Đăng Hoa Tiếu

Chương 7 - Trâm cài tóc

Thiên Sơn Trà Khách

2024-06-30 13:55:02

Trở lại quán trọ, trời đã gần tối.

Ngân Tranh đi xuống tầng lấy nước nóng, còn Lục Đồng thì ngơ ngác ngồi trước chiếc bàn dài.

Một tấm bình phong bằng gỗ được đặt ở nơi chiếc bàn dài nối với phòng sau. Lục Đồng xuất thần nhìn chằm chằm vào màn bình phong, nhìn chăm chú rồi chậm rãi duỗi ngón tay ra, vẽ theo những chùm hoa dâm bụt đang nở rộ trong tranh.

Hôm nay, thiếu phu nhân của nhà họ Kế cũng cài một bông hoa dâm bụt màu bạc trên tóc.

Khuôn mặt của Lục Nhu hiện lên trong đầu Lục Đồng.

Trong ba người con của Lục gia, Lục Nhu hiền lành trong sáng, Lục Khiêm thông minh bướng bỉnh, nàng là con út, tuy cha nói là nghiêm khắc nhưng thực tế ông luôn đối xử với nàng rất mực cưng chiều.

Gia đình nghèo nhưng họ không phải lo lắng về cơm ăn, áo mặc. Lục Nhu lớn hơn Lục Đồng mấy tuổi, khi Lục Đồng còn là một cô bé ngây thơ lạc quan thì Lục Nhu đã rất xinh đẹp hiểu chuyện.

Mẹ lấy trong hộp của hồi môn lấy ra một chiếc trâm cài tóc màu bạc có đính đá quý, cài lên tóc của Lục Nhu, mẹ cũng chọn cho Lục Nhu một chiếc váy trơn màu xanh ngọc bích để mặc, mong là nữ nhi tại bữa tiệc mùa xuân bên sông Lâm Phương là đẹp nhất.

Lục Đồng nhìn đại tỷ đã hoàn toàn khác trước, nàng kéo góc váy của mẹ, chỉ vào chiếc trâm hoa dâm bụt trên đầu Lục Nhu: “Nương, con muốn cái đó.”

“Cái này không được.” Mẹ cười nói: “Con còn nhỏ, bây giờ không cần, đợi Đồng Đồng của chúng ta lớn lên, mẹ sẽ chọn thứ khác cho con.”

Khi đó cô còn trẻ, ỷ vào sự ưu ái của mọi người cảm thấy tự tin và không muốn nhượng bộ. "Con muốn cái đó của tỷ tỷ "

Cho đến khi cha vào nhà, thấy nàng vô cớ náo sự như vậy, ông liền tức giận và trừng phạt nàng không được đi dự tiệc ngắm hoa và ở nhà chép sách trăm lần.

Nàng ở nhà một mình, vừa khóc vừa chép sách, đến trưa đói bụng muốn vào bếp lấy số bánh xèo còn lại nhưng chợt ngửi thấy một mùi thơm lạ.

Lục Nhu từ ngoài cửa bước vào, trên tay cầm một con gà nướng bọc giấy dầu, chiếc váy mới của cô dính đầy bùn sông, trán lấm tấm mồ hôi.

Nàng sửng sốt: “Sao tỷ lại quay lại?”

Lục Nhu nhéo má nàng nói: “Nếu ta không quay lại, mắt muội sẽ sưng lên như quả óc chó.” nàng mở túi giấy , xé chiếc đùi gà to nhất đưa vào miệng Lục Đồng: “ Đừng khóc nữa, mau ăn đi.”

“Không phải mẹ nói hôm nay mẹ muốn cho tỷ gặp phu quân tương lai của tỷ sao?” Nàng mơ hồ hỏi trong khi miệng đầy dầu. Huyện Trường Vũ quá nhỏ, hàng xóm hầu hết đều quen biết nhau, người ta thường tận dụng bữa tiệc mùa xuân để gặp con rể hoặc con dâu tương lai sớm.

Lục Nhu đỏ mặt nói: “ Muội biết cái gì?” Dừng một chút, cô cười nói: “ phu quân cũng không quan trọng bằng muội muội của ta .”

Nàng cảm thấy vô cùng tự hào.

Lục Nhu lại sờ lên chiếc trâm hoa trên đầu: “Đêm tối mẹ đi ngủ, ta sẽ đưa chiếc trâm hoa này cho muội, muội giấu đi để mẹ không biết. Một chiếc trâm cài hoa đáng để muội khóc lóc như vậy sao.”

Nàng đang ăn gà nướng, tay ngắn cầm, sau đó nhìn chiếc trâm cài hoa dâm bụt trên đầu Lục Nhu cảm thấy rất đẹp nói: “Thôi tỷ tạm thời giúp muội giữ nó , sau này có một ngày muội sẽ đến tìm tỷ đòi"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lục Nhu gần như cảm thấy buồn cười, đùa với cô: “Vậy thì muội phải nhanh lên, nếu không ta gả đi rồi , muội muốn lấy lại tìm cũng không thấy ta ."

Cô nghe vậy không khỏi không vui, cố ý lau bàn tay dính đầy dầu của mình lên mặt Lục Nhu: "Vậy tỷ lấy chồng ở đâu, ta cũng sẽ theo tỷ tới đó. Dù sao tỷ cũng là tỷ tỷ của ta!"

“Két——”

Cửa bị đẩy ra, Ngân Tranh bưng một cái chậu bước vào.

Lục Đồng ngước mắt lên, mùi vải thiều dịu nhẹ từ tỷ tỷ dường như vẫn còn đọng lại trên chóp mũi, trong nháy mắt, trước mặt chỉ còn một màn lạnh lẽo.

Ngân Tranh đem cái chậu bưng tới bàn, quay người đóng cửa lại. Lục Đồng nhặt chiếc khăn tay lên, từng chút một lau vết đỏ trên mặt.

“Cô nương” Ngân Tranh cẩn thận hỏi, “Hôm nay cô nói đại cô nương bị Kế gia hại chết.”

Lục Đồng im lặng một lúc mới mở miệng nói: “Lúc chúng ta ở huyện Trường Vũ, hàng xóm của chúng ta đã nói khi nhà họ Lục nhận được tin tỷ tỷ qua đời từ kinh thành là khi nào?"

Ngân Tranh suy nghĩ một chút: “Là tháng ba.”

“Đúng vậy.” Lục Đồng bình tĩnh nói: “Nhưng hôm nay Kế gia nói Lục Nhu đã chết vào mùa hè.”

Ngân Tranh giật mình, kinh ngạc nhìn Lục Đồng.

Lục Đồng ánh mắt lạnh lẽo.

Hôm nay Kế phu nhân bị ta chọc tức trong lúc lỡ lời nói ra: “Nếu cô ta không nhảy xuống ao làm hỏng phong thủy nhà mới của ta thì sao ta lại tốn nhiều tiền như vậy để lấp ao, thay vào đó là trồng hoa mẫu đơn mới? Đáng tiếc ao hồng liên hoa mới nở của ta..." Lục Đồng lập tức nghi ngờ.

Hoa sen không nở vào tháng ba, cho dù hành trình từ kinh thành đến huyện Trường Vũ có bị trì hoãn bao lâu thì nhiều nhất cũng chỉ mất hơn một tháng. Không thể nào Lục Nhu chết vào mùa hè năm thứ nhất, mãi đến năm sau tin tức mới truyền đến huyện Trường Vũ. Hơn nữa, mùa hè năm đó Lục Khiêm vẫn chưa đến Kinh thành

Hai tin tức, một trong số đó chắc chắn là nói dối.

Lục Khiêm chỉ đến kinh thành sau khi nghe tin Lục Nhu đã chết, nếu lúc đó Lục Nhu còn sống thì tại sao bây giờ người dân huyện Trường Vũ lại nói trong thư có tin Lục Nhu đã chết? rằng Lục Nhu đã chết từ lâu rồi?

Tuy nhiên, Kế gia vốn muốn đưa tin về cái chết của gia đình Lục Nhu , nhưng họ không ngờ rằng Lục Khiêm kiên trì một mình đến Thịnh Kinh để hỏi tin tức.

Hoặc có thể lá thư mà Lục Khiêm nhận được hoàn toàn không phải là tin tức về cái chết của Lục Nhu

Sự thật thật khó hiểu, lời Kế phu nhân nói Lục Đồng một chữ cũng không tin . Lục Nhu thất bại trong việc quyến rũ Tề công tử , nhưng Kế gia đã giành được sự ưu ái của Tề Thái Sư một năm trước, và việc kinh doanh đồ sứ rất phát đạt. Nhìn thế nào cũng có chút trùng hợp.

Nàng muốn ở lại kinh đô, ở lại đây, tìm hiểu xem chuyện gì đã xảy ra với Lục Nhu và nguyên nhân gây ra thảm họa của Lục gia.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Bên cạnh đó……

Lấy lại chiếc trâm hoa dâm bụt đeo trên đầu tân nương nhà họ Kế kia.

Sau khi vết đỏ cuối cùng được lau đi, Ngân Tranh nhìn khuôn mặt trắng nõn của người trong gương, do dự một lát rồi nói: “Nhưng cô nương, trước đó, ta còn có một chuyện khác cần phải nhắc nhở cô.”

Nàng thở dài: "Chúng ta sắp hết tiền rồi."



Khi màn đêm buông xuống, ánh đèn trong phủ Kế gia bật sáng.

Kế Thừa Hưng vén rèm tre bước vào đại sảnh.

Khi gia nô bên cạnh Kế phu nhân nhìn thấy hắn, nụ cười của nàng ta đặc biệt quyến rũ rót trà cho hắn.

Kế Thừa Hưng hiện đang đứng gần đó, không giống như những thương nhân khác, nét mặt hắn anh tuấn, chỉnh tề, chiếc quần lụa màu mật ong khiến hắn càng thêm tao nhã.Hiện tại, công việc kinh doanh đồ sứ của Kế gia đang phát triển tốt và hắn luôn là người thu hút sự chú ý trên bàn trà của các thương nhân, rất nhiều cô nương có ý nghĩ khác thường với hắn.

Kế phu nhân cũng chú ý đến nụ cười của nha hoàn, không khỏi cau mày, lùi lại nhìn Kế Thừa Hưng đang ngồi ở bàn bóc hạt dẻ ăn, nói: “Hôm nay con về muộn.”

“ con đi uống vài ly .” Kế Thừa Hưng không để ý nói.

" Mùi rượu nồng nặc như vậy , cận thận Tần thị lại bắt đầu náo chuyện."

Nghe vậy, nụ cười trên mặt Kế Thừa Hưng hơi biến. Tần thị là tân nương của hắn, cô ta hung hãn và hống hách, kiểm soát hắn rất chặt, điều này thực sự rất khó chịu. Mỗi khi điều này xảy ra, Kế Thừa Hưng lại nhớ đến sự dịu dàng của người vợ đã khuất.

Vừa nhớ đến Lục Nhu, Kế Thừa Hưng đã nghe thấy Kế phu nhân nói: “Hôm nay, biểu muội của Lục thị tới đây.”

Kế Thừa Hưng sửng sốt: “ biểu muội của Lục Nhu, biểu muội của Lục Nhu từ đâu đến?”

“Con chưa từng nghe Lục thị nhắc tới sao .” Kế phu nhân có chút nghi ngờ, bà kể cho con trai nghe chuyện ngày đó của Kế gia , sau đó nói: “Mẹ thấy người này đến đây rất kỳ lạ. sau đó ta cử người đi theo dõi, nhưng lại để mất dấu rồi

Kế Thừa Hưng cẩn thận suy nghĩ rồi lắc đầu: “Sau khi cưới Lục Nhu, ta chưa từng nghe nàng ấy nói gì về biểu muội.Cô ta chắc chắn là kẻ dối trá đến tống tiền .”

Sắc mặt bà Kế phu nhân lóe lên: “Không hiểu sao trong lòng ta luôn cảm thấy bất an. Suy cho cùng, chuyện của Lục gia lẽ ra ta không nên để con ra tay… Hiện tại không thể làm sáng tỏ được.”

Kế Thừa Hưng nghe vậy cũng trở nên căng thẳng: "Mẹ, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?"

Kế phu nhân xua tay: “Ta đã nhờ người đến huyện Trường Vũ để hỏi thăm người tên là Vương Oanh Oanh.

Bà nhìn chằm chằm vào tách trà trước mặt, giọng điệu dần dần trở nên u ám: "Có gì không ổn, trước mặt có cây cao, có gì phải sợ? Lục gia không thể gây sóng gió gì đâu."

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Đăng Hoa Tiếu

Số ký tự: 0