này...

   Lão Tuân đột nhiên dừng tay lại, ném giỏ thi đi như thể đang tránh rắn rết.

  Những chiếc bánh trong giỏ vương vãi khắp sàn nhà.

  Xung quanh vang lên những tiếng la hét ồn ào - lúc này phần lớn các bài thi đã hoàn thành, các thí sinh nhìn thấy cảnh tượng thê thảm này không khỏi hoảng sợ.

   Lão Tuân ôm lấy ngực, tim ông đập dồn dập, cảm thấy khó thở. Nhưng vào lúc này, trong đầu ông lại có điều gì đó kỳ lạ, tại sao giọng nói đó lại nghe quen quen? Hình như đã nghe ở đâu đó.

  Nghĩ đến đây, ông run rẩy đẩy cửa sổ ra, mạnh dạn liếc nhìn người đang nằm trên mặt đất.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


  Người đàn ông mặc bộ quần áo màu đỏ, quàng khăn vuông, gầy gò, đang nằm trên mặt đất, máu từ khóe miệng chảy ra đọng thành vũng dưới người.

  Đôi mắt hắn mở to, trên mặt lộ vẻ đau đớn, làn da dường như chuyển sang màu xanh, đôi mắt vô hồn của hắn dường như vô tình va vào ánh mắt của lão Tuân.

   Lão Tuân nghẹn thở.

  Một lúc sau, ông ấn vào ngực và hét lên.

  " Hữu, Hữu Tài ơi..."

  …

   Lúc Nhân Tâm y quán mở cửa là đã qua giờ Tị.

  Sau tiết lập thu, ngày trở nên ngắn hơn và đêm trở nên dài hơn, ngoại trừ những người bán đồ ăn sáng, những người bán hàng ở phố Tây đều mở cửa hàng muộn hơn nhiều.

  Ngân Tranh đang lau bình trà thuốc trên quầy thì cậu bé ở tiệm may đối diện vội vàng chạy từ bên ngoài vào, vừa chạy vừa hét lớn: "Đã xảy ra chuyện, đã xảy ra chuyện ở Cống Viện rồi!"

  Thợ may Tôn bưng bát súc miệng, quay đầu lại hỏi: "Sao vậy?"

  "Vừa rồi người canh gác kể nghe nói có thư sinh chết ở Cống Viện, bọn họ nói trong phòng thi có người bị trúng độc, tình hình đang loạn lắm!"

  Ngân Tranh tay run lên, một bình trà thuốc vô tình rơi ra, lăn xuống đất.

  “Trời ạ,” Tống tẩu tẩu ở tiệm giày lụa nghe thấy ồn ào liền bước ra, “Người ở Cống Viện không phải đều là nho sinh đang thi sao? Ai lại đầu độc nho sinh?”

  “Việc này ta không biết.” Thanh niên gãi đầu, “Tin tức đã truyền ra ngoài Cống Viện rồi, nhưng chưa thi xong thì không ai được phép vào, không biết tình huống thế nào.”

  Ngân Tranh sắc mặt thay đổi, không thèm để ý tới những thứ khác, mở rèm đi vào trong sân nhỏ. Lúc này trời vẫn còn sớm, Đỗ Trường Khanh và A Thành còn chưa đến, chủ tớ Hạ Dung Dung cũng chưa ra khỏi nhà.

  Trong sân, Lục Đồng đang bày dược liệu tươi lên một tấm bảng gỗ để phơi khô.

  Ngân Tranh bước nhanh đến gần Lục Đồng, nói với giọng run rẩy.

  "Cô nương, không ổn rồi, bên ngoài truyền tin có một thư sinh đã chết ở Cống Viện!"

  Động tác của Lục Đồng đột nhiên dừng lại.

  "Cô nói thí sinh chết sao?" Sắc mặt của nàng đột nhiên thay đổi, "Không ổn rồi!"

  Ngân Tranh thấy vậy càng lo lắng hơn: "Tại sao lại biến thành thí sinh xảy ra chuyện? Chẳng lẽ là Ngô Tú Tài đã đầu độc nhầm người..."

  "Không." Lục Đồng đặt tấm bảng gỗ xuống, ánh mắt thay đổi mấy lần, "Hắn tự mình uống thuốc độc."

  Nếu Ngô Hữu Tài không giết giám khảo, hắn ta chắc chắn sẽ không giết người khác, khả năng duy nhất là hạ độc chính mình.

   Nàng xúi giục Ngô Hữu Tài giết giám khảo, chỉ là mượn sự oán giận trong lòng Ngô Hữu Tài. Tuy nhiên, Ngô Hữu Tài đang rơi vào tình thế tuyệt vọng, hắn thậm chí tự mình uống thuốc độc còn hơn.

  Trong nháy mắt, Lục Đồng liền hiểu được ý đồ của nho sinh.

  Lúc này, buổi thi cuối cùng sắp kết thúc, có người nhà của thí sinh đang chờ ở ngoài Cống Viện, những người bên trong cũng bồn chồn bất an. Tin tức này có thể truyền ra khỏi Cống Viện, chắc hẳn đã gây ra khá nhiều chấn động.

  Đối với Ngô Hữu Tài, mục tiêu dường như đã đạt được. Chỉ cần gây náo loạn và thu hút mọi người, có thể sẽ có cơ hội phát hiện ra hành vi gian lận trong phòng thi.

  Tuy nhiên, cái chết của một thư sinh vô danh và cái chết của một giám khảo sẽ gây ra những ảnh hưởng khác nhau ở Thịnh Kinh. Nếu cánh cổng Cống Viện không được mở ra, sẽ không có ai biết được sự thật bên trong, và kì thi mùa thu vẫn chưa kết thúc, họ có đủ thời gian để giải quyết ổn thỏa sự việc.

  Ngô Hữu Tài vẫn nghĩ quá đơn giản.

  Ngân Tranh hoảng hốt: “Cô nương, phải làm gì bây giờ?”

  Lục Đồng an ủi: “Đừng hoảng sợ.” Nàng suy nghĩ một chút rồi nói: “ Cô lập tức đến Đổng gia.”

  "Đổng gia?"

  Lục Đồng gật đầu, thì thầm vào tai Ngân Tranh vài câu, cuối cùng, Ngân Tranh có chút do dự nhìn Lục Đồng: "Như vậy... có thể không?"

  Ánh nắng chói chang của buổi sáng sớm làm cho hai mắt Lục Đồng mờ nhoè đi.

   Nàng ngẩng đầu lên, nhìn vào khoảng không phía xa và lẩm bẩm.

  “ Không biết nữa, cứ thử xem.”

~Lời của người dịch~

Cảm ơn các bạn độc giả thời gian qua đã theo dõi và ủng hộ bản dịch này của mình.

Cũng xin lỗi các bạn nhiều vì mình drop hơi lâu. Chẳng là mình vừa chuyển công việc nên bận quá, không có nhiều thời gian để dịch như trước.

Mình vẫn sẽ tiếp tục dịch bộ này cho đến hết, nhưng tốc độ có hơi chậm, mong các bạn lượng thứ nha.

Bản dịch có chỗ nào chưa ổn, chưa rõ nghĩa,... mong các bạn comment cho mình biết với nhé. Mình trân quý từng comment của các bạn ❤️

Love u~

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Đăng Hoa Tiếu

Số ký tự: 0