Anh chưa bao gi...
Thu Vân
2024-09-20 10:42:23
22.08.2024
Editor: Fino
Tống Tịnh nguyên chăm chú nhìn dòng thông báo trên màn hình điện thoại rất lâu, đầu óc cô trống rỗng, phản ứng chậm lại, cho đến khi màn hình tắt ngấm, cô vẫn chưa hoàn toàn lấy lại tinh thần.
Trước đó, cô đã từng đoán thử xem người bạn trên mạng này là ai, nhưng thông về người này gần như bằng không, hai người cũng ít khi giao tiếp, chỉ giới hạn ở việc like bài viết cho nhau.
Cô đăng ký tài khoản Weibo này bằng số điện thoại mới sau khi rời khỏi Khi Nguyên, chỉ thỉnh thoảng dùng để chia sẻ cuộc sống, ngay cả Đồng Giai và những người bạn khác cũng không biết, vì vậy cô chưa bao giờ nghĩ rằng, người bạn trên mạng tên "Y" này lại là Trần Nghiên.
Trước đây khi họ còn ở bên nhau, cô từng xem điện thoại của Trần Nghiên, anh không sử dụng Weibo, ứng dụng mạng xã hội chỉ có WeChat.
Hơn nữa, tại sao anh lại chụp ảnh bình minh mỗi ngày?
Tống Tịnh Nguyên lướt sơ qua, từ bức ảnh đầu tiên đến lần đăng cuối cùng, tổng cộng có 2631 bức ảnh.
Rõ ràng anh không phải là người quan tâm đến những cảnh như thế này.
Càng nghĩ, đầu óc càng rối, như thể có một đống tơ rối bị nhét vào đầu, không tìm được manh mối.
Gió biển thổi vào từ ngoài cửa sổ, mang theo mùi mặn của nước biển, Tống Tịnh Nguyên cảm thấy trái tim mình như bị ngâm trong nước biển, chua chát và nhói đau.
Rốt cuộc Trần Nghiên đã làm bao nhiêu điều vì cô?
Người phía sau khẽ động đậy, tay anh từ trong chăn vươn ra ôm lấy eo cô. Cô chưa kịp phản ứng thì đã anh dễ dàng bị kéo trở lại bên cạnh, hơi thở ấm áp của cả hai hòa quyện vào nhau.
Cằm của Trần Nghiên dán lên trán cô. Lúc ngủ trông anh khác hẳn bình thường, sự lạnh lùng và thờ ơ hoàn toàn biến mất, tóc anh hơi rối, cả người trông rất yên bình.
"Sao tỉnh rồi?" Trần Nghiên nheo mắt lại, giọng nói còn mang chút âm mũi, nghe có vẻ lười biếng, đặc biệt quyến rũ, "Không ngủ tiếp à?"
Tống Tịnh Nguyên không trả lời, chỉ tựa đầu vào lòng anh, yên lặng ôm chặt lấy anh.
Trên người anh luôn có một mùi hương dễ chịu, đôi khi là mùi bạc hà tươi mát, đôi khi là mùi gỗ tuyết tùng đen nhẹ nhàng, dù là mùi nào,Tống Tịnh Nguyên cũng rất thích, mỗi lần ngửi thấy đều cảm thấy yên tâm và bình tĩnh một cách kỳ lạ, cô nhanh chóng ngủ lại trong vòng tay anh.
Nhưng lần này giấc ngủ không được tốt.
Cô mơ thấy Trần Nghiên, đầu tiên là thấy anh một mình đến Tân Thành, chỉ mặc một chiếc áo khoác mỏng manh, ngồi xổm trên phố lặng lẽ hút thuốc, ánh sáng đỏ rực từ điếu thuốc chiếu sáng sự mệt mỏi trong mắt anh, các mạch máu trên mặt anh bị đông lại thành màu xanh nhạt, gió lạnh khiến giọng anh lạnh thêm vài độ, anh khàn giọng nói rất nhớ cô.
Rồi cô mơ thấy anh đến Mỹ, ở California xa lạ, xung quanh toàn là những gương mặt người nước ngoài tóc vàng mắt xanh, anh một mình cô đơn và bất lực, như sống trong một vũng nước tù đọng, toàn thân u ám đến cực điểm.
Cuối cùng, cô bị Trần Nghiên đánh thức bằng một nụ hôn.
Đôi môi ấm áp của anh nhẹ nhàng chạm vào mí mắt cô, đốt ngón tay cái ấn nhẹ lên trán cô, giọng nói dịu dàng và chiều chuộng: "Sao vậy, bảo bối?"
"Lại mơ thấy ác mộng à?"
Tống Tịnh Nguyên đưa tay ôm cổ anh.
Trần Nghiên nhẹ nhàng véo tai cô: "Đừng sợ, đừng sợ, những thứ đó đều là giả thôi."
Cảm xúc của cô nhanh chóng được xoa dịu, Trần Nghiên dự định đưa cô ra ngoài ăn chút gì đó, nhưng thấy cô có vẻ không được khỏe, cuối cùng quyết định đặt đồ ăn qua điện thoại.
Anh ôm Tống Tịnh Nguyên trong lòng, với tay lấy điện thoại bên cạnh, vừa mở màn hình lên, nhìn thấy dòng thông báo trên đó, đôi mắt anh hiếm khi hiện lên vẻ hoảng loạn, ngay lập tức tắt màn hình.
"Trần Nghiên."Tống Tịnh Nguyên hít một hơi, giọng nói nghẹn ngào, "Em đã biết rồi."
Trần Nghiên rõ ràng cứng đờ, anh cúi thấp đầu, để lộ các mạch máu xanh nhạt, hai xương bả vai nhô lên, như hai tảng đá sắc nhọn.
Không biết qua bao lâu, anh cười khẽ, như đang tự nói với chính mình: "Cuối cùng cũng bị em phát hiện."
Tống Tịnh Nguyên nâng mặt anh lên, nhìn vào đôi mắt đen láy của anh, cô nhìn thấy hàng vạn vòng xoáy vũ trụ trong đó, khiến cô đắm chìm suốt bao năm qua.
"Tại sao lại làm vậy? Tại sao anh lại chụp nhiều ảnh bình minh như vậy?"
Trần Nghiên nắm tay cô, giọng anh chậm rãi: "Bởi vì anh đã hứa với em mà."
"Gì cơ?"Tống Tịnh Nguyên ngạc nhiên.
"Không nhớ sao? Khi anh nằm viện, em luôn ở bên giường bệnh chăm sóc anh."
Từng mảnh ký ức dần hiện lên trong tâm trí Tống Tịnh Nguyên, như đẩy lùi từng lớp sương mù, cuối cùng cô tìm được câu trả lời.
Lúc đó vì lời hứa với ông nội Trần, cô mất ngủ cả đêm, khi Trần Nghiên chưa tỉnh dậy, cô thường ngồi ngẩn ngơ trước cửa sổ, nhìn mặt trời từ từ mọc, không chỉ báo hiệu một ngày mới bắt đầu mà còn báo hiệu ngày cô và Trần Nghiên chia tay càng gần thêm.
Lần đó Trần Nghiên tỉnh dậy, đúng lúc bắt gặp cô đang ngẩn ngơ, anh hỏi cô đang nhìn gì,Tống Tịnh Nguyên nói đang nhìn mặt trời mọc, cảm thấy bình minh là thời khắc đẹp nhất trong ngày.
Lúc đó, Trần Nghiên cười nhẹ, nói sau này sẽ ngắm cùng cô mỗi sáng.
Cô tưởng đó chỉ là câu nói để làm cô vui, không ngờ Trần Nghiên thật sự nhớ rõ.
Sáng hôm đó, khi họ cùng nhau ngắm bình minh, cô đã nghĩ làm sao để khiến Trần Nghiên hết hi vọng với mình, mà Trần Nghiên lại nghĩ đến việc ở bên cô suốt những năm tháng sau nay.
Cảm giác đau đớn nhói lên ở tim, đau đến mức không thở nổi.
Cô lại nhớ về mùa đông năm ngoái, khi mùa đông vừa đến, cô đã hỏi anh tại sao lại làm như vậy qua điện thoại.
Anh nói là vì đã hứa với một người.
Lúc đó cô không hề để ý.
Trần Nghiên nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt cô: "Anh đã nói rồi mà, những gì anh hứa với em, anh nhất định sẽ làm được."
Vì vậy, suốt những năm xa cách, mỗi ngày anh đều dậy sớm đứng trước cửa sổ, chờ khoảnh khắc mặt trời mọc để chụp một bức ảnh.
Lúc đầu anh không tìm được cách liên lạc với Tống Tịnh Nguyên, sau này tốn rất nhiều công sức mới tìm được tài khoản Weibo của cô, anh quyết định đăng tất cả các bức ảnh lên đó, coi như là cô cũng đã nhìn thấy.
Đôi khi cô sẽ chia sẻ cuộc sống của mình trên đó, anh lặng lẽ theo dõi, không mong cô hồi âm, chỉ cần thấy cô bình an là đủ, anh cũng yên lòng hơn chút.
Tống Tịnh Nguyên cảm thấy sống mũi cay cay, giọng nói cũng run rẩy: "Vậy tại sao anh không nói thẳng cho tôi, thậm chí chưa bao giờ chủ động nhắn tin với em?"
"Vì anh sợ." Trần Nghiên nói thẳng.
Anh sợ cô vẫn còn ghét mình, nếu biết đó là anh, cô sẽ lại chặn anh lần nữa, vậy thì mối liên lạc cuối cùng giữa họ cũng sẽ biến mất.
Sợ cô gái nhỏ sẽ vừa xin lỗi vừa khóc, Trần Nghiên che mắt cô, kiên nhẫn dỗ dành: "Bảo bối, anh làm những điều này chỉ để cho em thấy rằng anh sẽ không bao giờ thất hứa, không phải để em cảm thấy áy náy."
"Anh đã một mình ngắm 2631 lần mặt trời mọc thay em, từ Khi Nguyên đến California, rồi đến Giang Bắc. Ý anh là, trong những ngày đêm chia xa, anh chưa bao giờ ngừng nghĩ về em."
"Em cũng vậy." Mắt Tống Tịnh Nguyên ngấn lệ, "Lúc nào em cũng nghĩ về anh."
"Và bây giờ chúng ta sẽ không phải chia xa nữa." Trần Nghiên nắm lấy đầu ngón tay cô, hôn nhẹ, "Đây là kết quả tốt nhất."
Hai người không chần chừ nữa, sau khi sắp xếp lại tâm trạng, họ đặt đồ ăn qua điện thoại.
Sau khi ăn xong, Tống Tịnh Nguyên ngồi trên ghế xích đu ở ban công nhìn ra biển, điện thoại bất ngờ rung lên, có một tin nhắn mới trên Weibo.
Tống Tịnh Nguyên mở tin nhắn, nhìn thấy dòng chữ trên đó, đôi mắt cô cay xè.
【Y: Bởi vì người cùng ngắm bình minh với tôi đã ở bên tôi rồi. 】
Chỉ cần em ở bên, mọi gian khổ đã qua đều không đáng kể.
–
Ngày thứ tư đến Lệ Dương lại đúng ngày 23 tháng 7, tiết đại thử [*] trong năm lại đến, Trần Nghiên cũng đón sinh nhật lần thứ 26.
[*] Tiết đại thử: một trong 24 tiết, rơi vào khoảng 22, 23, 24 tháng 7, là khoảng thời gian nóng nhất ở Trung Quốc.
Sinh nhật năm ngoái, sau khi tan làm, Tống Tịnh Nguyên đã mua một cái bánh kem, ngồi một mình trong căn phòng thuê để chúc mừng sinh nhật anh.
Còn năm nay, ngay sau khi đồng hồ điểm 12 giờ, Tống Tịnh Nguyên nằm trong vòng tay Trần Nghiên, nghiêng đầu hôn nhẹ vào cằm anh, dịu dàng nói: "A Nghiên, sinh nhật vui vẻ."
"Em là người đầu tiên chúc anh sinh nhật vui vẻ đó."
Thực ra, trong những năm qua, Trần Nghiên không mấy khi tổ chức sinh nhật, đôi khi đám bạn như Thẩm Duệ gửi lời chúc, anh chỉ trả lời qua loa rồi bỏ qua, không để tâm lắm.
Nghe Tống Tịnh Nguyên nói như vậy, ban đầu anh sững sờ, sau đó nụ cười lan rộng trong mắt. Anh ôm chặt cô vào lòng và hôn lên đôi môi mềm mại của cô: "Cảm ơn bà xã."
Mái tóc đen của Tống Tịnh Nguyên xõa trên đầu ngón tay anh, đôi mắt cô sáng lấp lánh như chứa đầy những vì sao, vừa dịu dàng lại vừa yên bình.
"A Nghiên, từ giờ trở đi, mỗi dịp sinh nhật em sẽ ở bên anh."
Trần Nghiên bóp nhẹ má cô, yết hầu nhấp nhô: "Được."
Đêm đó, Trần Nghiên có phần không kiềm chế được, dựa vào việc hôm nay là sinh nhật mình, anh yêu cầu Tống Tịnh Nguyên phải tặng quà, ép cô phải nói nhiều điều, làm nhiều thứ, mọi thứ đều phải thử qua một lần, liên tục đến khi trời sáng, cuối cùng Tống Tịnh Nguyên nói không ra tiếng, anh phải dỗ cô uống nước rồi ôm cô đi tắm, chẳng còn chút sức lực nào.
Khi tỉnh dậy, quả nhiên đã là buổi chiều.
Tống Tịnh Nguyên đột nhiên cảm thấy chuyến du lịch lần này thật sự rất phiền phức, mỗi buổi sáng gần như đều trải qua trong khách sạn, chẳng ra ngoài được mấy, chỉ mình cô là mệt mỏi, còn Trần Nghiên thì lại như không có chuyện gì.
Cô đã nhiều lần muốn nói chuyện nghiêm túc với anh, nhưng lại bị anh phản đòn chụp mũ, nói thể lực cô không đủ.
Thật là...
Haizzz.
Trần Nghiên vẫn đang ngủ say trên giường, cô nhẹ nhàng thoát khỏi vòng tay anh, vì bị anh ôm suốt, nhiệt độ cơ thể cũng cao, có một lớp mồ hôi mỏng trên trán.
Cô chỉ mặc một chiếc áo phông của anh, vừa vặn che đến đùi, nhưng tay chân đau nhức không chịu nổi. Khi đặt chân xuống thảm, cô suýt ngã, may mà kịp bám tay vào tủ bên cạnh.
Căn phòng tràn ngập ánh sáng, ấm áp và dễ chịu.
Sau khi vệ sinh cá nhân, Tống Tịnh Nguyên thay quần áo của mình, để lại một mảnh giấy bên gối Trần Nghiên, rồi nhẹ nhàng ra ngoài.
Cô dựa vào bản đồ tìm đến một tiệm bánh, vài ngày trước cô đã liên lạc với chủ tiệm này qua mạng, muốn tự tay làm một chiếc bánh sinh nhật cho Trần Nghiên.
Tống Tịnh Nguyên đẩy cửa bước vào, sau khi nhìn rõ người bên trong thì ngẩn ra một chút.
Hóa ra là Chúc Lan.
Cô ta vẫn như xưa, xinh đẹp kiêu sa, mái tóc dài nhuộm màu đỏ rượu, bên tai đeo một đôi hoa tai ngọc trai, trang điểm tinh tế.
Chúc Lan thấy cô cũng có phản ứng tương tự, quan sát cô từ đầu đến chân vài giây rồi nhướng mày: "Là cậu à?"
Tống Tịnh Nguyên cười ngượng ngùng: "Thật trùng hợp."
"Muốn tự tay làm bánh phải không?" Chúc Lan đeo một chiếc tạp dề hình gấu lên người, rồi đưa cho cô một cái khác, "Làm cho bạn trai à?"
"Ừ, đúng vậy."
"Trần Nghiên?"
"..."
Tống Tịnh Nguyên nuốt nước bọt, nhất thời không biết trả lời câu hỏi này như thế nào.
"Yên tâm đi." Chúc Lan cười nhẹ, "Đã nhiều năm trôi qua rồi, sao tôi còn có cảm tình với anh ta nữa."
"Tôi chỉ hỏi vu vơ thôi."
Tống Tịnh Nguyên nắm chặt lòng bàn tay, thừa nhận: "Là anh ấy."
Chúc Lan không nói thêm gì, sắp xếp nguyên liệu làm bánh lên bàn và bắt đầu dạy cô.
Tống Tịnh Nguyên chọn kiểu bánh đơn giản, không quá khó, chưa đầy một giờ đã làm xong.
Chúc Lan giúp cô đóng gói cẩn thận, Tống Tịnh Nguyên chuẩn bị quét mã thanh toán thì đột nhiên cô ta lên tiếng ngắt lời: "Không cần đâu."
"Năm xưa vì Trần Nghiên, tôi đã làm nhiều chuyện không tốt với cậu." Chúc Lan lau kem trên mu bàn tay, sắc mặt đã nhẹ nhõm hơn nhiều, "Tôi vẫn còn nợ cậu một lời xin lỗi chính thức, hôm nay coi như đây là nhận lỗi với cậu và anh ấy."
"Lúc đó tôi cũng khá tệ, thực ra có những chuyện hoàn toàn không phải lỗi của cậu, nhưng tôi lại trút giận lên cậu, còn kéo những người khác làm khó cậu, đó là lỗi của tôi. Hy vọng cậu bỏ qua cho tôi."
Tống Tịnh Nguyên mỉm cười: "Không sao, chuyện đã qua rồi."
"Ừ, có trách thì nên trách tên khốn Trần Nghiên đó."
"..."
"Tôi nói vậy cậu đừng để bụng nhé, tôi chỉ là đang xả hết sự bất mãn trong lòng thôi."
"Khi anh ta chia tay tôi, tôi vẫn cảm thấy không cam lòng, luôn cảm thấy còn có thể cứu vãn. Nhưng sau đó, tôi thấy anh ta lúc nào cũng bảo vệ cậu, rồi sau này hai người ở bên nhau, có vài lần tôi tình cờ gặp anh ta ở trường, anh ta cứ bám theo cậu không rời, lúc đó tôi mới hiểu ——"
Cô ta cười khổ: "Hình như anh ta thật sự chưa từng thích tôi."
"Bởi vì trước đây chỉ có tôi chạy theo anh ta, anh ta thậm chí còn chẳng buồn đợi tôi."
Tống Tịnh Nguyên không biết phải đáp lại câu nói này như thế nào.
"Nhưng tình cảm ở tuổi đó làm gì có chuyện dài lâu, lúc đó chỉ là muốn tranh giành chút gì đó cho bản thân thôi, bây giờ nghĩ lại thì thấy thật sự không cần thiết."
"Nhưng điều khiến tôi bất ngờ hơn là, sau nhiều năm như vậy, đừng nói là người yêu, ngay cả bạn bè thân thiết thời cấp ba cũng ít liên lạc, vậy mà hai người lại có thể đi cùng nhau đến tận bây giờ."
Tống Tịnh Nguyên cũng cảm thấy xúc động.
Giữa dòng người đông đúc, may mắn là họ không bị lạc mất nhau.
"Vì vậy tôi rất ngưỡng mộ hai người, con người ai cũng thay đổi, nhưng hai người vẫn có thể giữ vững sơ tâm."
Chúc Lan đưa bánh kem cho cô: "Chúc hai người hạnh phúc, đây là lời chúc chân thành của tôi."
"Cậu cũng vậy."
"Chắc chắn rồi." Chúc Lan nở nụ cười đầu tiên trong ngày hôm nay, "Tiệm này là do tôi và bạn trai tôi cùng mở đấy, nhưng hôm nay anh ấy không có ở đây."
...
Tống Tịnh Nguyên bước ra khỏi tiệm bánh, mặt trời đã sắp lặn.
Cô bước trên bãi cát mịn, chưa đi được bao xa đã nhìn thấy Trần Nghiên mặc đồ thường ngày, áo trắng quần đen trông rất trẻ trung, một tay bỏ vào túi, sống mũi cao, dáng vẻ lười biếng, anh chậm rãi bước về phía cô.
Tống Tịnh Nguyên chạy đến, vì phải bảo vệ bánh kem trong tay, nên cô chạy khá chậm, Trần Nghiên mở rộng vòng tay đón cô vào lòng, xoa đầu cô: "Chạy làm gì, không phải anh vẫn ở đây sao?"
"Sao anh lại ra đây? Không phải em bảo anh chờ em trong phòng sao?"
"Muốn gặp em sớm hơn, nên ra ngoài dạo một chút." Trần Nghiên nhận đồ trong tay cô, "Gì đây? Em mua bánh kem cho anh à?"
"Không phải mua đâu, là em tự tay làm đấy." Tống Tịnh Nguyên mỉm cười, hai lúm đồng tiền đáng yêu đến mức khiến người ta muốn hôn.
"Bảo bối của anh giỏi thật đấy." Trần Nghiên ôm cô chặt hơn, "Vậy thì một lát nữa anh phải ăn nhiều một chút mới được."
Họ định tìm một nhà hàng yên tĩnh gần đó để ăn tối, nhưng trên đường đi lại phát hiện ánh trăng đêm nay đặc biệt đẹp, gió biển cũng rất nhẹ nhàng, thổi vào mặt vừa dễ chịu lại thoải mái.
Tống Tịnh Nguyên đề nghị tổ chức dã ngoại trên bãi cỏ ven bờ biển, Trần Nghiên đồng ý.
Cô mua một tấm khăn trải bàn hoa nhí màu vàng nhạt ở cửa hàng tạp hóa gần đó, ngoài bánh kem ra, Trần Nghiên đã đặt thêm tôm hùm đất và nhiều món ăn vặt chiên, còn mua thêm nước soda dâu và bia lạnh ở cửa hàng đồ uống.
Tống Tịnh Nguyên mặc một chiếc hai dây sọc đỏ, tôn lên làn da trắng trẻo của cô, hai xương quai xanh trước ngực vừa quyến rũ lại đẹp đẽ.
Cô mở hộp bánh, bên trong còn tặng kèm một chiếc mũ sinh nhật. Cô đưa tay định đội lên đầu Trần Nghiên, nhưng anh nhanh chóng giữ lại.
"Từ nhỏ anh chưa bao giờ đội cái này." Trần Nghiên vừa ngậm kẹo mút, giọng điệu vừa ngông vừa kiêu.
"Nhưng hôm nay là sinh nhật của anh mà, sao người được chúc mừng có thể không đội mũ sinh nhật được?"
"Hơn nữa em nghĩ anh đội lên sẽ... rất dễ thương."
Trần Nghiên còn muốn từ chối, nhưng nhìn thấy ánh mắt mong chờ của cô, không thể nói lời từ chối nữa, đành để cô đội mũ lên đầu mình.
Tống Tịnh Nguyên cúi xuống thắp nến, ánh nến trong đêm tối trở nên đặc biệt rực rỡ, cô cầm bánh đến trước mặt Trần Nghiên, ánh mắt phản chiếu ánh sáng nhỏ, giọng điệu mềm mại: "Bạn trai à, chúc anh sinh nhật vui vẻ."
"Anh mau ước đi."
Trần Nghiên ngồi gập một chân, nghiêng về phía trước, nhắm mắt cầu nguyện.
"Được rồi, bây giờ có thể thổi nến rồi."
"Đợi đã." Trần Nghiên chạm nhẹ lên mũi cô, "Em cũng ước một điều đi."
"Em ư?" Tống Tịnh Nguyên nghiêng đầu, "Nhưng hôm nay không phải sinh nhật em mà."
"Chồng em hào phóng, cho em một cơ hội để ước."
Tống Tịnh Nguyên suy nghĩ một chút, nghiêm túc nói: "Vậy em chỉ mong rằng tất cả mọi điều ước của Trần Nghiên đều trở thành hiện thực."
Trần Nghiên cười khẽ: "Được."
Nến được thổi tắt trong một hơi, Trần Nghiên dùng dao nhựa cắt bánh cho cô: "Không hỏi anh ước điều gì à?"
"Không hỏi, điều ước mà nói ra thì không linh nghiệm đâu."
"Anh ước em sẽ mãi mãi là vợ anh." Trần Nghiên vỗ nhẹ lên đầu cô, giọng điệu lười biếng, "Đã nói rồi đấy, em phải giúp anh thực hiện điều đó."
Tống Tịnh Nguyên không nói gì, nhưng mặt cô ửng đỏ, khóe môi không ngừng nở nụ cười.
Hai người cứ thế ngồi bên bờ biển, vừa ăn uống vừa tận hưởng gió biển, nhìn ra biển cả mênh mông trước mắt, sóng biển liên tục vỗ vào bờ, như một bản giao hưởng không ngừng nghi.
Tống Tịnh Nguyên cầm ly nước soda dâu của mình, nhưng trong lòng vẫn luôn chú ý đến cốc bia lạnh trong tay Trần Nghiên, ánh mắt lén liếc nhìn nó một lúc lâu.
"Muốn uống không?" Trần Nghiên vừa nói vừa lắc lắc cốc bia về phía cô.
Tống Tịnh Nguyên gật đầu.
Trần Nghiên kéo cô đến gần, nhưng không đưa cho cô, tự mình ngửa đầu uống một ngụm. Khi Tống Tịnh Nguyên vừa chuẩn bị giơ tay giành lấy cốc bia từ tay anh, Trần Nghiên lại nắm lấy gáy cô, đầu ngón tay thô ráp của anh liên tục nắn bóp phần thịt mềm sau cổ cô. Hơi thở ấm áp mang tính xâm lược áp sát lại, đôi môi lạnh lẽo chạm vào môi cô.
Tống Tịnh Nguyên cảm thấy đầu óc mình trống rỗng trong giây lát, răng môi bị Trần Nghiên mở ra, vị mát lạnh của bia hòa vào hơi thở của cô.
Họ trao nhau một nụ hôn kéo dài ba phút giữa gió biển.
Sau đó, Tống Tịnh Nguyên cảm thấy cả người mơ màng, nóng bừng. Trần Nghiên ôm cô vào lòng, cằm anh cọ vào hõm cổ cô, giọng anh khàn khàn: "Cảm ơn bé cưng vì đã chuẩn bị tất cả những thứ này cho anh."
"Đây là sinh nhật vui nhất trong suốt hai mươi sáu năm qua của anh."
Má Tống Tịnh Nguyên đỏ ửng, cô lén lút nắm lấy tay anh, như một cách để thể hiện tình cảm của mình.
Chúc anh sinh nhật vui vẻ.
Mong anh mãi mãi thuận lợi, mãi mãi hạnh phúc.
. . .
Vào ngày cuối cùng ở Lệ Dương, Trần Nghiên dẫn Tống Tịnh Nguyên đến thăm Trần Xu Phàm.
Thời tiết hôm đó vẫn tươi sáng, bầu trời xanh thẳm, mây trắng mềm mại, không khí tràn ngập hương thơm của cỏ cây.
Trần Nghiên mặc một chiếc áo phông trắng, tay cầm một bó hoa cẩm tú cầu mà bà yêu thích nhất lúc còn sống, tay còn lại nắm chặt tay Tống Tịnh Nguyên.
Anh từ từ quỳ xuống trước bia mộ, đặt hoa xuống, ngón tay thon dài vuốt nhẹ trên các góc bia mộ.
Tống Tịnh Nguyên nhìn người phụ nữ trên bia mộ, giống hết như người trong bức ảnh mà cô đã nhìn thấy ở ngôi nhà trên đường Hồn Hà Bắc, khí chất thanh tao, khuôn mặt bà nở một nụ cười rạng rỡ.
Bà đã mãi mãi dừng lại ở độ tuổi đẹp nhất của cuộc đời.
Không biết đã qua bao lâu, cuối cùng Trần Nghiên cũng lên tiếng.
"Cô, lâu rồi cháu không đến thăm cô."
"Hôm nay cháu đến để giới thiệu với cô một người rất quan trọng." Trần Nghiên mỉm cười, "Thực ra tám năm trước cháu đã kể cho cô nghe về cô ấy rồi, chỉ là sau đó xảy ra quá nhiều bất ngờ, mãi đến hôm nay cháu mới thật sự đưa cô ấy đến."
"Cô ấy đã cho cháu hy vọng để tiếp tục sống, giúp cháu thấy được vẻ đẹp của thế giới này."
Như một mặt trời đỏ, từ từ ló dạng trong những năm tháng u ám của anh.
Trái tim Tống Tịnh Nguyên chợt nhói lên, cô siết chặt tay Trần Nghiên.
"Giờ thì cháu đã mạnh mẽ hơn, có thể bảo vệ cô ấy, sẽ không ai có thể chia cắt chúng cháu nữa." Trần Nghiên nói chậm rãi, "Cháu tin cô cũng sẽ vui mừng vì điều đó."
"Cô chắc chắn sẽ chúc phúc cho chúng cháu, đúng không?"
Không khí lặng đi một lúc.
"Cô ơi, cháu chào cô, cháu là Tống Tịnh Nguyên." Giọng nói của Tống Tịnh Nguyên có chút run rẩy, những lời đã chuẩn bị sẵn bỗng trở nên lộn xộn.
"Cháu là bạn gái của anh ấy, sau này cũng sẽ là vợ của anh ấy."
Ánh mắt cô rất kiên định, nắm chặt tay Trần Nghiên: "Xin cô hãy yên tâm, cháu sẽ chăm sóc tốt cho anh ấy, luôn ở bên anh ấy, bù đắp những yêu thương và sự ấm áp mà anh ấy đã thiếu trước đây."
Sẽ không vì sợ hãi và yếu đuối mà để anh một mình nữa.
Sẽ không do dự mà chạy về phía anh, không bao giờ lùi bước, không bao giờ trốn tránh.
Một tia sáng xuyên qua mây mù, Trần Nghiên ôm lấy vai Tống Tịnh Nguyên, cùng nhau cúi đầu trước Trần Xu Phàm.
"Cô ơi, bọn cháu phải về rồi, lần sau sẽ lại đến thăm cô."
Cho đến khi ra khỏi nghĩa trang, Trần Nghiên vẫn rất im lặng.
Tống Tịnh Nguyên khoác tay anh, chọc vào má anh, nhẹ nhàng gọi tên anh: "Trần Nghiên."
"Ừ?"
"Em tin rằng cô thấy anh bây giờ sống tốt, chắc chắn sẽ vui mừng, vì vậy anh cũng đừng buồn nữa."
"Hơn nữa ——" Tống Tịnh Nguyên mím môi, có vẻ hơi ngượng ngùng, "Điều quan trọng nhất là, bây giờ anh còn có em, sẽ không bao giờ cô đơn nữa."
Mắt Trần Nghiên ươn ướt, nhìn vào gương mặt ngoan ngoãn và ấm áp của cô, trái tim anh lại cảm thấy bình yên.
Giống như vượt qua muôn trùng núi sông, trải qua bao cơn gió lạnh và bão tuyết, cuối cùng cũng xua tan được lớp sương mù dày đặc trong tuyệt cảnh.
Trải qua bao năm tháng, dù họ ở cách xa nhau, nhưng họ luôn cứu rỗi và đồng hành cùng nhau từng giây từng phút. Trên con đường hướng về nhau, họ đã vấp ngã và đã trưởng thành, cởi bỏ hết những e dè, sợ hãi thuở ban đầu.
Thực ra, họ chưa bao giờ rời xa nhau.
Editor: Fino
Tống Tịnh nguyên chăm chú nhìn dòng thông báo trên màn hình điện thoại rất lâu, đầu óc cô trống rỗng, phản ứng chậm lại, cho đến khi màn hình tắt ngấm, cô vẫn chưa hoàn toàn lấy lại tinh thần.
Trước đó, cô đã từng đoán thử xem người bạn trên mạng này là ai, nhưng thông về người này gần như bằng không, hai người cũng ít khi giao tiếp, chỉ giới hạn ở việc like bài viết cho nhau.
Cô đăng ký tài khoản Weibo này bằng số điện thoại mới sau khi rời khỏi Khi Nguyên, chỉ thỉnh thoảng dùng để chia sẻ cuộc sống, ngay cả Đồng Giai và những người bạn khác cũng không biết, vì vậy cô chưa bao giờ nghĩ rằng, người bạn trên mạng tên "Y" này lại là Trần Nghiên.
Trước đây khi họ còn ở bên nhau, cô từng xem điện thoại của Trần Nghiên, anh không sử dụng Weibo, ứng dụng mạng xã hội chỉ có WeChat.
Hơn nữa, tại sao anh lại chụp ảnh bình minh mỗi ngày?
Tống Tịnh Nguyên lướt sơ qua, từ bức ảnh đầu tiên đến lần đăng cuối cùng, tổng cộng có 2631 bức ảnh.
Rõ ràng anh không phải là người quan tâm đến những cảnh như thế này.
Càng nghĩ, đầu óc càng rối, như thể có một đống tơ rối bị nhét vào đầu, không tìm được manh mối.
Gió biển thổi vào từ ngoài cửa sổ, mang theo mùi mặn của nước biển, Tống Tịnh Nguyên cảm thấy trái tim mình như bị ngâm trong nước biển, chua chát và nhói đau.
Rốt cuộc Trần Nghiên đã làm bao nhiêu điều vì cô?
Người phía sau khẽ động đậy, tay anh từ trong chăn vươn ra ôm lấy eo cô. Cô chưa kịp phản ứng thì đã anh dễ dàng bị kéo trở lại bên cạnh, hơi thở ấm áp của cả hai hòa quyện vào nhau.
Cằm của Trần Nghiên dán lên trán cô. Lúc ngủ trông anh khác hẳn bình thường, sự lạnh lùng và thờ ơ hoàn toàn biến mất, tóc anh hơi rối, cả người trông rất yên bình.
"Sao tỉnh rồi?" Trần Nghiên nheo mắt lại, giọng nói còn mang chút âm mũi, nghe có vẻ lười biếng, đặc biệt quyến rũ, "Không ngủ tiếp à?"
Tống Tịnh Nguyên không trả lời, chỉ tựa đầu vào lòng anh, yên lặng ôm chặt lấy anh.
Trên người anh luôn có một mùi hương dễ chịu, đôi khi là mùi bạc hà tươi mát, đôi khi là mùi gỗ tuyết tùng đen nhẹ nhàng, dù là mùi nào,Tống Tịnh Nguyên cũng rất thích, mỗi lần ngửi thấy đều cảm thấy yên tâm và bình tĩnh một cách kỳ lạ, cô nhanh chóng ngủ lại trong vòng tay anh.
Nhưng lần này giấc ngủ không được tốt.
Cô mơ thấy Trần Nghiên, đầu tiên là thấy anh một mình đến Tân Thành, chỉ mặc một chiếc áo khoác mỏng manh, ngồi xổm trên phố lặng lẽ hút thuốc, ánh sáng đỏ rực từ điếu thuốc chiếu sáng sự mệt mỏi trong mắt anh, các mạch máu trên mặt anh bị đông lại thành màu xanh nhạt, gió lạnh khiến giọng anh lạnh thêm vài độ, anh khàn giọng nói rất nhớ cô.
Rồi cô mơ thấy anh đến Mỹ, ở California xa lạ, xung quanh toàn là những gương mặt người nước ngoài tóc vàng mắt xanh, anh một mình cô đơn và bất lực, như sống trong một vũng nước tù đọng, toàn thân u ám đến cực điểm.
Cuối cùng, cô bị Trần Nghiên đánh thức bằng một nụ hôn.
Đôi môi ấm áp của anh nhẹ nhàng chạm vào mí mắt cô, đốt ngón tay cái ấn nhẹ lên trán cô, giọng nói dịu dàng và chiều chuộng: "Sao vậy, bảo bối?"
"Lại mơ thấy ác mộng à?"
Tống Tịnh Nguyên đưa tay ôm cổ anh.
Trần Nghiên nhẹ nhàng véo tai cô: "Đừng sợ, đừng sợ, những thứ đó đều là giả thôi."
Cảm xúc của cô nhanh chóng được xoa dịu, Trần Nghiên dự định đưa cô ra ngoài ăn chút gì đó, nhưng thấy cô có vẻ không được khỏe, cuối cùng quyết định đặt đồ ăn qua điện thoại.
Anh ôm Tống Tịnh Nguyên trong lòng, với tay lấy điện thoại bên cạnh, vừa mở màn hình lên, nhìn thấy dòng thông báo trên đó, đôi mắt anh hiếm khi hiện lên vẻ hoảng loạn, ngay lập tức tắt màn hình.
"Trần Nghiên."Tống Tịnh Nguyên hít một hơi, giọng nói nghẹn ngào, "Em đã biết rồi."
Trần Nghiên rõ ràng cứng đờ, anh cúi thấp đầu, để lộ các mạch máu xanh nhạt, hai xương bả vai nhô lên, như hai tảng đá sắc nhọn.
Không biết qua bao lâu, anh cười khẽ, như đang tự nói với chính mình: "Cuối cùng cũng bị em phát hiện."
Tống Tịnh Nguyên nâng mặt anh lên, nhìn vào đôi mắt đen láy của anh, cô nhìn thấy hàng vạn vòng xoáy vũ trụ trong đó, khiến cô đắm chìm suốt bao năm qua.
"Tại sao lại làm vậy? Tại sao anh lại chụp nhiều ảnh bình minh như vậy?"
Trần Nghiên nắm tay cô, giọng anh chậm rãi: "Bởi vì anh đã hứa với em mà."
"Gì cơ?"Tống Tịnh Nguyên ngạc nhiên.
"Không nhớ sao? Khi anh nằm viện, em luôn ở bên giường bệnh chăm sóc anh."
Từng mảnh ký ức dần hiện lên trong tâm trí Tống Tịnh Nguyên, như đẩy lùi từng lớp sương mù, cuối cùng cô tìm được câu trả lời.
Lúc đó vì lời hứa với ông nội Trần, cô mất ngủ cả đêm, khi Trần Nghiên chưa tỉnh dậy, cô thường ngồi ngẩn ngơ trước cửa sổ, nhìn mặt trời từ từ mọc, không chỉ báo hiệu một ngày mới bắt đầu mà còn báo hiệu ngày cô và Trần Nghiên chia tay càng gần thêm.
Lần đó Trần Nghiên tỉnh dậy, đúng lúc bắt gặp cô đang ngẩn ngơ, anh hỏi cô đang nhìn gì,Tống Tịnh Nguyên nói đang nhìn mặt trời mọc, cảm thấy bình minh là thời khắc đẹp nhất trong ngày.
Lúc đó, Trần Nghiên cười nhẹ, nói sau này sẽ ngắm cùng cô mỗi sáng.
Cô tưởng đó chỉ là câu nói để làm cô vui, không ngờ Trần Nghiên thật sự nhớ rõ.
Sáng hôm đó, khi họ cùng nhau ngắm bình minh, cô đã nghĩ làm sao để khiến Trần Nghiên hết hi vọng với mình, mà Trần Nghiên lại nghĩ đến việc ở bên cô suốt những năm tháng sau nay.
Cảm giác đau đớn nhói lên ở tim, đau đến mức không thở nổi.
Cô lại nhớ về mùa đông năm ngoái, khi mùa đông vừa đến, cô đã hỏi anh tại sao lại làm như vậy qua điện thoại.
Anh nói là vì đã hứa với một người.
Lúc đó cô không hề để ý.
Trần Nghiên nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt cô: "Anh đã nói rồi mà, những gì anh hứa với em, anh nhất định sẽ làm được."
Vì vậy, suốt những năm xa cách, mỗi ngày anh đều dậy sớm đứng trước cửa sổ, chờ khoảnh khắc mặt trời mọc để chụp một bức ảnh.
Lúc đầu anh không tìm được cách liên lạc với Tống Tịnh Nguyên, sau này tốn rất nhiều công sức mới tìm được tài khoản Weibo của cô, anh quyết định đăng tất cả các bức ảnh lên đó, coi như là cô cũng đã nhìn thấy.
Đôi khi cô sẽ chia sẻ cuộc sống của mình trên đó, anh lặng lẽ theo dõi, không mong cô hồi âm, chỉ cần thấy cô bình an là đủ, anh cũng yên lòng hơn chút.
Tống Tịnh Nguyên cảm thấy sống mũi cay cay, giọng nói cũng run rẩy: "Vậy tại sao anh không nói thẳng cho tôi, thậm chí chưa bao giờ chủ động nhắn tin với em?"
"Vì anh sợ." Trần Nghiên nói thẳng.
Anh sợ cô vẫn còn ghét mình, nếu biết đó là anh, cô sẽ lại chặn anh lần nữa, vậy thì mối liên lạc cuối cùng giữa họ cũng sẽ biến mất.
Sợ cô gái nhỏ sẽ vừa xin lỗi vừa khóc, Trần Nghiên che mắt cô, kiên nhẫn dỗ dành: "Bảo bối, anh làm những điều này chỉ để cho em thấy rằng anh sẽ không bao giờ thất hứa, không phải để em cảm thấy áy náy."
"Anh đã một mình ngắm 2631 lần mặt trời mọc thay em, từ Khi Nguyên đến California, rồi đến Giang Bắc. Ý anh là, trong những ngày đêm chia xa, anh chưa bao giờ ngừng nghĩ về em."
"Em cũng vậy." Mắt Tống Tịnh Nguyên ngấn lệ, "Lúc nào em cũng nghĩ về anh."
"Và bây giờ chúng ta sẽ không phải chia xa nữa." Trần Nghiên nắm lấy đầu ngón tay cô, hôn nhẹ, "Đây là kết quả tốt nhất."
Hai người không chần chừ nữa, sau khi sắp xếp lại tâm trạng, họ đặt đồ ăn qua điện thoại.
Sau khi ăn xong, Tống Tịnh Nguyên ngồi trên ghế xích đu ở ban công nhìn ra biển, điện thoại bất ngờ rung lên, có một tin nhắn mới trên Weibo.
Tống Tịnh Nguyên mở tin nhắn, nhìn thấy dòng chữ trên đó, đôi mắt cô cay xè.
【Y: Bởi vì người cùng ngắm bình minh với tôi đã ở bên tôi rồi. 】
Chỉ cần em ở bên, mọi gian khổ đã qua đều không đáng kể.
–
Ngày thứ tư đến Lệ Dương lại đúng ngày 23 tháng 7, tiết đại thử [*] trong năm lại đến, Trần Nghiên cũng đón sinh nhật lần thứ 26.
[*] Tiết đại thử: một trong 24 tiết, rơi vào khoảng 22, 23, 24 tháng 7, là khoảng thời gian nóng nhất ở Trung Quốc.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sinh nhật năm ngoái, sau khi tan làm, Tống Tịnh Nguyên đã mua một cái bánh kem, ngồi một mình trong căn phòng thuê để chúc mừng sinh nhật anh.
Còn năm nay, ngay sau khi đồng hồ điểm 12 giờ, Tống Tịnh Nguyên nằm trong vòng tay Trần Nghiên, nghiêng đầu hôn nhẹ vào cằm anh, dịu dàng nói: "A Nghiên, sinh nhật vui vẻ."
"Em là người đầu tiên chúc anh sinh nhật vui vẻ đó."
Thực ra, trong những năm qua, Trần Nghiên không mấy khi tổ chức sinh nhật, đôi khi đám bạn như Thẩm Duệ gửi lời chúc, anh chỉ trả lời qua loa rồi bỏ qua, không để tâm lắm.
Nghe Tống Tịnh Nguyên nói như vậy, ban đầu anh sững sờ, sau đó nụ cười lan rộng trong mắt. Anh ôm chặt cô vào lòng và hôn lên đôi môi mềm mại của cô: "Cảm ơn bà xã."
Mái tóc đen của Tống Tịnh Nguyên xõa trên đầu ngón tay anh, đôi mắt cô sáng lấp lánh như chứa đầy những vì sao, vừa dịu dàng lại vừa yên bình.
"A Nghiên, từ giờ trở đi, mỗi dịp sinh nhật em sẽ ở bên anh."
Trần Nghiên bóp nhẹ má cô, yết hầu nhấp nhô: "Được."
Đêm đó, Trần Nghiên có phần không kiềm chế được, dựa vào việc hôm nay là sinh nhật mình, anh yêu cầu Tống Tịnh Nguyên phải tặng quà, ép cô phải nói nhiều điều, làm nhiều thứ, mọi thứ đều phải thử qua một lần, liên tục đến khi trời sáng, cuối cùng Tống Tịnh Nguyên nói không ra tiếng, anh phải dỗ cô uống nước rồi ôm cô đi tắm, chẳng còn chút sức lực nào.
Khi tỉnh dậy, quả nhiên đã là buổi chiều.
Tống Tịnh Nguyên đột nhiên cảm thấy chuyến du lịch lần này thật sự rất phiền phức, mỗi buổi sáng gần như đều trải qua trong khách sạn, chẳng ra ngoài được mấy, chỉ mình cô là mệt mỏi, còn Trần Nghiên thì lại như không có chuyện gì.
Cô đã nhiều lần muốn nói chuyện nghiêm túc với anh, nhưng lại bị anh phản đòn chụp mũ, nói thể lực cô không đủ.
Thật là...
Haizzz.
Trần Nghiên vẫn đang ngủ say trên giường, cô nhẹ nhàng thoát khỏi vòng tay anh, vì bị anh ôm suốt, nhiệt độ cơ thể cũng cao, có một lớp mồ hôi mỏng trên trán.
Cô chỉ mặc một chiếc áo phông của anh, vừa vặn che đến đùi, nhưng tay chân đau nhức không chịu nổi. Khi đặt chân xuống thảm, cô suýt ngã, may mà kịp bám tay vào tủ bên cạnh.
Căn phòng tràn ngập ánh sáng, ấm áp và dễ chịu.
Sau khi vệ sinh cá nhân, Tống Tịnh Nguyên thay quần áo của mình, để lại một mảnh giấy bên gối Trần Nghiên, rồi nhẹ nhàng ra ngoài.
Cô dựa vào bản đồ tìm đến một tiệm bánh, vài ngày trước cô đã liên lạc với chủ tiệm này qua mạng, muốn tự tay làm một chiếc bánh sinh nhật cho Trần Nghiên.
Tống Tịnh Nguyên đẩy cửa bước vào, sau khi nhìn rõ người bên trong thì ngẩn ra một chút.
Hóa ra là Chúc Lan.
Cô ta vẫn như xưa, xinh đẹp kiêu sa, mái tóc dài nhuộm màu đỏ rượu, bên tai đeo một đôi hoa tai ngọc trai, trang điểm tinh tế.
Chúc Lan thấy cô cũng có phản ứng tương tự, quan sát cô từ đầu đến chân vài giây rồi nhướng mày: "Là cậu à?"
Tống Tịnh Nguyên cười ngượng ngùng: "Thật trùng hợp."
"Muốn tự tay làm bánh phải không?" Chúc Lan đeo một chiếc tạp dề hình gấu lên người, rồi đưa cho cô một cái khác, "Làm cho bạn trai à?"
"Ừ, đúng vậy."
"Trần Nghiên?"
"..."
Tống Tịnh Nguyên nuốt nước bọt, nhất thời không biết trả lời câu hỏi này như thế nào.
"Yên tâm đi." Chúc Lan cười nhẹ, "Đã nhiều năm trôi qua rồi, sao tôi còn có cảm tình với anh ta nữa."
"Tôi chỉ hỏi vu vơ thôi."
Tống Tịnh Nguyên nắm chặt lòng bàn tay, thừa nhận: "Là anh ấy."
Chúc Lan không nói thêm gì, sắp xếp nguyên liệu làm bánh lên bàn và bắt đầu dạy cô.
Tống Tịnh Nguyên chọn kiểu bánh đơn giản, không quá khó, chưa đầy một giờ đã làm xong.
Chúc Lan giúp cô đóng gói cẩn thận, Tống Tịnh Nguyên chuẩn bị quét mã thanh toán thì đột nhiên cô ta lên tiếng ngắt lời: "Không cần đâu."
"Năm xưa vì Trần Nghiên, tôi đã làm nhiều chuyện không tốt với cậu." Chúc Lan lau kem trên mu bàn tay, sắc mặt đã nhẹ nhõm hơn nhiều, "Tôi vẫn còn nợ cậu một lời xin lỗi chính thức, hôm nay coi như đây là nhận lỗi với cậu và anh ấy."
"Lúc đó tôi cũng khá tệ, thực ra có những chuyện hoàn toàn không phải lỗi của cậu, nhưng tôi lại trút giận lên cậu, còn kéo những người khác làm khó cậu, đó là lỗi của tôi. Hy vọng cậu bỏ qua cho tôi."
Tống Tịnh Nguyên mỉm cười: "Không sao, chuyện đã qua rồi."
"Ừ, có trách thì nên trách tên khốn Trần Nghiên đó."
"..."
"Tôi nói vậy cậu đừng để bụng nhé, tôi chỉ là đang xả hết sự bất mãn trong lòng thôi."
"Khi anh ta chia tay tôi, tôi vẫn cảm thấy không cam lòng, luôn cảm thấy còn có thể cứu vãn. Nhưng sau đó, tôi thấy anh ta lúc nào cũng bảo vệ cậu, rồi sau này hai người ở bên nhau, có vài lần tôi tình cờ gặp anh ta ở trường, anh ta cứ bám theo cậu không rời, lúc đó tôi mới hiểu ——"
Cô ta cười khổ: "Hình như anh ta thật sự chưa từng thích tôi."
"Bởi vì trước đây chỉ có tôi chạy theo anh ta, anh ta thậm chí còn chẳng buồn đợi tôi."
Tống Tịnh Nguyên không biết phải đáp lại câu nói này như thế nào.
"Nhưng tình cảm ở tuổi đó làm gì có chuyện dài lâu, lúc đó chỉ là muốn tranh giành chút gì đó cho bản thân thôi, bây giờ nghĩ lại thì thấy thật sự không cần thiết."
"Nhưng điều khiến tôi bất ngờ hơn là, sau nhiều năm như vậy, đừng nói là người yêu, ngay cả bạn bè thân thiết thời cấp ba cũng ít liên lạc, vậy mà hai người lại có thể đi cùng nhau đến tận bây giờ."
Tống Tịnh Nguyên cũng cảm thấy xúc động.
Giữa dòng người đông đúc, may mắn là họ không bị lạc mất nhau.
"Vì vậy tôi rất ngưỡng mộ hai người, con người ai cũng thay đổi, nhưng hai người vẫn có thể giữ vững sơ tâm."
Chúc Lan đưa bánh kem cho cô: "Chúc hai người hạnh phúc, đây là lời chúc chân thành của tôi."
"Cậu cũng vậy."
"Chắc chắn rồi." Chúc Lan nở nụ cười đầu tiên trong ngày hôm nay, "Tiệm này là do tôi và bạn trai tôi cùng mở đấy, nhưng hôm nay anh ấy không có ở đây."
...
Tống Tịnh Nguyên bước ra khỏi tiệm bánh, mặt trời đã sắp lặn.
Cô bước trên bãi cát mịn, chưa đi được bao xa đã nhìn thấy Trần Nghiên mặc đồ thường ngày, áo trắng quần đen trông rất trẻ trung, một tay bỏ vào túi, sống mũi cao, dáng vẻ lười biếng, anh chậm rãi bước về phía cô.
Tống Tịnh Nguyên chạy đến, vì phải bảo vệ bánh kem trong tay, nên cô chạy khá chậm, Trần Nghiên mở rộng vòng tay đón cô vào lòng, xoa đầu cô: "Chạy làm gì, không phải anh vẫn ở đây sao?"
"Sao anh lại ra đây? Không phải em bảo anh chờ em trong phòng sao?"
"Muốn gặp em sớm hơn, nên ra ngoài dạo một chút." Trần Nghiên nhận đồ trong tay cô, "Gì đây? Em mua bánh kem cho anh à?"
"Không phải mua đâu, là em tự tay làm đấy." Tống Tịnh Nguyên mỉm cười, hai lúm đồng tiền đáng yêu đến mức khiến người ta muốn hôn.
"Bảo bối của anh giỏi thật đấy." Trần Nghiên ôm cô chặt hơn, "Vậy thì một lát nữa anh phải ăn nhiều một chút mới được."
Họ định tìm một nhà hàng yên tĩnh gần đó để ăn tối, nhưng trên đường đi lại phát hiện ánh trăng đêm nay đặc biệt đẹp, gió biển cũng rất nhẹ nhàng, thổi vào mặt vừa dễ chịu lại thoải mái.
Tống Tịnh Nguyên đề nghị tổ chức dã ngoại trên bãi cỏ ven bờ biển, Trần Nghiên đồng ý.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô mua một tấm khăn trải bàn hoa nhí màu vàng nhạt ở cửa hàng tạp hóa gần đó, ngoài bánh kem ra, Trần Nghiên đã đặt thêm tôm hùm đất và nhiều món ăn vặt chiên, còn mua thêm nước soda dâu và bia lạnh ở cửa hàng đồ uống.
Tống Tịnh Nguyên mặc một chiếc hai dây sọc đỏ, tôn lên làn da trắng trẻo của cô, hai xương quai xanh trước ngực vừa quyến rũ lại đẹp đẽ.
Cô mở hộp bánh, bên trong còn tặng kèm một chiếc mũ sinh nhật. Cô đưa tay định đội lên đầu Trần Nghiên, nhưng anh nhanh chóng giữ lại.
"Từ nhỏ anh chưa bao giờ đội cái này." Trần Nghiên vừa ngậm kẹo mút, giọng điệu vừa ngông vừa kiêu.
"Nhưng hôm nay là sinh nhật của anh mà, sao người được chúc mừng có thể không đội mũ sinh nhật được?"
"Hơn nữa em nghĩ anh đội lên sẽ... rất dễ thương."
Trần Nghiên còn muốn từ chối, nhưng nhìn thấy ánh mắt mong chờ của cô, không thể nói lời từ chối nữa, đành để cô đội mũ lên đầu mình.
Tống Tịnh Nguyên cúi xuống thắp nến, ánh nến trong đêm tối trở nên đặc biệt rực rỡ, cô cầm bánh đến trước mặt Trần Nghiên, ánh mắt phản chiếu ánh sáng nhỏ, giọng điệu mềm mại: "Bạn trai à, chúc anh sinh nhật vui vẻ."
"Anh mau ước đi."
Trần Nghiên ngồi gập một chân, nghiêng về phía trước, nhắm mắt cầu nguyện.
"Được rồi, bây giờ có thể thổi nến rồi."
"Đợi đã." Trần Nghiên chạm nhẹ lên mũi cô, "Em cũng ước một điều đi."
"Em ư?" Tống Tịnh Nguyên nghiêng đầu, "Nhưng hôm nay không phải sinh nhật em mà."
"Chồng em hào phóng, cho em một cơ hội để ước."
Tống Tịnh Nguyên suy nghĩ một chút, nghiêm túc nói: "Vậy em chỉ mong rằng tất cả mọi điều ước của Trần Nghiên đều trở thành hiện thực."
Trần Nghiên cười khẽ: "Được."
Nến được thổi tắt trong một hơi, Trần Nghiên dùng dao nhựa cắt bánh cho cô: "Không hỏi anh ước điều gì à?"
"Không hỏi, điều ước mà nói ra thì không linh nghiệm đâu."
"Anh ước em sẽ mãi mãi là vợ anh." Trần Nghiên vỗ nhẹ lên đầu cô, giọng điệu lười biếng, "Đã nói rồi đấy, em phải giúp anh thực hiện điều đó."
Tống Tịnh Nguyên không nói gì, nhưng mặt cô ửng đỏ, khóe môi không ngừng nở nụ cười.
Hai người cứ thế ngồi bên bờ biển, vừa ăn uống vừa tận hưởng gió biển, nhìn ra biển cả mênh mông trước mắt, sóng biển liên tục vỗ vào bờ, như một bản giao hưởng không ngừng nghi.
Tống Tịnh Nguyên cầm ly nước soda dâu của mình, nhưng trong lòng vẫn luôn chú ý đến cốc bia lạnh trong tay Trần Nghiên, ánh mắt lén liếc nhìn nó một lúc lâu.
"Muốn uống không?" Trần Nghiên vừa nói vừa lắc lắc cốc bia về phía cô.
Tống Tịnh Nguyên gật đầu.
Trần Nghiên kéo cô đến gần, nhưng không đưa cho cô, tự mình ngửa đầu uống một ngụm. Khi Tống Tịnh Nguyên vừa chuẩn bị giơ tay giành lấy cốc bia từ tay anh, Trần Nghiên lại nắm lấy gáy cô, đầu ngón tay thô ráp của anh liên tục nắn bóp phần thịt mềm sau cổ cô. Hơi thở ấm áp mang tính xâm lược áp sát lại, đôi môi lạnh lẽo chạm vào môi cô.
Tống Tịnh Nguyên cảm thấy đầu óc mình trống rỗng trong giây lát, răng môi bị Trần Nghiên mở ra, vị mát lạnh của bia hòa vào hơi thở của cô.
Họ trao nhau một nụ hôn kéo dài ba phút giữa gió biển.
Sau đó, Tống Tịnh Nguyên cảm thấy cả người mơ màng, nóng bừng. Trần Nghiên ôm cô vào lòng, cằm anh cọ vào hõm cổ cô, giọng anh khàn khàn: "Cảm ơn bé cưng vì đã chuẩn bị tất cả những thứ này cho anh."
"Đây là sinh nhật vui nhất trong suốt hai mươi sáu năm qua của anh."
Má Tống Tịnh Nguyên đỏ ửng, cô lén lút nắm lấy tay anh, như một cách để thể hiện tình cảm của mình.
Chúc anh sinh nhật vui vẻ.
Mong anh mãi mãi thuận lợi, mãi mãi hạnh phúc.
. . .
Vào ngày cuối cùng ở Lệ Dương, Trần Nghiên dẫn Tống Tịnh Nguyên đến thăm Trần Xu Phàm.
Thời tiết hôm đó vẫn tươi sáng, bầu trời xanh thẳm, mây trắng mềm mại, không khí tràn ngập hương thơm của cỏ cây.
Trần Nghiên mặc một chiếc áo phông trắng, tay cầm một bó hoa cẩm tú cầu mà bà yêu thích nhất lúc còn sống, tay còn lại nắm chặt tay Tống Tịnh Nguyên.
Anh từ từ quỳ xuống trước bia mộ, đặt hoa xuống, ngón tay thon dài vuốt nhẹ trên các góc bia mộ.
Tống Tịnh Nguyên nhìn người phụ nữ trên bia mộ, giống hết như người trong bức ảnh mà cô đã nhìn thấy ở ngôi nhà trên đường Hồn Hà Bắc, khí chất thanh tao, khuôn mặt bà nở một nụ cười rạng rỡ.
Bà đã mãi mãi dừng lại ở độ tuổi đẹp nhất của cuộc đời.
Không biết đã qua bao lâu, cuối cùng Trần Nghiên cũng lên tiếng.
"Cô, lâu rồi cháu không đến thăm cô."
"Hôm nay cháu đến để giới thiệu với cô một người rất quan trọng." Trần Nghiên mỉm cười, "Thực ra tám năm trước cháu đã kể cho cô nghe về cô ấy rồi, chỉ là sau đó xảy ra quá nhiều bất ngờ, mãi đến hôm nay cháu mới thật sự đưa cô ấy đến."
"Cô ấy đã cho cháu hy vọng để tiếp tục sống, giúp cháu thấy được vẻ đẹp của thế giới này."
Như một mặt trời đỏ, từ từ ló dạng trong những năm tháng u ám của anh.
Trái tim Tống Tịnh Nguyên chợt nhói lên, cô siết chặt tay Trần Nghiên.
"Giờ thì cháu đã mạnh mẽ hơn, có thể bảo vệ cô ấy, sẽ không ai có thể chia cắt chúng cháu nữa." Trần Nghiên nói chậm rãi, "Cháu tin cô cũng sẽ vui mừng vì điều đó."
"Cô chắc chắn sẽ chúc phúc cho chúng cháu, đúng không?"
Không khí lặng đi một lúc.
"Cô ơi, cháu chào cô, cháu là Tống Tịnh Nguyên." Giọng nói của Tống Tịnh Nguyên có chút run rẩy, những lời đã chuẩn bị sẵn bỗng trở nên lộn xộn.
"Cháu là bạn gái của anh ấy, sau này cũng sẽ là vợ của anh ấy."
Ánh mắt cô rất kiên định, nắm chặt tay Trần Nghiên: "Xin cô hãy yên tâm, cháu sẽ chăm sóc tốt cho anh ấy, luôn ở bên anh ấy, bù đắp những yêu thương và sự ấm áp mà anh ấy đã thiếu trước đây."
Sẽ không vì sợ hãi và yếu đuối mà để anh một mình nữa.
Sẽ không do dự mà chạy về phía anh, không bao giờ lùi bước, không bao giờ trốn tránh.
Một tia sáng xuyên qua mây mù, Trần Nghiên ôm lấy vai Tống Tịnh Nguyên, cùng nhau cúi đầu trước Trần Xu Phàm.
"Cô ơi, bọn cháu phải về rồi, lần sau sẽ lại đến thăm cô."
Cho đến khi ra khỏi nghĩa trang, Trần Nghiên vẫn rất im lặng.
Tống Tịnh Nguyên khoác tay anh, chọc vào má anh, nhẹ nhàng gọi tên anh: "Trần Nghiên."
"Ừ?"
"Em tin rằng cô thấy anh bây giờ sống tốt, chắc chắn sẽ vui mừng, vì vậy anh cũng đừng buồn nữa."
"Hơn nữa ——" Tống Tịnh Nguyên mím môi, có vẻ hơi ngượng ngùng, "Điều quan trọng nhất là, bây giờ anh còn có em, sẽ không bao giờ cô đơn nữa."
Mắt Trần Nghiên ươn ướt, nhìn vào gương mặt ngoan ngoãn và ấm áp của cô, trái tim anh lại cảm thấy bình yên.
Giống như vượt qua muôn trùng núi sông, trải qua bao cơn gió lạnh và bão tuyết, cuối cùng cũng xua tan được lớp sương mù dày đặc trong tuyệt cảnh.
Trải qua bao năm tháng, dù họ ở cách xa nhau, nhưng họ luôn cứu rỗi và đồng hành cùng nhau từng giây từng phút. Trên con đường hướng về nhau, họ đã vấp ngã và đã trưởng thành, cởi bỏ hết những e dè, sợ hãi thuở ban đầu.
Thực ra, họ chưa bao giờ rời xa nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro