Nữ Đại Phu
Thiên Sơn Trà Khách
2024-11-15 19:43:49
Nhân Tâm y quán hôm nay mở cửa sớm.
Hàng xóm ở phố Tây đều biết thiếu gia nhà họ Đỗ là một chủ nhân lười biếng, người cha quá cố của hắn đã cho hắn một khối tài sản lớn trước khi qua đời, đáng tiếc bản thân Đỗ thiếu gia đã không đáp ứng được kỳ vọng của cha mà dành cả ngày để loanh quanh với một đám lưu manh chọc chó trêu ngựa, cứ thế, toàn bộ công việc kinh doanh của một gia tộc lớn như vậy đã hoàn toàn bị hủy hoại. Cuối cùng, khi hắn tỉnh lại, tất cả những gì còn lại là một y quán tồi tàn nhỏ ở Phố Tây, vẫn đang hoạt động lay lắt và đang đứng trên bờ vực sụp đổ.
Nhưng y quán hôm nay có vẻ hơi khác so với trước đây.
Tấm bảng trên cửa đã được lau sạch, tuy chữ viết nguệch ngoạc nhưng trông sáng sủa hơn. Chiếc bàn gỗ dài màu vàng chặn lối vào cửa hàng được lùi lại một chút, cửa hàng trông bớt chật chội hơn trước. Tủ thuốc đã được dọn dẹp từ trong ra ngoài, nhìn thoáng qua, cửa hàng vốn chật hẹp và cũ kỹ chỉ sau một đêm đã trở nên ngăn nắp và rộng rãi.
Nhưng khiến người ta chú ý nhất chính là cô gái trẻ đang đứng trước tủ thuốc.
Một cô gái lạ đến Nhân Tâm y quán.
Cô gái này rất xinh đẹp, băng thanh ngọc cốt, mặc một chiếc váy lụa dài, mái tóc đen được tết chéo, buông thõng trước ngực. Ngoại trừ bông hoa lụa trắng mờ trên thái dương, trên người không có phụ kiện gì nhưng nàng vẫn nổi bật hơn những tiểu thư ăn mặc đẹp đẽ khác.
Cô gái xinh đẹp đứng trước tủ thuốc, cúi đầu phân loại dược liệu, khiến mọi người ở các cửa hàng xung quanh đều phải nhìn về phía nàng.
Bên cạnh y quán là tiệm may nhà họ Cát, Cát lão thái ở nhà bị bệnh đại tràng, thợ may Cát sang y quán mua khổ sâm, kéo Đỗ Trường Khanh sang một bên, nhìn cô gái trước tủ thuốc, thấp giọng hỏi: “ Trường Khanh, đây là ai?"
Đỗ Trường Khanh liếc nhìn Lục Đồng đang chia thuốc, cười nhẹ: “Đây là đại phu bổn thiếu gia mời về, Lục đại phu!”
"Đại phu?" thợ may Cát kinh ngạc nhìn hắn, "Nữ đại phu?"
“Nữ đại phu thì làm sao?” Đỗ Trường Khanh không vui, “Nữ đại phu chọc gì đến ngươi à.”
"Nữ tử sao có thể làm đại phu được? Hơn nữa nhìn nàng ấy trông có vẻ ít tuổi hơn cậu." Thợ may Cát suy nghĩ một lúc, trợn mắt và nở một nụ cười hiểu biết, "Ta biết rồi, nàng ấy là người yêu của cậu chứ gì. Người yêu thì bảo người yêu thôi, giả vờ bí ẩn như vậy làm gì?"
“Đừng nói linh tinh.” Đỗ Trường Khanh tức giận nói: “ Người ta là đại phu nghiêm túc, biết chẩn đoán bệnh và bào chế thuốc, đừng nghĩ ai cũng vô liêm sỉ như ngươi!”
Thợ may Cát tự dưng bị mắng, cầm túi thuốc khổ sâm giận dữ bỏ đi.
Đỗ Trường Khanh nhìn tấm lưng cứng như đá của hắn, chửi: “Miệng chó không mọc được ngà voi.” Sau đó hắn nhìn cô gái trông như hoa dâm bụt trước tủ thuốc, hắn cảm thấy có chút áy náy nhưng cũng có chút tự hào.
Một lúc sau, hắn tự nhủ: "Nữ đại phu thì sao chứ? Chẳng phải đẹp mắt hơn vỏ cây cổ thụ ở Hạnh Lâm Đường sao?"
Hắn nhổ nước bọt, không biết đang thuyết phục chính mình hay thuyết phục người khác.
"Bổn thiếu gia không thèm kẻ xấu xí!"
"Hiểu cái rắm ấy!"
…
Tin tức về một cô nương xinh đẹp đến Nhân Tâm y quán đã lan truyền khắp phố Tây trong chớp mắt.
Những người bán hàng rong ở phố Tây đều là người quen cũ làm ăn hơn chục năm, Đỗ lão gia khởi nghiệp ở phố Tây nhưng sau đó đã làm ăn phát đạt nên bỏ đi, giờ đây đứa con của ông đã rơi vào tuyệt vọng, trở về xuất phát điểm ban đầu của cha, còn những người hàng xóm trong phố cũng buồn bã và có phần thông cảm.
Tuy nhiên, không lâu sau sự cảm thông này, Đỗ Trường Khanh mời một cô gái xinh đẹp đến làm đại phu, người trong khu phố đều coi thường hành vi của hắn.
Xem ra sớm muộn gì Đỗ thiếu gia cũng sẽ mất đi tài sản của gia đình.
Quả nhiên bùn nhão không thể trát tường!
Cách đó không xa trong Hạnh Lâm Đường, chủ tiệm Bạch Thủ Nghĩa ngồi ở bàn sau, chậm rãi nhấp từng ngụm trà.
Bạch Thủ Nghĩa năm nay bốn mươi tuổi, nước da trắng, dáng người hơi mũm mĩm, mặc một chiếc áo khoác màu xanh, thắt lưng có dải ruy băng lụa sặc sỡ, khi gặp gỡ mọi người luôn mỉm cười, nhìn có vẻ tốt bụng và dễ gần nhưng lại có đôi mắt sắc sảo.
Ban đầu hắn bắt đầu bằng việc sản xuất dược liệu, nhưng dần dần tiết kiệm được một số tiền và mở Hạnh Lâm Đường trong một cửa hàng lớn trên phố Tây. Hạnh Lâm Đường có cửa hàng rộng rãi, dược liệu đa dạng, lượng khách hàng đông đảo. Nhưng Bạch Thủ Nghĩa không hài lòng với điều này.
Hắn đã để mắt tới Nhân Tâm y quán, mặc dù Nhân Tâm y quán đã cũ và xuống cấp nhưng nó nằm ngay trên đường phố và có một vị trí đắc địa. Bạch Thủ Nghĩa muốn biến cửa hàng thành một y quán chuyên chữa bệnh, và Hạnh Lâm Đường sẽ bán dược liệu, để toàn bộ bệnh nhân trên cả phố Tây đều thuộc về Hạnh Lâm Đường và tiền sẽ tiếp tục chảy vào túi.
Tuy nhiên, Đỗ Trường Khanh, chủ Nhân Tâm y quán, đã từ chối bán cửa hàng dù thế nào đi nữa.
Bạch Thủ Nghĩa trong lòng coi thường Đỗ Trường Khanh, Đỗ tiên sinh để lại rất nhiều của cải cho Đỗ Trường Khanh, nhưng đã tiêu tan gần hết, nếu là hắn, tài sản của gia tộc sẽ tăng gấp đôi. Đỗ Trường Khanh đã lãng phí nửa cuộc đời, đột nhiên tỉnh ngộ, làm ra bộ dáng lãng tử quay đầu cho ai xem chứ?
Hắn cũng không lo lắng Đỗ Trường Khanh không muốn bán y quán, dù sao Nhân Tâm y quán mỗi tháng chỉ có mấy khách hàng, e là Đỗ Trường Khanh cầm cự không được bao lâu, đến lúc đó hắn sẽ phải bán với giá thấp, và Bạch Thủ Nghĩa sẽ ép giá thấp hơn nữa.
Bạch Thủ Nghĩa chỉ đợi ngày Nhân Tâm y quán đóng cửa, Đỗ Trường Khanh đến khóc và cầu xin hắn, nhưng hôm nay lại nghe người khác nói rằng Đỗ Trường Khanh đã mời một cô gái xinh đẹp đến làm đại phu.
Thật sự khiến người ta tò mò.
Văn Hữu, thư ký của Hạnh Lâm Đường, sau khi hỏi tin tức quay lại, đứng trước mặt Bạch Thủ Nghĩa và giải thích chi tiết mọi chuyện: “...Quả thực có một cô nương trẻ đang đứng trong y quán, cô nương ấy khá xinh đẹp. Đúng rồi, cô gái đó mấy ngày trước cũng ghé qua Hạnh Lâm Đường, nhờ đại phu Chu bán trà thuốc.”
Bạch Thủ Nghĩa cầm chén trà dừng lại, nhìn người đàn ông trước tủ thuốc: “Lão Chu, chuyện này có xảy ra à?”
Người đàn ông này tên là Chu Tế, nguyên là đại phu tại Nhân Tâm y quán. Sau khi Đỗ lão gia mất, Chu Tế thấy Đỗ Trường Khanh tuyệt vọng nên kiếm cớ rời đi, đến Hạnh Lâm Đường.
Chỉ sau khi Chu Tế rời đi, Đỗ Trường Khanh mới bắt đầu phá lệ và gần như biến y quán thành tiệm thuốc.
Chu Tế dáng người gầy gò, mặt đen vàng, để ria mép, mặc áo lụa kén, thân hình như cây tre lủng lẳng trong quần áo. Người đàn ông này dựa vào y thuật của mình để chữa trị cho các bệnh nhân ở y quán và luôn tỏ ra kiêu ngạo, nhưng lại vô cùng nịnh nọt và khen ngợi chủ nhân của mình, Bạch Thủ Nghĩa.
Nghe được câu hỏi của Bạch Thủ Nghĩa, Chu Tế suy nghĩ một lúc mới trả lời: “Đúng là mấy ngày trước có hai nữ tử từ ngoại thành đến bán than Bồ Hoàng, hình như họ muốn gửi bán trà thảo dược. Than Bồ Hoàng kia miễn cưỡng dùng được, trà thảo dược thì ta không dám dùng, sai người vứt đi rồi.”
Bạch Thủ Nghĩa hài lòng gật đầu: “Ngươi là người khôn ngoan, Hạnh Lâm Đường không so sánh với mấy tiệm thuốc nhỏ kia, đồ không rõ nguồn gốc tuyệt đối không được dùng, kẻo làm hỏng uy tín.”
“Chủ tiệm, Nhân Tâm y quán bên kia...” Chu Tế ngập ngừng hỏi.
Bạch Thủ Nghĩa đặt tách trà lên bàn, chậm rãi nói: “Đỗ Trường Khanh dám để một nữ nhân ngoại địa làm đại phu. Ta thấy, hắn ta tham luyến mỹ sắc, tự tìm cái chết. Cứ chờ xem, chỉ qua mấy hôm nữa thôi, Nhân Tâm y quán sẽ trở thành trò cười cho toàn bộ Y quán ở Thịnh Kinh.”
Hắn ta nâng niu dải lụa quanh eo, cười khinh thường: “ Bùn nhão không đắp nổi tường, quan tâm hắn làm gì.”
…
Đỗ Trường Khanh không biết mình chính là một đống bùn trong miệng Bạch Thủ Nghĩa bên cạnh.
Nhưng dù có biết thì bây giờ cũng không có thời gian quan tâm đến nó nữa.
Trong phòng khám, Lục Đồng đang gắp từng viên trà thuốc đã chuẩn bị sẵn vào trong bình. Trên chiếc bàn gỗ màu vàng ngoài cùng đã xếp khoảng chục bình trà thuốc, nhìn thoáng qua giống như một tòa tháp nhỏ uy nghi, vô cùng hoành tráng.
Tuy nhiên, mặc dù Đỗ Trường Khanh cả ngày gào thét, cũng có rất nhiều mỹ nữ tới xem, nhưng trà thuốc lại không có người để ý.
Ngân Tranh kéo Đỗ Trường Khanh sang một bên: “Lão đại của tôi, trước cửa vắng tanh quá, huynh không nghĩ ra cách khác sao? Ví dụ như tìm người làm một bài hát về loại trà thảo mộc này, hoặc mời mấy cô gái đến cửa bàn chuyện làm ăn có phải tốt hơn không. Cứ ngồi đây ngơ ngác thì làm thế nào? “
Đỗ Trường Khanh trợn mắt: “Ngân Tranh cô nương, đây là y quán, không phải hoa lâu, sao cô có thể tùy tiện như vậy?”
Ngân Tranh sắc mặt hơi thay đổi, một hồi lâu không nói tiếp.
Đỗ Trường Khanh hoàn toàn không biết, chỉ nói: “…Trước kia ta đã nói với cô nương của cô rồi, nếu nữ tử hành nghề y, ngồi trong y quán thì không ai có thể mua được. Nhìn mấy tên khốn nạn kia, bọn họ đều đến đây để trêu chọc. Họ không tin vào nữ đại phu. Đương nhiên, ta cũng muốn thử loại trà thảo mộc mới nhưng chúng ta mở cửa gần như cả ngày nhưng chưa bán được một gói nào.” Trong mắt hắn lộ ra chút lo lắng.
Đang lúc hắn đang lo lắng thì A Thành ở bên ngoài đột nhiên hét lên: “Hồ viên ngoại tới rồi!”
Đây quả thực là một vị Bồ Tát sống, Đỗ Trường Khanh nghe vậy, hai mắt sáng lên, lập tức nở nụ cười, bước ra đón chào và nói: “Thúc thúc!”
Lục Đồng đang rót trà thảo dược, ngước mắt lên, nhìn thấy một người đàn ông đeo khăn quàng cổ, ăn mặc như Nho gia từ cửa đi vào.
Hồ viên Ngoại được Đỗ Trường Khanh đỡ đi vào y quán, ông gọi “Trường Khanh...“ nhìn thấy Lục Đồng đang đứng trước tủ thuốc, trên mặt lộ ra vẻ nghi hoặc: “Đây là...”
Đỗ Trường Khanh đón Hồ tiên sinh vào giường trong rồi ngồi xuống, sau đó bảo A Thành pha trà. Bây giờ cửa hàng đã được dọn dẹp sạch sẽ, tủ thuốc đã được dời đi, trông rộng rãi hơn rất nhiều, Hồ Viên Ngoại nhìn xung quanh, vô cùng kinh ngạc: “Trường Khanh, cửa hàng của con so với trước kia nhìn đẹp mắt hơn rất nhiều.”
Đỗ Trường Khanh cười: “Con chỉ dọn dẹp một chút thôi.”
“Không tệ.” Hồ viên Ngoại rất hài lòng: “Xem ra lần trước con nghe lời ta nói, tiến bộ rất lớn.”
Đỗ Trường Khanh cười.
Hồ viên ngoại lại nhìn Lục Đồng: “ đây…”
Đỗ Trường Khanh cười nói: “Đây là đại phu cháu vừa mời đến, trà của thúc là…”
“ Làm càn!”
Đỗ Trường Khanh còn chưa nói hết câu, Hồ viên ngoại đột nhiên đứng dậy mắng: “ nữ nhân ngu dốt, sao có thể hành nghề y ở y quán?”
Hàng xóm ở phố Tây đều biết thiếu gia nhà họ Đỗ là một chủ nhân lười biếng, người cha quá cố của hắn đã cho hắn một khối tài sản lớn trước khi qua đời, đáng tiếc bản thân Đỗ thiếu gia đã không đáp ứng được kỳ vọng của cha mà dành cả ngày để loanh quanh với một đám lưu manh chọc chó trêu ngựa, cứ thế, toàn bộ công việc kinh doanh của một gia tộc lớn như vậy đã hoàn toàn bị hủy hoại. Cuối cùng, khi hắn tỉnh lại, tất cả những gì còn lại là một y quán tồi tàn nhỏ ở Phố Tây, vẫn đang hoạt động lay lắt và đang đứng trên bờ vực sụp đổ.
Nhưng y quán hôm nay có vẻ hơi khác so với trước đây.
Tấm bảng trên cửa đã được lau sạch, tuy chữ viết nguệch ngoạc nhưng trông sáng sủa hơn. Chiếc bàn gỗ dài màu vàng chặn lối vào cửa hàng được lùi lại một chút, cửa hàng trông bớt chật chội hơn trước. Tủ thuốc đã được dọn dẹp từ trong ra ngoài, nhìn thoáng qua, cửa hàng vốn chật hẹp và cũ kỹ chỉ sau một đêm đã trở nên ngăn nắp và rộng rãi.
Nhưng khiến người ta chú ý nhất chính là cô gái trẻ đang đứng trước tủ thuốc.
Một cô gái lạ đến Nhân Tâm y quán.
Cô gái này rất xinh đẹp, băng thanh ngọc cốt, mặc một chiếc váy lụa dài, mái tóc đen được tết chéo, buông thõng trước ngực. Ngoại trừ bông hoa lụa trắng mờ trên thái dương, trên người không có phụ kiện gì nhưng nàng vẫn nổi bật hơn những tiểu thư ăn mặc đẹp đẽ khác.
Cô gái xinh đẹp đứng trước tủ thuốc, cúi đầu phân loại dược liệu, khiến mọi người ở các cửa hàng xung quanh đều phải nhìn về phía nàng.
Bên cạnh y quán là tiệm may nhà họ Cát, Cát lão thái ở nhà bị bệnh đại tràng, thợ may Cát sang y quán mua khổ sâm, kéo Đỗ Trường Khanh sang một bên, nhìn cô gái trước tủ thuốc, thấp giọng hỏi: “ Trường Khanh, đây là ai?"
Đỗ Trường Khanh liếc nhìn Lục Đồng đang chia thuốc, cười nhẹ: “Đây là đại phu bổn thiếu gia mời về, Lục đại phu!”
"Đại phu?" thợ may Cát kinh ngạc nhìn hắn, "Nữ đại phu?"
“Nữ đại phu thì làm sao?” Đỗ Trường Khanh không vui, “Nữ đại phu chọc gì đến ngươi à.”
"Nữ tử sao có thể làm đại phu được? Hơn nữa nhìn nàng ấy trông có vẻ ít tuổi hơn cậu." Thợ may Cát suy nghĩ một lúc, trợn mắt và nở một nụ cười hiểu biết, "Ta biết rồi, nàng ấy là người yêu của cậu chứ gì. Người yêu thì bảo người yêu thôi, giả vờ bí ẩn như vậy làm gì?"
“Đừng nói linh tinh.” Đỗ Trường Khanh tức giận nói: “ Người ta là đại phu nghiêm túc, biết chẩn đoán bệnh và bào chế thuốc, đừng nghĩ ai cũng vô liêm sỉ như ngươi!”
Thợ may Cát tự dưng bị mắng, cầm túi thuốc khổ sâm giận dữ bỏ đi.
Đỗ Trường Khanh nhìn tấm lưng cứng như đá của hắn, chửi: “Miệng chó không mọc được ngà voi.” Sau đó hắn nhìn cô gái trông như hoa dâm bụt trước tủ thuốc, hắn cảm thấy có chút áy náy nhưng cũng có chút tự hào.
Một lúc sau, hắn tự nhủ: "Nữ đại phu thì sao chứ? Chẳng phải đẹp mắt hơn vỏ cây cổ thụ ở Hạnh Lâm Đường sao?"
Hắn nhổ nước bọt, không biết đang thuyết phục chính mình hay thuyết phục người khác.
"Bổn thiếu gia không thèm kẻ xấu xí!"
"Hiểu cái rắm ấy!"
…
Tin tức về một cô nương xinh đẹp đến Nhân Tâm y quán đã lan truyền khắp phố Tây trong chớp mắt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Những người bán hàng rong ở phố Tây đều là người quen cũ làm ăn hơn chục năm, Đỗ lão gia khởi nghiệp ở phố Tây nhưng sau đó đã làm ăn phát đạt nên bỏ đi, giờ đây đứa con của ông đã rơi vào tuyệt vọng, trở về xuất phát điểm ban đầu của cha, còn những người hàng xóm trong phố cũng buồn bã và có phần thông cảm.
Tuy nhiên, không lâu sau sự cảm thông này, Đỗ Trường Khanh mời một cô gái xinh đẹp đến làm đại phu, người trong khu phố đều coi thường hành vi của hắn.
Xem ra sớm muộn gì Đỗ thiếu gia cũng sẽ mất đi tài sản của gia đình.
Quả nhiên bùn nhão không thể trát tường!
Cách đó không xa trong Hạnh Lâm Đường, chủ tiệm Bạch Thủ Nghĩa ngồi ở bàn sau, chậm rãi nhấp từng ngụm trà.
Bạch Thủ Nghĩa năm nay bốn mươi tuổi, nước da trắng, dáng người hơi mũm mĩm, mặc một chiếc áo khoác màu xanh, thắt lưng có dải ruy băng lụa sặc sỡ, khi gặp gỡ mọi người luôn mỉm cười, nhìn có vẻ tốt bụng và dễ gần nhưng lại có đôi mắt sắc sảo.
Ban đầu hắn bắt đầu bằng việc sản xuất dược liệu, nhưng dần dần tiết kiệm được một số tiền và mở Hạnh Lâm Đường trong một cửa hàng lớn trên phố Tây. Hạnh Lâm Đường có cửa hàng rộng rãi, dược liệu đa dạng, lượng khách hàng đông đảo. Nhưng Bạch Thủ Nghĩa không hài lòng với điều này.
Hắn đã để mắt tới Nhân Tâm y quán, mặc dù Nhân Tâm y quán đã cũ và xuống cấp nhưng nó nằm ngay trên đường phố và có một vị trí đắc địa. Bạch Thủ Nghĩa muốn biến cửa hàng thành một y quán chuyên chữa bệnh, và Hạnh Lâm Đường sẽ bán dược liệu, để toàn bộ bệnh nhân trên cả phố Tây đều thuộc về Hạnh Lâm Đường và tiền sẽ tiếp tục chảy vào túi.
Tuy nhiên, Đỗ Trường Khanh, chủ Nhân Tâm y quán, đã từ chối bán cửa hàng dù thế nào đi nữa.
Bạch Thủ Nghĩa trong lòng coi thường Đỗ Trường Khanh, Đỗ tiên sinh để lại rất nhiều của cải cho Đỗ Trường Khanh, nhưng đã tiêu tan gần hết, nếu là hắn, tài sản của gia tộc sẽ tăng gấp đôi. Đỗ Trường Khanh đã lãng phí nửa cuộc đời, đột nhiên tỉnh ngộ, làm ra bộ dáng lãng tử quay đầu cho ai xem chứ?
Hắn cũng không lo lắng Đỗ Trường Khanh không muốn bán y quán, dù sao Nhân Tâm y quán mỗi tháng chỉ có mấy khách hàng, e là Đỗ Trường Khanh cầm cự không được bao lâu, đến lúc đó hắn sẽ phải bán với giá thấp, và Bạch Thủ Nghĩa sẽ ép giá thấp hơn nữa.
Bạch Thủ Nghĩa chỉ đợi ngày Nhân Tâm y quán đóng cửa, Đỗ Trường Khanh đến khóc và cầu xin hắn, nhưng hôm nay lại nghe người khác nói rằng Đỗ Trường Khanh đã mời một cô gái xinh đẹp đến làm đại phu.
Thật sự khiến người ta tò mò.
Văn Hữu, thư ký của Hạnh Lâm Đường, sau khi hỏi tin tức quay lại, đứng trước mặt Bạch Thủ Nghĩa và giải thích chi tiết mọi chuyện: “...Quả thực có một cô nương trẻ đang đứng trong y quán, cô nương ấy khá xinh đẹp. Đúng rồi, cô gái đó mấy ngày trước cũng ghé qua Hạnh Lâm Đường, nhờ đại phu Chu bán trà thuốc.”
Bạch Thủ Nghĩa cầm chén trà dừng lại, nhìn người đàn ông trước tủ thuốc: “Lão Chu, chuyện này có xảy ra à?”
Người đàn ông này tên là Chu Tế, nguyên là đại phu tại Nhân Tâm y quán. Sau khi Đỗ lão gia mất, Chu Tế thấy Đỗ Trường Khanh tuyệt vọng nên kiếm cớ rời đi, đến Hạnh Lâm Đường.
Chỉ sau khi Chu Tế rời đi, Đỗ Trường Khanh mới bắt đầu phá lệ và gần như biến y quán thành tiệm thuốc.
Chu Tế dáng người gầy gò, mặt đen vàng, để ria mép, mặc áo lụa kén, thân hình như cây tre lủng lẳng trong quần áo. Người đàn ông này dựa vào y thuật của mình để chữa trị cho các bệnh nhân ở y quán và luôn tỏ ra kiêu ngạo, nhưng lại vô cùng nịnh nọt và khen ngợi chủ nhân của mình, Bạch Thủ Nghĩa.
Nghe được câu hỏi của Bạch Thủ Nghĩa, Chu Tế suy nghĩ một lúc mới trả lời: “Đúng là mấy ngày trước có hai nữ tử từ ngoại thành đến bán than Bồ Hoàng, hình như họ muốn gửi bán trà thảo dược. Than Bồ Hoàng kia miễn cưỡng dùng được, trà thảo dược thì ta không dám dùng, sai người vứt đi rồi.”
Bạch Thủ Nghĩa hài lòng gật đầu: “Ngươi là người khôn ngoan, Hạnh Lâm Đường không so sánh với mấy tiệm thuốc nhỏ kia, đồ không rõ nguồn gốc tuyệt đối không được dùng, kẻo làm hỏng uy tín.”
“Chủ tiệm, Nhân Tâm y quán bên kia...” Chu Tế ngập ngừng hỏi.
Bạch Thủ Nghĩa đặt tách trà lên bàn, chậm rãi nói: “Đỗ Trường Khanh dám để một nữ nhân ngoại địa làm đại phu. Ta thấy, hắn ta tham luyến mỹ sắc, tự tìm cái chết. Cứ chờ xem, chỉ qua mấy hôm nữa thôi, Nhân Tâm y quán sẽ trở thành trò cười cho toàn bộ Y quán ở Thịnh Kinh.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hắn ta nâng niu dải lụa quanh eo, cười khinh thường: “ Bùn nhão không đắp nổi tường, quan tâm hắn làm gì.”
…
Đỗ Trường Khanh không biết mình chính là một đống bùn trong miệng Bạch Thủ Nghĩa bên cạnh.
Nhưng dù có biết thì bây giờ cũng không có thời gian quan tâm đến nó nữa.
Trong phòng khám, Lục Đồng đang gắp từng viên trà thuốc đã chuẩn bị sẵn vào trong bình. Trên chiếc bàn gỗ màu vàng ngoài cùng đã xếp khoảng chục bình trà thuốc, nhìn thoáng qua giống như một tòa tháp nhỏ uy nghi, vô cùng hoành tráng.
Tuy nhiên, mặc dù Đỗ Trường Khanh cả ngày gào thét, cũng có rất nhiều mỹ nữ tới xem, nhưng trà thuốc lại không có người để ý.
Ngân Tranh kéo Đỗ Trường Khanh sang một bên: “Lão đại của tôi, trước cửa vắng tanh quá, huynh không nghĩ ra cách khác sao? Ví dụ như tìm người làm một bài hát về loại trà thảo mộc này, hoặc mời mấy cô gái đến cửa bàn chuyện làm ăn có phải tốt hơn không. Cứ ngồi đây ngơ ngác thì làm thế nào? “
Đỗ Trường Khanh trợn mắt: “Ngân Tranh cô nương, đây là y quán, không phải hoa lâu, sao cô có thể tùy tiện như vậy?”
Ngân Tranh sắc mặt hơi thay đổi, một hồi lâu không nói tiếp.
Đỗ Trường Khanh hoàn toàn không biết, chỉ nói: “…Trước kia ta đã nói với cô nương của cô rồi, nếu nữ tử hành nghề y, ngồi trong y quán thì không ai có thể mua được. Nhìn mấy tên khốn nạn kia, bọn họ đều đến đây để trêu chọc. Họ không tin vào nữ đại phu. Đương nhiên, ta cũng muốn thử loại trà thảo mộc mới nhưng chúng ta mở cửa gần như cả ngày nhưng chưa bán được một gói nào.” Trong mắt hắn lộ ra chút lo lắng.
Đang lúc hắn đang lo lắng thì A Thành ở bên ngoài đột nhiên hét lên: “Hồ viên ngoại tới rồi!”
Đây quả thực là một vị Bồ Tát sống, Đỗ Trường Khanh nghe vậy, hai mắt sáng lên, lập tức nở nụ cười, bước ra đón chào và nói: “Thúc thúc!”
Lục Đồng đang rót trà thảo dược, ngước mắt lên, nhìn thấy một người đàn ông đeo khăn quàng cổ, ăn mặc như Nho gia từ cửa đi vào.
Hồ viên Ngoại được Đỗ Trường Khanh đỡ đi vào y quán, ông gọi “Trường Khanh...“ nhìn thấy Lục Đồng đang đứng trước tủ thuốc, trên mặt lộ ra vẻ nghi hoặc: “Đây là...”
Đỗ Trường Khanh đón Hồ tiên sinh vào giường trong rồi ngồi xuống, sau đó bảo A Thành pha trà. Bây giờ cửa hàng đã được dọn dẹp sạch sẽ, tủ thuốc đã được dời đi, trông rộng rãi hơn rất nhiều, Hồ Viên Ngoại nhìn xung quanh, vô cùng kinh ngạc: “Trường Khanh, cửa hàng của con so với trước kia nhìn đẹp mắt hơn rất nhiều.”
Đỗ Trường Khanh cười: “Con chỉ dọn dẹp một chút thôi.”
“Không tệ.” Hồ viên Ngoại rất hài lòng: “Xem ra lần trước con nghe lời ta nói, tiến bộ rất lớn.”
Đỗ Trường Khanh cười.
Hồ viên ngoại lại nhìn Lục Đồng: “ đây…”
Đỗ Trường Khanh cười nói: “Đây là đại phu cháu vừa mời đến, trà của thúc là…”
“ Làm càn!”
Đỗ Trường Khanh còn chưa nói hết câu, Hồ viên ngoại đột nhiên đứng dậy mắng: “ nữ nhân ngu dốt, sao có thể hành nghề y ở y quán?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro