Chúng ta sẽ yêu...
Thu Vân
2024-09-20 10:42:23
22.08.2024
Editor: Fino
Chẳng mấy chốc mà mùa hè đã đến, thời tiết ở Giang Bắc ngày càng oi bức, những chiếc lá ngô đồng bên ngoài cửa sổ rủ xuống một cách yếu ớt, cứ như sắp rụng, chỉ cần ra ngoài năm, sáu phút là đã đổ mồ hôi, ánh nắng làm người ta không mở nổi mắt.
Khi trời nóng, Tống Tịnh Nguyên thường không có cảm giác thèm ăn, ăn cũng không ngon miệng, thường xuyên thèm ăn đồ lạnh để giải nhiệt. Tủ lạnh trong nhà đầy ắp các loại kem, ngay cả Trần Nghiên cũng không thể ngăn cản, kết quả là trong kỳ kinh nguyệt, cô bị đau bụng, ngay cả thuốc giảm đau cũng không hiệu quả.
Tối, Trần Nghiên ở lại làm thêm một chút. Khi về nhà, anh nhìn thấy cô gái nhỏ đang cuộn tròn trên giường, vừa định lại gần trêu chọc cô một chút. Nhưng khi đến gần, anh mới phát hiện cô đang cau mày, toát mồ hôi lạnh, toàn thân cuộn tròn trong chăn, mặt thì trắng bệch.
"Em sao vậy?" Trần Nghiên cúi người xuống, đo nhiệt độ trên trán cô, không sốt, "Bảo bối, em không thoải mái ở đâu sao?"
Tống Tịnh Nguyên nhăn mặt, thấy anh về, cảm giác tủi thân bất chợt dâng lên, cô giơ tay muốn ôm anh, giọng nói nhẹ nhàng như đang làm nũng: "Đau bụng."
Trần Nghiên tính toán một chút, chắc là đến sớm vài ngày. Thấy cô như vậy, anh vừa đau lòng vừa tức giận, đưa tay xoa nhẹ bụng cô: "Trước đây anh đã bảo đừng ăn nhiều đồ lạnh, giờ thì biết sai rồi chứ?"
Tống Tịnh Nguyên mặt mũi nhăn nhó, gật đầu: "Em sai rồi."
"Được rồi." Trần Nghiên ôm cô vào lòng, "Là do anh đau lòng."
Anh làm cho Tống Tịnh Nguyên một túi nước ấm để ôm, biết cô không có cảm giác thèm ăn và không thích mùi gừng trong trà gừng đường đỏ, nên anh lấy bột nếp và các nguyên liệu khác trong tủ bếp ra, chuẩn bị làm cho cô những viên đường đỏ nhỏ.
Anh đặt một cái bàn nhỏ trên giường, bưng món tráng miệng đã làm xong lên, đặt một cái gối tựa sau lưng Tống Tịnh Nguyên, đỡ cô ngồi dậy: "Ăn chút gì đi."
Tống Tịnh Nguyên hơi ngạc nhiên.
Món tráng miệng này cô đã thấy trên các video ngắn ở trên mạng, người đăng video nói rằng hãy gửi cho bạn trai để họ học làm, lúc đó các đồng nghiệp trong văn phòng còn phàn nàn, nói rằng người yêu của họ không bao giờ vào bếp, đừng nói đến việc tỉ mỉ làm món này.
Vậy Trần Nghiên học làm món này từ lúc nào?
Không chỉ vậy, từ khi vào hè, anh đã bắt đầu làm đủ loại món ăn ngon, có nhiều món mà Tống Tịnh Nguyên còn không biết làm, và trông có vẻ rất phức tạp.
Anh chưa bao giờ than phiền về việc này, cũng không thấy phiền phức, còn nói rằng nấu ăn cho cô là một việc rất thú vị.
Gần đây để dụ cô ăn uống đúng cách, anh đã thay đổi các bát sứ trắng trong nhà thành những cái đĩa ăn hình vịt con dành cho trẻ em, trông rất đáng yêu.
Mới vào cửa, anh thậm chí còn chưa kịp thay áo khoác, liên tục bận rộn lo cho cô.
Trong khi cô đang suy nghĩ lung tung, Trần Nghiên dùng thìa nhỏ múc một viên bột nếp đưa đến miệng cô, giọng nói âu yếm: "Cục cưng, há miệng."
Tống Tịnh Nguyên ngoan ngoãn mở miệng, ăn viên bột nếp mềm, dẻo, có vị ngọt của đường đỏ.
"Thế nào?"
"Tuyệt lắm." Tống Tịnh Nguyên ôm cổ anh, "Sao anh lại biết làm cái này?"
Trần Nghiên cười nhẹ: "Chồng em cái gì mà chả biết."
Ăn xong, Trần Nghiên dọn dẹp mọi thứ, kiểm tra tay chân cô, thấy ấm hơn nhiều so với trước.
"Vẫn còn khó chịu à?"
"Không còn nữa." Tống Tịnh Nguyên mỉm cười, hai lúm đồng tiền hiện lên, "Có anh về, em không còn khó chịu nữa."
Trần Nghiên bật cười vì câu nói này: "Anh hiệu quả đến vậy sao?"
"Vậy thì từ giờ cứ gắn anh vào túi, đi đâu cũng mang theo anh nhé."
Thấy Tống Tịnh Nguyên đã khá hơn, anh thay đồ đi tắm, rồi lên giường ôm cô vào lòng.
Nhiệt độ cơ thể anh vốn đã cao, như một chiếc lò sưởi tự nhiên, một tay nhẹ nhàng xoa bụng cô, tay còn lại vuốt tóc cô, hai người thì thầm trò chuyện.
Tống Tịnh Nguyên cảm thấy khá hơn nhiều, cô nhìn Trần Nghiên một lúc lâu, nghĩ đến những gì anh đã làm cho mình gần đây, tiến đến hôn nhẹ lên mặt anh.
Ánh mắt Trần Nghiên bỗng trở nên sâu thẳm, yết hầu hơi chuyển động, tay anh trượt xuống hông cô, lòng bàn tay nóng bỏng. Anh ôm cô vào lòng, môi dán lên trán cô, giọng điệu có chút hư hỏng: "Làm gì thế? Cố ý hành hạ anh à?"
Tống Tịnh Nguyên không để ý, ngẩng đầu hôn anh, mặt đỏ lên vì nóng: "Sao anh lại tốt với em như vậy?"
"Em là vợ anh." Trần Nghiên cười khẽ, vẻ mặt đặc biệt dịu dàng, "Anh không tốt với em thì tốt với ai?"
Tống Tịnh Nguyên cứ thế nằm trong vòng tay anh, trong khi Trần Nghiên bị giày vò không ít, nhưng cuối cùng anh chỉ nắm cằm cô, nhẹ nhàng hôn cô từ mắt đến mũi, rồi đến cằm và vành tai, khiến cho hô hấp của Tống Tịnh Nguyên trở nên gấp gáp, tiếng thở dốc của cô khiến Trần Nghiên càng thêm bồn chồn.
"Em ấy à." Anh thở dài bất lực, "Sớm muộn gì cũng giày vò anh đến chết."
Mắt Tống Tịnh Nguyên ngấn nước, gò má đỏ hồng hơn một chút, cô cảm nhận được cơ bắp của anh cứng lại, không đùa giỡn nữa, nhắm mắt lại, hàng mi xếp đều trên mí mắt, lẩm bẩm: "Em đi ngủ đây."
Trần Nghiên thấy dáng vẻ của cô thật dễ thương, cúi xuống hôn một cái: "Ngủ đi."
Vào cuối tháng Bảy, Giang Bắc mưa mấy ngày liên tục, nhiệt độ cuối cùng cũng giảm xuống. Sau bữa tối, Trần Nghiên nắm tay cô đi dạo, khi đi qua tiệm kem, Tống Tịnh Nguyên lại không rời mắt khỏi đó, nhìn Trần Nghiên với vẻ mặt tội nghiệp, Trần Nghiên đành phải mua cho cô một cây kem ốc quế.
Gần đó mới lắp đặt nhiều thiết bị tập thể dục, Tống Tịnh Nguyên đứng trên máy đi bộ trên không, hài lòng thưởng thức kem ốc quế.
Trần Nghiên đứng bên cạnh hút thuốc, nhìn cô, Tống Tịnh Nguyên ăn rất chậm, má phồng lên như một con sóc, miệng còn dính vụn ốc quế.
"Muốn đi du lịch không?" Trần Nghiên đột nhiên hỏi.
"Muốn." Họ chưa bao giờ đi du lịch cùng nhau, đúng lúc cô vẫn chưa nghỉ hết ngày phép.
"Chúng ta đi đâu?"
"Không phải em nói muốn đi biển ngắm bình minh sao?" Trần Nghiên dập thuốc, lau sạch vụn ốc quế trên miệng cô, "Đã hứa sẽ đưa em đến Lệ Dương."
Tống Tịnh Nguyên nhớ lại vào đêm trước sinh nhật mười bảy tuổi, Trần Nghiên hỏi cô có ước muốn gì không.
Khi đó cô nói muốn đi biển ngắm bình minh.
Nhiều năm đã trôi qua, Trần Nghiên vẫn nhớ rõ ước muốn của cô.
"Được." Tống Tịnh Nguyên gật đầu, "Vậy chúng ta Lệ Dương."
Trần Nghiên "Ừ" một tiếng: "Nhân tiện đưa em đi gặp cô."
Vào thứ sáu, Tống Tịnh Nguyên theo Trần Nghiên ra sân bay.
Khách sạn mà họ đặt nằm ở ven biển, vừa mở cửa là có thể thấy cảnh biển bên ngoài. Khoảng ba giờ chiều, họ đã sắp xếp xong hành lý, sau một ngày di chuyển mệt mỏi, Tống Tịnh Nguyên mệt đến mức ngủ thiếp đi trên giường, mãi đến chiều tối mới tỉnh dậy.
Trần Nghiên ngồi bên giường xử lý email, cảm nhận được động tĩnh của cô, anh gập laptop lại, sờ trán cô: "Ngủ đủ chưa?"
Tống Tịnh Nguyên gật đầu.
"Vậy ra ngoài đi dạo một chút."
Cảnh biển lúc hoàng hôn thật rực rỡ, nửa bầu trời nhuộm màu tím đỏ của hoàng hôn, tạo nên sự tương phản rõ rệt với nước biển xanh biếc. Những nhà nghỉ ven biển phần lớn mang phong cách châu Âu, tạo nên một sự hòa hợp kỳ lạ.
Tống Tịnh Nguyên mặc một chiếc váy dây màu be, để lộ một đoạn bắp chân trắng mịn, nhảy chân sáo trên bãi cát mềm mại. Tóc cô bị gió biển làm rối, nhưng cô rất vui vẻ, cái gì cũng tò mò, đi dọc theo bờ biển, Trần Nghiên nắm tay cô, thỉnh thoảng chỉ cho cô những thứ lạ mắt.
Tháng Bảy là mùa du lịch cao điểm, có rất nhiều người đến đây nghỉ mát, cũng có không ít cặp đôi như họ.
Trần Nghiên mua cho cô một ly nước chanh muối có ga từ một cửa hàng nhỏ bên cạnh, Tống Tịnh Nguyên đang cảm thấy khát, uống từng ngụm nhỏ. Một công trình hình cá voi gần đó thu hút ánh nhìn của cô, cô định đi tới thì Trần Nghiên gọi cô từ phía sau.
"Tịnh Nguyên."
Tống Tịnh Nguyên ngẩn người quay lại, Trần Nghiên chụp nhanh một bức ảnh góc nghiêng của cô.
"Sao anh lại chụp lén em nữa?" Tống Tịnh Nguyên nhíu mày.
"Đã lâu không thay avatar WeChat rồi." Trần Nghiên nhanh chóng tải ảnh lên, "Chụp một cái mới thôi."
Tống Tịnh Nguyên không yên tâm, bước tới kiểm tra. Tóc và váy của cô bị gió thổi bay, phía sau là ánh hoàng hôn rực rỡ, chiếu lên người cô một lớp ánh sáng mềm mại.
"Rất đẹp." Trần Nghiên hôn vào tai cô, "Bảo bối của anh chụp thế nào cũng đẹp."
Anh lại đăng bức ảnh này lên vòng bạn bè, phần bình luận dưới bức ảnh rất dài.
【Thẩm Duệ: ? Hai người đang đi hưởng tuần trăng mật à?】
【 Trịnh Thần: Chị dâu thật xinh đẹp.】
【Thẩm Chi Ý: Chúc Tịnh Nguyên buổi tối tốt lành, Trần Nghiên thì kệ Trần Nghiên.】
...
Tống Tịnh Nguyên nhìn Trần Nghiên đang cúi đầu nhìn điện thoại bên cạnh. Anh mặc một chiếc áo phông trắng, tóc mái đã dài hơn một chút, che khuất một nửa lông mày. Ánh sáng cam vàng chiếu lên người anh, khiến anh trông cao ráo và gọn gàng. Gió biển thỉnh thoảng thổi bay tà áo của anh, để lộ cơ bụng săn chắc, khiến cô không khỏi tưởng tượng đến dáng vẻ bên dưới chiếc áo.
Trần Nghiên nhận thấy ánh mắt của cô, nắm tay cô, cười xấu xa: "Cục cưng, em đang nhìn gì vậy?"
Tống Tịnh Nguyên vội vàng rời mắt: "Chả nhìn gì cả."
"Trẻ con nói dối thì mũi sẽ dài ra đấy."
Tống Tịnh Nguyên vô thức sờ mũi mình, bất chợt đề nghị: "Hay là em cũng chụp một bức cho anh nhé?"
"Được, muốn chụp kiểu gì? Mặc đồ hay không mặc đồ?"
Anh lại bắt đầu đùa giỡn.
Tống Tịnh Nguyên không để ý đến anh, tự tìm một góc và chụp, anh có vẻ ngoài rất đẹp, chụp bức nào cũng đẹp.
Sau một hồi đi dạo, hai người cuối cùng cũng tìm được một nhà hàng âm nhạc gần đó và ngồi xuống ăn.
Bàn đối diện có vài cô gái trông khoảng mười bảy, mười tám tuổi, có vẻ như họ vừa thi xong và đang ra ngoài thư giãn, ánh mắt họ thường xuyên hướng về phía hai người.
Tống Tịnh Nguyên không kìm được nhìn nhiều hơn một chút, Trần Nghiên cũng nhìn theo ánh mắt cô: "Nhìn gì thế? Chồng em đẹp trai như vậy, ánh mắt em còn bị người khác thu hút à?"
Tống Tịnh Nguyên chống cằm: "Trần Nghiên, sao nhiều người lại lén nhìn anh thế?"
Trần Nghiên đang bóc tôm cho cô, cười và đút vào miệng cô: "Không cách nào khác, chồng em đẹp trai mà."
"Phải làm sao đây? Hay là sau này mỗi khi ra ngoài, em tìm cái túi che mặt anh lại nhé?"
Tống Tịnh Nguyên cắn một miếng tôm, không vui vẻ nói tiếp.
Sau năm, sáu phút, nhóm cô gái vừa rồi đứng dậy đi về phía họ.
Tống Tịnh Nguyên phồng má.
"Anh ơi." Một cô gái đứng bên cạnh Trần Nghiên, nói chuyện với anh. Trần Nghiên nhướng mày, chuẩn bị từ chối thì nghe thấy cô gái hỏi, "Xin hỏi đây có phải bạn gái của anh không?"
"Đúng vậy." Trần Nghiên nắm tay Tống Tịnh Nguyên, ánh mắt không rời khỏi cô, như thể đang tuyên bố chủ quyền.
"Tuyệt quá, vậy tôi có thể chụp chung với cô ấy một bức không? Tôi thấy cô ấy rất xinh đẹp."
Trần Nghiên: "...?"
Anh cười nhạt: "Hỏi cô ấy."
"Được chứ." Tống Tịnh Nguyên mỉm cười, trong lòng xin lỗi vì sự hiểu lầm trước đó. Cô ôm nhẹ cô gái, để Trần Nghiên chụp ảnh cho họ.
Sau khi nhóm cô gái rời đi, Trần Nghiên vươn tay véo má cô: "Vừa rồi ai kêu ca đấy, cuối cùng người ta nhìn em kìa?"
Tống Tịnh Nguyên ngoan ngoãn nhận lỗi: "Em cũng không ngờ lại như vậy."
Trần Nghiên hừ một tiếng: "Lần sau vẫn nên tìm một cái túi che mặt em lại."
Tống Tịnh Nguyên thấy vẻ ghen tuông vô lý của anh thật đáng yêu, không nhịn được cười, nhưng sợ Trần Nghiên sẽ không buông tha chuyện này, cô chỉ đành nén cười, vai cũng run lên.
Hôm nay họ rất may mắn, vừa lúc có một ban nhạc biểu diễn ở đây, gió biển dịu dàng thổi lên mặt, kết hợp với âm nhạc dễ chịu, khiến Tống Tịnh Nguyên cảm thấy ngon miệng hơn nhiều, ăn không ít món.
Sau khi ăn xong, vừa lúc ban nhạc bắt đầu phần giao lưu, ca sĩ giơ micro lên, hét về phía mọi người: "Có ai muốn lên giao lưu không?"
Trần Nghiên thì thầm vào tai Tống Tịnh Nguyên: "Anh đi vệ sinh một chút, em ở đây ngoan ngoãn đợi anh nhé."
Tống Tịnh Nguyên đồng ý.
Ca sĩ vẫn đang khuyến khích mọi người lên giao lưu, Tống Tịnh Nguyên quay đầu, phục vụ mang đến một bát kem, nói rằng đó là món quà cho khách ở nhà hàng tối nay. Cô ăn một viên kem sô-cô-la, nhàm chán lướt vòng bạn bè, đột nhiên nghe thấy tiếng reo hò của đám đông.
Cô từ từ ngẩng đầu lên, thấy trên sân khấu, vài ánh đèn sân khấu đã tắt, vị trí của tay chơi guitar đã thay đổi, Trần Nghiên lười biếng ngồi trên chiếc ghế gỗ, gác một chân lên thanh gỗ phía dưới, vai rộng và thẳng, ánh sáng mờ ảo chiếu lên người anh, như thể bị cắt thành hàng triệu mảnh sao.
Các khớp ngón tay sạch sẽ lướt nhẹ trên dây đàn, anh nâng tay kéo micro bên cạnh về phía mình.
Đây không phải là lần đầu tiên Tống Tịnh Nguyên thấy anh chơi guitar.
Nhưng lần trước đã cách đây tám năm, khi đó mới kết thúc kỳ thi giữa kỳ, Trần Nghiên đã dẫn cô ra ngoài để thư giãn, gặp một sự kiện ở quảng trường, anh được chọn lên hát, và hát bài 《 Chỉ có cảm giác với em 》.
Tống Tịnh Nguyên không bao giờ quên.
Giọng nói trầm ấm kéo cô trở về từ ký ức, ánh mắt anh ổn định hướng về phía Tống Tịnh Nguyên, đôi môi mỏng mỉm cười nhẹ: "Bài hát hôm nay dành tặng cho vợ tương lai của tôi."
Đám đông lại dậy sóng, lớn tiếng reo hò, có người còn lén quay video.
Gương mặt Tống Tịnh Nguyên hơi nóng, Trần Nghiên gõ nhẹ vào micro, chậm rãi gảy dây đàn, giọng hát trầm bổng từ cổ họng anh phát ra.
Đó là bài 《 Cùng em 》của Dư Giai Vận.
Anh muốn cùng em thưởng thức những phong cảnh đẹp nhất,
Xem bộ phim điện ảnh dài nhất, nghe những giai điệu cảm động lòng người,
Là bởi vì em,
Còn anh sẽ bên em tới thế kỷ tiếp theo,
Đó là điều may mắn biết bao.
...
Bài hát kết thúc, sự ồn ào của đám đông vẫn chưa lắng xuống, Trần Nghiên vẫn giữ dáng vẻ lười biếng, anh gõ nhẹ vào micro, giọng điệu nghiêm túc: "Bảo bối, ở bên anh mãi mãi nhé, em có đồng ý không?"
Đám đông đột nhiên im lặng, mọi ánh mắt đều hướng về phía nữ chính, mong chờ câu trả lời từ cô.
Tống Tịnh Nguyên cảm thấy mắt mình hơi nóng, cố gắng kiềm chế cảm giác muốn khóc, nở một nụ cười với anh: "Em đồng ý."
Trên đường về khách sạn, Tống Tịnh Nguyên vẫn chìm đắm trong màn trình diễn vừa rồi, cô cũng lén dùng điện thoại quay lại. Khi xem lại nụ cười của cô luôn tươi rói, cô nhận ra mình ngày càng tham lam, muốn lưu giữ mọi khoảnh khắc bên Trần Nghiên.
Sau khi tắm xong, cô nằm trên giường chơi điện thoại, nhóm lớp nghiên cứu sinh bất ngờ có tin nhắn mới, thì ra lớp trưởng đã gửi video kỷ niệm tốt nghiệp năm ngoái, nói rằng để mọi người cùng nhớ lại quãng thời gian sinh viên.
Tống Tịnh Nguyên mở video, tìm thấy mình giữa đám đông ồn ào, khi lớp trưởng nói câu "Chúng ta sẽ gặp lại nhau trong vô số cơn gió mùa hè," thì cô hơi ngẩn người.
Bởi vì lúc đó, cô nhớ đến Trần Nghiên và đang tự hỏi liệu họ có còn gặp lại nhau không.
Một năm sau, tất cả đã có câu trả lời.
Trái tim rung động, cô tìm bức ảnh chụp Trần Nghiên ở bãi biển vừa rồi. Vào thời điểm chụp, đúng lúc có một làn gió biển thổi qua, làm mái tóc anh hơi rối.
Dù nhìn thế nào cũng thấy thích, Tống Tịnh Nguyên đăng bức ảnh lên vòng bạn bè.
Kèm theo một câu:
[Chúng ta sẽ yêu nhau trong vô số cơn gió mùa hè.]
Trần Nghiên bước ra từ phòng tắm, chỉ mặc một chiếc quần thể thao màu xám, cơ bụng cuồn cuộn, đường cong cơ thể đẹp mắt kéo dài xuống dưới, thấy người nằm trên giường đang cười ngốc nghếch với màn hình điện thoại, anh lao tới lấy điện thoại của cô: "Cười cái gì đấy?"
Khi nhìn rõ nội dung trên đó, nụ cười trong mắt anh càng sâu hơn, đuôi mắt nhếch lên: "Hóa ra là đang lén thưởng thức vẻ đẹp của anh."
"Anh đừng nói bậy."
"Người thật đang ở đây này." Trần Nghiên cong môi cười, vẻ mặt xấu xa, "Xem ảnh làm gì?"
"Chiều nay ở bãi biển, em nhìn ở chỗ nào vậy?" Trần Nghiên nắm tay cô, kéo sát vào người anh, "Giờ có muốn sờ thử không?"
Tống Tịnh Nguyên muốn rút tay lại, nhưng bị Trần Nghiên giữ chặt, điện thoại bị anh ném sang bên, đèn chùm trên trần được tắt đi, chỉ còn một chiếc đèn ngủ nhỏ.
Tống Tịnh Nguyên không dám nhìn anh, cả người nóng bừng, mặt đỏ như bị nấu chín, Trần Nghiên cúi người hôn cô, cô phát ra một tiếng rên nhẹ, ánh mắt Trần Nghiên càng thêm sâu thẳm, hơi thở dần nặng nề, tóc anh vẫn chưa khô hoàn toàn, cả hai như bị nước bao phủ, vừa ẩm ướt vừa dính.
Đêm dài lê thê, cả phòng tràn ngập những cử chỉ âu yếm.
...
Họ đã hẹn nhau sáng hôm sau sẽ cùng đi ngắm bình minh, nhưng khi Tống Tịnh Nguyên mở mắt ra, kim đồng hồ trên tường đã chỉ gần 11 giờ.
Trần Nghiên ân cần đến bên cạnh đưa nước cho cô, Tống Tịnh Nguyên liếc anh một cái, như con đà điểu, quay đầu chôn mình trong chăn.
"Không phải chứ." Trần Nghiên mỉm cười, "Trước đây sao anh không phát hiện ra em có thói quen khó chịu vào buổi sáng nhỉ?"
"Đừng nói chuyện với em." Tống Tịnh Nguyên nói với giọng ấm ức, "Đều là lỗi của anh."
"Sao lại là lỗi của anh?"
"Đã nói là hôm nay sẽ đi ngắm bình minh."
"Anh đã gọi em rồi, em cứ khăng khăng nói mệt, không muốn động đậy, anh biết làm sao?"
Tống Tịnh Nguyên đưa tay ra từ dưới chăn, vỗ anh một cách lộn xộn: "Ai bảo anh tối qua ——"
Trần Nghiên kéo cô ra khỏi chăn, cô đang mặc đồ của anh, rộng thùng thình, liếc qua là thấy rõ bên trong. Anh nhướng mày, kìm nén ham muốn của mình: "Tối qua anh làm sao?"
"Anh cứ thế này nữa." Tống Tịnh Nguyên phồng má, nhưng cô rất mệt, nói chuyện có vẻ mềm yếu, không có sức uy hiếp, "Em sẽ ngủ riêng với anh."
"Không được." Trần Nghiên giữ chặt cánh tay cô, "Em phải ở bên anh, anh không dám ngủ một mình."
Tống Tịnh Nguyên: ?
"Nhỡ đây gặp phải yêu quái gì đó, anh cần vợ ở lại bảo vệ anh."
Tống Tịnh Nguyên: "."
Sau khi vệ sinh xong, hai người chuẩn bị ra ngoài, Tống Tịnh Nguyên lo lắng nhìn những bộ đồ mình mang theo: "Những bộ đồ này không thể mặc được."
Trần Nghiên vừa lúc đi qua: "Sao lại không thể mặc được?"
"Anh nhìn cổ em đi." Cô chỉ vào những vết hôn, như đang phàn nàn, "Không che được."
"Thì không che nữa, dù sao cũng chẳng ai biết em."
"..." Tống Tịnh Nguyên từ bỏ việc thảo luận về chuyện này với anh, bôi nhiều lớp kem nền lên, miễn cưỡng che khuất.
Sợ làm cô nổi giận, tối hôm đó Trần Nghiên không quấy rầy cô nữa.
Họ đặt đồng hồ báo thức sớm, sáng hôm sau vào lúc bốn giờ, ngoài trời vẫn còn tối, hai người ra bãi biển ngồi chờ bình minh.
Nhiệt độ ở bờ biển thấp, Trần Nghiên sợ cô bị cảm lạnh, đã mang theo một cái chăn đắp lên người cô, Tống Tịnh Nguyên vẫn chưa tỉnh ngủ, mơ màng, Trần Nghiên để đầu cô dựa vào vai mình, bóng hai người tựa vào nhau in trên mặt cát.
Hơn nửa giờ sau, bầu trời phía Đông bắt đầu chuyển sang màu tím đỏ nhạt, ánh sáng mặt trời xuyên qua đám mây, ngay sau đó, một điểm đỏ chói mắt xuất hiện ở đường chân trời, sóng vỗ vào chân, lành lạnh, mặt trời từ từ mọc lên, ánh sáng tỏa ra,, mọi thứ được phủ một lớp màu vàng óng.
Tống Tịnh Nguyên không thể miêu tả sự choáng ngợp của cảnh tượng trước mắt bằng lời, không kìm nén được, lấy điện thoại chụp một bức.
"Thật lãng mạn." Cô thì thầm.
Trần Nghiên nghiêng người về phía cô: "Hửm?"
"Được ngồi bên người mình yêu và ngắm bình minh ở bãi biển là một chuyện rất lãng mạn." Cô chớp mắt với Trần Nghiên.
Trần Nghiên vuốt những sợi tóc bị gió thổi rối khỏi trán cô, ôm cô vào vòng tay mình, giọng nói đầy sự chiều chuộng: "Anh sẵn sàng ở bên em suốt đời."
Tống Tịnh Nguyên dùng ngón út của mình móc vào các khớp ngón tay anh: "Vậy hứa nhé, không được đổi ý."
Trần Nghiên cười: "Tất nhiên không đổi ý."
Trở về từ bãi biển, hai người ăn sáng ở một quán gần đó, Tống Tịnh Nguyên vẫn cảm thấy hơi mệt, Trần Nghiên đưa cô trở về khách sạn để ngủ thêm.
Cuộn mình trong chăn không biết đã ngủ bao lâu, Tống Tịnh Nguyên mở mắt ra, phát hiện đã là buổi chiều. Ánh sáng xuyên qua rèm chiếu lên giường, Trần Nghiên vẫn ôm cô từ phía sau và chưa tỉnh dậy, cô cảm thấy hơi chán, cầm điện thoại lên xem lại những bức ảnh chụp sáng nay.
Những bức ảnh bình minh thực sự rất đẹp, cô muốn đăng lên Wechat, nhưng gần đây cô đã đăng quá nhiều, sợ mọi người thấy phiền, cuối cùng chọn đăng lên Weibo.
Gần đây cô ít xem Weibo, sau khi tải bức ảnh lên, nghĩ đến một người bạn trên mạng ngày nào cũng chụp ảnh bình minh, cô tìm trong danh sách và nhấn vào tên người đó.
Kỳ lạ là, người đó đã lâu không cập nhật ảnh, lần gần nhất là vài tháng trước.
Tống Tịnh Nguyên hơi tò mò, suy nghĩ lung tung một lúc lâu, cuối cùng không nhịn được gửi tin nhắn hỏi người đó.
【 Nguyên: Gần đây sao bạn không cập nhật ảnh mới? 】
Ngay khi tin nhắn vừa gửi đi, điện thoại của Trần Nghiên nằm bên cạnh rung lên, màn hình sáng lên, hiển thị thông báo người đặc biệt quan tâm – Nguyên đã gửi một tin nhắn mới".
Editor: Có ai đoán ra người đăng ảnh bình mình trên Weibo là Trần Nghiên khumm?? >
Editor: Fino
Chẳng mấy chốc mà mùa hè đã đến, thời tiết ở Giang Bắc ngày càng oi bức, những chiếc lá ngô đồng bên ngoài cửa sổ rủ xuống một cách yếu ớt, cứ như sắp rụng, chỉ cần ra ngoài năm, sáu phút là đã đổ mồ hôi, ánh nắng làm người ta không mở nổi mắt.
Khi trời nóng, Tống Tịnh Nguyên thường không có cảm giác thèm ăn, ăn cũng không ngon miệng, thường xuyên thèm ăn đồ lạnh để giải nhiệt. Tủ lạnh trong nhà đầy ắp các loại kem, ngay cả Trần Nghiên cũng không thể ngăn cản, kết quả là trong kỳ kinh nguyệt, cô bị đau bụng, ngay cả thuốc giảm đau cũng không hiệu quả.
Tối, Trần Nghiên ở lại làm thêm một chút. Khi về nhà, anh nhìn thấy cô gái nhỏ đang cuộn tròn trên giường, vừa định lại gần trêu chọc cô một chút. Nhưng khi đến gần, anh mới phát hiện cô đang cau mày, toát mồ hôi lạnh, toàn thân cuộn tròn trong chăn, mặt thì trắng bệch.
"Em sao vậy?" Trần Nghiên cúi người xuống, đo nhiệt độ trên trán cô, không sốt, "Bảo bối, em không thoải mái ở đâu sao?"
Tống Tịnh Nguyên nhăn mặt, thấy anh về, cảm giác tủi thân bất chợt dâng lên, cô giơ tay muốn ôm anh, giọng nói nhẹ nhàng như đang làm nũng: "Đau bụng."
Trần Nghiên tính toán một chút, chắc là đến sớm vài ngày. Thấy cô như vậy, anh vừa đau lòng vừa tức giận, đưa tay xoa nhẹ bụng cô: "Trước đây anh đã bảo đừng ăn nhiều đồ lạnh, giờ thì biết sai rồi chứ?"
Tống Tịnh Nguyên mặt mũi nhăn nhó, gật đầu: "Em sai rồi."
"Được rồi." Trần Nghiên ôm cô vào lòng, "Là do anh đau lòng."
Anh làm cho Tống Tịnh Nguyên một túi nước ấm để ôm, biết cô không có cảm giác thèm ăn và không thích mùi gừng trong trà gừng đường đỏ, nên anh lấy bột nếp và các nguyên liệu khác trong tủ bếp ra, chuẩn bị làm cho cô những viên đường đỏ nhỏ.
Anh đặt một cái bàn nhỏ trên giường, bưng món tráng miệng đã làm xong lên, đặt một cái gối tựa sau lưng Tống Tịnh Nguyên, đỡ cô ngồi dậy: "Ăn chút gì đi."
Tống Tịnh Nguyên hơi ngạc nhiên.
Món tráng miệng này cô đã thấy trên các video ngắn ở trên mạng, người đăng video nói rằng hãy gửi cho bạn trai để họ học làm, lúc đó các đồng nghiệp trong văn phòng còn phàn nàn, nói rằng người yêu của họ không bao giờ vào bếp, đừng nói đến việc tỉ mỉ làm món này.
Vậy Trần Nghiên học làm món này từ lúc nào?
Không chỉ vậy, từ khi vào hè, anh đã bắt đầu làm đủ loại món ăn ngon, có nhiều món mà Tống Tịnh Nguyên còn không biết làm, và trông có vẻ rất phức tạp.
Anh chưa bao giờ than phiền về việc này, cũng không thấy phiền phức, còn nói rằng nấu ăn cho cô là một việc rất thú vị.
Gần đây để dụ cô ăn uống đúng cách, anh đã thay đổi các bát sứ trắng trong nhà thành những cái đĩa ăn hình vịt con dành cho trẻ em, trông rất đáng yêu.
Mới vào cửa, anh thậm chí còn chưa kịp thay áo khoác, liên tục bận rộn lo cho cô.
Trong khi cô đang suy nghĩ lung tung, Trần Nghiên dùng thìa nhỏ múc một viên bột nếp đưa đến miệng cô, giọng nói âu yếm: "Cục cưng, há miệng."
Tống Tịnh Nguyên ngoan ngoãn mở miệng, ăn viên bột nếp mềm, dẻo, có vị ngọt của đường đỏ.
"Thế nào?"
"Tuyệt lắm." Tống Tịnh Nguyên ôm cổ anh, "Sao anh lại biết làm cái này?"
Trần Nghiên cười nhẹ: "Chồng em cái gì mà chả biết."
Ăn xong, Trần Nghiên dọn dẹp mọi thứ, kiểm tra tay chân cô, thấy ấm hơn nhiều so với trước.
"Vẫn còn khó chịu à?"
"Không còn nữa." Tống Tịnh Nguyên mỉm cười, hai lúm đồng tiền hiện lên, "Có anh về, em không còn khó chịu nữa."
Trần Nghiên bật cười vì câu nói này: "Anh hiệu quả đến vậy sao?"
"Vậy thì từ giờ cứ gắn anh vào túi, đi đâu cũng mang theo anh nhé."
Thấy Tống Tịnh Nguyên đã khá hơn, anh thay đồ đi tắm, rồi lên giường ôm cô vào lòng.
Nhiệt độ cơ thể anh vốn đã cao, như một chiếc lò sưởi tự nhiên, một tay nhẹ nhàng xoa bụng cô, tay còn lại vuốt tóc cô, hai người thì thầm trò chuyện.
Tống Tịnh Nguyên cảm thấy khá hơn nhiều, cô nhìn Trần Nghiên một lúc lâu, nghĩ đến những gì anh đã làm cho mình gần đây, tiến đến hôn nhẹ lên mặt anh.
Ánh mắt Trần Nghiên bỗng trở nên sâu thẳm, yết hầu hơi chuyển động, tay anh trượt xuống hông cô, lòng bàn tay nóng bỏng. Anh ôm cô vào lòng, môi dán lên trán cô, giọng điệu có chút hư hỏng: "Làm gì thế? Cố ý hành hạ anh à?"
Tống Tịnh Nguyên không để ý, ngẩng đầu hôn anh, mặt đỏ lên vì nóng: "Sao anh lại tốt với em như vậy?"
"Em là vợ anh." Trần Nghiên cười khẽ, vẻ mặt đặc biệt dịu dàng, "Anh không tốt với em thì tốt với ai?"
Tống Tịnh Nguyên cứ thế nằm trong vòng tay anh, trong khi Trần Nghiên bị giày vò không ít, nhưng cuối cùng anh chỉ nắm cằm cô, nhẹ nhàng hôn cô từ mắt đến mũi, rồi đến cằm và vành tai, khiến cho hô hấp của Tống Tịnh Nguyên trở nên gấp gáp, tiếng thở dốc của cô khiến Trần Nghiên càng thêm bồn chồn.
"Em ấy à." Anh thở dài bất lực, "Sớm muộn gì cũng giày vò anh đến chết."
Mắt Tống Tịnh Nguyên ngấn nước, gò má đỏ hồng hơn một chút, cô cảm nhận được cơ bắp của anh cứng lại, không đùa giỡn nữa, nhắm mắt lại, hàng mi xếp đều trên mí mắt, lẩm bẩm: "Em đi ngủ đây."
Trần Nghiên thấy dáng vẻ của cô thật dễ thương, cúi xuống hôn một cái: "Ngủ đi."
Vào cuối tháng Bảy, Giang Bắc mưa mấy ngày liên tục, nhiệt độ cuối cùng cũng giảm xuống. Sau bữa tối, Trần Nghiên nắm tay cô đi dạo, khi đi qua tiệm kem, Tống Tịnh Nguyên lại không rời mắt khỏi đó, nhìn Trần Nghiên với vẻ mặt tội nghiệp, Trần Nghiên đành phải mua cho cô một cây kem ốc quế.
Gần đó mới lắp đặt nhiều thiết bị tập thể dục, Tống Tịnh Nguyên đứng trên máy đi bộ trên không, hài lòng thưởng thức kem ốc quế.
Trần Nghiên đứng bên cạnh hút thuốc, nhìn cô, Tống Tịnh Nguyên ăn rất chậm, má phồng lên như một con sóc, miệng còn dính vụn ốc quế.
"Muốn đi du lịch không?" Trần Nghiên đột nhiên hỏi.
"Muốn." Họ chưa bao giờ đi du lịch cùng nhau, đúng lúc cô vẫn chưa nghỉ hết ngày phép.
"Chúng ta đi đâu?"
"Không phải em nói muốn đi biển ngắm bình minh sao?" Trần Nghiên dập thuốc, lau sạch vụn ốc quế trên miệng cô, "Đã hứa sẽ đưa em đến Lệ Dương."
Tống Tịnh Nguyên nhớ lại vào đêm trước sinh nhật mười bảy tuổi, Trần Nghiên hỏi cô có ước muốn gì không.
Khi đó cô nói muốn đi biển ngắm bình minh.
Nhiều năm đã trôi qua, Trần Nghiên vẫn nhớ rõ ước muốn của cô.
"Được." Tống Tịnh Nguyên gật đầu, "Vậy chúng ta Lệ Dương."
Trần Nghiên "Ừ" một tiếng: "Nhân tiện đưa em đi gặp cô."
Vào thứ sáu, Tống Tịnh Nguyên theo Trần Nghiên ra sân bay.
Khách sạn mà họ đặt nằm ở ven biển, vừa mở cửa là có thể thấy cảnh biển bên ngoài. Khoảng ba giờ chiều, họ đã sắp xếp xong hành lý, sau một ngày di chuyển mệt mỏi, Tống Tịnh Nguyên mệt đến mức ngủ thiếp đi trên giường, mãi đến chiều tối mới tỉnh dậy.
Trần Nghiên ngồi bên giường xử lý email, cảm nhận được động tĩnh của cô, anh gập laptop lại, sờ trán cô: "Ngủ đủ chưa?"
Tống Tịnh Nguyên gật đầu.
"Vậy ra ngoài đi dạo một chút."
Cảnh biển lúc hoàng hôn thật rực rỡ, nửa bầu trời nhuộm màu tím đỏ của hoàng hôn, tạo nên sự tương phản rõ rệt với nước biển xanh biếc. Những nhà nghỉ ven biển phần lớn mang phong cách châu Âu, tạo nên một sự hòa hợp kỳ lạ.
Tống Tịnh Nguyên mặc một chiếc váy dây màu be, để lộ một đoạn bắp chân trắng mịn, nhảy chân sáo trên bãi cát mềm mại. Tóc cô bị gió biển làm rối, nhưng cô rất vui vẻ, cái gì cũng tò mò, đi dọc theo bờ biển, Trần Nghiên nắm tay cô, thỉnh thoảng chỉ cho cô những thứ lạ mắt.
Tháng Bảy là mùa du lịch cao điểm, có rất nhiều người đến đây nghỉ mát, cũng có không ít cặp đôi như họ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trần Nghiên mua cho cô một ly nước chanh muối có ga từ một cửa hàng nhỏ bên cạnh, Tống Tịnh Nguyên đang cảm thấy khát, uống từng ngụm nhỏ. Một công trình hình cá voi gần đó thu hút ánh nhìn của cô, cô định đi tới thì Trần Nghiên gọi cô từ phía sau.
"Tịnh Nguyên."
Tống Tịnh Nguyên ngẩn người quay lại, Trần Nghiên chụp nhanh một bức ảnh góc nghiêng của cô.
"Sao anh lại chụp lén em nữa?" Tống Tịnh Nguyên nhíu mày.
"Đã lâu không thay avatar WeChat rồi." Trần Nghiên nhanh chóng tải ảnh lên, "Chụp một cái mới thôi."
Tống Tịnh Nguyên không yên tâm, bước tới kiểm tra. Tóc và váy của cô bị gió thổi bay, phía sau là ánh hoàng hôn rực rỡ, chiếu lên người cô một lớp ánh sáng mềm mại.
"Rất đẹp." Trần Nghiên hôn vào tai cô, "Bảo bối của anh chụp thế nào cũng đẹp."
Anh lại đăng bức ảnh này lên vòng bạn bè, phần bình luận dưới bức ảnh rất dài.
【Thẩm Duệ: ? Hai người đang đi hưởng tuần trăng mật à?】
【 Trịnh Thần: Chị dâu thật xinh đẹp.】
【Thẩm Chi Ý: Chúc Tịnh Nguyên buổi tối tốt lành, Trần Nghiên thì kệ Trần Nghiên.】
...
Tống Tịnh Nguyên nhìn Trần Nghiên đang cúi đầu nhìn điện thoại bên cạnh. Anh mặc một chiếc áo phông trắng, tóc mái đã dài hơn một chút, che khuất một nửa lông mày. Ánh sáng cam vàng chiếu lên người anh, khiến anh trông cao ráo và gọn gàng. Gió biển thỉnh thoảng thổi bay tà áo của anh, để lộ cơ bụng săn chắc, khiến cô không khỏi tưởng tượng đến dáng vẻ bên dưới chiếc áo.
Trần Nghiên nhận thấy ánh mắt của cô, nắm tay cô, cười xấu xa: "Cục cưng, em đang nhìn gì vậy?"
Tống Tịnh Nguyên vội vàng rời mắt: "Chả nhìn gì cả."
"Trẻ con nói dối thì mũi sẽ dài ra đấy."
Tống Tịnh Nguyên vô thức sờ mũi mình, bất chợt đề nghị: "Hay là em cũng chụp một bức cho anh nhé?"
"Được, muốn chụp kiểu gì? Mặc đồ hay không mặc đồ?"
Anh lại bắt đầu đùa giỡn.
Tống Tịnh Nguyên không để ý đến anh, tự tìm một góc và chụp, anh có vẻ ngoài rất đẹp, chụp bức nào cũng đẹp.
Sau một hồi đi dạo, hai người cuối cùng cũng tìm được một nhà hàng âm nhạc gần đó và ngồi xuống ăn.
Bàn đối diện có vài cô gái trông khoảng mười bảy, mười tám tuổi, có vẻ như họ vừa thi xong và đang ra ngoài thư giãn, ánh mắt họ thường xuyên hướng về phía hai người.
Tống Tịnh Nguyên không kìm được nhìn nhiều hơn một chút, Trần Nghiên cũng nhìn theo ánh mắt cô: "Nhìn gì thế? Chồng em đẹp trai như vậy, ánh mắt em còn bị người khác thu hút à?"
Tống Tịnh Nguyên chống cằm: "Trần Nghiên, sao nhiều người lại lén nhìn anh thế?"
Trần Nghiên đang bóc tôm cho cô, cười và đút vào miệng cô: "Không cách nào khác, chồng em đẹp trai mà."
"Phải làm sao đây? Hay là sau này mỗi khi ra ngoài, em tìm cái túi che mặt anh lại nhé?"
Tống Tịnh Nguyên cắn một miếng tôm, không vui vẻ nói tiếp.
Sau năm, sáu phút, nhóm cô gái vừa rồi đứng dậy đi về phía họ.
Tống Tịnh Nguyên phồng má.
"Anh ơi." Một cô gái đứng bên cạnh Trần Nghiên, nói chuyện với anh. Trần Nghiên nhướng mày, chuẩn bị từ chối thì nghe thấy cô gái hỏi, "Xin hỏi đây có phải bạn gái của anh không?"
"Đúng vậy." Trần Nghiên nắm tay Tống Tịnh Nguyên, ánh mắt không rời khỏi cô, như thể đang tuyên bố chủ quyền.
"Tuyệt quá, vậy tôi có thể chụp chung với cô ấy một bức không? Tôi thấy cô ấy rất xinh đẹp."
Trần Nghiên: "...?"
Anh cười nhạt: "Hỏi cô ấy."
"Được chứ." Tống Tịnh Nguyên mỉm cười, trong lòng xin lỗi vì sự hiểu lầm trước đó. Cô ôm nhẹ cô gái, để Trần Nghiên chụp ảnh cho họ.
Sau khi nhóm cô gái rời đi, Trần Nghiên vươn tay véo má cô: "Vừa rồi ai kêu ca đấy, cuối cùng người ta nhìn em kìa?"
Tống Tịnh Nguyên ngoan ngoãn nhận lỗi: "Em cũng không ngờ lại như vậy."
Trần Nghiên hừ một tiếng: "Lần sau vẫn nên tìm một cái túi che mặt em lại."
Tống Tịnh Nguyên thấy vẻ ghen tuông vô lý của anh thật đáng yêu, không nhịn được cười, nhưng sợ Trần Nghiên sẽ không buông tha chuyện này, cô chỉ đành nén cười, vai cũng run lên.
Hôm nay họ rất may mắn, vừa lúc có một ban nhạc biểu diễn ở đây, gió biển dịu dàng thổi lên mặt, kết hợp với âm nhạc dễ chịu, khiến Tống Tịnh Nguyên cảm thấy ngon miệng hơn nhiều, ăn không ít món.
Sau khi ăn xong, vừa lúc ban nhạc bắt đầu phần giao lưu, ca sĩ giơ micro lên, hét về phía mọi người: "Có ai muốn lên giao lưu không?"
Trần Nghiên thì thầm vào tai Tống Tịnh Nguyên: "Anh đi vệ sinh một chút, em ở đây ngoan ngoãn đợi anh nhé."
Tống Tịnh Nguyên đồng ý.
Ca sĩ vẫn đang khuyến khích mọi người lên giao lưu, Tống Tịnh Nguyên quay đầu, phục vụ mang đến một bát kem, nói rằng đó là món quà cho khách ở nhà hàng tối nay. Cô ăn một viên kem sô-cô-la, nhàm chán lướt vòng bạn bè, đột nhiên nghe thấy tiếng reo hò của đám đông.
Cô từ từ ngẩng đầu lên, thấy trên sân khấu, vài ánh đèn sân khấu đã tắt, vị trí của tay chơi guitar đã thay đổi, Trần Nghiên lười biếng ngồi trên chiếc ghế gỗ, gác một chân lên thanh gỗ phía dưới, vai rộng và thẳng, ánh sáng mờ ảo chiếu lên người anh, như thể bị cắt thành hàng triệu mảnh sao.
Các khớp ngón tay sạch sẽ lướt nhẹ trên dây đàn, anh nâng tay kéo micro bên cạnh về phía mình.
Đây không phải là lần đầu tiên Tống Tịnh Nguyên thấy anh chơi guitar.
Nhưng lần trước đã cách đây tám năm, khi đó mới kết thúc kỳ thi giữa kỳ, Trần Nghiên đã dẫn cô ra ngoài để thư giãn, gặp một sự kiện ở quảng trường, anh được chọn lên hát, và hát bài 《 Chỉ có cảm giác với em 》.
Tống Tịnh Nguyên không bao giờ quên.
Giọng nói trầm ấm kéo cô trở về từ ký ức, ánh mắt anh ổn định hướng về phía Tống Tịnh Nguyên, đôi môi mỏng mỉm cười nhẹ: "Bài hát hôm nay dành tặng cho vợ tương lai của tôi."
Đám đông lại dậy sóng, lớn tiếng reo hò, có người còn lén quay video.
Gương mặt Tống Tịnh Nguyên hơi nóng, Trần Nghiên gõ nhẹ vào micro, chậm rãi gảy dây đàn, giọng hát trầm bổng từ cổ họng anh phát ra.
Đó là bài 《 Cùng em 》của Dư Giai Vận.
Anh muốn cùng em thưởng thức những phong cảnh đẹp nhất,
Xem bộ phim điện ảnh dài nhất, nghe những giai điệu cảm động lòng người,
Là bởi vì em,
Còn anh sẽ bên em tới thế kỷ tiếp theo,
Đó là điều may mắn biết bao.
...
Bài hát kết thúc, sự ồn ào của đám đông vẫn chưa lắng xuống, Trần Nghiên vẫn giữ dáng vẻ lười biếng, anh gõ nhẹ vào micro, giọng điệu nghiêm túc: "Bảo bối, ở bên anh mãi mãi nhé, em có đồng ý không?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đám đông đột nhiên im lặng, mọi ánh mắt đều hướng về phía nữ chính, mong chờ câu trả lời từ cô.
Tống Tịnh Nguyên cảm thấy mắt mình hơi nóng, cố gắng kiềm chế cảm giác muốn khóc, nở một nụ cười với anh: "Em đồng ý."
Trên đường về khách sạn, Tống Tịnh Nguyên vẫn chìm đắm trong màn trình diễn vừa rồi, cô cũng lén dùng điện thoại quay lại. Khi xem lại nụ cười của cô luôn tươi rói, cô nhận ra mình ngày càng tham lam, muốn lưu giữ mọi khoảnh khắc bên Trần Nghiên.
Sau khi tắm xong, cô nằm trên giường chơi điện thoại, nhóm lớp nghiên cứu sinh bất ngờ có tin nhắn mới, thì ra lớp trưởng đã gửi video kỷ niệm tốt nghiệp năm ngoái, nói rằng để mọi người cùng nhớ lại quãng thời gian sinh viên.
Tống Tịnh Nguyên mở video, tìm thấy mình giữa đám đông ồn ào, khi lớp trưởng nói câu "Chúng ta sẽ gặp lại nhau trong vô số cơn gió mùa hè," thì cô hơi ngẩn người.
Bởi vì lúc đó, cô nhớ đến Trần Nghiên và đang tự hỏi liệu họ có còn gặp lại nhau không.
Một năm sau, tất cả đã có câu trả lời.
Trái tim rung động, cô tìm bức ảnh chụp Trần Nghiên ở bãi biển vừa rồi. Vào thời điểm chụp, đúng lúc có một làn gió biển thổi qua, làm mái tóc anh hơi rối.
Dù nhìn thế nào cũng thấy thích, Tống Tịnh Nguyên đăng bức ảnh lên vòng bạn bè.
Kèm theo một câu:
[Chúng ta sẽ yêu nhau trong vô số cơn gió mùa hè.]
Trần Nghiên bước ra từ phòng tắm, chỉ mặc một chiếc quần thể thao màu xám, cơ bụng cuồn cuộn, đường cong cơ thể đẹp mắt kéo dài xuống dưới, thấy người nằm trên giường đang cười ngốc nghếch với màn hình điện thoại, anh lao tới lấy điện thoại của cô: "Cười cái gì đấy?"
Khi nhìn rõ nội dung trên đó, nụ cười trong mắt anh càng sâu hơn, đuôi mắt nhếch lên: "Hóa ra là đang lén thưởng thức vẻ đẹp của anh."
"Anh đừng nói bậy."
"Người thật đang ở đây này." Trần Nghiên cong môi cười, vẻ mặt xấu xa, "Xem ảnh làm gì?"
"Chiều nay ở bãi biển, em nhìn ở chỗ nào vậy?" Trần Nghiên nắm tay cô, kéo sát vào người anh, "Giờ có muốn sờ thử không?"
Tống Tịnh Nguyên muốn rút tay lại, nhưng bị Trần Nghiên giữ chặt, điện thoại bị anh ném sang bên, đèn chùm trên trần được tắt đi, chỉ còn một chiếc đèn ngủ nhỏ.
Tống Tịnh Nguyên không dám nhìn anh, cả người nóng bừng, mặt đỏ như bị nấu chín, Trần Nghiên cúi người hôn cô, cô phát ra một tiếng rên nhẹ, ánh mắt Trần Nghiên càng thêm sâu thẳm, hơi thở dần nặng nề, tóc anh vẫn chưa khô hoàn toàn, cả hai như bị nước bao phủ, vừa ẩm ướt vừa dính.
Đêm dài lê thê, cả phòng tràn ngập những cử chỉ âu yếm.
...
Họ đã hẹn nhau sáng hôm sau sẽ cùng đi ngắm bình minh, nhưng khi Tống Tịnh Nguyên mở mắt ra, kim đồng hồ trên tường đã chỉ gần 11 giờ.
Trần Nghiên ân cần đến bên cạnh đưa nước cho cô, Tống Tịnh Nguyên liếc anh một cái, như con đà điểu, quay đầu chôn mình trong chăn.
"Không phải chứ." Trần Nghiên mỉm cười, "Trước đây sao anh không phát hiện ra em có thói quen khó chịu vào buổi sáng nhỉ?"
"Đừng nói chuyện với em." Tống Tịnh Nguyên nói với giọng ấm ức, "Đều là lỗi của anh."
"Sao lại là lỗi của anh?"
"Đã nói là hôm nay sẽ đi ngắm bình minh."
"Anh đã gọi em rồi, em cứ khăng khăng nói mệt, không muốn động đậy, anh biết làm sao?"
Tống Tịnh Nguyên đưa tay ra từ dưới chăn, vỗ anh một cách lộn xộn: "Ai bảo anh tối qua ——"
Trần Nghiên kéo cô ra khỏi chăn, cô đang mặc đồ của anh, rộng thùng thình, liếc qua là thấy rõ bên trong. Anh nhướng mày, kìm nén ham muốn của mình: "Tối qua anh làm sao?"
"Anh cứ thế này nữa." Tống Tịnh Nguyên phồng má, nhưng cô rất mệt, nói chuyện có vẻ mềm yếu, không có sức uy hiếp, "Em sẽ ngủ riêng với anh."
"Không được." Trần Nghiên giữ chặt cánh tay cô, "Em phải ở bên anh, anh không dám ngủ một mình."
Tống Tịnh Nguyên: ?
"Nhỡ đây gặp phải yêu quái gì đó, anh cần vợ ở lại bảo vệ anh."
Tống Tịnh Nguyên: "."
Sau khi vệ sinh xong, hai người chuẩn bị ra ngoài, Tống Tịnh Nguyên lo lắng nhìn những bộ đồ mình mang theo: "Những bộ đồ này không thể mặc được."
Trần Nghiên vừa lúc đi qua: "Sao lại không thể mặc được?"
"Anh nhìn cổ em đi." Cô chỉ vào những vết hôn, như đang phàn nàn, "Không che được."
"Thì không che nữa, dù sao cũng chẳng ai biết em."
"..." Tống Tịnh Nguyên từ bỏ việc thảo luận về chuyện này với anh, bôi nhiều lớp kem nền lên, miễn cưỡng che khuất.
Sợ làm cô nổi giận, tối hôm đó Trần Nghiên không quấy rầy cô nữa.
Họ đặt đồng hồ báo thức sớm, sáng hôm sau vào lúc bốn giờ, ngoài trời vẫn còn tối, hai người ra bãi biển ngồi chờ bình minh.
Nhiệt độ ở bờ biển thấp, Trần Nghiên sợ cô bị cảm lạnh, đã mang theo một cái chăn đắp lên người cô, Tống Tịnh Nguyên vẫn chưa tỉnh ngủ, mơ màng, Trần Nghiên để đầu cô dựa vào vai mình, bóng hai người tựa vào nhau in trên mặt cát.
Hơn nửa giờ sau, bầu trời phía Đông bắt đầu chuyển sang màu tím đỏ nhạt, ánh sáng mặt trời xuyên qua đám mây, ngay sau đó, một điểm đỏ chói mắt xuất hiện ở đường chân trời, sóng vỗ vào chân, lành lạnh, mặt trời từ từ mọc lên, ánh sáng tỏa ra,, mọi thứ được phủ một lớp màu vàng óng.
Tống Tịnh Nguyên không thể miêu tả sự choáng ngợp của cảnh tượng trước mắt bằng lời, không kìm nén được, lấy điện thoại chụp một bức.
"Thật lãng mạn." Cô thì thầm.
Trần Nghiên nghiêng người về phía cô: "Hửm?"
"Được ngồi bên người mình yêu và ngắm bình minh ở bãi biển là một chuyện rất lãng mạn." Cô chớp mắt với Trần Nghiên.
Trần Nghiên vuốt những sợi tóc bị gió thổi rối khỏi trán cô, ôm cô vào vòng tay mình, giọng nói đầy sự chiều chuộng: "Anh sẵn sàng ở bên em suốt đời."
Tống Tịnh Nguyên dùng ngón út của mình móc vào các khớp ngón tay anh: "Vậy hứa nhé, không được đổi ý."
Trần Nghiên cười: "Tất nhiên không đổi ý."
Trở về từ bãi biển, hai người ăn sáng ở một quán gần đó, Tống Tịnh Nguyên vẫn cảm thấy hơi mệt, Trần Nghiên đưa cô trở về khách sạn để ngủ thêm.
Cuộn mình trong chăn không biết đã ngủ bao lâu, Tống Tịnh Nguyên mở mắt ra, phát hiện đã là buổi chiều. Ánh sáng xuyên qua rèm chiếu lên giường, Trần Nghiên vẫn ôm cô từ phía sau và chưa tỉnh dậy, cô cảm thấy hơi chán, cầm điện thoại lên xem lại những bức ảnh chụp sáng nay.
Những bức ảnh bình minh thực sự rất đẹp, cô muốn đăng lên Wechat, nhưng gần đây cô đã đăng quá nhiều, sợ mọi người thấy phiền, cuối cùng chọn đăng lên Weibo.
Gần đây cô ít xem Weibo, sau khi tải bức ảnh lên, nghĩ đến một người bạn trên mạng ngày nào cũng chụp ảnh bình minh, cô tìm trong danh sách và nhấn vào tên người đó.
Kỳ lạ là, người đó đã lâu không cập nhật ảnh, lần gần nhất là vài tháng trước.
Tống Tịnh Nguyên hơi tò mò, suy nghĩ lung tung một lúc lâu, cuối cùng không nhịn được gửi tin nhắn hỏi người đó.
【 Nguyên: Gần đây sao bạn không cập nhật ảnh mới? 】
Ngay khi tin nhắn vừa gửi đi, điện thoại của Trần Nghiên nằm bên cạnh rung lên, màn hình sáng lên, hiển thị thông báo người đặc biệt quan tâm – Nguyên đã gửi một tin nhắn mới".
Editor: Có ai đoán ra người đăng ảnh bình mình trên Weibo là Trần Nghiên khumm?? >
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro