Đạo Lữ Hung Mãnh Của Ta Cũng Trùng Sinh
Có Phải Là Do L...
Vịt Ăn Táo
2024-10-09 19:00:50
Kiều Vô Tình đi phía trước, Kiều Càn không cam lòng nói:
"Tổ gia gia, cứ cho qua như vậy sao? Con cảm thấy có hơi nghẹn khuất, lão Liêu cũng bị giết hại."
"Càn nhi, con thấy phải nên làm thế nào?" Kiều Vô Tình nói.
Lão dường như rất yêu thương vị chắt trai này của mình.
“Làm thế nào thì cũng phải dạy dỗ Lục Thủy một chút, cả hai tên thuộc hạ bên cạnh hắn nữa.” Kiều Càn nói.
Kiều Vô Tình lắc đầu:
"Thiến nhi, con nghĩ sao?"
Thiếu nữ bên cạnh Kiều Càn nhíu mày nói:
"Nơi này là khu vực của Lục gia, vốn dĩ, việc nổi ra tranh chấp với thiếu gia họ Lục cũng là điều không sáng suốt. Cho dù, hắn là phế vật đi nữa, thì cũng là mặt mũi của Lục gia, không có khả năng bị người khác khi dễ ngay tại Lục gia.”
Kiều Càn phản bác:
“Nhưng nếu chỉ là mấy tên loi nhoi đánh nhau, sẽ không gây ra ảnh hưởng gì đâu.”
Kiều Thiến nói:
“Nhưng mấy người đã đánh tới mức ngươi chết ta sống đấy thôi.”
Kiều Càn nói:
"Thế nhưng rõ ràng là tên Lục Thủy kia ra tay trước, ai biết hắn động một chút là để cho thuộc hạ giết người, ta chưa từng gặp qua vị đại thiếu gia nào như vậy."
Kiều Thiến:
"Ngươi đã từng thấy thiếu gia nhà ai có thanh danh kém hơn thiếu gia họ Lục chưa?”
Kiều Càn lập tức không biết nói gì cho phải, thì ra cũng bởi vì là phế vật, cho nên mới không thể tùy tiện trêu trọc ư?
Kiều Vô Tình lắc đầu nói:
"Đều không đúng, sở dĩ tổ gia gia không so đo việc này, là bởi vì người kia giết người ở trước mặt ông."
Kiều Càn hoàn toàn không hiểu:
"Là sao? Hắn không nể mặt tổ gia gia, không phải càng nên so đo hơn sao?"
Kiều Vô Tình lắc đầu, nhìn về phía trước nói:
"Không, trên lý thuyết, hắn không thể động thủ, nhưng đúng là hắn đã thoát khỏi giam cầm. Mà loại thủ đoạn có thể trực tiếp lừa gạt người tiến hành giam cầm hắn là ông, các con biết điều này có ý nghĩa gì không?"
Kiều Càn không biết, Kiều Thiến cũng không biết.
“Nghĩa là, người đứng đầu Lục gia đã để mắt tới, thế nhưng không phải là Tam trưởng lão của Lục gia. Nếu như là lão ra tay, tuyệt đối sẽ không thể khiến mọi người đều không phát hiện được. Nói cách khác, người giết không phải là Thiếu gia Lục gia, cũng không phải tên thuộc hạ kia, mà là Trưởng lão của Lục gia." Kiều Vô Tình nói.
Đây mới là nguyên nhân khiến lão không so đo chuyện này.
Nếu không phải vậy, nói thế nào thì lão cũng muốn dạy dỗ tên Thiếu gia họ Lục này một chút.
Kiều Càn suy nghĩ một lát, nói:
"Khi đó, sau khi con nghe được Lục Thủy nói chém, thì cái tên Chân Võ mới động thủ, có phải là do Lục Thủy giở trò quỷ hay không?”
Nghe thế Kiều Vô Tình lắc đầu cười nói:
" Một gã nhị giai như hắn làm sao có thể im hơi lặng tiếng thoát ra khỏi giam cầm của bổn tọa được. Cho dù, hắn có thiên phú dị bẩm, thì một tên mười mấy hai mươi tuổi như hắn, cũng không thể nào làm được như vậy."
Kiều Càn không nói gì nữa, hắn biết tổ gia gia đang tức giận.
Nếu là bình thường, tổ gia gia sẽ không xưng bản tọa với hắn.
Nhưng mà, hắn sẽ nhớ kỹ hôm nay, chờ đến khi gặp Lục Thủy ở nơi khác, hắn nhất định sẽ lấy lại danh dự.
—— ——
Lúc này, Lục Thủy đang nghe cha mình giáo huấn:
"Đây chính là tác phong làm việc của ngươi? Mỗi ngày một kiểu, ngươi có biết rằng, nếu không phải chuyện này xảy ra tại khu vực của Lục gia, thì hôm nay ngươi có còn sống hay không cũng là một vấn đề."
Lục Cổ rất tức giận, hắn cũng không hy vọng một ngày nào đó con trai mình ra ngoài đường xong không về nhà được nữa.
"Ngươi cho rằng mọi người đều biết đến danh tiếng của Lục gia đúng không? Ngươi cho rằng mọi người đều biết ngươi là Đại thiếu gia Lục gia đúng không? Ngươi cho rằng tất cả người tu chân trên đời này đều là một đám chết nhát đúng không? Ngươi cho rằng sẽ không có kẻ nào bí quá hoá liều hủy thi diệt tích đúng không?"
Lục Cổ tiếp tục nói.
"Bản thân không có thực lực thì ít đi gây chuyện thôi. Cứ sống bình thường khỏe mạnh không tốt à? Bớt làm cho ta và mẹ ngươi lo lắng bộ khó lắm hả?"
Lục Thủy:
". . . ."
Hắn lại làm quá trớn rồi ư?
Hắn thấy người kia nói chuyện vừa thiểu năng vừa khó nghe, còn không chút kiêng kỵ mà mang theo Huyết Sát Phiên đến, ai biết người hắn ta định giết có phải là hắn hay không chứ?
Cũng không nghĩ xem đây là địa bàn của ai.
Không dạy bảo hắn một chút, hắn sẽ không biết mình là ai.
Nếu lựa chọn gia nhập hàng ngũ tu chân thì phải chuẩn bị tâm lý thật tốt, bởi vì khó bảo đảm sẽ không có một ngày nào đó tự nhiên chết không rõ nguyên nhân, chẳng hạn như chọc phải người không nên chọc.
Đây là đạo lý mà vị ma tu suýt đánh chết hắn nói cho hắn biết.
Cho nên, Lục Thủy chọn ra tay giết tên đó.
Đương nhiên, hắn dám không kiêng nể gì cả, vẫn là do nơi này là khu vực của Lục gia, ba vị đại lão ở ngay trên núi. Người của Kiều gia có tới cũng tuyệt đối không có năng lực đối kháng với ba vị đại lão.
Sống nhiều năm như vậy, hắn cũng không phải kẻ ngốc.
Điều duy nhất làm hắn tiếc nuối chính là, vất vả như vậy mà không tích lũy được chút thiên địa chi lực nào, hắn lại phải tiếp tục đọc sách.
"Nghe rõ chưa?"
Lục Cổ nói to lên.
Lục Thủy bất đắc dĩ, chỉ có thể nói:
"Rõ.”
Lúc này Lục Cổ mới gật đầu nói:
"Tới chỗ của mẹ con lấy cơm ăn đi, cha có việc phải đi, nhớ kỹ ít gây chuyện thôi."
Lục Thủy:
"…"
Tới, tới chỗ mẹ hắn lấy cơm?
Không ngờ luẩn quẩn một vòng như vậy hắn còn phải ăn cơm?
Ài!!!
Thở dài một hơi.
Lục Thủy cầm sách đi lên núi, đúng lúc nghe được tín hiệu đổi mới thiết bị.
Đã biết cái này thì hắn cũng không cần thiết phải ở lại trấn nhỏ kia nữa.
Đi lấy đồ ăn thôi.
Trên đường lên núi, Lục Thủy hỏi:
"Các ngươi biết tại sao những người kia lại đến Lục gia không?"
Ánh mắt Lục Thủy vẫn dán trên sách.
Chân Võ và Chân Linh đồng loạt nhìn nhau, bọn họ có hơi do dự.
Sau đó Chân Võ nói:
"Có lẽ liên quan tới Thiếu gia."
Lục Thủy nhìn sách nói:
"Do chuyện hôn ước à?"
Chân Võ hơi kinh ngạc, Thiếu gia thông minh như vậy ư, sau đó trả lời:
"Đúng vậy."
Lục Thủy không nói gì thêm, vốn dĩ hắn đã cảm thấy rất kỳ quái, vừa nãy cẩn thận ngẫm lại, ở kiếp trước hoàn toàn không có người nào của Kiều gia tới đây thăm hỏi.
Tám chín phần mười là tới vì chuyện của hắn.
Hiện tại chuyện hôn ước đã có thay đổi.
Về phần Mộ gia, bọn họ rốt cuộc đang che giấu chuyện gì, hay là Mộ Tuyết có vấn đề gì, Lục Thủy vẫn không có chút đầu mối nào, nhưng mà điều đó không quan trọng nữa.
Quan trọng là hắn rất thích chuyện từ hôn này.
Qua ngày mai là hắn đã có thể đi từ hôn rồi.
Vết thương ở eo cơ bản cũng đã khỏi hẳn.
Hai ngày này hắn cần tích lũy một chút thiên địa chi lực, ra ngoài với hắn mà nói là rất nguy hiểm.
Ở kiếp trước, cơ bản là hắn không có đi ra ngoài, đặc biệt là sau khi suýt chút bị đánh chết.
Về sau, khi lệnh cấm túc được hủy bỏ, hắn cũng không đi ra ngoài.
Cho nên, hơn nửa đời người, hắn đều chỉ ở trong khu vực của Lục gia.
Về phần sau khi từ hôn, các vị đại lão trong Lục gia sẽ sắp xếp hôn sự cho hắn, hắn hoàn toàn không có để trong lòng.
Vì hắn đã tự sắp xếp xong rồi.
—— ——
Trở lại Lục gia, Chân Võ và Chân Linh không đi theo Lục Thủy nữa.
Còn Lục Thủy, đương nhiên là dự định đi tìm mẹ để lấy đồ ăn rồi, chỉ là đi được nửa đường, thì điện thoại của hắn đột nhiên vang lên.
Lấy ra xem, số lạ.
Do dự một chút, hắn vẫn tiếp máy.
"Xin chào.”
Vô cùng lễ phép, hắn đặc biệt học riêng ở ngoài đó.
Đợi mãi, vẫn không nghe đối phương nói gì.
Lục Thủy tò mò nhìn điện thoại một cái, phát hiện vẫn đang nối máy.
"Bị lỗi sao?"
"Này? Có nghe thấy không?"
Chờ một lúc, cuối cùng đối phương cũng nói chuyện, là giọng nữ:
"Lục Thủy?" Lục Thủy có chút hiếu kỳ, ai thế?
Hắn có quen không?
Hay là lại quên mất rồi?
Giọng nói có chút quen thuộc, ừm khả năng là có quen.
"Ai đó?" Lục Thủy trực tiếp hỏi.
"Nghe nói các ngươi muốn tới từ hôn?" Người kia hỏi.
Nghe được câu này Lục Thủy có hơi sửng sốt, sau đó nói:
"Người của Mộ gia?"
Sau đó hắn tỉnh táo lại, giọng này rất quen, có phần giống Mộ Tuyết, Lục Thủy lại nói:
"Mộ Tuyết?"
-----
Dịch: MB_Boss
"Tổ gia gia, cứ cho qua như vậy sao? Con cảm thấy có hơi nghẹn khuất, lão Liêu cũng bị giết hại."
"Càn nhi, con thấy phải nên làm thế nào?" Kiều Vô Tình nói.
Lão dường như rất yêu thương vị chắt trai này của mình.
“Làm thế nào thì cũng phải dạy dỗ Lục Thủy một chút, cả hai tên thuộc hạ bên cạnh hắn nữa.” Kiều Càn nói.
Kiều Vô Tình lắc đầu:
"Thiến nhi, con nghĩ sao?"
Thiếu nữ bên cạnh Kiều Càn nhíu mày nói:
"Nơi này là khu vực của Lục gia, vốn dĩ, việc nổi ra tranh chấp với thiếu gia họ Lục cũng là điều không sáng suốt. Cho dù, hắn là phế vật đi nữa, thì cũng là mặt mũi của Lục gia, không có khả năng bị người khác khi dễ ngay tại Lục gia.”
Kiều Càn phản bác:
“Nhưng nếu chỉ là mấy tên loi nhoi đánh nhau, sẽ không gây ra ảnh hưởng gì đâu.”
Kiều Thiến nói:
“Nhưng mấy người đã đánh tới mức ngươi chết ta sống đấy thôi.”
Kiều Càn nói:
"Thế nhưng rõ ràng là tên Lục Thủy kia ra tay trước, ai biết hắn động một chút là để cho thuộc hạ giết người, ta chưa từng gặp qua vị đại thiếu gia nào như vậy."
Kiều Thiến:
"Ngươi đã từng thấy thiếu gia nhà ai có thanh danh kém hơn thiếu gia họ Lục chưa?”
Kiều Càn lập tức không biết nói gì cho phải, thì ra cũng bởi vì là phế vật, cho nên mới không thể tùy tiện trêu trọc ư?
Kiều Vô Tình lắc đầu nói:
"Đều không đúng, sở dĩ tổ gia gia không so đo việc này, là bởi vì người kia giết người ở trước mặt ông."
Kiều Càn hoàn toàn không hiểu:
"Là sao? Hắn không nể mặt tổ gia gia, không phải càng nên so đo hơn sao?"
Kiều Vô Tình lắc đầu, nhìn về phía trước nói:
"Không, trên lý thuyết, hắn không thể động thủ, nhưng đúng là hắn đã thoát khỏi giam cầm. Mà loại thủ đoạn có thể trực tiếp lừa gạt người tiến hành giam cầm hắn là ông, các con biết điều này có ý nghĩa gì không?"
Kiều Càn không biết, Kiều Thiến cũng không biết.
“Nghĩa là, người đứng đầu Lục gia đã để mắt tới, thế nhưng không phải là Tam trưởng lão của Lục gia. Nếu như là lão ra tay, tuyệt đối sẽ không thể khiến mọi người đều không phát hiện được. Nói cách khác, người giết không phải là Thiếu gia Lục gia, cũng không phải tên thuộc hạ kia, mà là Trưởng lão của Lục gia." Kiều Vô Tình nói.
Đây mới là nguyên nhân khiến lão không so đo chuyện này.
Nếu không phải vậy, nói thế nào thì lão cũng muốn dạy dỗ tên Thiếu gia họ Lục này một chút.
Kiều Càn suy nghĩ một lát, nói:
"Khi đó, sau khi con nghe được Lục Thủy nói chém, thì cái tên Chân Võ mới động thủ, có phải là do Lục Thủy giở trò quỷ hay không?”
Nghe thế Kiều Vô Tình lắc đầu cười nói:
" Một gã nhị giai như hắn làm sao có thể im hơi lặng tiếng thoát ra khỏi giam cầm của bổn tọa được. Cho dù, hắn có thiên phú dị bẩm, thì một tên mười mấy hai mươi tuổi như hắn, cũng không thể nào làm được như vậy."
Kiều Càn không nói gì nữa, hắn biết tổ gia gia đang tức giận.
Nếu là bình thường, tổ gia gia sẽ không xưng bản tọa với hắn.
Nhưng mà, hắn sẽ nhớ kỹ hôm nay, chờ đến khi gặp Lục Thủy ở nơi khác, hắn nhất định sẽ lấy lại danh dự.
—— ——
Lúc này, Lục Thủy đang nghe cha mình giáo huấn:
"Đây chính là tác phong làm việc của ngươi? Mỗi ngày một kiểu, ngươi có biết rằng, nếu không phải chuyện này xảy ra tại khu vực của Lục gia, thì hôm nay ngươi có còn sống hay không cũng là một vấn đề."
Lục Cổ rất tức giận, hắn cũng không hy vọng một ngày nào đó con trai mình ra ngoài đường xong không về nhà được nữa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Ngươi cho rằng mọi người đều biết đến danh tiếng của Lục gia đúng không? Ngươi cho rằng mọi người đều biết ngươi là Đại thiếu gia Lục gia đúng không? Ngươi cho rằng tất cả người tu chân trên đời này đều là một đám chết nhát đúng không? Ngươi cho rằng sẽ không có kẻ nào bí quá hoá liều hủy thi diệt tích đúng không?"
Lục Cổ tiếp tục nói.
"Bản thân không có thực lực thì ít đi gây chuyện thôi. Cứ sống bình thường khỏe mạnh không tốt à? Bớt làm cho ta và mẹ ngươi lo lắng bộ khó lắm hả?"
Lục Thủy:
". . . ."
Hắn lại làm quá trớn rồi ư?
Hắn thấy người kia nói chuyện vừa thiểu năng vừa khó nghe, còn không chút kiêng kỵ mà mang theo Huyết Sát Phiên đến, ai biết người hắn ta định giết có phải là hắn hay không chứ?
Cũng không nghĩ xem đây là địa bàn của ai.
Không dạy bảo hắn một chút, hắn sẽ không biết mình là ai.
Nếu lựa chọn gia nhập hàng ngũ tu chân thì phải chuẩn bị tâm lý thật tốt, bởi vì khó bảo đảm sẽ không có một ngày nào đó tự nhiên chết không rõ nguyên nhân, chẳng hạn như chọc phải người không nên chọc.
Đây là đạo lý mà vị ma tu suýt đánh chết hắn nói cho hắn biết.
Cho nên, Lục Thủy chọn ra tay giết tên đó.
Đương nhiên, hắn dám không kiêng nể gì cả, vẫn là do nơi này là khu vực của Lục gia, ba vị đại lão ở ngay trên núi. Người của Kiều gia có tới cũng tuyệt đối không có năng lực đối kháng với ba vị đại lão.
Sống nhiều năm như vậy, hắn cũng không phải kẻ ngốc.
Điều duy nhất làm hắn tiếc nuối chính là, vất vả như vậy mà không tích lũy được chút thiên địa chi lực nào, hắn lại phải tiếp tục đọc sách.
"Nghe rõ chưa?"
Lục Cổ nói to lên.
Lục Thủy bất đắc dĩ, chỉ có thể nói:
"Rõ.”
Lúc này Lục Cổ mới gật đầu nói:
"Tới chỗ của mẹ con lấy cơm ăn đi, cha có việc phải đi, nhớ kỹ ít gây chuyện thôi."
Lục Thủy:
"…"
Tới, tới chỗ mẹ hắn lấy cơm?
Không ngờ luẩn quẩn một vòng như vậy hắn còn phải ăn cơm?
Ài!!!
Thở dài một hơi.
Lục Thủy cầm sách đi lên núi, đúng lúc nghe được tín hiệu đổi mới thiết bị.
Đã biết cái này thì hắn cũng không cần thiết phải ở lại trấn nhỏ kia nữa.
Đi lấy đồ ăn thôi.
Trên đường lên núi, Lục Thủy hỏi:
"Các ngươi biết tại sao những người kia lại đến Lục gia không?"
Ánh mắt Lục Thủy vẫn dán trên sách.
Chân Võ và Chân Linh đồng loạt nhìn nhau, bọn họ có hơi do dự.
Sau đó Chân Võ nói:
"Có lẽ liên quan tới Thiếu gia."
Lục Thủy nhìn sách nói:
"Do chuyện hôn ước à?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chân Võ hơi kinh ngạc, Thiếu gia thông minh như vậy ư, sau đó trả lời:
"Đúng vậy."
Lục Thủy không nói gì thêm, vốn dĩ hắn đã cảm thấy rất kỳ quái, vừa nãy cẩn thận ngẫm lại, ở kiếp trước hoàn toàn không có người nào của Kiều gia tới đây thăm hỏi.
Tám chín phần mười là tới vì chuyện của hắn.
Hiện tại chuyện hôn ước đã có thay đổi.
Về phần Mộ gia, bọn họ rốt cuộc đang che giấu chuyện gì, hay là Mộ Tuyết có vấn đề gì, Lục Thủy vẫn không có chút đầu mối nào, nhưng mà điều đó không quan trọng nữa.
Quan trọng là hắn rất thích chuyện từ hôn này.
Qua ngày mai là hắn đã có thể đi từ hôn rồi.
Vết thương ở eo cơ bản cũng đã khỏi hẳn.
Hai ngày này hắn cần tích lũy một chút thiên địa chi lực, ra ngoài với hắn mà nói là rất nguy hiểm.
Ở kiếp trước, cơ bản là hắn không có đi ra ngoài, đặc biệt là sau khi suýt chút bị đánh chết.
Về sau, khi lệnh cấm túc được hủy bỏ, hắn cũng không đi ra ngoài.
Cho nên, hơn nửa đời người, hắn đều chỉ ở trong khu vực của Lục gia.
Về phần sau khi từ hôn, các vị đại lão trong Lục gia sẽ sắp xếp hôn sự cho hắn, hắn hoàn toàn không có để trong lòng.
Vì hắn đã tự sắp xếp xong rồi.
—— ——
Trở lại Lục gia, Chân Võ và Chân Linh không đi theo Lục Thủy nữa.
Còn Lục Thủy, đương nhiên là dự định đi tìm mẹ để lấy đồ ăn rồi, chỉ là đi được nửa đường, thì điện thoại của hắn đột nhiên vang lên.
Lấy ra xem, số lạ.
Do dự một chút, hắn vẫn tiếp máy.
"Xin chào.”
Vô cùng lễ phép, hắn đặc biệt học riêng ở ngoài đó.
Đợi mãi, vẫn không nghe đối phương nói gì.
Lục Thủy tò mò nhìn điện thoại một cái, phát hiện vẫn đang nối máy.
"Bị lỗi sao?"
"Này? Có nghe thấy không?"
Chờ một lúc, cuối cùng đối phương cũng nói chuyện, là giọng nữ:
"Lục Thủy?" Lục Thủy có chút hiếu kỳ, ai thế?
Hắn có quen không?
Hay là lại quên mất rồi?
Giọng nói có chút quen thuộc, ừm khả năng là có quen.
"Ai đó?" Lục Thủy trực tiếp hỏi.
"Nghe nói các ngươi muốn tới từ hôn?" Người kia hỏi.
Nghe được câu này Lục Thủy có hơi sửng sốt, sau đó nói:
"Người của Mộ gia?"
Sau đó hắn tỉnh táo lại, giọng này rất quen, có phần giống Mộ Tuyết, Lục Thủy lại nói:
"Mộ Tuyết?"
-----
Dịch: MB_Boss
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro