Chưa từng nghe...
Thu Vân
2024-09-20 10:42:23
23.04.2024
Editor: Fino
Lông mi dài run lên.
Đầu ngón tay trắng nõn nắm chặt thành cốc.
Trong mắt Tống Tịnh Nguyên hiện lên một tia hoảng hốt, cô theo bản năng lắc đầu phủ nhận, nhưng giọng nói lại vô cùng chột dạ: “Không có.”
Bật lửa “lạch cạch” một tiếng rồi bị đóng lại. Ánh mắt Trần Nghiên vẫn ở trên người cô, con ngươi đen kịt không thấy đáy: “Vậy sao cậu lại để ý vấn đề này như vậy?”
Thịt nhỏ trong môi bị cắn đau, vì để anh tin tưởng mình, Tống Tịnh Nguyên bóp lòng bàn tay, đối diện với anh: “Tôi thấy Chi Chi đang rất khổ sở, không đành lòng nhìn các cậu nói cậu ấy như vậy.”
Trần Nghiên “Ồ” một tiếng: “Hết rồi?”
Tống Tịnh Nguyên gật đầu: “Hết rồi.”
Trần Nghiên cũng không hỏi nhiều nữa, trầm mặc mấy giây, đôi mắt sưng đỏ kia lại hiện ra trước mắt anh, còn có tiếng khóc nức nở ướt át của cô.
Nóng nảy từ đáy lòng trào dâng.
Thấy anh không nói gì, trong lòng Tống Tịnh Nguyên lại không yên, cô bất an nắm lấy đệm sô pha dưới thân, thử mở miệng: “Cậu đang nghĩ gì vậy?”
“Không có gì.” Trần Nghiên đổi tư thế, dựa vào sô pha, vẫn bộ dạng cà lơ phất phơ như cũ, nhàn nhạt nhếch khóe miệng, “Muốn nhắc nhở cậu một chút, sau này tìm bạn trai nhớ rửa mắt, đừng tìm mấy loại luôn làm cậu khóc.”
“A...” Âm cuối bị nuốt xuống, Tống Tịnh Nguyên chậm rãi cúi đầu, giọng nói rất nhỏ, “Vậy còn cậu?”
Nhưng những lời này vẫn bị Trần Nghiên nghe thấy, anh mỉm cười: “Tôi còn tệ hơn nữa, chưa từng nghe tiếng xấu của tôi ở bên ngoài sao?”
“...”
Trong con ngươi sạch sẽ có thêm vài phần mờ mịt.
“Đinh” một tiếng, Tống Tịnh Nguyên cảm thấy điện thoại trong túi rung lên, cô lấy ra xem, nhất thời cảm thấy lạnh sống lưng.
Lại là Tống Hồng Minh.
Tống Hồng Minh bảo cô chuyển 1000 tệ cho ông ta.
Từ sau hậu trường ngày liên hoan văn nghệ, Tống Hồng Minh đã tìm cô hai, ba lần.
Mấy lần trước đều bảo cô chuyển mấy chục tệ, nhiều nhất cũng là một trăm tệ, Tống Tịnh Nguyên không muốn ông ta gây phiền phức nên cô đành chiều theo ý ông ta.
Không nghĩ tới hôm nay lại trực tiếp đòi 1000 tệ.
Mi tâm nhăn lại, lần này Tống Tịnh Nguyên không làm theo ý ông ta, gõ chữ trả lời rằng mình lấy đâu ra nhiều tiền như vậy, biết ông ta nhất định sẽ gửi rất nhiều lời khó nghe, cô dứt khoát tắt điện thoại, miễn cho đỡ phiền lòng.
“Làm sao vậy?” Trần Nghiên nhìn thấy vẻ mặt của cô không đúng, ngước mắt hỏi.
“Không có gì.” Tống Tịnh Nguyên bỏ điện thoại vào trong túi, lắc đầu, “Không có việc gì.”
“Muốn ăn chút gì không?”
“Không cần.” Tống Tịnh Nguyên mím môi, “Tôi cảm thấy tôi tỉnh táo rồi, tôi về đây.”
“Được.” Trần Nghiên cũng không định giữ cô lại lâu, đứng dậy thay quần áo, “Vậy tôi đưa cậu về?”
“Tôi tự đi được rồi.”
Trần Nghiên liếc nhìn đồng hồ trên tường, đã gần mười một giờ: “Muộn quá rồi, một mình cậu đi không an toàn.”
“...”
Tống Tịnh Nguyên biết mình không thể nói lại anh, cũng không tranh cãi nhiều.
Cô đứng dậy lấy quần áo ở một bên, chiếc áo khoác dài được giũ ra trong không trung, một tấm thiệp nhỏ nhăn nhúm rơi ra khỏi túi.
Tống Tịnh Nguyên giật mình.
Đó là tấm thiệp chúc mừng mà cô định đưa cho Trần Nghiên trước đó, bị cô bỏ trong túi áo quên lấy ra.
Tại sao lại rơi ra vào thời điểm này chứ.
Cô vội vàng ngồi xổm xuống nhặt lên, nhưng lại bị Trần Nghiên đoạt trước.
“Trần Nghiên.” Cô lúng túng mở miệng, “Trả lại cho tôi.”
“Thiệp chúc mừng?” Trần Nghiên nhướng mày, “Cho tôi?”
“...Không phải.” Tống Tịnh Nguyên đưa tay muốn cướp, nhưng Trần Nghiên đã nhìn thấy dòng chữ trên đó.
“Giáng sinh vui vẻ.” Âm cuối thả cực nhẹ, giọng điệu thoải mái, “Gửi CY.”
“Còn nói không phải cho tôi?”
“Tôi không có gửi cho cậu.” Tống Tịnh Nguyên tự biện hộ cho mình.
“Vậy nói cho tôi biết đó là ai?”
“...”
“Cậu không quen đâu.”
Trần Nghiên hừ một tiếng, hiển nhiên không tin lời cô nói: “Vì sao không có của tôi?”
Tống Tịnh Nguyên đỏ bừng mặt, cắn chặt răng: “Quên mất.”
“Cậu thực sự cho rằng tôi dễ lừa như vậy?”
“...”
“Cậu cũng không thích loại quà này.” Tống Tịnh Nguyên cúi đầu, màu đỏ ửng đã từ gò má lan tràn đến chiếc cổ mảnh khảnh của cô, cô dứt khoát ăn ngay nói thật: “Cho nên mới không đưa.”
“Cậu không tặng làm sao biết tôi có thích hay không?” Trần Nghiên cười nhẹ một tiếng, sau đó nhét tấm thiệp chúc mừng vào trong túi, “Quà tôi nhận rồi, cậu muốn đáp lễ gì?”
“Tôi không muốn gì cả.” Cô chậm rãi lắc đầu
Cậu có thể nhận quà của tôi là đã khiến tôi rất vui rồi.
“Vậy thì nợ đi.” Môi mỏng nhếch lên một vòng cung, “Lần sau bổ sung cho cậu.”
“Được.”
Đêm Giáng Sinh yên tĩnh lạ thường.
Tuyết đọng trên cành cây khô bị gió ào ào thổi rơi, trên bầu trời đêm đen kịt treo một vầng trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng, giống như một viên đá vụn.
Tống Tịnh Nguyên đi theo sau Trần Nghiên, chiếc áo khoác đen lại được khoác lên người cô.
“Đến đây là được rồi.” Tống Tịnh Nguyên cúi đầu, “Tối nay đã làm phiền cậu rồi.”
Trần Nghiên một tay đút túi, phối hợp với cô thả chậm bước chân, vẻ mặt lười biếng: “Hoàn toàn tỉnh rượu rồi?”
“Tỉnh rồi.”
“Nếu đau đầu thì trở về nhớ tìm thuốc uống.”
Tống Tịnh Nguyên gật đầu nói được, lặng lẽ chào tạm biệt anh, sau đó xoay người đi vào hành lang, còn chưa đi được mấy bước, anh đột nhiên gọi cô.
“Tống Tịnh Nguyên. “
“Hả?” Cô xoay người, ngơ ngác nhìn anh,
Nửa người Trần Nghiên ẩn nấp trong bóng tối của những tòa nhà cao tầng, dáng người cao gầy, anh nhướng mi, giọng điệu thản nhiên, nói: “Đêm Giáng Sinh vui vẻ.”
–
Sau khi lễ Giáng sinh qua đi, mọi thứ trở lại như cũ. Khuôn viên trường luôn tràn ngập tiếng đọc sách và vui chơi, sự mệt mỏi và thư thái trộn lẫn với nhau. Thứ Hai, Thẩm Chi Ý xin nghỉ bệnh, thứ Ba mới đến lớp.
Mới 3 ngày trôi qua, cô ấy có vẻ tiều tụy đi nhiều, mí mắt mệt mỏi rũ xuống, quầng thâm dưới mắt lộ rõ, không còn hoạt bát như trước nữa.
Lúc tan học, cô ấy cầm băng dính trong suốt ngẩn người nhìn những mảnh giấy vụn. Tống Tịnh Nguyên lại gần nhìn một chút. Đây là bức tranh phong cảnh cô ấy đã vẽ từ rất lâu rồi, không hiểu sao nó lại bị xé đi.
Cô lại đột nhiên nhớ tới, lúc trước Thẩm Chi Ý đã giải thích cho cô nguồn gốc cái tên của cô ấy, nhắc tới hai câu thơ kia là một người khác nói cho cô ấy, khả năng rất cao, người đó là Giang Vũ Đạc.
Bức tranh này chắc là tặng cho anh ấy.
“Chi Chi.” Tống Tịnh Nguyên đẩy cánh tay cô ấy, “Đừng nhìn nữa, cậu cùng mình ra ngoài đi dạo một chút đi.”
“Mình không muốn cử động.” Thẩm Chi Ý nhẹ nhàng nói, “Chỉ muốn ngồi trong lớp thôi.”
Tống Tịnh Nguyên không yên tâm: “Chi Chi, cậu không sao chứ? “
“Được rồi mà. “ Cô ấy cười gượng, “Không có gì to tát đâu, không phải chỉ là một nam sinh thôi sao?”
“Cậu không cần tỏ ra mạnh mẽ với mình.” Tống Tịnh Nguyên đau lòng, “Mình hiểu cảm giác của cậu.”
Nói xong lời này, Thẩm Chi Ý giống như bị chọc vào tuyến lệ, nước mắt tràn đầy trong hốc mắt: “Tịnh, Tịnh Nguyên, mình vẫn chưa thể thông suốt.”
“Đó không phải là lỗi của cậu.” Tống Tịnh Nguyên vỗ nhẹ lưng cô ấy, “Đừng tự làm khó mình, cho dù thế nào đi nữa cũng phải tỉnh táo lại, sống thật tốt. Tất cả rồi sẽ qua thôi.”
Khóe mắt Thẩm Chi Ý ươn ướt, cô ấy nằm trên bàn một lúc, đột nhiên bật dậy hỏi: “Tịnh Nguyên, cậu cũng có người mình thích sao?”
Tống Tịnh Nguyên sửng sốt: “Sao, sao đột nhiên lại hỏi cái này?”
“Cậu đừng thấy bình thường mình tùy tiện, thật ra cái gì mình cũng biết. Hơn nữa thích một người làm sao có thể giấu được chứ?”
Tống Tịnh Nguyên cắn môi dưới, không trả lời.
Đúng vậy, thích một người căn bản không giấu được. Ngay cả khi bạn khắc chế được xúc động muốn tỏ tình, cũng không thể cưỡng lại việc ánh mắt luôn dõi theo người ấy.
“Còn có ngày đó ở quán rượu, cậu cũng khóc cùng mình.” Thẩm Chi Ý vuốt tóc cô, “Tịnh Nguyên, chắc là cậu rất thích đúng không?”
“Mình...”
“Cậu nói xem cậu thích cậu ấy ở điểm nào?” Thẩm Chi Ý chống cằm hỏi cô.
Yêu một người như Trần Nghiên, giống như yêu một cơn gió.
Anh tự do tự tại, chỉ coi tình yêu là một trò tiêu khiển, tùy tiện thổi một cái là có thể gây náo loạn thế giới tâm hồn bên trong nữ sinh, nhưng căn bản không ai có thể bắt được anh.
Với anh, kết cục đã được định đoạt.
Nhưng Thẩm Chi Ý suy nghĩ một lúc lâu, đột nhiên mỉm cười: “Cũng đúng, thích một người đâu cần nhiều lí do như vậy chứ. Mình thậm chí cũng không thể nói rõ mình thích Giang Vũ Đạc ở điểm nào. Rõ ràng anh ấy lạnh lùng với mình như vậy, nhưng mình vẫn một mực đâm đầu vào người anh ấy, giống như bị người ta hạ cổ độc vậy.”
“Tịnh Nguyên.” Thẩm Chi Ý nhìn cô, “Cậu là bạn tốt của mình, cho dù có chuyện gì xảy ra, mình cũng sẽ sát cánh bên cậu.”
Tống Tịnh Nguyên cảm động, mấp máy môi: “Mình cũng vậy.”
–
Mấy ngày tiếp theo, Tống Tịnh Nguyên gần như cả ngày đều ở cùng Thẩm Chi Ý, giờ giải lao đưa cô ấy đi dạo quanh khuôn viên trường, cố gắng hết sức để cô ấy quên đi những chuyện không vui.
Thỉnh thoảng bọn cô sẽ gặp Thẩm Duệ và Trần Nghiên trong nhà ăn, mặc dù ngày hôm đó Thẩm Duệ có nói những lời ác độc với Thẩm Chi Ý, nhưng rốt cuộc cũng là vì muốn tốt cho cô ấy, hai người họ cũng không so đo việc này, tiếp tục ngồi cùng một chỗ cãi nhau tranh luận.
Thẩm Chi Ý còn thường tìm cớ tạo cơ hội cho cô và Trần Nghiên ở riêng.
Rất nhanh đã đến ngày 31 tháng 12.
Ngày cuối cùng của năm.
Lão Vương đã nói với họ từ sáng sớm rằng Tết dương lịch được nghỉ ba ngày, còn chưa đợi tan học, mọi người đã mồm năm miệng mười thảo luận đêm giao thừa nên trải qua như thế nào.
Tống Tịnh Nguyên đứng dậy đi đến văn phòng tiếng Anh, đưa các bài thi đã hoàn thành cho giáo viên tiếng Anh như thường lệ.
Lộ Từ tất nhiên cũng ở đó.
“Gần đây hai em tiến bộ rất nhanh.” Lão Lý hài lòng cười cười, “Nếu duy trì trình độ hiện tại, nhất định sẽ đạt được thành tích tốt.”
Tống Tịnh Nguyên gật đầu cảm ơn thầy giáo, sau đó bước nhanh ra khỏi văn phòng.
“Tống Tịnh Nguyên.”
Lộ Từ ở phía sau gọi cô.
Tống Tịnh Nguyên do dự mấy giây mới dừng lại, quay đầu hỏi: “Có chuyện gì sao?”
“Hôm nay là giao thừa.” Lộ Từ dừng một chút, “Buổi tối cậu có kế hoạch gì không?”
Tống Tịnh Nguyên ngẩn ra: “Không có.”
“Chỗ tôi có hai vé đi công viên giải trí.” Sắc mặt Lộ Từ có chút mất tự nhiên, “Cậu có...”
Còn chưa nói xong, Tống Tịnh Nguyên đã cắt ngang.
“Xin lỗi, tôi không đi được.”
“Tịnh Nguyên.” Lộ Từ cau mày, có vẻ hơi căng thẳng, “Tôi có chuyện muốn nói với cậu.”
Tống Tịnh Nguyên đại khái đã đoán được cậu ta định nói gì, cô lễ phép mỉm cười, giọng điệu xa cách: “Tôi cảm thấy cậu vẫn không nên nói ra thì tốt hơn.”
“Vì sao cậu lại vội vàng từ chối tôi?” Lộ Từ khó hiểu, “Tôi thật sự rất kém cỏi sao?”
“Hay là nói —— cậu thích Trần Nghiên?”
Lông mi của Tống Tịnh Nguyên khẽ run: “Không liên quan gì đến cậu ấy, Lộ Từ, tôi vẫn luôn coi cậu như một người bạn.”
Nhưng Lộ Từ hoàn toàn không nghe lọt lời cô, cậu ta siết chặt tay, trong giọng nói có một chút mất kiểm soát hiếm thấy: “Cậu có thực sự hiểu Trần Nghiên không? Tôi khuyên cậu nên tránh xa cậu ta, cậu ta không phải là người tốt đâu, cậu biết cô của cậu ta... “
“Lộ Từ.” Giọng cô rất bình tĩnh.
“Trần Nghiên là người như thế nào, tôi sẽ tự mình tìm hiểu, không ai trong chúng ta có quyền đánh giá sau lưng người khác.”
“Tôi có việc phải làm, tôi đi trước.”
Tống Tịnh Nguyên ôm sách trở về lớp, không nhắc tới chuyện Lộ Từ với bất cứ ai.
Thẩm Chi Ý nghiêng người hỏi cô: “Tịnh Nguyên, tối nay Thẩm Duệ tìm mình cùng đón năm mới, cậu có đi không?”
Cô ấy còn cố ý ho khan hai tiếng, ghé vào tai cô thì thầm: “Người nào đó cũng sẽ đi nha.”
Mặt Tống Tịnh Nguyên lập tức ửng hồng, vỗ vỗ cánh tay cô ấy: “Chi Chi!”
“Không đùa cậu nữa!” Thẩm Chi Ý biết cô dễ ngại ngùng, “Cậu cứ đi đi, dù sao bài tập Tết dương lịch cũng không nhiều, coi như thả lỏng một chút nhé?”
Tống Tịnh Nguyên suy nghĩ một chút rồi gật đầu: “Nhưng lát nữa có thể mình sẽ đến muộn một chút, mình về nhà với bà nội một lát.”
Thẩm Chi Ý ra hiệu đồng ý với cô.
Tan học, Tống Tịnh Nguyên đẩy xe đạp ra khỏi trường, bỗng nhiên bắt gặp một bóng người quen thuộc ở cổng trường.
Sau khi Lộ Từ ra khỏi trường, cậu ta trực tiếp chạy tới trước cửa một chiếc xe màu đen có rèm che, Tống Tịnh Nguyên không biết nhiều về mấy loại xe cho lắm, nhưng trực giác nói cho cô biết, chiếc xe này rất đắt tiền.
Hơn nữa bình thường ở chung với cậu ta có thể thấy, điều kiện gia đình của cậu ta thực sự rất tốt.
Một người phụ nữ trung niên bước xuống từ trên xe, cầm cặp sách của Lộ Từ, Tống Tịnh Nguyên không quá để ý, tiếp tục đi về phía trước, cho đến khi đi ngang qua hai người họ, cuộc đối thoại giữa bọn họ truyền đến tai cô, khiến bước chân cô dừng lại.
Cô nghe thấy Lộ Từ nhắc tới cái tên Trần Xu Phàm một cách hằn học.
Trần Xu Phàm.
Người phụ nữ mà cô đã nhìn thấy nhiều lần trong những bức ảnh ở nhà Trần Nghiên.
Editor: Fino
Lông mi dài run lên.
Đầu ngón tay trắng nõn nắm chặt thành cốc.
Trong mắt Tống Tịnh Nguyên hiện lên một tia hoảng hốt, cô theo bản năng lắc đầu phủ nhận, nhưng giọng nói lại vô cùng chột dạ: “Không có.”
Bật lửa “lạch cạch” một tiếng rồi bị đóng lại. Ánh mắt Trần Nghiên vẫn ở trên người cô, con ngươi đen kịt không thấy đáy: “Vậy sao cậu lại để ý vấn đề này như vậy?”
Thịt nhỏ trong môi bị cắn đau, vì để anh tin tưởng mình, Tống Tịnh Nguyên bóp lòng bàn tay, đối diện với anh: “Tôi thấy Chi Chi đang rất khổ sở, không đành lòng nhìn các cậu nói cậu ấy như vậy.”
Trần Nghiên “Ồ” một tiếng: “Hết rồi?”
Tống Tịnh Nguyên gật đầu: “Hết rồi.”
Trần Nghiên cũng không hỏi nhiều nữa, trầm mặc mấy giây, đôi mắt sưng đỏ kia lại hiện ra trước mắt anh, còn có tiếng khóc nức nở ướt át của cô.
Nóng nảy từ đáy lòng trào dâng.
Thấy anh không nói gì, trong lòng Tống Tịnh Nguyên lại không yên, cô bất an nắm lấy đệm sô pha dưới thân, thử mở miệng: “Cậu đang nghĩ gì vậy?”
“Không có gì.” Trần Nghiên đổi tư thế, dựa vào sô pha, vẫn bộ dạng cà lơ phất phơ như cũ, nhàn nhạt nhếch khóe miệng, “Muốn nhắc nhở cậu một chút, sau này tìm bạn trai nhớ rửa mắt, đừng tìm mấy loại luôn làm cậu khóc.”
“A...” Âm cuối bị nuốt xuống, Tống Tịnh Nguyên chậm rãi cúi đầu, giọng nói rất nhỏ, “Vậy còn cậu?”
Nhưng những lời này vẫn bị Trần Nghiên nghe thấy, anh mỉm cười: “Tôi còn tệ hơn nữa, chưa từng nghe tiếng xấu của tôi ở bên ngoài sao?”
“...”
Trong con ngươi sạch sẽ có thêm vài phần mờ mịt.
“Đinh” một tiếng, Tống Tịnh Nguyên cảm thấy điện thoại trong túi rung lên, cô lấy ra xem, nhất thời cảm thấy lạnh sống lưng.
Lại là Tống Hồng Minh.
Tống Hồng Minh bảo cô chuyển 1000 tệ cho ông ta.
Từ sau hậu trường ngày liên hoan văn nghệ, Tống Hồng Minh đã tìm cô hai, ba lần.
Mấy lần trước đều bảo cô chuyển mấy chục tệ, nhiều nhất cũng là một trăm tệ, Tống Tịnh Nguyên không muốn ông ta gây phiền phức nên cô đành chiều theo ý ông ta.
Không nghĩ tới hôm nay lại trực tiếp đòi 1000 tệ.
Mi tâm nhăn lại, lần này Tống Tịnh Nguyên không làm theo ý ông ta, gõ chữ trả lời rằng mình lấy đâu ra nhiều tiền như vậy, biết ông ta nhất định sẽ gửi rất nhiều lời khó nghe, cô dứt khoát tắt điện thoại, miễn cho đỡ phiền lòng.
“Làm sao vậy?” Trần Nghiên nhìn thấy vẻ mặt của cô không đúng, ngước mắt hỏi.
“Không có gì.” Tống Tịnh Nguyên bỏ điện thoại vào trong túi, lắc đầu, “Không có việc gì.”
“Muốn ăn chút gì không?”
“Không cần.” Tống Tịnh Nguyên mím môi, “Tôi cảm thấy tôi tỉnh táo rồi, tôi về đây.”
“Được.” Trần Nghiên cũng không định giữ cô lại lâu, đứng dậy thay quần áo, “Vậy tôi đưa cậu về?”
“Tôi tự đi được rồi.”
Trần Nghiên liếc nhìn đồng hồ trên tường, đã gần mười một giờ: “Muộn quá rồi, một mình cậu đi không an toàn.”
“...”
Tống Tịnh Nguyên biết mình không thể nói lại anh, cũng không tranh cãi nhiều.
Cô đứng dậy lấy quần áo ở một bên, chiếc áo khoác dài được giũ ra trong không trung, một tấm thiệp nhỏ nhăn nhúm rơi ra khỏi túi.
Tống Tịnh Nguyên giật mình.
Đó là tấm thiệp chúc mừng mà cô định đưa cho Trần Nghiên trước đó, bị cô bỏ trong túi áo quên lấy ra.
Tại sao lại rơi ra vào thời điểm này chứ.
Cô vội vàng ngồi xổm xuống nhặt lên, nhưng lại bị Trần Nghiên đoạt trước.
“Trần Nghiên.” Cô lúng túng mở miệng, “Trả lại cho tôi.”
“Thiệp chúc mừng?” Trần Nghiên nhướng mày, “Cho tôi?”
“...Không phải.” Tống Tịnh Nguyên đưa tay muốn cướp, nhưng Trần Nghiên đã nhìn thấy dòng chữ trên đó.
“Giáng sinh vui vẻ.” Âm cuối thả cực nhẹ, giọng điệu thoải mái, “Gửi CY.”
“Còn nói không phải cho tôi?”
“Tôi không có gửi cho cậu.” Tống Tịnh Nguyên tự biện hộ cho mình.
“Vậy nói cho tôi biết đó là ai?”
“...”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Cậu không quen đâu.”
Trần Nghiên hừ một tiếng, hiển nhiên không tin lời cô nói: “Vì sao không có của tôi?”
Tống Tịnh Nguyên đỏ bừng mặt, cắn chặt răng: “Quên mất.”
“Cậu thực sự cho rằng tôi dễ lừa như vậy?”
“...”
“Cậu cũng không thích loại quà này.” Tống Tịnh Nguyên cúi đầu, màu đỏ ửng đã từ gò má lan tràn đến chiếc cổ mảnh khảnh của cô, cô dứt khoát ăn ngay nói thật: “Cho nên mới không đưa.”
“Cậu không tặng làm sao biết tôi có thích hay không?” Trần Nghiên cười nhẹ một tiếng, sau đó nhét tấm thiệp chúc mừng vào trong túi, “Quà tôi nhận rồi, cậu muốn đáp lễ gì?”
“Tôi không muốn gì cả.” Cô chậm rãi lắc đầu
Cậu có thể nhận quà của tôi là đã khiến tôi rất vui rồi.
“Vậy thì nợ đi.” Môi mỏng nhếch lên một vòng cung, “Lần sau bổ sung cho cậu.”
“Được.”
Đêm Giáng Sinh yên tĩnh lạ thường.
Tuyết đọng trên cành cây khô bị gió ào ào thổi rơi, trên bầu trời đêm đen kịt treo một vầng trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng, giống như một viên đá vụn.
Tống Tịnh Nguyên đi theo sau Trần Nghiên, chiếc áo khoác đen lại được khoác lên người cô.
“Đến đây là được rồi.” Tống Tịnh Nguyên cúi đầu, “Tối nay đã làm phiền cậu rồi.”
Trần Nghiên một tay đút túi, phối hợp với cô thả chậm bước chân, vẻ mặt lười biếng: “Hoàn toàn tỉnh rượu rồi?”
“Tỉnh rồi.”
“Nếu đau đầu thì trở về nhớ tìm thuốc uống.”
Tống Tịnh Nguyên gật đầu nói được, lặng lẽ chào tạm biệt anh, sau đó xoay người đi vào hành lang, còn chưa đi được mấy bước, anh đột nhiên gọi cô.
“Tống Tịnh Nguyên. “
“Hả?” Cô xoay người, ngơ ngác nhìn anh,
Nửa người Trần Nghiên ẩn nấp trong bóng tối của những tòa nhà cao tầng, dáng người cao gầy, anh nhướng mi, giọng điệu thản nhiên, nói: “Đêm Giáng Sinh vui vẻ.”
–
Sau khi lễ Giáng sinh qua đi, mọi thứ trở lại như cũ. Khuôn viên trường luôn tràn ngập tiếng đọc sách và vui chơi, sự mệt mỏi và thư thái trộn lẫn với nhau. Thứ Hai, Thẩm Chi Ý xin nghỉ bệnh, thứ Ba mới đến lớp.
Mới 3 ngày trôi qua, cô ấy có vẻ tiều tụy đi nhiều, mí mắt mệt mỏi rũ xuống, quầng thâm dưới mắt lộ rõ, không còn hoạt bát như trước nữa.
Lúc tan học, cô ấy cầm băng dính trong suốt ngẩn người nhìn những mảnh giấy vụn. Tống Tịnh Nguyên lại gần nhìn một chút. Đây là bức tranh phong cảnh cô ấy đã vẽ từ rất lâu rồi, không hiểu sao nó lại bị xé đi.
Cô lại đột nhiên nhớ tới, lúc trước Thẩm Chi Ý đã giải thích cho cô nguồn gốc cái tên của cô ấy, nhắc tới hai câu thơ kia là một người khác nói cho cô ấy, khả năng rất cao, người đó là Giang Vũ Đạc.
Bức tranh này chắc là tặng cho anh ấy.
“Chi Chi.” Tống Tịnh Nguyên đẩy cánh tay cô ấy, “Đừng nhìn nữa, cậu cùng mình ra ngoài đi dạo một chút đi.”
“Mình không muốn cử động.” Thẩm Chi Ý nhẹ nhàng nói, “Chỉ muốn ngồi trong lớp thôi.”
Tống Tịnh Nguyên không yên tâm: “Chi Chi, cậu không sao chứ? “
“Được rồi mà. “ Cô ấy cười gượng, “Không có gì to tát đâu, không phải chỉ là một nam sinh thôi sao?”
“Cậu không cần tỏ ra mạnh mẽ với mình.” Tống Tịnh Nguyên đau lòng, “Mình hiểu cảm giác của cậu.”
Nói xong lời này, Thẩm Chi Ý giống như bị chọc vào tuyến lệ, nước mắt tràn đầy trong hốc mắt: “Tịnh, Tịnh Nguyên, mình vẫn chưa thể thông suốt.”
“Đó không phải là lỗi của cậu.” Tống Tịnh Nguyên vỗ nhẹ lưng cô ấy, “Đừng tự làm khó mình, cho dù thế nào đi nữa cũng phải tỉnh táo lại, sống thật tốt. Tất cả rồi sẽ qua thôi.”
Khóe mắt Thẩm Chi Ý ươn ướt, cô ấy nằm trên bàn một lúc, đột nhiên bật dậy hỏi: “Tịnh Nguyên, cậu cũng có người mình thích sao?”
Tống Tịnh Nguyên sửng sốt: “Sao, sao đột nhiên lại hỏi cái này?”
“Cậu đừng thấy bình thường mình tùy tiện, thật ra cái gì mình cũng biết. Hơn nữa thích một người làm sao có thể giấu được chứ?”
Tống Tịnh Nguyên cắn môi dưới, không trả lời.
Đúng vậy, thích một người căn bản không giấu được. Ngay cả khi bạn khắc chế được xúc động muốn tỏ tình, cũng không thể cưỡng lại việc ánh mắt luôn dõi theo người ấy.
“Còn có ngày đó ở quán rượu, cậu cũng khóc cùng mình.” Thẩm Chi Ý vuốt tóc cô, “Tịnh Nguyên, chắc là cậu rất thích đúng không?”
“Mình...”
“Cậu nói xem cậu thích cậu ấy ở điểm nào?” Thẩm Chi Ý chống cằm hỏi cô.
Yêu một người như Trần Nghiên, giống như yêu một cơn gió.
Anh tự do tự tại, chỉ coi tình yêu là một trò tiêu khiển, tùy tiện thổi một cái là có thể gây náo loạn thế giới tâm hồn bên trong nữ sinh, nhưng căn bản không ai có thể bắt được anh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Với anh, kết cục đã được định đoạt.
Nhưng Thẩm Chi Ý suy nghĩ một lúc lâu, đột nhiên mỉm cười: “Cũng đúng, thích một người đâu cần nhiều lí do như vậy chứ. Mình thậm chí cũng không thể nói rõ mình thích Giang Vũ Đạc ở điểm nào. Rõ ràng anh ấy lạnh lùng với mình như vậy, nhưng mình vẫn một mực đâm đầu vào người anh ấy, giống như bị người ta hạ cổ độc vậy.”
“Tịnh Nguyên.” Thẩm Chi Ý nhìn cô, “Cậu là bạn tốt của mình, cho dù có chuyện gì xảy ra, mình cũng sẽ sát cánh bên cậu.”
Tống Tịnh Nguyên cảm động, mấp máy môi: “Mình cũng vậy.”
–
Mấy ngày tiếp theo, Tống Tịnh Nguyên gần như cả ngày đều ở cùng Thẩm Chi Ý, giờ giải lao đưa cô ấy đi dạo quanh khuôn viên trường, cố gắng hết sức để cô ấy quên đi những chuyện không vui.
Thỉnh thoảng bọn cô sẽ gặp Thẩm Duệ và Trần Nghiên trong nhà ăn, mặc dù ngày hôm đó Thẩm Duệ có nói những lời ác độc với Thẩm Chi Ý, nhưng rốt cuộc cũng là vì muốn tốt cho cô ấy, hai người họ cũng không so đo việc này, tiếp tục ngồi cùng một chỗ cãi nhau tranh luận.
Thẩm Chi Ý còn thường tìm cớ tạo cơ hội cho cô và Trần Nghiên ở riêng.
Rất nhanh đã đến ngày 31 tháng 12.
Ngày cuối cùng của năm.
Lão Vương đã nói với họ từ sáng sớm rằng Tết dương lịch được nghỉ ba ngày, còn chưa đợi tan học, mọi người đã mồm năm miệng mười thảo luận đêm giao thừa nên trải qua như thế nào.
Tống Tịnh Nguyên đứng dậy đi đến văn phòng tiếng Anh, đưa các bài thi đã hoàn thành cho giáo viên tiếng Anh như thường lệ.
Lộ Từ tất nhiên cũng ở đó.
“Gần đây hai em tiến bộ rất nhanh.” Lão Lý hài lòng cười cười, “Nếu duy trì trình độ hiện tại, nhất định sẽ đạt được thành tích tốt.”
Tống Tịnh Nguyên gật đầu cảm ơn thầy giáo, sau đó bước nhanh ra khỏi văn phòng.
“Tống Tịnh Nguyên.”
Lộ Từ ở phía sau gọi cô.
Tống Tịnh Nguyên do dự mấy giây mới dừng lại, quay đầu hỏi: “Có chuyện gì sao?”
“Hôm nay là giao thừa.” Lộ Từ dừng một chút, “Buổi tối cậu có kế hoạch gì không?”
Tống Tịnh Nguyên ngẩn ra: “Không có.”
“Chỗ tôi có hai vé đi công viên giải trí.” Sắc mặt Lộ Từ có chút mất tự nhiên, “Cậu có...”
Còn chưa nói xong, Tống Tịnh Nguyên đã cắt ngang.
“Xin lỗi, tôi không đi được.”
“Tịnh Nguyên.” Lộ Từ cau mày, có vẻ hơi căng thẳng, “Tôi có chuyện muốn nói với cậu.”
Tống Tịnh Nguyên đại khái đã đoán được cậu ta định nói gì, cô lễ phép mỉm cười, giọng điệu xa cách: “Tôi cảm thấy cậu vẫn không nên nói ra thì tốt hơn.”
“Vì sao cậu lại vội vàng từ chối tôi?” Lộ Từ khó hiểu, “Tôi thật sự rất kém cỏi sao?”
“Hay là nói —— cậu thích Trần Nghiên?”
Lông mi của Tống Tịnh Nguyên khẽ run: “Không liên quan gì đến cậu ấy, Lộ Từ, tôi vẫn luôn coi cậu như một người bạn.”
Nhưng Lộ Từ hoàn toàn không nghe lọt lời cô, cậu ta siết chặt tay, trong giọng nói có một chút mất kiểm soát hiếm thấy: “Cậu có thực sự hiểu Trần Nghiên không? Tôi khuyên cậu nên tránh xa cậu ta, cậu ta không phải là người tốt đâu, cậu biết cô của cậu ta... “
“Lộ Từ.” Giọng cô rất bình tĩnh.
“Trần Nghiên là người như thế nào, tôi sẽ tự mình tìm hiểu, không ai trong chúng ta có quyền đánh giá sau lưng người khác.”
“Tôi có việc phải làm, tôi đi trước.”
Tống Tịnh Nguyên ôm sách trở về lớp, không nhắc tới chuyện Lộ Từ với bất cứ ai.
Thẩm Chi Ý nghiêng người hỏi cô: “Tịnh Nguyên, tối nay Thẩm Duệ tìm mình cùng đón năm mới, cậu có đi không?”
Cô ấy còn cố ý ho khan hai tiếng, ghé vào tai cô thì thầm: “Người nào đó cũng sẽ đi nha.”
Mặt Tống Tịnh Nguyên lập tức ửng hồng, vỗ vỗ cánh tay cô ấy: “Chi Chi!”
“Không đùa cậu nữa!” Thẩm Chi Ý biết cô dễ ngại ngùng, “Cậu cứ đi đi, dù sao bài tập Tết dương lịch cũng không nhiều, coi như thả lỏng một chút nhé?”
Tống Tịnh Nguyên suy nghĩ một chút rồi gật đầu: “Nhưng lát nữa có thể mình sẽ đến muộn một chút, mình về nhà với bà nội một lát.”
Thẩm Chi Ý ra hiệu đồng ý với cô.
Tan học, Tống Tịnh Nguyên đẩy xe đạp ra khỏi trường, bỗng nhiên bắt gặp một bóng người quen thuộc ở cổng trường.
Sau khi Lộ Từ ra khỏi trường, cậu ta trực tiếp chạy tới trước cửa một chiếc xe màu đen có rèm che, Tống Tịnh Nguyên không biết nhiều về mấy loại xe cho lắm, nhưng trực giác nói cho cô biết, chiếc xe này rất đắt tiền.
Hơn nữa bình thường ở chung với cậu ta có thể thấy, điều kiện gia đình của cậu ta thực sự rất tốt.
Một người phụ nữ trung niên bước xuống từ trên xe, cầm cặp sách của Lộ Từ, Tống Tịnh Nguyên không quá để ý, tiếp tục đi về phía trước, cho đến khi đi ngang qua hai người họ, cuộc đối thoại giữa bọn họ truyền đến tai cô, khiến bước chân cô dừng lại.
Cô nghe thấy Lộ Từ nhắc tới cái tên Trần Xu Phàm một cách hằn học.
Trần Xu Phàm.
Người phụ nữ mà cô đã nhìn thấy nhiều lần trong những bức ảnh ở nhà Trần Nghiên.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro