Đăng Hoa Tiếu

Triệu Phi Yến

Thiên Sơn Trà Khách

2024-11-15 19:43:49

Sau khi Bùi Vân Ánh rời đi, trong y quán, Ngân Tranh thận trọng bước đến trước mặt Lục Đồng, hỏi nhỏ: "Hắn còn nhắc đến chuyện của Kế gia, không phải phát hiện được gì đó chứ?"

Lục Đồng lắc đầu: "Không đâu." Nàng trầm mặc một lát, sau đó nói: "Cho dù có, thì cũng không có chứng cứ."

Kế gia đã hoàn toàn sụp đổ, nhân chứng duy nhất là Vạn Phúc đã cùng vợ con rời Thịnh Kinh nhiều ngày trước, không rõ tung tích. Con dâu nhà họ Kế trở về nhà bố mẹ đẻ, đám người làm nhà họ Kế thì chạy tán loạn. Chỉ còn một mình Kế lão phu nhân, nghe nói mấy hôm trước bà có tranh chấp với một người hầu muốn trộm tài sản, bị ngã xuống đất, sau khi được đỡ lên ghế một lát thì tắt thở.

Kế gia, một thương hộ kinh doanh đồ sứ từng được Thái sư phủ ưa thích và từng rất giàu có, nay đã suy tàn.

Với tư cách là điện tiền chỉ huy sứ, Bùi Vân Ánh cho dù có nghi ngờ Kế gia, chỉ cần không muốn hủy hoại tương lai của mình, hắn sẽ không chủ động can thiệp vào vụ việc của người có liên quan đến triều đại trước, tránh gây rắc rối.

Sự việc đã kết thúc rồi.

Ngân Tranh vẫn có chút lo lắng, nhưng khi thấy Lục Đồng không quan tâm, nàng dần dần bình tĩnh lại, đưa cho Lục Đồng một tách trà và thấp giọng hỏi Lục Đồng: "Cô nương, hôm nay đi Đổng phủ có thuận lợi không?"

Lục Đồng "Ừm" một tiếng, nhận lấy trà trong tay Ngân Tranh, nhấp một ngụm.

Nước trà trong suốt hơi đắng xua tan cái nóng mùa hè, nàng đậy nắp chén trà lại, đặt chén trà xuống, nhẹ nhàng xoa xoa giữa lông mày.

Mấy ngày này, nàng làm Tiêm Tiêm, thuê người đồn về "Phan An thịt lợn" ngoài chợ, tất cả cũng chỉ là để truyền bá tên tuổi của loại trà thảo dược này đi xa và đến tai những người quan tâm.

Ví dụ đến tai Phạm Chính Liêm, phán quan của Thẩm Hình viện.

Phạm Chính Liêm, nổi tiếng là "Phạm Thanh Thiên" của Thịnh Kinh, điều tra rõ mọi chuyện, thực thi luật pháp một cách nghiêm khắc. Cũng chính Phạm Thanh Thiên đã kết án và truy nã Lục Khiêm, biến Lục Khiêm thành kẻ phạm nhân người người căm ghét.

Nàng không có thông tin gì về Phạm gia, Tào gia lại thận trọng, từ chối bán thông tin về các quan lại, cách duy nhất để tiếp cận Phạm gia, Lục Đồng chỉ có thể dựa vào chính mình.

Nàng chỉ là một đại phu ở một y quán bình thường, đối với những người như Phạm Chính Liêm, mỗi lần muốn khám bệnh thì họ đều sẽ tới y quán của Hàn Lâm y quán viện, nàng không có cơ hội nào khác.

May mắn thay, Ngân Tranh rất lợi hại, nàng ấy đã thu thập được một số thông tin hữu ích từ những người hàng xóm của Đỗ Trường Khanh. Phu nhân của Phạm Chính Liêm là Triệu thị, thân hình mập mạp, luôn muốn có vòng eo thon thả, nên Lục Đồng đã làm ra "Tiêm Tiêm". Khi loại trà thảo dược này trở nên nổi tiếng ở Thịnh Kinh và được phổ biến trong giới các phu nhân, tiểu thư, có thể sẽ tới được tai Triệu thị.

Thịnh Kinh rộng lớn, toàn bộ người dân của huyện Trường Vũ cộng lại cũng không thịnh vượng bằng hàng trăm nông trang ngoại thành Thịnh Kinh. Muốn tin tức truyền đến tai người muốn nghe thì có rất nhiều sự trùng hợp và ngẫu nhiên.

Nhưng nàng rất kiên nhẫn, nếu một ngày không được thì hai ngày, nếu hai ngày không được thì ba ngày, không từ thủ đoạn cũng được, đổi sang cách khác cũng được. Một tháng, hai tháng, một năm hay hai năm, nếu một người cố tình muốn tiếp cận người khác thì sẽ luôn tìm được cách.

Ngón tay của Lục Đồng vô thức sờ những hoa văn nổi trên cốc.

Những gì Đổng Lân nói với nàng hôm nay lại hiện lên trong đầu.

"Qua mấy ngày nữa, tất cả các vị phu nhân, tiểu thư đều sẽ đi dự tiệc mùa hè ở Thịnh Kinh. Mẫu thân của ta... không muốn thua kém người khác trong yến tiệc đó."

Yến tiệc mùa hè...

Tất cả các phu nhân tiểu thư đều sẽ tham dự. Không biết phu nhân của Phạm Chính Liêm, Triệu thị sẽ có mặt hay không.

Hôm nay, đầu tiên nàng cố tình làm cho Đổng phu nhân hiểu lầm mối quan hệ của nàng với Bùi Vân Ánh. Sau đó, trên xe ngựa, Vương ma ma đã chứng kiến Bùi Vân Ánh đến cửa y quán tìm nàng, nếu không có gì ngoài ý muốn, chắc hẳn Vương ma ma sẽ báo cáo lại sự việc với Đổng phu nhân.

Đổng phu nhân luôn muốn lôi kéo quan hệ với Bùi Vân Ánh, cho dù là để có được chút ân tình của Bùi Vân Ánh, bà cũng sẽ giúp nàng nhắc vài câu trong quan yến.

Trong lòng Lục Đồng mơ hồ hiện lên cảm giác mong đợi. Sự mong đợi này giống như con bọ đen tuyền mà Vân Nương đã đặt lên vết thương của nàng nhiều năm trước, nó luồn lách vào cơ thể nàng, bơi giữa tứ chi, mỗi khi nó bò dưới da, nàng đều thầm rùng mình.

Nó làm cho con người vừa khao khát vừa sợ hãi.

Nàng hít một hơi thật sâu, đè nén sự run rẩy, gọi tên người bên cạnh: "Ngân Tranh."

"Chuyện gì thế, cô nương?"

Lục Đồng nhìn nàng: "Ta muốn biết yến hội mùa hè ở Thịnh Kinh khi nào sẽ bắt đầu?"

Ngân Tranh chớp chớp mắt, sau đó cười ranh mãnh: "Cô nương yên tâm, cứ để ta lo!"



Ý định ban đầu của Lục Đồng là Triệu thị có thể sẽ tham gia yến hội mùa hè. Lúc đó, Đổng phu nhân thuận miệng nhắc đến, có lẽ "Tiêm Tiêm" có thể được Phán quan phu nhân để ý đến.

Nhưng hành động của Đổng phu nhân nhanh hơn Lục Đồng tưởng tượng rất nhiều.

Ba ngày sau, tại Phạm phủ ở Thịnh Kinh.

Những con chim sáo trong lồng treo ngoài cửa mới sáng sớm đã ồn ào.

Trong đình ở sân nhỏ có một phu nhân đang ngồi, phu nhân mặc y phục vài sa, lông mày thanh mảnh, đôi mắt trong, xinh đẹp tuyệt trần. Chính là thê tử của Thái Phủ Tự Khanh Đổng lão gia, Đổng phu nhân.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tiểu đồng phục vụ bên cạnh bưng trà lên, thấp giọng nói: "Xin phu nhân đợi một lát, phu nhân nhà ta sẽ tới ngay."

Đổng phu nhân gật đầu.

Phạm lão gia Phạm Chính Liêm hiện đang là phán quan của Thẩm Hình viện, trong vòng mấy năm được thăng chức rất nhanh, phu nhân của ông ta cũng được thơm lây. Hôm nay Đổng phu nhân tới đây để đưa thiệp mời cho Phạm phu nhân.

Chờ khoảng nửa nén nhang, từ phía xa thấy một đám nha hoàn mặc áo xanh đỏ hộ tống một phu nhân trẻ tuổi yểu điệu bước tới.

Thiếu phụ này mặc một chiếc váy dài màu hồng đào thêu chỉ vàng, lông mày như trăng lưỡi liềm, trên tóc đeo bộ dao bằng vàng khảm hồng ngọc, làn da mềm mại như cánh hoa đào. Nàng bước tới chỗ Đổng phu nhân, lau mồ hôi bằng chiếc khăn tay màu xanh thêu hoa quả, mỉm cười với Đổng phu nhân: "Tỷ tỷ đợi lâu rồi phải không?"

Đây là Triệu thị, Phu nhân của phán quan Phạm Chính Liêm.

Đổng phu nhân quan sát Triệu thị.

Triệu thị rất xinh đẹp, đôi lông mày hình trăng lưỡi liềm, khuôn mặt ửng hồng như trái đào. Nàng còn có một cái tên động lòng người, Phi Yến, trùng tên với một yêu cơ hoạ quốc từng được ghi trong sử sách.

Nàng cũng tự biết mình có dung mạo xinh đẹp, khi nhìn người khác luôn tỏ ra có chút kiêu ngạo. Bất cứ khi nào tham dự một sự kiện nào đó, nàng đều không thích bị người khác chiếm mất phần nổi bật. Ví như hôm nay không tham dự một buổi họp mặt nào mà nàng cũng ăn vận trang điểm kỹ càng như vậy.

Đổng phu nhân mỉm cười nói: "Đâu có, ta vừa mới ngồi xuống thôi." Sau đó lệnh cho nha hoàn bên cạnh dâng thiệp mời: "Thiệp mời đến yến hội mùa hè mấy ngày tới, ta đích thân mang đến cho muội."

Triệu thị trên mặt có chút xấu hổ: "Làm phiền tỷ tỷ quá. Đáng lẽ chiều hôm qua là ta đến phủ để nói chuyện. Kết quả là lão gia bận công vụ, ta cứ chờ mãi, chờ đến khi thắp đèn, nên đành bó tay".

Đổng phu nhân lén trợn mắt trong lòng.

Triệu Phi Yến trước khi xuất giá là con gái của một vị quan nhỏ thất phẩm, gia cảnh cũng không được coi là giàu có. Vốn dĩ gả cho Phạm Chính Liêm cũng coi như môn đăng hộ đối. Ai có thể ngờ rằng người phu quân này lại may mắn như vậy, quan lộ suôn sẻ, chỉ trong vài năm mà đã trở thành phán quan của Thẩm Hình viện. Xem tình hình này, có lẽ vẫn sẽ tiếp tục thăng quan.

Sự nghiệp của phu quân ngày càng lên cao, trong khi nhà vợ lại không hưng thịnh bằng, chỉ có thể càng thận trọng hơn.

Triệu Phi Yến mỗi ngày đều ăn mặc cực kỳ xinh đẹp, tuân thủ tam tòng, tứ đức. Chờ Phạm Chính Liêm tan làm, nàng sẽ cùng hắn ăn cơm tối, khi Phạm Chính Liêm bận xử lý công vụ, Triệu Phi Yến sẽ ngồi thêu túi thơm ở một bên...

Trong mắt Triệu thị, đây là một sự lãng mạn ngọt ngào, nhưng trong mắt Đổng phu nhân thì không.

Sao phải khổ như thế.

Đổng phu nhân vỗ nhẹ vào tay Triệu thị, thở dài: "Phạm đại nhân thật may mắn khi có được thê tử đảm đang như muội".

Triệu thị khiêm tốn mỉm cười.

"Nhưng chẳng phải lúc trước muội đã nói là Phạm đại nhân tháng này được nghỉ sao? Sao còn bận thế?"

Triệu thị “phi” một tiếng: "Đều là chuyện lông gà vỏ tỏi, không biết những người khác trong Thẩm Hình viện làm việc kiểu gì, cứ rời chàng ấy ra là không làm được gì".

Mặc dù lời nói có ý khiển trách nhưng giọng điệu của nàng lại có phần tự mãn.

Phạm Chính Liêm này hiện là "Phạm Thanh Thiên" nổi tiếng ở Thịnh Kinh. Mọi người đều nói rằng hắn có khả năng làm việc rất tốt, phán quyết rõ ràng. Ai ai cũng công nhận, Thẩm Hình viện sẽ không thể tồn tại một ngày nếu không có Phạm đại nhân.

Đổng phu nhân nghe vậy, trong mắt hiện lên một tia giễu cợt.

Ai cũng biết Phạm Chính Liêm là một kẻ háo sắc, nhưng hắn cũng quan tâm đến danh tiếng của mình, mặc dù không đến nỗi nuôi ngoại thất ở bên ngoài nhưng hắn cũng không tính là trong sạch. Tin đồn về oanh oanh yến yến bên cạnh hắn, Triệu thị hẳn là cũng biết, nhưng nàng không chỉ muốn che đậy cho chồng mà còn muốn tự lừa mình dối người.

Triệu Phi Yến mang vẻ đẹp của yêu cơ hoạ quốc, nhưng lại hiền lương thục đức hết mức, không biết vị yêu cơ trong sử sách khi thấy hậu duệ cùng tên với mình lại hèn mọn đến mức như vậy, thì sẽ có suy nghĩ gì.

Trong khi Đổng phu nhân đang suy nghĩ, Triệu thị đã cầm lên vạt váy của Đổng phu nhân nhìn qua và khen ngợi: "Y phục này của tỷ tỷ trông đẹp quá".

Triệu thị yêu cái đẹp nhất và luôn là người đầu tiên mặc những bộ y phục và trang sức thời trang mới nhất ở Thịnh Kinh. Đổng phu nhân hiểu ý, mỉm cười nói: "Tháng trước con trai ta hiếu kính mấy khúc vải sa. Ta thấy trời nóng nên vừa hay mang ra may váy áo. Nếu muội muội thích, khi về ta sẽ sai người mang tặng muội mấy khúc vải nhé."

Triệu thị sờ sờ vạt váy của Đổng phu nhân hồi lâu, vẻ không nỡ rời tay, cuối cùng lắc đầu: "Thôi không cần đâu."

Không phải Triệu thị ngại không muốn nhận, mà sự thật là chất liệu vải sa này mặc lên người nàng thì sẽ không đẹp bằng Đổng phu nhân.

Triệu thị khuê danh là Phi Yến, nhưng nàng hoàn toàn khác với vị tuyệt sắc giai nhân có thể nhảy múa trên lòng bàn tay. Thân hình nàng đầy đặn và mập mạp, vừa vặn với dung nhan xinh đẹp, vẻ đẹp đầy đặn như chuỗi ngọc.

Đáng tiếc bản thân Triệu phu nhân không biết trân trọng vẻ đẹp của chính mình, so sánh với đó, nàng vẫn thích vẻ đẹp mảnh mai như nhành liễu trước gió hơn.

Đặc biệt trong những ngày gần đây, Phạm Chính Liêm đã nhiều lần vô tình nhắc đến một nữ thuộc hạ của mình.

Triệu thị đã từng nhìn thấy cô nương đó trước đây. Nàng ta không đẹp bằng mình, nhưng vòng eo lại thực sự rất thon thả.

Triệu thị nhìn chằm chằm vào chiếc váy sa màu xanh như tuyết của Đổng phu nhân, đột nhiên nói : "Nhưng, sao muội thấy gần đây tỷ tỷ có vẻ gầy đi một chút?"

Đổng phu nhân sửng sốt.

"Gầy đi thật này, cằm cũng thon gọn hơn rất nhiều." Triệu thị nhìn từ trên xuống dưới Đổng phu nhân, "Có phải gần đây tỷ tỷ vất vả quá rồi không?"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Mặc dù lời nói quan tâm nhưng trong mắt Triệu thị không có chút lo lắng nào mà có ý dò hỏi, Đổng phu nhân cũng hiểu.

Triệu Phi Yến luôn trân trọng vẻ ngoài của mình, vì thân hình đầy đặn nên nàng đặc biệt chú ý, vòng eo lớn hơn một chút cũng giống như đối mặt với kẻ thù. Hiện tại nàng ta bề ngoài thì có vẻ quan tâm đến sức khỏe của Đổng phu nhân, nhưng thực chất lại muốn thăm dò xem làm thế nào mà Đổng phu nhân có thể giảm cân.

Đổng phu nhân ban đầu định nói qua qua cho xong, nhưng chợt nghĩ đến điều gì đó, bà dừng lại, sau đó nở nụ cười, đến gần Triệu thị, thần bí nói: "Nói thật với muội, mấy ngày nay ta đã gầy đi trông thấy thật, nhưng không phải vì mệt mỏi quá độ mà là nhờ trà thuốc".

"Trà thuốc?"

"Đúng, đó là trà thảo dược tên là 'Tiêm Tiêm' ở Nhân Tâm y quán trên phố Tây. Loại trà thảo dược này rất khó mua. Nếu không phải ta có quen biết với đại phu ở đó thì cũng khó mà mua được", Đổng phu nhân mỉm cười đáp.

"Tiêm Tiêm?" Triệu thị lẩm bẩm mấy lần, ánh mắt chuyển động, nhưng lời nói lại không tin, "Tỷ tỷ gạt muội, trên đời làm sao có loại trà thần dược như thế được?"

Đổng phu nhân thở dài: "Ai thèm lừa muội? Trà thảo dược đó là hàng thật giá thật đó, ta mới chỉ dùng nửa bình thôi mà đã thấy khá hiệu nghiệm rồi. Nghe nói còn biến một đồ tể bán thịt lợn thành Phan An nữa đó. À đúng rồi, Phan An thịt lợn đó bây giờ đang bán hàng ở cổng miếu phía đông thành đó, số người đến để xem hắn mỗi ngày đủ để xếp hàng từ đầu phố tới cuối phố, nếu muội không tin thì sai người đi xem xem có phải sự thật hay không".

"Nhưng mà, trà thảo dược này hiếm có, ta cũng chỉ có một bình, cho dù muội muội muốn thì sợ là sẽ phải chờ mấy ngày."

Không nói thì cũng không sao, một khi đã nói ra, Triệu thị lại càng ngứa ngáy mất kiên nhẫn. Nàng vốn bị lời nói của Đổng phu nhân thu hút, ngày thường nàng cũng luôn coi trọng loại chuyện này nhất, nghe được lời này, đâu lý do gì phải chờ đợi, lập tức sai nha hoàn đi đến cổng miếu phía đông thành để tìm hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Sau khi nha hoàn rời đi, Đổng phu nhân nói chuyện với Triệu thị thêm một lúc, thấy Triệu thị lơ đãng nên Đổng phu nhân đứng dậy rời đi.

Sau khi ra khỏi Phạm phủ, lên xe ngựa, người hầu bên cạnh hỏi: "Phu nhân, tại sao người lại nói với Phạm phu nhân về Nhân Tâm y quán? Cho dù là để giúp Lục đại phu, nếu người khác biết về chuyện của thiếu gia..."

Nếu bệnh phổi của Đổng Lân bị các vị phu nhân biết được, vậy thì hôn nhân của Đổng Lân sau này sẽ gặp trở ngại.

"Ta đương nhiên biết." Nụ cười của Đổng phu nhân nguội dần, "Chỉ là hiếm khi thấy nàng ta thích, nên nói ra coi như ân tình mà thôi."

"Lục Đồng kia đã đích thân hứa với ta, nàng ta sẽ không nói cho người khác về bệnh tình của Lân Nhi. Một khi bí mật bị lộ ra ngoài... Ta có thể khiến nàng ta sống không bằng chết."

"Hơn nữa," Đổng phu nhân ánh mắt chuyển động, "Ta cũng không hoàn toàn là vì giúp nàng ta."

Lục Đồng ba ngày trước đã gửi một hũ trà thuốc cho Đổng phu nhân, hy vọng Đổng phu nhân có thể truyền bá cho nàng trong giới quý tộc ở kinh thành. Lúc đó Đổng phu nhân cũng thản nhiên đồng ý, nhưng thực ra bà cũng không thực lòng để tâm, dù sao việc chủ động thừa nhận mình dùng trà giảm béo cũng không phải chuyện đáng khoe khoang gì.

Nhưng suy nghĩ của bà đã thay đổi sau khi Vương ma ma trở lại.

Vương ma ma, người đã đưa Lục Đồng trở lại y quán, báo lại với bà rằng đã nhìn thấy Bùi Vân Ánh đang đợi Lục Đồng ở cổng Nhân Tâm y quán. Hai người cư xử rất thân mật, nói chuyện và cười đùa vui vẻ.

Điều này khiến Đổng phu nhân phải suy nghĩ nhiều hơn.

Lần đó ở chùa Vạn Ân, Bùi Vân Ánh đến cứu Lục Đồng, Đổng phu nhân đã nghi ngờ về mối quan hệ của họ. Mặc dù đích thân Lục Đồng thừa nhận mình có quan hệ thân thiết với Triệu Ninh Công thế tử nhưng trong lòng Đổng phu nhân vẫn luôn có chút nghi ngờ.

Dù sao, một người là một quý tộc trẻ tuổi đầy triển vọng, xuất thân gia thế danh giá, người còn lại là một nữ y sĩ bình dân, địa vị thấp kém, danh phận và địa vị chênh lệch thực sự quá lớn.

Nhưng Vương ma ma đã tận mắt nhìn thấy, không thể giả được.

Lục Đồng và Bùi Vân Ánh có gian tình.

Giúp đỡ Lục Đồng cũng là giúp đỡ Bùi Vân Ánh, điện tiền chỉ huy sứ được thánh thượng vô cùng sủng ái, hơn nữa phụ thân của hắn, Triệu Ninh Công, có địa vị rất cao trong triều đình. Đáng tiếc cả hai cha con bề ngoài nhìn đều có vẻ dễ nói chuyện nhưng thực chất lại cực kỳ kiêu ngạo, khó gần.

Có quan hệ với Lục Đồng, không cần lo lắng không nắm được Bùi Vân Ánh trong tay.

Người hầu gật đầu như hiểu ra điều gì đó, sau đó nhìn vẻ mặt Đổng phu nhân, cẩn thận nói: "Phạm đại nhân bây giờ cũng chỉ là một chức phán quan, không bằng chức quan của Lão gia. Làm sao đáng để phu nhân phải đích thân đi một chuyến."

"Câm miệng."

Người hầu không dám nói thêm nữa.

Đổng phu nhân lạnh lùng nhìn nàng: "Ngươi biết cái gì?"

Phạm Chính Liêm bây giờ nhìn lại, chức quan của hắn quả thực không bằng Thái Phủ Tự Khanh. Tuy nhiên, đích thân lão gia nhà mình đã từng nhắc nhở, rằng Phạm Chính Liêm sau lưng có thể có mối liên hệ nào đó với Thái sư phủ. Ai cũng biết hiện tại Tề đại sư đang nắm quyền, Đổng đại nhân còn đang lo lắng vì không tìm được cách để kết giao với Thái sư phủ, có mối quan hệ này rồi thì về sau sẽ dễ dàng giải quyết hơn rất nhiều.

Vì vậy, Đổng phu nhân thỉnh thoảng lại tìm mấy loại son phấn, tơ lụa để gửi tặng cho Triệu Phi Yến, nghĩ rằng Triệu Phi Yến yêu cái đẹp thì sẽ thích. Tuy nhiên, Triệu Phi Yến có con mắt tinh tường, lại kén chọn, điều này thường khiến Đổng phu nhân tức giận đến mức ở sau lưng thầm trợn mắt.

Bây giờ Triệu Phi Yến đang bị ám ảnh bởi việc giảm béo, trà thảo mộc ở Y quán của Lục Đồng có thể nói là trợ thủ đắc lực kịp thời, e rằng sẽ tốt hơn bất cứ thứ gì khác.

Lấy được lòng Triệu Phi Yến, nàng ta bên gối thổi gió một chút, mối quan hệ giữa lão gia nhà mình và Phạm Chính Liêm cũng sẽ trở nên thân thiết hơn.

Đổng phu nhân khẽ mỉm cười.

Bà không muốn giống như Triệu Phi Yến, lúc nào cũng trang điểm trưng diện như yêu tinh chỉ để trói buộc trái tim của phu quân. Giúp sức được cho nam nhân trên quan trường, vẫn là có ích hơn sắc đẹp nhiều.

Phu nhân hạ rèm xe xuống, ngả người ra sau, nhắm mắt lại nói: "Đi thôi."

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Đăng Hoa Tiếu

Số ký tự: 0