Ôn Quận Vương P...
Thiên Sơn Trà Khách
2024-11-15 19:43:49
Lễ hội Thanh Liên ở Thịnh Kinh còn sôi động hơn lễ hội mùa xuân và năm mới. Không chỉ người dân bình thường mà các quan lại, hầu tước cũng chú ý đến.
Ôn quận vương phủ ở phía nam thành tối nay cũng sáng rực rỡ.
Ôn quận vương hiện tại, Mục Thịnh, kế thừa tước hiệu của cha mình. Lão quận vương và tiên hoàng tình như thủ túc. Nhìn thấy Mục Thịnh như nhìn thấy lão quận vương, hoàng đế nhớ đến tổ tiên, ban cho quận vương phủ đủ loại vinh sủng, trong quận vương phủ đặc việt tôn quý hiển hách.
Trong viện im lặng không có âm thanh, chỉ có ánh sáng lấp lánh của ngọn đèn lưu ly. Một ma ma mặc áo xanh bưng khay gỗ băng qua sân, vòng qua tấm rèm đính cườm rồi đi vào phòng sau.
Trên chiếc ghế dài làm bằng gỗ Quảng Hàn được bọc đệm êm ái, có một mỹ nhân búi tóc đơn giản. Mỹ nhân mặc chiếc váy sa tanh màu hồng mật thêu chỉ bạc, đôi khuyên tai ngọc trai màu hồng nhạt treo trên tai khiến toàn bộ khuôn mặt nàng trở nên hồng hào, rạng rỡ.
Đây là trưởng nữ của Triệu Ninh Công, cũng là Ôn quận vương phi, Bùi Vân Xu.
Bùi Vân Xu là trưởng nữ của Triệu Ninh Công, tỷ tỷ cùng mẹ của thế tử Bùi Vân Ánh, lớn hơn Bùi Vân Ánh hai tuổi.
Ma ma đặt chiếc khay gỗ lên bàn rồi lấy ra một chiếc bát sứ trắng trong đó đựng nước thuốc màu nâu. Còn chưa đến gần, nàng đã ngửi thấy một mùi đắng khó chịu.
Bùi Vân Xu không khỏi nhăn mũi.
Ma ma cười nói: “Vương phi, đây là thuốc an thai đã sắc xong.”
Ôn quận vương phi sờ sờ cái bụng phẳng lì của mình, cau mày nói: "Để đó đi, lát nữa ta sẽ uống."
Ma ma bưng bát thuốc lên, như không nghe thấy lời của nàng, múc một thìa đưa lên miệng cười nói: “Vương phi đừng chê thuốc đắng. Đây là thuốc mà quận vương điện hạ đặc biệt phân phó sắc cho người, uống nóng mới tốt.”
Bùi Vân Xu ánh mắt trở nên lạnh lùng. Thị nữ bên cạnh đang định nói chuyện thì bên ngoài có người đến báo: "Vương phi, Triệu Ninh Công Thế tử tới rồi!"
Bùi Vân Xu sắc mặt sáng lên, thuận tay cầm lấy bát thuốc từ tay ma ma đặt lên bàn, liền muốn đứng dậy, thị nữ Phương Tư vội đỡ nàng dậy, vừa đi được hai bước, liền nhìn thấy trong bóng tối có người đến gần.
Trong sân có ánh trăng sáng, ánh đèn mờ ảo, bóng dáng nam tử mờ mờ trong màn đêm, càng đến gần, ngọn đèn dưới mái hiên càng sáng, chiếu sáng người thanh niên.
Là một thanh niên trong bộ quần áo lộng lẫy, hắn mặc một bộ quan phục gấm đen thêu hoa văn bằng vàng, mái tóc búi đội kim quan cao cao, khiến hắn càng trở nên tuấn tú, trong đêm xuân se lạnh, một mình hắn cũng tỏa sáng như một viên ngọc.
Bùi Vân Xu được Phương Tư dìu lấy, tiến lên hai bước, người thanh niên nhìn thấy nàng, chỉ mỉm cười, nắm lấy cánh tay nàng đỡ vào nhà.
Sau khi Bùi Vân Xu lại ngồi xuống, Bùi Vân Ánh bất lực nói: "Không phải đã nói rồi sao? Thân thể tỷ tỷ đang nặng nề, không cần ra ngoài đón đệ."
"Ta vừa mới có thai, còn chưa có biểu hiện gì. Đâu có tôn quý đến thế, đi hai bước cũng không được à?" Bùi Vân Xu tức giận nói.
Bùi Vân Ánh liếc nhìn căn phòng một lượt, đột nhiên cười một tiếng, trong giọng nói mang theo chút giễu cợt: “Tỷ đường đường là một quận vương phi, từ lúc phát hiện có thai, trong phòng ngoại trừ Phương Tư thì không có thêm người nào hầu hạ, đúng là không đủ ‘tôn quý’".
“Nhà bình thường khi chủ mẫu mang thai thì đều tìm thêm mấy người để chăm sóc, mà quận vương phủ lại sơ sài như thế này, bổn thế tử cũng rất ngạc nhiên.”
Hắn tuy đang cười nhưng giọng điệu lại có chút hàn ý. Ma ma đưa thuốc bên cạnh không khỏi cứng đờ.
Vương phi này tướng mạo xinh đẹp, lại là đích nữ của Triệu Ninh Công, thân hình hay dung mạo đều không tệ, đáng tiếc lại không hề ôn nhu hiền dịu, nên không được quận vương sủng ái. Vương phi lại nhiều năm chưa hề mang thai. Trong phủ, Bùi Vân Xu chỉ mang hư danh là vương phi, lại thường xuyên bị một người khác vượt mặt.
Bây giờ vương phi có thai nhưng quận vương lại không quan tâm đến nàng, người hầu trong phủ cũng khó tránh khỏi chậm trễ. Ngày thường thì không sao, vương phi sẽ giấu không cho người khác phát hiện, nhưng hôm nay lại bị Triệu Ninh Công thế tử bắt được.
Phải biết rằng, vị Triệu Ninh Công thế tử này, Bùi đại nhân của Điện tiền ti, trông thì hiền lành, lại rất tuấn tú, nhưng thực tế thủ đoạn vừa lợi hại vừa thông minh, đến quận vương cũng phải e dè hắn ba phần. Trên thực tế, nếu không có vị Bùi đại nhân này che chở, e rằng địa vị của vương phi hiện tại lại càng thấp hơn.
Ma ma nghĩ, vị Bùi đại nhân này kể từ khi vào phòng tới bây giờ cũng không nhìn bà lấy một cái, rõ ràng là cố ý muốn làm bà mất mặt. Bà không dám chọc giận đối phương, chỉ có thể mỉm cười hành lễ.
Bùi Vân Ánh thậm chí không nhìn ma ma, ánh mắt chỉ liếc nhìn chiếc khay gỗ trước bàn rồi đáp xuống bát thuốc màu nâu.
Ma ma vội vàng giải thích: “Đây là thuốc an thai mà quận vương điện hạ sai nhà bếp nấu cho vương phi.”
“Thuốc an thai à…” Hắn lẩm bẩm, đi đến bên bàn, cầm bát thuốc đặt dưới chóp mũi, khóe môi hơi nhếch lên.
Bùi Vân Xu nhìn hắn.
Ma ma không hiểu sao có chút căng thẳng.
Thanh niên mỉm cười, hơi giơ tay lên rồi đổ hết bát thuốc vào cây thủy tiên ở góc bàn.
“Không được.” Hắn bình tĩnh nói: “Đắng quá, sắc lại bát khác.”
Ma ma cảm thấy nhẹ nhõm, cười nói: "Thế tử điện hạ, thuốc thì làm gì có thuốc không đắng. Thuốc đắng dã tật..."
Bùi Vân Ánh nhìn bà ta, trên khuôn mặt tuấn tú nở nụ cười dịu dàng, nhưng giọng điệu lại lạnh lùng: “Vậy thì sắc cho đến khi hết đắng thì thôi.”
Ma ma không nói nên lời.
Bùi Vân Xu im lặng một lát rồi nói: "Ma ma lui xuống trước đi. Ta và thế tử điện hạ có chuyện cần nói."
Ma ma vốn đã bị Bùi Vân Ánh làm cho nghẹn họng, nghe được lời này, cầu còn không được, lập tức rời đi với chiếc bát trống rỗng.
Sau khi ma ma rời đi, bầu không khí trong phòng dịu đi một chút. Bùi Vân Xu trừng mắt nhìn người đối diện: "Đang yên đang lành, đệ dọa bà ấy làm gì?"
"Nào có gọi là dọa," Bùi Vân Ánh cười bất cần nói: "Hôm nay nếu ta một đao giết chết bà ta trước mặt tất cả mọi người ở quận vương phủ, đấy mới là dọa."
"Đệ lại nói linh tinh." Bùi Vân Xu không muốn nói chuyện này với hắn nữa, liền đổi chủ đề, "Nói đến mới nhớ, sao hôm nay đệ lại đột nhiên đến đây? Không phải nói dạo này công vụ bận rộn, không thoát ra được sao?”
Bùi Vân Ánh mỉm cười nói: "Gia trang đặc biệt gửi mấy giỏ vải tươi đến cho tỷ, nhưng giờ tỷ thân thể nặng nề rồi, đừng ăn nhiều quá."
Bùi Vân Xu ngạc nhiên: "Lần trước đệ mạng mận tới ta vừa mới ăn hết thì lại mang vải đến, thật sự cho rằng tỷ tỷ là con heo sao?" Nói xong, nàng lại cười trước: "Nhưng mận đệ mang đến cũng thật không tệ. Mấy ngày trước ta nôn nhiều đến mức không thể ra khỏi giường, nhưng sau khi ăn mận của đệ thì cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, dạ dày cũng không còn khó chịu như trước nữa."
“Đó là mận mới hái, đương nhiên là ngon rồi.” Bùi Vân Ánh nhướng mày, “Tỷ thích là được.”
"Ta đương nhiên thích, trước đây cho dù không thích, nhưng bây giờ ta lại thích." Bùi Vân Xu nói, đột nhiên nhớ tới điều gì đó, "Nhân tiện, lễ hội Thanh Liên sắp đến rồi, năm nay ta có thai cho nên sợ là không thể đi cùng đệ được."
Từ sau khi Triệu Ninh Công phu nhân qua đời, Lễ hội Thanh Liên năm nào Bùi Vân Xu và Bùi Vân Ánh cũng đến chùa Vạn Ân để thắp đèn hoa sen và cầu phúc. Nhưng năm nay nàng thật sự không tiện, đành phải chuẩn bị hương, nến, dầu gạo, đưa cho Bùi Vân Ánh mang theo.
Bùi Vân Ánh thở dài: "Đệ cũng dự đoán được từ trước rồi." Hắn liếc nhìn Bùi Vân Xu và nói một cách bình tĩnh: "Yên tâm, những gì cần nói đệ sẽ nói hết giúp tỷ, xin Bồ Tát phù hộ cho đứa nhỏ trong bụng tỷ được hoạt bát và khỏe mạnh, sinh ra bình an, mẹ con được bình an, năm nào cũng sẽ được bình an.”
Bùi Vân Xu nhéo cánh tay hắn, tức giận nói: "Vớ vẩn! Điều ta muốn cầu rõ ràng là mong cho đệ đệ không có tiền đồ của ta sớm gặp được một vị cô nương hợp ý, sớm thành gia lập thất. Nếu không thì sau này ai ai cũng có gia thất, một mình nó cô đơn một mình, thì có phải khổ không?”
"Này," Bùi Vân Ánh chế nhạo và chỉ vào chính mình, "Tỷ nhìn mặt đệ như thế này mà còn cần Bồ Tát phù hộ à? Mỗi lần đệ đến quận vương phủ, số khăn tay nhặt được trên đường có thể chất cao như một ngọn núi đấy.”
Bùi Vân Xu nghe vậy bật cười.
Đây là sự thật, mỗi lần Bùi Vân Ánh đến quận vương phủ, các nha hoàn trong phủ đều đặc biệt để ý, trang điểm ăn vận xinh đẹp lượn qua lượn lại trong viện. Cho nên về sau khi tới vương phủ, Bùi Vân Ánh không cho người gác cổng lớn tiếng thông báo nữa.
Bùi Vân Xu nhìn người đối diện, thầm cảm khái, đệ đệ này của nàng, cái khác thì không nói, chứ tướng mạo và thân hình quả thực rất hấp dẫn người khác. Nàng gả vào quận vương phủ, ai ai cũng biết nàng không được sủng ái, mỗi khi các phu nhân nói chuyện phiếm, nàng đều chỉ nói chuyện với họ được một hai câu liền đi. Chỉ có Bùi Vân Ánh... những phu nhân đó luôn tìm cách hỏi thăm về hôn sự của Triệu Ninh Công thế tử.
Đáng tiếc hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình, Triệu Ninh Công thế tử có mắt nhìn rất cao, lớn đến tầm tuổi này rồi mà vẫn không thích cô nương nào, dung mạo tuấn tú cũng bị lãng phí.
Nàng nói chuyện thêm vài câu với Bùi Vân Ánh, cơ thể cũng dần dần mệt mỏi. Phương Tư đỡ Bùi Vân Xu lên giường nghỉ ngơi rồi cùng Bùi Vân Ánh ra ngoài sân.
Ngọn đèn lưu ly khẽ đung đưa trong gió đêm, nụ cười trên mặt chàng thanh niên tắt dần, đôi mắt đen còn tối hơn màn đêm.
Phương Tư đi theo hắn, thấp giọng báo cáo: “… Những nha hoàn khác trong viện mấy ngày nay đều đã bị người của trắc phi kiếm cớ điều đi rồi, chỉ còn mình nô tỳ. Vương phi sợ lại sinh sự, nên không tìm người mới, nhưng chắc cũng không kéo dài được lâu. Trà nước thuốc thang trong viện cũng không dám động, vương phi đều lén đổ đi..."
Phương Tư là do Bùi Vân Ánh sắp xếp đến hầu hạ.
Bùi Vân Xu là đích nữ của Triệu Ninh Công, ngay cả khi nàng không còn được quận vương sủng ái, thì người trong vương phủ cũng không dám mưu hại nàng.
Nhưng vương phi đang mang thai thì khác.
Nếu vương phi sinh ra con trai thì đứa nhỏ sẽ là thế tử. Trên đời này, muốn phú quý phải liều một phen, chỉ cần người có dã tâm thì không điều gì là không làm ra được.
Vì vậy Bùi Vân Ánh lệnh cho Phương Tư vào vương phủ, bí mật bảo vệ Bùi Vân Xu.
Hắn đi đến dưới một chiếc đèn, dừng chân lại, nói: "Mấy ngày nữa ta sẽ đưa thêm hai người tới."
Phương Tư cung kính nói: “Dạ.”
"Trong phủ nhiều người, nhiều tai mắt, không đảm bảo được là không có ai nhìn ra thân phận của ngươi, một khi bị phát hiện, cứ khai ta ra là được."
"Dạ."
"Nếu có người gây tổn hại đến vương phi, bảo vệ vương phi phải là ưu tiên hàng đầu, chỉ cần không giết chết Mục Thịnh là được."
"Dạ."
Hắn ngừng lại một chút, rồi tiếp tục: "Cho dù giết chết hắn cũng không sao cả."
Trong đêm tối dày đặc, có hoa lá tươi tốt, có bóng người thấp thoáng.
Hắn quay lại nhìn mỉm cười, giọng điệu có phần tàn nhẫn.
"Giết chết hắn thì ta sẽ chịu trách nhiệm."
Ôn quận vương phủ ở phía nam thành tối nay cũng sáng rực rỡ.
Ôn quận vương hiện tại, Mục Thịnh, kế thừa tước hiệu của cha mình. Lão quận vương và tiên hoàng tình như thủ túc. Nhìn thấy Mục Thịnh như nhìn thấy lão quận vương, hoàng đế nhớ đến tổ tiên, ban cho quận vương phủ đủ loại vinh sủng, trong quận vương phủ đặc việt tôn quý hiển hách.
Trong viện im lặng không có âm thanh, chỉ có ánh sáng lấp lánh của ngọn đèn lưu ly. Một ma ma mặc áo xanh bưng khay gỗ băng qua sân, vòng qua tấm rèm đính cườm rồi đi vào phòng sau.
Trên chiếc ghế dài làm bằng gỗ Quảng Hàn được bọc đệm êm ái, có một mỹ nhân búi tóc đơn giản. Mỹ nhân mặc chiếc váy sa tanh màu hồng mật thêu chỉ bạc, đôi khuyên tai ngọc trai màu hồng nhạt treo trên tai khiến toàn bộ khuôn mặt nàng trở nên hồng hào, rạng rỡ.
Đây là trưởng nữ của Triệu Ninh Công, cũng là Ôn quận vương phi, Bùi Vân Xu.
Bùi Vân Xu là trưởng nữ của Triệu Ninh Công, tỷ tỷ cùng mẹ của thế tử Bùi Vân Ánh, lớn hơn Bùi Vân Ánh hai tuổi.
Ma ma đặt chiếc khay gỗ lên bàn rồi lấy ra một chiếc bát sứ trắng trong đó đựng nước thuốc màu nâu. Còn chưa đến gần, nàng đã ngửi thấy một mùi đắng khó chịu.
Bùi Vân Xu không khỏi nhăn mũi.
Ma ma cười nói: “Vương phi, đây là thuốc an thai đã sắc xong.”
Ôn quận vương phi sờ sờ cái bụng phẳng lì của mình, cau mày nói: "Để đó đi, lát nữa ta sẽ uống."
Ma ma bưng bát thuốc lên, như không nghe thấy lời của nàng, múc một thìa đưa lên miệng cười nói: “Vương phi đừng chê thuốc đắng. Đây là thuốc mà quận vương điện hạ đặc biệt phân phó sắc cho người, uống nóng mới tốt.”
Bùi Vân Xu ánh mắt trở nên lạnh lùng. Thị nữ bên cạnh đang định nói chuyện thì bên ngoài có người đến báo: "Vương phi, Triệu Ninh Công Thế tử tới rồi!"
Bùi Vân Xu sắc mặt sáng lên, thuận tay cầm lấy bát thuốc từ tay ma ma đặt lên bàn, liền muốn đứng dậy, thị nữ Phương Tư vội đỡ nàng dậy, vừa đi được hai bước, liền nhìn thấy trong bóng tối có người đến gần.
Trong sân có ánh trăng sáng, ánh đèn mờ ảo, bóng dáng nam tử mờ mờ trong màn đêm, càng đến gần, ngọn đèn dưới mái hiên càng sáng, chiếu sáng người thanh niên.
Là một thanh niên trong bộ quần áo lộng lẫy, hắn mặc một bộ quan phục gấm đen thêu hoa văn bằng vàng, mái tóc búi đội kim quan cao cao, khiến hắn càng trở nên tuấn tú, trong đêm xuân se lạnh, một mình hắn cũng tỏa sáng như một viên ngọc.
Bùi Vân Xu được Phương Tư dìu lấy, tiến lên hai bước, người thanh niên nhìn thấy nàng, chỉ mỉm cười, nắm lấy cánh tay nàng đỡ vào nhà.
Sau khi Bùi Vân Xu lại ngồi xuống, Bùi Vân Ánh bất lực nói: "Không phải đã nói rồi sao? Thân thể tỷ tỷ đang nặng nề, không cần ra ngoài đón đệ."
"Ta vừa mới có thai, còn chưa có biểu hiện gì. Đâu có tôn quý đến thế, đi hai bước cũng không được à?" Bùi Vân Xu tức giận nói.
Bùi Vân Ánh liếc nhìn căn phòng một lượt, đột nhiên cười một tiếng, trong giọng nói mang theo chút giễu cợt: “Tỷ đường đường là một quận vương phi, từ lúc phát hiện có thai, trong phòng ngoại trừ Phương Tư thì không có thêm người nào hầu hạ, đúng là không đủ ‘tôn quý’".
“Nhà bình thường khi chủ mẫu mang thai thì đều tìm thêm mấy người để chăm sóc, mà quận vương phủ lại sơ sài như thế này, bổn thế tử cũng rất ngạc nhiên.”
Hắn tuy đang cười nhưng giọng điệu lại có chút hàn ý. Ma ma đưa thuốc bên cạnh không khỏi cứng đờ.
Vương phi này tướng mạo xinh đẹp, lại là đích nữ của Triệu Ninh Công, thân hình hay dung mạo đều không tệ, đáng tiếc lại không hề ôn nhu hiền dịu, nên không được quận vương sủng ái. Vương phi lại nhiều năm chưa hề mang thai. Trong phủ, Bùi Vân Xu chỉ mang hư danh là vương phi, lại thường xuyên bị một người khác vượt mặt.
Bây giờ vương phi có thai nhưng quận vương lại không quan tâm đến nàng, người hầu trong phủ cũng khó tránh khỏi chậm trễ. Ngày thường thì không sao, vương phi sẽ giấu không cho người khác phát hiện, nhưng hôm nay lại bị Triệu Ninh Công thế tử bắt được.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Phải biết rằng, vị Triệu Ninh Công thế tử này, Bùi đại nhân của Điện tiền ti, trông thì hiền lành, lại rất tuấn tú, nhưng thực tế thủ đoạn vừa lợi hại vừa thông minh, đến quận vương cũng phải e dè hắn ba phần. Trên thực tế, nếu không có vị Bùi đại nhân này che chở, e rằng địa vị của vương phi hiện tại lại càng thấp hơn.
Ma ma nghĩ, vị Bùi đại nhân này kể từ khi vào phòng tới bây giờ cũng không nhìn bà lấy một cái, rõ ràng là cố ý muốn làm bà mất mặt. Bà không dám chọc giận đối phương, chỉ có thể mỉm cười hành lễ.
Bùi Vân Ánh thậm chí không nhìn ma ma, ánh mắt chỉ liếc nhìn chiếc khay gỗ trước bàn rồi đáp xuống bát thuốc màu nâu.
Ma ma vội vàng giải thích: “Đây là thuốc an thai mà quận vương điện hạ sai nhà bếp nấu cho vương phi.”
“Thuốc an thai à…” Hắn lẩm bẩm, đi đến bên bàn, cầm bát thuốc đặt dưới chóp mũi, khóe môi hơi nhếch lên.
Bùi Vân Xu nhìn hắn.
Ma ma không hiểu sao có chút căng thẳng.
Thanh niên mỉm cười, hơi giơ tay lên rồi đổ hết bát thuốc vào cây thủy tiên ở góc bàn.
“Không được.” Hắn bình tĩnh nói: “Đắng quá, sắc lại bát khác.”
Ma ma cảm thấy nhẹ nhõm, cười nói: "Thế tử điện hạ, thuốc thì làm gì có thuốc không đắng. Thuốc đắng dã tật..."
Bùi Vân Ánh nhìn bà ta, trên khuôn mặt tuấn tú nở nụ cười dịu dàng, nhưng giọng điệu lại lạnh lùng: “Vậy thì sắc cho đến khi hết đắng thì thôi.”
Ma ma không nói nên lời.
Bùi Vân Xu im lặng một lát rồi nói: "Ma ma lui xuống trước đi. Ta và thế tử điện hạ có chuyện cần nói."
Ma ma vốn đã bị Bùi Vân Ánh làm cho nghẹn họng, nghe được lời này, cầu còn không được, lập tức rời đi với chiếc bát trống rỗng.
Sau khi ma ma rời đi, bầu không khí trong phòng dịu đi một chút. Bùi Vân Xu trừng mắt nhìn người đối diện: "Đang yên đang lành, đệ dọa bà ấy làm gì?"
"Nào có gọi là dọa," Bùi Vân Ánh cười bất cần nói: "Hôm nay nếu ta một đao giết chết bà ta trước mặt tất cả mọi người ở quận vương phủ, đấy mới là dọa."
"Đệ lại nói linh tinh." Bùi Vân Xu không muốn nói chuyện này với hắn nữa, liền đổi chủ đề, "Nói đến mới nhớ, sao hôm nay đệ lại đột nhiên đến đây? Không phải nói dạo này công vụ bận rộn, không thoát ra được sao?”
Bùi Vân Ánh mỉm cười nói: "Gia trang đặc biệt gửi mấy giỏ vải tươi đến cho tỷ, nhưng giờ tỷ thân thể nặng nề rồi, đừng ăn nhiều quá."
Bùi Vân Xu ngạc nhiên: "Lần trước đệ mạng mận tới ta vừa mới ăn hết thì lại mang vải đến, thật sự cho rằng tỷ tỷ là con heo sao?" Nói xong, nàng lại cười trước: "Nhưng mận đệ mang đến cũng thật không tệ. Mấy ngày trước ta nôn nhiều đến mức không thể ra khỏi giường, nhưng sau khi ăn mận của đệ thì cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, dạ dày cũng không còn khó chịu như trước nữa."
“Đó là mận mới hái, đương nhiên là ngon rồi.” Bùi Vân Ánh nhướng mày, “Tỷ thích là được.”
"Ta đương nhiên thích, trước đây cho dù không thích, nhưng bây giờ ta lại thích." Bùi Vân Xu nói, đột nhiên nhớ tới điều gì đó, "Nhân tiện, lễ hội Thanh Liên sắp đến rồi, năm nay ta có thai cho nên sợ là không thể đi cùng đệ được."
Từ sau khi Triệu Ninh Công phu nhân qua đời, Lễ hội Thanh Liên năm nào Bùi Vân Xu và Bùi Vân Ánh cũng đến chùa Vạn Ân để thắp đèn hoa sen và cầu phúc. Nhưng năm nay nàng thật sự không tiện, đành phải chuẩn bị hương, nến, dầu gạo, đưa cho Bùi Vân Ánh mang theo.
Bùi Vân Ánh thở dài: "Đệ cũng dự đoán được từ trước rồi." Hắn liếc nhìn Bùi Vân Xu và nói một cách bình tĩnh: "Yên tâm, những gì cần nói đệ sẽ nói hết giúp tỷ, xin Bồ Tát phù hộ cho đứa nhỏ trong bụng tỷ được hoạt bát và khỏe mạnh, sinh ra bình an, mẹ con được bình an, năm nào cũng sẽ được bình an.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bùi Vân Xu nhéo cánh tay hắn, tức giận nói: "Vớ vẩn! Điều ta muốn cầu rõ ràng là mong cho đệ đệ không có tiền đồ của ta sớm gặp được một vị cô nương hợp ý, sớm thành gia lập thất. Nếu không thì sau này ai ai cũng có gia thất, một mình nó cô đơn một mình, thì có phải khổ không?”
"Này," Bùi Vân Ánh chế nhạo và chỉ vào chính mình, "Tỷ nhìn mặt đệ như thế này mà còn cần Bồ Tát phù hộ à? Mỗi lần đệ đến quận vương phủ, số khăn tay nhặt được trên đường có thể chất cao như một ngọn núi đấy.”
Bùi Vân Xu nghe vậy bật cười.
Đây là sự thật, mỗi lần Bùi Vân Ánh đến quận vương phủ, các nha hoàn trong phủ đều đặc biệt để ý, trang điểm ăn vận xinh đẹp lượn qua lượn lại trong viện. Cho nên về sau khi tới vương phủ, Bùi Vân Ánh không cho người gác cổng lớn tiếng thông báo nữa.
Bùi Vân Xu nhìn người đối diện, thầm cảm khái, đệ đệ này của nàng, cái khác thì không nói, chứ tướng mạo và thân hình quả thực rất hấp dẫn người khác. Nàng gả vào quận vương phủ, ai ai cũng biết nàng không được sủng ái, mỗi khi các phu nhân nói chuyện phiếm, nàng đều chỉ nói chuyện với họ được một hai câu liền đi. Chỉ có Bùi Vân Ánh... những phu nhân đó luôn tìm cách hỏi thăm về hôn sự của Triệu Ninh Công thế tử.
Đáng tiếc hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình, Triệu Ninh Công thế tử có mắt nhìn rất cao, lớn đến tầm tuổi này rồi mà vẫn không thích cô nương nào, dung mạo tuấn tú cũng bị lãng phí.
Nàng nói chuyện thêm vài câu với Bùi Vân Ánh, cơ thể cũng dần dần mệt mỏi. Phương Tư đỡ Bùi Vân Xu lên giường nghỉ ngơi rồi cùng Bùi Vân Ánh ra ngoài sân.
Ngọn đèn lưu ly khẽ đung đưa trong gió đêm, nụ cười trên mặt chàng thanh niên tắt dần, đôi mắt đen còn tối hơn màn đêm.
Phương Tư đi theo hắn, thấp giọng báo cáo: “… Những nha hoàn khác trong viện mấy ngày nay đều đã bị người của trắc phi kiếm cớ điều đi rồi, chỉ còn mình nô tỳ. Vương phi sợ lại sinh sự, nên không tìm người mới, nhưng chắc cũng không kéo dài được lâu. Trà nước thuốc thang trong viện cũng không dám động, vương phi đều lén đổ đi..."
Phương Tư là do Bùi Vân Ánh sắp xếp đến hầu hạ.
Bùi Vân Xu là đích nữ của Triệu Ninh Công, ngay cả khi nàng không còn được quận vương sủng ái, thì người trong vương phủ cũng không dám mưu hại nàng.
Nhưng vương phi đang mang thai thì khác.
Nếu vương phi sinh ra con trai thì đứa nhỏ sẽ là thế tử. Trên đời này, muốn phú quý phải liều một phen, chỉ cần người có dã tâm thì không điều gì là không làm ra được.
Vì vậy Bùi Vân Ánh lệnh cho Phương Tư vào vương phủ, bí mật bảo vệ Bùi Vân Xu.
Hắn đi đến dưới một chiếc đèn, dừng chân lại, nói: "Mấy ngày nữa ta sẽ đưa thêm hai người tới."
Phương Tư cung kính nói: “Dạ.”
"Trong phủ nhiều người, nhiều tai mắt, không đảm bảo được là không có ai nhìn ra thân phận của ngươi, một khi bị phát hiện, cứ khai ta ra là được."
"Dạ."
"Nếu có người gây tổn hại đến vương phi, bảo vệ vương phi phải là ưu tiên hàng đầu, chỉ cần không giết chết Mục Thịnh là được."
"Dạ."
Hắn ngừng lại một chút, rồi tiếp tục: "Cho dù giết chết hắn cũng không sao cả."
Trong đêm tối dày đặc, có hoa lá tươi tốt, có bóng người thấp thoáng.
Hắn quay lại nhìn mỉm cười, giọng điệu có phần tàn nhẫn.
"Giết chết hắn thì ta sẽ chịu trách nhiệm."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro