Dâng Trào

Qua bao nhiêu n...

Thu Vân

2024-09-20 10:42:23

26.05.2024

Editor: Fino

Bầu trời lại trở nên tối tăm hơn.

Vừa rồi Trần Nghiên dùng rất nhiều sức, trên cằm Tống Tịnh Nguyên xuất hiện một vết đỏ rõ ràng, hồi lâu mới biến mất.

Da cô vốn mỏng, chỉ cần chạm nhẹ cũng có thể để lại dấu vết, lúc trước ở bên nhau, Trần Nghiên đã nhiều lần nói qua sao cô gái nhỏ này lại mỏng manh như vậy.

Cả hai đều không nói gì.

Trong lòng Tống Tịnh Nguyên cảm thấy như có thứ gì đó chặn lại, khiến cô không thể thở được.

Trần Nghiên nên hận cô.

Những lời khó nghe đó, ngay cả khi cô nghĩ lại cũng cảm thấy áy náy, chưa kể trước đây Trần Nghiên là một người kiêu ngạo cỡ nào, anh đã quen với việc thuận buồm xuôi gió trong các mối quan hệ, đây là lần đầu tiên bị đối xử như vậy.

Làm sao có thể không hận cô được.

Ngày nhớ đêm mong suốt 7 năm, cũng tự trách suốt 7 năm, sau khi nghe được lời oán trách của anh, ngược lại cô cảm thấy nhõ nhõm không ít.

Vì vậy Tống Tịnh Nguyên vẫn cúi đầu, chờ anh phát tiết đủ rồi, nhẹ nhàng nói: “Xin lỗi.”

Men say vẫn còn trong người, âm cuối phát ra nhẹ nhàng, để ý nghe hình như còn có chút ấm ức.

Đèn đường bất ngờ lóe lên hai cái, một tấm biển màu xanh bị bỏ hoang nằm trên mặt đất ở lối vào của hẻm bị gió đập mạnh.

Trần Nghiên cười nhạo một tiếng, nhìn chằm chằm cô, ánh mắt lạnh lẽo: “Có những chuyện không thể chỉ một lời xin lỗi là có thể tha thứ.”

Tống Tịnh Nguyên im lặng.

Làm sao cô có thể không hiểu đạo lí này chứ.

Nhưng cô không thể nói gì khác ngoài lời xin lỗi.

Muốn hỏi anh dạo này thế nào, nhưng cô biết mình không đủ tư cách.

Đến cuối cùng, cả hai vẫn chia tay trong không vui.

Trần Nghiên tựa hồ cũng có chút khó chịu, hừ lạnh một tiếng rồi xoay người rời đi, không thèm liếc cô một cái, tựa hồ chỉ nhìn thêm một chút cũng thấy chán ghét.

...

Trịnh Thần xử lý người đàn ông kia xong, trở về bắt gặp Trần Nghiên đang dựa vào bức tường đá cẩm thạch ở cửa, tay kẹp điếu thuốc cháy dở, làn khói trắng dọc theo quai hàm khuếch tán lên trên.

Sườn mặt anh rất ưa nhìn, lại thêm khuôn mặt đẹp trai ngang ngược, hấp dẫn không ít ánh nhìn của người qua đường.

Xuyên qua làn khói dày đặc, Trịnh Thần lại nhìn ra vẻ mặt phức tạp của Trần Nghiên.

Có sự cô đơn, có không cam lòng, hình như còn có một chút suy sụp.

Đã lâu rồi anh ta không nhìn thấy trạng thái này trên người Trần Nghiên.

Kể cả đêm nay cũng vậy, vốn định đón gió tẩy trần cho anh, nữa đầu buổi tiệc còn rất ổn, nhưng từ khi có một “vị khách không mời mà đến” xông vào phòng, áp suất trên người Trần Nghiên giảm xuống.

Mấy người bọn họ nhìn nhau, không biết chỗ nào chọc tới vị gia này, cũng không ai dám hỏi.

Sau đó, anh dứt khoát vung tay rời đi, ra cửa tựa vào hành lang, không biết đang chờ đợi gì.

Nói tóm lại là rất kỳ lạ.

Anh ta khẽ lắc đầu, đi về phía Trần Nghiên: “Anh Nghiên.”

“Đều xử lý xong rồi?”

“Vâng, video giám sát đã được lấy rồi, hắn ta chạy không thoát.”

Cửa kính của đại sảnh còn chưa đóng, gió đêm hiu hiu thổi qua, thổi loạn mái tóc trên trán Trần Nghiên, lộ ra vầng trán trơn bóng.

“Đêm nay gây thêm phiền phức cho cậu rồi, hết bao nhiêu tôi sẽ bồi thường.”

“Không cần đâu.” Trịnh Thần xua tay, “Anh Nghiên, anh đừng khách sáo với em như vậy.”

“Hơn nữa, hôm nay bảo vệ bên em làm không tốt nên mới xảy ra chuyện như vậy.”

Trần Nghiên không nói tiếp.

Một đoạn tàn thuốc rơi xuống trên mu bàn tay của anh, Trần Nghiên không để ý tới, anh hơi nheo mắt, nhìn chằm chằm vào bóng dáng trong làn váy trắng cách đó không xa.

Cô đứng bên đường, ôm chặt cánh tay, dường như đang đợi xe tới.

Nhìn qua vẫn là dáng vẻ điềm tĩnh nhu thuận kia, trên người thoang thoảng hương hoa nhài quen thuộc, ngay cả phản kháng cũng mềm mại vô lực giống như trước, cô lại gầy đi không ít, đôi chân dưới làn váy gầy như cành trúc, như thể gió thổi một cái là ngã.

Dường như vẫn là cô gái nhỏ mà anh thường trêu chọc trong ký ức.

Nhưng dường như có gì đó đã thay đổi.

Bản thân Trần Nghiên không nói ra được.

Bảy năm, thực sự quá dài.

Anh nhìn chằm chằm bóng dáng mảnh mai đó lên taxi, biến mất khỏi tầm mắt, cảm xúc trong lòng cũng dâng trào.

Anh xoay người vỗ vai Trịnh Thần: “Tối nay cậu không uống rượu đúng không?”

Trịnh Thần a một tiếng.

“Giúp tôi một việc, tôi uống rượu, không thể lái xe.” Trần Nghiên nói, “Cậu lái theo chiếc taxi phía trước.”



Tống Tịnh Nguyên đứng trong hẻm một lúc lâu, đến khi gót chân tê dại mới lấy lại tinh thần.

Trải qua một hồi giằng cô, thời gian đã khuya, cô dậm chân tại chỗ, ra khỏi hẻm, đón một chiếc taxi ở bên đường, báo địa chỉ nhà trọ mình.

Xa xa bầu trời vang lên từng tiếng ầm ầm, mặt trăng ẩn mình sau đám mây đen, một cơn mưa lớn trút xuống.

Thời tiết ở Giang Bắc rất giống Khi Nguyên, mưa luôn đến rất đột ngột.

Những hạt mưa nhỏ mà dày đặc đập vào cửa kính xe, trên kính nổi lên một tầng hơi ẩm mờ ảo, che khuất hoàn toàn khung cảnh ban đêm bên ngoài.

Tống Tịnh Nguyên không tự chủ giơ tay lên, vẽ một nét lên cửa sổ đầy nơi nước, vô thức viết ra hai chữ.

CY.

Tống Tịnh Nguyên ngẩn người nhìn hai chữ cái này, chưa kịp xóa đi, suy nghĩ của cô đã trôi về đêm mưa xuân bảy năm trước.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Khi đó cô còn chưa hoàn toàn thoát khỏi sự quấy rầy của Tống Hồng Minh, bà nội cũng chưa rời đi, mỗi ngày Trần Nghiên đều đưa cô về nhà.

Sau buổi tự học buổi tối ngày hôm đó, cô và Trần Nghiên đến phố Lai Hà để mua oden, chưa đi được mấy bước, những hạt mưa bất chợt rơi xuống.

Trần Nghiên đội áo khoác đồng phục lên đầu cô, kéo cô đến bên đường gọi taxi.

Tuy đang là đầu xuân nhưng cái lạnh còn sót lại của mùa đông vẫn chưa tan hết, tài xế bật máy sưởi trong xe, chẳng mấy chốc cửa kính đã bị bao phủ bởi một lớp sương mờ.

Tống Tịnh Nguyên ngồi trong xe, nghĩ tới những rắc rối trong nhà, không nhịn được hỏi: “Trần Nghiên, nếu một ngày nào đó chúng ta chia tay thì phải làm sao?”

Lúc ấy Trần Nghiên đang nhắn tin cho ai đó, nghe thấy cô nói, anh cất điện thoại đi, cau mày: “Nói bậy bạ cái gì đấy?”

Tống Tịnh Nguyên chớp mắt: “Em chỉ nói là nếu như thôi.”

“Ở đâu ra nhiều nếu như như vậy chứ.” Trần Nghiên giơ tay vòng qua cổ cô, ôm thật chặt người vào lòng, nhiệt độ cơ thể anh xuyên qua lớp vải truyền đến trên người Tống Tịnh Nguyên, giọng điệu thản nhiên nhưng cũng có phần nghiêm túc, “Chuyện này không thể nói bừa, em biết không?”

Tống Tịnh Nguyên đương nhiên không muốn chia tay, cũng không nói thêm nữa mà ngoan ngoãn đáp: “Em sai rồi.”

“Miễn cưỡng chấp nhận lời xin lỗi của em.” Trần Nghiên ngoài miệng nói vậy, nhưng trong mắt anh lại có thêm một chút ý cười, tinh nghịch búng nhẹ lên trán cô: “Nhưng anh vẫn phải phạt em.”

Chưa đầy nửa phút sau, đầu ngón tay của anh lại chạm vào chỗ vừa bị búng, như thật sự sợ làm cô đâu, cực kỳ nhẹ nhàng xoa xoa, cuối cùng hôn nhẹ một cái.

Cửa sổ hoàn toàn bị sương mờ bao phủ, Tống Tịnh Nguyên nghiêng đầu dùng ngón tay vẽ một hình trái tim lên đó, cuối cùng nhẹ nhàng viết xuống hai chữ cái bên trong.

CY.

Cô chưa kịp xóa thì Trần Nghiên ngồi ở phía sau nhìn thấy, anh nhướng mày cười, dùng tay véo má cô: “Làm gì đấy? Dùng cách này để tỏ tình với anh sao? Vậy thì sao không viết rõ cả họ và tên?”

Lúc ấy Tống Tịnh Nguyên mím môi, không nói gì.

Trong những ngày yêu thầm đó, cô không dám để người khác biết tâm tư của mình, chỉ dám viết đi viết lại tên viết tắt của anh lên tờ giấy nháp.

Không ngờ sau nhiều năm như vậy, ký ức này vẫn còn tồn tại trong cô.

Chính xác mà nói, gen của cô khiến cô có bản năng yêu anh.

...

Hơn hai mươi phút sau, chiếc taxi dừng lại ở dưới căn hộ nhà cô.

Tống Tịnh Nguyên trả tiền rồi xuống xe, bên ngoài trời vẫn đang mưa, cô chạy nhanh đến hành lang, đương nhiên không để ý đến một chiếc Bentley màu đen cách đó không xa đang ẩn mình trong đêm tối.

Người trong xe nhìn cô bình an lên lầu mới thở phào nhẹ nhõm: “Trịnh Thần, chúng ta đi thôi.”



Bật đèn lên, căn phòng trống trải.

Tống Tịnh Nguyên thay quần áo đi tắm, tác dụng của rượu còn chưa tan hết, cô cảm thấy đầu óc choáng váng, cơ thể mệt mỏi, miễn cưỡng sấy khô tóc rồi chui thẳng vào chăn ngủ thiếp đi.

Không biết có phải gió lạnh hay không, cô hơi sốt, giấc ngủ cũng không yên ổn.

Cô liên tục mơ.

Đầu tiên là ở nhà, cô nói với Trần Nghiên sau này chúng ta đừng liên lạc nữa. Ban đêm, anh lẻn vào phòng cô, ôm lấy cô, nói rằng anh thích cô.

Lại đến nhà máy bỏ hoang, anh vượt qua biển lửa, ôm cô nhảy ra ngoài cửa sổ.

Lại đến phòng bệnh, Trần Nghiên ôm eo cô từ phía sau, hỏi cô có thể đừng rời đi không.

Sau đó, trong phòng trọ ở Tân Thành, cô cầm chiếc điện thoại di động cũ, giống như một kẻ nghiện ma túy, phát đi phát lại những tin nhắn thoại mà Trần Nghiên đã gửi.

Cuối cùng là một con hẻm tối tăm, sắc mặt anh lạnh lùng, ngũ quan bị màn đêm che khuất, anh nói không phải chỉ một câu xin lỗi là có thể tha thứ.

...

Bánh răng định mệnh chưa bao giờ ngừng quay.

Quanh đi quẩn lại, tất cả dường như lại trở về thời điểm tồi tệ nhất.

Chỉ có điều vòng tay của anh sẽ không bao giờ thuộc về cô nữa.

Ngày hôm sau là thứ Bảy, Bộ phận Tin tức được nghỉ bù.

Tống Tịnh Nguyên mở mắt ra đã là giữa trưa, sắc trời vẫn còn âm u.

Đầu và tứ chi đều đau nhức, cổ họng khô khốc không nói nên lời, cô vén chăn ra khỏi giường, đi đến ngăn kéo tìm hai viên thuốc, xác định chưa hết hạn rồi uống cùng với nước nóng.

Dạ dày cô trống rỗng, lại lười nấu ăn, vừa nhấc điện thoại lên định đặt đồ ăn thì chuông cửa vang lên.

“Chị Kỳ An? Chị về rồi à?”

Cô gặp Kỳ An khi đang làm thêm bên ngoài vào năm thứ nhất đại học. Lần đó cô ngất xỉu do hạ đường huyết, may mà Kỳ An kịp thời đưa cô đến bệnh viện, tính cách hai người rất giống nhau, lại đều là người Khi Nguyên, cảm giác giống như “đồng hương gặp đồng hương”, thường xuyên qua lại, và trở thành bạn tốt.

Những năm qua, Kỳ An giống như một người chị lớn, chăm sóc cô rất chu đáo.

Trong tay Kỳ An cầm hai phần đồ ăn nóng hổi, ​​Tống Tịnh Nguyên tìm cho cô ấy một đôi dép sạch sẽ, nhận đồ trong tay cô ấy: “Không phải chị đi công tác sao?”

“Về từ tối qua, muốn tới thăm em.” Kỳ An đánh giá phòng cô, “Hành lý đã sắp xếp xong chưa?”

“Xong rồi ạ.”” Tống Tịnh Nguyên gật đầu, “Chị cũng biết mà, đồ của em vốn không nhiều lắm.”

Kỳ An mua hai phần mì thịt bò, quán đó mở ở đối diện Giang Đại, Tống Tịnh Nguyên không muốn ăn ở căn tin thì sẽ đến đó. Ông chủ là một ông chú tầm năm mươi tuổi, mỗi phần ăn đều rất đầy, non nữa bát là thịt bò.

Tống Tịnh Nguyên đổ một ít giấm vào, cùng Kỳ An ngồi xuống bàn ăn.

“Công việc vẫn thuận lợi chứ?” Lúc Kỳ An đi công tác, Tống Tịnh Nguyên còn chưa tốt nghiệp, mấy ngày đầu sau khi vào công ty cũng bộn bề công việc, không có thời gian gửi tin nhắn WeChat.

Tống Tịnh Nguyên cắn một miếng mì: “Đều ổn cả, cấp trên cũng đối xử với em rất tốt.”

Kỳ An nhìn sắc mặt cô không tốt, đặt tay lên trán cô: “Em bị sốt à?”

“Đúng là có một chút.” Tống Tịnh Nguyên cũng không để ý lắm, “Em uống thuốc rồi.”

Kỳ An ở bên cạnh cô nhiều năm như vậy, chuyện của cô ít nhiều đều hiểu rõ một chút, cũng có thể phát hiện ra tâm trạng cô không tốt, dừng một lát mới hỏi: “Có phải gần đây xảy ra chuyện gì không?”

Dù sao, trong hầu hết các tình huống, Tống Tịnh Nguyên luôn là một cô gái rất mạnh mẽ.

Tống Tịnh Nguyên không có ý giấu diếm: “Em gặp anh ấy, ngay tại Giang Bắc.”

Kỳ An biết “anh ấy” này là ai.

Cô ấy cau mày: “Sau đó thì sao?”

Tống Tịnh Nguyên kể lại ngắn gọn những gì xảy ra đêm qua.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Kỳ An mím môi, im lặng một lúc lâu, cô ấy muốn nói gì đó, nhưng lại sợ nói sai sẽ làm tổn thương Tống Tịnh Nguyên, do do dự dự hơn nửa ngày.

“Không có việc gì.” Tống Tịnh Nguyên thản nhiên nói: “Em cũng chỉ nói với chị mà thôi.”

Kỳ An không trả lời.

Làm sao có thể không có việc gì.

Nhiều năm như vậy Tống Tịnh Nguyên sống thế nào cô ấy không phải không biết.

“Có muốn đến bác sĩ kiểm tra lại không? Hình như đã lâu rồi em không đến.”

Tống Tịnh Nguyên cúi đầu nhấp một ngụm canh, dạ dày ấm lên, cuối cùng cũng thoái mái hơn một chút, lông mày giãn ra: “Không cần đâu ạ.”

Có những việc ngay cả bác sĩ hay thuốc men cũng không thể chữa khỏi.

Hai người cũng không nhắc lại chuyện này nữa.

Sức ăn của Tống Tịnh Nguyên vẫn như ngày nào, nhưng cô vẫn ép mình ăn nhiều một chút, Kỳ An nói cô ấy còn có việc, trước khi rời đi còn dặn dò cô uống thuốc đúng giờ, nếu chưa hạ sốt thì nhanh chóng đến bệnh viện.



Một thời gian sau, Trần Nghiên cũng không xuất hiện trong cuộc sống của Tống Tịnh Nguyên.

Công việc của bộ phận tin tức luôn khá nặng nề, một đồng nghiệp trong bộ phận vì bệnh tật đã xin nghỉ phép, công việc của mọi người lại càng nặng nề hơn, việc tăng ca đã trở thành chuyện thường tình.

Lúc này mới cuối tháng Mười, Giang Bắc đã có dấu hiệu của mùa đông, lá ngô đồng khô vàng hai bên đường rơi lả tả trên mặt đất, cành cây bị gió thổi xào xạc.

Tống Tịnh Nguyên rất thích mùa đông, chẳng qua cô một thân thể hàn vẫn chưa chữa khỏi, tay chân thường xuyên lạnh cóng, mặc bao nhiêu quần áo cũng không ăn thua.

Hôm nay cô ra ngoài muộn hơn thường ngày một chút, không có thời gian ăn sáng, cô đành mua một cốc sữa đậu nành nóng ở tầng dưới công ty rồi mang lên.

Cô cởi áo khoác lông ra, đặt lên lưng ghế, Tang Lỗi ngồi ở bàn đối diện đang trò chuyện với mấy cô thực tập sinh mới.

“Mọi người có biết không? Hình như hôm nay có một công ty khoa học kỹ thuật đến bàn bạc một dự án với chúng ta.”

Công ty truyền thông mới của họ kết nối bốn phương, yêu cầu cực cao về công nghệ, nên việc hợp tác với các công ty khoa học kỹ thuật không phải là chuyện gì mới mẻ.

Tống Tịnh Nguyên cắm ống hút vào uống một ngụm, mới phát hiện vừa rồi đi vội, không thấy rõ chữ trên mặt bàn, cầm nhầm ly sữa đậu nành không đường.

Một chút vị ngọt cũng không có, chỉ có mùi đậu thoang thoảng, khiến tâm tình cô giảm đi đáng kể, nghĩ lần sau trước khi mua nhất định phải xem xét kỹ càng.

Tang Lỗi vẫn nói tiếp: “Nghe nói lần hợp tác này công ty rất coi trọng, đối thủ cạnh tranh rất nhiều, chúng ta phải đàm phán với đối phương rất lâu mới giành được đấy.”

“Công ty bên kia quả thật rất mạnh, hình như ban đầu công ty được thành lập ở nước ngoài, năm nay mới phát triển thị trường trong nước, mục tiêu đầu tiên của họ là thành phố Giang Bắc.”

“Để em tìm hiểu chút—” Một thực tập sinh lấy di động ra, “À tìm được rồi, là tập đoàn Niệm Nguyên.”

“U là trời, người sáng lập công ty này còn trẻ quá, hình như chỉ mới hơn hai mươi tuổi.”

“Người ta hai mươi tuổi là chủ tịch công ty, còn tôi hai mươi tuổi đang làm nhân viên cày cuốc ngoài giờ.”

“Tại sao giữa người với người lại có sự khác biệt lớn như vậy chứ?”

Tống Tịnh Nguyên vừa cắn răng uống sữa đậu nành không đường vừa mấy nghe mấy thực tập sinh phàn nàn, không khỏi mỉm cười.

Tang Lỗi là một người lạc quan, gõ đầu cô thực tập sinh, khuyên bảo: “Nghĩ thoáng lên, không chừng một ngày nào đó em cũng phát đạt thì sao?”

“Vậy em xin nhận lời tốt lành của anh.”

“Được đấy, vậy có phải anh nên gọi em một tiếng Trương tổng trước không?”

“Khiêm tốn, khiêm tốn.”

“Dù giàu sang hay quyền quý thì cũng đừng quên nhau đấy.”

...

Chị Lý đi giày cao gót bước vào, gót giày nện vào nền gạch trắng phát ra tiếng cộp cộp, tất cả mọi người cũng không nói đùa nữa, trở lại vị trí của mình làm việc.

“Hôm nay công ty và tập đoàn Niệm Nguyên sẽ bàn chuyện làm ăn, bộ phận tin tức của chúng ta cũng tới đó.”

Tang Lỗi tò mò: “Chuyện của bộ phận thị trường, bộ phận tin tức chúng ta dính vào làm gì?”

“Cấp trên chỉ thị chúng ta cử người đến đó chụp ảnh và viết bài.”

Tang Lỗi nhún vai, tỏ vẻ sẽ tuân theo sự sắp xếp của lãnh đạo.

Chị Lý bước đến trước mặt Tống Tịnh Nguyên, hơi cúi người: “Tịnh Nguyên, chị giao nhiệm vụ này cho em, được không?”

Tống Tịnh Nguyên luôn không có chút phàn nàn nào trong công việc: “Được ạ.”

“Được.” Chị Lý mỉm cười. “Bây giờ em thu dọn đồ đạc đi đến phòng họp của bộ phận thị trường đi. Người bên kia sẽ liên lạc với em, có tình huống gì thì báo cho chị bất cứ lúc nào.”

Tống Tịnh Nguyên cầm đồ đạc sang bộ phận thị trường, Tang Lỗi nhìn theo bóng lưng cô, nghi hoặc hỏi: “Chị Lý, gần đây công việc của Tịnh Nguyên cũng đủ nhiều rồi, chị xem dưới mắt em ấy còn có quầng thâm, sao chị còn giao nhiệm vụ cho em ấy?”

Chị Lý thở dài, bất đắc dĩ nói: “Chị cũng không muốn, nhưng đối phương chỉ định muốn em ấy sang.”

“Hả?” Tang Lỗi nhất thời không kịp phản ứng, “Chỉ định muốn em ấy sang? Đây là động thái gì vậy? Không phải là muốn lén lút ở nơi làm việc-”

“Làm việc của cậu đi.” Chị Lý gõ nhẹ cây bút lên đầu anh ta, “Bớt nghĩ đến những chuyện vô bổ lại.”

Băng qua hành lang, Tống Tịnh Nguyên đi thang máy lên phòng họp lầu bảy, mấy người phụ trách của bộ phận thị trường đã ngồi trong đó, còn có mấy thực tập sinh đi theo học tập.

Người phụ nữ trung niên ngồi trong cùng nhìn thấy cô, mỉm cười: “Là bộ phận tin tức sao?”

Tống Tịnh Nguyên gật đầu.

“Ngồi xuống trước đi, bên kia còn chưa tới, hôm nay còn phiền các cô tới hỗ trợ rôi.”

Tống Tịnh Nguyên nói không có việc gì, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, cô ít nói, ở đâu cũng yên tĩnh.

Trên bàn hội nghị có những thông tin cơ bản về Tập đoàn Niệm Nguyên, Tống Tịnh Nguyên không đụng đến, mấy người phụ trách bên cạnh đang nhỏ giọng thảo luận, nội dung thảo luận cũng giống như những gì bọn Tang Lỗi vừa nói, đơn giản là đối phương tuổi trẻ tài cao cỡ nào, năng lực mạnh mẽ ra sao.

Không lâu sau, có người đến gõ cửa phòng họp.

Tống Tịnh Nguyên cúi đầu nhìn thiết bị trong tay, không chú ý đến động tĩnh ở cửa, cho đến khi một âm thanh lọt vào tai, khiến đầu óc cô trống rỗng vài giây.

Giọng nói kia vẫn lười biếng như trước, qua bao nhiêu năm cô cũng không bao giờ quên được.

“Thật ngại quá, tôi đến muộn.”

Tống Tịnh Nguyên vô thức ngước mắt lên.

Ánh mắt họ chạm nhau.

Trần Nghiên bình tĩnh dời mắt đi, tiếp tục giới thiệu: “Tôi là người phụ trách hợp tác lần này, Trần Nghiên của tập đoàn Niệm Nguyên.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Dâng Trào

Số ký tự: 0