Điện Soái Đến C...
Thiên Sơn Trà Khách
2024-11-15 19:43:49
Khi Lục Đồng rời khỏi Đổng phủ thì đã là buổi trưa.
Đó là lúc nắng nóng nhất, đi ra ngoài sợ bị nóng quá nên Đổng phu nhân đã sắp xếp xe của Đổng gia chở nàng về.
Đi trên xe còn có bà lão Vương ma ma, hạ nhân của Đổng phủ. Ngày trước lúc ở chùa Vạn Ân cũng chính là bà lão này đi cùng Lục Đồng xuống núi.
Thái độ của Vương ma ma đối với Lục Đồng bây giờ đã cung kính hơn rất nhiều, bà bình tĩnh nói chuyện với Lục Đồng cho đến khi xe ngựa đến cửa Nhân Tâm y quán, Lục Đồng cảm ơn Vương ma ma, mở rèm xe và chuẩn bị bước ra ngoài, không ngờ lại nghe thấy Vương ma ma ở bên cạnh thốt lên một tiếng: “ấy”.
Lục Đồng quay đầu lại, Vương ma ma chỉ ra ngoài xe ngựa: "Hình như là Bùi đại nhân?"
Lục Đồng nhìn theo ánh mắt của bà.
Nắng lên sau cơn mưa, trên mái hiên con phố dài được phủ lên một lớp rêu mịn màng, xanh tươi, rễ cây lan tràn trên tường, tạo nên bầu không khí mùa hè yên tĩnh với gam màu nóng và lạnh đan xen.
Có người đang đứng dưới mái hiên trong bóng tối, tựa hồ nhận ra ánh mắt của Lục Đồng, liền ngước mắt lên nhìn nàng.
Những mảnh ánh nắng xuyên qua khe hở trên cây mai trước cửa rơi vào trên người hắn, vẻ mặt ẩn trong bóng tối không thể thấy rõ, nhưng đôi mắt đen đang nhìn nàng lại mang ý vị sâu xa.
Thanh kiếm bạc, áo choàng đỏ tươi, phong thái cao quý, chính là điện tiền chỉ huy sứ Bùi Vân Ánh.
Lục Đồng tim đập thình thịch.
Vài giờ trước, nàng vừa nói hươu nói vượn trước mặt Đổng phu nhân, ám chỉ rằng nàng và Bùi Vân Ánh có mối quan hệ thân thiết. Không bao lâu sau lại gặp chính chủ ở đây, thực sự cảm giác chột dạ như khi nói dối bị phát hiện.
Ánh mắt Vương ma ma vẫn đang đảo quanh hai người Bùi Vân Ánh và Lục Đồng. Lục Đồng đã mỉm cười quay lại nói với bà: "Bùi đại nhân đến tìm ta. Hôm nay làm phiền ma ma đưa ta về rồi, ta đi trước."
Vương ma ma vội vàng nói: “Lục đại phu cứ làm việc của mình đi.” Ánh mắt bà nhìn nàng rất khác so với lúc nãy.
Lục Đồng thấy đã đạt được mục đích, không nói thêm gì nữa, đứng dậy xuống xe ngựa.
Vừa xuống xe, thanh niên bên cạnh Bùi Vân Ánh nhìn thấy Lục Đồng đi tới, lập tức vẫy tay về phía Lục Đồng: "Lục đại phu!"
Lục Đồng đi tới, dừng lại trước mặt Bùi Vân Ánh và Đoàn Tiểu Ngôn, nói: "Bùi đại nhân, Đoàn tiểu công tử."
"Lục đại phu," Đoàn Tiểu Ngôn mỉm cười với nàng, nói: "Ta và đại nhân vừa tới đây, đang suy nghĩ tại sao không thấy cô ở y quán. Chúng ta còn tưởng rằng hôm nay cô không có ở đây, không ngờ lại gặp được cô, thật sự là có duyên."
Bùi Vân Ánh không nói gì, nhìn về phía xe ngựa của Đổng gia đậu ở cổng y quán.
“Đó là xe ngựa của phủ Thái Phủ Tự Khanh à?” Hắn nhướng mày.
Lục Đồng nói: "Không sai."
Bùi Vân Ánh gật đầu, mỉm cười nhìn Lục Đồng, ánh mắt có chút xa lạ: "Lục đại phu và Thái Phủ Tự Khanh từ khi nào trở nên thân thiết như vậy?"
Lục Đồng lòng trầm xuống.
Giọng hắn bình thản, nhưng ánh mắt hắn nhìn nàng lại sắc như dao.
Lục Đồng bình tĩnh lại, nhướng mày trả lời: “Này cũng là nhờ Bùi đại nhân lần trước đã giơ tay giúp đỡ, Đổng phu nhân và ta không còn hiểu lầm, sau đó thỉnh thoảng ta cũng đến phủ Thái Phủ Tự Khanh để chữa trị cho Đổng thiếu gia.”
Nàng nhẹ nhàng đối đáp.
Bùi Vân Ánh cúi đầu nhìn nàng.
Một lúc sau, hắn mới gật đầu: “Hoá ra là như vậy.” Giọng điệu của hắn đều đều, không biết là có tin hay không.
Lục Đồng lại nhìn Bùi Vân Ánh: "Không biết Bùi đại nhân sao lại đột nhiên tới đây."
"Tới đòi nợ."
“Đòi nợ?”
Hắn tặc lưỡi, cười nhắc nhở Lục Đồng: "Lục đại phu đúng là quý nhân thì hay quên, cô quên rồi sao, hôm trước ở hiệu cầm đồ Lục Nguyên, cô còn nợ ta hai gói Xuân thuỷ sinh."
Hiệu cầm đồ Lục Nguyên?
Xuân thuỷ sinh?
Lục Đồng đột nhiên nhớ ra.
Những ngày này nàng bận điều chế và bán "Tiêm Tiêm", quả thực đã quên mất vấn đề này.
Đoàn Tiểu Ngôn liếc nhìn Lục Đồng: "Lục đại phu, cô thật sự đã quên mất đại nhân nhà chúng ta rồi."
Ngân Tranh vừa bước từ trong tiệm ra liền nghe thấy câu này, không khỏi ho hai tiếng. Câu này, người nào không biết sẽ tưởng Lục Đồng và Bùi Vân Ánh có gì đó với nhau.
Lục Đồng xoay người đi vào y quán: "Ta đi lấy trà thuốc, Bùi đại nhân, Đoàn công tử, mời vào trong ngồi một lát."
Cửa hàng rất sạch sẽ.
Hôm nay trời nóng quá, Đỗ Trường Khanh sợ nóng, lười đến y quán, chỉ có A Thành và Ngân Tranh bận rộn ở trong cửa hàng.
A Thành đã dọn sạch dược liệu lung tung trong cửa hàng, mời hai người ngồi xuống ghế tre, sau đó đi vào sân nhỏ phía sau pha trà cho bọn họ.
A Thành đứng từ xa, thiếu niên thông minh đã nhận ra thân phận của hai người này rất khác thường, đặc biệt là người thanh niên đang ngồi trong phòng, đội chiếc kim quan, mặc y phục thêu trông rất nổi bật. Trông có vẻ như con cháu nhà quý tộc tuấn mỹ tiêu sái, nhưng thanh kiếm dài ở thắt lưng lại tỏa ra ánh sáng lạnh lùng, phủ lên vẻ tuấn tú này một lớp sắc bén.
Mặc dù hắn đang mỉm cười nhưng nụ cười dường như không chạm tới đáy mắt.
Hắn khiến người ta muốn đến gần nhưng cũng sợ hãi.
A Thành đi tới trước mặt Lục Đồng, nhìn Bùi Vân Ánh hỏi: "Lục đại phu, đây là người quen của cô à?"
Nếu không phải là người quen, Ngân Tranh làm sao có thể đón hai người này vào, pha trà cho bọn họ?
Người duy nhất có thể uống trà tại Nhân Tâm y quán là Hồ Viên ngoại, một khách quen thường xuyên.
Bùi Vân Ánh: "Đúng rồi."
Lục Đồng: "Không quen."
Hai giọng nói vang lên cùng lúc, nhưng câu trả lời lại hoàn toàn khác nhau.
Bùi Vân Ánh nhìn Lục Đồng cười nửa miệng, trên mặt lại không có một tia khó chịu.
Lục Đồng bình tĩnh nói: “Tình cờ gặp mặt có mấy lần, cũng không thể coi là quen thân.”
"Lục cô nương nói vậy có chút vô tình đấy." Đoàn Tiểu Ngôn sờ cằm, "Chưa kể đại nhân nhà chúng ta đã cứu mạng cô ở Bảo Tường lâu, cũng không kể từng bảo vệ cô trước mặt Đổng phu nhân lúc ở chùa Vạn Ân. Chỉ nói đến lần gặp mặt ở tiệm cầm đồ Lục Nguyên thôi, cũng chỉ mới qua có một tháng.”
"Đại nhân nhà ta đã trả thay cô năm mươi lạng bạc thì mới mua được chiếc trâm cài tóc. Năm mươi lạng tương đương với hai tháng lương của ta rồi. Trên đời này, không phải là bạn bè, cũng không thân thích, thì ai có lòng tốt cho người khác vay số tiền lớn như vậy chứ?"
Đoàn Tiểu Ngôn bĩu môi: "Ta quen biết đại nhân nhiều năm, nhưng ngài chưa bao giờ cho ta mượn nhiều tiền như vậy."
Nghe vậy, A Thành có chút kinh ngạc nhìn Lục Đồng: "Lục đại phu, cô còn từng mua trang sức cài tóc ư?"
Lục Đồng thường mặc quần áo đơn giản và không bao giờ đeo bất kỳ đồ trang sức nào. Đỗ Trường Khanh thậm chí còn cùng A Thành nói xấu sau lưng nàng, nói nàng thật là phí hết cả dung nhan xinh xắn, ngay cả ăn diện trang điểm cũng không được, ăn mặc còn giản dị hơn cả tổ mẫu đã mất của hắn.
"Sao thế," Bùi Vân Ánh thản nhiên hỏi, "Chưa bao giờ thấy Lục đại phu nhà ngươi đeo trang sức à?"
A Thành cười: “Đúng là chưa thấy bao giờ. Nói mới nhớ, kể từ khi Lục đại phu đến y quán của chúng tôi đến giờ, tiểu nhân chưa từng thấy cô ấy đeo trang sức nào cả.”
Nói xong, hắn dường như nhận ra điều mình nói không ổn, liếc nhìn Lục Đồng rồi nhanh chóng nói thêm: "Nhưng Lục đại phu rất đẹp, không có trang sức đó thì cũng vẫn đẹp."
Bùi Vân Ánh khẽ cười nhẹ, ánh mắt rơi vào Lục Đồng đang đứng trước tủ thuốc: "Vậy thì thật là kỳ quái, Lục đại phu tiêu bao nhiêu tiền để mua sang sức, trâm cài, vậy mà sao lại không đeo?"
Lục Đồng đang nhặt dược liệu có chút khựng lại.
Người này thực sự khó đối phó.
Ngân Tranh đã gặp Bùi Vân Ánh vài lần, biết rằng Bùi Vân Ánh có suy nghĩ sâu sắc, lại được Lục Đồng nhắc nhở dặn dò, nàng cố tình tránh nói chuyện với Bùi Vân Ánh để tránh bị người này lừa.
Nhưng A Thành thì khác. Đây là lần đầu tiên A Thành gặp Bùi Vân Ánh, không biết thân phận của Bùi Vân Ánh, cũng không biết sự nguy hiểm của hắn.
Nàng không quay lại nhìn vẻ mặt của Bùi Vân Ánh, chỉ bình tĩnh trả lời: "Hành y trong y quán mà đeo nhiều trang sức thì rất bất tiện, nếu có dịp lễ lớn thì tự khắc sẽ đeo."
“Đại nhân chưa thấy mà thôi.”
Bùi Vân Ánh gật đầu: "Cũng đúng."
Hắn ngả người về phía sau, đột nhiên nói: “Kể ra cũng thật trùng hợp, một trong những chiếc trâm mà Lục đại phu mua ở hiệu cầm đồ Lục Nguyên lại đến từ Kế gia ở thành nam.”
“Kế gia?” Lục Đồng vẻ mặt khó hiểu quay lại.
Hắn nhìn chằm chằm vào mắt Lục Đồng: “Vào ngày mồng 1 tháng 4, tại chùa Vạn Ân, trong Viện Vô Hoài nơi Lục đại phu ở, người khách hành hương qua đời là Kế đại lão gia kinh doanh đồ sứ ở kinh thành.”
A Thành chớp mắt, không hiểu tại sao Bùi Vân Ánh lại đột nhiên nhắc tới chuyện này với Lục Đồng.
Lục Đồng nói: “Vậy sao?”
Nàng cụp mắt xuống: “Thật là bất hạnh.”
Đoàn Tiểu Ngôn hỏi: "Lục đại phu không nhớ người chết kia sao?"
Lục Đồng khẽ mở mắt, dùng giọng điệu kỳ quái nói: “Người này ta chưa từng gặp, làm sao nhớ được? Hơn nữa, điện soái không phải vừa nói, ta là quý nhân thì hay quên việc sao. Ngày thường ta luôn bận rộn điều chế và bán thuốc mới, những việc những người không liên quan đến thuốc thì ta đều không nhớ.”
Đoàn Tiểu Ngôn nghẹn họng, bất giác liếc nhìn Bùi Vân Ánh.
Ý của Lục Đồng đây là Bùi Vân Ánh cũng là "người không liên quan" nên hoàn toàn quên mất chuyện lúc trước ở tiệm cầm đồ Lục Nguyên?
Điện tiền Hữu quân chỉ huy sứ, Triệu Ninh Công thế tử xuất thân danh gia vọng tộc, vậy mà cũng có ngày bị người khác ghét bỏ như vậy.
Đúng là thế sự xoay vần.
Đang lúc hắn đang suy nghĩ, tấm màn được vén lên, Ngân Tranh tiến tới bưng hai tách trà, đặt tách trà trước mặt hai người: “Bùi đại nhân, Đoàn công tử, mời uống trà.”
Chén trà là một chiếc chén sứ nhỏ màu trắng ngọt ngào, sờ vào có cảm giác ấm áp, tuy nhiên lá trà trông hơi thô, mùi thơm đắng, nước trà lại đục, ngửi không giống mùi trà, mà giống như thuốc.
Đoàn Tiểu Ngôn sợ đắng, nhìn chằm chằm chén trà trước mặt không dám uống, nhưng Bùi Vân Ánh ở bên cạnh đã bưng bát trà lên nhấp một ngụm.
Mùi trà nhạt hơn mùi thuốc, lại có vị chát kinh khủng. Hắn khẽ cau mày, đặt chén trà xuống rồi đứng dậy, ánh mắt rơi vào y quán chật chội.
Nhân Tâm y quán tuy nhỏ nhưng có bóng mát, trước cửa có một cây mai to lớn, cành lá của nó gần như che phủ toàn bộ y quán nên dù đang là mùa hè nhưng trong cửa hàng cũng không quá nóng bức.
Người chủ tiệm trẻ có lẽ là người biết hưởng thụ, bàn trà, ghế trúc, bình hoa, tủ thuốc đã được lau sạch sẽ, trên tường có treo một bức tranh chữ.
Trên bàn, dưới bức tranh treo, có một cuốn sách "Lương triều luật" nằm ngổn ngang, mở ra giữa chừng, những trang giấy bị gió thổi xào xạc.
Quán này không lớn, nhưng rất trang nhã, sạch sẽ. Những chiếc túi ngải cứu và túi treo trong tết Đoan Ngọ vẫn chưa được tháo ra, khắp nơi đều có mùi thuốc nhẹ nhàng, không có ruồi muỗi, làm cho mùa hè cũng trở nên dễ chịu hơn.
Có cơn gió từ bên trong cửa hàng thổi tới, khiến tấm rèm khẽ lay động, trong sân mơ hồ truyền đến tiếng ve kêu.
Người thanh niên bước tới, đưa tay mở tấm rèm ra.
Có người đứng trước mặt hắn.
Hắn rũ mắt nhìn người nữ tử trước mặt: "Lục đại phu có ý gì?"
Lục Đồng đứng trước tấm rèm, vẻ mặt có chút không vui: "Bùi đại nhân, không ai nói với ngài rằng không nên tự ý xông vào khuê phòng của nữ tử sao?"
"Khuê phòng?" Bùi Vân Ánh sửng sốt một chút.
Thấy vậy, Ngân Tranh ở một bên vội vàng giải thích: "Bùi đại nhân, cô nương nhà ta ngày thường sống ở sân nhỏ này, đích thực là khuê phòng của nữ tử..."
Hắn hơi ngạc nhiên, dường như không ngờ Lục Đồng lại sống ở đây.
Các đại phu thường ở nhà riêng của họ, chưa kể Lục Đồng vẫn còn là một cô nương trẻ tuổi.
Lục Đồng cười nói: "Thịnh Kinh cũng không khác gì những nơi khác, tiền tài phú quý. Đối với một người bình thường như ta, sống ở y quán có thể tiết kiệm được tiền."
“Điện soái là con nhà quan, đương nhiên không hiểu.”
Lời của nàng nói không sai, nhưng khi nhắc đến "con nhà quan", trong mắt nàng hiện lên một tia hận ý không che giấu được.
Bùi Vân Ánh như có điều trầm tư suy nghĩ.
Một lúc lâu sau, hắn mới nói: “Y quán này nằm ở phố Tây, phía trước có tửu lầu, ở Thịnh Kinh không có giờ giới nghiêm, đêm nào phố Tây cũng có cảnh vệ tuần tra, Lục đại phu có tầm nhìn rất tốt. Mặc dù nơi này đơn sơ, nhưng ở đây sẽ an toàn hơn so với nơi khác."
Tim Ngân Tranh đập thình thịch. Lời của Bùi Vân Ánh giống hệt như những gì Lục Đồng đã nói khi mới chuyển đến Nhân Tâm y quán.
Hắn lại liếc nhìn tấm rèm rồi quay đi: “Thì ra là khuê phòng. Vừa rồi Lục đại phu căng thẳng quá, ta còn tưởng rằng trong đó có giấu xác.”
Câu này nghe có vẻ giống như đang đùa, nhưng ánh mắt của Lục Đồng đột nhiên trở nên lạnh lùng.
Nàng ngước mắt lên và nhìn người trước mặt.
Bùi Vân Ánh trông rất tuấn tú.
Phong thái phóng khoáng, diện mạo bắt mắt. Có lẽ vì xuất thân cao quý nên dù đứng trong hiệu thuốc tối tăm chật hẹp cũng không giấu được vẻ lãng tử, cao quý.
Hắn lại có một đôi lông mày rậm và đẹp. Ánh mắt nhìn người khác ban đầu thì có vẻ dịu dàng và ấm áp nhưng khi nhìn gần lại mới thấy cảm giác sắc bén và lãnh đạm.
Người này nhạy bén đến mức khiến người ta chán ghét.
Toàn thân Lục Đồng bị bóng người của hắn bao phủ, ánh mắt hắn dừng lại ở hoa văn mây bạc sẫm trên bộ quần áo thêu của mình một lúc rồi rời đi.
Cô nói: "Đại nhân nói đùa, đây là y quán, không phải điện Diêm La."
Bùi Vân Ánh không cho là đúng: "Cho dù thực sự là điện Diêm La, ta nghĩ Lục đại phu sẽ có cách để tránh bị phát hiện."
Khóe môi hắn hơi cong, ánh mắt lướt qua cuốn "Lương triều luật" đang mở dở trên bàn, "Lục đại phu không phải đã nghiên cứu kỹ các luật lệ ở Thịnh Kinh rồi sao?"
Lục Đồng lòng trầm xuống.
Ngay cả cái này hắn cũng nhận ra.
"Đại nhân có điều không biết. Người có địa vị thấp như chúng ta khó tránh khỏi bị người khác làm khó dễ, nếu không nghiên cứu rõ ràng luật pháp thì sẽ không tránh được thiệt thòi."
“Dù sao thì,” cô nhìn thẳng vào mắt Bùi Vân Ánh, “Pháp luật không thiên vị kẻ mạnh thì dòng mực sẽ không uốn cong, phải không?”
Bùi Vân Ánh lặng lẽ nhìn nàng, không nói gì.
Hai người đối đáp qua lại, lời nói và vẻ mặt đều nhẹ nhàng và bình tĩnh, nhưng lại giống như hai thanh kiếm sắp ra khỏi vỏ, khiến không khí xung quanh trở nên căng thẳng.
A Thành nhìn hai người, không biết vì sao run rẩy, đi đến bên cạnh Lục Đồng, cẩn thận nhắc nhở: “Lục đại phu, Ngân Tranh cô nương muốn lấy Xuân Thuỷ Sinh, nhưng người của Thục Dược Sở đã lấy đi công thức, y quán chúng ta đã không còn làm Xuân thuỷ sinh nữa rồi."
Xuân thuỷ sinh đã bị Ngự dược viện thu làm quan dược, ngoại trừ Thục Dược sở thì các hiệu thuốc và y quán khác đều không được phép bán riêng, bao gồm cả Nhân Tâm y quán.
Lục Đồng trầm mặc một lát, giải thích sự tình với Bùi Vân Ánh, nàng đi đến tủ thuốc, cúi người nhặt mấy lọ "Tiêm Tiêm" dưới cùng lên, đưa cho Bùi Vân Ánh cùng với những hướng dẫn khi uống thuốc.
"Y quán hiện nay không có Xuân thuỷ sinh, 'Tiêm Tiêm' là loại bán chạy nhất. Nếu Bùi đại nhân không chê thì có thể dùng cái này thay thế."
Bùi Vân Ánh cầm lọ thuốc trong tay và xem danh sách hướng dẫn dùng thuốc.
Danh sách còn dài hơn thắt lưng của nữ tử, hắn cụp mắt xuống đọc: “Tránh đồ ăn ngọt và nhiều dầu mỡ, uống ba lần một ngày đúng giờ, uống xong không nằm ngay, sau khi uống một canh giờ thì đi bộ hai dặm..."
Bùi Vân Ánh thoạt tiên là kinh ngạc, sau đó cười nói: "Lục đại phu, nếu tuân theo tất cả hướng dẫn này thì cho dù không uống thuốc cũng khó mà không giảm cân đấy"
Bao nhiêu là quy tắc, bao gồm cả ăn uống và hoạt động, tất cả đều có tác dụng giảm béo, trà thuốc này xem ra có hay không thì cũng không ảnh hưởng gì.
Lục Đồng: "Thuốc có ba phần độc, người bình thường chỉ uống trà thảo dược thì khó mà kiên trì, chỉ có làm theo hướng dẫn mới có thể có hiệu quả tốt nhất."
"Nếu Bùi đại nhân không thích, ta có thể nghiên cứu làm một phương trà thuốc khác cho ngài."
A Thành lặng lẽ liếc nhìn Bùi Vân Ánh. Chàng thanh niên trông cao gầy nhưng không hề yếu đuối. Hắn có dáng người gọn gàng, bờ vai rộng và vòng eo thon gọn.
"Thích chứ thích chứ!" Đoàn Tiểu Ngôn giật lấy lọ thuốc, cười nói: "Nếu đại nhân không cần thì cho ta đi. Cháu ta dạo này mập quá không dám gặp người khác, vừa hay ta cho nó dùng thử xem sao!”
Sau đó, không để ý đến ánh mắt của Bùi Vân Ánh, hắn liền ôm mấy bình Tiêm Tiêm vào lòng.
Bùi Vân Ánh liếc nhìn hắn, lười không thèm để ý đến hành vi vô lại của hắn.
Lục Đồng hỏi: "Bùi đại nhân, như vậy giữa chúng ta đã hết nợ chưa?"
Bùi Vân Ánh nhướng mày: "Lục đại phu, cô đang đuổi khách à?"
"Đại nhân nghĩ nhiều rồi."
A Thành: "..."
Cũng không thể trách vị công tử này suy nghĩ nhiều, hắn cũng cảm thấy Lục đại phu hôm nay không dễ nói chuyện như trước nữa, có chút kỳ quái.
Bùi Vân Ánh gật đầu, nhờ Đoàn Tiểu Ngôn bên cạnh lấy trà thảo mộc, sau đó nói với Lục Đồng: "Đã như vậy, chúng ta cũng không quấy rầy nữa, sau này có cơ hội sẽ lại cùng Lục đại phu thảo luận y lý."
“Tốt nhất là không có cơ hội.” Lục Đồng không cho hắn chút mặt mũi nào.
Đoàn Tiểu Ngôn gần như cạn lời.
Lục Đồng cụp mắt xuống: “Thường xuyên gặp đại phu cũng không phải chuyện tốt, hy vọng đại nhân có thể khỏe mạnh, ăn ngon ngủ tốt, vĩnh viễn không gặp lại ta.”
Đoàn Tiểu Ngôn gãi gãi đầu.
Lời nói thì hay, chẳng có gì sai trái, nhưng sao nghe như chửi rủa, rùng rợn thế?
Bùi Vân Ánh nhìn nàng một lúc, sau đó gật đầu: "Được, ta sẽ cố gắng hết sức."
Đoàn Tiểu Ngôn và Bùi Vân Ánh rời khỏi Nhân Tâm y quán, đi bộ đến cuối phố Tây. Khi đến nơi, ngựa đã được buộc vào chuồng của quán rượu ở góc phố.
Đoàn Tiểu Ngôn quay người nhìn chung quanh rồi nói với Bùi Vân Ánh: "Ca, Lục cô nương hình như không thích huynh cho lắm."
Lục đại phu nhìn có vẻ lịch sự và xa cách, lễ phép vừa phải, nhưng trong lời nói và vẻ mặt luôn có chút thiếu kiên nhẫn, như thể họ là một loại dã thú nào đó.
"Hay là huynh từng đắc tội nàng ấy?" Đoàn Tiểu Ngôn hỏi.
Nếu không phải vậy, với ngoại hình đẹp trai của Bùi Vân Ánh, lẽ ra hắn làm gì cũng sẽ không bị ghét mới phải.
Bùi Vân Ánh mỉm cười: "Có khi là vì ta đã nhìn thấu bộ mặt thật của cô ta."
"Bộ mặt thật? bộ mặt thật nào?"
Bùi Vân Ánh suy nghĩ một chút: “Ngươi có thấy cô ta trông rất giống..."
"Trông giống gì? Nữ Bồ Tát?"
"Tất nhiên là không."
Hắn bình thản nói: "Nữ Diêm La."
Đó là lúc nắng nóng nhất, đi ra ngoài sợ bị nóng quá nên Đổng phu nhân đã sắp xếp xe của Đổng gia chở nàng về.
Đi trên xe còn có bà lão Vương ma ma, hạ nhân của Đổng phủ. Ngày trước lúc ở chùa Vạn Ân cũng chính là bà lão này đi cùng Lục Đồng xuống núi.
Thái độ của Vương ma ma đối với Lục Đồng bây giờ đã cung kính hơn rất nhiều, bà bình tĩnh nói chuyện với Lục Đồng cho đến khi xe ngựa đến cửa Nhân Tâm y quán, Lục Đồng cảm ơn Vương ma ma, mở rèm xe và chuẩn bị bước ra ngoài, không ngờ lại nghe thấy Vương ma ma ở bên cạnh thốt lên một tiếng: “ấy”.
Lục Đồng quay đầu lại, Vương ma ma chỉ ra ngoài xe ngựa: "Hình như là Bùi đại nhân?"
Lục Đồng nhìn theo ánh mắt của bà.
Nắng lên sau cơn mưa, trên mái hiên con phố dài được phủ lên một lớp rêu mịn màng, xanh tươi, rễ cây lan tràn trên tường, tạo nên bầu không khí mùa hè yên tĩnh với gam màu nóng và lạnh đan xen.
Có người đang đứng dưới mái hiên trong bóng tối, tựa hồ nhận ra ánh mắt của Lục Đồng, liền ngước mắt lên nhìn nàng.
Những mảnh ánh nắng xuyên qua khe hở trên cây mai trước cửa rơi vào trên người hắn, vẻ mặt ẩn trong bóng tối không thể thấy rõ, nhưng đôi mắt đen đang nhìn nàng lại mang ý vị sâu xa.
Thanh kiếm bạc, áo choàng đỏ tươi, phong thái cao quý, chính là điện tiền chỉ huy sứ Bùi Vân Ánh.
Lục Đồng tim đập thình thịch.
Vài giờ trước, nàng vừa nói hươu nói vượn trước mặt Đổng phu nhân, ám chỉ rằng nàng và Bùi Vân Ánh có mối quan hệ thân thiết. Không bao lâu sau lại gặp chính chủ ở đây, thực sự cảm giác chột dạ như khi nói dối bị phát hiện.
Ánh mắt Vương ma ma vẫn đang đảo quanh hai người Bùi Vân Ánh và Lục Đồng. Lục Đồng đã mỉm cười quay lại nói với bà: "Bùi đại nhân đến tìm ta. Hôm nay làm phiền ma ma đưa ta về rồi, ta đi trước."
Vương ma ma vội vàng nói: “Lục đại phu cứ làm việc của mình đi.” Ánh mắt bà nhìn nàng rất khác so với lúc nãy.
Lục Đồng thấy đã đạt được mục đích, không nói thêm gì nữa, đứng dậy xuống xe ngựa.
Vừa xuống xe, thanh niên bên cạnh Bùi Vân Ánh nhìn thấy Lục Đồng đi tới, lập tức vẫy tay về phía Lục Đồng: "Lục đại phu!"
Lục Đồng đi tới, dừng lại trước mặt Bùi Vân Ánh và Đoàn Tiểu Ngôn, nói: "Bùi đại nhân, Đoàn tiểu công tử."
"Lục đại phu," Đoàn Tiểu Ngôn mỉm cười với nàng, nói: "Ta và đại nhân vừa tới đây, đang suy nghĩ tại sao không thấy cô ở y quán. Chúng ta còn tưởng rằng hôm nay cô không có ở đây, không ngờ lại gặp được cô, thật sự là có duyên."
Bùi Vân Ánh không nói gì, nhìn về phía xe ngựa của Đổng gia đậu ở cổng y quán.
“Đó là xe ngựa của phủ Thái Phủ Tự Khanh à?” Hắn nhướng mày.
Lục Đồng nói: "Không sai."
Bùi Vân Ánh gật đầu, mỉm cười nhìn Lục Đồng, ánh mắt có chút xa lạ: "Lục đại phu và Thái Phủ Tự Khanh từ khi nào trở nên thân thiết như vậy?"
Lục Đồng lòng trầm xuống.
Giọng hắn bình thản, nhưng ánh mắt hắn nhìn nàng lại sắc như dao.
Lục Đồng bình tĩnh lại, nhướng mày trả lời: “Này cũng là nhờ Bùi đại nhân lần trước đã giơ tay giúp đỡ, Đổng phu nhân và ta không còn hiểu lầm, sau đó thỉnh thoảng ta cũng đến phủ Thái Phủ Tự Khanh để chữa trị cho Đổng thiếu gia.”
Nàng nhẹ nhàng đối đáp.
Bùi Vân Ánh cúi đầu nhìn nàng.
Một lúc sau, hắn mới gật đầu: “Hoá ra là như vậy.” Giọng điệu của hắn đều đều, không biết là có tin hay không.
Lục Đồng lại nhìn Bùi Vân Ánh: "Không biết Bùi đại nhân sao lại đột nhiên tới đây."
"Tới đòi nợ."
“Đòi nợ?”
Hắn tặc lưỡi, cười nhắc nhở Lục Đồng: "Lục đại phu đúng là quý nhân thì hay quên, cô quên rồi sao, hôm trước ở hiệu cầm đồ Lục Nguyên, cô còn nợ ta hai gói Xuân thuỷ sinh."
Hiệu cầm đồ Lục Nguyên?
Xuân thuỷ sinh?
Lục Đồng đột nhiên nhớ ra.
Những ngày này nàng bận điều chế và bán "Tiêm Tiêm", quả thực đã quên mất vấn đề này.
Đoàn Tiểu Ngôn liếc nhìn Lục Đồng: "Lục đại phu, cô thật sự đã quên mất đại nhân nhà chúng ta rồi."
Ngân Tranh vừa bước từ trong tiệm ra liền nghe thấy câu này, không khỏi ho hai tiếng. Câu này, người nào không biết sẽ tưởng Lục Đồng và Bùi Vân Ánh có gì đó với nhau.
Lục Đồng xoay người đi vào y quán: "Ta đi lấy trà thuốc, Bùi đại nhân, Đoàn công tử, mời vào trong ngồi một lát."
Cửa hàng rất sạch sẽ.
Hôm nay trời nóng quá, Đỗ Trường Khanh sợ nóng, lười đến y quán, chỉ có A Thành và Ngân Tranh bận rộn ở trong cửa hàng.
A Thành đã dọn sạch dược liệu lung tung trong cửa hàng, mời hai người ngồi xuống ghế tre, sau đó đi vào sân nhỏ phía sau pha trà cho bọn họ.
A Thành đứng từ xa, thiếu niên thông minh đã nhận ra thân phận của hai người này rất khác thường, đặc biệt là người thanh niên đang ngồi trong phòng, đội chiếc kim quan, mặc y phục thêu trông rất nổi bật. Trông có vẻ như con cháu nhà quý tộc tuấn mỹ tiêu sái, nhưng thanh kiếm dài ở thắt lưng lại tỏa ra ánh sáng lạnh lùng, phủ lên vẻ tuấn tú này một lớp sắc bén.
Mặc dù hắn đang mỉm cười nhưng nụ cười dường như không chạm tới đáy mắt.
Hắn khiến người ta muốn đến gần nhưng cũng sợ hãi.
A Thành đi tới trước mặt Lục Đồng, nhìn Bùi Vân Ánh hỏi: "Lục đại phu, đây là người quen của cô à?"
Nếu không phải là người quen, Ngân Tranh làm sao có thể đón hai người này vào, pha trà cho bọn họ?
Người duy nhất có thể uống trà tại Nhân Tâm y quán là Hồ Viên ngoại, một khách quen thường xuyên.
Bùi Vân Ánh: "Đúng rồi."
Lục Đồng: "Không quen."
Hai giọng nói vang lên cùng lúc, nhưng câu trả lời lại hoàn toàn khác nhau.
Bùi Vân Ánh nhìn Lục Đồng cười nửa miệng, trên mặt lại không có một tia khó chịu.
Lục Đồng bình tĩnh nói: “Tình cờ gặp mặt có mấy lần, cũng không thể coi là quen thân.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Lục cô nương nói vậy có chút vô tình đấy." Đoàn Tiểu Ngôn sờ cằm, "Chưa kể đại nhân nhà chúng ta đã cứu mạng cô ở Bảo Tường lâu, cũng không kể từng bảo vệ cô trước mặt Đổng phu nhân lúc ở chùa Vạn Ân. Chỉ nói đến lần gặp mặt ở tiệm cầm đồ Lục Nguyên thôi, cũng chỉ mới qua có một tháng.”
"Đại nhân nhà ta đã trả thay cô năm mươi lạng bạc thì mới mua được chiếc trâm cài tóc. Năm mươi lạng tương đương với hai tháng lương của ta rồi. Trên đời này, không phải là bạn bè, cũng không thân thích, thì ai có lòng tốt cho người khác vay số tiền lớn như vậy chứ?"
Đoàn Tiểu Ngôn bĩu môi: "Ta quen biết đại nhân nhiều năm, nhưng ngài chưa bao giờ cho ta mượn nhiều tiền như vậy."
Nghe vậy, A Thành có chút kinh ngạc nhìn Lục Đồng: "Lục đại phu, cô còn từng mua trang sức cài tóc ư?"
Lục Đồng thường mặc quần áo đơn giản và không bao giờ đeo bất kỳ đồ trang sức nào. Đỗ Trường Khanh thậm chí còn cùng A Thành nói xấu sau lưng nàng, nói nàng thật là phí hết cả dung nhan xinh xắn, ngay cả ăn diện trang điểm cũng không được, ăn mặc còn giản dị hơn cả tổ mẫu đã mất của hắn.
"Sao thế," Bùi Vân Ánh thản nhiên hỏi, "Chưa bao giờ thấy Lục đại phu nhà ngươi đeo trang sức à?"
A Thành cười: “Đúng là chưa thấy bao giờ. Nói mới nhớ, kể từ khi Lục đại phu đến y quán của chúng tôi đến giờ, tiểu nhân chưa từng thấy cô ấy đeo trang sức nào cả.”
Nói xong, hắn dường như nhận ra điều mình nói không ổn, liếc nhìn Lục Đồng rồi nhanh chóng nói thêm: "Nhưng Lục đại phu rất đẹp, không có trang sức đó thì cũng vẫn đẹp."
Bùi Vân Ánh khẽ cười nhẹ, ánh mắt rơi vào Lục Đồng đang đứng trước tủ thuốc: "Vậy thì thật là kỳ quái, Lục đại phu tiêu bao nhiêu tiền để mua sang sức, trâm cài, vậy mà sao lại không đeo?"
Lục Đồng đang nhặt dược liệu có chút khựng lại.
Người này thực sự khó đối phó.
Ngân Tranh đã gặp Bùi Vân Ánh vài lần, biết rằng Bùi Vân Ánh có suy nghĩ sâu sắc, lại được Lục Đồng nhắc nhở dặn dò, nàng cố tình tránh nói chuyện với Bùi Vân Ánh để tránh bị người này lừa.
Nhưng A Thành thì khác. Đây là lần đầu tiên A Thành gặp Bùi Vân Ánh, không biết thân phận của Bùi Vân Ánh, cũng không biết sự nguy hiểm của hắn.
Nàng không quay lại nhìn vẻ mặt của Bùi Vân Ánh, chỉ bình tĩnh trả lời: "Hành y trong y quán mà đeo nhiều trang sức thì rất bất tiện, nếu có dịp lễ lớn thì tự khắc sẽ đeo."
“Đại nhân chưa thấy mà thôi.”
Bùi Vân Ánh gật đầu: "Cũng đúng."
Hắn ngả người về phía sau, đột nhiên nói: “Kể ra cũng thật trùng hợp, một trong những chiếc trâm mà Lục đại phu mua ở hiệu cầm đồ Lục Nguyên lại đến từ Kế gia ở thành nam.”
“Kế gia?” Lục Đồng vẻ mặt khó hiểu quay lại.
Hắn nhìn chằm chằm vào mắt Lục Đồng: “Vào ngày mồng 1 tháng 4, tại chùa Vạn Ân, trong Viện Vô Hoài nơi Lục đại phu ở, người khách hành hương qua đời là Kế đại lão gia kinh doanh đồ sứ ở kinh thành.”
A Thành chớp mắt, không hiểu tại sao Bùi Vân Ánh lại đột nhiên nhắc tới chuyện này với Lục Đồng.
Lục Đồng nói: “Vậy sao?”
Nàng cụp mắt xuống: “Thật là bất hạnh.”
Đoàn Tiểu Ngôn hỏi: "Lục đại phu không nhớ người chết kia sao?"
Lục Đồng khẽ mở mắt, dùng giọng điệu kỳ quái nói: “Người này ta chưa từng gặp, làm sao nhớ được? Hơn nữa, điện soái không phải vừa nói, ta là quý nhân thì hay quên việc sao. Ngày thường ta luôn bận rộn điều chế và bán thuốc mới, những việc những người không liên quan đến thuốc thì ta đều không nhớ.”
Đoàn Tiểu Ngôn nghẹn họng, bất giác liếc nhìn Bùi Vân Ánh.
Ý của Lục Đồng đây là Bùi Vân Ánh cũng là "người không liên quan" nên hoàn toàn quên mất chuyện lúc trước ở tiệm cầm đồ Lục Nguyên?
Điện tiền Hữu quân chỉ huy sứ, Triệu Ninh Công thế tử xuất thân danh gia vọng tộc, vậy mà cũng có ngày bị người khác ghét bỏ như vậy.
Đúng là thế sự xoay vần.
Đang lúc hắn đang suy nghĩ, tấm màn được vén lên, Ngân Tranh tiến tới bưng hai tách trà, đặt tách trà trước mặt hai người: “Bùi đại nhân, Đoàn công tử, mời uống trà.”
Chén trà là một chiếc chén sứ nhỏ màu trắng ngọt ngào, sờ vào có cảm giác ấm áp, tuy nhiên lá trà trông hơi thô, mùi thơm đắng, nước trà lại đục, ngửi không giống mùi trà, mà giống như thuốc.
Đoàn Tiểu Ngôn sợ đắng, nhìn chằm chằm chén trà trước mặt không dám uống, nhưng Bùi Vân Ánh ở bên cạnh đã bưng bát trà lên nhấp một ngụm.
Mùi trà nhạt hơn mùi thuốc, lại có vị chát kinh khủng. Hắn khẽ cau mày, đặt chén trà xuống rồi đứng dậy, ánh mắt rơi vào y quán chật chội.
Nhân Tâm y quán tuy nhỏ nhưng có bóng mát, trước cửa có một cây mai to lớn, cành lá của nó gần như che phủ toàn bộ y quán nên dù đang là mùa hè nhưng trong cửa hàng cũng không quá nóng bức.
Người chủ tiệm trẻ có lẽ là người biết hưởng thụ, bàn trà, ghế trúc, bình hoa, tủ thuốc đã được lau sạch sẽ, trên tường có treo một bức tranh chữ.
Trên bàn, dưới bức tranh treo, có một cuốn sách "Lương triều luật" nằm ngổn ngang, mở ra giữa chừng, những trang giấy bị gió thổi xào xạc.
Quán này không lớn, nhưng rất trang nhã, sạch sẽ. Những chiếc túi ngải cứu và túi treo trong tết Đoan Ngọ vẫn chưa được tháo ra, khắp nơi đều có mùi thuốc nhẹ nhàng, không có ruồi muỗi, làm cho mùa hè cũng trở nên dễ chịu hơn.
Có cơn gió từ bên trong cửa hàng thổi tới, khiến tấm rèm khẽ lay động, trong sân mơ hồ truyền đến tiếng ve kêu.
Người thanh niên bước tới, đưa tay mở tấm rèm ra.
Có người đứng trước mặt hắn.
Hắn rũ mắt nhìn người nữ tử trước mặt: "Lục đại phu có ý gì?"
Lục Đồng đứng trước tấm rèm, vẻ mặt có chút không vui: "Bùi đại nhân, không ai nói với ngài rằng không nên tự ý xông vào khuê phòng của nữ tử sao?"
"Khuê phòng?" Bùi Vân Ánh sửng sốt một chút.
Thấy vậy, Ngân Tranh ở một bên vội vàng giải thích: "Bùi đại nhân, cô nương nhà ta ngày thường sống ở sân nhỏ này, đích thực là khuê phòng của nữ tử..."
Hắn hơi ngạc nhiên, dường như không ngờ Lục Đồng lại sống ở đây.
Các đại phu thường ở nhà riêng của họ, chưa kể Lục Đồng vẫn còn là một cô nương trẻ tuổi.
Lục Đồng cười nói: "Thịnh Kinh cũng không khác gì những nơi khác, tiền tài phú quý. Đối với một người bình thường như ta, sống ở y quán có thể tiết kiệm được tiền."
“Điện soái là con nhà quan, đương nhiên không hiểu.”
Lời của nàng nói không sai, nhưng khi nhắc đến "con nhà quan", trong mắt nàng hiện lên một tia hận ý không che giấu được.
Bùi Vân Ánh như có điều trầm tư suy nghĩ.
Một lúc lâu sau, hắn mới nói: “Y quán này nằm ở phố Tây, phía trước có tửu lầu, ở Thịnh Kinh không có giờ giới nghiêm, đêm nào phố Tây cũng có cảnh vệ tuần tra, Lục đại phu có tầm nhìn rất tốt. Mặc dù nơi này đơn sơ, nhưng ở đây sẽ an toàn hơn so với nơi khác."
Tim Ngân Tranh đập thình thịch. Lời của Bùi Vân Ánh giống hệt như những gì Lục Đồng đã nói khi mới chuyển đến Nhân Tâm y quán.
Hắn lại liếc nhìn tấm rèm rồi quay đi: “Thì ra là khuê phòng. Vừa rồi Lục đại phu căng thẳng quá, ta còn tưởng rằng trong đó có giấu xác.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Câu này nghe có vẻ giống như đang đùa, nhưng ánh mắt của Lục Đồng đột nhiên trở nên lạnh lùng.
Nàng ngước mắt lên và nhìn người trước mặt.
Bùi Vân Ánh trông rất tuấn tú.
Phong thái phóng khoáng, diện mạo bắt mắt. Có lẽ vì xuất thân cao quý nên dù đứng trong hiệu thuốc tối tăm chật hẹp cũng không giấu được vẻ lãng tử, cao quý.
Hắn lại có một đôi lông mày rậm và đẹp. Ánh mắt nhìn người khác ban đầu thì có vẻ dịu dàng và ấm áp nhưng khi nhìn gần lại mới thấy cảm giác sắc bén và lãnh đạm.
Người này nhạy bén đến mức khiến người ta chán ghét.
Toàn thân Lục Đồng bị bóng người của hắn bao phủ, ánh mắt hắn dừng lại ở hoa văn mây bạc sẫm trên bộ quần áo thêu của mình một lúc rồi rời đi.
Cô nói: "Đại nhân nói đùa, đây là y quán, không phải điện Diêm La."
Bùi Vân Ánh không cho là đúng: "Cho dù thực sự là điện Diêm La, ta nghĩ Lục đại phu sẽ có cách để tránh bị phát hiện."
Khóe môi hắn hơi cong, ánh mắt lướt qua cuốn "Lương triều luật" đang mở dở trên bàn, "Lục đại phu không phải đã nghiên cứu kỹ các luật lệ ở Thịnh Kinh rồi sao?"
Lục Đồng lòng trầm xuống.
Ngay cả cái này hắn cũng nhận ra.
"Đại nhân có điều không biết. Người có địa vị thấp như chúng ta khó tránh khỏi bị người khác làm khó dễ, nếu không nghiên cứu rõ ràng luật pháp thì sẽ không tránh được thiệt thòi."
“Dù sao thì,” cô nhìn thẳng vào mắt Bùi Vân Ánh, “Pháp luật không thiên vị kẻ mạnh thì dòng mực sẽ không uốn cong, phải không?”
Bùi Vân Ánh lặng lẽ nhìn nàng, không nói gì.
Hai người đối đáp qua lại, lời nói và vẻ mặt đều nhẹ nhàng và bình tĩnh, nhưng lại giống như hai thanh kiếm sắp ra khỏi vỏ, khiến không khí xung quanh trở nên căng thẳng.
A Thành nhìn hai người, không biết vì sao run rẩy, đi đến bên cạnh Lục Đồng, cẩn thận nhắc nhở: “Lục đại phu, Ngân Tranh cô nương muốn lấy Xuân Thuỷ Sinh, nhưng người của Thục Dược Sở đã lấy đi công thức, y quán chúng ta đã không còn làm Xuân thuỷ sinh nữa rồi."
Xuân thuỷ sinh đã bị Ngự dược viện thu làm quan dược, ngoại trừ Thục Dược sở thì các hiệu thuốc và y quán khác đều không được phép bán riêng, bao gồm cả Nhân Tâm y quán.
Lục Đồng trầm mặc một lát, giải thích sự tình với Bùi Vân Ánh, nàng đi đến tủ thuốc, cúi người nhặt mấy lọ "Tiêm Tiêm" dưới cùng lên, đưa cho Bùi Vân Ánh cùng với những hướng dẫn khi uống thuốc.
"Y quán hiện nay không có Xuân thuỷ sinh, 'Tiêm Tiêm' là loại bán chạy nhất. Nếu Bùi đại nhân không chê thì có thể dùng cái này thay thế."
Bùi Vân Ánh cầm lọ thuốc trong tay và xem danh sách hướng dẫn dùng thuốc.
Danh sách còn dài hơn thắt lưng của nữ tử, hắn cụp mắt xuống đọc: “Tránh đồ ăn ngọt và nhiều dầu mỡ, uống ba lần một ngày đúng giờ, uống xong không nằm ngay, sau khi uống một canh giờ thì đi bộ hai dặm..."
Bùi Vân Ánh thoạt tiên là kinh ngạc, sau đó cười nói: "Lục đại phu, nếu tuân theo tất cả hướng dẫn này thì cho dù không uống thuốc cũng khó mà không giảm cân đấy"
Bao nhiêu là quy tắc, bao gồm cả ăn uống và hoạt động, tất cả đều có tác dụng giảm béo, trà thuốc này xem ra có hay không thì cũng không ảnh hưởng gì.
Lục Đồng: "Thuốc có ba phần độc, người bình thường chỉ uống trà thảo dược thì khó mà kiên trì, chỉ có làm theo hướng dẫn mới có thể có hiệu quả tốt nhất."
"Nếu Bùi đại nhân không thích, ta có thể nghiên cứu làm một phương trà thuốc khác cho ngài."
A Thành lặng lẽ liếc nhìn Bùi Vân Ánh. Chàng thanh niên trông cao gầy nhưng không hề yếu đuối. Hắn có dáng người gọn gàng, bờ vai rộng và vòng eo thon gọn.
"Thích chứ thích chứ!" Đoàn Tiểu Ngôn giật lấy lọ thuốc, cười nói: "Nếu đại nhân không cần thì cho ta đi. Cháu ta dạo này mập quá không dám gặp người khác, vừa hay ta cho nó dùng thử xem sao!”
Sau đó, không để ý đến ánh mắt của Bùi Vân Ánh, hắn liền ôm mấy bình Tiêm Tiêm vào lòng.
Bùi Vân Ánh liếc nhìn hắn, lười không thèm để ý đến hành vi vô lại của hắn.
Lục Đồng hỏi: "Bùi đại nhân, như vậy giữa chúng ta đã hết nợ chưa?"
Bùi Vân Ánh nhướng mày: "Lục đại phu, cô đang đuổi khách à?"
"Đại nhân nghĩ nhiều rồi."
A Thành: "..."
Cũng không thể trách vị công tử này suy nghĩ nhiều, hắn cũng cảm thấy Lục đại phu hôm nay không dễ nói chuyện như trước nữa, có chút kỳ quái.
Bùi Vân Ánh gật đầu, nhờ Đoàn Tiểu Ngôn bên cạnh lấy trà thảo mộc, sau đó nói với Lục Đồng: "Đã như vậy, chúng ta cũng không quấy rầy nữa, sau này có cơ hội sẽ lại cùng Lục đại phu thảo luận y lý."
“Tốt nhất là không có cơ hội.” Lục Đồng không cho hắn chút mặt mũi nào.
Đoàn Tiểu Ngôn gần như cạn lời.
Lục Đồng cụp mắt xuống: “Thường xuyên gặp đại phu cũng không phải chuyện tốt, hy vọng đại nhân có thể khỏe mạnh, ăn ngon ngủ tốt, vĩnh viễn không gặp lại ta.”
Đoàn Tiểu Ngôn gãi gãi đầu.
Lời nói thì hay, chẳng có gì sai trái, nhưng sao nghe như chửi rủa, rùng rợn thế?
Bùi Vân Ánh nhìn nàng một lúc, sau đó gật đầu: "Được, ta sẽ cố gắng hết sức."
Đoàn Tiểu Ngôn và Bùi Vân Ánh rời khỏi Nhân Tâm y quán, đi bộ đến cuối phố Tây. Khi đến nơi, ngựa đã được buộc vào chuồng của quán rượu ở góc phố.
Đoàn Tiểu Ngôn quay người nhìn chung quanh rồi nói với Bùi Vân Ánh: "Ca, Lục cô nương hình như không thích huynh cho lắm."
Lục đại phu nhìn có vẻ lịch sự và xa cách, lễ phép vừa phải, nhưng trong lời nói và vẻ mặt luôn có chút thiếu kiên nhẫn, như thể họ là một loại dã thú nào đó.
"Hay là huynh từng đắc tội nàng ấy?" Đoàn Tiểu Ngôn hỏi.
Nếu không phải vậy, với ngoại hình đẹp trai của Bùi Vân Ánh, lẽ ra hắn làm gì cũng sẽ không bị ghét mới phải.
Bùi Vân Ánh mỉm cười: "Có khi là vì ta đã nhìn thấu bộ mặt thật của cô ta."
"Bộ mặt thật? bộ mặt thật nào?"
Bùi Vân Ánh suy nghĩ một chút: “Ngươi có thấy cô ta trông rất giống..."
"Trông giống gì? Nữ Bồ Tát?"
"Tất nhiên là không."
Hắn bình thản nói: "Nữ Diêm La."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro