Đạo Lữ Hung Mãnh Của Ta Cũng Trùng Sinh
Lục Thiếu Gia D...
Vịt Ăn Táo
2024-10-09 19:00:50
Không nhớ được giọng nói của vợ mình, là việc rất bình thường phải không?
Nhất là ở kiếp trước, hắn và Mộ Tuyết chưa bao giờ gọi điện thoại, Mộ Tuyết cần tìm hắn thì đều trực tiếp tới tìm, nếu hắn đang ở mật thất nghiên cứu này nọ, Mộ Tuyết sẽ phá nổ mật thất đi vào.
Sau đó nói cho hắn biết hai ngày nữa nàng phải đi dạo trấn nhỏ một chút, để hắn nhớ mà đi ra mật thất.
Lục Thủy nhìn mật thất đã phế bỏ, không nói hai lời liền đánh nhau với Mộ Tuyết.
Vả lại, giọng trong điện thoại sẽ có khác biệt so với giọng người thật, hắn có thể nhận ra Mộ Tuyết chỉ qua hai câu nói, đã rất hiếm thấy rồi.
"Ngươi không cần quan tâm ta là ai" Giọng nói ở đầu bên kia rất lạnh lùng: "Ngươi chỉ cần nói cho ta biết, Lục gia định đến Mộ gia để từ hôn, có đúng không?"
Lục Thủy khẽ mỉm cười:
"Cha ngươi không dạy ngươi nói chuyện phải lễ phép à?"
"Ngươi. . . "
Nhưng Lục Thủy không chờ bên kia nói thêm, mà nói tiếp:
"Có điều, nói cho ngươi biết cũng được, hai ngày nữa ta sẽ đích thân tới cửa bái phỏng Mộ gia, cung kính chờ đợi bản thiếu gia đại giá đi."
Nói xong Lục Thủy lập tức ngắt điện thoại, lúc này không cho phép đối phương nói chuyện, đối phương chắc chắn sẽ bực bội khó chịu.
Cứ tức điên đi.
Chính là muốn đối phương tức điên.
"Ai kêu ngươi làm nổ mật thất của ta."
Sau đó Lục Thủy không để ý chuyện này nữa, nhưng thật ra hắn rất tò mò, Mộ Tuyết làm sao lại gọi điện thoại tới hỏi.
Con nít đúng là con nít, xảy ra chút chuyện đã vô cùng lo lắng truy vấn ngọn nguồn.
Hắn nhớ rõ trước khi thành hôn, Mộ Tuyết không có điện thoại di động.
Nếu nói Lục Thủy là dung hợp với thời đại, thì Mộ Tuyết kia chính là hoàn toàn không rành thế sự.
Nàng thậm chí không biết điện thoại di động là đồ chơi gì.
Vậy mà kiếp này lại dùng điện thoại di động, xem ra chuyện hôn sự có đả kích rất lớn đối với nàng.
Nhưng mà, nếu đả kích không lớn, thì đã không thú vị rồi.
Trong lúc suy nghĩ, hắn đã tới chỗ ở của cha mẹ, tâm tình tốt đẹp trong nháy mắt đã chuyển xấu.
—— ——
Mộ gia.
Trong phòng, một thiếu nữ đang cầm điện thoại di động trong tay, vẫn giữ nguyên tư thế gọi điện thoại.
Nàng mím mím khóe miệng, cuối cùng để điện thoại xuống.
Cánh tay để xuống đang nhẹ run rẩy, giống như chiếc điện thoại này có gánh nặng ngàn cân đối với nàng.
Chẳng qua là quá trình để điện thoại xuống, từ từ hóa thành hư không.
Cuối cùng tay của thiếu nữ nhẹ nhàng đặt trên đùi của mình, nàng đoan trang ngồi ở chỗ đó, lặng im không nói.
Một lát sau, trong miệng thiếu nữ truyền ra giọng nói rét lạnh:
"Ngươi đáng chết."
—— ——
Kiều Vô Tình ngồi một chỗ ở đại điện, nhìn Tam Trưởng lão nói:
"Xem ra Lục huynh chướng mắt tiểu nha đầu nhà chúng ta."
Lần này hắn tới, thật sự là vì chuyện này.
Nghe nói Lục gia muốn hủy hôn, đương nhiên hắn sẽ không buông tha cơ hội cực tốt này.
Chỉ cần kết thông gia cùng Lục gia, Kiều gia sẽ được lợi ích rất lớn.
Nhưng mà vừa đến đã bị từ chối rồi.
Tam Trưởng lão lắc đầu nói:
"Cũng không phải, mà là lần này Lục gia muốn tuyển chọn từ Thiên Trì Hà."
Kiều Vô Tình bất ngờ nói:
"Thiên Trì Hà?"
Tam Trưởng lão gật đầu:
"Đúng vậy, nếu chọn thiên phú làm tiêu chuẩn, tiểu nha đầu nhà ngươi đã đủ tư cách, Lục gia không có lý do từ chối.
Thế nhưng, lần này không giống, đạo lữ của Lục Cổ là Đông Phương Lê m vốn thiên phú kinh người, vậy mà lại sinh ra Lục Thủy kia.
Điều này chứng minh rõ ràng, không phải thiên phú tốt thì có thể sinh ra con cháu thiên phú tốt.
Vì vậy, lần này Lục gia định tìm một người thiên phú tu luyện không tệ, nhưng năng lực lĩnh ngộ phải tốt.
Mà Thiên Trì Hà là nơi có thể phô bày khả năng lĩnh ngộ tốt nhất."
Kiều Vô Tình nhìn Lục Bất Tranh nói:
"Cho nên, lần này Lục gia để mắt tới thế hệ trẻ tuổi của Thiên Trì Hà?"
Tam Trưởng lão gật đầu:
"Đúng vậy, có thể nói là thứ hạng bậc nhất trong nhóm nữ tu sĩ."
Kiều Vô Tình lắc đầu cười nói:
"Thế nhưng Lục huynh đã từng nghĩ qua, đối phương có đồng ý nhập vào Lục gia hay không? Tuy rằng Lục gia lợi hại, nhưng mà dẫu sao Lục Thủy cũng quá bình thường."
Không nói phế vật, là bởi vì Lục gia cũng cần mặt mũi.
Nếu nói ra thì chứng tỏ hắn ngu xuẩn.
Nhưng mà, ý của hắn rất rõ ràng, không phải ai cũng muốn kết thông gia với Lục gia, cũng không phải là ai cũng nguyện ý gả vào Lục gia.
Có thế lực ngang với Lục gia thì không nhiều, nhưng mà tuyệt đối không ít.
Tam Trưởng lão không để ý, chỉ nói:
"Đây chính là nguyên nhân vì sao ta không thể đáp ứng Kiều huynh."
Kiều Vô Tình nhíu mày:
"Lục huynh có ý gì?"
Tam Trưởng lão nhìn Kiều Vô Tình, bình tĩnh nói:
"Chỉ cần nữ tu sĩ bậc nhất của Thiên Trì Hà có biểu hiện bất phàm, Đại Trưởng lão sẽ là người đi đàm luận sính lễ."
Kiều Vô Tình nghe được câu này, ngây ngẩn cả người.
Đích thân Đại Trưởng lão của Lục gia đàm luận sính lễ?
Việc này, việc này thật sự có thể khiến cho phần lớn mọi người đồng ý.
Phải biết rằng, đối với nhiều người, ấn tượng về Lục gia Đại Trưởng lão đều dừng lại ở rất nhiều năm về trước.
Cho dù là chuyện sính lễ của Đông Phương Lê Âm lần trước, cũng chưa từng có người nào gặp qua bóng dáng của Đại Trưởng lão Lục gia, thế nhưng Đông Phương gia quả thật đã khởi tử hồi sinh.
Đối với bên ngoài, Đại Trưởng lão Lục gia là vô cùng thần bí.
Rất nhiều người có thể có thế lực ngang với Lục gia, hoàn toàn là bởi vì họ không biết chính xác về Đại Trưởng lão Lục gia.
Nhưng mà, một số thế hệ trước đều biết, khả năng lĩnh ngộ đại đạo của Đại Trưởng lão Lục gia sớm đã vượt xa bình thường, nếu như có thể cùng luận đạo với vị này một lần, hiệu quả tuyệt đối không thể tưởng tượng nổi.
Càng là gia tộc hoặc là tông môn cường đại thì càng không có cách nào từ chối.
Đích thân Đại Trưởng lão đàm luận chuyện sính lễ, vậy thì gần như trăm phần trăm sẽ có thể luận đạo cùng hắn.
Kiều Vô Tình thở dài một tiếng, nói:
"Thì ra là thế, có điều thật không ngờ, loại chuyện này thế mà lại kinh động đến Đại Trưởng lão Lục gia, còn tưởng rằng chỉ có Lục Cổ quái tài kia mới có thể kinh động vị ấy."
Tất nhiên, Kiều Vô Tình hiểu rõ ý của Tam Trưởng lão, Đại Trưởng lão đã nhúng tay, thì Tam Trưởng lão có muốn đồng ý hôn sự với Kiều gia cũng vô dụng.
Chuyện mà Đại trưởng lão Lục gia quyết định, không ai có đủ phân lượng đi phản bác.
Trừ khi có thể thuyết phục hắn.
Tam Trưởng lão mỉm cười:
"Xuẩn tài mà cũng có thể làm Đại Trưởng lão chú ý, vô số năm qua, Lục Thủy chính là huyết mạch vô dụng nhất của Lục gia. "
Kiều Vô Tình cười nói:
"Chỉ là bình thường một chút mà thôi, có lẽ sau này có thể hậu tích bạc phát cũng không chừng."
Lục gia mắng hài tử nhà mình, chắc chắn không có vấn đề, đương nhiên hắn sẽ không mắng theo.
Tam Trưởng lão lắc đầu tự giễu. Không thể nào, Lục Thủy sẽ không có biến hóa gì lớn.
Có lẽ đời này cũng cứ như thế, cái mà hắn có thể trông cậy vào chính là con của Lục Thủy.
Tốt nhất có thể sinh nhiều mấy đứa, mấy năm qua Lục gia bọn hắn đều là nhất mạch đơn truyền, giống như bị nguyền rủa vậy.
—— ——
Lục Thủy sờ bụng đi ra từ phòng bếp, đồ ăn mẹ hắn nấu đang được hâm nóng ở đây, nên hắn chỉ có thể tự mình đến ăn.
Không thể không nói, mẹ hắn nấu quá khó ăn, cha hắn đã cố tình để cho hắn đến để giảm bớt.
Vô sỉ, gài bẫy cả con trai mình.
Hắn đã định chạy trốn, nhưng mẹ hắn kêu phụ bếp trông coi hắn, không ăn hết thì không cho đi.
Cuối cùng ăn xong, cái bụng đau âm ỉ.
Trên đường trở về, vừa lúc hắn chạm trán một đám người Kiều gia đang tham quan Lục gia.
Đương nhiên, đều là một số người trẻ tuổi.
Là Kỳ Khê dẫn đường.
Sau khi Kỳ Khê nhìn thấy Lục Thủy, lập tức cúi đầu cung kính nói:
"Thiếu gia."
Lục Thủy vẫn đi thẳng, không có ý định dừng lại.
Lúc này Kiều Thiến chợt nói:
"Chờ một chút."
Lục Thủy không hề dừng bước chân, tiếp tục tiến lên phía trước.
"Ta muốn so tài với Lục Thiếu gia một chút. Lục Thiếu gia lớn tuổi hơn ta, chẳng lẽ đến cả dũng khí so tài cũng không có sao?" Kiều Thiến lớn tiếng nói.
Nàng không có mưu đồ gì, chỉ đơn giản là muốn dạy dỗ người này một chút.
Hắn hoàn toàn không để Kiều gia bọn họ vào mắt, hơn nữa nàng cảm thấy mình cũng không làm chuyện gì đi quá giới hạn.
------
Dịch: MB_Boss
Nhất là ở kiếp trước, hắn và Mộ Tuyết chưa bao giờ gọi điện thoại, Mộ Tuyết cần tìm hắn thì đều trực tiếp tới tìm, nếu hắn đang ở mật thất nghiên cứu này nọ, Mộ Tuyết sẽ phá nổ mật thất đi vào.
Sau đó nói cho hắn biết hai ngày nữa nàng phải đi dạo trấn nhỏ một chút, để hắn nhớ mà đi ra mật thất.
Lục Thủy nhìn mật thất đã phế bỏ, không nói hai lời liền đánh nhau với Mộ Tuyết.
Vả lại, giọng trong điện thoại sẽ có khác biệt so với giọng người thật, hắn có thể nhận ra Mộ Tuyết chỉ qua hai câu nói, đã rất hiếm thấy rồi.
"Ngươi không cần quan tâm ta là ai" Giọng nói ở đầu bên kia rất lạnh lùng: "Ngươi chỉ cần nói cho ta biết, Lục gia định đến Mộ gia để từ hôn, có đúng không?"
Lục Thủy khẽ mỉm cười:
"Cha ngươi không dạy ngươi nói chuyện phải lễ phép à?"
"Ngươi. . . "
Nhưng Lục Thủy không chờ bên kia nói thêm, mà nói tiếp:
"Có điều, nói cho ngươi biết cũng được, hai ngày nữa ta sẽ đích thân tới cửa bái phỏng Mộ gia, cung kính chờ đợi bản thiếu gia đại giá đi."
Nói xong Lục Thủy lập tức ngắt điện thoại, lúc này không cho phép đối phương nói chuyện, đối phương chắc chắn sẽ bực bội khó chịu.
Cứ tức điên đi.
Chính là muốn đối phương tức điên.
"Ai kêu ngươi làm nổ mật thất của ta."
Sau đó Lục Thủy không để ý chuyện này nữa, nhưng thật ra hắn rất tò mò, Mộ Tuyết làm sao lại gọi điện thoại tới hỏi.
Con nít đúng là con nít, xảy ra chút chuyện đã vô cùng lo lắng truy vấn ngọn nguồn.
Hắn nhớ rõ trước khi thành hôn, Mộ Tuyết không có điện thoại di động.
Nếu nói Lục Thủy là dung hợp với thời đại, thì Mộ Tuyết kia chính là hoàn toàn không rành thế sự.
Nàng thậm chí không biết điện thoại di động là đồ chơi gì.
Vậy mà kiếp này lại dùng điện thoại di động, xem ra chuyện hôn sự có đả kích rất lớn đối với nàng.
Nhưng mà, nếu đả kích không lớn, thì đã không thú vị rồi.
Trong lúc suy nghĩ, hắn đã tới chỗ ở của cha mẹ, tâm tình tốt đẹp trong nháy mắt đã chuyển xấu.
—— ——
Mộ gia.
Trong phòng, một thiếu nữ đang cầm điện thoại di động trong tay, vẫn giữ nguyên tư thế gọi điện thoại.
Nàng mím mím khóe miệng, cuối cùng để điện thoại xuống.
Cánh tay để xuống đang nhẹ run rẩy, giống như chiếc điện thoại này có gánh nặng ngàn cân đối với nàng.
Chẳng qua là quá trình để điện thoại xuống, từ từ hóa thành hư không.
Cuối cùng tay của thiếu nữ nhẹ nhàng đặt trên đùi của mình, nàng đoan trang ngồi ở chỗ đó, lặng im không nói.
Một lát sau, trong miệng thiếu nữ truyền ra giọng nói rét lạnh:
"Ngươi đáng chết."
—— ——
Kiều Vô Tình ngồi một chỗ ở đại điện, nhìn Tam Trưởng lão nói:
"Xem ra Lục huynh chướng mắt tiểu nha đầu nhà chúng ta."
Lần này hắn tới, thật sự là vì chuyện này.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nghe nói Lục gia muốn hủy hôn, đương nhiên hắn sẽ không buông tha cơ hội cực tốt này.
Chỉ cần kết thông gia cùng Lục gia, Kiều gia sẽ được lợi ích rất lớn.
Nhưng mà vừa đến đã bị từ chối rồi.
Tam Trưởng lão lắc đầu nói:
"Cũng không phải, mà là lần này Lục gia muốn tuyển chọn từ Thiên Trì Hà."
Kiều Vô Tình bất ngờ nói:
"Thiên Trì Hà?"
Tam Trưởng lão gật đầu:
"Đúng vậy, nếu chọn thiên phú làm tiêu chuẩn, tiểu nha đầu nhà ngươi đã đủ tư cách, Lục gia không có lý do từ chối.
Thế nhưng, lần này không giống, đạo lữ của Lục Cổ là Đông Phương Lê m vốn thiên phú kinh người, vậy mà lại sinh ra Lục Thủy kia.
Điều này chứng minh rõ ràng, không phải thiên phú tốt thì có thể sinh ra con cháu thiên phú tốt.
Vì vậy, lần này Lục gia định tìm một người thiên phú tu luyện không tệ, nhưng năng lực lĩnh ngộ phải tốt.
Mà Thiên Trì Hà là nơi có thể phô bày khả năng lĩnh ngộ tốt nhất."
Kiều Vô Tình nhìn Lục Bất Tranh nói:
"Cho nên, lần này Lục gia để mắt tới thế hệ trẻ tuổi của Thiên Trì Hà?"
Tam Trưởng lão gật đầu:
"Đúng vậy, có thể nói là thứ hạng bậc nhất trong nhóm nữ tu sĩ."
Kiều Vô Tình lắc đầu cười nói:
"Thế nhưng Lục huynh đã từng nghĩ qua, đối phương có đồng ý nhập vào Lục gia hay không? Tuy rằng Lục gia lợi hại, nhưng mà dẫu sao Lục Thủy cũng quá bình thường."
Không nói phế vật, là bởi vì Lục gia cũng cần mặt mũi.
Nếu nói ra thì chứng tỏ hắn ngu xuẩn.
Nhưng mà, ý của hắn rất rõ ràng, không phải ai cũng muốn kết thông gia với Lục gia, cũng không phải là ai cũng nguyện ý gả vào Lục gia.
Có thế lực ngang với Lục gia thì không nhiều, nhưng mà tuyệt đối không ít.
Tam Trưởng lão không để ý, chỉ nói:
"Đây chính là nguyên nhân vì sao ta không thể đáp ứng Kiều huynh."
Kiều Vô Tình nhíu mày:
"Lục huynh có ý gì?"
Tam Trưởng lão nhìn Kiều Vô Tình, bình tĩnh nói:
"Chỉ cần nữ tu sĩ bậc nhất của Thiên Trì Hà có biểu hiện bất phàm, Đại Trưởng lão sẽ là người đi đàm luận sính lễ."
Kiều Vô Tình nghe được câu này, ngây ngẩn cả người.
Đích thân Đại Trưởng lão của Lục gia đàm luận sính lễ?
Việc này, việc này thật sự có thể khiến cho phần lớn mọi người đồng ý.
Phải biết rằng, đối với nhiều người, ấn tượng về Lục gia Đại Trưởng lão đều dừng lại ở rất nhiều năm về trước.
Cho dù là chuyện sính lễ của Đông Phương Lê Âm lần trước, cũng chưa từng có người nào gặp qua bóng dáng của Đại Trưởng lão Lục gia, thế nhưng Đông Phương gia quả thật đã khởi tử hồi sinh.
Đối với bên ngoài, Đại Trưởng lão Lục gia là vô cùng thần bí.
Rất nhiều người có thể có thế lực ngang với Lục gia, hoàn toàn là bởi vì họ không biết chính xác về Đại Trưởng lão Lục gia.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng mà, một số thế hệ trước đều biết, khả năng lĩnh ngộ đại đạo của Đại Trưởng lão Lục gia sớm đã vượt xa bình thường, nếu như có thể cùng luận đạo với vị này một lần, hiệu quả tuyệt đối không thể tưởng tượng nổi.
Càng là gia tộc hoặc là tông môn cường đại thì càng không có cách nào từ chối.
Đích thân Đại Trưởng lão đàm luận chuyện sính lễ, vậy thì gần như trăm phần trăm sẽ có thể luận đạo cùng hắn.
Kiều Vô Tình thở dài một tiếng, nói:
"Thì ra là thế, có điều thật không ngờ, loại chuyện này thế mà lại kinh động đến Đại Trưởng lão Lục gia, còn tưởng rằng chỉ có Lục Cổ quái tài kia mới có thể kinh động vị ấy."
Tất nhiên, Kiều Vô Tình hiểu rõ ý của Tam Trưởng lão, Đại Trưởng lão đã nhúng tay, thì Tam Trưởng lão có muốn đồng ý hôn sự với Kiều gia cũng vô dụng.
Chuyện mà Đại trưởng lão Lục gia quyết định, không ai có đủ phân lượng đi phản bác.
Trừ khi có thể thuyết phục hắn.
Tam Trưởng lão mỉm cười:
"Xuẩn tài mà cũng có thể làm Đại Trưởng lão chú ý, vô số năm qua, Lục Thủy chính là huyết mạch vô dụng nhất của Lục gia. "
Kiều Vô Tình cười nói:
"Chỉ là bình thường một chút mà thôi, có lẽ sau này có thể hậu tích bạc phát cũng không chừng."
Lục gia mắng hài tử nhà mình, chắc chắn không có vấn đề, đương nhiên hắn sẽ không mắng theo.
Tam Trưởng lão lắc đầu tự giễu. Không thể nào, Lục Thủy sẽ không có biến hóa gì lớn.
Có lẽ đời này cũng cứ như thế, cái mà hắn có thể trông cậy vào chính là con của Lục Thủy.
Tốt nhất có thể sinh nhiều mấy đứa, mấy năm qua Lục gia bọn hắn đều là nhất mạch đơn truyền, giống như bị nguyền rủa vậy.
—— ——
Lục Thủy sờ bụng đi ra từ phòng bếp, đồ ăn mẹ hắn nấu đang được hâm nóng ở đây, nên hắn chỉ có thể tự mình đến ăn.
Không thể không nói, mẹ hắn nấu quá khó ăn, cha hắn đã cố tình để cho hắn đến để giảm bớt.
Vô sỉ, gài bẫy cả con trai mình.
Hắn đã định chạy trốn, nhưng mẹ hắn kêu phụ bếp trông coi hắn, không ăn hết thì không cho đi.
Cuối cùng ăn xong, cái bụng đau âm ỉ.
Trên đường trở về, vừa lúc hắn chạm trán một đám người Kiều gia đang tham quan Lục gia.
Đương nhiên, đều là một số người trẻ tuổi.
Là Kỳ Khê dẫn đường.
Sau khi Kỳ Khê nhìn thấy Lục Thủy, lập tức cúi đầu cung kính nói:
"Thiếu gia."
Lục Thủy vẫn đi thẳng, không có ý định dừng lại.
Lúc này Kiều Thiến chợt nói:
"Chờ một chút."
Lục Thủy không hề dừng bước chân, tiếp tục tiến lên phía trước.
"Ta muốn so tài với Lục Thiếu gia một chút. Lục Thiếu gia lớn tuổi hơn ta, chẳng lẽ đến cả dũng khí so tài cũng không có sao?" Kiều Thiến lớn tiếng nói.
Nàng không có mưu đồ gì, chỉ đơn giản là muốn dạy dỗ người này một chút.
Hắn hoàn toàn không để Kiều gia bọn họ vào mắt, hơn nữa nàng cảm thấy mình cũng không làm chuyện gì đi quá giới hạn.
------
Dịch: MB_Boss
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro