Lấy Lùi Làm Tiế...
Thiên Sơn Trà Khách
2024-11-15 19:43:49
Bốn phía im lặng, Ngân Tranh bị tiếng gầm đột ngột của Hồ viên ngoại làm cho giật mình, vô thức nhìn Lục Đồng trước tủ thuốc.
Lục Đồng đang bày trà thuốc dừng lại, vẻ mặt rất bình tĩnh.
Lão học giả vẻ mặt tức giận, chòm râu dựng lên chỉ vào Đỗ Trường Khanh mắng: “Đỗ Trường Khanh, Nhân Tâm y quán là di sản do cha ngươi để lại, y quán quản lý không tốt, thu nhập không cao, nhưng cũng do chính cha ngươi đã vất vả xây dựng lên, sao có thể bị ngươi hủy hoại như thế này?”
Đỗ Trường Khanh khó hiểu: “Sao lại là cháu hủy hoại?”
“Ngươi tìm một cô nương trẻ đến đây làm đại phu, là muốn cha ngươi dưới cửu tuyền không thể nhắm mắt đúng không?”
"Tại sao lại không được tìm một nữ tử trẻ tuổi làm đại phu?" Đỗ Trường Khanh khó hiểu, "Trong y quán có nữ đại phu xinh đẹp, cha cháu tự hào còn không kịp. Cho dù dưới cửu tuyền không nhắm được mắt thì cũng là do hạnh phúc quá thôi."
"Ngươi!" Hồ Viên Ngoại tức giận, chỉ thẳng tay vào Lục Đồng, "nữ nhân không được học hành, lại dùng chiêu trò lừa người, cô mau đi đi. Đừng tưởng Trường Khanh còn trẻ, chưa hiểu chuyện sẽ bị cô lừa gạt”, sau đó ông nói với Đỗ Trường Khanh: “Lão phu nhận giao phó của cha ngươi, quyết không trơ mắt nhìn ngươi chìm trong bùn!”
Sau khi ông ta nói xong những lời này, mọi người trong phòng đều sững sờ.
Lục Đồng bỗng nhiên hiểu ra.
Hóa ra Hồ viên ngoại coi nàng là kẻ lừa đảo với ý đồ xấu.
Im lặng một lúc, Đỗ Trường Khanh ho nhẹ, lúng túng nói: “Thúc, Lục đại phu không phải kẻ lừa gạt, nàng ấy thực sự là đại phu.”
“Ngươi đã bao giờ nhìn thấy một đại phu trẻ như vậy làm trong y quán chưa?” Hồ viên ngoại buồn bã nói: “Trường Khanh, nếu ngươi để cô ta làm trong y quán, người ta sẽ nhìn ngươi như thế nào, sẽ chỉ coi y quán này là lừa gạt, một mớ hỗn độn. Còn ra thể thống gì? Ta nói ngươi biết..."
Một tách trà được đặt trên bàn trước mặt Hồ viên ngoại.
Hồ viên ngoại choáng váng.
Lục Đồng đứng thẳng người, nhìn Hồ tiên sinh, nhẹ nhàng nói: “Lão tiên sinh, vết loét trong miệng sưng lên, nóng rát và đau đớn như thiêu đốt, ngài cũng nên tránh bực tức, chán nản. Dù có tức giận thì trước tiên hãy nên uống một chén trà ấm cho tan đục, giải độc, thanh tịnh tâm hỏa.”
Hồ Viên Ngoại theo bản năng trả lời: “Cám ơn.” Ông ta nhấp một ngụm trà, đột nhiên phản ứng lại, trừng mắt nhìn Lục Đồng: “Sao ngươi biết lão phu bị nhiệt miệng?”
Lục Đồng mỉm cười không nói gì.
Đỗ Trường Khanh vội vàng đẩy A Thành ra, vẻ mặt ngượng ngùng nói: “Thúc, cháu đã nói với thúc, Lục đại phu này thật sự biết chữa bệnh, không phải là kẻ nói dối. Trà thảo dược mà thúc dùng để trị nghẹt mũi là do Lục đại phu pha chế. Đúng không, A Thành."
A Thành gật đầu liên tục.
Lúc này Hồ viên ngoại thực sự kinh ngạc. Ông ta nhìn từ trên xuống dưới Lục Đồng, trong mắt hiện lên một tia nghi ngờ: “Cô đúng là đại phu?”
Lục Đồng gật đầu.
"Không thể nào," Hồ viên ngoại nghĩ, "vị đại phu thiên tài ở Hàn Lâm y quán viện, lúc bắt đầu nghiêm túc hành y cũng là từ ngoài 20 tuổi trở đi. Tiểu nha đầu này được mấy tuổi chứ? Chẳng lẽ tùy ý học được vài chiêu liền đi ra ngoài để lừa người? Hơn nữa, nữ tử hành nghề y, cùng lắm là làm mấy việc đỡ đẻ, phụ khoa. Chứ làm đại phu chủ trị như một đại phu già ..." Ông liếc nhìn Đỗ Trường Khanh, "Trường Khanh, Chu Tế ngày trước là đại phu của nhân tâm y quán, cũng là sau 30 mới bắt đầu chẩn trị!"
Một cô nương mười mấy tuổi và một lão đại phu hành y nhiều năm, bất cứ ai cũng sẽ cảm thấy người thứ nhất không đáng tin cậy.
Lục Đồng nghe vậy cũng không quan tâm, chỉ nói: "Lão tiên sinh có tin hay không thì cũng không quan trọng, dù sao ta sẽ sớm rời khỏi Thịnh Kinh thôi."
Lời này vừa nói ra, Đỗ Trường Khanh và Ngân Tranh đều giật mình.
Hồ viên ngoại càng sốc hơn: "Cái gì?"
Lục Đồng chậm rãi nói: “Ta theo học một đại phu nổi tiếng. Sau khi sư phụ qua đời, ta một mình đến Thịnh Kinh để cứu tế thế gian hoàn thành di nguyện của sư phụ. Ta không muốn mọi người đánh giá con người qua vẻ bề ngoài mà không tin ta hành y. Nếu đã không lấy được lòng tin của mọi người thì ta cũng không thể khiến y quán hoạt động trở lại, tất nhiên cũng không còn mặt mũi nào mà ở lại đây."
Nàng bước đến tủ thuốc, từ ngăn kéo lấy ra mấy túi trà thảo dược, đặt trước mặt Hồ Viên Ngoại.
"Ta biết hôm nay tiên sinh tới đây lấy trà thảo dược, cho nên đặc biệt làm thêm mấy gói, ở đây có mười gói trà thảo dược, để dành dùng trong hai tháng." Lục Đồng nói: "Vào mùa xuân cây dương sẽ sinh sôi, ngài nhớ ít ra ngoài hơn nhé”.
Giọng nói của nàng bình tĩnh, tư thế khiêm tốn, nàng không hề tức giận, nhưng lại khiến trong lòng Hồ viên ngoại hiện lên một tia áy náy, nhìn thân hình nhỏ nhắn gầy gò của nàng giống như chiếc lá rơi nhẹ trong gió lạnh, chợt cảm thấy dâng lên tinh thần anh hùng, nhất thời quên mất ý định ban đầu của mình mà chỉ nói: : "Vớ vẩn! Ai nói cô không đáng tin cậy"
Ngân Tranh âm thầm trợn mắt.
Hồ viên ngoại thở dài: “một tiểu cô nương một mình đến Thịnh Kinh, thật dũng cảm, kế thừa di nguyện của sư phụ là chính nghĩa, sẵn sàng cứu giúp thế gian chữa bệnh. Đây là chính nghĩa, đức hạnh và lòng dũng cảm, chẳng lẽ không đáng tin cậy sao? Chỉ với trái tim này cũng là người vĩ đại nhất trên đời!”
Lần này, ngay cả Đỗ Trường Khanh cũng không khỏi trợn tròn mắt.
Hồ viên ngoại lại nhìn Lục Đồng, ngập ngừng nói: "Lục đại phu, nếu cô thực sự phải rời đi, vậy trà thuốc kia..."
“Ta đương nhiên sẽ không điều chế trà thảo dược nữa.” Lục Đồng nói: “Ta cũng sẽ không bán công thức này.”
“Sao có thể!” Hồ Viên Ngoại nhảy dựng lên, lần này ông ta thực sự rất sốt ruột, nói: “Ta đã uống loại trà thảo dược đó, hiện tại chứng ngạt mũi của ta đã đỡ hơn rất nhiều, hai ngày nay ta thậm chí còn dám đến bờ sông. Ngày xưa ở bờ sông khi hoa dương bay, nước mũi của ta liền chảy thành sông. Lục đại phu, cô phải tiếp tục bán trà thảo dược, và không được rời khỏi Thịnh Kinh!”
Lục Đồng im lặng.
Đỗ Trường Khanh đúng lúc can thiệp, thở dài: “Đều là do y quán của cháu không nổi tiếng, Lục đại phu thật sự rất xinh đẹp, nhưng lại không có người chịu tin trà thảo dược chúng ta bán có tác dụng. Sẽ thật tuyệt nếu có một người có danh tiếng tốt và nhiều bạn bè sẵn sàng thu hút khách hàng cho chúng ta. Đáng tiếc, cháu chỉ có một vài người bạn và danh tiếng của cháu còn đang bị lung lay..."
Hồ viên ngoại bỗng nhiên giật mình.
Đỗ Trường Khanh lại dụ dỗ: “Nói đến mới nhớ, mấy ngày nữa là tới hội hoa đào…”
Hồ viên ngoại đứng dậy, cầm trà thuốc trên bàn đi ra ngoài nói: “Ta biết rồi, đừng lo lắng, Lục đại phu, mười ngày, trong vòng mười ngày, trà thuốc trị nghẹt mũi của cô nhất định sẽ nổi tiếng ở Thịnh Kinh!"
Ông vội vàng rời đi, Đỗ Trường Khanh khoanh tay nhìn theo bóng lưng của ông ta, lắc đầu: “Lão học giả khó ưa này tính tình nóng nảy, khó trách lại bị loét miệng.”
Lục Đồng quay lại tủ thuốc ngồi xuống, A Thành có chút khó hiểu, nhìn lọ thuốc nhỏ hình tháp trên bàn gỗ rồi hỏi: “Lục đại phu, chẳng phải cô còn nhiều trà thuốc nghẹt mũi như vậy sao? Tại sao lại nói dối Hồ viên ngoại là chỉ còn lại mười gói?"
Đỗ Trường Khanh đá vào mông hắn, mắng: “Đồ ngốc, nếu ngươi không nói như vậy, lão học giả chua ngoa đó sẽ gấp gáp sao?”
Hắn khịt mũi: “Đừng tưởng rằng ông ta tốt bụng giúp đỡ như vậy, chỉ là sợ sau này không có trà thuốc để uống. Nhưng Lục đại phu này,” hắn nhìn Lục Đồng, nháy mắt với Lục Đồng, "Cô cũng không tệ, mấy câu lấy lùi làm tiến, liền khiến lão gia hỏa như ngồi trên đống lửa."
“Cô nương,” Ngân Tranh có chút lo lắng, “Hồ viên ngoại đó thật sự sẽ dẫn khách đến mua trà thảo dược sao?”
Lục Đồng khẽ mỉm cười: “ ừ”
Hai ngày sau là hội hoa đào ở Thịnh Kinh.
Một học giả tao nhã như Hồ viên ngoại nhất định phải đi loanh quanh ngắm cảnh, gọi đồ uống ở đình, say sưa cùng những vị khách quý, việc Hồ viên ngoại nhắc đến trà thuốc trị nghẹt mũi chắc chắn sẽ khơi dậy sự tò mò của mọi người.
Đôi khi lời nói đùa của văn nhân còn tốt hơn bất kỳ biển hiệu đẹp đẽ nào.
“Cứ chờ xem.” Nàng thì thầm, hai ngày nữa sẽ biết thôi.”
Lục Đồng đang bày trà thuốc dừng lại, vẻ mặt rất bình tĩnh.
Lão học giả vẻ mặt tức giận, chòm râu dựng lên chỉ vào Đỗ Trường Khanh mắng: “Đỗ Trường Khanh, Nhân Tâm y quán là di sản do cha ngươi để lại, y quán quản lý không tốt, thu nhập không cao, nhưng cũng do chính cha ngươi đã vất vả xây dựng lên, sao có thể bị ngươi hủy hoại như thế này?”
Đỗ Trường Khanh khó hiểu: “Sao lại là cháu hủy hoại?”
“Ngươi tìm một cô nương trẻ đến đây làm đại phu, là muốn cha ngươi dưới cửu tuyền không thể nhắm mắt đúng không?”
"Tại sao lại không được tìm một nữ tử trẻ tuổi làm đại phu?" Đỗ Trường Khanh khó hiểu, "Trong y quán có nữ đại phu xinh đẹp, cha cháu tự hào còn không kịp. Cho dù dưới cửu tuyền không nhắm được mắt thì cũng là do hạnh phúc quá thôi."
"Ngươi!" Hồ Viên Ngoại tức giận, chỉ thẳng tay vào Lục Đồng, "nữ nhân không được học hành, lại dùng chiêu trò lừa người, cô mau đi đi. Đừng tưởng Trường Khanh còn trẻ, chưa hiểu chuyện sẽ bị cô lừa gạt”, sau đó ông nói với Đỗ Trường Khanh: “Lão phu nhận giao phó của cha ngươi, quyết không trơ mắt nhìn ngươi chìm trong bùn!”
Sau khi ông ta nói xong những lời này, mọi người trong phòng đều sững sờ.
Lục Đồng bỗng nhiên hiểu ra.
Hóa ra Hồ viên ngoại coi nàng là kẻ lừa đảo với ý đồ xấu.
Im lặng một lúc, Đỗ Trường Khanh ho nhẹ, lúng túng nói: “Thúc, Lục đại phu không phải kẻ lừa gạt, nàng ấy thực sự là đại phu.”
“Ngươi đã bao giờ nhìn thấy một đại phu trẻ như vậy làm trong y quán chưa?” Hồ viên ngoại buồn bã nói: “Trường Khanh, nếu ngươi để cô ta làm trong y quán, người ta sẽ nhìn ngươi như thế nào, sẽ chỉ coi y quán này là lừa gạt, một mớ hỗn độn. Còn ra thể thống gì? Ta nói ngươi biết..."
Một tách trà được đặt trên bàn trước mặt Hồ viên ngoại.
Hồ viên ngoại choáng váng.
Lục Đồng đứng thẳng người, nhìn Hồ tiên sinh, nhẹ nhàng nói: “Lão tiên sinh, vết loét trong miệng sưng lên, nóng rát và đau đớn như thiêu đốt, ngài cũng nên tránh bực tức, chán nản. Dù có tức giận thì trước tiên hãy nên uống một chén trà ấm cho tan đục, giải độc, thanh tịnh tâm hỏa.”
Hồ Viên Ngoại theo bản năng trả lời: “Cám ơn.” Ông ta nhấp một ngụm trà, đột nhiên phản ứng lại, trừng mắt nhìn Lục Đồng: “Sao ngươi biết lão phu bị nhiệt miệng?”
Lục Đồng mỉm cười không nói gì.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đỗ Trường Khanh vội vàng đẩy A Thành ra, vẻ mặt ngượng ngùng nói: “Thúc, cháu đã nói với thúc, Lục đại phu này thật sự biết chữa bệnh, không phải là kẻ nói dối. Trà thảo dược mà thúc dùng để trị nghẹt mũi là do Lục đại phu pha chế. Đúng không, A Thành."
A Thành gật đầu liên tục.
Lúc này Hồ viên ngoại thực sự kinh ngạc. Ông ta nhìn từ trên xuống dưới Lục Đồng, trong mắt hiện lên một tia nghi ngờ: “Cô đúng là đại phu?”
Lục Đồng gật đầu.
"Không thể nào," Hồ viên ngoại nghĩ, "vị đại phu thiên tài ở Hàn Lâm y quán viện, lúc bắt đầu nghiêm túc hành y cũng là từ ngoài 20 tuổi trở đi. Tiểu nha đầu này được mấy tuổi chứ? Chẳng lẽ tùy ý học được vài chiêu liền đi ra ngoài để lừa người? Hơn nữa, nữ tử hành nghề y, cùng lắm là làm mấy việc đỡ đẻ, phụ khoa. Chứ làm đại phu chủ trị như một đại phu già ..." Ông liếc nhìn Đỗ Trường Khanh, "Trường Khanh, Chu Tế ngày trước là đại phu của nhân tâm y quán, cũng là sau 30 mới bắt đầu chẩn trị!"
Một cô nương mười mấy tuổi và một lão đại phu hành y nhiều năm, bất cứ ai cũng sẽ cảm thấy người thứ nhất không đáng tin cậy.
Lục Đồng nghe vậy cũng không quan tâm, chỉ nói: "Lão tiên sinh có tin hay không thì cũng không quan trọng, dù sao ta sẽ sớm rời khỏi Thịnh Kinh thôi."
Lời này vừa nói ra, Đỗ Trường Khanh và Ngân Tranh đều giật mình.
Hồ viên ngoại càng sốc hơn: "Cái gì?"
Lục Đồng chậm rãi nói: “Ta theo học một đại phu nổi tiếng. Sau khi sư phụ qua đời, ta một mình đến Thịnh Kinh để cứu tế thế gian hoàn thành di nguyện của sư phụ. Ta không muốn mọi người đánh giá con người qua vẻ bề ngoài mà không tin ta hành y. Nếu đã không lấy được lòng tin của mọi người thì ta cũng không thể khiến y quán hoạt động trở lại, tất nhiên cũng không còn mặt mũi nào mà ở lại đây."
Nàng bước đến tủ thuốc, từ ngăn kéo lấy ra mấy túi trà thảo dược, đặt trước mặt Hồ Viên Ngoại.
"Ta biết hôm nay tiên sinh tới đây lấy trà thảo dược, cho nên đặc biệt làm thêm mấy gói, ở đây có mười gói trà thảo dược, để dành dùng trong hai tháng." Lục Đồng nói: "Vào mùa xuân cây dương sẽ sinh sôi, ngài nhớ ít ra ngoài hơn nhé”.
Giọng nói của nàng bình tĩnh, tư thế khiêm tốn, nàng không hề tức giận, nhưng lại khiến trong lòng Hồ viên ngoại hiện lên một tia áy náy, nhìn thân hình nhỏ nhắn gầy gò của nàng giống như chiếc lá rơi nhẹ trong gió lạnh, chợt cảm thấy dâng lên tinh thần anh hùng, nhất thời quên mất ý định ban đầu của mình mà chỉ nói: : "Vớ vẩn! Ai nói cô không đáng tin cậy"
Ngân Tranh âm thầm trợn mắt.
Hồ viên ngoại thở dài: “một tiểu cô nương một mình đến Thịnh Kinh, thật dũng cảm, kế thừa di nguyện của sư phụ là chính nghĩa, sẵn sàng cứu giúp thế gian chữa bệnh. Đây là chính nghĩa, đức hạnh và lòng dũng cảm, chẳng lẽ không đáng tin cậy sao? Chỉ với trái tim này cũng là người vĩ đại nhất trên đời!”
Lần này, ngay cả Đỗ Trường Khanh cũng không khỏi trợn tròn mắt.
Hồ viên ngoại lại nhìn Lục Đồng, ngập ngừng nói: "Lục đại phu, nếu cô thực sự phải rời đi, vậy trà thuốc kia..."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Ta đương nhiên sẽ không điều chế trà thảo dược nữa.” Lục Đồng nói: “Ta cũng sẽ không bán công thức này.”
“Sao có thể!” Hồ Viên Ngoại nhảy dựng lên, lần này ông ta thực sự rất sốt ruột, nói: “Ta đã uống loại trà thảo dược đó, hiện tại chứng ngạt mũi của ta đã đỡ hơn rất nhiều, hai ngày nay ta thậm chí còn dám đến bờ sông. Ngày xưa ở bờ sông khi hoa dương bay, nước mũi của ta liền chảy thành sông. Lục đại phu, cô phải tiếp tục bán trà thảo dược, và không được rời khỏi Thịnh Kinh!”
Lục Đồng im lặng.
Đỗ Trường Khanh đúng lúc can thiệp, thở dài: “Đều là do y quán của cháu không nổi tiếng, Lục đại phu thật sự rất xinh đẹp, nhưng lại không có người chịu tin trà thảo dược chúng ta bán có tác dụng. Sẽ thật tuyệt nếu có một người có danh tiếng tốt và nhiều bạn bè sẵn sàng thu hút khách hàng cho chúng ta. Đáng tiếc, cháu chỉ có một vài người bạn và danh tiếng của cháu còn đang bị lung lay..."
Hồ viên ngoại bỗng nhiên giật mình.
Đỗ Trường Khanh lại dụ dỗ: “Nói đến mới nhớ, mấy ngày nữa là tới hội hoa đào…”
Hồ viên ngoại đứng dậy, cầm trà thuốc trên bàn đi ra ngoài nói: “Ta biết rồi, đừng lo lắng, Lục đại phu, mười ngày, trong vòng mười ngày, trà thuốc trị nghẹt mũi của cô nhất định sẽ nổi tiếng ở Thịnh Kinh!"
Ông vội vàng rời đi, Đỗ Trường Khanh khoanh tay nhìn theo bóng lưng của ông ta, lắc đầu: “Lão học giả khó ưa này tính tình nóng nảy, khó trách lại bị loét miệng.”
Lục Đồng quay lại tủ thuốc ngồi xuống, A Thành có chút khó hiểu, nhìn lọ thuốc nhỏ hình tháp trên bàn gỗ rồi hỏi: “Lục đại phu, chẳng phải cô còn nhiều trà thuốc nghẹt mũi như vậy sao? Tại sao lại nói dối Hồ viên ngoại là chỉ còn lại mười gói?"
Đỗ Trường Khanh đá vào mông hắn, mắng: “Đồ ngốc, nếu ngươi không nói như vậy, lão học giả chua ngoa đó sẽ gấp gáp sao?”
Hắn khịt mũi: “Đừng tưởng rằng ông ta tốt bụng giúp đỡ như vậy, chỉ là sợ sau này không có trà thuốc để uống. Nhưng Lục đại phu này,” hắn nhìn Lục Đồng, nháy mắt với Lục Đồng, "Cô cũng không tệ, mấy câu lấy lùi làm tiến, liền khiến lão gia hỏa như ngồi trên đống lửa."
“Cô nương,” Ngân Tranh có chút lo lắng, “Hồ viên ngoại đó thật sự sẽ dẫn khách đến mua trà thảo dược sao?”
Lục Đồng khẽ mỉm cười: “ ừ”
Hai ngày sau là hội hoa đào ở Thịnh Kinh.
Một học giả tao nhã như Hồ viên ngoại nhất định phải đi loanh quanh ngắm cảnh, gọi đồ uống ở đình, say sưa cùng những vị khách quý, việc Hồ viên ngoại nhắc đến trà thuốc trị nghẹt mũi chắc chắn sẽ khơi dậy sự tò mò của mọi người.
Đôi khi lời nói đùa của văn nhân còn tốt hơn bất kỳ biển hiệu đẹp đẽ nào.
“Cứ chờ xem.” Nàng thì thầm, hai ngày nữa sẽ biết thôi.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro