Danh Chấn Thượng Kinh - Triệu Linh Nhi
Chương 112
Triệu Linh Nhi
2025-02-23 16:00:01
Liên Dụ nói: “Ta cưới nàng.”Chỉ ba chữ đơn giản như thế, nhưng hắn lại nói cực kì nghiêm túc.Phương Uyển Chi thừa nhận, mấy tháng qua hai người ở chung, nàng vẫn luôn muốn nghe hắn nó vài lời. Có thể là ta thích nàng, có thể là ta yêu nàng, nhưng chưa từng nghĩ tới, ta cưới nàng.Câu nói này còn là lời hứa hẹn lớn hơn cả yêu thương, hứa hẹn cả đời. Hắn không hiểu chuyện tình cảm, từ trước đến nay Phương Uyển Chi vẫn biết, Liên Dụ muốn cho nàng, cả đời của hắn, một mái nhà vì nàng che gió cản mưa.Khắp thế gian này những câu dỗ ngon dỗ ngọt nhiều như vậy, nhưng hắn lại chưa từng nói một câu, hắn lại nói, ta cưới nàng.Một vẻ mặt thành khẩn đến thế.Phương Uyển Chi ngốc rồi, thậm chí cũng không khóc được, nàng há hốc mồm, như muốn nói gì đó, mà lại không nói được nên lời, nước mắt đảo quanh,Nàng chờ câu nói đó rất lâu rồi, lâu đến nỗi nàng nghĩ có lẽ hắn sẽ không bao giờ nói.Phương Uyển Chi nhìn hắn, nhìn thật chăm chút, rồi dùng sức nhéo lỗ tai người kia, bực bội: “Sao không nói sớm, chàng nghĩ đây là lời cầu hôn à, có ai cầu hôn như vậy không?”Nước mắt cứ thế chảy ra, nhưng khóe miệng lại không kìm được cong lên, không biết là đang khóc hay cười.Phương Uyển Chi tức c.h.ế.t rồi, mình đúng là một cô nương không biết thẹn thùng dịu dàng gì cả. Nàng không nói được một câu tâm tình đáp lại động lòng người, nàng chỉ biết trong lòng mình rất ấm áp, cứ thế khóc loạn lên.Liên Dụ để mặc nàng khóc, mặc nàng nhéo, cánh tay dài ôm chặt nàng vào lòng. Hôn lên tóc nàng, hắn muốn nói, đừng khóc, là do ta không biết cách nói chuyện. Nhưng rồi lại thấy nói vậy thật già mồm.Hắn sẽ đối xử với nàng thật tốt, tốt cả đời, kiếp sau nếu nàng vẫn đồng ý ở cùng ta, ta sẽ đối tốt với nàng hơn nữa, kiếp sau, kiếp sau sau nữa, cho đến khi nằm chung một quan tài. Liên Dụ nghĩ tới đó thì khẽ cười, thấy chuyện tình này thực sự quá ngọt ngào, có lẽ chuyến này về phải tìm một vị đạo sĩ làm pháp, để giữ lấy mấy đời sau của Phương Uyển Chi.Phương Uyển Chi tựa vào n.g.ự.c hắn cảm giác được người nào đó đang cười, nàng cũng cười theo, nhưng rồi lại giương nanh múa vuốt sẵng giọng: “Chàng đắc ý cái gì, ta còn chưa đồng ý đâu”.Liên Dụ cúi đầu hôn lên môi nàng, môi lưỡi quấn quýt một lúc lâu rồi hắn mới thở dài một tiếng: “Có đồng ý hay không cũng là của ta”.Hắn yêu cô nương này, bắt đầu từ lúc nào hắn không nhớ nữa. Hắn chỉ biết, nàng là thứ trân quý nhất trên thế gian này của hắn, quý đến mức hắn nguyện ý vất bỏ mọi thứ để đổi lấy nụ cười đó.Liên Dụ thích bạc, đã thích hai mươi bảy năm, nây giờ hắn lại nguyện ý đưa thứ đó cho người yêu thương nhất.TBCVuốt ve đầu Phương Uyển Chi, hắn nói: “A Đào, bạc rất tốt, cho nên ta mới thích nó lâu như vậy. Ta thích kiếm bạc, nhưng vẫn thấy nó lạnh như không, không có tình vị con người. Giờ ta dốc hết túi, giao hết cho nàng, giao cả bản thân ta nữa, đều đưa cho nàng hết”.Phương Uyển Chi ngẩng đầu nhìn hắn, trong lòng có muôn vàn điều muốn nói, chỉ tiếc nàng còn chưa cảm động xong, Liên Dụ đã nhướng mày thêm một câu.“Nếu về sau nàng muốn đánh ta, nhớ đưa cây d.a.o phay lần trước nàng tặng ấy…”.Lời còn chưa dứt đã bị Phương Uyển Chi trừng mắt.Một đám triều thần còn đang nghiêng người hóng chuyện nhìn ngó, khoảng cách cũng khá gần, họ thậm chị còn thấy nhị thế tổ kia bị nàng nhéo tai. Nhưng mà hắn lại còn ôm tai vui vẻ.Đó là một ngày rộn ràng sắc thu, rất nhiều người cùng chứng kiến một đôi vợ chồng nhỏ nói chuyện yêu đương không tính là lãng mạn lắm. Hình ảnh đó không có gì đẹp mắt, nhưng lại toát ra vẻ hạnh phúc rạng ngời. Giống như một chén cơm đầy trong cái bát sứ trắng thanh hoa, vô cùng bình thường, nhưng là cả đời gắn bó.Liên Dụ và Phương Uyển Chi hòa hảo, quan hệ lại khôi phục lần nữa, tiếp tục gắn bó thân thiết.Vì Bì Bì đã đi Lưu Hằng sơn từ sớm, cho nên không biết rõ cuộc chiến kia diễn biến như thế nào, hai người này hồ đồ ra sao. Nhưng mà không thấy cũng tốt, chẳng có gì đẹp mắt. Là một người đi đơn về bóng như hắn, nhìn tận mắt cảnh người ta tình ý, yêu đương thì có gì mà hay. Đặc biệt người đó còn là Liên Dụ và Phương Uyển Chi nữa.Trong chuyện này, người bị xâm hại trực tiếp nhất, chính là Vương Thủ Tài đã bị ngừng cho ăn thịt đang làm tổ trong lều.Trong khái niệm của nó, làm sao mà hiểu được cái gì là gây gổ, cái gì là hòa hảo, thứ meo meo theo đuổi chính là ăn. Ăn no ngủ kĩ, tỉnh ngủ được Liên Dụ ôm vào viện phơi nắng.Nhưng mà mấy ngày trước đây tâm tình Liên Dụ không tốt, nó cố ý dụi dụi vào bên chân hắn, muốn nhảy lên nhưng cơ thể lại quá nặng. Đến khi nhìn thấy hắn đang chăm chú nhìn cây d.a.o phay thì run sợ vo tròn thành một cục, lăn ra ngoài viện, trong bụng lại cảm thán về nhân sinh.Càng về sau, ngay cả phòng nó cũng không chịu vào, bởi vì đi lại giờ rất tốn sức, nó chỉ cần ôm chậu rồi nhảy vào đó ngủ. Đồ ăn thì quả nhiên không ít, nhưng không hiểu vì sao, nó lại thấy rất vô vị, vì không còn Phương Uyển Chi càu nhàu, không có nàng cầm sợi dây thừng kéo nó đi ra ngoài, nó lại thấy tịch mịch.Lúc Phương Uyển Chi nắm tay Liên Dụ đi vào, Vương Thủ Tài đang nghiêng người nhàm chán gặm thịt. Cục thịt kia rất lớn, ba bốn lớp, Vương Thủ Tài không nhai được, cứ tùy tiện l.i.ế.m liếm trong miệng.Phương đại cô nương vừa nhìn thấy mặt đã trầm hẳn xuống, nàng trừng lớn mắt đi tới, phát hiện nó lại mập hơn thì mắng thẳng vào mặt Liên Dụ và Vương Thủ Tài. Sau đó giận dữ đi phòng bếp không cho nó ăn thêm nữa.Trong tiểu viện còn trồng một ít cây hành nước đang phất phơ đón gió, tươi xanh mơn mởn. Vương Thủ Tài vẫn làm ổ dưới tàng cây, Liên Dụ nằm tựa lên cái sập bên cạnh cây hoa lê, đôi mắt cùng nhìn về thân ảnh hung dữ đang bận rộn trong phòng bếp.Cửa sổ phòng bếp nhỏ còn mở, bếp lò lạnh ngắt vì nữ chủ nhân trở về mà nổi khói lên lần nữa. Liên Dụ thấy Phương Uyển Chi mặc tạp dề vươn nửa người ra hỏi hắn.“Trưa nay chàng muốn ăn gì, có cần tới nha môn không?”Mái tóc mây xõa dài được túm lại bởi một cây trâm kết, dưới ánh mặt trời chói lọi, thanh tú động lòng người.Liên Dụ chống cằm nhìn xem, đều là củi gạo dầu muối hắn vẫn ăn hằng ngày, nhưng giờ chủ nhân của căn bếp đã về, tư vị này sẽ khác trong dĩ vãng.Hắn nói: “Hôm nay không đi nha môn, ta bị bệnh, cho người đi nói một tiếng là được rồi”. Sau đó đặt Vương Thủ Tài lên sập nhỏ, thấy tên mập kia bực bội kêu lên.“Nàng nấu gì cũng được, tùy nàng cả”.Phương Uyển Chi thấy Liên Dụ cả người lười biếng, nàng vội hỏi.“Bệnh gì?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro