Đến Thăm Phạm P...
Thiên Sơn Trà Khách
2024-11-15 19:43:49
Thời gian trôi nhanh chóng, chớp mắt đã mười ngày nữa trôi qua.
Trên cầu Lạc Nguyệt đã bắt đầu có những gánh hoa nhài vào sáng sớm và buổi tối. Mùi thơm của hoa nhài rất thanh nhã. Y thư ghi rằng dầu hoa lài dùng để làm dầu dưỡng da và tóc, không chỉ có thể dưỡng ẩm cho tóc khô và nhanh dài mà còn có tác dụng làm thơm da.
Trong viện của Phạm phủ, phán quan của Thẩm Hình Viện Thịnh Kinh, trong phòng ngủ, Phạm phu nhân Triệu thị đang ngồi trước gương, để nha hoàn phía sau nhẹ nhàng chải dầu thơm hoa nhài mới mua lên đuôi tóc.
Dầu thơm chải xuống ngọn tóc, mái tóc đen vốn bồng bềnh trở nên mượt mà, mềm mại như lụa. Triệu thị nhìn người trong gương, nàng nhìn thấy một người phụ nữ xinh đẹp với khuôn mặt như hoa đào, lông mày như lá liễu, vô cùng lộng lẫy và quyến rũ.
Nhưng nàng hơi nhíu mày, cẩn thận nhìn khuôn mặt, đưa tay sờ sờ eo mình, hỏi nha hoàn phía sau: "Thúy Nhi, gần đây ta béo lên một chút phải không?"
Nha hoàn mỉm cười trả lời: "Phu nhân hoa dung ngọc mạo, rất xinh đẹp."
Triệu thị lắc đầu: “Không, gần đây chắc chắn ta đã tăng cân rồi.”
Phạm Chính Liêm dạo này toàn đi sớm về muộn, khi Triệu thị hầu hạ hắn dùng bữa, nàng thường xuyên nhìn thấy Phạm Chính Liêm vẻ mặt lơ đãng, không tập trung. Triệu thị vẫn luôn lo lắng rằng khi Phạm Chính Liêm thành công trong sự nghiệp, tâm trí của hắn sẽ dần trôi đi nơi khác. Bây giờ Phạm Chính Liêm hành động bất thường, Triệu thị đương nhiên nghi ngờ.
Tuy nhiên, nàng đã cho người bí mật điều tra, không tìm ra manh mối nào về việc hắn có ngoại thất, sau khi nghĩ đi nghĩ lại, Triệu thị chỉ có thể nghi ngờ rằng Phạm Chính Liêm đã chán mình.
Nàng nhìn mặt trời ngoài cửa sổ, thở dài bực bội.
Thời tiết càng ngày càng nóng, y phục của nữ tử cũng càng ngày càng mỏng. Nàng đã thay một chiếc áo vải tơ màu vàng, trên vải mỏng có ánh sáng lung linh, khi bước đi trông giống như những gợn sóng dưới ánh mặt trời.
Chỉ là đẹp thì có đẹp, nhưng vải mỏng như vậy nếu không có một thân hình mảnh mai thì mặc lên trông sẽ rất béo.
Triệu thị vốn là người có vẻ đẹp đầy đặn, khi trời lạnh thì quần áo còn che bớt đi được, nhưng khi trời nóng bức, y phục cũng mỏng đi nhiều, nàng luôn không hài lòng với dáng người của mình.
Đúng vậy, Triệu thị cực kỳ nhạy cảm với vóc dáng của chính mình.
Có lẽ là do cha mẹ đã đặt tên cho nàng là “Phi Yến”, cái tên nghe thôi đã thấy vẻ nhẹ nhàng và duyên dáng. Hơn nữa, vị yêu cơ cùng tên còn nổi tiếng với thân hình mảnh mai đến mức có thể nhảy múa trong lòng bàn tay. Từ nhỏ đến lớn, cái tên này như một lời nguyền đẹp đẽ, nó luôn ràng buộc trong trái tim nàng.
Triệu thị rất xinh đẹp nhưng không biết có phải ông trời trêu ngươi, khi mà càng lớn tuổi thì nàng lại càng mập lên. Điều này vốn dĩ không gây tổn hại đến danh tiếng mỹ nhân của nàng, nhưng khi ghép với khuê danh “Phi Yến” thì vẫn luôn có cảm giác sai sai.
Triệu thị cũng tự cảm thấy khó chịu, nàng muốn người cũng như tên, cũng muốn thon thả yểu điệu, đáng tiếc hình hài này là do cha mẹ cho. Có một vài chuyện cũng rất tà môn, kì quái, dù nàng có ăn ít hay uống bao nhiêu thuốc đi chăng nữa thì tay chân cũng không bao giờ có thể mảnh khảnh như những cô nương trong tranh vẽ, giống như hoa mẫu đơn thì không bao giờ có thể trở thành hoa huệ.
Nhưng trượng phu của nàng, Phạm Chính Liêm, đã chán hoa mẫu đơn, và bây giờ hắn có vẻ quan tâm đến hoa huệ.
Triệu thị lạnh lùng nghĩ rằng, trên đời này, những yêu cầu với phụ nữ ngày càng nhiều, ngày càng khắt khe.
Nàng đang nghĩ lung tung, chợt nhớ đến chuyện cũ, liền gọi nha hoàn bên cạnh: “Đúng rồi, trước đây ta đã sai người đi mua 'Tiêm Tiêm' ở Nhân Tâm y quán, sao còn chưa mua được?”
Lần trước Đổng phu nhân đến trong phủ ngồi một lát, trong lúc trò chuyện, bà có nhắc đến ở Thịnh Kinh có một loại trà thảo dược có tác dụng giảm cân thần kì, đến nỗi ngay cả người bán thịt sau khi sử dụng cũng có thể trở thành Phan An. .
Chuyện này thật sự là nói nhảm, nhưng Đổng phu nhân nói một cách dứt khoát, hùng hồn, không có vẻ gì là nói dối. Hơn nữa, Triệu thị gần đây đang rảnh rỗi nên đã phái người đi điều tra ở cổng miếu phía đông thành. Quả nhiên có một nam tử dũng mãnh đang bán thịt.
Câu chuyện về Phan An thịt lợn thì ra là có thật.
Thấy vậy, Triệu thị rất vui mừng, ngay lập tức sai người đi mua trà thuốc.
Nha hoàn trả lời: “Người phụ trách mua bán trong phủ nói đại phu ở y quán lần nào cũng bảo hết hàng. Trong vòng 10 ngày qua hắn đã đến y quán hỏi bốn năm lần, lần nào cũng về tay không."
Triệu thị ngừng tay: “Đã đi bốn năm lần rồi sao?”
Nha hoàn gật đầu.
"Y quán này cũng kiêu căng gớm nhỉ." Triệu thị cảm thấy có chút không vui: "Nếu đã tới đó một lần, hẳn là biết nhà chúng ta là khách quý, nếu đổi sang người khác thức thời, hẳn là đã tự mình đưa đồ đến phủ. Họ thì hay rồi, chỉ là một y quán nhỏ nhoi mà để người của ta năm lần bảy lượt đến mời, thật không biết điều”.
Dừng một chút, Triệu thị lại hỏi: “Y quán này có ai chống lưng không?”
Nha hoàn lắc đầu: “Nô tì đã hỏi thăm rồi. Chủ y quán là một thương hộ bình thường, còn đại phu là nữ tử ngoại tỉnh mới đến Thịnh Kinh. Toàn bộ y quán chỉ có bốn người, trong đó có hai người là giúp việc.”
Triệu thị mỉa mai nói: “Quả nhiên, kẻ quê mùa nên mới không biết phép tắc như vậy”.
Mùa hè ngày dài, khiến người ta cũng cáu kỉnh, nàng ta ngưng cười, lạnh lùng nói: “Ngươi sai người đến y quán lần nữa, lấy danh thiếp của ta, nói với cô ta rằng ta cần dùng thuốc, lệnh cho cô ta trong vòng 3 ngày phải đưa thuốc tới."
"Dạ."
…
Khi danh thiếp của Phạm phủ đến nơi, thật không phải lúc thích hợp.
Hạ chí đã qua, ngày dài hơn, việc buôn bán chiếu trúc ở phố Tây đã sôi động. Nắng nóng cuồn cuộn trên đường phố, không ai dám ra ngoài vào buổi trưa, nhà nào cũng đóng cửa ở trong nhà, chờ đến khi trời mát.
Đỗ Trường Khanh mua đào tươi từ chợ hoa quả Quan Hương về, Ngân Tranh lấy nước giếng rửa sạch, vớt lên mát lạnh. Dùng dao cắt thành hai miếng, trông như cô gái với đôi má hồng tươi, cắn một miếng, vừa giòn vừa ngọt, ăn vào ngày nóng như thế này thật sảng khoái.
“ Thế nào, Lục đại phu?” Đỗ Trường Khanh lắc lắc chiếc quạt tre, đắc ý nhìn nàng: “Đào ở Thịnh Kinh của chúng ta có phải ngon hơn đào ở chỗ cô không?”
Cái này mà cũng muốn so sánh? Ngân Tranh không nhịn được trợn tròn mắt.
Lục Đồng mỉm cười.
Trên đỉnh Lạc Mai cũng có cây đào, nhưng đào rừng trên núi có vị chua và chát, kích thước nhỏ, thỉnh thoảng mới kết trái được một ít, quả thực khó ăn.
Vân Nương không bao giờ hái những quả đào đó, để trên cành vào mùa hè, thỉnh thoảng chim chóc sẽ đến ăn, nhưng số lượng không nhiều. Nếu là một quả đào ngọt ngào như thế này, đỉnh Lạc Mai có lẽ sẽ sôi động hơn.
A Thành từ bên ngoài đi vào, đưa một tờ giấy cho Lục Đồng: "Lục cô nương, Phạm gia lại mang đến danh thiếp, bảo rằng trong vòng ba ngày xin hãy gửi cho họ 'Tiêm Tiêm'."
Mấy ngày nay, người của Phạm phủ đều đến mua trà thảo dược, nhưng mấy ngày nay Tiêm Tiêm đã hết hàng, Lục Đồng cũng chưa làm mẻ trà thảo mộc mới. Cho nên Phạm gia thỉnh thoảng lại đến thúc giục, khiến người ta hoảng sợ.
Đỗ Trường Khanh từ trong miệng phun ra lõi đào, "Phốc" một tiếng, nheo mắt nhìn Lục Đồng, có chút nghi hoặc: "Lục đại phu, sao dạo này cô làm trà thảo dược chậm thế? Có phải là không có đủ tiền mua nguyên liệu không?"
Lục Đồng đưa tay nhận lấy danh thiếp, cất đi: "Trà thuốc đã chuẩn bị xong."
Điều này thực sự khiến mọi người không lường được, Đỗ Trường Khanh sửng sốt một lúc mới nói: "Vậy còn chờ gì nữa? A Thành, bảo bọn họ đến lấy nhanh đi!"
Lục Đồng ngắt lời hắn: "Chờ một chút."
"Lại làm sao thế?"
"Phạm phu nhân tựa hồ rất tức giận, chỉ giao trà thảo mộc thôi thì sợ đối phương khó mà nguôi giận."
Đỗ Trường Khanh trong mắt kinh ngạc, nhéo nhéo hạt đào: "Vậy thì phải làm sao? Cô còn định đích thân thỉnh tội, đến cửa bái phỏng người ta à?"
"Ý kiến hay đấy."
Đỗ Trường Khanh: "..."
Lục Đồng đứng lên: “Chúng ta nhất định phải thể hiện thành ý.”
…
Người của Triệu thị mất một canh giờ để gửi danh thiếp, nhưng thư trả lời từ Nhân Tâm y quán đã được gửi ngay lập tức.
Nha hoàn Thúy Nhi đứng trước mặt Triệu thị, thấp giọng nói: "...Đại phu ở y quán đang đợi ngoài cửa. Ngoài việc đưa thuốc ra, nàng ấy còn muốn gặp trực tiếp phu nhân. Có lẽ nàng ấy biết mình đã mạo phạm nên muốn gặp trực tiếp để xin lỗi."
Cầm trà trong tay, Triệu phu nhân càng cảm thấy khinh thường: “Bây giờ mới biết sợ.”
"Phu nhân có muốn gặp nàng ấy không?"
Triệu thị cau mày, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Để nàng ta đợi ở cửa một lát, rồi mời vào gặp ta.”
Lục Đồng và Ngân Tranh đợi ở cửa Phạm phủ khoảng một nén nhang, thì có một người hầu vội vàng chạy tới, dẫn họ vào nhà.
Chiêu phủ đầu lập uy này đủ rõ ràng, Lục Đồng cũng không nói nhiều, nàng cùng Ngân Tranh đi theo nha hoàn đi vào trong viện, bình tĩnh nhìn xung quanh.
Phạm phủ rất lớn.
Vốn tưởng rằng Kế phủ đã vô cùng rộng rãi, nhưng Phạm phủ lại sang trọng hơn nhiều. Suối nước, hòn non bộ, cây cối, đình lầu khắp nơi đều có thể nhìn thấy sự tinh xảo.
Ánh mắt Lục Đồng dừng lại ở một cây cảnh hồng ngọc trong vườn, sau đó cúi đầu, vẻ mặt không rõ biểu tình.
Theo thông tin mà Tào gia điều tra được, Phạm Chính Liêm, phán quan của Thẩm Hình viện, vốn xuất thân từ một gia đình quan lại nhỏ. Khoảng sáu bảy năm trước, hắn giữ chức tri huyện của huyện Nguyên An.
Phạm Chính Liêm đã làm tri huyện được ba năm, có được sự ủng hộ của người dân địa phương vì khả năng xử lý các vụ án xuất sắc và giải quyết một số vụ án bất công cũ. Thanh danh truyền đến tai thiên tử, Bệ hạ đã đặc biệt thăng chức cho Phạm Chính Liêm, điều hắn đến Thịnh Kinh.
Chỉ trong vòng vài năm, Phạm Chính Liêm đã từ một quan huyện nhỏ trở thành Hình bộ lang trung, sau đó lại lên chức Hình bộ thị lang, và hiện tại là một phán quan của Thẩm Hình Viện, cực kỳ vinh quang.
Quan trọng hơn, Phạm Chính Liêm có danh tiếng rất tốt, dân chúng đều nói rằng hắn “điều tra rõ ràng, thưởng phạt phân minh”, còn có tiếng thơm là “Phạm Thanh Thiên” nữa.
Có lẽ chính vì điều này, năm đó Lục Khiêm lên kinh để khiếu nại, hắn đã lập tức cầu cứu Phạm Chính Liêm.
Cầu một người “có oan tất điều tra” như Thanh Thiên lão gia, nghe qua thì không có bất cứ vấn đề gì. Huống chi, Lục Khiêm quanh năm đều ở huyện Trường Vũ, khi người dân gặp phải sự bất công, việc tìm đến quan gia chủ trì công đạo là điều đương nhiên.
Chỉ là…
Lục Đồng cụp mắt xuống. Tại sao một người thật sự thanh liêm lại có được một căn nhà lớn sang trọng như vậy? Ngay cả với mức lương hiện tại của Phạm Chính Liêm, việc nuôi được một căn nhà như vậy cũng không phải là điều dễ dàng.
Trừ khi phu nhân của Phạm Chính Liêm có của hồi môn dồi dào, nhưng gia thế của Triệu Phi Yến cũng không khác nhiều so với Phạm Chính Liêm trước khi hắn được thăng chức.
Phạm Chính Liêm chủ trì Ngục Hình Ti của Thịnh Kinh. Nếu ai đó hối lộ quan thì chẳng khác gì làm ầm ĩ vụ án lên.
Huống chi, với thế lực của Thái sư phủ, chỉ cần chào hỏi một câu, thậm chí không cần đưa tiền, người phía dưới sẽ xử lý ổn thỏa sự việc.
Đang lúc nàng đang suy nghĩ, nha hoàn dẫn đường dừng lại trước hoa sảnh nói: "Lục cô nương, chúng ta tới rồi."
Lục Đồng ngước mắt lên.
Ngày hè nóng nực, rèm trúc trong hoa đường được vén lên một nửa, một thiếu phụ xinh đẹp đang ngả lưng trên chiếc ghế dài bằng gỗ quý chạm khắc.
Người đẹp này mặc một chiếc váy dài tay có hoa văn bằng vải tơ màu tím hồng, khuôn mặt như một vầng trăng bạc và đôi môi như một bông sen đỏ, trên đầu cài một cây trâm bộ dao bằng vàng khảm phỉ thúy đỏ, rung rinh theo từng động tác của nàng, không biết có bao nhiêu xinh đẹp quyến rũ, khiến người ta mềm lòng.
Lục Đồng chợt nhận ra đây chính là thê tử của Phạm Chính Liêm, Triệu thị.
Nàng và Ngân Tranh bước tới, lễ phép cúi đầu chào Triệu thị: “Dân nữ Lục Đồng bái kiến phu nhân.”
Không ai trả lời.
Triệu thị cũng đang đánh giá Lục Đồng.
Nàng đã nghe nha hoàn của mình nói rằng đại phu ở Nhân Tâm y quán là một nữ tử, nhưng khi mới hay tin, Triệu thị cũng không coi trọng lắm.
Không có nhiều nữ tử hành nghề y, ngoại trừ các nữ y tại viện Hàn lâm y quán, hầu hết các nữ y trong các y quán bình dân và các tiệm thuốc đều là do gia đình túng thiếu, buộc phải bươn chải kiếm sống.
Nếu không thì đang yên đang lành, làm gì có người con gái nhà lành nào lại xuất đầu lộ diện, hạ mình hầu hạ người khác?
Triệu thị tưởng mình sẽ nhìn thấy một nữ tử lem luốc, rụt rè, nghèo nàn, ai ngờ sự thật không phải như vậy, khi Lục Đồng và Ngân Tranh đứng trước mặt mình, Triệu thị thực sự rất sốc.
Cô nương xinh đẹp bên trái đang cầm hộp thuốc trên tay. Nàng ấy là người giúp việc ở y quán, trông thông minh hơn nha hoàn Thúy Nhi một chút.
Về phần người bên phải...
Triệu thị cau mày.
Nữ tử này trẻ hơn nàng nghĩ rất nhiều. Nàng ta trông không quá mười bảy, mười tám tuổi, thân hình nhẹ nhàng, mái tóc đen được tết thành bím đôi, buông gọn gàng trước ngực. Không biết áo váy màu xanh nhạt nàng ta đang mặc được may rộng hơn một chút hay là do bản thân nữ tử này quá mảnh mai, khiến khuôn mặt càng thêm thanh tú, mong manh.
Nàng ta không đeo bất kỳ đồ trang sức nào, chỉ cài một ít hoa nhài tươi trên tóc. Hương thơm của hoa nhài khiến cô nương trở nên xinh đẹp và thanh lịch hơn. Không hiểu sao khiến người ta nhớ đến bài thơ...
Dung mạo băng sương, cốt cách ngọc,
Cạnh song cửa sổ nét ôn nhu.
Hương thơm trở về từ giấc mộng,
Trên tóc mỹ nhân hoa không tàn.
Là một mỹ nhân.
"Cô chính là nữ y của Nhân Tâm y quán?" Một lúc lâu sau, Triệu thị nói.
"Vâng, thưa phu nhân."
"Đứng lên đi."
Lúc này Lục Đồng và Ngân Tranh mới đứng lên.
Triệu thị nhìn chằm chằm vào Lục Đồng, vẻ mặt có chút khó coi.
Nàng vốn quen coi trọng ngoại hình, có thể cho phép người phụ nữ khác thông minh hơn mình, nhưng lại không vui khi thấy nữ tử đẹp hơn mình.
Nữ y này có sắc thái kiên định, lông mày mang theo vẻ nhàn nhã, mềm yếu. Đứng trong hoa đường, nếu không biết nàng ta là đại phu, người ta còn tưởng nàng là con gái nhà thư hương thế gia.
Còn thân hình mảnh mai của nàng ta...
Thật sự khiến người ta ghen tị.
Triệu thị đè nén trong lòng nỗi ghen tị, lạnh lùng nói: “Nghe nói ngươi muốn gặp ta.”
Lục Đồng duỗi tay, Ngân Tranh vội vàng đưa hộp thuốc ra, Lục Đồng mở hộp thuốc, lấy ra ba bình sứ trắng như tuyết, đưa cho nha hoàn của Triệu thị.
Nha hoàn đưa chiếc bình sứ cho Triệu thị xem. Trên chiếc bình sứ có vài cánh hoa lựu vẽ trên giấy màu hồng, đó là "Tiêm Tiêm".
“Gia nô của phu nhân trước đây đến mua trà thảo dược, nhưng trà sản xuất đợt trước đã bán hết. Dân nữ gần đây đang cải tiến đơn thuốc, chưa xác nhận được tác dụng của đơn thuốc, nên không dám tùy tiện đưa cho phu nhân, tránh làm tổn thương ngọc thể của phu nhân."
“Hiện tại Tiêm Tiêm đã cải tiến công thức, nhưng lại làm chậm trễ thời gian của phu nhân, dân nữ trong lòng không yên, liền chủ động đến phủ phân ưu với phu nhân.”
Triệu thị cau mày: “Phân ưu với ta sao?”
Lục Đồng ngẩng đầu nói: "Phu nhân sai người đến y quán mua Tiêm Tiêm, có phải là muốn giảm cân?"
“Vớ vẩn!” Triệu thị phủ nhận không cần suy nghĩ: “Bổn phu nhân khi nào lại thèm dùng loại trà thuốc không rõ nguồn gốc này?”
Lục Đồng im lặng.
Sắc mặt của Triệu thị có chút xấu xí.
Nàng vô cùng tự hào về gương mặt của mình, nhưng lại cực kỳ nhạy cảm với vóc dáng, lời nói của đại phu trước mặt chắc chắn là nhằm chọc vào chỗ đau của nàng. Làm sao có thể có sắc mặt tốt?
Nàng chưa kịp nói tiếp thì người trước mặt đã ấm áp nói: “ Không giấu gì phu nhân, mặc dù 'Tiêm Tiêm' khá nổi tiếng ở Thịnh Kinh và được những người đã sử dụng nó khen ngợi, nhưng thực ra tại Nhân Tâm y quán, thứ có thể giúp cơ thể thon gọn nhanh chóng hiệu quả nhất không phải là Tiêm Tiêm”.
Nghe vậy, Triệu phu nhân sửng sốt, vô thức hỏi: "Thế là cái gì?"
"Chính là cái này."
Lục Đồng vừa nói vừa lấy từ trong hộp thuốc ra một tấm vải dày.
Trên tấm vải hiện rõ từng mũi kim vàng.
Triệu thị bối rối: "Đây là gì?"
“ Dân nữ đã học cách dùng kim vàng châm cứu. Phu nhân muốn giảm cân, nếu chỉ dùng trà thảo dược thì cũng sẽ đạt được hiệu quả trong thời gian ngắn, nhưng chỉ trị được ngọn, không trị được gốc. Nếu châm cứu thêm thì sẽ mang lại kết quả gấp đôi. Châm cứu cũng có thể nuôi dưỡng làn da, làm thơm cơ thể và giữ gìn tuổi thanh xuân.”
“ Giữ gìn tuổi thanh xuân…” Trong mắt Triệu thị hiện lên một tia cảm xúc.
Trên đời có người phụ nữ nào mà không muốn tuổi thanh xuân của mình kéo dài mãi mãi, nữa là Triệu thị, người luôn coi trọng ngoại hình như mạng sống của mình. Nàng mỗi ngày đều lo lắng về chồng, sợ một khi không cảnh giác thì hắn sẽ bị đám yêu tinh bên ngoài dụ dỗ. Lời nói của Lục Đồng đã đánh thẳng vào tim nàng.
Nàng nhìn Lục Đồng: “ Cô nói thật chứ?”
Lục Đồng gật đầu: “không dám lừa gạt phu nhân.”
Triệu thị khịt mũi: “ có 10 lá gan thì ngươi cũng không dám.”
Nàng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt và bộ váy của Lục Đồng, không giấu được nhịp tim của mình. Nếu lời nữ y này nói là sự thật, nếu nàng có thể mảnh khảnh như nữ tử này, mặc bộ quần áo mỏng bằng vải sa, chẳng phải sẽ giống tiên nữ sao? Trái tim của phu quân cũng sẽ sớm quay về lại bên mình.
Nghĩ tới đây, Triệu thị cười ngọt ngào nói với Lục Đồng: “Đã như vậy, ta cho ngươi cơ hội châm cứu cho ta, nếu thật sự có hiệu quả, ta sẽ thưởng cho ngươi thật tốt. Nếu ngươi dám nói dối ta…"
Nụ cười trên mặt nàng chợt biến mất: “Nếu ngươi dám lừa dối phu nhân của phán quan Thẩm Hình Viện, ngươi có biết hậu quả sẽ ra sao không?”
Lục Đồng cung kính nói: “ Dân nữ không dám.”
Triệu thị có vẻ rất hài lòng với bộ dạng ngoan ngoãn của Lục Đồng, vừa định nói tiếp thì một nha hoàn đột nhiên từ bên ngoài đi tới báo cáo: “ Lão gia đã về rồi...”
Triệu thị tỏ vẻ kinh ngạc, không để ý đến Lục Đồng ở hoa sảnh, đứng dậy đi ra ngoài đón, đồng thời nói: “Sao hôm nay lại về sớm như vậy?”
Lục Đồng và Ngân Tranh đang đứng trong hoa sảnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng bước chân của ai đó đi ra ngoài cùng với lời chào của Triệu thị, cũng có người bước vào hoa sảnh.
Lục Đồng ngẩng đầu nhìn.
Hắn là một người đàn ông trung niên khoảng trên dưới bốn mươi tuổi. Hắn đội mũ quan, áo viên lĩnh, đi giày thêu viền vàng, dáng đi trông rất uy quyền. Hắn có lông mày rậm, bộ râu dày, ánh mắt khá đáng sợ.
Người này lẽ ra phải là một quan chức rất đàng hoàng, nhưng vóc dáng thấp bé và thân hình mập mạp khiến hắn ta trông giống như một con chồn bụng phệ trong bộ quan phục. Đứng cùng với những người xung quanh, không khác nào người đẹp và quái vật.
So với Triệu thị, hắn ta còn trông giống người cần uống trà thuốc giảm cân hơn.
Người đàn ông nhìn thấy Lục Đồng trong đại sảnh liền dừng lại nói: “Đây là…”
Lục Đồng chỉ liếc nhìn một cái, cúi đầu.
Phạm Chính Liêm.
Đây chính là người đã kết tội và tống Lục Khiêm vào ngục, Thanh Thiên đại lão gia được người dân ca tụng, phán quan của Thẩm Hình Viện, Phạm Chính Liêm.
Trên cầu Lạc Nguyệt đã bắt đầu có những gánh hoa nhài vào sáng sớm và buổi tối. Mùi thơm của hoa nhài rất thanh nhã. Y thư ghi rằng dầu hoa lài dùng để làm dầu dưỡng da và tóc, không chỉ có thể dưỡng ẩm cho tóc khô và nhanh dài mà còn có tác dụng làm thơm da.
Trong viện của Phạm phủ, phán quan của Thẩm Hình Viện Thịnh Kinh, trong phòng ngủ, Phạm phu nhân Triệu thị đang ngồi trước gương, để nha hoàn phía sau nhẹ nhàng chải dầu thơm hoa nhài mới mua lên đuôi tóc.
Dầu thơm chải xuống ngọn tóc, mái tóc đen vốn bồng bềnh trở nên mượt mà, mềm mại như lụa. Triệu thị nhìn người trong gương, nàng nhìn thấy một người phụ nữ xinh đẹp với khuôn mặt như hoa đào, lông mày như lá liễu, vô cùng lộng lẫy và quyến rũ.
Nhưng nàng hơi nhíu mày, cẩn thận nhìn khuôn mặt, đưa tay sờ sờ eo mình, hỏi nha hoàn phía sau: "Thúy Nhi, gần đây ta béo lên một chút phải không?"
Nha hoàn mỉm cười trả lời: "Phu nhân hoa dung ngọc mạo, rất xinh đẹp."
Triệu thị lắc đầu: “Không, gần đây chắc chắn ta đã tăng cân rồi.”
Phạm Chính Liêm dạo này toàn đi sớm về muộn, khi Triệu thị hầu hạ hắn dùng bữa, nàng thường xuyên nhìn thấy Phạm Chính Liêm vẻ mặt lơ đãng, không tập trung. Triệu thị vẫn luôn lo lắng rằng khi Phạm Chính Liêm thành công trong sự nghiệp, tâm trí của hắn sẽ dần trôi đi nơi khác. Bây giờ Phạm Chính Liêm hành động bất thường, Triệu thị đương nhiên nghi ngờ.
Tuy nhiên, nàng đã cho người bí mật điều tra, không tìm ra manh mối nào về việc hắn có ngoại thất, sau khi nghĩ đi nghĩ lại, Triệu thị chỉ có thể nghi ngờ rằng Phạm Chính Liêm đã chán mình.
Nàng nhìn mặt trời ngoài cửa sổ, thở dài bực bội.
Thời tiết càng ngày càng nóng, y phục của nữ tử cũng càng ngày càng mỏng. Nàng đã thay một chiếc áo vải tơ màu vàng, trên vải mỏng có ánh sáng lung linh, khi bước đi trông giống như những gợn sóng dưới ánh mặt trời.
Chỉ là đẹp thì có đẹp, nhưng vải mỏng như vậy nếu không có một thân hình mảnh mai thì mặc lên trông sẽ rất béo.
Triệu thị vốn là người có vẻ đẹp đầy đặn, khi trời lạnh thì quần áo còn che bớt đi được, nhưng khi trời nóng bức, y phục cũng mỏng đi nhiều, nàng luôn không hài lòng với dáng người của mình.
Đúng vậy, Triệu thị cực kỳ nhạy cảm với vóc dáng của chính mình.
Có lẽ là do cha mẹ đã đặt tên cho nàng là “Phi Yến”, cái tên nghe thôi đã thấy vẻ nhẹ nhàng và duyên dáng. Hơn nữa, vị yêu cơ cùng tên còn nổi tiếng với thân hình mảnh mai đến mức có thể nhảy múa trong lòng bàn tay. Từ nhỏ đến lớn, cái tên này như một lời nguyền đẹp đẽ, nó luôn ràng buộc trong trái tim nàng.
Triệu thị rất xinh đẹp nhưng không biết có phải ông trời trêu ngươi, khi mà càng lớn tuổi thì nàng lại càng mập lên. Điều này vốn dĩ không gây tổn hại đến danh tiếng mỹ nhân của nàng, nhưng khi ghép với khuê danh “Phi Yến” thì vẫn luôn có cảm giác sai sai.
Triệu thị cũng tự cảm thấy khó chịu, nàng muốn người cũng như tên, cũng muốn thon thả yểu điệu, đáng tiếc hình hài này là do cha mẹ cho. Có một vài chuyện cũng rất tà môn, kì quái, dù nàng có ăn ít hay uống bao nhiêu thuốc đi chăng nữa thì tay chân cũng không bao giờ có thể mảnh khảnh như những cô nương trong tranh vẽ, giống như hoa mẫu đơn thì không bao giờ có thể trở thành hoa huệ.
Nhưng trượng phu của nàng, Phạm Chính Liêm, đã chán hoa mẫu đơn, và bây giờ hắn có vẻ quan tâm đến hoa huệ.
Triệu thị lạnh lùng nghĩ rằng, trên đời này, những yêu cầu với phụ nữ ngày càng nhiều, ngày càng khắt khe.
Nàng đang nghĩ lung tung, chợt nhớ đến chuyện cũ, liền gọi nha hoàn bên cạnh: “Đúng rồi, trước đây ta đã sai người đi mua 'Tiêm Tiêm' ở Nhân Tâm y quán, sao còn chưa mua được?”
Lần trước Đổng phu nhân đến trong phủ ngồi một lát, trong lúc trò chuyện, bà có nhắc đến ở Thịnh Kinh có một loại trà thảo dược có tác dụng giảm cân thần kì, đến nỗi ngay cả người bán thịt sau khi sử dụng cũng có thể trở thành Phan An. .
Chuyện này thật sự là nói nhảm, nhưng Đổng phu nhân nói một cách dứt khoát, hùng hồn, không có vẻ gì là nói dối. Hơn nữa, Triệu thị gần đây đang rảnh rỗi nên đã phái người đi điều tra ở cổng miếu phía đông thành. Quả nhiên có một nam tử dũng mãnh đang bán thịt.
Câu chuyện về Phan An thịt lợn thì ra là có thật.
Thấy vậy, Triệu thị rất vui mừng, ngay lập tức sai người đi mua trà thuốc.
Nha hoàn trả lời: “Người phụ trách mua bán trong phủ nói đại phu ở y quán lần nào cũng bảo hết hàng. Trong vòng 10 ngày qua hắn đã đến y quán hỏi bốn năm lần, lần nào cũng về tay không."
Triệu thị ngừng tay: “Đã đi bốn năm lần rồi sao?”
Nha hoàn gật đầu.
"Y quán này cũng kiêu căng gớm nhỉ." Triệu thị cảm thấy có chút không vui: "Nếu đã tới đó một lần, hẳn là biết nhà chúng ta là khách quý, nếu đổi sang người khác thức thời, hẳn là đã tự mình đưa đồ đến phủ. Họ thì hay rồi, chỉ là một y quán nhỏ nhoi mà để người của ta năm lần bảy lượt đến mời, thật không biết điều”.
Dừng một chút, Triệu thị lại hỏi: “Y quán này có ai chống lưng không?”
Nha hoàn lắc đầu: “Nô tì đã hỏi thăm rồi. Chủ y quán là một thương hộ bình thường, còn đại phu là nữ tử ngoại tỉnh mới đến Thịnh Kinh. Toàn bộ y quán chỉ có bốn người, trong đó có hai người là giúp việc.”
Triệu thị mỉa mai nói: “Quả nhiên, kẻ quê mùa nên mới không biết phép tắc như vậy”.
Mùa hè ngày dài, khiến người ta cũng cáu kỉnh, nàng ta ngưng cười, lạnh lùng nói: “Ngươi sai người đến y quán lần nữa, lấy danh thiếp của ta, nói với cô ta rằng ta cần dùng thuốc, lệnh cho cô ta trong vòng 3 ngày phải đưa thuốc tới."
"Dạ."
…
Khi danh thiếp của Phạm phủ đến nơi, thật không phải lúc thích hợp.
Hạ chí đã qua, ngày dài hơn, việc buôn bán chiếu trúc ở phố Tây đã sôi động. Nắng nóng cuồn cuộn trên đường phố, không ai dám ra ngoài vào buổi trưa, nhà nào cũng đóng cửa ở trong nhà, chờ đến khi trời mát.
Đỗ Trường Khanh mua đào tươi từ chợ hoa quả Quan Hương về, Ngân Tranh lấy nước giếng rửa sạch, vớt lên mát lạnh. Dùng dao cắt thành hai miếng, trông như cô gái với đôi má hồng tươi, cắn một miếng, vừa giòn vừa ngọt, ăn vào ngày nóng như thế này thật sảng khoái.
“ Thế nào, Lục đại phu?” Đỗ Trường Khanh lắc lắc chiếc quạt tre, đắc ý nhìn nàng: “Đào ở Thịnh Kinh của chúng ta có phải ngon hơn đào ở chỗ cô không?”
Cái này mà cũng muốn so sánh? Ngân Tranh không nhịn được trợn tròn mắt.
Lục Đồng mỉm cười.
Trên đỉnh Lạc Mai cũng có cây đào, nhưng đào rừng trên núi có vị chua và chát, kích thước nhỏ, thỉnh thoảng mới kết trái được một ít, quả thực khó ăn.
Vân Nương không bao giờ hái những quả đào đó, để trên cành vào mùa hè, thỉnh thoảng chim chóc sẽ đến ăn, nhưng số lượng không nhiều. Nếu là một quả đào ngọt ngào như thế này, đỉnh Lạc Mai có lẽ sẽ sôi động hơn.
A Thành từ bên ngoài đi vào, đưa một tờ giấy cho Lục Đồng: "Lục cô nương, Phạm gia lại mang đến danh thiếp, bảo rằng trong vòng ba ngày xin hãy gửi cho họ 'Tiêm Tiêm'."
Mấy ngày nay, người của Phạm phủ đều đến mua trà thảo dược, nhưng mấy ngày nay Tiêm Tiêm đã hết hàng, Lục Đồng cũng chưa làm mẻ trà thảo mộc mới. Cho nên Phạm gia thỉnh thoảng lại đến thúc giục, khiến người ta hoảng sợ.
Đỗ Trường Khanh từ trong miệng phun ra lõi đào, "Phốc" một tiếng, nheo mắt nhìn Lục Đồng, có chút nghi hoặc: "Lục đại phu, sao dạo này cô làm trà thảo dược chậm thế? Có phải là không có đủ tiền mua nguyên liệu không?"
Lục Đồng đưa tay nhận lấy danh thiếp, cất đi: "Trà thuốc đã chuẩn bị xong."
Điều này thực sự khiến mọi người không lường được, Đỗ Trường Khanh sửng sốt một lúc mới nói: "Vậy còn chờ gì nữa? A Thành, bảo bọn họ đến lấy nhanh đi!"
Lục Đồng ngắt lời hắn: "Chờ một chút."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Lại làm sao thế?"
"Phạm phu nhân tựa hồ rất tức giận, chỉ giao trà thảo mộc thôi thì sợ đối phương khó mà nguôi giận."
Đỗ Trường Khanh trong mắt kinh ngạc, nhéo nhéo hạt đào: "Vậy thì phải làm sao? Cô còn định đích thân thỉnh tội, đến cửa bái phỏng người ta à?"
"Ý kiến hay đấy."
Đỗ Trường Khanh: "..."
Lục Đồng đứng lên: “Chúng ta nhất định phải thể hiện thành ý.”
…
Người của Triệu thị mất một canh giờ để gửi danh thiếp, nhưng thư trả lời từ Nhân Tâm y quán đã được gửi ngay lập tức.
Nha hoàn Thúy Nhi đứng trước mặt Triệu thị, thấp giọng nói: "...Đại phu ở y quán đang đợi ngoài cửa. Ngoài việc đưa thuốc ra, nàng ấy còn muốn gặp trực tiếp phu nhân. Có lẽ nàng ấy biết mình đã mạo phạm nên muốn gặp trực tiếp để xin lỗi."
Cầm trà trong tay, Triệu phu nhân càng cảm thấy khinh thường: “Bây giờ mới biết sợ.”
"Phu nhân có muốn gặp nàng ấy không?"
Triệu thị cau mày, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Để nàng ta đợi ở cửa một lát, rồi mời vào gặp ta.”
Lục Đồng và Ngân Tranh đợi ở cửa Phạm phủ khoảng một nén nhang, thì có một người hầu vội vàng chạy tới, dẫn họ vào nhà.
Chiêu phủ đầu lập uy này đủ rõ ràng, Lục Đồng cũng không nói nhiều, nàng cùng Ngân Tranh đi theo nha hoàn đi vào trong viện, bình tĩnh nhìn xung quanh.
Phạm phủ rất lớn.
Vốn tưởng rằng Kế phủ đã vô cùng rộng rãi, nhưng Phạm phủ lại sang trọng hơn nhiều. Suối nước, hòn non bộ, cây cối, đình lầu khắp nơi đều có thể nhìn thấy sự tinh xảo.
Ánh mắt Lục Đồng dừng lại ở một cây cảnh hồng ngọc trong vườn, sau đó cúi đầu, vẻ mặt không rõ biểu tình.
Theo thông tin mà Tào gia điều tra được, Phạm Chính Liêm, phán quan của Thẩm Hình viện, vốn xuất thân từ một gia đình quan lại nhỏ. Khoảng sáu bảy năm trước, hắn giữ chức tri huyện của huyện Nguyên An.
Phạm Chính Liêm đã làm tri huyện được ba năm, có được sự ủng hộ của người dân địa phương vì khả năng xử lý các vụ án xuất sắc và giải quyết một số vụ án bất công cũ. Thanh danh truyền đến tai thiên tử, Bệ hạ đã đặc biệt thăng chức cho Phạm Chính Liêm, điều hắn đến Thịnh Kinh.
Chỉ trong vòng vài năm, Phạm Chính Liêm đã từ một quan huyện nhỏ trở thành Hình bộ lang trung, sau đó lại lên chức Hình bộ thị lang, và hiện tại là một phán quan của Thẩm Hình Viện, cực kỳ vinh quang.
Quan trọng hơn, Phạm Chính Liêm có danh tiếng rất tốt, dân chúng đều nói rằng hắn “điều tra rõ ràng, thưởng phạt phân minh”, còn có tiếng thơm là “Phạm Thanh Thiên” nữa.
Có lẽ chính vì điều này, năm đó Lục Khiêm lên kinh để khiếu nại, hắn đã lập tức cầu cứu Phạm Chính Liêm.
Cầu một người “có oan tất điều tra” như Thanh Thiên lão gia, nghe qua thì không có bất cứ vấn đề gì. Huống chi, Lục Khiêm quanh năm đều ở huyện Trường Vũ, khi người dân gặp phải sự bất công, việc tìm đến quan gia chủ trì công đạo là điều đương nhiên.
Chỉ là…
Lục Đồng cụp mắt xuống. Tại sao một người thật sự thanh liêm lại có được một căn nhà lớn sang trọng như vậy? Ngay cả với mức lương hiện tại của Phạm Chính Liêm, việc nuôi được một căn nhà như vậy cũng không phải là điều dễ dàng.
Trừ khi phu nhân của Phạm Chính Liêm có của hồi môn dồi dào, nhưng gia thế của Triệu Phi Yến cũng không khác nhiều so với Phạm Chính Liêm trước khi hắn được thăng chức.
Phạm Chính Liêm chủ trì Ngục Hình Ti của Thịnh Kinh. Nếu ai đó hối lộ quan thì chẳng khác gì làm ầm ĩ vụ án lên.
Huống chi, với thế lực của Thái sư phủ, chỉ cần chào hỏi một câu, thậm chí không cần đưa tiền, người phía dưới sẽ xử lý ổn thỏa sự việc.
Đang lúc nàng đang suy nghĩ, nha hoàn dẫn đường dừng lại trước hoa sảnh nói: "Lục cô nương, chúng ta tới rồi."
Lục Đồng ngước mắt lên.
Ngày hè nóng nực, rèm trúc trong hoa đường được vén lên một nửa, một thiếu phụ xinh đẹp đang ngả lưng trên chiếc ghế dài bằng gỗ quý chạm khắc.
Người đẹp này mặc một chiếc váy dài tay có hoa văn bằng vải tơ màu tím hồng, khuôn mặt như một vầng trăng bạc và đôi môi như một bông sen đỏ, trên đầu cài một cây trâm bộ dao bằng vàng khảm phỉ thúy đỏ, rung rinh theo từng động tác của nàng, không biết có bao nhiêu xinh đẹp quyến rũ, khiến người ta mềm lòng.
Lục Đồng chợt nhận ra đây chính là thê tử của Phạm Chính Liêm, Triệu thị.
Nàng và Ngân Tranh bước tới, lễ phép cúi đầu chào Triệu thị: “Dân nữ Lục Đồng bái kiến phu nhân.”
Không ai trả lời.
Triệu thị cũng đang đánh giá Lục Đồng.
Nàng đã nghe nha hoàn của mình nói rằng đại phu ở Nhân Tâm y quán là một nữ tử, nhưng khi mới hay tin, Triệu thị cũng không coi trọng lắm.
Không có nhiều nữ tử hành nghề y, ngoại trừ các nữ y tại viện Hàn lâm y quán, hầu hết các nữ y trong các y quán bình dân và các tiệm thuốc đều là do gia đình túng thiếu, buộc phải bươn chải kiếm sống.
Nếu không thì đang yên đang lành, làm gì có người con gái nhà lành nào lại xuất đầu lộ diện, hạ mình hầu hạ người khác?
Triệu thị tưởng mình sẽ nhìn thấy một nữ tử lem luốc, rụt rè, nghèo nàn, ai ngờ sự thật không phải như vậy, khi Lục Đồng và Ngân Tranh đứng trước mặt mình, Triệu thị thực sự rất sốc.
Cô nương xinh đẹp bên trái đang cầm hộp thuốc trên tay. Nàng ấy là người giúp việc ở y quán, trông thông minh hơn nha hoàn Thúy Nhi một chút.
Về phần người bên phải...
Triệu thị cau mày.
Nữ tử này trẻ hơn nàng nghĩ rất nhiều. Nàng ta trông không quá mười bảy, mười tám tuổi, thân hình nhẹ nhàng, mái tóc đen được tết thành bím đôi, buông gọn gàng trước ngực. Không biết áo váy màu xanh nhạt nàng ta đang mặc được may rộng hơn một chút hay là do bản thân nữ tử này quá mảnh mai, khiến khuôn mặt càng thêm thanh tú, mong manh.
Nàng ta không đeo bất kỳ đồ trang sức nào, chỉ cài một ít hoa nhài tươi trên tóc. Hương thơm của hoa nhài khiến cô nương trở nên xinh đẹp và thanh lịch hơn. Không hiểu sao khiến người ta nhớ đến bài thơ...
Dung mạo băng sương, cốt cách ngọc,
Cạnh song cửa sổ nét ôn nhu.
Hương thơm trở về từ giấc mộng,
Trên tóc mỹ nhân hoa không tàn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Là một mỹ nhân.
"Cô chính là nữ y của Nhân Tâm y quán?" Một lúc lâu sau, Triệu thị nói.
"Vâng, thưa phu nhân."
"Đứng lên đi."
Lúc này Lục Đồng và Ngân Tranh mới đứng lên.
Triệu thị nhìn chằm chằm vào Lục Đồng, vẻ mặt có chút khó coi.
Nàng vốn quen coi trọng ngoại hình, có thể cho phép người phụ nữ khác thông minh hơn mình, nhưng lại không vui khi thấy nữ tử đẹp hơn mình.
Nữ y này có sắc thái kiên định, lông mày mang theo vẻ nhàn nhã, mềm yếu. Đứng trong hoa đường, nếu không biết nàng ta là đại phu, người ta còn tưởng nàng là con gái nhà thư hương thế gia.
Còn thân hình mảnh mai của nàng ta...
Thật sự khiến người ta ghen tị.
Triệu thị đè nén trong lòng nỗi ghen tị, lạnh lùng nói: “Nghe nói ngươi muốn gặp ta.”
Lục Đồng duỗi tay, Ngân Tranh vội vàng đưa hộp thuốc ra, Lục Đồng mở hộp thuốc, lấy ra ba bình sứ trắng như tuyết, đưa cho nha hoàn của Triệu thị.
Nha hoàn đưa chiếc bình sứ cho Triệu thị xem. Trên chiếc bình sứ có vài cánh hoa lựu vẽ trên giấy màu hồng, đó là "Tiêm Tiêm".
“Gia nô của phu nhân trước đây đến mua trà thảo dược, nhưng trà sản xuất đợt trước đã bán hết. Dân nữ gần đây đang cải tiến đơn thuốc, chưa xác nhận được tác dụng của đơn thuốc, nên không dám tùy tiện đưa cho phu nhân, tránh làm tổn thương ngọc thể của phu nhân."
“Hiện tại Tiêm Tiêm đã cải tiến công thức, nhưng lại làm chậm trễ thời gian của phu nhân, dân nữ trong lòng không yên, liền chủ động đến phủ phân ưu với phu nhân.”
Triệu thị cau mày: “Phân ưu với ta sao?”
Lục Đồng ngẩng đầu nói: "Phu nhân sai người đến y quán mua Tiêm Tiêm, có phải là muốn giảm cân?"
“Vớ vẩn!” Triệu thị phủ nhận không cần suy nghĩ: “Bổn phu nhân khi nào lại thèm dùng loại trà thuốc không rõ nguồn gốc này?”
Lục Đồng im lặng.
Sắc mặt của Triệu thị có chút xấu xí.
Nàng vô cùng tự hào về gương mặt của mình, nhưng lại cực kỳ nhạy cảm với vóc dáng, lời nói của đại phu trước mặt chắc chắn là nhằm chọc vào chỗ đau của nàng. Làm sao có thể có sắc mặt tốt?
Nàng chưa kịp nói tiếp thì người trước mặt đã ấm áp nói: “ Không giấu gì phu nhân, mặc dù 'Tiêm Tiêm' khá nổi tiếng ở Thịnh Kinh và được những người đã sử dụng nó khen ngợi, nhưng thực ra tại Nhân Tâm y quán, thứ có thể giúp cơ thể thon gọn nhanh chóng hiệu quả nhất không phải là Tiêm Tiêm”.
Nghe vậy, Triệu phu nhân sửng sốt, vô thức hỏi: "Thế là cái gì?"
"Chính là cái này."
Lục Đồng vừa nói vừa lấy từ trong hộp thuốc ra một tấm vải dày.
Trên tấm vải hiện rõ từng mũi kim vàng.
Triệu thị bối rối: "Đây là gì?"
“ Dân nữ đã học cách dùng kim vàng châm cứu. Phu nhân muốn giảm cân, nếu chỉ dùng trà thảo dược thì cũng sẽ đạt được hiệu quả trong thời gian ngắn, nhưng chỉ trị được ngọn, không trị được gốc. Nếu châm cứu thêm thì sẽ mang lại kết quả gấp đôi. Châm cứu cũng có thể nuôi dưỡng làn da, làm thơm cơ thể và giữ gìn tuổi thanh xuân.”
“ Giữ gìn tuổi thanh xuân…” Trong mắt Triệu thị hiện lên một tia cảm xúc.
Trên đời có người phụ nữ nào mà không muốn tuổi thanh xuân của mình kéo dài mãi mãi, nữa là Triệu thị, người luôn coi trọng ngoại hình như mạng sống của mình. Nàng mỗi ngày đều lo lắng về chồng, sợ một khi không cảnh giác thì hắn sẽ bị đám yêu tinh bên ngoài dụ dỗ. Lời nói của Lục Đồng đã đánh thẳng vào tim nàng.
Nàng nhìn Lục Đồng: “ Cô nói thật chứ?”
Lục Đồng gật đầu: “không dám lừa gạt phu nhân.”
Triệu thị khịt mũi: “ có 10 lá gan thì ngươi cũng không dám.”
Nàng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt và bộ váy của Lục Đồng, không giấu được nhịp tim của mình. Nếu lời nữ y này nói là sự thật, nếu nàng có thể mảnh khảnh như nữ tử này, mặc bộ quần áo mỏng bằng vải sa, chẳng phải sẽ giống tiên nữ sao? Trái tim của phu quân cũng sẽ sớm quay về lại bên mình.
Nghĩ tới đây, Triệu thị cười ngọt ngào nói với Lục Đồng: “Đã như vậy, ta cho ngươi cơ hội châm cứu cho ta, nếu thật sự có hiệu quả, ta sẽ thưởng cho ngươi thật tốt. Nếu ngươi dám nói dối ta…"
Nụ cười trên mặt nàng chợt biến mất: “Nếu ngươi dám lừa dối phu nhân của phán quan Thẩm Hình Viện, ngươi có biết hậu quả sẽ ra sao không?”
Lục Đồng cung kính nói: “ Dân nữ không dám.”
Triệu thị có vẻ rất hài lòng với bộ dạng ngoan ngoãn của Lục Đồng, vừa định nói tiếp thì một nha hoàn đột nhiên từ bên ngoài đi tới báo cáo: “ Lão gia đã về rồi...”
Triệu thị tỏ vẻ kinh ngạc, không để ý đến Lục Đồng ở hoa sảnh, đứng dậy đi ra ngoài đón, đồng thời nói: “Sao hôm nay lại về sớm như vậy?”
Lục Đồng và Ngân Tranh đang đứng trong hoa sảnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng bước chân của ai đó đi ra ngoài cùng với lời chào của Triệu thị, cũng có người bước vào hoa sảnh.
Lục Đồng ngẩng đầu nhìn.
Hắn là một người đàn ông trung niên khoảng trên dưới bốn mươi tuổi. Hắn đội mũ quan, áo viên lĩnh, đi giày thêu viền vàng, dáng đi trông rất uy quyền. Hắn có lông mày rậm, bộ râu dày, ánh mắt khá đáng sợ.
Người này lẽ ra phải là một quan chức rất đàng hoàng, nhưng vóc dáng thấp bé và thân hình mập mạp khiến hắn ta trông giống như một con chồn bụng phệ trong bộ quan phục. Đứng cùng với những người xung quanh, không khác nào người đẹp và quái vật.
So với Triệu thị, hắn ta còn trông giống người cần uống trà thuốc giảm cân hơn.
Người đàn ông nhìn thấy Lục Đồng trong đại sảnh liền dừng lại nói: “Đây là…”
Lục Đồng chỉ liếc nhìn một cái, cúi đầu.
Phạm Chính Liêm.
Đây chính là người đã kết tội và tống Lục Khiêm vào ngục, Thanh Thiên đại lão gia được người dân ca tụng, phán quan của Thẩm Hình Viện, Phạm Chính Liêm.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro