Thư Sinh
Thiên Sơn Trà Khách
2024-11-15 19:43:49
Lục Đồng không biết những chuyện phát sinh ở Phạm phủ.
Sáng sớm, ngay sau khi Nhân Tâm y quán mở cửa, một khách hàng đã đến quán.
Hắn là một người đàn ông trung niên quấn khăn, mặc áo khoác vải cũ đã bạc màu, đi giày vải đen lấm bùn.
Nho sinh vẻ mặt bối rối, sắc mặt tái nhợt, không biết có phải là đã đã chạy tới đây hay không, còn thở hổn hển.
Ngân Tranh đang quét dọn ở cửa, thấy thế, đặt chổi xuống hỏi: "Công tử muốn mua thuốc sao?"
Lục Đồng liếc nhìn người này, thấy nét mặt của hắn có chút quen thuộc, còn chưa kịp nói chuyện thì nho sinh đã bước vào, xuyên qua bàn nắm lấy tay áo của Lục Đồng, buồn bã cầu xin: "Đại phu, mẹ ta đột nhiên phát bệnh, từ hôm qua đã không ăn được gì, bây giờ lại không nói được. Xin cô từ bi cứu mạng mẹ ta với!
Vừa nói, hắn vừa rơi nước mắt.
Đỗ Trường Khanh lúc này còn chưa tới, trong cửa hàng ngoại trừ Lục Đồng ra, chỉ có A Thành cùng Ngân Tranh. Ngân Tranh có chút do dự, dù sao đối phương cũng là một người xa lạ, dù sao Lục Đồng cũng chỉ là một cô nương nhỏ tuổi, nếu một mình đi khám sẽ rất nguy hiểm.
A Thành ở một bên nhìn rõ khuôn mặt nho sinh, sau đó sửng sốt, nhỏ giọng nói: "Đây không phải là Ngô đại ca sao?"
Lục Đồng quay người hỏi: "A Thành quen sao?"
Cậu bé gãi đầu nói: "Là Ngô đại ca ở quán cá tươi chỗ cổng miếu phố Tây, Hồ viên ngoại hay nhắc tới.” Trẻ nhỏ tốt bụng, không khỏi xót xa khi nhìn thấy bộ dạng khốn khổ của Nho sinh, giúp hắn cầu xin Lục Đồng: “Lục đại phu, tỷ đi xem thử đi, lúc chủ tiệm đến ta sẽ nói giúp cho tỷ.”
Nho sĩ đứng ở cửa muốn vào mà không dám vào, hắn đỏ hoe mắt cầu xin nàng: "Đại phu…"
Lục Đồng không nói gì, đi vào trong sân nhỏ, tìm hộp thuốc đeo lên lưng, bảo Ngân Tranh đi theo hắn ra ngoài, nói: "Đi thôi."
Nho sinh sửng sốt, lập tức dẫn đường, trong lòng tràn đầy cảm kích. Ngân Tranh đi theo phía sau, thấp giọng nhắc nhở: "Cô nương, không bằng để Đỗ chủ tiệm đi cùng sẽ tốt hơn?"
Lục Đồng đến Nhân Tâm y quán đã lâu, ngoại trừ đến nhà khám bệnh cho Đổng thiếu gia thì hầu hết vẫn là khám bệnh ở y quán. Đỗ Trường Khanh chưa bao giờ để nàng đi ra ngoài khám một mình, nói rằng hai cô nương trẻ tuổi mới đến Thịnh Kinh chưa lâu, chưa quen với nơi này, sợ bị khi dễ.
Ngân Tranh lo lắng cũng có lý, nhưng Lục Đồng chỉ lắc đầu: "Không sao."
Nàng nhìn chằm chằm vào bóng lưng vội vã trước mặt của Ngô Hữu Tài, nhớ lại mình đã từng nhìn gặp người đàn ông này trước đây.
Khoảng vài tháng trước, không lâu sau khi xuân thủy sinh được tung ra thị trường, một Nho sinh đã đến Nhân Tâm y quán, từ trong chiếc túi cũ sờn lấy ra mấy lượng bạc mua một gói xuân thủy sinh.
Trà thảo dược đối với hắn chắc chắn không hề rẻ, hắn do dự hồi lâu trước cửa tiệm, nhưng cuối cùng vẫn nghiến răng mua, khiến Lục Đồng vô cùng ấn tượng với hắn.
Nho sinh dẫn đường nói: "Đại phu, ta tên là Ngô Hữu Tài, ở quán cá tươi trước cổng miếu trên phố Tây. Đêm qua mẹ ta nói bà không khỏe, cổ họng có đờm, ta đã xoa bóp và cho bà uống nước. Sáng nay khi thức dậy thì bà lại không nuốt nổi cơm, cũng không uống được nước. Ta biết mời cô đến khám bệnh là không đúng với quy củ, nhưng trên phố tây chỉ có mỗi y quán của cô là mở cửa, nên ta thực sự không còn lựa chọn nào khác."
Hắn tuy trông hốc hác tiều tụy nhưng giọng điệu vẫn có trật tự, vẫn nhớ xin lỗi Lục Đồng, xem ra là một người lịch sự.
Lục Đồng ôn tồn trả lời: "Không thành vấn đề."
Nàng biết Ngô Hữu Tài không nói dối.
Sau khi Xuân Thủy Sinh bị thu làm quan dược, không biết vì lý do gì mà trong khoảng thời gian này Hạnh Lâm Đường không mở cửa. Ngô Hữu Tài muốn tìm đại phu ở phố Tây, nhưng cũng chỉ tìm được nàng.
Người ta gọi là khi cấp cứu thì đại phu nào cũng được, không kể đến việc cũng không có lựa chọn nào khác.
Ngô Hữu Tài lo lắng, bước đi loạng choạng còn xém vấp ngã vài lần. Khi đến cuối phố Tây, hắn đi vòng qua lối vào của ngôi miếu và dẫn hai người vào một dãy hàng cá tươi.
Dãy hàng bán cá có mấy chục sạp cá, tất cả đều nồng nặc mùi tanh, sau khi đi qua sạp cá cuối cùng, một túp lều tranh hiện ra trước mặt Lục Đồng.
Ngôi nhà tuy cũ kỹ và tồi tàn nhưng đã được dọn dẹp rất sạch sẽ. Trong sân có hàng rào bao quanh, có hai ba con gà thả trong sân, đang cúi đầu mổ hạt cỏ, thấy có khách đến, chúng vỗ cánh bỏ chạy sang một bên.
Ngô Hữu Tài không để ý tới hai người Lục Đồng phía sau, lao vào phòng, hô lớn: "Mẹ!"
Lục Đồng và Ngân Tranh theo sau hắn đi vào.
Trong ngôi nhà đơn sơ có nhiều thứ linh tinh, một nồi đất đặt trước cửa nhà, phía trên có một gói thuốc, nước thuốc màu nâu sẫm bên trong nồi đã nguội lạnh.
Trên chiếc ghế dài cạnh cửa sổ, một nửa chiếc chăn bông mỏng đã rơi xuống đất, Ngô Hữu Tài nhặt lên, dém chăn thật chặt cho người trên ghế. Lục Đồng nhìn kỹ hơn thì thấy một bà lão nhắm mắt nằm giữa giường, gầy như que củi, nước da xám xịt, vô hồn như một thân cây khô.
Ngô Hữu Tài nghẹn ngào nói: "Lục đại phu, đây là mẹ ta, xin hãy cứu bà ấy!"
Lục Đồng đưa tay bắt mạch cho phụ nhân, trong lòng như thắt lại.
Người này đã dầu cạn đèn tắt.
"Lục đại phu, mẹ ta..."
Lục Đồng để hộp thuốc xuống: "Đừng nói chuyện, mở cửa sổ ra, đem đèn dầu lại gần đây, huynh tránh xa ra một chút."
Ngô Hữu Tài không dám lên tiếng, đặt cây đèn dầu trước giường, đứng xa xa trong góc.
Lục Đồng gọi Ngân Tranh tới, giúp nàng đỡ phụ nhân dậy, cạy miệng đổ một ít nước nóng ấm vào. Sau khi đổ chưa đầy nửa bát, phụ nhân ho hai tiếng, dường như đã tỉnh dậy, Ngô Hữu Tài liền lộ vẻ vui mừng.
Lục Đồng mở hộp thuốc, lấy chiếc kim vàng từ trong bao ra, ngồi trước ghế dài cẩn thận châm cứu cho bà lão.
Thời gian không ngừng trôi, nhưng trong mắt Ngô Hữu Tài, động tác của Lục Đồng lại có vẻ rất chậm.
Nho sinh đứng xa xa, hai tay nắm chặt, đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào động tác của Lục Đồng, mồ hôi lăn trên trán.
Không biết qua bao lâu, cho đến khi ánh nắng ngoài sân trải dài từ trước nhà ra sau nhà, tiếng ve sầu ríu rít trên cây càng lúc càng lớn, Lục Đồng thu tay lại, rút ra chiếc kim vàng cuối cùng.
Sắc mặt của bà lão trên ghế dài khá lên một chút, mi mắt có chút động đậy, dường như sắp tỉnh lại.
"Mẹ..."
Vẻ mặt Ngô Hữu Tài vừa buồn vừa vui, chạy đến trước ghế dài vừa lau nước mắt vừa gọi mẹ.
Trong đầu hắn ngổn ngang suy nghĩ, vốn tưởng rằng mẫu thân hôm nay sẽ lành ít dữ nhiều, không ngờ có thể sống sót từ tuyệt cảnh. Điều hạnh phúc nhất trên đời có lẽ chính là tưởng mất mà tìm lại được.
Phía sau lưng là tiếng rên rỉ của phụ nhân và tiếng nức nở của Ngô Hữu Tài, Lục Đồng đứng dậy, để không gian cảm động đẫm nước mắt này cho mẫu tử ở phía sau.
Trái tim Ngân Tranh như thắt lại. Lúc này, nàng cuối cùng cũng buông lỏng, thở phào nhẹ nhõm, vừa giúp Lục Đồng thu dọn hòm thuốc trên bàn, vừa cười nói: “Hôm nay thật nguy hiểm quá, cũng may cô nương có y thuật cao minh, cứu sống được người ta. Nếu không cứ tình hình này, người ta nhìn cũng thấy đau lòng.”
Nhìn mẫu tử họ sát cánh bên nhau, đấu tranh giành lấy sự sống luôn khiến người ta cảm thông.
Lục Đồng cũng có chút cảm động, sau khi thu dọn hộp thuốc, đang định quay người lại, ánh mắt lướt qua một nơi, đột nhiên giật mình.
Có rất nhiều sách chất đống trong góc.
Căn nhà vô cùng tồi tàn, có thể nói chỉ có bốn bức tường, ngoài một chiếc ghế dài, một chiếc bàn nứt nẻ và hai chiếc ghế gỗ đã bị khập khiễng, chỉ còn lại đống nồi niêu xoong chảo. Những thứ lặt vặt đó cũng cũ kỹ, rỉ sét. Nếu Đỗ Trường Khanh nhìn thấy, hắn nhất định sẽ vứt chúng đi như rác rưởi.
Tuy nhiên, trong ngôi nhà tồi tàn trống trải như vậy, mọi ngóc ngách đều chứa đầy sách. Từng chồng sách xếp chồng lên nhau trông như một ngọn núi cao.
Thư sinh...
Lục Đồng nhìn chằm chằm vào núi sách trong góc với vẻ mặt kỳ lạ.
Đây là nhà của một thư sinh.
Nàng ngẩn ra, không nhận ra Ngô Hữu Tài đang bước tới, cho đến khi giọng nói của nho sinh đánh gãy dòng suy nghĩ: "Lục đại phu?"
Lục Đồng ngước mắt lên, thấy Ngô Hữu Tài đang đứng trước mặt, trong mắt hắn có chút lo lắng.
Lục Đồng quay lại thì thấy bà lão đã hoàn toàn tỉnh lại, nhưng vẫn còn choáng váng, trông vẫn rất yếu đuối, Ngân Tranh đang rót nước cho bà uống.
Nàng thu hồi ánh mắt, nói với Ngô Hữu Tài: "Ra ngoài rồi nói."
Ngôi nhà này rất nhỏ, vừa bước ra ngoài đã thấy sáng sủa hơn rất nhiều. Đàn gà không hề biết rằng chủ nhân của chúng vừa trải qua một trận thập tử nhất sinh, đang ung dung ngồi phơi nắng trên đống cỏ khô.
Ngô Hữu Tài nhìn Lục Đồng, nửa cảm kích nửa do dự: "Lục đại phu…"
"Huynh muốn hỏi về bệnh tình của mẫu thân?"
"Đúng."
Lục Đồng im lặng một lát rồi mới nói: "Mẫu thân huynh bệnh rất nặng, mạch tượng yếu ớt, trước đây huynh cũng đã nhờ các đại phu khác đến khám rồi, chắc hẳn cũng biết, chỉ đang gắng gượng qua ngày thôi."
Nàng không lừa dối Ngô Hữu Tài. Sự an ủi vô vọng này cuối cùng sẽ chỉ khiến đối phương thêm đau đớn.
Nói dối rốt cuộc không thể thay đổi được sự thật.
Ngô Hữu Tài vui mừng chưa được bao lâu, lập tức hai mắt lại đỏ lên, nước mắt lại rơi xuống: "Lục đại phu cũng không có cách nào sao?"
Lục Đồng lắc đầu.
Nàng chỉ là một đại phu, không phải là thần tiên. Hơn nữa, cứu người cũng không phải là sở trường của nàng.
"Bà ấy còn nhiều nhất là ba tháng." Lục Đồng nói: "Hiếu kình bà ấy thật tốt nhé."
Ngô Hữu Tài đứng đó một lúc lâu mới lau nước mắt và đáp lại một tiếng.
Lục Đồng trở về nhà viết mấy đơn thuốc đưa Ngô Hữu Tài bốc thuốc cho mẹ uống . Mặc dù những loại thuốc này không thể chữa khỏi bệnh nhưng chúng có thể khiến bà cảm thấy dễ chịu hơn trong vài tháng còn lại.
Trước khi rời đi, Lục Đồng bảo Ngân Tranh bí mật để lại phí khám bệnh mà Ngô Hữu Tài đã trả lên bàn.
Quầy bán cá có mùi tanh dần dần cách xa phía sau. Ngân Tranh và Lục Đồng im lặng suốt chặng đường quay lại y quán, Đỗ Trường Khanh đang dựa vào ghế ăn chà là đen, thấy hai người quay lại, hắn lập tức đứng dậy khỏi ghế.
Hôm nay Đỗ Trường Khanh tới y quán, nhìn thấy Lục Đồng và Ngân Tranh không có ở đó, hắn cho rằng hai người này không muốn làm việc nữa, đã thu dọn hành lý, rời đi trong đêm. Sau khi A Thành giải thích toàn bộ câu chuyện, hắn mới thôi không đi báo quan.
Hắn hỏi Lục Đồng: "A Thành nói cô đến gặp mẹ Ngô Tú Tài để chữa bệnh. Thế nào? Bà ấy không sao chứ?"
Ngân Tranh trả lời: "Tình hình lúc đó khá nguy cấp. Cô nương đã cứu được người rồi, nhưng mà..."
Nhưng mà, người mắc bệnh nan y, cuối cùng vẫn phải đếm từng ngày cho đến khi chết.
Nghe Ngân Tranh nói xong, Đỗ Trường Khanh cũng thở dài, trong mắt lộ ra vẻ lo lắng.
Lục Đồng thấy hắn như vậy hỏi: "Huynh biết Ngô Hữu Tài sao?"
"Người ở phố Tây thì đều biết," Đỗ Trường Khanh xua tay, "Ngô Tú Tài ở hàng cá trên phố Tây nổi tiếng là người con hiếu thảo."
Lục Đồng suy nghĩ một chút rồi nói: "Ta thấy trong nhà hắn có rất nhiều sách, là định tham gia thi cử à?"
"Gì mà định tham gia khoa cử chứ, khoa thi nào hắn cũng đi thi." Đỗ Trường Khanh nói về Ngô Hữu Tài, cũng không biết là tiếc hận hay là cái gì khác. "Đáng tiếc hắn xui xẻo. Mọi người xung quanh đều nghĩ rằng với tài năng của hắn, không biết chùng còn có thể thi đỗ trạng nguyên, ai ngờ bao nhiêu năm rồi vẫn chưa bao giờ được ghi danh bảng vàng".
Đỗ Trường Khanh nhịn không được lại bắt đầu chửi bới ông trời: "Thế đạo thối nát, tại sao không thể mở mắt ra mà nhìn?" Nói xong, hắn quay người lại liền nhìn thấy Lục Đồng đã mở rèm đi vào nội viện. Hắn lập tức chỉ vào tấm màn, tức giận nói: "Tại sao lại không chịu nghe người ta nói hết câu nữa rồi!"
Ngân Tranh nói: "Suỵt... Cô nương hôm nay đi khám bệnh về mệt quá, xin hãy để nàng ấy nghỉ ngơi."
Lúc này Đỗ Trường Khanh mới thôi.
Ở trong sân, Lục Đồng đi vào phòng, cất hộp thuốc, ngồi xuống chiếc bàn trước cửa sổ.
Trên bàn trước cửa sổ có sẵn giấy bút, vì là ban ngày nên không thắp đèn. Ngọn đèn đồng xanh đúc hình lá sen trông duyên dáng như đóa sen mới nở.
Trong ngôi nhà tranh của Ngô Hữu Tài cũng có một chiếc đèn lồng hoa sen bằng đồng như vậy
Trong lòng Lục Đồng khẽ động.
Các thư sinh thường thắp một chiếc đèn hoa sen như vậy trên bàn làm việc, đơn giản và trang nhã, mang ý nghĩa sau này sẽ hái những bông sen vàng. Nhiều năm trước, Lục Khiêm cũng có một chiếc đèn như vậy trên bàn làm việc.
Khi đó ở huyện Trường Vũ, vào những đêm mùa xuân, Lục Khiêm thường thắp đèn đọc sách, mẫu thân sợ hắn sẽ đói nên ban đêm đưa hắn chút bánh mật ong. Lục Đồng lẻn vào lúc cha mẹ không để ý, trèo lên bàn huynh trưởng, tự tin bưng đĩa bánh mật ong về cho mình. Lục Khiêm tức giận thấp giọng mắng: "Này!"
Nàng ngồi ở đầu bàn của Lục Khiêm, hai chân đung đưa trong không trung, ra vẻ rất có lý lẽ mà phàn nàn: "Ai bảo huynh lén lút ăn khuya sau lưng bọn muội?"
"Ai ăn khuya?"
"Vậy huynh đang làm gì đấy?"
"Đang học."
"Sách gì mà buổi tối mới đọc thế?" Lục Đồng nhét bánh mật vào miệng, cầm đèn hoa sen trên bàn lên xem. "Thật lãng phí dầu đèn."
Thiếu niên bật cười, lấy lại chiếc đèn đồng: "Muội thì biết cái gì, Cái này gọi là 'đèn xanh ánh sáng vàng cùng bầu bạn, thúc giục đèn nến đạt công danh'!"
Thúc giục đèn nến đạt công danh...
Lục Đồng cụp mắt xuống.
Ngô Hữu Tài mà nàng gặp hôm nay là một thư sinh, nhiều lần thi trượt.
Nếu Lục Khiêm còn sống, hẳn đã đến cái tuổi có thể đi thi lấy công danh.
Phụ thân luôn nghiêm khắc, sách vở chất đống trong nhà bao năm nay chắc chắn cũng nhiều đến mức không còn chỗ đặt chân như Ngô Hữu Tài. Ngọn đèn trên bàn của Lục gia huyện Trường Vũ, hẳn sẽ cháy lâu hơn so với đêm xuân năm đó.
Nhưng Lục Khiêm đã chết rồi.
Chết trong hình ngục của Thịnh Kinh.
Lục Đồng nắm chặt lòng bàn tay.
Ngân Tranh đã giúp nàng nghe ngóng được rằng tử tù ở Hình Ngục Ti cũng giống như những nơi khác, sau khi hành hình, nếu có người nhà thì chỉ cần trả tiền, thi thể có thể được gia đình nhận lại. Những người không có người nhà thì sẽ được đưa đến phía sau chân núi Vọng Xuân, chôn cất qua loa.
Lục Đồng sau đó có đến thăm nghĩa địa ở dưới chân núi Vọng Xuân, ở đó cỏ mọc lộn xộn, xương người bị thú hoang ăn thịt tha khắp nơi, có thể ngửi thấy mùi máu rất nhẹ. Vài con chó hoang đứng phía sau ngôi mộ, nghiêng đầu nhìn nàng chằm chằm.
Nàng đứng ở vùng đất hoang đó, cảm thấy toàn thân đột nhiên lạnh đi. Nàng không thể chấp nhận được thiếu niên tuấn tú vui vẻ trong ký ức lại vùi thây ở một nơi lầy lội như vậy, bị chôn vùi với vô số tử tù, thân thể không còn nguyên vẹn.
Nàng thậm chí không thể biết Lục Khiêm nằm ở đâu trong vô số ngôi mộ ở đây.
Hắn đã cô đơn chết đi như vậy.
Tiếng ve kêu ngoài sân trong tai nàng trở nên trống rỗng, hoang vắng, ánh nắng chiều hè ập đến gay gắt, xộc thẳng vào mặt người, nhưng lại lạnh lẽo không chút hơi ấm, giống như một cơn ác mộng ngột ngạt.
Cho đến khi giọng nói của ai đó vang lên bên tai, như khoét ra một lỗ hổng trong giấc mơ buồn tẻ này...
"Lục đại phu, Lục đại phu?" A Thành đứng trước tấm rèm giữa sân sau và cửa hàng, hét lớn.
Lục Đồng ngơ ngác quay người lại, trong mắt vẫn tràn đầy mơ hồ.
Ngân Tranh đang rửa tay trong sân đi tới, vén rèm lên, gọi A Thành vào nói chuyện: "Có chuyện gì thế?"
"Trong quán có người muốn mua trà thảo mộc. Trà thảo mộc trên bàn bên ngoài đã bán hết rồi, chủ quán bảo cô vào trong kho lấy thêm."
"Kho" chính là căn bếp trong viện, thỉnh thoảng Lục Đồng làm thêm trà thuốc, cho vào hộp trước để tránh tình trạng thiếu hàng tạm thời.
Ngân Tranh đáp lại, như thường lệ hỏi: "Là nhà nào muốn mua đó?"
Gần đây Lục Đồng lập sổ sách, ghi tên tất cả khách đến mua trà thảo dược, Đỗ Trường Khanh từng nói việc này quá phiền phức, nhưng Lục Đồng nhất quyết làm.
Thiếu niên nghe vậy thì vui mừng nói: "Lần này là một nhân vật lớn. Nghe nói là đến từ phủ của Phạm Chính Liêm đại nhân, phán quan Thẩm Hình Viện. Lúc này đang đợi bên ngoài cửa hàng!"
Ngân Tranh đang định đi vào bếp thì dừng lại.
Lục Đồng cũng đột nhiên ngước mắt lên.
Yến tiệc mùa hè rõ ràng sẽ một thời gian nữa mới diễn ra, ngay cả khi Đổng phu nhân sẵn sàng giúp đỡ gợi ý trong bữa tiệc, thì Triệu thị, phu nhân của Phạm Chính Liêm, cũng sẽ phải mất một thời gian dài mới cắn câu.
Nàng đã định sẽ kiên nhẫn chờ đợi, nhưng không ngờ ông trời lại nhìn thấu nỗi khổ của Lục gia, tin vui lại đến với nàng trước.
A Thành không nhận ra sự khác lạ giữa hai người, nhưng trong lòng vẫn hưng phấn. Phạm Chính Liêm, phán quan của Thẩm Hình Viện, chính là "Phạm Thanh Thiên" được mọi người trong kinh khen ngợi! Ai có thể ngờ rằng ngay cả người nhà Phạm Chính Liêm cũng đến mua thuốc ở y quán xa xôi này của mình, nếu nói ra điều này, tất cả những người bán hàng ở phố Tây đều sẽ ghen tị!
Thiếu niên nói xong một lúc vẫn không thấy có tiếng trả lời của Lục Đồng, sau đó hắn mới nhận ra có gì đó không ổn: "Lục cô nương?"
"Không lấy nữa."
A Thành sửng sốt, ngơ ngác nhìn Lục Đồng.
Nữ tử đứng trước bàn, nhìn chiếc đèn bằng đồng ở góc bàn, không biết nàng đang nghĩ gì, nhưng trong mắt dường như thoáng qua một tia buồn bã.
Phải rất lâu sau nàng mới lên tiếng.
"Nói với người của Phạm gia, trà thuốc đã bán hết, hết hàng rồi."
Sáng sớm, ngay sau khi Nhân Tâm y quán mở cửa, một khách hàng đã đến quán.
Hắn là một người đàn ông trung niên quấn khăn, mặc áo khoác vải cũ đã bạc màu, đi giày vải đen lấm bùn.
Nho sinh vẻ mặt bối rối, sắc mặt tái nhợt, không biết có phải là đã đã chạy tới đây hay không, còn thở hổn hển.
Ngân Tranh đang quét dọn ở cửa, thấy thế, đặt chổi xuống hỏi: "Công tử muốn mua thuốc sao?"
Lục Đồng liếc nhìn người này, thấy nét mặt của hắn có chút quen thuộc, còn chưa kịp nói chuyện thì nho sinh đã bước vào, xuyên qua bàn nắm lấy tay áo của Lục Đồng, buồn bã cầu xin: "Đại phu, mẹ ta đột nhiên phát bệnh, từ hôm qua đã không ăn được gì, bây giờ lại không nói được. Xin cô từ bi cứu mạng mẹ ta với!
Vừa nói, hắn vừa rơi nước mắt.
Đỗ Trường Khanh lúc này còn chưa tới, trong cửa hàng ngoại trừ Lục Đồng ra, chỉ có A Thành cùng Ngân Tranh. Ngân Tranh có chút do dự, dù sao đối phương cũng là một người xa lạ, dù sao Lục Đồng cũng chỉ là một cô nương nhỏ tuổi, nếu một mình đi khám sẽ rất nguy hiểm.
A Thành ở một bên nhìn rõ khuôn mặt nho sinh, sau đó sửng sốt, nhỏ giọng nói: "Đây không phải là Ngô đại ca sao?"
Lục Đồng quay người hỏi: "A Thành quen sao?"
Cậu bé gãi đầu nói: "Là Ngô đại ca ở quán cá tươi chỗ cổng miếu phố Tây, Hồ viên ngoại hay nhắc tới.” Trẻ nhỏ tốt bụng, không khỏi xót xa khi nhìn thấy bộ dạng khốn khổ của Nho sinh, giúp hắn cầu xin Lục Đồng: “Lục đại phu, tỷ đi xem thử đi, lúc chủ tiệm đến ta sẽ nói giúp cho tỷ.”
Nho sĩ đứng ở cửa muốn vào mà không dám vào, hắn đỏ hoe mắt cầu xin nàng: "Đại phu…"
Lục Đồng không nói gì, đi vào trong sân nhỏ, tìm hộp thuốc đeo lên lưng, bảo Ngân Tranh đi theo hắn ra ngoài, nói: "Đi thôi."
Nho sinh sửng sốt, lập tức dẫn đường, trong lòng tràn đầy cảm kích. Ngân Tranh đi theo phía sau, thấp giọng nhắc nhở: "Cô nương, không bằng để Đỗ chủ tiệm đi cùng sẽ tốt hơn?"
Lục Đồng đến Nhân Tâm y quán đã lâu, ngoại trừ đến nhà khám bệnh cho Đổng thiếu gia thì hầu hết vẫn là khám bệnh ở y quán. Đỗ Trường Khanh chưa bao giờ để nàng đi ra ngoài khám một mình, nói rằng hai cô nương trẻ tuổi mới đến Thịnh Kinh chưa lâu, chưa quen với nơi này, sợ bị khi dễ.
Ngân Tranh lo lắng cũng có lý, nhưng Lục Đồng chỉ lắc đầu: "Không sao."
Nàng nhìn chằm chằm vào bóng lưng vội vã trước mặt của Ngô Hữu Tài, nhớ lại mình đã từng nhìn gặp người đàn ông này trước đây.
Khoảng vài tháng trước, không lâu sau khi xuân thủy sinh được tung ra thị trường, một Nho sinh đã đến Nhân Tâm y quán, từ trong chiếc túi cũ sờn lấy ra mấy lượng bạc mua một gói xuân thủy sinh.
Trà thảo dược đối với hắn chắc chắn không hề rẻ, hắn do dự hồi lâu trước cửa tiệm, nhưng cuối cùng vẫn nghiến răng mua, khiến Lục Đồng vô cùng ấn tượng với hắn.
Nho sinh dẫn đường nói: "Đại phu, ta tên là Ngô Hữu Tài, ở quán cá tươi trước cổng miếu trên phố Tây. Đêm qua mẹ ta nói bà không khỏe, cổ họng có đờm, ta đã xoa bóp và cho bà uống nước. Sáng nay khi thức dậy thì bà lại không nuốt nổi cơm, cũng không uống được nước. Ta biết mời cô đến khám bệnh là không đúng với quy củ, nhưng trên phố tây chỉ có mỗi y quán của cô là mở cửa, nên ta thực sự không còn lựa chọn nào khác."
Hắn tuy trông hốc hác tiều tụy nhưng giọng điệu vẫn có trật tự, vẫn nhớ xin lỗi Lục Đồng, xem ra là một người lịch sự.
Lục Đồng ôn tồn trả lời: "Không thành vấn đề."
Nàng biết Ngô Hữu Tài không nói dối.
Sau khi Xuân Thủy Sinh bị thu làm quan dược, không biết vì lý do gì mà trong khoảng thời gian này Hạnh Lâm Đường không mở cửa. Ngô Hữu Tài muốn tìm đại phu ở phố Tây, nhưng cũng chỉ tìm được nàng.
Người ta gọi là khi cấp cứu thì đại phu nào cũng được, không kể đến việc cũng không có lựa chọn nào khác.
Ngô Hữu Tài lo lắng, bước đi loạng choạng còn xém vấp ngã vài lần. Khi đến cuối phố Tây, hắn đi vòng qua lối vào của ngôi miếu và dẫn hai người vào một dãy hàng cá tươi.
Dãy hàng bán cá có mấy chục sạp cá, tất cả đều nồng nặc mùi tanh, sau khi đi qua sạp cá cuối cùng, một túp lều tranh hiện ra trước mặt Lục Đồng.
Ngôi nhà tuy cũ kỹ và tồi tàn nhưng đã được dọn dẹp rất sạch sẽ. Trong sân có hàng rào bao quanh, có hai ba con gà thả trong sân, đang cúi đầu mổ hạt cỏ, thấy có khách đến, chúng vỗ cánh bỏ chạy sang một bên.
Ngô Hữu Tài không để ý tới hai người Lục Đồng phía sau, lao vào phòng, hô lớn: "Mẹ!"
Lục Đồng và Ngân Tranh theo sau hắn đi vào.
Trong ngôi nhà đơn sơ có nhiều thứ linh tinh, một nồi đất đặt trước cửa nhà, phía trên có một gói thuốc, nước thuốc màu nâu sẫm bên trong nồi đã nguội lạnh.
Trên chiếc ghế dài cạnh cửa sổ, một nửa chiếc chăn bông mỏng đã rơi xuống đất, Ngô Hữu Tài nhặt lên, dém chăn thật chặt cho người trên ghế. Lục Đồng nhìn kỹ hơn thì thấy một bà lão nhắm mắt nằm giữa giường, gầy như que củi, nước da xám xịt, vô hồn như một thân cây khô.
Ngô Hữu Tài nghẹn ngào nói: "Lục đại phu, đây là mẹ ta, xin hãy cứu bà ấy!"
Lục Đồng đưa tay bắt mạch cho phụ nhân, trong lòng như thắt lại.
Người này đã dầu cạn đèn tắt.
"Lục đại phu, mẹ ta..."
Lục Đồng để hộp thuốc xuống: "Đừng nói chuyện, mở cửa sổ ra, đem đèn dầu lại gần đây, huynh tránh xa ra một chút."
Ngô Hữu Tài không dám lên tiếng, đặt cây đèn dầu trước giường, đứng xa xa trong góc.
Lục Đồng gọi Ngân Tranh tới, giúp nàng đỡ phụ nhân dậy, cạy miệng đổ một ít nước nóng ấm vào. Sau khi đổ chưa đầy nửa bát, phụ nhân ho hai tiếng, dường như đã tỉnh dậy, Ngô Hữu Tài liền lộ vẻ vui mừng.
Lục Đồng mở hộp thuốc, lấy chiếc kim vàng từ trong bao ra, ngồi trước ghế dài cẩn thận châm cứu cho bà lão.
Thời gian không ngừng trôi, nhưng trong mắt Ngô Hữu Tài, động tác của Lục Đồng lại có vẻ rất chậm.
Nho sinh đứng xa xa, hai tay nắm chặt, đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào động tác của Lục Đồng, mồ hôi lăn trên trán.
Không biết qua bao lâu, cho đến khi ánh nắng ngoài sân trải dài từ trước nhà ra sau nhà, tiếng ve sầu ríu rít trên cây càng lúc càng lớn, Lục Đồng thu tay lại, rút ra chiếc kim vàng cuối cùng.
Sắc mặt của bà lão trên ghế dài khá lên một chút, mi mắt có chút động đậy, dường như sắp tỉnh lại.
"Mẹ..."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vẻ mặt Ngô Hữu Tài vừa buồn vừa vui, chạy đến trước ghế dài vừa lau nước mắt vừa gọi mẹ.
Trong đầu hắn ngổn ngang suy nghĩ, vốn tưởng rằng mẫu thân hôm nay sẽ lành ít dữ nhiều, không ngờ có thể sống sót từ tuyệt cảnh. Điều hạnh phúc nhất trên đời có lẽ chính là tưởng mất mà tìm lại được.
Phía sau lưng là tiếng rên rỉ của phụ nhân và tiếng nức nở của Ngô Hữu Tài, Lục Đồng đứng dậy, để không gian cảm động đẫm nước mắt này cho mẫu tử ở phía sau.
Trái tim Ngân Tranh như thắt lại. Lúc này, nàng cuối cùng cũng buông lỏng, thở phào nhẹ nhõm, vừa giúp Lục Đồng thu dọn hòm thuốc trên bàn, vừa cười nói: “Hôm nay thật nguy hiểm quá, cũng may cô nương có y thuật cao minh, cứu sống được người ta. Nếu không cứ tình hình này, người ta nhìn cũng thấy đau lòng.”
Nhìn mẫu tử họ sát cánh bên nhau, đấu tranh giành lấy sự sống luôn khiến người ta cảm thông.
Lục Đồng cũng có chút cảm động, sau khi thu dọn hộp thuốc, đang định quay người lại, ánh mắt lướt qua một nơi, đột nhiên giật mình.
Có rất nhiều sách chất đống trong góc.
Căn nhà vô cùng tồi tàn, có thể nói chỉ có bốn bức tường, ngoài một chiếc ghế dài, một chiếc bàn nứt nẻ và hai chiếc ghế gỗ đã bị khập khiễng, chỉ còn lại đống nồi niêu xoong chảo. Những thứ lặt vặt đó cũng cũ kỹ, rỉ sét. Nếu Đỗ Trường Khanh nhìn thấy, hắn nhất định sẽ vứt chúng đi như rác rưởi.
Tuy nhiên, trong ngôi nhà tồi tàn trống trải như vậy, mọi ngóc ngách đều chứa đầy sách. Từng chồng sách xếp chồng lên nhau trông như một ngọn núi cao.
Thư sinh...
Lục Đồng nhìn chằm chằm vào núi sách trong góc với vẻ mặt kỳ lạ.
Đây là nhà của một thư sinh.
Nàng ngẩn ra, không nhận ra Ngô Hữu Tài đang bước tới, cho đến khi giọng nói của nho sinh đánh gãy dòng suy nghĩ: "Lục đại phu?"
Lục Đồng ngước mắt lên, thấy Ngô Hữu Tài đang đứng trước mặt, trong mắt hắn có chút lo lắng.
Lục Đồng quay lại thì thấy bà lão đã hoàn toàn tỉnh lại, nhưng vẫn còn choáng váng, trông vẫn rất yếu đuối, Ngân Tranh đang rót nước cho bà uống.
Nàng thu hồi ánh mắt, nói với Ngô Hữu Tài: "Ra ngoài rồi nói."
Ngôi nhà này rất nhỏ, vừa bước ra ngoài đã thấy sáng sủa hơn rất nhiều. Đàn gà không hề biết rằng chủ nhân của chúng vừa trải qua một trận thập tử nhất sinh, đang ung dung ngồi phơi nắng trên đống cỏ khô.
Ngô Hữu Tài nhìn Lục Đồng, nửa cảm kích nửa do dự: "Lục đại phu…"
"Huynh muốn hỏi về bệnh tình của mẫu thân?"
"Đúng."
Lục Đồng im lặng một lát rồi mới nói: "Mẫu thân huynh bệnh rất nặng, mạch tượng yếu ớt, trước đây huynh cũng đã nhờ các đại phu khác đến khám rồi, chắc hẳn cũng biết, chỉ đang gắng gượng qua ngày thôi."
Nàng không lừa dối Ngô Hữu Tài. Sự an ủi vô vọng này cuối cùng sẽ chỉ khiến đối phương thêm đau đớn.
Nói dối rốt cuộc không thể thay đổi được sự thật.
Ngô Hữu Tài vui mừng chưa được bao lâu, lập tức hai mắt lại đỏ lên, nước mắt lại rơi xuống: "Lục đại phu cũng không có cách nào sao?"
Lục Đồng lắc đầu.
Nàng chỉ là một đại phu, không phải là thần tiên. Hơn nữa, cứu người cũng không phải là sở trường của nàng.
"Bà ấy còn nhiều nhất là ba tháng." Lục Đồng nói: "Hiếu kình bà ấy thật tốt nhé."
Ngô Hữu Tài đứng đó một lúc lâu mới lau nước mắt và đáp lại một tiếng.
Lục Đồng trở về nhà viết mấy đơn thuốc đưa Ngô Hữu Tài bốc thuốc cho mẹ uống . Mặc dù những loại thuốc này không thể chữa khỏi bệnh nhưng chúng có thể khiến bà cảm thấy dễ chịu hơn trong vài tháng còn lại.
Trước khi rời đi, Lục Đồng bảo Ngân Tranh bí mật để lại phí khám bệnh mà Ngô Hữu Tài đã trả lên bàn.
Quầy bán cá có mùi tanh dần dần cách xa phía sau. Ngân Tranh và Lục Đồng im lặng suốt chặng đường quay lại y quán, Đỗ Trường Khanh đang dựa vào ghế ăn chà là đen, thấy hai người quay lại, hắn lập tức đứng dậy khỏi ghế.
Hôm nay Đỗ Trường Khanh tới y quán, nhìn thấy Lục Đồng và Ngân Tranh không có ở đó, hắn cho rằng hai người này không muốn làm việc nữa, đã thu dọn hành lý, rời đi trong đêm. Sau khi A Thành giải thích toàn bộ câu chuyện, hắn mới thôi không đi báo quan.
Hắn hỏi Lục Đồng: "A Thành nói cô đến gặp mẹ Ngô Tú Tài để chữa bệnh. Thế nào? Bà ấy không sao chứ?"
Ngân Tranh trả lời: "Tình hình lúc đó khá nguy cấp. Cô nương đã cứu được người rồi, nhưng mà..."
Nhưng mà, người mắc bệnh nan y, cuối cùng vẫn phải đếm từng ngày cho đến khi chết.
Nghe Ngân Tranh nói xong, Đỗ Trường Khanh cũng thở dài, trong mắt lộ ra vẻ lo lắng.
Lục Đồng thấy hắn như vậy hỏi: "Huynh biết Ngô Hữu Tài sao?"
"Người ở phố Tây thì đều biết," Đỗ Trường Khanh xua tay, "Ngô Tú Tài ở hàng cá trên phố Tây nổi tiếng là người con hiếu thảo."
Lục Đồng suy nghĩ một chút rồi nói: "Ta thấy trong nhà hắn có rất nhiều sách, là định tham gia thi cử à?"
"Gì mà định tham gia khoa cử chứ, khoa thi nào hắn cũng đi thi." Đỗ Trường Khanh nói về Ngô Hữu Tài, cũng không biết là tiếc hận hay là cái gì khác. "Đáng tiếc hắn xui xẻo. Mọi người xung quanh đều nghĩ rằng với tài năng của hắn, không biết chùng còn có thể thi đỗ trạng nguyên, ai ngờ bao nhiêu năm rồi vẫn chưa bao giờ được ghi danh bảng vàng".
Đỗ Trường Khanh nhịn không được lại bắt đầu chửi bới ông trời: "Thế đạo thối nát, tại sao không thể mở mắt ra mà nhìn?" Nói xong, hắn quay người lại liền nhìn thấy Lục Đồng đã mở rèm đi vào nội viện. Hắn lập tức chỉ vào tấm màn, tức giận nói: "Tại sao lại không chịu nghe người ta nói hết câu nữa rồi!"
Ngân Tranh nói: "Suỵt... Cô nương hôm nay đi khám bệnh về mệt quá, xin hãy để nàng ấy nghỉ ngơi."
Lúc này Đỗ Trường Khanh mới thôi.
Ở trong sân, Lục Đồng đi vào phòng, cất hộp thuốc, ngồi xuống chiếc bàn trước cửa sổ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trên bàn trước cửa sổ có sẵn giấy bút, vì là ban ngày nên không thắp đèn. Ngọn đèn đồng xanh đúc hình lá sen trông duyên dáng như đóa sen mới nở.
Trong ngôi nhà tranh của Ngô Hữu Tài cũng có một chiếc đèn lồng hoa sen bằng đồng như vậy
Trong lòng Lục Đồng khẽ động.
Các thư sinh thường thắp một chiếc đèn hoa sen như vậy trên bàn làm việc, đơn giản và trang nhã, mang ý nghĩa sau này sẽ hái những bông sen vàng. Nhiều năm trước, Lục Khiêm cũng có một chiếc đèn như vậy trên bàn làm việc.
Khi đó ở huyện Trường Vũ, vào những đêm mùa xuân, Lục Khiêm thường thắp đèn đọc sách, mẫu thân sợ hắn sẽ đói nên ban đêm đưa hắn chút bánh mật ong. Lục Đồng lẻn vào lúc cha mẹ không để ý, trèo lên bàn huynh trưởng, tự tin bưng đĩa bánh mật ong về cho mình. Lục Khiêm tức giận thấp giọng mắng: "Này!"
Nàng ngồi ở đầu bàn của Lục Khiêm, hai chân đung đưa trong không trung, ra vẻ rất có lý lẽ mà phàn nàn: "Ai bảo huynh lén lút ăn khuya sau lưng bọn muội?"
"Ai ăn khuya?"
"Vậy huynh đang làm gì đấy?"
"Đang học."
"Sách gì mà buổi tối mới đọc thế?" Lục Đồng nhét bánh mật vào miệng, cầm đèn hoa sen trên bàn lên xem. "Thật lãng phí dầu đèn."
Thiếu niên bật cười, lấy lại chiếc đèn đồng: "Muội thì biết cái gì, Cái này gọi là 'đèn xanh ánh sáng vàng cùng bầu bạn, thúc giục đèn nến đạt công danh'!"
Thúc giục đèn nến đạt công danh...
Lục Đồng cụp mắt xuống.
Ngô Hữu Tài mà nàng gặp hôm nay là một thư sinh, nhiều lần thi trượt.
Nếu Lục Khiêm còn sống, hẳn đã đến cái tuổi có thể đi thi lấy công danh.
Phụ thân luôn nghiêm khắc, sách vở chất đống trong nhà bao năm nay chắc chắn cũng nhiều đến mức không còn chỗ đặt chân như Ngô Hữu Tài. Ngọn đèn trên bàn của Lục gia huyện Trường Vũ, hẳn sẽ cháy lâu hơn so với đêm xuân năm đó.
Nhưng Lục Khiêm đã chết rồi.
Chết trong hình ngục của Thịnh Kinh.
Lục Đồng nắm chặt lòng bàn tay.
Ngân Tranh đã giúp nàng nghe ngóng được rằng tử tù ở Hình Ngục Ti cũng giống như những nơi khác, sau khi hành hình, nếu có người nhà thì chỉ cần trả tiền, thi thể có thể được gia đình nhận lại. Những người không có người nhà thì sẽ được đưa đến phía sau chân núi Vọng Xuân, chôn cất qua loa.
Lục Đồng sau đó có đến thăm nghĩa địa ở dưới chân núi Vọng Xuân, ở đó cỏ mọc lộn xộn, xương người bị thú hoang ăn thịt tha khắp nơi, có thể ngửi thấy mùi máu rất nhẹ. Vài con chó hoang đứng phía sau ngôi mộ, nghiêng đầu nhìn nàng chằm chằm.
Nàng đứng ở vùng đất hoang đó, cảm thấy toàn thân đột nhiên lạnh đi. Nàng không thể chấp nhận được thiếu niên tuấn tú vui vẻ trong ký ức lại vùi thây ở một nơi lầy lội như vậy, bị chôn vùi với vô số tử tù, thân thể không còn nguyên vẹn.
Nàng thậm chí không thể biết Lục Khiêm nằm ở đâu trong vô số ngôi mộ ở đây.
Hắn đã cô đơn chết đi như vậy.
Tiếng ve kêu ngoài sân trong tai nàng trở nên trống rỗng, hoang vắng, ánh nắng chiều hè ập đến gay gắt, xộc thẳng vào mặt người, nhưng lại lạnh lẽo không chút hơi ấm, giống như một cơn ác mộng ngột ngạt.
Cho đến khi giọng nói của ai đó vang lên bên tai, như khoét ra một lỗ hổng trong giấc mơ buồn tẻ này...
"Lục đại phu, Lục đại phu?" A Thành đứng trước tấm rèm giữa sân sau và cửa hàng, hét lớn.
Lục Đồng ngơ ngác quay người lại, trong mắt vẫn tràn đầy mơ hồ.
Ngân Tranh đang rửa tay trong sân đi tới, vén rèm lên, gọi A Thành vào nói chuyện: "Có chuyện gì thế?"
"Trong quán có người muốn mua trà thảo mộc. Trà thảo mộc trên bàn bên ngoài đã bán hết rồi, chủ quán bảo cô vào trong kho lấy thêm."
"Kho" chính là căn bếp trong viện, thỉnh thoảng Lục Đồng làm thêm trà thuốc, cho vào hộp trước để tránh tình trạng thiếu hàng tạm thời.
Ngân Tranh đáp lại, như thường lệ hỏi: "Là nhà nào muốn mua đó?"
Gần đây Lục Đồng lập sổ sách, ghi tên tất cả khách đến mua trà thảo dược, Đỗ Trường Khanh từng nói việc này quá phiền phức, nhưng Lục Đồng nhất quyết làm.
Thiếu niên nghe vậy thì vui mừng nói: "Lần này là một nhân vật lớn. Nghe nói là đến từ phủ của Phạm Chính Liêm đại nhân, phán quan Thẩm Hình Viện. Lúc này đang đợi bên ngoài cửa hàng!"
Ngân Tranh đang định đi vào bếp thì dừng lại.
Lục Đồng cũng đột nhiên ngước mắt lên.
Yến tiệc mùa hè rõ ràng sẽ một thời gian nữa mới diễn ra, ngay cả khi Đổng phu nhân sẵn sàng giúp đỡ gợi ý trong bữa tiệc, thì Triệu thị, phu nhân của Phạm Chính Liêm, cũng sẽ phải mất một thời gian dài mới cắn câu.
Nàng đã định sẽ kiên nhẫn chờ đợi, nhưng không ngờ ông trời lại nhìn thấu nỗi khổ của Lục gia, tin vui lại đến với nàng trước.
A Thành không nhận ra sự khác lạ giữa hai người, nhưng trong lòng vẫn hưng phấn. Phạm Chính Liêm, phán quan của Thẩm Hình Viện, chính là "Phạm Thanh Thiên" được mọi người trong kinh khen ngợi! Ai có thể ngờ rằng ngay cả người nhà Phạm Chính Liêm cũng đến mua thuốc ở y quán xa xôi này của mình, nếu nói ra điều này, tất cả những người bán hàng ở phố Tây đều sẽ ghen tị!
Thiếu niên nói xong một lúc vẫn không thấy có tiếng trả lời của Lục Đồng, sau đó hắn mới nhận ra có gì đó không ổn: "Lục cô nương?"
"Không lấy nữa."
A Thành sửng sốt, ngơ ngác nhìn Lục Đồng.
Nữ tử đứng trước bàn, nhìn chiếc đèn bằng đồng ở góc bàn, không biết nàng đang nghĩ gì, nhưng trong mắt dường như thoáng qua một tia buồn bã.
Phải rất lâu sau nàng mới lên tiếng.
"Nói với người của Phạm gia, trà thuốc đã bán hết, hết hàng rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro