Danh Chấn Thượng Kinh - Triệu Linh Nhi
Chương 113
Triệu Linh Nhi
2025-02-23 16:30:01
Liên Dụ không trả lời, hắn ôm Vương Thủ Tài xoay người, trong miệng như đang hừ hừ một khúc gì đó, đại khái là: Có một người xinh đẹp, thanh dương uyển này, gặp gỡ bất ngờ, ta thích này hôm đó.Ư hử xong thì thấy mình kì quặc quá, hắn đưa lưng về phía Phương Uyển Chi nói:“Không có bệnh gì hết, là không muốn đi thôi.”Bình sinh không hại tương tư, vừa gặp tương tư đã tương tư. Giai nhân đang ở bên cạnh, hắn muốn ra cửa mới là lạ đó.Phương Uyển Chi nhìn bóng lưng người kia đang xoay xoay vặn vặn, tự dưng lại muốn bật cười, nàng cắn môi dưới, tiện tay ném một quả gì đó ra ngoài.“Còn nằm đó làm gì, vào đây giúp ta đi.”Hai người nói chuyện qua khung cửa sổ, nàng khúc khích cười, vui vẻ như nhặt được bạc trên đường.Liên Dụ vừa nhặt quả kia vừa cắn, lại nhìn sang nói với Vương Thủ Tài.“Nhìn thấy chưa, nàng đồng ý ở cùng ta đấy”.Trả lời hắn, là một cái mặt mèo khinh bỉ.Vênh váo cái gì chứ?Liên Dụ và Phương Uyển Chi rất thân thiết, hai người cứ thế đóng cửa lại hưởng thụ thế giới của mình, quên luôn ở nhà còn có một Phương Chính đang loay hoay suy tính.Chuyện này phải kể ra là, sau khi Tôn bà tử đưa bức tranh cho Phương Chính, ông cảm thấy những gì mình tính toán đều đổ sông đổ biển.Liên Dụ là ai chứ, là con trai trưởng của thừa tướng trước kia, là tôn tử của vương gia khác họ, là nhị thế tổ nổi danh kinh thành. Nếu hắn muốn chơi đùa, nữ nhân dạng gì mà không có, sao có thể thích một nữ tử hung dữ như Phương Uyển Chi được.Phương Chính tự nhận khuê nữ nhà mình ngoại trừ vẻ bên ngoài ra không có gì vượt trội, trong lòng cũng tự hiểu rõ, may mà quan tam phẩm cũng được lắm rồi. Bức họa vừa lấy về không bao lâu đã được đưa đến tay Lô Văn Miểu.Lô Văn Miểu là Thái thường tự thiếu khanh, ngày thường chịu trách nhiệm tế tự ở trong cung, thuộc cùng biên chế với lễ bộ. Tuổi đã hơn bốn mươi, đại phu nhân đã c.h.ế.t mấy năm trước, trong phủ còn giữ lại vài phòng thê thiếp.Hắn là người thích mỹ nhân, đặc biệt là các mỹ nhân ngây thơ. Bức họa vẽ Phương Uyển Chi vừa tới tay, hắn đã bị giật nảy mình.Nếu là người Ngọc Trần Phụng Uyển giới thiệu thì sẽ đánh tiếng trước, nhưng mà Phương Chính lại hiểu nhầm ý của Liên Dụ, đương nhiên hắn chưa hề thông báo gì với Lô Văn Miểu. Chỉ là khi nhìn thấy bức tranh, cộng thêm thiếp canh năm sinh tháng đẻ, Lô Văn Miểu cũng động lòng.Trên bức họa là một mỹ nhân vô cùng diễm lệ, hắn vừa nhìn đã ưa, quyết định vì Phương Uyển Chi mà tái giá. Được làm chính phòng, Phương Chính miệng cũng mừng đến mức nở hoa. Thế là hai bên đều được kết quả vừa lòng. Nhưng mà hôm nay Phương Chính lại nghe nói Phương Uyển Chi và Liên Dụ nắm tay nhau trên đường, lòng ông lại đắn đo. Trong lòng tự nhủ, hai người kia rốt cục là có quan hệ hay không vậy, nếu thân thiết như thế, tìm khắp Đại Yển cũng không có người con rể nào hiển hách hơn Liên Dụ được.Chỉ là trong lòng ông lại suy nghĩ đến một chuyện, sự thực và nhìn thấy là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Ai mà biết Liên Dụ có cưới Phương Uyển Chi hay không, nếu không cưới thì còn không bằng gả cho Lô Văn Miểu.Phương Chính vừa đi vừa cân nhắc lợi hại, đi quanh sân đến mỏi cả chân. Nhưng đúng lúc đó Lô Văn Miểu lại tìm tới Phương Phủ.Vài ngày đây bệnh thấp khớp của hắn lại tái phát, đi đường cũng không thoải mái, cho nên đã dâng sớ xin nghỉ hai ngày, vì vậy mà không hề biết đến chuyện sau khi hạ triều ngày hôm đó.Hôm nay hắn đến là để cầu hôn, thuận tiện gặp mỹ nhân trong bức họa.Phương Chính vừa nghe nói người này đến thì đâu dám thất lễ, vội bưng trà dâng nước mời Lô Văn Miểu vào nhà. Nhìn gương mặt nếp nhăn chằn chịt đó, trên trán có bốn nếp gấp, bụng cũng phình cả ra, còn già hơn cả tuổi thật.Hai người ngồi trong sảnh uống trà, mỗi người một suy nghĩ.Lô Văn Miểu muốn gặp Phương Uyển Chi, Phương Chính lại không tìm thấy Phương Uyển Chi. Nhưng mà thực ra Phương Chính cũng không muốn tìm, nếu nàng thành đôi với Liên Dụ thật, ông còn cần cái tên Lô Văn Miểu này làm gì.Hai người trò chuyện với nhau một lúc, Phương Chính thì liên tục thoái thác, nói Phương Uyển Chi đang đọc sách ở hậu viện, sức khỏe không được tốt, cho nên không gặp khách được, sợ nhiễm bệnh cho Lô đại nhân.TBCLô Văn Miểu đã đến đây một chuyến, sao thể không nhìn được cả vạt áo của mỹ nhân, trên mặt cũng thấy vẻ bất mãn, nói tiếp hắn cũng lười, cứ thế nhấc chân tới hậu viện.“Bổn quan nói muốn gặp, thì nàng phải đi ra cho ta xem, nói mấy thứ này với ta làm gì?”Hắn ta xem thường gia đình Phương Chính, phú hộ thương nhân thì cũng vẫn phải nhìn sắc mặt quan triều đình. Hắn lại là quan tam phẩm kinh thành, thân phận như thế mà còn không gặp được nữ tử sao.Phương Chính thấy Lô Văn Miểu lạnh mặt, hai bàn tay đưa ra nhưng cũng không dám kéo, hai người xô xô đẩy đẩy vô cùng lúng túng.Đúng lúc đó có một bàn tay trắng nõn vén rèm lên, hé lộ gò má thanh tú của nữ tử, hình như đang quay đầu nói gì đó với người phía sau, khi nàng quay lại nhìn thấy tình huống trong phòng cũng ngẩn ra.Phương Chính nhìn thấy Phương Uyển Chi trở lại, tức không biết đánh vào chỗ nào, trong lòng rủa thầm, ngươi về lúc này làm gì, ta còn chưa biết chuyện của người bên kia thế nào đâu.Lô Văn Miểu đã vội sải bước ra nghênh đón, hắn nói liền một mạch: “Ơ! Đây là Phương cô nương phải không, thật tốt quá, đúng là mỹ nhân như tranh vẽ, Phương Chính, khuê nữ của ông đẹp tựa thủy linh, thật sự quá tuyệt”.Câu nói kế tiếp còn chưa kịp tuôn ra khỏi miệng, Lô Văn Miểu suýt nữa thì cắn luôn vào đầu lưỡi.Bởi vì hắn nhìn thấy Liên Dụ từ phía sau đi tới, trên người vẫn là bộ quan bào màu hồng còn chưa thay ra, lười biếng đảo mắt qua một cái, hắn đã sợ không dám nói câu nào.Sau lưng Liên Dụ là mười mấy cấm vệ, hàng hàng ngũ ngũ đi vào, là phái đoàn của quan nhị phẩm. Phương Chính ngơ ngẩn cả người, nhưng cũng vội vàng cho người trong phủ rót trà lên mời Liên Dụ.Liên Dụ nhận lấy, uống một ngụm, lại đưa mắt nhìn Lô Văn Miểu, hỏi: “Chuyện gì thế?”Lô Văn Miểu giận cũng không dám phát ra ngoài, khúm núm run tay áo. Hắn cực kỳ sợ Liên Dụ, bởi vì đã từng bị đánh, cho nên hắn cũng biết rõ thủ đoạn của tên này. Ngay cả Hữu tướng Trương Tư Trung cũng không dám đắc tội với người này, đâu tới lượt hắn chứ.Trên mặt hết sức khiêm tốn, hắn hành quan lễ xong thì nói với Liên Dụ.“Bẩm đại nhân, hạ quan… hạ quan đến là để cầu thân.”“Cầu thân?”Liên Dụ nhếch môi, như cười như không hỏi:“Cầu thân với ai? ”Lô Văn Miểu không biết vì sao lại thấy sống lưng lạnh toát, ngay cả xương sống cũng cứng ngắc. Hắn run rẩy chỉ vào Phương Uyển Chi.“Là cầu khuê nữ của Phương Chính.”Liên Dụ gật gật đầu, kéo Phương Uyển Chi ngồi xuống bên cạnh mình, lướt mắt nhìn thấy tên nô tài ở đằng kia đang cầm bức tranh đối chiếu với Phương Uyển Chi, ngón trỏ vung ra, một sợi tơ rất mảnh chuẩn xác cuộn bức tranh lại kéo về phía mình.Đặt chén trà xuống, hắn nói với cấm vệ bên cạnh: “Đưa Lô đại nhân ra ngoài học quy củ”.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro