Sao không giết...
Thu Vân
2024-09-20 10:42:23
30.05.2024
Editor: Fino
Hôm nay anh mặc một thân âu phục đen lịch sự, áo sơ mi trắng cài cúc trên cùng, khiến anh tăng thêm vài phần cấm dục, vai rộng eo hẹp, sống lưng thẳng tắp.
Khi nhìn thấy anh, một số thực tập sinh bộ phận marketing đi theo học tập đều sáng mắt lên, dù sao thời nay CEO trẻ đã ít, người trẻ đẹp trai lại càng ít hơn.
Anh còn dẫn theo hai người khác, hẳn là cũng tới bàn hạng mục, trong đó có một người trông quen quen, Tống Tịnh Nguyên nghĩ mai mà không nhớ ra là ai.
Giám đốc tiếp thị dẫn đầu đi tới, hai bên bắt tay chào hỏi, Tống Tịnh Nguyên lấy máy ảnh chụp một bức.
Khuôn mặt của Trần Nghiên, chụp thế nào cũng đẹp, rất nhiều năm trước cô đã lĩnh giáo được.
Thời gian đối với thương nhân mà nói là thứ quý giá nhất, đoàn người không chậm trễ nhiều, rất nhanh đã tiến vào chủ đề chính.
Tống Tịnh Nguyên nhìn chằm chằm sườn mặt Trần Nghiên, nhất thời không thể dời mắt đi.
Thời trung học, người này phần lớn thời gian đều mặc quần áo thoải mái, giống như tính khí của anh, lười biếng lại tùy hứng.
Ký ức duy nhất về lần anh mặc vest là khi hai người cùng nhau biểu diễn tại liên hoan văn nghệ, cùng nhau hát bài “Bản tình ca nhỏ“.
Khi đó, vì để có thể có cơ hội tiếp xúc với Trần Nghiên, cô đã dũng cảm đứng trên sân khấu.
Có câu nói thế nào nhỉ?
—”Năm đó tôi mười bảy tuổi, là chiến binh xông pha vì tình yêu.”
Con người thật kỳ lạ, khi còn trẻ thì liều lĩnh, chẳng sợ chông gai, chỉ để được nhìn thấy người mình thích mà có thể làm bất cứ thứ gì.
Bây giờ lại sợ Đông sợ Tây.
Nội dung hợp tác chủ yếu là sản phẩm thông minh, là máy bay không người lái. Mặc dù cấp 3 Tống Tịnh Nguyên học khoa học tự nhiên, nhưng lên đại học lại học báo chí, nên những thuật ngữ chuyên ngành kia cô hoàn toàn không hiểu, chỉ có thể nắm chặt bút, im lặng ghi chép lại tóm tắt cuộc họp.
Giám đốc bộ phận tiếp thị là một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi, đã làm việc chăm chỉ ở công ty nhiều năm, rất khéo léo trong cách cư xử, nhưng Trần Nghiên lại trao đổi với ông ta một cách lưu loát, khí chất rất chững chạc mà ổn trọng, không hề có bất kì sơ suất nào.
Tống Tịnh Nguyên lại nhớ tới lúc mới vào cửa, mọi người đều gọi anh là “Trần Tổng“.
Nhiều năm đã trôi qua.
Cô nhéo lòng bàn tay, phần thịt mỏng bên trong môi vô thức bị cắn vào, đau nhức, trong nháy mắt có cảm giác như đã qua mấy đời.
Anh không còn là chàng trai năm đó, lẽo đẽo sau lưng cô, nói: “Bạn gái, em có thể giúp anh câu này được không?”, còn đỏi phần thưởng từ cô nếu kì thi có tiến bộ.
Nhìn thấy anh như bây giờ, cô rất vui mừng.
Ít nhất cô biết, tiền đồ của anh xán lạn, tương lai rộng mở.
Chàng thiếu niên của cô, nên tỏa sáng như vậy.
Đang nghĩ tới đây, Trần Nghiên đột nhiên nghiêng đầu, tầm mắt hai người bất ngờ chạm nhau.
Tống Tịnh Nguyên lập tức cúi đầu, nhiệt độ trên mặt cơ hồ nóng lên, cảm giác như chột dạ khi làm chuyện xấu bị bắt tại trận.
Trần Nghiên nhìn chằm chằm cô vài giây, không nói gì, lặng lẽ thu hồi tầm mắt.
Nửa sau cuộc họp, cô vẫn cúi đầu không dám nhìn Trần Nghiên nữa, nhiệt độ trên mặt dần dần giảm bớt, không biết qua bao lâu, trưởng bộ phận tiếp thị gọi cô: “Tiểu Tống, lại đây chụp cho chúng tôi vài tấm đi.”
Tống Tịnh Nguyên lấy lại tinh thần: “Được ạ.”
Cô cầm máy ảnh lên, nheo mắt nhìn khung ngắm, Trần Nghiên thản nhiên đứng cạnh đám người, lông mày rũ xuống, vẻ mặt lạnh lùng mệt mỏi, mang theo cảm giác người sống chớ lại gần, nhưng vóc dáng anh quá cao, đứng ở đó có chút không hài hòa.
Tống Tịnh Nguyên cau mày, nhất thời không biết mở lời thế nào, do dự một lát, cô nhẹ nhàng nói: “Trần Tổng, phiền ngài có thể dịch sang bên phải một chút được không?”
Nghe được hai chữ “Trần Tổng” này, Trần Nghiên khựng lại, nhìn thẳng mắt cô, con ngươi đen kịt, mang theo cảm giác áp bách vô hình, như một con rắn độc phun nọc, sẵn sàng nuốt chửng cô ngay lập tức.
Tống Tịnh Nguyên bị anh nhìn đến không thở nổi, dùng máy ảnh che mặt mình đi.
Tim đập rất nhanh.
Trần Nghiên nghiến răng nghiến lợi, vẻ mặt rất không vui, nhưng vẫn làm theo chỉ dẫn của cô, di chuyển về phía bên phải, Tống Tịnh Nguyên gật đầu: “Như vậy là được rồi.”
“Cạch” một tiếng, hình ảnh được chụp lại.
Trưởng bộ phận quay người mỉm cười nói với Trần Nghiên: “Hi vọng lần sau còn có cơ hội hợp tác với Niệm Nguyên.”
Đàm phán kết thúc, bầu không khí áp lực trong phòng dịu đi. Trưởng bộ phận tiễn đoàn người Trần Nghiên ra ngoài, Tống Tịnh Nguyên nhanh chóng chạy ra khỏi phòng, há to miệng hít thở không khí bên ngoài.
Cô đi thang máy xuống cùng với các thực tập sinh.
Những thực tập sinh này đều là sinh viên đại học, đang độ tuổi thích buôn chuyện, trước khi cửa thang máy đóng chặt lại, đã có vài người bắt đầu bàn tán:
“Cú tui cú tui, tổng giám đốc Niệm Nguyên thực sự quá đẹp trai. Vừa rồi trong lúc họp, lực chú ý của tôi hoàn toàn đặt trên mặt của anh ấy đấy.”
“Đúng đúng, tôi rất thích kiểu đẹp trai phóng khoáng này. Không biết anh ấy thích kiểu người như thế nào ha?”
“Thôi đừng mơ nữa, gia đình người ta giàu có như vậy, chú ý nhất là môn đăng hộ đối.”
Trái tim Tống Tịnh Nguyên bỗng nhiên thắt lại.
Môn đăng hộ đối.
Năm đó ông nội Trần cũng nói với cô như vậy.
“Được rồi, hai người ngừng đi.” Giọng nói của một cô gái khác kéo cô ra khỏi dòng ký ức, giọng nói trong trẻo và lạnh lùng, “Nói không chừng người ta đã có bạn gái rồi.”
“Hả?” Hai cô gái kia ngạc nhiên đến há hốc miệng, “Hân Hân, sao cậu biết? Tớ còn đặc biệt lên mạng tìm kiếm, nhưng không tìm thấy gì, ngay cả tin đồn tình ái cũng không có.”
“Vừa rồi mình thoáng nhìn thấy thôi.” Cô gái tên Hân Hân không nhanh không chậm giải thích: “Trên cổ tay anh ấy đeo một thứ gì đó giống như vòng tay. Mặc dù không thấy rõ nhưng chắc chắn đó không phải là đồ trang sức của con trai.”
“Hơn nữa- -” cô ấy cố ý kéo dài âm cuối, “Các cậu xem, anh chàng đẹp trai kia, mặt mày lãnh đạm vô tình như vậy, giống người thích đeo vòng tay sao?”
“Hẳn là của bạn gái anh ấy.”
Hai người còn lại thở dài, giọng điệu mất mát: “Aiii, thật hâm mộ bạn gái anh ấy quá đi..”
Trái tim Tống Tịnh Nguyên như bị ai đó bóp nghẹt, đau nhói. Mặc dù từ lâu cô đã biết rõ giữa mình và Trần Nghiên không có khả năng, nhưng khi nghe những điều này, cô vẫn cảm thấy không thoải mái.
“Đinh” một tiếng, cửa thang máy chậm rãi mở ra, Tống Tịnh Nguyên bước nhanh ra ngoài, dựa vào thành cầu thang thoát hiểm, cô nhắm mắt lại, đặt tay lên ngực, thở dốc.
Qua một hồi lâu cô mới bình tĩnh lại, vừa mở mắt ra, chuẩn bị rời đi, một bóng người cao lớn đè xuống, mùi gỗ tuyết tùng đen thoang thoảng bao quanh cô.
Tống Tịnh Nguyên theo bản năng muốn chạy trốn, nhưng Trần Nghiên nắm chặt cổ tay cô, một tay chống lên tường, hoàn toàn nhốt cô vào trong ngực, ngực anh chỉ cách mặt cô vài tấc, Tống Tịnh Nguyên hoàn toàn không thể cử động.
Tim cô thắt lại.
Nơi này mặc dù là cầu thang thoát hiểm, nhưng thường xuyên có người qua lại, Tống Tịnh Nguyên sợ bị người ta bắt gặp, đưa tay đẩy anh: “Trần Tổng, đây là công ty.”
Trần Nghiên cau mày, hai từ đó khiến anh càng tức giận hơn, anh tiến lên một bước, Tống Tịnh Nguyên không thể không dán sát vào tường, hôm nay cô mặc váy ngắn, đôi chân dài của Trần Nghiên áp sát vào cô, vải vóc âu phục cọ xát lên đùi khiến cô không nhịn được phát run.
Trần Nghiên nhéo cằm cô, buộc cô phải ngẩng đầu lên đối diện với mình, động tác của anh lỗ mãng lại thô bạo, Tống Tịnh Nguyên khó chịu nhíu mày.
“Em gọi anh là gì?”
Gần đó truyền đến tiếng bước chân không nặng không nhẹ, Tống Tịnh Nguyên cắn môi, cố gắng thốt ra vài từ trong cổ họng: “Trần Tổng, nếu bị người ta nhìn thấy, sẽ không tốt cho anh đâu.”
Trần Nghiên giơ chân đá vào cửa cầu thang. “Rầm” một tiếng, cánh cửa nặng nề bị đóng lại, sau đó bị anh khóa trái.
Tiếng bước chân ngoài cửa càng lúc càng rõ, cuối cùng là tiếng xoay tay nắm cửa, Tống Tịnh Nguyên bị ép đến nóng nảy, cắn vào ngón tay anh, để lại dấu răng xung quanh nốt ruồi đen: “Trần Nghiên, anh buông em ra trước!”
Trần Nghiên cúi đầu nhìn thoáng qua dấu răng kia, không phản ứng gì mà nở nụ cười: “Sao không cắn mạnh hơn chút?”
Người ngoài cửa tựa hồ buông tha lối đi này, tiếng bước chân lại vang lên, dần dần biến mất ở xa xa. Tống Tịnh Nguyên muốn tách tay Trần Nghiên ra, nhưng lại bị giữ chặt hơn, Trần Nghiên nghiêng người về phía trước, trán hai người gần như chạm vào nhau.
Đây từng là khoảng cách gần gũi nhất giữa họ.
Nhưng bây giờ tất cả những gì còn lại chỉ là sự dây dưa không rõ.
Một cỗ chua khó tả trào ra từ xoang mũi, Tống Tịnh Nguyên hít mũi, hai mắt đỏ bừng.
Trần Nghiên không muốn nhìn cô như vậy, động tác trên tay vô thức thả lỏng, giọng nói khàn đến cực điểm: “Gọi anh là Trần Tổng? Sao không giết anh luôn đi?”
Bắt đầu từ lúc bước chân vào cửa phòng họp, dư quang của Trần Nghiên vẫn luôn đặt trên người cô, không rời một giây phút nào, như là muốn bù đắp lại cho những năm tháng đã mất, nhưng cô lại gọi anh một tiếng “Trần Tổng.”
Như đâm vào tim anh từng nhát dao.
Thương tích đầy mình, máu tươi đổ xuống.
Tống Tịnh Nguyên ngẩn người vài giây, sau đó ngẩng đầu nhìn anh, hốc mắt ươn ướt, lông mi cũng dính nước.
Yết hầu Trần Nghiên lên xuống, buông lỏng người ra.
Tống Tịnh Nguyên quay người muốn chạy trốn, nhưng Trần Nghiên lại chặn đường cô, chỉ vào chiếc máy ảnh treo trên cổ: “Vừa rồi chụp anh?”
“Đây là công việc của em.” Tống Tịnh Nguyên giải thích, “Chỉ để viết báo báo thôi, anh đừng nghĩ nhiều.”
Trần Nghiên lấy điện thoại di động trong túi ra.
“Gửi ảnh cho anh.”
Tống Tịnh Nguyên ngơ ngác nhìn anh.
“Ai biết em có cố ý chụp anh xấu mặt hay không?” Trần Nghiên hừ một tiếng, giọng điệu vẫn như trước, có chút lưu manh, “Anh muốn kiểm tra trước, không được sao?”
Tống Tịnh Nguyên mở ảnh chụp trong máy ảnh ra, muốn cho anh kiểm trả tại chỗ, Trần Nghiên ngăn lại, khóe môi mím chặt: “Anh muốn em gửi cho anh xem.”
Tống Tịnh Nguyên: “...”
“Không thể? Công ty em muốn hợp tác với bọn anh, chút thành ý này cũng không có?”
Tống Tịnh Nguyên bất đắc dĩ. Dù sao bây giờ cô cũng chỉ là một nhân viên bình thường, mà anh là tổng giám đốc bên A không thể đắc tội. Nếu thật sự chọc giận anh, phỏng chừng cuộc sống của cô cũng sẽ không dễ chịu.
Trần Nghiên mở mã QR cá nhân của mình, Tống Tịnh Nguyên lấy điện thoại ra quét mã để thêm bạn bè.
Điện thoại di động vang lên một tiếng “ding”, Trần Nghiên nhìn thấy tin nhắn xác minh mới thả người ra.
Tống Tịnh Nguyên mở cửa cầu thang, vội vàng bỏ chạy.
Trần Nghiên nhìn chằm chằm bóng lưng cô khuất dần khỏi tầm mắt mình, cúi đầu mở di động, nhấn đồng ý.
Một lời nhắc mới hiện lên.
[Bạn đã thêm Y, bây giờ có thể bắt đầu trò chuyện.]
–
Trần Nghiên lái xe về công ty.
Phòng làm việc của tổng giám đốc rộng rãi và sáng sủa, trên ghế làm việc trước cửa sổ sát đất, có người đang ngồi quay lưng về phía anh.
Nghe thấy tiếng bước chân trong phòng, người đàn ông quay lại, nhướng mày nhìn Trần Nghiên: “Thế nào? Có phải rất ngạc nhiên không? Có nên dùng một cái ôm ấm áp để nghênh đón tôi không?”
Trần Nghiên nhìn cậu như nhìn một thẳng ngốc.
“Phản ứng của cậu là thế nào đấy?” Thẩm Duệ bất mãn bĩu môi, “Mấy tháng không gặp, cậu lạnh lùng với tôi như vậy sao?“.
Trần Nghiên kéo người ra khòi ghế: “Không phải cậu đi du lịch cùng bạn gái sao?”
Năm ấy Thẩm Duệ thi tốt nghiệp phát huy coi như không tệ. Cậu đỗ nguyện vọng 1, đậu vào đại học Thịnh Dương, ngành tài chính. Sau khi tốt nghiệp thì vào công ty gia đình làm việc, mọi thứ cũng coi như ổn định.
Năm thứ ba đại học, cậu tham gia hoạt động do hội sinh viên tổ chức, gặp một cô em khóa dưới, hai người yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên, chẳng bao lâu sau thì nói chuyện yêu đương, bước vào thời kỳ yêu nhau cuồng nhiệt, ngọt ngào và lâu dài.
Tháng trước là kỷ niệm ba năm quen nhau, để làm bạn gái vui vẻ, Thẩm Duệ quyết định đưa cô ấy đi du lịch.
“Đây không phải vừa vặn đi qua Giang Bắc, muốn tới thăm cậu sao?” Thẩm Duệ khẽ “chậc” một tiếng, “Ai ngờ cậu lại không hiểu phong tình như vậy.”
Trần Nghiên không để ý tới cậu.
“Không phải Trịnh Thần cũng đi bàn bạc dự án với cậu sao? Người ta đã về từ lâu rồi, sao giờ cậu mới lề mề trở về?”
Thẩm Duệ càng nói càng không nghiêm chỉnh: “Đi tán gái à?”
Trần Nghiên nhướng mày nhìn cậu: “Tôi không ngại tặng cậu một vé trải nghệm du lịch một ngày ở bệnh viện trung tâm Giang Bắc.”
“Được rồi, được rồi.” Thẩm Duệ không tiếp tục đùa giỡn nữa, “Tôi nghe Trịnh Thần nói hôm nay hai người đi đàm phán với Gia Nhiên? Tôi nhớ Giang Bắc có mấy công ty truyền thông thực lực mạnh hơn Gia Nhiên mà, sao cậu lại nhìn trúng họ?”
Cậu tiện tay cầm lấy tài liệu của Gia Nhiên trên mặt bàn, mở ra xem chưa đầy hai trang, đột nhiên kêu lên: “Vãiii!”
“Tống Tịnh Nguyên, bộ phận tin tức của Tập đoàn Gia Nhiên.” Thẩm Duệ nhẹ giọng đọc hàng chữ kia, lập tức hiểu ra phần nào, không thèm đọc tiếp: “Tôi nói này người anh em, đừng nói với tôi...”
“Câm miệng.” Trần Nghiên lên tiếng ngắt lời cậu.
“Vẫn là cậu được.” Thẩm Duệ chặc lưỡi hai lần.
Để tiếp cận bạn gái cũ mà có thể làm đến nước này.
“Cho nên, cậu gặp rồi?”
Trần Nghiên dựa lưng vào ghế, khép hờ hai mắt, trên mặt lộ ra vài phần mệt mỏi, nhàn nhạt “Ừ” một tiếng.
“Sau đó thì sao?”
Nghĩ lại những chuyện xảy ra ngày hôm nay, Trần Nghiên tự giễu nhếch khóe miệng: “Không có sau đó.”
Tuy đã nhiều năm không ở cùng một thành phố nhưng bọn họ chưa bao giờ mất liên lạc. Những gì Trần Nghiên đã trải qua, Thẩm Duệ đều biết.
Thẩm Duệ thở dài: “Ngay cả một câu cũng không nói?”
“Có.”
Nhưng nói và không nói cũng không có gì khác biệt.
Trần Nghiên lấy hộp thuốc lá trong túi ra, rút một điếu, lười biếng cắn trong miệng, châm lửa, khói trắng bay lên.
Thẩm Duệ cau mày: “Tôi nhớ trước đó cậu nói bỏ rồi mà?”
“Về Giang Bắc lại hút tiếp, giải nghiện.”
“Tôi nghĩ thế này, nếu không cậu tìm học bá hỏi về nói chuyện năm đó-”
Nhắc tới chuyện năm đó, Trần Nghiên lạnh lùng liếc cậu.
“Cậu trừng tôi làm gì?” Thẩm Duệ tiếp tục nói: “Nhỡ có hiểu lầm thì sao? Cùng nhau giải quyết là được rồi?”
Hiểu lầm?
Lúc trước anh níu kéo thế nào cũng không giữ được cô, bảy năm qua một chút tin tức cô cũng không cho anh, còn có thể hiểu lầm được sao?
“Hơn nữa rõ ràng là cậu không buông được người ta. Nhìn tên công ty cậu đặt đi, tôi còn ngại không dám nói.”
“Chi bằng cậu trực tiếp lấy tên học bá đặt luôn đi.”
Trần Nghiên chẳng hề để ý búng tàn thuốc.
Anh thật sự đã nghĩ đến điều đó.
“Bây giờ cậu tính thế nào?” Thẩm Duệ đã lớn lên cùng Trần Nghiên từ nhỏ, nhưng chuyện liên quan đến Tống Tịnh Nguyên, cậu vẫn xem luôn không hiểu nổi người bạn này.
Trần Nghiên bực bội ngước mắt: “Việc này cậu không cần lo lắng.”
“Được thôi.” Thẩm Duệ hừ lạnh một tiếng, cậu có lòng tốt đến để bày mưu tính kế, thế mà đại thiếu gia lại không cảm kích.
Một tiếng chuông điện thoại dồn dập vang lên phá vỡ sự im lặng trong phòng, Thẩm Duệ nhìn tên trên màn hình, lập tức bắt mắt, đổi sang giọng dịu dàng: “Muốn ăn kem sao? Ăn vị gì? Lát anh mang về cho em.”
“Được, vậy em có ăn bánh ngọt không? Là cửa hàng hôm qua em nói muốn ăn đấy.”
Đối phương không biết đã nói gì, Thẩm Duệ cười đến xán lạn: “Ngoan ngoãn chờ anh về nhé.”
Trần Nghiên nghe mà nổi da ga, nhấc chân đạp vào bắp chân Thẩm Duệ.
Thẩm Duệ trừng anh một cái, sau khi cúp điện thoại mới bộc phát: “Cậu có thể đối xử tử tế với tôi một chút không hả? Nếu để bạn gái tôi nghe thấy, cho rằng tôi làm gì bên ngoài thì sao?”
“Cậu yêu đương có thể đừng khiến người khác ghê tởm thế được không?”
“Thế nào?” Thẩm Duệ khoanh tay nhìn anh, không hiểu sao lại cảm thấy thú vị, “Cậu ghen tị với tôi à?”
“...”
“Đúng vậy, dù sao thì thời thế thay đổi, vật đổi sao dời, người nào đó hiện tại cũng không có bạn gái.”
Trần Nghiên không nhịn được nữa, túm cổ áo cậu ném hẳn ra ngoài phòng làm việc, không một chút lưu tình.
–
Ba giờ chiều, Tống Tịnh Nguyên sắp xếp bản thảo và ảnh chụp gửi đến bộ phận tiếp thị.
Cô ích kỷ giữ lại những bức ảnh chụp của Trần Nghiên trong điện thoại di động, tự mình xem đi xem lại.
Xem được năm sáu phút, chợt nhớ đến yêu cầu buổi sáng của người nào đó, cô mở WeChat, nhìn thấy lời nhắc ở trên cùng, thông báo đối phương đã đồng ý thêm bạn làm bạn.
Tống Tịnh Nguyên gửi toàn bộ ảnh chụp qua, Trần Nghiên không trả lời, cô bèn vô thức bấm vào trang cá nhân của anh.
ID WeChat của Trần Nghiên vẫn như trước.
Tên không hề thay đổi, chỉ một chữ “Nghiên”, avatar đổi thành màu đen.
Cô lại bấm vào nhật ký của anh, trạng thái mới nhất dừng lại ở bảy năm trước.
Là một bức ảnh.
Đó là đêm giao thừa của bảy năm trước, Tống Tịnh Nguyên đang đắp người tuyết trong sân biệt thự nhà anh, đột nhiên bị anh gọi tên, sau đó chụp bức ảnh có phần mờ ảo này.
Đầu Tống Tịnh Nguyên ong ong.
Tại sao Trần Nghiên không xóa nó?
Cô kéo xuống thêm vài lần nữa, phát hiện những gì họ đăng khi còn ở bên nhau, anh không xóa một thứ gì.
Trái tim cô như ngấm nước, ê ẩm và căng trướng, Tống Tịnh Nguyên không hiểu, tại sao Trần Nghiên lại còn giữ những thứ này.
Là còn tình cảm sao?
Nhưng rõ ràng năm đó cô đã làm tổn thương anh.
Tang Lỗi bưng ly trà sữa đi ngang qua cô, thấy Tống Tịnh Nguyên ngơ ngác, đưa tay búng ngón tay trước mặt cô: “Đang suy nghĩ gì vậy? Làm việc mệt đến choáng váng rồi sao?”
Tống Tịnh Nguyên hoàn hồn, lắc đầu: “Không có gì.”
Vài giây sau, cô có chút bối rối nhìn Tang Lỗi: “Em có thể hỏi anh một vấn đề không?”
Tang Lỗi thấy dáng vẻ này của cô thì nở nụ cười, trở nên có hứng thú: “Vấn đề gì? Để anh Lỗi giúp em giải đáp.”
“Nếu như....” Tống Tịnh Nguyên mím môi, “Ý em là, nếu như, tình cảm giữa anh và bạn gái rạn nứt, hai người chia tay, anh có còn giữ lại những khoảnh khắc anh đã đăng về cô ấy không?”
Tang Lỗi lắc đầu, “Theo lý mà nói thì không.”
Anh ta gãi đầu, nói thêm: “Trừ khi -”
“Anh vẫn còn thích cô ấy.”
Editor: Fino
Hôm nay anh mặc một thân âu phục đen lịch sự, áo sơ mi trắng cài cúc trên cùng, khiến anh tăng thêm vài phần cấm dục, vai rộng eo hẹp, sống lưng thẳng tắp.
Khi nhìn thấy anh, một số thực tập sinh bộ phận marketing đi theo học tập đều sáng mắt lên, dù sao thời nay CEO trẻ đã ít, người trẻ đẹp trai lại càng ít hơn.
Anh còn dẫn theo hai người khác, hẳn là cũng tới bàn hạng mục, trong đó có một người trông quen quen, Tống Tịnh Nguyên nghĩ mai mà không nhớ ra là ai.
Giám đốc tiếp thị dẫn đầu đi tới, hai bên bắt tay chào hỏi, Tống Tịnh Nguyên lấy máy ảnh chụp một bức.
Khuôn mặt của Trần Nghiên, chụp thế nào cũng đẹp, rất nhiều năm trước cô đã lĩnh giáo được.
Thời gian đối với thương nhân mà nói là thứ quý giá nhất, đoàn người không chậm trễ nhiều, rất nhanh đã tiến vào chủ đề chính.
Tống Tịnh Nguyên nhìn chằm chằm sườn mặt Trần Nghiên, nhất thời không thể dời mắt đi.
Thời trung học, người này phần lớn thời gian đều mặc quần áo thoải mái, giống như tính khí của anh, lười biếng lại tùy hứng.
Ký ức duy nhất về lần anh mặc vest là khi hai người cùng nhau biểu diễn tại liên hoan văn nghệ, cùng nhau hát bài “Bản tình ca nhỏ“.
Khi đó, vì để có thể có cơ hội tiếp xúc với Trần Nghiên, cô đã dũng cảm đứng trên sân khấu.
Có câu nói thế nào nhỉ?
—”Năm đó tôi mười bảy tuổi, là chiến binh xông pha vì tình yêu.”
Con người thật kỳ lạ, khi còn trẻ thì liều lĩnh, chẳng sợ chông gai, chỉ để được nhìn thấy người mình thích mà có thể làm bất cứ thứ gì.
Bây giờ lại sợ Đông sợ Tây.
Nội dung hợp tác chủ yếu là sản phẩm thông minh, là máy bay không người lái. Mặc dù cấp 3 Tống Tịnh Nguyên học khoa học tự nhiên, nhưng lên đại học lại học báo chí, nên những thuật ngữ chuyên ngành kia cô hoàn toàn không hiểu, chỉ có thể nắm chặt bút, im lặng ghi chép lại tóm tắt cuộc họp.
Giám đốc bộ phận tiếp thị là một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi, đã làm việc chăm chỉ ở công ty nhiều năm, rất khéo léo trong cách cư xử, nhưng Trần Nghiên lại trao đổi với ông ta một cách lưu loát, khí chất rất chững chạc mà ổn trọng, không hề có bất kì sơ suất nào.
Tống Tịnh Nguyên lại nhớ tới lúc mới vào cửa, mọi người đều gọi anh là “Trần Tổng“.
Nhiều năm đã trôi qua.
Cô nhéo lòng bàn tay, phần thịt mỏng bên trong môi vô thức bị cắn vào, đau nhức, trong nháy mắt có cảm giác như đã qua mấy đời.
Anh không còn là chàng trai năm đó, lẽo đẽo sau lưng cô, nói: “Bạn gái, em có thể giúp anh câu này được không?”, còn đỏi phần thưởng từ cô nếu kì thi có tiến bộ.
Nhìn thấy anh như bây giờ, cô rất vui mừng.
Ít nhất cô biết, tiền đồ của anh xán lạn, tương lai rộng mở.
Chàng thiếu niên của cô, nên tỏa sáng như vậy.
Đang nghĩ tới đây, Trần Nghiên đột nhiên nghiêng đầu, tầm mắt hai người bất ngờ chạm nhau.
Tống Tịnh Nguyên lập tức cúi đầu, nhiệt độ trên mặt cơ hồ nóng lên, cảm giác như chột dạ khi làm chuyện xấu bị bắt tại trận.
Trần Nghiên nhìn chằm chằm cô vài giây, không nói gì, lặng lẽ thu hồi tầm mắt.
Nửa sau cuộc họp, cô vẫn cúi đầu không dám nhìn Trần Nghiên nữa, nhiệt độ trên mặt dần dần giảm bớt, không biết qua bao lâu, trưởng bộ phận tiếp thị gọi cô: “Tiểu Tống, lại đây chụp cho chúng tôi vài tấm đi.”
Tống Tịnh Nguyên lấy lại tinh thần: “Được ạ.”
Cô cầm máy ảnh lên, nheo mắt nhìn khung ngắm, Trần Nghiên thản nhiên đứng cạnh đám người, lông mày rũ xuống, vẻ mặt lạnh lùng mệt mỏi, mang theo cảm giác người sống chớ lại gần, nhưng vóc dáng anh quá cao, đứng ở đó có chút không hài hòa.
Tống Tịnh Nguyên cau mày, nhất thời không biết mở lời thế nào, do dự một lát, cô nhẹ nhàng nói: “Trần Tổng, phiền ngài có thể dịch sang bên phải một chút được không?”
Nghe được hai chữ “Trần Tổng” này, Trần Nghiên khựng lại, nhìn thẳng mắt cô, con ngươi đen kịt, mang theo cảm giác áp bách vô hình, như một con rắn độc phun nọc, sẵn sàng nuốt chửng cô ngay lập tức.
Tống Tịnh Nguyên bị anh nhìn đến không thở nổi, dùng máy ảnh che mặt mình đi.
Tim đập rất nhanh.
Trần Nghiên nghiến răng nghiến lợi, vẻ mặt rất không vui, nhưng vẫn làm theo chỉ dẫn của cô, di chuyển về phía bên phải, Tống Tịnh Nguyên gật đầu: “Như vậy là được rồi.”
“Cạch” một tiếng, hình ảnh được chụp lại.
Trưởng bộ phận quay người mỉm cười nói với Trần Nghiên: “Hi vọng lần sau còn có cơ hội hợp tác với Niệm Nguyên.”
Đàm phán kết thúc, bầu không khí áp lực trong phòng dịu đi. Trưởng bộ phận tiễn đoàn người Trần Nghiên ra ngoài, Tống Tịnh Nguyên nhanh chóng chạy ra khỏi phòng, há to miệng hít thở không khí bên ngoài.
Cô đi thang máy xuống cùng với các thực tập sinh.
Những thực tập sinh này đều là sinh viên đại học, đang độ tuổi thích buôn chuyện, trước khi cửa thang máy đóng chặt lại, đã có vài người bắt đầu bàn tán:
“Cú tui cú tui, tổng giám đốc Niệm Nguyên thực sự quá đẹp trai. Vừa rồi trong lúc họp, lực chú ý của tôi hoàn toàn đặt trên mặt của anh ấy đấy.”
“Đúng đúng, tôi rất thích kiểu đẹp trai phóng khoáng này. Không biết anh ấy thích kiểu người như thế nào ha?”
“Thôi đừng mơ nữa, gia đình người ta giàu có như vậy, chú ý nhất là môn đăng hộ đối.”
Trái tim Tống Tịnh Nguyên bỗng nhiên thắt lại.
Môn đăng hộ đối.
Năm đó ông nội Trần cũng nói với cô như vậy.
“Được rồi, hai người ngừng đi.” Giọng nói của một cô gái khác kéo cô ra khỏi dòng ký ức, giọng nói trong trẻo và lạnh lùng, “Nói không chừng người ta đã có bạn gái rồi.”
“Hả?” Hai cô gái kia ngạc nhiên đến há hốc miệng, “Hân Hân, sao cậu biết? Tớ còn đặc biệt lên mạng tìm kiếm, nhưng không tìm thấy gì, ngay cả tin đồn tình ái cũng không có.”
“Vừa rồi mình thoáng nhìn thấy thôi.” Cô gái tên Hân Hân không nhanh không chậm giải thích: “Trên cổ tay anh ấy đeo một thứ gì đó giống như vòng tay. Mặc dù không thấy rõ nhưng chắc chắn đó không phải là đồ trang sức của con trai.”
“Hơn nữa- -” cô ấy cố ý kéo dài âm cuối, “Các cậu xem, anh chàng đẹp trai kia, mặt mày lãnh đạm vô tình như vậy, giống người thích đeo vòng tay sao?”
“Hẳn là của bạn gái anh ấy.”
Hai người còn lại thở dài, giọng điệu mất mát: “Aiii, thật hâm mộ bạn gái anh ấy quá đi..”
Trái tim Tống Tịnh Nguyên như bị ai đó bóp nghẹt, đau nhói. Mặc dù từ lâu cô đã biết rõ giữa mình và Trần Nghiên không có khả năng, nhưng khi nghe những điều này, cô vẫn cảm thấy không thoải mái.
“Đinh” một tiếng, cửa thang máy chậm rãi mở ra, Tống Tịnh Nguyên bước nhanh ra ngoài, dựa vào thành cầu thang thoát hiểm, cô nhắm mắt lại, đặt tay lên ngực, thở dốc.
Qua một hồi lâu cô mới bình tĩnh lại, vừa mở mắt ra, chuẩn bị rời đi, một bóng người cao lớn đè xuống, mùi gỗ tuyết tùng đen thoang thoảng bao quanh cô.
Tống Tịnh Nguyên theo bản năng muốn chạy trốn, nhưng Trần Nghiên nắm chặt cổ tay cô, một tay chống lên tường, hoàn toàn nhốt cô vào trong ngực, ngực anh chỉ cách mặt cô vài tấc, Tống Tịnh Nguyên hoàn toàn không thể cử động.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tim cô thắt lại.
Nơi này mặc dù là cầu thang thoát hiểm, nhưng thường xuyên có người qua lại, Tống Tịnh Nguyên sợ bị người ta bắt gặp, đưa tay đẩy anh: “Trần Tổng, đây là công ty.”
Trần Nghiên cau mày, hai từ đó khiến anh càng tức giận hơn, anh tiến lên một bước, Tống Tịnh Nguyên không thể không dán sát vào tường, hôm nay cô mặc váy ngắn, đôi chân dài của Trần Nghiên áp sát vào cô, vải vóc âu phục cọ xát lên đùi khiến cô không nhịn được phát run.
Trần Nghiên nhéo cằm cô, buộc cô phải ngẩng đầu lên đối diện với mình, động tác của anh lỗ mãng lại thô bạo, Tống Tịnh Nguyên khó chịu nhíu mày.
“Em gọi anh là gì?”
Gần đó truyền đến tiếng bước chân không nặng không nhẹ, Tống Tịnh Nguyên cắn môi, cố gắng thốt ra vài từ trong cổ họng: “Trần Tổng, nếu bị người ta nhìn thấy, sẽ không tốt cho anh đâu.”
Trần Nghiên giơ chân đá vào cửa cầu thang. “Rầm” một tiếng, cánh cửa nặng nề bị đóng lại, sau đó bị anh khóa trái.
Tiếng bước chân ngoài cửa càng lúc càng rõ, cuối cùng là tiếng xoay tay nắm cửa, Tống Tịnh Nguyên bị ép đến nóng nảy, cắn vào ngón tay anh, để lại dấu răng xung quanh nốt ruồi đen: “Trần Nghiên, anh buông em ra trước!”
Trần Nghiên cúi đầu nhìn thoáng qua dấu răng kia, không phản ứng gì mà nở nụ cười: “Sao không cắn mạnh hơn chút?”
Người ngoài cửa tựa hồ buông tha lối đi này, tiếng bước chân lại vang lên, dần dần biến mất ở xa xa. Tống Tịnh Nguyên muốn tách tay Trần Nghiên ra, nhưng lại bị giữ chặt hơn, Trần Nghiên nghiêng người về phía trước, trán hai người gần như chạm vào nhau.
Đây từng là khoảng cách gần gũi nhất giữa họ.
Nhưng bây giờ tất cả những gì còn lại chỉ là sự dây dưa không rõ.
Một cỗ chua khó tả trào ra từ xoang mũi, Tống Tịnh Nguyên hít mũi, hai mắt đỏ bừng.
Trần Nghiên không muốn nhìn cô như vậy, động tác trên tay vô thức thả lỏng, giọng nói khàn đến cực điểm: “Gọi anh là Trần Tổng? Sao không giết anh luôn đi?”
Bắt đầu từ lúc bước chân vào cửa phòng họp, dư quang của Trần Nghiên vẫn luôn đặt trên người cô, không rời một giây phút nào, như là muốn bù đắp lại cho những năm tháng đã mất, nhưng cô lại gọi anh một tiếng “Trần Tổng.”
Như đâm vào tim anh từng nhát dao.
Thương tích đầy mình, máu tươi đổ xuống.
Tống Tịnh Nguyên ngẩn người vài giây, sau đó ngẩng đầu nhìn anh, hốc mắt ươn ướt, lông mi cũng dính nước.
Yết hầu Trần Nghiên lên xuống, buông lỏng người ra.
Tống Tịnh Nguyên quay người muốn chạy trốn, nhưng Trần Nghiên lại chặn đường cô, chỉ vào chiếc máy ảnh treo trên cổ: “Vừa rồi chụp anh?”
“Đây là công việc của em.” Tống Tịnh Nguyên giải thích, “Chỉ để viết báo báo thôi, anh đừng nghĩ nhiều.”
Trần Nghiên lấy điện thoại di động trong túi ra.
“Gửi ảnh cho anh.”
Tống Tịnh Nguyên ngơ ngác nhìn anh.
“Ai biết em có cố ý chụp anh xấu mặt hay không?” Trần Nghiên hừ một tiếng, giọng điệu vẫn như trước, có chút lưu manh, “Anh muốn kiểm tra trước, không được sao?”
Tống Tịnh Nguyên mở ảnh chụp trong máy ảnh ra, muốn cho anh kiểm trả tại chỗ, Trần Nghiên ngăn lại, khóe môi mím chặt: “Anh muốn em gửi cho anh xem.”
Tống Tịnh Nguyên: “...”
“Không thể? Công ty em muốn hợp tác với bọn anh, chút thành ý này cũng không có?”
Tống Tịnh Nguyên bất đắc dĩ. Dù sao bây giờ cô cũng chỉ là một nhân viên bình thường, mà anh là tổng giám đốc bên A không thể đắc tội. Nếu thật sự chọc giận anh, phỏng chừng cuộc sống của cô cũng sẽ không dễ chịu.
Trần Nghiên mở mã QR cá nhân của mình, Tống Tịnh Nguyên lấy điện thoại ra quét mã để thêm bạn bè.
Điện thoại di động vang lên một tiếng “ding”, Trần Nghiên nhìn thấy tin nhắn xác minh mới thả người ra.
Tống Tịnh Nguyên mở cửa cầu thang, vội vàng bỏ chạy.
Trần Nghiên nhìn chằm chằm bóng lưng cô khuất dần khỏi tầm mắt mình, cúi đầu mở di động, nhấn đồng ý.
Một lời nhắc mới hiện lên.
[Bạn đã thêm Y, bây giờ có thể bắt đầu trò chuyện.]
–
Trần Nghiên lái xe về công ty.
Phòng làm việc của tổng giám đốc rộng rãi và sáng sủa, trên ghế làm việc trước cửa sổ sát đất, có người đang ngồi quay lưng về phía anh.
Nghe thấy tiếng bước chân trong phòng, người đàn ông quay lại, nhướng mày nhìn Trần Nghiên: “Thế nào? Có phải rất ngạc nhiên không? Có nên dùng một cái ôm ấm áp để nghênh đón tôi không?”
Trần Nghiên nhìn cậu như nhìn một thẳng ngốc.
“Phản ứng của cậu là thế nào đấy?” Thẩm Duệ bất mãn bĩu môi, “Mấy tháng không gặp, cậu lạnh lùng với tôi như vậy sao?“.
Trần Nghiên kéo người ra khòi ghế: “Không phải cậu đi du lịch cùng bạn gái sao?”
Năm ấy Thẩm Duệ thi tốt nghiệp phát huy coi như không tệ. Cậu đỗ nguyện vọng 1, đậu vào đại học Thịnh Dương, ngành tài chính. Sau khi tốt nghiệp thì vào công ty gia đình làm việc, mọi thứ cũng coi như ổn định.
Năm thứ ba đại học, cậu tham gia hoạt động do hội sinh viên tổ chức, gặp một cô em khóa dưới, hai người yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên, chẳng bao lâu sau thì nói chuyện yêu đương, bước vào thời kỳ yêu nhau cuồng nhiệt, ngọt ngào và lâu dài.
Tháng trước là kỷ niệm ba năm quen nhau, để làm bạn gái vui vẻ, Thẩm Duệ quyết định đưa cô ấy đi du lịch.
“Đây không phải vừa vặn đi qua Giang Bắc, muốn tới thăm cậu sao?” Thẩm Duệ khẽ “chậc” một tiếng, “Ai ngờ cậu lại không hiểu phong tình như vậy.”
Trần Nghiên không để ý tới cậu.
“Không phải Trịnh Thần cũng đi bàn bạc dự án với cậu sao? Người ta đã về từ lâu rồi, sao giờ cậu mới lề mề trở về?”
Thẩm Duệ càng nói càng không nghiêm chỉnh: “Đi tán gái à?”
Trần Nghiên nhướng mày nhìn cậu: “Tôi không ngại tặng cậu một vé trải nghệm du lịch một ngày ở bệnh viện trung tâm Giang Bắc.”
“Được rồi, được rồi.” Thẩm Duệ không tiếp tục đùa giỡn nữa, “Tôi nghe Trịnh Thần nói hôm nay hai người đi đàm phán với Gia Nhiên? Tôi nhớ Giang Bắc có mấy công ty truyền thông thực lực mạnh hơn Gia Nhiên mà, sao cậu lại nhìn trúng họ?”
Cậu tiện tay cầm lấy tài liệu của Gia Nhiên trên mặt bàn, mở ra xem chưa đầy hai trang, đột nhiên kêu lên: “Vãiii!”
“Tống Tịnh Nguyên, bộ phận tin tức của Tập đoàn Gia Nhiên.” Thẩm Duệ nhẹ giọng đọc hàng chữ kia, lập tức hiểu ra phần nào, không thèm đọc tiếp: “Tôi nói này người anh em, đừng nói với tôi...”
“Câm miệng.” Trần Nghiên lên tiếng ngắt lời cậu.
“Vẫn là cậu được.” Thẩm Duệ chặc lưỡi hai lần.
Để tiếp cận bạn gái cũ mà có thể làm đến nước này.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Cho nên, cậu gặp rồi?”
Trần Nghiên dựa lưng vào ghế, khép hờ hai mắt, trên mặt lộ ra vài phần mệt mỏi, nhàn nhạt “Ừ” một tiếng.
“Sau đó thì sao?”
Nghĩ lại những chuyện xảy ra ngày hôm nay, Trần Nghiên tự giễu nhếch khóe miệng: “Không có sau đó.”
Tuy đã nhiều năm không ở cùng một thành phố nhưng bọn họ chưa bao giờ mất liên lạc. Những gì Trần Nghiên đã trải qua, Thẩm Duệ đều biết.
Thẩm Duệ thở dài: “Ngay cả một câu cũng không nói?”
“Có.”
Nhưng nói và không nói cũng không có gì khác biệt.
Trần Nghiên lấy hộp thuốc lá trong túi ra, rút một điếu, lười biếng cắn trong miệng, châm lửa, khói trắng bay lên.
Thẩm Duệ cau mày: “Tôi nhớ trước đó cậu nói bỏ rồi mà?”
“Về Giang Bắc lại hút tiếp, giải nghiện.”
“Tôi nghĩ thế này, nếu không cậu tìm học bá hỏi về nói chuyện năm đó-”
Nhắc tới chuyện năm đó, Trần Nghiên lạnh lùng liếc cậu.
“Cậu trừng tôi làm gì?” Thẩm Duệ tiếp tục nói: “Nhỡ có hiểu lầm thì sao? Cùng nhau giải quyết là được rồi?”
Hiểu lầm?
Lúc trước anh níu kéo thế nào cũng không giữ được cô, bảy năm qua một chút tin tức cô cũng không cho anh, còn có thể hiểu lầm được sao?
“Hơn nữa rõ ràng là cậu không buông được người ta. Nhìn tên công ty cậu đặt đi, tôi còn ngại không dám nói.”
“Chi bằng cậu trực tiếp lấy tên học bá đặt luôn đi.”
Trần Nghiên chẳng hề để ý búng tàn thuốc.
Anh thật sự đã nghĩ đến điều đó.
“Bây giờ cậu tính thế nào?” Thẩm Duệ đã lớn lên cùng Trần Nghiên từ nhỏ, nhưng chuyện liên quan đến Tống Tịnh Nguyên, cậu vẫn xem luôn không hiểu nổi người bạn này.
Trần Nghiên bực bội ngước mắt: “Việc này cậu không cần lo lắng.”
“Được thôi.” Thẩm Duệ hừ lạnh một tiếng, cậu có lòng tốt đến để bày mưu tính kế, thế mà đại thiếu gia lại không cảm kích.
Một tiếng chuông điện thoại dồn dập vang lên phá vỡ sự im lặng trong phòng, Thẩm Duệ nhìn tên trên màn hình, lập tức bắt mắt, đổi sang giọng dịu dàng: “Muốn ăn kem sao? Ăn vị gì? Lát anh mang về cho em.”
“Được, vậy em có ăn bánh ngọt không? Là cửa hàng hôm qua em nói muốn ăn đấy.”
Đối phương không biết đã nói gì, Thẩm Duệ cười đến xán lạn: “Ngoan ngoãn chờ anh về nhé.”
Trần Nghiên nghe mà nổi da ga, nhấc chân đạp vào bắp chân Thẩm Duệ.
Thẩm Duệ trừng anh một cái, sau khi cúp điện thoại mới bộc phát: “Cậu có thể đối xử tử tế với tôi một chút không hả? Nếu để bạn gái tôi nghe thấy, cho rằng tôi làm gì bên ngoài thì sao?”
“Cậu yêu đương có thể đừng khiến người khác ghê tởm thế được không?”
“Thế nào?” Thẩm Duệ khoanh tay nhìn anh, không hiểu sao lại cảm thấy thú vị, “Cậu ghen tị với tôi à?”
“...”
“Đúng vậy, dù sao thì thời thế thay đổi, vật đổi sao dời, người nào đó hiện tại cũng không có bạn gái.”
Trần Nghiên không nhịn được nữa, túm cổ áo cậu ném hẳn ra ngoài phòng làm việc, không một chút lưu tình.
–
Ba giờ chiều, Tống Tịnh Nguyên sắp xếp bản thảo và ảnh chụp gửi đến bộ phận tiếp thị.
Cô ích kỷ giữ lại những bức ảnh chụp của Trần Nghiên trong điện thoại di động, tự mình xem đi xem lại.
Xem được năm sáu phút, chợt nhớ đến yêu cầu buổi sáng của người nào đó, cô mở WeChat, nhìn thấy lời nhắc ở trên cùng, thông báo đối phương đã đồng ý thêm bạn làm bạn.
Tống Tịnh Nguyên gửi toàn bộ ảnh chụp qua, Trần Nghiên không trả lời, cô bèn vô thức bấm vào trang cá nhân của anh.
ID WeChat của Trần Nghiên vẫn như trước.
Tên không hề thay đổi, chỉ một chữ “Nghiên”, avatar đổi thành màu đen.
Cô lại bấm vào nhật ký của anh, trạng thái mới nhất dừng lại ở bảy năm trước.
Là một bức ảnh.
Đó là đêm giao thừa của bảy năm trước, Tống Tịnh Nguyên đang đắp người tuyết trong sân biệt thự nhà anh, đột nhiên bị anh gọi tên, sau đó chụp bức ảnh có phần mờ ảo này.
Đầu Tống Tịnh Nguyên ong ong.
Tại sao Trần Nghiên không xóa nó?
Cô kéo xuống thêm vài lần nữa, phát hiện những gì họ đăng khi còn ở bên nhau, anh không xóa một thứ gì.
Trái tim cô như ngấm nước, ê ẩm và căng trướng, Tống Tịnh Nguyên không hiểu, tại sao Trần Nghiên lại còn giữ những thứ này.
Là còn tình cảm sao?
Nhưng rõ ràng năm đó cô đã làm tổn thương anh.
Tang Lỗi bưng ly trà sữa đi ngang qua cô, thấy Tống Tịnh Nguyên ngơ ngác, đưa tay búng ngón tay trước mặt cô: “Đang suy nghĩ gì vậy? Làm việc mệt đến choáng váng rồi sao?”
Tống Tịnh Nguyên hoàn hồn, lắc đầu: “Không có gì.”
Vài giây sau, cô có chút bối rối nhìn Tang Lỗi: “Em có thể hỏi anh một vấn đề không?”
Tang Lỗi thấy dáng vẻ này của cô thì nở nụ cười, trở nên có hứng thú: “Vấn đề gì? Để anh Lỗi giúp em giải đáp.”
“Nếu như....” Tống Tịnh Nguyên mím môi, “Ý em là, nếu như, tình cảm giữa anh và bạn gái rạn nứt, hai người chia tay, anh có còn giữ lại những khoảnh khắc anh đã đăng về cô ấy không?”
Tang Lỗi lắc đầu, “Theo lý mà nói thì không.”
Anh ta gãi đầu, nói thêm: “Trừ khi -”
“Anh vẫn còn thích cô ấy.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro