Đăng Hoa Tiếu

Mẫu Tử

Thiên Sơn Trà Khách

2024-11-15 19:43:49

  Mấy ngày nay, Hạ Dung Dung đều tránh mặt Lục Đồng.

  Trước đây, ban ngày Lục Đồng làm việc ở y quán, chủ tớ Hạ Dung Dung đều đi theo giúp đỡ, nhưng mấy ngày nay lại trốn trong viện ,không chịu ra ngoài, vô tình va phải cũng sẽ đi đường vòng tránh đụng mặt. Động thái này quá rõ ràng, Đỗ Trường Khanh đã hỏi nhiều lần, nhưng Hạ Dung Dung lại phớt lờ, còn cho rằng hai người họ đã cãi nhau sau lưng.

  Bên ngoài trời nhiều mây, Ngân Tranh giúp Lục Đồng chuyển một bức tượng Bồ Tát bằng sứ trắng vào chiếc tủ Phật nhỏ trong nhà.

  Bức tượng Quan Âm được Lục Đồng mang về từ một tiệm nhang nến ở phố Tây. Ông chủ cửa hàng nói là đã mời đại sư trên chùa Vạn Ân khai quang cho tượng Phật. Lục Đồng thấy tượng Quan Âm sống động như thật, lại nhớ ra trong phòng mình ở có một tủ đựng Phật nhỏ còn trống, vừa vặn với bức tượng này nên đã bỏ ra năm lạng bạc để mua tượng Quan Âm bằng sứ về.

  Quan Âm áo trắng được đặt trong tủ Phật nhỏ, tủ Phật nhỏ không còn trống không như trước nữa.

  Ngân Tranh nhìn ngắm một lúc rồi mỉm cười: "Thật vừa vặn, chỉ là vẫn thiếu một tháp thờ. Sau này có thời gian rảnh sẽ tìm một cái thích hợp."

  Lục Đồng nói “Ừm”, sau đó nhìn sân bên ngoài nói: “Đi thôi.”

  Trời đã xế chiều, không khí ngột ngạt đến lạ, bầu trời u ám, hình như một cơn mưa giông sắp kéo đến.

  Đỗ Trường Khanh đang nằm bò trên bàn trong cửa hàng ngủ trưa, nhìn thấy hai người đi ra ngoài, lười biếng ngẩng đầu nói: “Đừng quên mang theo ô.”

  "Biết rồi."

  Sau khi hai người đi khuất, Hạ Dung Dung mới vén rèm đi ra ngoài, sau đó nhìn ra ngoài cửa hỏi Đỗ Trường Khanh: “Trời sắp mưa rồi mà Lục đại phu còn đi đâu vậy?”

  “Mẹ của Ngô Tú Tài ở hàng cá mất rồi.” Đỗ Trường Khanh lau mặt.

  "Hai người bọn họ đi phúng."

  …

  Gió thổi mạnh, khiến những chiếc đèn lồng giấy trắng dưới mái hiên kêu lạch cạch.

  Trong sân treo tầng tầng lớp lớp màn hiếu, tiền vàng mã chất đống. Trong ánh đèn nến nhấp nháy, một chiếc quan tài bằng gỗ sẫm màu nằm nặng nề trong phòng tang lễ.

  Ngô Hữu Tài mặc quần áo tang bằng vải lanh thô, đang quỳ bên chiếc chậu trước quan tài bỏ tiền giấy vào lửa đốt.

  Ngô đại nương đã mất mấy ngày trước rồi. Thầy bói tính toán giờ lành để chôn cất cho bà rồi rời đi ngay. Ngô Hữu Tài không có người thân nào khác ở Thịnh Kinh, các hàng xóm ở phố Tây đã giúp đỡ lo tang lễ và ở lại trông quan tài với hắn hai ngày. Sau đó nói vài lời chia buồn, rồi chia nhau về - mỗi người đều có cuộc sống riêng của mình.

  Hắn canh gác ở đây một mình.

  Chiếc chăn bông đựng quần áo của mẹ đã được gấp lại và để sang một bên, chờ khi chôn cất mẹ sẽ chôn cùng. Ánh mắt của Ngô Hữu Tài rơi vào chiếc chăn được gấp lại.

  Trên chăn có thêu một chùm hoa vàng, sáu cánh hoa nở rộ, giống như đang cười.

  Đó là một bông hoa loa kèn.

  Càng nhìn, đôi mắt của Ngô Hữu Tài dần dần đỏ lên.

  Ngô đại nương là người tằn tiện và hiếm khi mua quần áo mới. Một bộ quần áo vải lanh có thể dùng được hơn chục năm. Đôi khi khuỷu tay và đầu gối bị rách, sợ miếng vá không đẹp nên bà hay nhặt những sợi chỉ mà người khác không thích và thêu vài bông hoa để vá lại.

  Hoa loa kèn là hoa mẫu thân.

  Mẫu thân…

  Nước mắt của nho sinh lăn dài.

  Mọi ưu phiền, đau khổ trên đời chẳng qua chỉ là sinh ly tử biệt. Dù đã biết trước rằng mẫu thân sắp qua đời nhưng khi ngày đó đến, Ngô Hữu Tài vẫn cảm thấy thật đột ngột.

  Tối hôm trước bà đã nói với hắn rằng dạo này bà ăn không ngon, muốn ăn đậu xanh nguội và cơm trắng để khai vị vào buổi tối, khi hắn đi lau người cho mẹ thì người mẹ đã lạnh rồi.

  Những người hàng xóm đến phúng điếu đã thuyết phục hắn rằng mẫu thân hắn ra đi thanh thản, không đau đớn, bảo hắn đừng buồn. Nhưng đã nhiều ngày như vậy, Ngô Hữu Tài vẫn không thể nguôi ngoai.

  Hắn còn chưa được ghi tên trên bảng vàng, còn chưa giành được tước hiệu cáo mệnh phu nhân cho mẫu thân, thậm chí còn chưa cho bà được hưởng phúc ngày nào, vậy mà sao mẫu thân đã ra đi rồi?

  Không cho hắn cơ hội nữa.

  Tờ giấy vàng trong tay nhàu nát, nam tử nghẹn ngào không nhịn được, trông rất cô đơn, nước mắt rơi vào lò lửa cùng với tờ tiền biến thành tro bụi.

  Gió bên ngoài càng to hơn.

  Cơn gió dài thổi tung những lá cờ trắng treo trong sân triệu hồi các linh hồn.

  Giữa tiếng gió vang lên tiếng gõ cửa yếu ớt, Ngô Hữu Tài giật mình.

  Sao lại có người đến vào lúc này?

  Những người hàng xóm đến giúp đỡ đều đã về rồi, người thân thiết nhất là Hồ Viên ngoại cũng có một nhà già trẻ lớn bé phải lo. Những người hàng xóm thân thiết ở Phố Tây đều đã gửi tiền phúng, Ngô gia cũng không còn người thân nào khác ở Thịnh Kinh.

  Đang suy nghĩ, hắn nghe thấy tiếng gõ cửa bên ngoài dừng lại, sau đó là tiếng "cạch cạch...".

  Cánh cửa bị đẩy ra, có người bước vào.

  Ngô Hữu Tài ngẩng đầu lên.

  Mây đen khiến bầu trời u ám, nhà tang vắng vẻ hiu quạnh, tiền giấy trong sân như tuyết, tiếng bước chân của ai đó đang đến gần, chậm rãi, không vội vã.

  Toàn thân nữ tử được bao bọc trong một chiếc váy trắng trơn, gió mạnh thổi tung những góc áo, bông hoa lụa màu sương giá trên thái dương sạch sẽ như mỡ cừu. Tiền giấy bay trong sân, đôi mắt nàng dần dần hiện ra, giống như một giấc mơ vội vã, tựa như giả mà lại thật.

  Ngô Hữu Tài ngơ ngác nhìn nữ tử trước mặt, nghĩ: Tại sao nàng ấy cũng mặc đồ tang?

  Nữ tử dừng lại trước mặt hắn, cụp mắt nhìn hắn: "Ngô công tử."

  Ngô Hữu Tài đột nhiên tỉnh táo trở lại.

  "Lục đại phu?"

  Người đến là Lục đại phu Lục Đồng của Nhân Tâm y quán.

  Hắn rùng mình, nhanh chóng đứng dậy: "Sao Lục đại phu lại ở đây?"

  Từ khi mẫu thân qua đời, hắn bây giờ mới nhớ tới đã lâu không gặp Lục Đồng.

  Ngô Hữu Tài vô cùng biết ơn Lục đại phu trước đây đã đến khám cho mẫu thân và cứu bà khỏi cửa địa ngục. Sau đó, nàng thỉnh thoảng nhờ Ngân Tranh cô nương gửi dược liệu cho mẫu thân.

  Ngô Hữu Tài biết rằng số tiền ít ỏi mà hắn đưa còn kém xa với những gì Lục Đồng cho hắn. Hắn không còn gì để báo đáp nên chỉ có thể giữ lòng biết ơn này trong lòng.

  Lục Đồng đặt số tiền phúng bọc trong vải trắng vào tay Ngô Hữu Tài.

  Ngô Hữu Tài do dự: "Lục đại phu, ta không thể..."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


  Lục Đồng đã vào trong, ngồi xổm xuống trước lò than đang cháy, nhặt xấp tiền vàng ở một bên, chậm rãi đưa vào lò đốt.

  Ngô Hữu Tài choáng váng.

  Trời u ám, đèn trong nhà tang lễ sáng rực. Nàng mặc bộ đồ trắng tinh, cài chiếc kẹp tóc như tuyết. Trên bầu trời u ám này, nàng trông giống như một cô dâu ma đang bò ra khỏi mộ, trẻ trung và xinh đẹp, gầy ốm và lạnh lẽo.

  Ngô Hữu Tài không hiểu sao cảm thấy hơi lạnh.

  Lục Đồng hỏi: “Mồng một tháng sau công tử sẽ tham gia kì thi phải không?”

  Ngô Hữu Tài sửng sốt một chút, đáp: "Đúng vậy."

  Sau đó hắn ngồi xổm xuống trước lò than và cùng Lục Đồng đốt tiền giấy. Người sống thực ra cũng không biết người chết có thể nhận được tiền giấy này hay không, nhưng vẫn cần có một thứ tưởng niệm.

  Ngô Hữu Tài nói: “Đáng tiếc mẫu thân không nhìn thấy được nữa…”

  Những năm qua, mỗi lần hắn đi thi về, mẫu thân đều đợi hắn ở nhà. Nhưng năm nay chỉ còn một mình hắn. Khi hắn đi thi về, sẽ không còn ánh sáng hắt ra từ cửa sổ trong nhà nữa. Khi hắn mở cửa ra, sẽ không còn thấy mẫu thân đang ngồi khâu vá dưới ánh đèn nữa.

  Hắn đang đắm chìm trong đau buồn thì chợt nghe thấy Lục Đồng nói: "Thật ra đây là chuyện tốt."

  Ngô Hữu Tài ngẩng đầu lên, không hiểu lời nói của nàng có ý gì.

  "Cho dù năm nay huynh có đi thi thì cũng sẽ không đỗ. Thay vì lại để bà ấy thất vọng, thà để bà ấy ra đi với hy vọng còn hơn. Đây chẳng phải là tốt cho bà ấy sao?"

  Giọng điệu của nữ tử vẫn dễ chịu như mọi khi, nhưng lời nói lại hoàn toàn khác so với trước đây.

  Ngô Hữu Tài sửng sốt một lúc mới hiểu được ý mỉa mai trong lời nói của nàng. Hắn tức giận nhìn Lục Đồng, mặt đột nhiên đỏ bừng.

  "Cô!"

  "Tức giận rồi sao?" Lục Đồng khẽ mỉm cười, giơ tay ném một tờ tiền vào lò than: "Huynh có biết không, bệnh tình của mẫu thân huynh không phải đã rơi vào tuyệt cảnh. Nếu chữa trị sớm hơn mấy năm thì sẽ không chỉ sống đến vài năm nay thôi đâu."

  "Thật đáng tiếc, bị trì hoãn rồi."

  Sắc mặt của Ngô Hữu Tài đột nhiên tái nhợt.

  Tất nhiên là hắn biết.

  Khi mẫu thân mới bị bệnh, bà đã không nói cho hắn biết. Lúc đó bà chỉ tập trung hết sức lực vào bán cá, chỉ muốn mỗi ngày bán thêm vài con cá để có tiền sách bút mực nghiên cho hắn, không muốn vì bệnh mà trì hoãn việc kinh doanh của hàng cá.

  Sau đó, bà dần cảm thấy khó chịu nên đã đến gặp đại phu mà không nói với Ngô Hữu Tài. Đại phu nói với Ngô đại nương rằng bà cần nghỉ ngơi thật tốt và phải dùng những dược liệu đắt tiền để khỏi bệnh. Ngô Đại nương bất đắc dĩ, lo lắng lỡ mất việc kinh doanh của quán cá nên bà vẫn luôn nghiến răng chịu đựng.

  Ngô đại nương đã không nói với Ngô Hữu Tài về bệnh tình của mình cho đến khi không thể giấu được nữa. Khi hắn đưa Ngô đại nương đi khám lại thì đã quá muộn, nghỉ ngơi điều trị thì cũng không khỏi được nữa.

  Người trước mặt vẫn đang nói chuyện, mỗi lời nói đều như đâm vào lòng hắn: “Bệnh tình của bà ấy chỉ cần khi mới phát hiện, dùng mấy loại dược liệu bổ dưỡng giữ ấm là có thể khỏi được. Nhưng bởi vì muốn huynh yên tâm học tập, không muốn làm phiền huynh thi cử, nên cuối cùng đã bỏ lỡ cơ hội.”

  “Chính huynh là người đã làm lỡ thời gian của bà ấy.”

  Có tiếng sấm ở phía xa vang lên một tiếng “ầm”.

  Ngô Hữu Tài che mặt, rên rỉ đau đớn.  

  Hắn lẩm bẩm: “Là ta, là lỗi của ta… Là ta bất tài, là ta không có năng lực…”

  Nếu không phải vì hắn, mẫu thân sao có thể hy sinh nhiều như vậy! Cả đời theo đuổi danh vọng, vẫn luôn cho rằng tài năng của mình không được người ta coi trọng, nhưng thực ra hắn không dám thừa nhận rằng năng lực của mình rất tầm thường và chẳng đạt được thành tựu gì!

Chính hắn đã hại chết mẫu thân mình!

  Nho sinh vùi mặt vào bàn tay, nước mắt chảy ra từ kẽ ngón tay, sự tiếc nuối trong tiếng nức nở khiến những người bên cạnh cũng cảm thấy đau lòng.

  Lục Đồng ngẩng đầu nhìn bầu trời xa xa.

  Con người luôn như vậy, khi có chuyện xảy ra, họ tự trách, hối hận, luôn tìm lý do từ bản thân, hận không thể đổ tất cả tội lỗi cho mọi lỗi lầm trên đời lên người mình.

   Phụ thân và mẫu thân cũng như vậy phải không?

  Khi biết tin dữ về cái chết của Lục Nhu và việc Lục Khiêm bị giam cầm, liệu họ có tự trách mình vì đã không bảo vệ được con? Liệu họ có không cam lòng như Ngô Hữu Tài? Trái tim có rỉ máu không? Có khóc lóc không?

  Ngọn lửa đốt cháy tờ tiền vàng, chiếu sáng phòng tang lễ tối tăm.

  Lục Đồng cụp mắt nhìn nam tử đang than khóc một lúc, rồi nói: "Ngô Hữu Tài, huynh đi thi lần đầu năm mười tám tuổi, đến nay đã qua mười hai năm rồi."

  “Đã mười hai năm rồi, huynh có bao giờ thắc mắc tại sao mình chưa bao giờ thi đỗ không?”

  Tiếng khóc chợt dừng lại.

  Nho sinh ngẩng đầu lên, khuôn mặt đầy nước mắt, ngơ ngác hỏi: “Cái gì cơ?”

  "Nếu tài năng và học thức của huynh thực sự tầm thường, thì sao huynh lại kiên trì mười hai năm? Là vì tin rằng văn chương của mình nhất định sẽ được đề tên bảng vàng, vinh danh thiên hạ?"

  Nàng từ trong tay áo lấy ra một mảnh giấy, đặt trước mặt Ngô Tú Tài.

  Nho sinh nhìn tờ giấy trước mặt, lẩm bẩm: “Đây là cái gì?”

  "Danh sách các thư sinh thi đỗ kì thi mùa thu của Thịnh Kinh, từ lần đầu tiên huynh đi thi đến nay. Những người được khoanh tròn đều là những công tử ăn chơi có tiếng ở Thịnh Kinh." Lục Đồng nói: “Huynh chỉ cần nghe ngóng một chút là có thể biết những người này kiến thức nông cạn. Tại sao họ có thể thi đỗ còn huynh thì không?”

  Ngô Hữu Tài nhìn nàng, vô thức lặp lại: “Tại sao?”

  “Bởi vì may mắn.” Nàng híp mắt, “Huynh có tin không?”

  Trong đầu như có một tia sáng lóe lên, Ngô Hữu Tài mơ hồ đoán được điều gì đó, nhưng lại không dám nói ra mà chỉ nhìn chằm chằm vào người trước mặt.

  "Có rất nhiều khả năng." Nàng nói, giọng điệu vẫn bình đạm, "Ví dụ như họ hối lộ giám khảo của Lễ bộ để thay đổi thứ hạng. Hoặc họ hối lộ giám khảo và thuê người làm bài thi hộ. Hoặc có thể, nếu bài thi của huynh bị đổi với người khác, thứ hạng của huynh kia sẽ tự nhiên trở thành của người kia."

  "Huynh chỉ có giấy mực và kiến thức chứ không có tiền bạc hay mối quan hệ. Ngô công tử, chỉ với những thứ đó, làm sao có thể tranh giành công bằng với người khác?"

  "Ầm——"

  Lại một tiếng sấm lớn vang lên, gió lạnh gào thét từ ngoài cửa thổi vào, như muốn thổi vào trái tim hắn.

  Ngô Hữu Tài lắc đầu: "Không thể... Chuyện này không thể..."

  "Tại sao không thể?" Lục Đồng cười nói, "Nghĩ kỹ lại, bài thi của huynh những năm qua, thật sự là tệ như vậy sao?"

  Giống như bị sét đánh vào mặt, Ngô Hữu Tài không nói nên lời.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


  Nếu hắn không có niềm tin vào bản thân, thì tại sao lại kiên trì đến mười hai năm? Hắn không phải là người cứng đầu không biết thích ứng, nếu thực sự cảm thấy không còn hy vọng, hắn sẽ tìm cách khác để tồn tại trên thế giới này, không cần phải đi về phía bóng tối mãi như vậy.

  Chỉ là hắn không sẵn sàng nhượng bộ.

  Các người bạn học sĩ đều cho rằng văn chương của hắn rất tuyệt vời và không ai có thể sánh bằng, và chính hắn cũng nghĩ như vậy. Không ngờ, mười hai năm đã trôi qua, hắn từ một thanh niên khí phách cao ngạo trở thành một người đàn ông trung niên tầm thường, năm này qua năm khác, việc hái sen vàng vẫn còn rất xa.

  Ánh mắt của những người hàng xóm dần dần chuyển từ ghen tị sang chế nhạo, có lẽ hắn cũng không tránh khỏi những kỳ vọng đó và tự hỏi mình mỗi đêm, liệu mình thực sự có tài hay không? Liệu hắn thực sự sẽ có một ngày ghi tên bảng vàng hay không?

   Nhưng, hôm nay có một người đã nói với hắn rằng ước nguyện bao năm ấp ủ bấy lâu nay của hắn khó thực hiện được, là bởi vì có người đã lấy đi “công bằng”.

  “Nếu là thật,” Nho sinh mím môi, đôi mắt sáng như lửa, “Ta sẽ kiện bọn họ. Loại gian lận này cực kỳ tàn ác, người của Lễ Bộ nhất định sẽ điều tra kỹ lưỡng— -"

  "Ai sẽ tin huynh?"

  "Quan phủ sẽ điều tra!"

   “ Chính quan phủ còn có liên quan, lẽ nào kêu bọn họ tự tra hay sao?” Lục Đồng mỉa mai nói: “E rằng chân trước huynh đi báo quan, thì chân sau cũng sẽ không ra được cửa quan phủ.”

  Giọng nói của nàng rất nhẹ nhàng, nhưng lại khiến trái tim của Ngô Hữu Tài lại hoàn toàn bình tĩnh lại.

  Những gì Lục Đồng nói là rất có thể.

  Nhiều năm qua, trong lòng hắn đều có nghi ngờ, nhưng mỗi khi nghi ngờ đến bước này, đó giống như một điều cấm kỵ, hắn không dám nghĩ xa hơn. Theo trực giác, nếu hắn tiếp tục nghĩ về điều đó thì sẽ có một vực thẳm không đáy. Tuy nhiên, hôm nay có một người không ngần ngại xé nát ảo ảnh và cho hắn thấy hiện thực trần trụi đến không thể chịu đựng được này.

  Trong lòng đang hỗn loạn suy nghĩ, Ngô Hữu Tài nhìn Lục Đồng, khàn giọng nói: “Sao lại nói với ta chuyện này?”

  Tại sao lại nói với hắn điều này?

  Nói cho hắn sự thật trong tâm trạng bối rối, rồi buộc hắn phải thừa nhận sự thật không thể thay đổi, khiến hắn phải thừa nhận sự kém cỏi của mình.

  “Bởi vì,” nàng nói, “ta muốn giúp huynh.”

  "Giúp ta?"

  Lục Đồng khẽ mỉm cười.

  Quan tài màu đen, rèm cửa màu trắng, ranh giới giữa lạnh và ấm mờ nhạt dưới ánh sáng, lông mày của nàng đẹp đến khó tin, bông hoa lụa trên thái dương lại nở rộ. Nàng như ác quỷ đội lốt mỹ nữ trong ngày mưa bước ra khỏi sách để giao dịch với con người.

  Ngươi biết nàng không có ý tốt gì nhưng lại không thể nói không.

   Nàng nói: “Bây giờ toàn bộ phòng thi đã bị mua chuộc, người trong Lễ bộ cũng cấu kết, mười hai năm qua có vô số giám khảo, lần nào huynh cũng thất bại, lần nào cũng có người không nên thi đỗ mà lại đỗ, huynh biết điều này có nghĩa là gì không?"

  “Có nghĩa là giám khảo năm nào cũng bị mua chuộc.” Ngô Hữu Tài ngơ ngác trả lời.

  “Đúng vậy, nếu gian lận trong thi cử không bị xử lý, thì sau khi đốt giấy tang, mua đất chôn mẹ, huynh cũng sẽ như trước, sống tầm thường cả đời. Đây là số phận của huynh.”

  Những lời này đáng sợ đến mức Ngô Hữu Tài không khỏi rùng mình.

   Hắn nhìn Lục Đồng như đang nhìn một vị Bồ Tát đột nhiên từ địa ngục giáng thế, ánh mắt thậm chí còn có chút tôn sùng, hy vọng người kia có thể chỉ cho mình một con đường rõ ràng trong vực thẳm không đáy này.

  "Lục đại phu, ta nên làm gì đây?"

  Lục Đồng hỏi: “Ngô Hữu Tài, huynh có mong muốn công bằng không?”

  "Muốn."

  "Nếu người trong Lễ bộ thực sự bị mua chuộc, và việc huynh liên tục thi trượt trong những năm qua thực chất là do gian lận trong thi cử, huynh có đồng ý vạch trần nó, bất kể giá nào, thậm chí cả mạng sống của mình?"

  "Đồng ý."

  "Được. Ta sẽ nói cho huynh biết phải làm gì."

  Ngô Hữu Tài ngơ ngác nhìn nàng.

  "Khiếu kiện trước kì thi, không có bằng chứng, quan phủ chắc chắn sẽ bắt huynh lại, thậm chí sẽ còn diệt khẩu. Trừ phi là sau khi bắt đầu thi."

  "Sau khi bắt đầu thi?"

  "Đúng vậy, khi thi, tất cả thí sinh đều vào phòng thi, nếu có người thi hộ sẽ lộ ra ngay. Nhưng..."

  "Nhưng cái gì cơ?"

  “Nhưng huynh thấp cổ bé họng, cẩu quan lại thông đồng với nhau, có thể họ sẽ tìm lý do để bắt nhốt huynh lại, sau kì thi mùa thu mới thả ra, bằng chứng sẽ không còn nữa.”

  “Vậy là không có cách gì rồi?”

  "Không phải là không có cách nào. Tất cả những gì chúng ta phải làm là làm cho mọi thứ trở nên lớn chuyện."

  Ngô Hữu Tài sửng sốt: "Làm lớn chuyện sao?"

  “Đúng vậy,” Lục Đồng nói với giọng điệu thoải mái, “Nếu trong phòng thi có người thiệt mạng, đó không phải là chuyện nhỏ mà một mình Lễ Bộ có thể giải quyết được. Thẩm hình viện, Hình ngục ti và thậm chí cả Quân mã giám đều sẽ xuất hiện, càng có nhiều người thì càng khó biến việc lớn thành chuyện nhỏ. Khi lợi ích của các bên bị lẫn lộn, những việc vốn dĩ đơn giản sẽ trở nên phức tạp".

  Ngô Hữu Tài nắm bắt được điểm mấu chốt trong lời nói của nàng: "Có người thiệt mạng là có ý gì?"

  Lục Đồng cười không trả lời.

  Bầu trời càng lúc càng tối, gió gào thét trong sân, sấm chớp lóe lên trên mây và một cơn mưa lớn sắp đổ xuống.

  Ngô Hữu Tài nhìn Lục Đồng.

  Thân hình gầy gò của nữ tử được bọc trong bộ váy trắng trơn, trong lòng bàn tay mảnh khảnh là một gói giấy được gói trong giấy dầu.

  Giọng nói của nàng cũng nhẹ nhàng, mang theo một chút bình tĩnh mê hoặc.

  "Mấy giám khảo đó mặt người dạ sói, làm loạn quan trường, khiến người có tài bị kẻ bất tài đàn áp. Nếu là ta..."

  Ngô Hữu Tài lẩm bẩm: “Nếu là cô thì sao?”

   Nàng khẽ mỉm cười, đặt túi giấy vào tay Ngô Hữu Tài, ghé sát vào tai hắn, nói từng chữ một.

  "Đương nhiên là, giết hắn."

  "ầm..." một tiếng.

  Sấm sét lướt qua, một tia sét chiếu sáng phòng tang lễ tối tăm, đồng thời cũng chiếu sáng đôi mắt thờ ơ của nàng.

  Trong sân mưa rơi nặng hạt.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Đăng Hoa Tiếu

Số ký tự: 0