Dâng Trào

Cậu có người tr...

Thu Vân

2024-09-20 10:42:23

22.04.2024

Editor: Fino

Ngoài cửa sổ, tuyết lại ngừng rơi, đường phố dần trở nên yên tĩnh, thỉnh thoảng có tiếng chó sủa xa xa.

Tống Tịnh Nguyên cúi thấp đầu, đôi mắt còn đắm chìm trong hồi ức năm xưa, mùi bia cùng sự tủi thân hòa làm một, hai mắt rất nhanh đã đỏ lên.

Không khí yên lặng đến đáng sợ.

Người phục vụ bưng một hộp quà nhỏ đi tới, nói là quà giáng sinh cửa hàng tặng cho khách.

Trần Nghiên nhận lấy quà, nói lời cảm ơn, mở hộp ra, kẹo bên trong được gói bằng lá vàng, mặt trên còn vẽ hình cây thông Noel.

Anh bóc một viên, đưa tới trước mặt Tống Tịnh Nguyên: “Ăn không?”

Tống Tịnh Nguyên lắc đầu, anh ném viên kẹo vào trong miệng, cắn nát vài cái, phát ra âm thanh giòn giòn.

Vị chanh, hơi chua.

“Tống Tịnh Nguyên.” Trần Nghiên vươn tay nâng cằm cô, ép cô nhìn mình, thấy nước mắt trên mặt cô, mi tâm nhíu lại, nhẹ giọng hỏi: “Cậu khóc cái gì?”

Vừa mới uống bia lạnh, tâm tình lại sa sút, cổ họng Tống Tịnh Nguyên như bị người ta chặn lại, căn bản không nói được lời nào, chỉ có thể ấp úng nức nở, nước mắt như tiền tuôn rơi, còn có mấy giọt rơi vào lòng bàn tay Trần Nghiên.

Anh thở dài, dùng đầu ngón tay thô ráp của mình cọ nhẹ lên đôi mi mỏng manh của cô, những giọt nước mắt được lau đi, chẳng mấy chốc những giọt nước mới lại trào ra.

“Bị bắt nạt?” Trần Nghiên hạ giọng, “Hay là gặp chuyện gì không vui?”

Đôi mắt Tống Tịnh Nguyên khẽ run, tầng giấy mỏng manh yếu ớt nhất trong lòng bị xuyên thủng, cảm xúc tích góp một vài năm nay đều mạnh mẽ dâng trào, nước mắt từng giọt từng giọt lăn xuống, bả vai run lên.

Giọng nói thấm đẫm tiếng khóc, Tống Tịnh Nguyên nức nở nói: “Trần Nghiên, cậu không thể bắt nạt tôi như vậy được.”

–Cậu không thể ỷ vào việc mình thích cậu mà nói mình ngu ngốc.

Trần Nghiên sửng sốt, trong lòng đột nhiên bùng lên một ngọn lửa, ban đầu bị Thẩm Duệ kéo đi tìm người, hiện tại anh tốt bụng hỏi thăm tình huống của cô, sao lại bị cho là bắt nạt người rồi?

Chỉ vì anh đã trả lời câu hỏi vừa rồi sao?

Nhưng anh chỉ thuận miệng đáp thôi mà.

Đầu lưỡi áp vào hàm trên, quai hàm căng thẳng, đáy mắt như mực, môi mỏng nở nụ cười lạnh lùng, muốn đập vỡ bình rượu tự hỏi sao mình lại bắt nạt cô, nhưng giây tiếp theo, vài giọt nước mắt nóng bỏng lần lượt rơi xuống trên tay anh, giống như dung nham từ miệng núi lửa, đốt cháy da thịt anh.

Rồi đôi mắt sưng đỏ kia lọt vào tầm nhìn của anh.

...

Trần Nghiên nuốt xuống những lời định nói, ngay cả sự tức giận cũng bị dập tắt hoàn toàn.

Im lặng hai giây, anh nhíu mày cúi đầu, vươn tay tiếp tục lau nước mắt cho cô, giọng nói trầm thấp nhu hòa, là một loại thỏa hiệp mà chính anh cũng không ý thức được.

“Được, được, được. Đều là lỗi của tôi, mẹ nó đều trách tôi, cậu đừng khóc nữa được không?”

“Tôi thu hồi lại lời trước đó.” Trần Nghiên giơ tay chạm vào má cô, “Thích ai là quyền của cậu, cậu...cậu không ngốc chút nào.”

“Đừng khóc.” Trong giọng Trần Nghiên có chút suy sụp, “Người khác nhìn lại cho rằng tôi làm gì cậu bây giờ.”

Tống Tịnh Nguyên nhắm mắt lại, những giọt nước mắt như vỡ bờ đê cuối cùng cũng ngừng lại từng chút một, ánh đèn màu cam chiếu thân ảnh hai người lên sứ trắng, hai bóng người dán rất gần nhau.

Sau năm sáu phút im lặng, Tống Tịnh Nguyên cắn môi dưới, giọng nói yếu ớt: “Trần Nghiên.”

“Hả?” Anh nhướng mày, “Sao vậy?”

“Có phải bây giờ cậu thấy tôi rất phiền không?”

“Sao lại hỏi như vậy?”

Cô sụt sịt, nhẹ giọng nói: “Cậu...Không phải cậu ghét nhất là con gái khóc sao?”

Trần Nghiên trừng mắt, lau đi nước mắt còn sót lại trên mặt cô: “Tôi không ghét.”

“Ồ.” Không biết có phải do uống say hay không, âm cuối của cô kéo dài.

“Về nhà nhé?” Trần Nghiên liếc nhìn đồng hồ trên tường, đã gần mười giờ.

“Không muốn về.” Tống Tịnh Nguyên lắc đầu, nhìn thẳng vào anh, lại gọi tên anh, “Trần Nghiên.”

“Hả?”

“Hôm nay là đêm Giáng sinh.”

“Cho nên?”

“Cho nên....” Cô chộp lấy một cái lon, dùng sức giật mạnh nắp ra, lắc đầu nguầy nguậy, “Cùng tôi uống một ly.”

Trần Nghiên: “...”

Cái cô gái này có tật xấu gì vậy trời, trút giận xong lại bắt đầu uống bia.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Không uống.” Anh giật giật khóe miệng, ngữ khí tùy ý nói: “Tửu lượng cậu kém muốn chết.”

“Ai nói vậy?” Tống Tịnh Nguyên không phục, ngẩng đầu uống một hớp bia, “Cậu, cậu không được coi thường tôi.”

Trần Nghiên thật sự hết cách với cô, nói theo lời cô: “Không coi thường cậu. Uống với cậu được chưa?”

“Ừ.” Tống Tịnh Nguyên dùng sức gật đầu.

Trần Nghiên hỏi người phục vụ vài chai nước có ga, nhân lúc cô không để ý, anh thay bia trong tay cô bằng nước có ga, bia đều chất đống trên tay mình, Tống Tịnh Nguyên say đến mức không nhận ra manh mối.

“Trần Nghiên.” Khuỷu tay cô chống cằm, đột nhiên cảm thấy uống say cũng không phải chuyện xấu, bình thường nói một câu với Trần Nghiên đều phải nghĩ đi nghĩ lại nhiều lần, hôm nay lại không biết dũng khí ở đâu ra, không kiêng nể gì mà cùng anh tán gẫu, “Tôi nghe bạn học nói tối nay sẽ có mưa sao băng. Sau khi làm bài tập xong, một mình tôi bắt xe đến con đường ngắm cảnh ở ngọn núi phía Bắc. Có rất nhiều người ở đó...”

Trần Nghiên mở một lọn bia cho mình, ngồi bên cạnh nghe cô lảm nhảm, thỉnh thoảng xen vào: “Sau đó thì sao? Có nhìn thấy không?”

“Tôi đứng đó hơn nửa giờ, kết quả chả nhìn thấy gì hết. Gió trên núi rất mạnh, thổi đến mức tôi phát run lên, cũng may tôi có đeo chiếc khăn quàng cổ mà cậu đưa, nếu không tôi đã bị đông cóng mất rồi...”

Ánh mắt quét tới chiếc khăn màu xám kia, khóe miệng Trần Nghiên giật giật: “Vậy cậu nhất định phải chạy tới đó làm gì? Chỉ để ngắm sao băng sao? Hay là muốn cầu nguyện?”

“Đúng vậy”, Tống Tịnh Nguyên mím môi, cúi đầu hơi thấp, sau đó dứt khoát nghiêng đầu nằm ở trên bàn, nhìn chằm chằm sườn mặt sắc bén của anh, “Tôi muốn cầu nguyện.”

“Cầu nguyện gì?”

Tống Tịnh Nguyên sờ tóc, “Không thèm nói cho cậu biết đâu.”

Trần Nghiên cười một tiếng, không nghĩ tới người này đã say thành như vậy mà miệng vẫn kín bưng.

“Nói ra sẽ mất linh,“ cô bổ sung.

“Cậu thật sự tin những thứ này sao?” Trần Nghiên tùy ý hỏi, dùng đốt ngón tay nhấc bia lên nhấp một ngụm, yết hầu gợi cảm nhô ra, đường nét rõ ràng.

“Thật ra tôi cũng không tin.” Tống Tịnh Nguyên cụp mắt xuống, cô hơi buồn ngủ, mí mắt không khỏi giãy dụa, giọng nói càng ngày càng nhỏ, “Nhưng sao băng hiếm thấy, lỡ như thực sự có thể trở thành sự thật thì sao?”

“Tống Tịnh Nguyên.” Trần Nghiên vén lọn tóc lòa xòa trước trán cô, chậm rãi nói: “Hay là tôi biến thành sao băng cho cậu nhé? Có ước nguyện gì nói với tôi không?”

Khuôn mặt cô gái rất ngoan, giống như một con mèo an tĩnh, Trần Nghiên không nhịn được nhéo má cô, cười nói: “Tôi còn lợi hại hơn cả sao băng đấy.”



Đêm đông lạnh giá, quán rượu đã đóng cửa, ven đường chỉ còn lại mấy ngọn đèn vàng lờ mờ bên đường, những bóng người trải dài trên tuyết.

Hai người đứng trên một con phố yên tĩnh.

Tống Tịnh Nguyên còn chưa tỉnh hẳn, lảo đảo bước đi, Trần Nghiên đỡ cánh tay cô, vô tình chạm vào mu bàn tay lạnh cóng của cô.

Anh cởi áo khoác của mình ra khoác lên người cô.

“Tôi không muốn.” Tống Tịnh Nguyên lại nhét áo khoác vào trong lòng anh, “Tôi đang mặc áo khoác rồi.”

“Vậy sao tay còn lạnh như vậy?”

“Tôi không lạnh.” Tống Tịnh Nguyên siết chặt lòng bàn tay lại một lần nữa, “Hơn nữa như vậy cậu sẽ bị cảm lạnh.”

“Cảm lạnh?” Anh lười biếng nhướng mi, “Lần cuối cùng tôi bị cảm lạnh là khi bảy tuổi.”

“...”

“Sao nói nhiều lời vô nghĩa như vậy chứ.” Trần Nghiên trực tiếp khoác chiếc áo khoác đen của anh lên người cô, “Bảo cậu mặc thì cậu cứ mặc đi.”

“...”

“Chi Chi bọn họ về đến nhà chưa?”

“Còn quan tâm đến người khác sao?” Trần Nghiên giúp cô kéo khăn quàng cổ lên, “Sao không quan tâm đến chính mình thế nào?”

Tống Tịnh Nguyên cúi đầu không nói, ngoan ngoãn nghe anh giáo huấn.

Những hạt tuyết bị gió thổi bay trên trời, rơi xuống mặt rồi tan thành nước, mát lạnh.

“Giờ đi đâu?” Trần Nghiên nghiêng đầu hỏi cô: “Đưa cậu về nhé?”

Tống Tịnh Nguyên đầu tiên gật đầu, sau đó lập tức lắc đầu.

Trần Nghiên hừ cười: “Ý gì đây? Rốt cuộc có về hay không?”

“Bây giờ không thể về được.” Cô hít hít mũi, “Tôi không muốn mang mùi bia rượu về nhà.”

“Bây giờ mới không muốn mang mùi bia rượu về nhà à?” Trần Nghiên không kiên nhẫn chậc lưỡi, “Sao lúc uống không nghĩ vậy đi?”

“...”

“Vậy phải làm sao bây giờ?” Gió càng thổi càng mạnh, cành khô bị thổi ào ào rung rinh, nhiệt độ như bị đóng băng, không ngừng giảm xuống. Trần Nghiên giương mắt nhìn về phía đối diện, cửa hàng nhỏ trên đường cơ bản đều đã đóng cửa.

“Không sao đâu.” Tống Tịnh Nguyên chậm rãi nói, “Cậu về nhà trước đi, một mình tôi đi dạo phố chút.”

Trần Nghiên hừ nhẹ một tiếng: “Tống Tịnh Nguyên, có thể dùng đầu óc suy nghĩ được không? Đêm hôm khuya khoắt tôi ném một đứa con gái như cậu trên đường cái? Chờ nửa đêm chó hoang tới tha cậu đi à?”

“...”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Chó hoang không tha tôi đi đâu.”

“Vâng.” Anh dùng giọng điệu cười nhạo, “Chó hoang cũng ngại ăn không đủ no đấy.”

“....”

“Vậy thì...” Tống Tịnh Nguyên mím môi: “Gần nhà tôi có một tiệm net nhỏ, ở đó có chỗ ngồi, tôi đến đó ngồi cũng được.”

Trần Nghiên lấy điện thoại di động ra tùy tiện tìm kiếm, phát hiện tiệm net cô nói ở phía sau đường Lai Hà. Nơi này không chỉ hẻo lánh mà môi trường an ninh công cộng xung quanh cũng kém, điều kiện bên trong còn tệ hơn, ngay cả điều hòa cũng không có, chỗ ngồi duy nhất chỉ có một cái ghế lạnh như băng.

Căn bản không phải là nơi con người có thể ở lại.

“Đây là nơi rách nát gì vậy?” Anh không kiên nhẫn nhưỡng mày, “Không được đi.”

“Ở đó cũng được mà.” Tống Tịnh Nguyên thấp giọng nói: “Trước kia tôi từng ở đó vài lần, thật ra ông chủ rất tốt.”

Lúc đó, Ngô Nhã Phương cùng Tống Hồng Minh còn đang chiến tranh lạnh, có một lần Ngô Nhã Phương ra ngoài làm việc, lúc Tống Tịnh Nguyên tan học về nhà phát hiện chìa khóa nhà của mình bị mất, cô mượn điện thoại hàng xóm gọi cho Tống Hồng Minh nhưng không ai bắt máy. Cuối cùng cô thật sự không còn cách nào khác, cầm tiền tiêu vặt xuống lầu tìm một tiệm net, ban đầu ông chủ không đồng ý, cô giải thích hơn nửa ngày mới miễn cưỡng cho cô vào, cô làm bài tập về nhà trong âm thanh nền trò chơi ầm ĩ.

Có đôi khi ở nhà hai người cãi nhau kịch liệt, đồ dùng trong nhà đều bị gạt sang một bên, cô sẽ đến đó trốn tạm, số lần đến đó nhiều hơn, ông chủ càng quen thuộc với cô, thỉnh thoảng còn cho cô ít đồ ăn vặt.

Nghĩ đến những trải nghiệm tồi tệ đó, Tống Tịnh Nguyên không khỏi run lên.

Đột nhiên một chiếc taxi dừng lại bên cạnh, Tống Tịnh Nguyên còn chưa kịp phản ứng đã bị nhét vào trong xe, Trần Nghiên đóng cửa lại, nhỏ giọng nói địa điểm cho tài xế.

Tống Tịnh Nguyên nghe không rõ, cô nghiêng đầu hỏi anh: “Chúng ta đi đâu vậy?”

Anh cầm điện thoại, không biết đang trả lời tin nhắn của ai: “Đi rồi biết.”

Tống Tịnh Nguyên không hỏi thêm câu nào nữa.

Cô ngồi bên cạnh anh, mở miệng muốn nói gì đó, nhưng nhìn thấy khuôn mặt nghiêm nghị kia, cuối cùng lại nuốt xuống.

Vẫn là không nên chọc anh thì tốt hơn.

Mười mấy phút sau, chiếc taxi dừng lại ở đường Hồn Hà Bắc.

Tống Tịnh Nguyên ngẩn người, không ngờ Trần Nghiên trực tiếp đưa cô về nhà anh.

“Tôi không vào đâu.” Tống Tịnh Nguyên rụt tay lại, “Đêm hôm khuya khoắt, không tiện.”

Trần Nghiên hừ cười một tiếng, “Sợ tôi bắt nạt cậu sao?”

“...Không phải.”

“Vậy cậu sợ cái gì? Cũng không phải lần đầu cậu đến nhà tôi.”

“...”

Sao người này lại vô lý như vậy.

Tống Tịnh Nguyên đi theo anh vào trong, Trần Nghiên tìm chìa khóa trong túi mở cửa, còn chưa đi vào đã quay đầu nói với Tống Tịnh Nguyên: “Cậu ở đây chờ một lát. Bên trong mùi thuốc còn nhiều.”

Tống Tịnh Nguyên gật đầu, đứng yên tại chỗ chờ anh.

Trần Nghiên vào cửa, bật đèn, bật điều hòa trong phòng lên, điều chỉnh nhiệt độ lên cao, lại thu dọn quần áo rải rác trên ghế sô pha, đợi đến khi khói thuốc và mùi rượu trong phòng không còn nhiều nữa, mới ra ngoài gọi người vào.

Không khí lạnh lẽo xung quanh đều tiêu tan, Tống Tịnh Nguyên thay dép lê vào cửa, Trần Nghiên bảo cô tùy ý nghỉ ngơi trên sô pha.

Tống Tịnh Nguyên nói một câu cảm ơn.

Trần Nghiên gật đầu, xoay người đi lên lầu.

Tống Tịnh Nguyên cởi áo khoác, gấp sang một bên, ngẩng đầu nhìn phòng khách, không khác gì những lần trước cô đến, mặc dù nhiệt độ trong phòng rất cao nhưng vẫn có cảm giác vắng vẻ khó hiểu.

Một mình ở trong căn nhà như vậy, Trần Nghiên có cảm thấy cô đơn không?

Tại sao anh muốn sống một mình?

...

Suy nghĩ lung tung rất nhiều vấn đề.

Bên tai vang lên tiếng bước chân, Trần Nghiên thay quần áo đi xuống bậc thang, hẳn là vừa mới tắm xong, tóc trên đầu còn nhỏ nước, trên người còn nhàn nhạt mùi bạc hà.

Anh vào bếp lấy một cốc nước nóng cho Tống Tịnh Nguyên, cốc nước thủy tinh va chạm với bàn đá cẩm thạch phát ra âm thanh thanh thúy, lông mi ướt đẫm hơi nước.

Yên lặng vài giây.

“Tống Tịnh Nguyên.” Trần Nghiên đột nhiên gọi cô.

“Hả?” Tống Tịnh Nguyên ngước mắt.

Anh tựa vào sô pha đối diện, tùy ý duỗi đôi chân dài, trong tay nghịch bật lửa màu bạc, “Cạch cạch” mấy tiếng đều đều, dáng vẻ lười biếng tùy ý.

“Cậu hỏi lãng phí tình cảm với người không thích cậu có phải rất ngu xuẩn không—” Trần Nghiên dừng lại, âm cuối nhấn mạnh, ngọn lửa màu đỏ từ miệng bật lửa thoát ra, con ngươi đen kịt rơi trên người cô, “Cậu có người trong lòng rồi?”

*Editor: Anh đoán xem?:)))

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Dâng Trào

Số ký tự: 0