Vạn Ân Tự
Thiên Sơn Trà Khách
2024-11-15 19:43:49
Ngày hôm sau trời nhiều mây.
Bầu trời đầy mây đen và sương mù xám xịt, ban ngày mà mờ mịt như đêm tối. Gió thổi những chiếc đèn lồng dưới mái hiên của y quán lung lay, Lục Đồng đeo hộp y cụ trên lưng, cùng Ngân Tranh lên xe ngựa.
Xe ngựa là do Đỗ Trường Khanh thuê cho bọn họ, đã sớm đợi ở cửa.
Chùa Vạn Ân nằm trên đỉnh núi Vọng Xuân, cách phố Tây ít nhất nửa ngày đi xe. Đỗ Trường Khanh cho Lục Đồng nghỉ một ngày, chỉ cần trước tối mai nàng quay về đóng cửa hàng là được.
Xe ngựa lao đi, Ngân Tranh không nhịn được vén rèm nhìn ra ngoài, một mặt, nàng ngạc nhiên trước khung cảnh rực rỡ trên đường đi, nhưng mặt khác, nàng lại có chút lo lắng vì nếu trời mưa, nền đất lầy lội thì rất khó đi.
May mắn trời thương, mặc dù mây đen đầy trời nhưng đến khi họ đến trước cửa chùa trên núi thì mưa mới bắt đầu rơi. Ban đầu mưa không lớn lắm, chỉ như một màn sương mù giăng giăng, càng tạo thêm cảm giác yên bình, tĩnh lặng cho ngôi chùa cổ ẩn mình giữa hàng nghìn cây cối.
Phu xe phía trước mỉm cười nói: “Cô nương, chúng ta sắp đến cổng chùa rồi.”
Lục Đồng vén một góc rèm xe, dọc theo khe hở nhìn ra ngoài cửa sổ.
Chùa Vạn Ân rất lớn. Bắt đầu từ sườn núi Vọng Xuân, nhiều tượng Phật được chạm khắc phía trước các bậc thang trên bức tường đá ở hai bên núi. Chùa có nhiều cây bồ kết, thông và trúc. Lúc này trời có gió khiến rừng trúc rung rlên xào xạc, mưa chiều rơi xuống như hoa lê, chùa Vạn Ân giống như một ngôi chùa cổ trong thần thoại, nơi ẩn tu của các vị ẩn sĩ.
Tuy nhiên, ngôi chùa này đang rất náo nhiệt.
Có vẻ chùa này rất linh nghiệm, hương khói lúc nào cũng nghi ngút. Trước đây khi lên núi đã thấy rất nhiều xe ngựa. Bây giờ khi đến cổng chùa, xe ngựa lại càng đông hơn, tắc đường đến nỗi bốn bề đều là xe ngựa. Trên núi có rất nhiều nữ quyến lên hành hương, khắp nơi đều có nhà sư gõ chuông. Tiếng chuông vang xa, mang theo khói hương thoang thoảng.
Vừa sôi động, vừa yên tĩnh, vừa như lạc vào hồng trần lại như thoát khỏi phàm thế, vừa vắng lặng vừa náo nhiệt.
Trong lúc Lục Đồng đang quan sát, cỗ xe bất ngờ bị ai đó va phải mạnh, hất nàng sang một bên và suýt ngã khỏi xe. Ngân Tranh vội vàng ngồi thẳng dậy, đỡ Lục Đồng, vén rèm xe lên, hỏi bên ngoài: “Có chuyện gì vậy?”
Một cỗ xe ngựa khác to lớn hơn, lộng lẫy hơn, có bánh xe và mái che màu đỏ đang đâm mạnh vào phía trước xe ngựa của họ, người phu xe phía trước cầm roi ngựa quay lại nhìn họ, mất kiên nhẫn mà nói: “Còn không mau tránh ra! Dám làm phiền đến thiếu gia, xem các ngươi có gánh vác nổi không"
Ngân Tranh đang định nói thì Lục Đồng giữ tay nàng lại, nàng quay đầu lại thì thấy Lục Đồng khẽ lắc đầu.
Ngân Tranh không còn cách nào khác ngoài việc nhẫn nhịn.
Thấy hai người không tranh cãi, người đánh xe hừ lạnh một tiếng, lại lái xe về phía trước. Phía sau hắn ta, một số cỗ xe tương tự theo sau tiến vào cổng chùa.
Ngân Tranh tức giận nói: “Những người này thật ngông cuồng, rõ ràng chúng ta là người tới đây trước.”
Lục Đồng hạ rèm xe xuống, nói: “Đối phương trông có vẻ địa vị không thấp, có tranh cãi cũng vô dụng, kệ cho bọn họ đi trước đi.”
Ngân Tranh gật đầu đồng ý.
Sau khi vào cổng chùa, hai người xuống xe, người đánh xe dẫn ngựa nghỉ ngơi ở bên ngoài. Sáng mai pháp hội làm xong sẽ đợi họ trước cổng chùa để xuống núi.
Lục Đồng và Ngân Tranh trước tiên đi tới chỗ hòa thượng phụ trách chỗ ở đang đứng ở cổng chùa, đưa mười lạng bạc, hòa thượng dẫn hai người họ về phòng nghỉ.
Pháp hội Thanh Liên được tổ chức vào mồng 1 tháng 4 hàng năm có rất nhiều tín đồ tham dự. Nhiều nữ quyến của cả quân lại và dân thường đều lên núi trước một ngày. Chỗ ở trong chùa Vạn Ân thì nhiều, nhưng số tiền ở mỗi chỗ là khác nhau.
Ví dụ, ở Viện Tẩy Bát nằm ngoài cùng, mỗi đêm giá một lượng bạc một người, đây là phòng nghỉ bình thường, cơm chay cũng ở mức trung bình. Nếu ở lại đây thì sẽ không thể nhìn thấy được khung cảnh của ngôi chùa.
Viện Phùng Ân thì tốt hơn Viện Tẩy Bát một chút, mỗi người hai lượng bạc một đêm, phòng ốc rộng rãi hơn và cơm chay cũng phong phú hơn. Khách hành hương có thể dạo quanh khu vườn của nhà nghỉ. Trong Viện Phùng Ân tràn ngập hoa cỏ, có nhà tranh thoáng mát, cũng coi là khá thú vị.
Viện Vô Hoài nơi Lục Đồng và Ngân Tranh ở thậm chí còn đắt hơn, giá năm lạng bạc mỗi người một đêm. Hành lang dài quanh co, dòng suối trong vắt mát lạnh. Còn về cơm chay thì càng không phải nói, tất nhiên là sẽ xứng với giá tiền 5 lạng bạc.
Ngoài ra còn có Viện Lãm Cảnh, Viện Thời Duyên... Nghe Đỗ trường Khanh kể, chùa Vạn Ân còn có viện Trần Cảnh nữa, nhưng đó không phải là nơi bỏ tiền ra là có thể ở được. Chỉ có hoàng thân quốc thích hoặc quan lại thế gia mới có thể ở đây.
Hòa thượng dẫn đường đi qua đình nghỉ và đi về hướng Viện Vô Hoài. Lúc này là hoàng hôn, đèn thắp sáng khắp nơi trong chùa. Trời đang mưa lây phây, bầu trời u ám với những cơn mưa dai dẳng.
Người hành hương khắp nơi cầm ô tiến vào đình nghỉ trong sân, tất cả đều vội vã tránh mưa làm ướt áo.
Nơi xa có bóng người đi ngang qua, Lục Đồng liếc nhìn, có chút giật mình.
Hoàng hôn buông xuống, xa xa im lặng, dưới ngọn đèn cô đơn trong màn đêm, một người trẻ tuổi có khuôn mặt tuấn tú, dáng người cao lớn, hắn không cầm ô đi trong mưa gió, bước đi vừa phóng khoáng vừa hào hùng, không có cảm giác ra vẻ trống rỗng, mà có chút huy hoàng trần tục.
Triệu Ninh Công thế tử?
Ánh mắt Lục Đồng chuyển động.
Lần trước ở cửa hàng son phấn ở dưới Bảo Tường Lâu, Bùi Điện Soái này mặc dù luôn tươi cười thân thiện nhưng thực ra âm mưu suy tính rất sâu, hiện hắn lại xuất hiện ở đây.
Không biết ở đây có người của điện tiền ti hay không.
Lúc nàng đang suy nghĩ, hòa thượng dẫn đường phía trước thấy nàng không tiếp tục đi theo, có chút nghi hoặc hỏi: "Thí chủ?"
Lục Đồng thu hồi ánh mắt, đáp: "Đi thôi."
Sau khi đi bộ khoảng chừng một nén nhang, người qua lại cũng thưa hơn, họ đến một khu vườn rậm rạp, trong rừng có đường mòn dài, hai bên đường cứ cách một đoạn lại có một căn phòng.
Lúc này, đêm đã khuya, con đường và các căn phòng đều được thắp sáng, trong màn mưa đêm mờ ảo, ánh đèn trông như những con đom đóm lập lòe.
Hòa thượng chắp tay, nhướng mày hỏi Lục Đồng: "Đây chính là Viện Vô Hoài, phía Tây còn có mấy căn phòng trống, thí chủ hãy chọn lấy một cái."
Lục Đồng liếc nhìn con đường dài, đưa tay chỉ về phía căn phòng cuối cùng, nói: “Phòng đó cũng được.”
Hòa thượng dẫn đường có chút kinh ngạc, ân cần giải thích: “Căn phòng đó nằm phía trong cùng, tuy yên tĩnh nhưng lại không thể nhìn được phong cảnh trong chùa.”
"Không sao đâu." Lục Đồng đi về phía trước, "Ta không thích náo nhiệt, hơn nữa trời vừa tối lại mưa, cũng không ngắm được phong cảnh gì cả."
Hòa thượng thấy vậy thì không nói gì nữa, chỉ dẫn hai người đến căn phòng cuối cùng, đưa chìa khóa cửa rồi rời đi.
Lục Đồng và Ngân Tranh đẩy cửa bước vào.
Căn phòng rộng rãi, chia ra phòng ngoài và phòng trong, đặt hai chiếc ghế dài rất sạch sẽ. Trên bàn có mấy lư hương và kinh thư, có lẽ là để cho người hành hương đọc trong lúc buồn chán.
Ngân Tranh thu dọn hành lý thì một hòa thượng khác mang đến cho các nàng đồ ăn chay, một đĩa bí đao tươi, một bát củ sen ngâm chua, xà lách trộn, măng ngâm và đậu phụ hạnh nhân, tất cả đều là rau theo mùa. Cuối cùng là hai bát cháo Bích Canh, một nắm trái cây cát tường và một đĩa bánh hoa mai, chắc là để hợp khẩu vị của nữ quyến.
Đi đường mất nửa ngày, khách hành hương cũng đã thấm mệt. Nhìn bát cháo và món ăn kèm này, ngay cả người kén chọn nhất cũng sẽ cảm thấy ngon miệng.
Ngân Tranh bày bát đũa lên bàn, nhìn thấy Lục Đồng đứng ở cửa sổ, liền hỏi: “Cô nương muốn ra ngoài bây giờ sao?”
Lục Đồng lắc đầu: "Không phải bây giờ."
Mưa càng lúc càng nặng hạt, bên ngoài cũng không có ai đi lại. Nếu là một đêm quang đãng, cảnh tượng nhìn từ đây sẽ rất đẹp, nhưng bây giờ trời mưa to gió lạnh thì chỉ thấy sự tịch mịch cô đơn.
Lục Đồng đưa tay đóng cửa sổ lại, mọi nỗi buồn phiền đều bị khóa lại ngoài cửa.
Nàng bước tới bàn ngồi xuống, cầm đũa lên, bình tĩnh nói: “Chờ đến nửa đêm mới ra ngoài.”
Bầu trời đầy mây đen và sương mù xám xịt, ban ngày mà mờ mịt như đêm tối. Gió thổi những chiếc đèn lồng dưới mái hiên của y quán lung lay, Lục Đồng đeo hộp y cụ trên lưng, cùng Ngân Tranh lên xe ngựa.
Xe ngựa là do Đỗ Trường Khanh thuê cho bọn họ, đã sớm đợi ở cửa.
Chùa Vạn Ân nằm trên đỉnh núi Vọng Xuân, cách phố Tây ít nhất nửa ngày đi xe. Đỗ Trường Khanh cho Lục Đồng nghỉ một ngày, chỉ cần trước tối mai nàng quay về đóng cửa hàng là được.
Xe ngựa lao đi, Ngân Tranh không nhịn được vén rèm nhìn ra ngoài, một mặt, nàng ngạc nhiên trước khung cảnh rực rỡ trên đường đi, nhưng mặt khác, nàng lại có chút lo lắng vì nếu trời mưa, nền đất lầy lội thì rất khó đi.
May mắn trời thương, mặc dù mây đen đầy trời nhưng đến khi họ đến trước cửa chùa trên núi thì mưa mới bắt đầu rơi. Ban đầu mưa không lớn lắm, chỉ như một màn sương mù giăng giăng, càng tạo thêm cảm giác yên bình, tĩnh lặng cho ngôi chùa cổ ẩn mình giữa hàng nghìn cây cối.
Phu xe phía trước mỉm cười nói: “Cô nương, chúng ta sắp đến cổng chùa rồi.”
Lục Đồng vén một góc rèm xe, dọc theo khe hở nhìn ra ngoài cửa sổ.
Chùa Vạn Ân rất lớn. Bắt đầu từ sườn núi Vọng Xuân, nhiều tượng Phật được chạm khắc phía trước các bậc thang trên bức tường đá ở hai bên núi. Chùa có nhiều cây bồ kết, thông và trúc. Lúc này trời có gió khiến rừng trúc rung rlên xào xạc, mưa chiều rơi xuống như hoa lê, chùa Vạn Ân giống như một ngôi chùa cổ trong thần thoại, nơi ẩn tu của các vị ẩn sĩ.
Tuy nhiên, ngôi chùa này đang rất náo nhiệt.
Có vẻ chùa này rất linh nghiệm, hương khói lúc nào cũng nghi ngút. Trước đây khi lên núi đã thấy rất nhiều xe ngựa. Bây giờ khi đến cổng chùa, xe ngựa lại càng đông hơn, tắc đường đến nỗi bốn bề đều là xe ngựa. Trên núi có rất nhiều nữ quyến lên hành hương, khắp nơi đều có nhà sư gõ chuông. Tiếng chuông vang xa, mang theo khói hương thoang thoảng.
Vừa sôi động, vừa yên tĩnh, vừa như lạc vào hồng trần lại như thoát khỏi phàm thế, vừa vắng lặng vừa náo nhiệt.
Trong lúc Lục Đồng đang quan sát, cỗ xe bất ngờ bị ai đó va phải mạnh, hất nàng sang một bên và suýt ngã khỏi xe. Ngân Tranh vội vàng ngồi thẳng dậy, đỡ Lục Đồng, vén rèm xe lên, hỏi bên ngoài: “Có chuyện gì vậy?”
Một cỗ xe ngựa khác to lớn hơn, lộng lẫy hơn, có bánh xe và mái che màu đỏ đang đâm mạnh vào phía trước xe ngựa của họ, người phu xe phía trước cầm roi ngựa quay lại nhìn họ, mất kiên nhẫn mà nói: “Còn không mau tránh ra! Dám làm phiền đến thiếu gia, xem các ngươi có gánh vác nổi không"
Ngân Tranh đang định nói thì Lục Đồng giữ tay nàng lại, nàng quay đầu lại thì thấy Lục Đồng khẽ lắc đầu.
Ngân Tranh không còn cách nào khác ngoài việc nhẫn nhịn.
Thấy hai người không tranh cãi, người đánh xe hừ lạnh một tiếng, lại lái xe về phía trước. Phía sau hắn ta, một số cỗ xe tương tự theo sau tiến vào cổng chùa.
Ngân Tranh tức giận nói: “Những người này thật ngông cuồng, rõ ràng chúng ta là người tới đây trước.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lục Đồng hạ rèm xe xuống, nói: “Đối phương trông có vẻ địa vị không thấp, có tranh cãi cũng vô dụng, kệ cho bọn họ đi trước đi.”
Ngân Tranh gật đầu đồng ý.
Sau khi vào cổng chùa, hai người xuống xe, người đánh xe dẫn ngựa nghỉ ngơi ở bên ngoài. Sáng mai pháp hội làm xong sẽ đợi họ trước cổng chùa để xuống núi.
Lục Đồng và Ngân Tranh trước tiên đi tới chỗ hòa thượng phụ trách chỗ ở đang đứng ở cổng chùa, đưa mười lạng bạc, hòa thượng dẫn hai người họ về phòng nghỉ.
Pháp hội Thanh Liên được tổ chức vào mồng 1 tháng 4 hàng năm có rất nhiều tín đồ tham dự. Nhiều nữ quyến của cả quân lại và dân thường đều lên núi trước một ngày. Chỗ ở trong chùa Vạn Ân thì nhiều, nhưng số tiền ở mỗi chỗ là khác nhau.
Ví dụ, ở Viện Tẩy Bát nằm ngoài cùng, mỗi đêm giá một lượng bạc một người, đây là phòng nghỉ bình thường, cơm chay cũng ở mức trung bình. Nếu ở lại đây thì sẽ không thể nhìn thấy được khung cảnh của ngôi chùa.
Viện Phùng Ân thì tốt hơn Viện Tẩy Bát một chút, mỗi người hai lượng bạc một đêm, phòng ốc rộng rãi hơn và cơm chay cũng phong phú hơn. Khách hành hương có thể dạo quanh khu vườn của nhà nghỉ. Trong Viện Phùng Ân tràn ngập hoa cỏ, có nhà tranh thoáng mát, cũng coi là khá thú vị.
Viện Vô Hoài nơi Lục Đồng và Ngân Tranh ở thậm chí còn đắt hơn, giá năm lạng bạc mỗi người một đêm. Hành lang dài quanh co, dòng suối trong vắt mát lạnh. Còn về cơm chay thì càng không phải nói, tất nhiên là sẽ xứng với giá tiền 5 lạng bạc.
Ngoài ra còn có Viện Lãm Cảnh, Viện Thời Duyên... Nghe Đỗ trường Khanh kể, chùa Vạn Ân còn có viện Trần Cảnh nữa, nhưng đó không phải là nơi bỏ tiền ra là có thể ở được. Chỉ có hoàng thân quốc thích hoặc quan lại thế gia mới có thể ở đây.
Hòa thượng dẫn đường đi qua đình nghỉ và đi về hướng Viện Vô Hoài. Lúc này là hoàng hôn, đèn thắp sáng khắp nơi trong chùa. Trời đang mưa lây phây, bầu trời u ám với những cơn mưa dai dẳng.
Người hành hương khắp nơi cầm ô tiến vào đình nghỉ trong sân, tất cả đều vội vã tránh mưa làm ướt áo.
Nơi xa có bóng người đi ngang qua, Lục Đồng liếc nhìn, có chút giật mình.
Hoàng hôn buông xuống, xa xa im lặng, dưới ngọn đèn cô đơn trong màn đêm, một người trẻ tuổi có khuôn mặt tuấn tú, dáng người cao lớn, hắn không cầm ô đi trong mưa gió, bước đi vừa phóng khoáng vừa hào hùng, không có cảm giác ra vẻ trống rỗng, mà có chút huy hoàng trần tục.
Triệu Ninh Công thế tử?
Ánh mắt Lục Đồng chuyển động.
Lần trước ở cửa hàng son phấn ở dưới Bảo Tường Lâu, Bùi Điện Soái này mặc dù luôn tươi cười thân thiện nhưng thực ra âm mưu suy tính rất sâu, hiện hắn lại xuất hiện ở đây.
Không biết ở đây có người của điện tiền ti hay không.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lúc nàng đang suy nghĩ, hòa thượng dẫn đường phía trước thấy nàng không tiếp tục đi theo, có chút nghi hoặc hỏi: "Thí chủ?"
Lục Đồng thu hồi ánh mắt, đáp: "Đi thôi."
Sau khi đi bộ khoảng chừng một nén nhang, người qua lại cũng thưa hơn, họ đến một khu vườn rậm rạp, trong rừng có đường mòn dài, hai bên đường cứ cách một đoạn lại có một căn phòng.
Lúc này, đêm đã khuya, con đường và các căn phòng đều được thắp sáng, trong màn mưa đêm mờ ảo, ánh đèn trông như những con đom đóm lập lòe.
Hòa thượng chắp tay, nhướng mày hỏi Lục Đồng: "Đây chính là Viện Vô Hoài, phía Tây còn có mấy căn phòng trống, thí chủ hãy chọn lấy một cái."
Lục Đồng liếc nhìn con đường dài, đưa tay chỉ về phía căn phòng cuối cùng, nói: “Phòng đó cũng được.”
Hòa thượng dẫn đường có chút kinh ngạc, ân cần giải thích: “Căn phòng đó nằm phía trong cùng, tuy yên tĩnh nhưng lại không thể nhìn được phong cảnh trong chùa.”
"Không sao đâu." Lục Đồng đi về phía trước, "Ta không thích náo nhiệt, hơn nữa trời vừa tối lại mưa, cũng không ngắm được phong cảnh gì cả."
Hòa thượng thấy vậy thì không nói gì nữa, chỉ dẫn hai người đến căn phòng cuối cùng, đưa chìa khóa cửa rồi rời đi.
Lục Đồng và Ngân Tranh đẩy cửa bước vào.
Căn phòng rộng rãi, chia ra phòng ngoài và phòng trong, đặt hai chiếc ghế dài rất sạch sẽ. Trên bàn có mấy lư hương và kinh thư, có lẽ là để cho người hành hương đọc trong lúc buồn chán.
Ngân Tranh thu dọn hành lý thì một hòa thượng khác mang đến cho các nàng đồ ăn chay, một đĩa bí đao tươi, một bát củ sen ngâm chua, xà lách trộn, măng ngâm và đậu phụ hạnh nhân, tất cả đều là rau theo mùa. Cuối cùng là hai bát cháo Bích Canh, một nắm trái cây cát tường và một đĩa bánh hoa mai, chắc là để hợp khẩu vị của nữ quyến.
Đi đường mất nửa ngày, khách hành hương cũng đã thấm mệt. Nhìn bát cháo và món ăn kèm này, ngay cả người kén chọn nhất cũng sẽ cảm thấy ngon miệng.
Ngân Tranh bày bát đũa lên bàn, nhìn thấy Lục Đồng đứng ở cửa sổ, liền hỏi: “Cô nương muốn ra ngoài bây giờ sao?”
Lục Đồng lắc đầu: "Không phải bây giờ."
Mưa càng lúc càng nặng hạt, bên ngoài cũng không có ai đi lại. Nếu là một đêm quang đãng, cảnh tượng nhìn từ đây sẽ rất đẹp, nhưng bây giờ trời mưa to gió lạnh thì chỉ thấy sự tịch mịch cô đơn.
Lục Đồng đưa tay đóng cửa sổ lại, mọi nỗi buồn phiền đều bị khóa lại ngoài cửa.
Nàng bước tới bàn ngồi xuống, cầm đũa lên, bình tĩnh nói: “Chờ đến nửa đêm mới ra ngoài.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro