Đăng Hoa Tiếu

Vụ Bê Bối

Thiên Sơn Trà Khách

2024-11-15 19:43:49

  Cơn mưa này ở Thịnh Kinh đến thật đúng lúc.

  Cây hoa quế trước cửa sổ bị mưa gió dập lá rơi đầy đất, mưa không dứt, bầu trời và mặt đất hòa thành một màu trắng xóa mênh mông.

  Trong Ôn quận Vương phủ, Ôn quận vương phi Bùi Vân Xu vội vàng đứng dậy chào đón người bên ngoài.

  Chàng trai mặc một chiếc áo choàng gấm màu đỏ thẫm, hơi ướt vì mưa, đi trong mưa gió dữ dội, quần áo tung bay, nhưng không hề có chút lúng túng nào.

  Bùi Vân Xu kéo đệ đệ ruột vào nhà, phàn nàn: "Đột nhiên đến mà không nói tiếng nào. Khi Phương Tư nói với ta, ta còn giật mình đấy. Ngoài trời mưa to như thế, sao không mang theo ô..."

  Bùi Vân Ánh mỉm cười, chỉ vào nàng nói: "Đệ có việc đi ngang qua đây, tiện đường vào thăm tỷ một chút."

  Tiện đường?

  Bùi Vân Xu nhìn những chiếc hộp lớn và giỏ nhỏ mà thuộc hạ của hắn mang đến, mím môi không nói gì.

  Bầu trời đêm dày đặc như mực, chỉ có tiếng mưa xối xả phủ kín trời đất.

  Nha hoàn Phương Tư đưa cho Bùi Vân Ánh một chiếc khăn tay sạch, lau vết nước mưa trên người hắn. Cách đó không xa, thấy một nha hoàn đang cầm thuốc đứng ở cửa, hắn hơi nhướng mày: “Vẫn còn uống thuốc à?"

  Bùi Vân Xu sửng sốt một chút, sau đó lắc đầu nói: "Ta đã lâu không uống thuốc an thai rồi, là quận vương sai nhà bếp chuẩn bị cháo."

  Bùi Vân Ánh gật đầu, giọng nói không ấm cũng không lạnh: "Đã muộn rồi, ăn đêm không phải là thói quen tốt." Nói xong, hắn mỉm cười liếc nhìn nha hoàn kia.

  Nha hoàn nghe vậy, sắc mặt đột nhiên tái nhợt.

  Triệu Ninh Công thế tử này thỉnh thoảng sẽ tới quận vương phủ, nói là tới thăm trưởng tỷ, nhưng thực chất là đang chống chưng cho tỷ tỷ bị thất sủng. Ngay cả quận vương cũng cảnh giác với hắn. Đừng nhìn hắn trước mặt trưởng tỷ có vẻ dịu dàng dễ gần, ánh mắt vừa rồi hắn nhìn nàng, mặc dù đang mỉm cười, nhưng lại rất lạnh lùng, giống như... giống như đang bị một con sói nhắm tới.

  Nha hoàn run rẩy không dám nói gì, vội vàng cúi chào Bùi Vân Xu rồi rời khỏi viện.

  Sau khi bóng dáng nha hoàn biến mất ngoài viện, Bùi Vân Xu thở dài: "Trên dưới trong quận vương phủ đều bị đệ dọa sợ chết khiếp rồi, rốt cuộc đệ đến đây làm gì vậy?"

  Chàng trai quay lại, vẻ lạnh lùng trên mặt đã biến mất, hắn ngồi xuống trước mặt Bùi Vân Xu, cầm lấy tách trà trong tay và nhấp một ngụm: “Đã bảo là đi ngang qua, tiện đường đến thăm tỷ."

  Bùi Vân Xu nhìn hắn, cảm thấy hơi chán nản.

  Nàng biết rõ hơn ai hết Bùi Vân Ánh đến đây để làm gì.

  Ôn quận vương sủng ái trắc phi, lạnh nhạt với chính thê, cả quận vương phủ ai ai cũng biết. Bây giờ nàng mang thai, lại càng trở thành cái gai trong mắt một số người trong phủ này. Mặc dù Bùi Vân Ánh rất lợi hại nhưng hắn lại không thể ở bên cạnh nàng mọi lúc, chỉ có thể thỉnh thoảng đến thăm, nếu có gì không ổn thì sẽ cảnh báo cho nàng.

  Tuy rằng kiêu ngạo nhưng hiệu quả lại khá tốt. Thai này đã yên ổn lớn lên đến tháng thứ 7, hơn hai tháng nữa sẽ chào đời thuận lợi.

  Bùi Vân Xu cụp mắt xuống, đặt tay lên cái bụng căng phồng của mình, ánh mắt dịu dàng.

  Hy vọng sẽ không có rắc rối gì.

  Bùi Vân Ánh dường như nhìn thấy sự lo lắng của nàng, nói: "Phương Tư và Quỳnh Ảnh đều ở đây, nếu có vấn đề gì thì cứ sai họ đi làm, không cần lo lắng."

  Phương Tư và Quỳnh Ảnh đều được Bùi Vân Ánh cử đến, đưa người vào quận vương phủ không phải dễ dàng, không phải vì e sợ Ôn quận vương, mà là vì sợ đương kim thánh thượng sẽ nghi ngờ.

  Nay hai tì nữ này hiện là người thân tín nhất của Bùi Vân Xu trong vương phủ.

  Bùi Vân Xu mỉm cười: "Ta biết, viện của ta thanh tịnh, có họ ở chung cũng rất tốt, nhưng bản thân đệ..." Nàng nhìn Bùi Vân Ánh, giọng điệu có chút lo lắng, “Nghe nói mấy hôm trước Nghiêm đại nhân của Xu Mật viện trên triều đường đã làm khó đệ, không có việc gì chứ?”

  Thế cục hiện tại đang giằng co cân bằng, Xu Mật viện và Điện tiền ti vẫn luôn đối đầu với nhau. Chỉ huy sứ của Xu Mật viện là Nghiêm Tư tính tình hẹp hòi và xấu tính, nhiều lần cố gắng gài bẫy Bùi Vân Ánh trên triều đình.

  Bùi Vân Ánh nghịch chén trà trong tay, nghe vậy cười nói: "Tỷ nghe nói ở đâu ra vậy? Ông ta cũng chỉ là một lão già, sao có thể làm khó được đệ?"

  Bùi Vân Xu thở dài: "Chỉ sợ ông ta sẽ giở trò sau lưng. Dù sao thì ông ta cũng hận phụ thân, lại trút giận lên đệ..."

  Chỉ huy sứ của Xu Mật viện Nghiêm Tư vô cùng căm ghét Bùi Vân Ánh, không phải chỉ vì đều là cận vệ của thiên tử, hai cơ quan có mối quan hệ khắc chế kìm kẹp nhau. Mà còn bởi vì Nghiêm đại nhân Nghiêm Tư thời trẻ từng bị Triệu Ninh Công phu nhân từ chối hôn sự.

  Nghiêm Tư rất thâm tình với mẫu thân của Bùi Vân Ánh, nhưng không ngờ người trong lòng mình lại gả cho người khác và cuối cùng trở thành Triệu Ninh Công phu nhân. Sắc mặt Nghiêm Tư u ám, vì yêu sinh hận, hận cả nhà Chiêu Ninh công.

  Giờ đây Triệu Ninh Công phu nhân đã qua đời, mối quan hệ giữa Xu mật viện và Điện tiền ti càng trở nên căng thẳng, Nghiêm Tư tự nhiên trút hết thù hận vào Bùi Vân Ánh. Nghe nói nhiều năm trước, Bùi Vân Ánh ban đầu dự định vào Xu mật viện, nhưng cuối cùng Nghiêm Tư đã dùng quyền lực của mình để can thiệp, chèn ép, vì vậy Bùi Vân Ánh không thể không gia nhập Điện tiền ti.

  Nghĩ tới những chuyện này, Bùi Vân Xu càng thêm lo lắng, Bùi Vân Ánh thấy vậy, thở dài, đóng nắp trà lại: “Sao tỷ cứ luôn nghĩ theo hướng xấu vậy, nghĩ theo hướng tốt thử xem. Nghiêm Tư nặng tình với mẫu thân chúng ta. Đệ là con của mẫu thân, ông ta gặp đệ cũng như gặp được cố nhân, nói không chừng niệm tình cũ còn sẽ giúp đệ”.

  Bùi Vân Xu trừng mắt nhìn hắn: "Chuyện đó đã nhiều năm rồi, mẫu thân đã lấy chồng và có con, mà ông ta vẫn nhớ một người phụ nữ đã có chồng. Đệ đang xem thoại bản hay sao, trên đời làm gì có người đàn ông si tình như vậy?"

  Bùi Vân Ánh liếc nhìn đĩa mận xanh trên bàn, đột nhiên nhớ lại bầu không khí chua chát đọng lại trong phòng làm việc trong một khoảng thời gian, lông mày khẽ động, sau đó nhếch khóe môi: "Cũng không chắc, nói không chừng trên đời này có những người đàn ông thực sự yêu phụ nữ đã có gia đình, u mê không dứt".

  "Đừng nói nhảm nữa!" Bùi Vân Xu tức giận nói. Nàng sửng sốt một chút, có chút nghi ngờ nhìn Bùi Vân Ánh. "Đệ nói vậy là có ý gì? Đệ cũng yêu một người phụ nữ đã có gia đình sao?"

  Bùi Vân Ánh: "..."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


  Nàng dường như nhớ ra điều gì đó, dựa sát vào Bùi Vân Ánh, hạ giọng: “Mấy ngày trước ta đi tham gia yến tiệc mùa hè, có một phu nhân nói với ta rằng hình như đệ có người trong lòng rồi. Ta hỏi là ai, nhưng vị ấy không chịu nói cho ta biết, ra vẻ bí ẩn, ta còn tưởng người ta đang lừa ta.”

  Nàng nhìn Bùi Vân Ánh với đôi mắt nóng bỏng: "A Ánh, nói cho tỷ tỷ đi, có phải vậy không?"

  Bùi Vân Ánh im lặng.

  Hắn hít một hơi thật sâu, nhìn Bùi Vân Xu mỉm cười: "Lời này mà tỷ cũng tin à?"

  "Ta tin." Bùi Vân Xu thẳng thắn trả lời: "Đệ từ nhỏ đã đươc các cô nương yêu thích, nhưng mấy năm nay chưa hề thấy phải lòng ai. Tính tình lại ngang ngược, to gan lớn mật, nếu thực sự yêu một phụ nữ đã có chồng thì cũng không phải là không có khả năng. Đệ sẽ không quan tâm đến lời nói của người khác, đã yêu rồi thì sẽ không có nửa phần hổ thẹn mà ngược lại còn rất hạnh phúc. Đệ nói thật với tỷ đi, rốt cuộc đệ để mắt đến phu nhân nhà ai?"

  Bùi Vân Ánh: "..."

  Anh ấy nói: "Không có chuyện đó."

  "Thật sự không có?"

  "Không có."

  Bùi Vân Xu nghiêm túc nhìn hắn hồi lâu, thấy hắn bộ dáng bình tĩnh, không có vẻ gì là đang nói dối, sau đó mới thở phào nhẹ nhõm, ngồi trở lại ghế, có chút tiếc nuối lẩm bẩm: "Thì ra là không có à..."

  Bùi Vân Ánh im lặng một lúc rồi nói: “Mấy ngày tới Điện tiền ti có chút việc bận, đệ phải ra ngoài một chuyến. Tuyệt đối không để Phương Tư và Quỳnh Ảnh rời xa tỷ nửa bước. Có việc gì thì đến điện soái phủ tìm Tiêu phó sứ, hắn sẽ giúp tỷ.”

  Hắn đặt tách trà lên bàn bên cạnh rồi đứng dậy, Bùi Vân Xu hỏi: “Phải đi rồi à?”

  Hắn nhìn đồng hồ nước trên bàn: “Cũng không còn sớm nữa.”

  Bùi Vân Xu gật đầu, kêu Quỳnh Ảnh đi lấy ô, Phương Tư tiễn Bùi Vân Ánh ra cửa viện.

  Mưa không nặng hạt như lúc hắn mới tới, trời đất mênh mông sương khói.

  Bùi Vân Ánh đứng ở cửa, đèn dưới mái hiên mờ ảo, trong cơn mưa phùn, chàng trai cao lớn đứng đó, với màn đêm vô tận phía sau, giống như bức tranh treo ở cửa Ngộ Tiên Lầu.

  Hắn cầm ô định rời đi, nhưng đột nhiên nghĩ đến điều gì đó nên quay lại.

  "Mà đúng rồi, kẻ nói năng linh tinh với tỷ ở yến tiệc mùa hè là ai vậy?"

  "Tiệc mùa hè?" Bùi Vân Xu sửng sốt một chút.

  Ngay sau đó, nàng phục hồi tinh thần lại, cong mắt, cười nói: “Đệ nói đến người đã kể với ta là đệ có người trong lòng ấy à. Thực ra ta cũng không thân thiết với người đó, lúc người đó đến tìm ta nói chuyện ta còn cảm thấy hơi kì lạ"  

  “Là Đổng phu nhân của Thái phủ tự khanh.”

  …

  Cơn mưa đêm ở Thịnh Kinh đã xối ướt phủ đệ của các quan lại, cũng như nhà của bách tính dân thường.

  Trong Thẩm hình viện, ánh đèn sáng trưng.

   Phán quan Phạm Chính Liêm đang ngồi ở bàn trong phòng, đèn bàn chiếu sáng khuôn mặt của hắn. Bộ quan phục của hắn hơi chật, quấn chặt quanh người, giống như sợi dây trói thú, trông như sắp bung ra.

   Ngày thường lúc này hắn đã ra về rồi, nhưng tối nay vẫn còn chưa rời đi, cửa bị đẩy ra, một nam tử từ bên ngoài bước vào, cả người gần như ướt sũng nước mưa, nét mặt có chút xấu hổ.

  Đây là tiên sinh ghi chép của Thẩm Hình Viện, Kỳ Xuyên.

  Kỳ Xuyên đưa một cuốn sách cho Phạm Chính Liêm. Cuốn sách đã bị dính nước. Phạm Chính Liêm nhặt cuốn sách lên và rũ nước trên cuốn sách.

  Kỳ Xuyên đứng sang một bên, cung kính nói: “Đây là danh sách kì thi mùa thu năm nay sẽ gửi đến Lễ Bộ. Xin đại nhân xem qua.”

  Phạm Chính Liêm nói "Ừm" và từ từ mở tập sách trong tay ra.

   Mồng một tháng sau là kì thi mùa thu. Vào thời điểm này hàng năm, vô số học sinh đổ xô đi thi. Ai ai cũng muốn leo lên cao, nhưng số lượng tên trên bảng vàng chỉ có bấy nhiêu thôi. Tăng nhiều cháo ít, nên đương nhiên mọi người đều phải dùng đến “thần thông” của mình.

  Cái gọi là "thần thông" là nói ai tiêu nhiều tiền hơn, ai có nhiều quan hệ hơn, không liên quan gì đến tài năng và học thức.

  Cuốn sách nhỏ trên tay hắn dự định sẽ được gửi đến Lễ bộ, là danh sách những người đã “ dùng đến thần thông” trong năm nay.

   Cũng chính là những người vài tháng sau chắc chắn sẽ có tên trên bảng vàng giấy đỏ.

  Phạm Chính Liêm nhấp một ngụm trà nóng. Trong một đêm mưa lạnh giá, trà nóng xua tan đi chút lạnh lẽo. Hắn hơi nheo mắt lại, trông đặc biệt thoải mái.

   Hắn coi thường các thư sinh.

   Thư sinh thì làm được cái gì, luôn tự cho rằng mình cực kỳ thông minh và hiểu biết, mắt sắp mọc đến đỉnh đầu. Họ đâu biết rằng trên đời này, thứ không thiếu nhất chính là thư sinh.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


  Hàng năm khi danh sách được gửi đến Lễ Bộ, đợi đến khi công bố bảng vàng đỗ đạt, người hạnh phúc nhất thường không phải là những thư sinh đó. Cũng giống như chính hắn năm đó, năng lực tầm thường, ở học viện không mấy xuất sắc, cuối cùng lại là người thành công nhất trên quan trường và có sự nghiệp suôn sẻ nhất.

  Ngược lại, người từng được tiên sinh yêu quý nhất nhất trường, thông thạo thư pháp, hội họa, làm thơ, giờ đây chỉ có thể phục tùng hắn, mài mực, chuẩn bị giấy bút cho anh, chạy đôn chạy đáo trong mưa.

  Phạm Chính Liêm liếc nhìn Kỳ Xuyên đang cung kính đứng ở bên cạnh, nụ cười càng trở nên thoải mái hơn.

   Hắn lướt qua danh sách.

  Những người trong danh sách đã nộp tiền trước để được đỗ đạt trong kì thi, tất nhiên số tiền đó sẽ phải chia một phần cho Lễ bộ thị lang. Năm đó hắn cũng hối lộ lễ bộ thị lang, để Kỳ Xuyên thi hộ, thuận lợi thi đỗ. Lại tới huyện Nguyên An chịu khổ mấy năm, nay về lại Thịnh Kinh, bắt tay với Lễ bộ thị lang, đích thân tham gia đường dây này, càng làm càng quen tay.

  Trong quan trường, có tiền và có quan hệ thì sẽ không phải lo lắng.

  Phạm Chính Liêm lật đến trang cuối cùng, đôi mắt hắn đột nhiên dừng lại.

  Một lúc sau, hắn cau mày, chỉ vào một dòng tên trên danh sách, hỏi Kỳ Xuyên: “Người này là ai? Tại sao hắn ta chỉ giao ra 800 lượng?”

  Số tiền cần thiết để hối lộ giám khảo và Lễ bộ thị lang ít nhất là một nghìn lạng trở lên. Tất nhiên loại việc này không phải cứ có tiền là mua được. Những người có tên trong danh sách này, ít nhiều cũng có chút quan hệ.

  Kỳ Xuyên bước tới xem, người đang bị chỉ tên là "Lưu Tử Đức".

  Kỳ Xuyên suy nghĩ một chút rồi trả lời: “ Bẩm đại nhân, cha của người này là Lưu Côn, chủ một quán mì ở góc phố. Con trai cả của Lưu Côn là Lưu Tử Hiền năm trước có tên trong danh sách. Năm nay, hắn lại gửi con trai nhỏ đến."

  Phạm Chính Liêm càng cau mày hơn: “Ta hỏi người này sao lại có tên ở đây?”

   Một kẻ bán mì, cả hai đứa con trai đều đi được cửa hối lộ, hẳn là không bình thường. Chỉ là hằng này hắn bận rộn công vụ, những cái tên trong danh sách lại rất nhiều, không thể nhớ hết, nên nhất thời có chút mơ hồ.

  Kỳ Xuyên ở bên cạnh thấp giọng nhắc nhở: “Đại nhân, năm ngoái ở kinh thành xảy ra một vụ cướp, tên cướp đã bỏ trốn. Chính Lưu Côn này đã tố giác nơi tên cướp ẩn náu, nên mới bắt được kẻ phạm tội về quy án.” Thấy Phạm Chính Liêm vẫn im lặng, Kỳ Xuyên tiếp tục nói: "Lúc đó ngài còn cho dán thông báo truy nã trên toàn thành."

  Lời này vừa nói ra, Phạm Chính Liêm hai mắt sáng lên: "Thì ra là hắn!"

   Hắn giữ chức phán quan chưa lâu, mấy năm nay ở Thịnh Kinh không có vụ việc lớn nào xảy ra, toàn thành cũng chỉ có vài vụ án mà thôi. Năm ngoái... chẳng phải là chuyện xảy ra ở Thái sư phủ sao?

  Phạm Chính Liêm giật mạnh hai sợi râu trên cằm, đôi mắt lấp lánh.

  Chàng thanh niên họ Lục đó thật không biết trời cao đất dày, ngu ngốc và kiêu ngạo đến mức buồn cười, không biết tự lượng sức, cầm một bức thư đi đòi công đạo, ai ngờ đâu tiện nhân thì tiện mệnh, người như hắn ở Thái sư phủ còn không bằng một con chó, nói giết là giết.

  Về phần Lưu Côn côn, ban đầu vốn nên diệt khẩu hắn luôn cho an toàn, nhưng Phạm Chính Liêm tuy học hành dốt nát nhưng trên quan trường vẫn có chút đầu óc. Hắn đã giết chàng thanh niên kia, giữ mặt mũi cho Thái sư phủ, từ đó thiết lập mối quan hệ với Thái sư phủ, nhưng mối quan hệ này rất mong manh. Nếu sau này có chuyện gì xảy ra, ân tình ít ỏi này với Thái sư phủ có thể sẽ không đổi được gì.

  Vì vậy Phạm Chính Liêm đã giữ Lưu Côn làm con bài thương lượng trong tương lai.

  Ngoài ra, Lưu Côn cũng xem như biết điều, miệng lưỡi cũng ngọt ngào, nên năm đầu con trai lớn nhà hắn tham gia thi cử, hắn đã cho nhà họ một cơ hội. Hắn ta thích loại quyền lực có thể kiểm soát sự nghiệp của người khác này, hơn nữa, khi những người này sau này trở thành quan chức, họ sẽ ghi nhớ ân tình của hắn, trên quan trường đâu đâu cũng có người giúp đỡ, hắn càng có thể như cá gặp nước.

  Không ngờ năm nay người này lại đến. Phạm Chính Liêm nhìn chằm chằm vào tên Lưu Tử Đức trên danh sách với ánh mắt u ám.

  Những tiện dân này thực sự rất tham lam.

  Kỳ Xuyên nhận ra sự không hài lòng của hắn, liền hỏi: “ Đại nhân, ngài có muốn loại bỏ người này khỏi danh sách không?”

  Phạm Chính Liêm không nói gì, chỉ vuốt râu trên cằm, một lúc sau mới nói: “ Ngươi quay lại bảo hắn gửi thêm tám trăm lạng bạc nữa qua đây.”

  Tám trăm lạng, rồi tám trăm lạng, thành một nghìn sáu trăm lạng. Kỳ Xuyên nói: “Chỉ sợ Lưu Côn không giao ra được nhiều như vậy…”

  “Không giao ra được thì đừng đến.” Phàm Chính Liên nheo mắt cười lạnh hai tiếng, “Một ngàn sáu trăm lạng để mua một cái công danh, đã là ưu ái lắm rồi.” Hắn khẽ cau mày, “Nếu như không phải bổn quan tốt bụng cho hắn một cái thang để trèo lên, thì hắn cả đời này cũng chỉ có thể là một tiện dân.”

  Sắc mặt Kỳ Xuyên hơi thay đổi, nhưng Phạm Chính Liêm lại không phát hiện ra.

  “ Đúng rồi,” hắn lại nghĩ tới điều gì đó, mở mắt ra, bưng tách trà nóng trên bàn lên nhấp một ngụm, “ Nữ đại phu ngày trước hay tới phủ, sao dạo này không thấy tới nữa?”

  Hai tháng trước, Triệu Phi Yến mời một nữ đại phu đến phủ chữa bệnh, có lần Phạm Chính Liêm đụng phải, khuôn mặt mộc mạc giống như hoa huệ, mềm mại, khiến người ta cảm thấy ngứa ngáy. Hắn lập tức chú ý.

  Chỉ là nữ tử này đến không lâu, Triệu Phi Yến cũng có mặt, lúc hắn đi làm về thì nữ đại phu cũng đã về rồi. Hắn không tìm được cơ hội tốt nào, cũng không thể quá lộ liễu để người khác nhìn thấy, dù sao bây giờ hắn cũng là "Phạm Thanh Thiên".

  Kỳ Xuyên trả lời: “Nghe phu nhân nói là đã hoàn toàn khỏi bệnh, sau này không cần Lục đại phu đến nữa.”

  "Ồ?"

  Phạm Chính Liêm nheo mắt lại.

   Nữ tử xinh đẹp xuất thân khiêm nhường giống như một bông hoa dại xinh đẹp, ai cũng muốn hái lấy, ai cũng có thể chà đạp. Chỉ cần mua một căn nhà, cho nàng ta thấy vinh hoa phú quý, nàng sẽ như con chim cam nguyện bị nhốt trong lồng, ngày ngày hót cho chủ nhân nghe.

  Suy cho cùng, tiện dân ấy mà, sinh ra chính là để bị người ta chà đạp.

  Phạm Chính Liêm đặt tách trà trong tay xuống nói: “ Đợi qua kì thi mùa thu, kêu nàng ta đến giao cho bổn quan ít thuốc.”

  Kỳ Xuyên cúi đầu: “ Dạ.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Đăng Hoa Tiếu

Số ký tự: 0