Đạo Lữ Hung Mãnh Của Ta Cũng Trùng Sinh

Không Còn Nhà N...

Vịt Ăn Táo

2024-10-09 19:00:50

Mộ Tuyết ngồi trước viện, nàng đang chờ.

Chờ Lục Thủy đến từ hôn, tới thời điểm từ hôn nàng tất nhiên sẽ bị dẫn đi.

Chỉ là đợi đã lâu, ngược lại chờ được Nhã Lâm.

Là Đường di đưa tới.

"Đường di." Mộ Tuyết đứng lên lễ phép gọi một tiếng.

Đường di cười cười, đẩy một đứa nhỏ năm tuổi lên trước mặt Mộ Tuyết:

"Tiểu Lâm, gọi tỷ tỷ đi."

"Tỷ, tỷ tỷ." Nhã Lâm có chút sợ người lạ.

Tóc của bé không dài, chỉ có một túm bị buộc lên, dáng vẻ trông rất hoạt bát.

Mộ Tuyết nhìn Nhã Lâm, mang theo chút ý cười:

"Ngoan."

Đường di ở bên cạnh sửng sốt một chút, nếu nàng không nhìn lầm, Mộ Tuyết vừa mới cười sao?

Từ ngày bà tới Mộ gia, chưa bao giờ thấy Mộ Tuyết cười qua.

Nàng, thích Nhã Lâm?

Đường di không biết, thế nhưng cũng không quá để ý, khả năng nàng chỉ là đang giữ vẻ tỷ tỷ có thiện chí thôi.

"Đúng rồi Mộ Tuyết, tối hôm qua ta nghe nói, tộc trưởng đã cắt mất tài nguyên tu luyện của ngươi, hơn nữa còn không có ý định để cho ngươi ở lại chỗ này." Nói đến đây, Đường di lại lập tức nói tiếp:

"Thế nhưng chúng ta đã tranh thủ, tòa viện này tuy là nơi ở của Nhã Nguyệt trên danh nghĩa, nhưng ngươi không cần phải lo lắng, chỉ cần còn một ngày ngươi ở chỗ này, Nhã Nguyệt sẽ không thể chuyển vào đây, treo tên nàng lên danh nghĩa cũng chỉ là kế sách tạm thời.

Đây cũng là vì không còn cách nào khác nữa.”

Mộ Tuyết gật đầu, chỉ bình thản lên tiếng:

"Được."

Mộ Tuyết không phản đối quá mức khiến cho Đường di yên tâm không ít, sau đó nàng tiếp tục nói:

"Chuyện từ hôn được bố trí vào xế chiều, đến lúc đó ngươi phải chuẩn bị tâm lý thật tốt."

"Ta biết." Mộ Tuyết gật đầu.

Sau khi Đường di rời đi, Nhã Lâm tất nhiên bị để lại.

Mộ Tuyết cũng không suy nghĩ gì nhiều, đưa tay nắm Nhã Lâm đi về hướng hậu viện.

"Tỷ, tỷ tỷ?" Nhã Lâm có chút nhút nhát kêu lên.

"Ừm?" Mộ Tuyết nhìn Nhã Lâm.

"Ta, ta ta không biết chữ." Nhã Lâm nhỏ giọng nói.

Bé biết mình đến đây để học thứ gì đó, nhưng bé lại không biết chữ.

Sợ sẽ bị đánh bị mắng.

"Vậy tỷ tỷ rảnh sẽ dạy ngươi." Mộ Tuyết nói.

"Vâng." Nhã Lâm cúi đầu.

Sau đó các nàng đi tới hậu viện, Mộ Tuyết ở trên chỗ đất trống vẽ lên một trận pháp không nhỏ.

Chờ sau khi vẽ xong, Mộ Tuyết mới quay lại nói với Nhã Lâm:

"Đứng vào bên trong."

Nhã Lâm có chút sợ sệt:

"Có phải Nhã Lâm làm sai chuyện gì không?"

Mộ Tuyết nhìn Nhã Lâm, sau đó khẽ nói:

"Là trò chơi, không phải trừng phạt gì hết."

"Trò chơi?" Nhã Lâm không hiểu.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Đi vào sẽ biết." Mộ Tuyết nói.

Sau đó Nhã Lâm cái hiểu cái không đi vào.

Vừa mới bước vào, Nhã Lâm cảm giác được trên mặt đất có một cỗ khí, giống như đang cào bé ngứa.

"Ai da."

Nhã Lâm sợ tới mức chạy sang một bên.

Nhưng rất nhanh bé lại cảm giác được cỗ khí kia đuổi theo, bất đắc dĩ lại phải chạy.

Sau đó Nhã Lâm ở trong trận pháp không ngừng chạy, không ngừng gọi:

"Tỷ tỷ, yêu quái, yêu quái đang cắn chân của ta."

"Ai da, tỷ tỷ, yêu quái bắt đầu cắn tay ta rồi."

"Chúng nó bắt đầu túm tóc ta nữa."

Nhã Lâm ở bên trong không ngừng chạy, chỉ là càng chạy càng có quy luật.

Mộ Tuyết nâng má nhìn.

Đứa nhỏ này thật sự vô cùng thú vị.

Nhưng chưa được bao lâu, Mộ Tuyết cảm giác được bên ngoài có người tranh cãi.

Mộ Tuyết đưa mắt nhìn Nhã Lâm, sau đó để trận pháp lóe lên một cái, tiếp theo bắt đầu đi ra phía ngoài.

Thời điểm đi ra bên ngoài, chính là nhìn thấy thị nữ Đinh Lương của nàng đang cùng người khác tranh cãi.

"Các ngươi dựa vào cái gì lại thay thế danh tự của đại tiểu thư? Đây là nơi ở của đại tiểu thư từ nhỏ đến lớn."

"Tòa viện này đã đổi chủ rồi, tộc trưởng ra lệnh, chúng ta chỉ là đến thi hành mệnh lệnh thôi.

Nếu ngươi cứ gây trở ngại tới chúng ta làm việc, chúng ta sẽ không khách khí nữa."

"Tránh ra, Đại tiểu thư của ngươi không bảo hộ được ngươi đâu."

Đinh Lương tức giận nói:

"Nếu là trước kia các ngươi cũng không dám đứng trước sân nhỏ của đại tiểu thư nói chuyện lớn tiếng."

"Ngươi cũng biết là trước kia, mau nhường đường.” Đinh Lương trực tiếp bị đẩy sang một bên.

Đinh Lương vừa bị đẩy ra còn chưa kịp đứng vững, đã được người đằng sau đỡ lấy.

Đinh Lương ngoảnh lại, lập tức nói:

"Đại tiểu thư."

Mộ Tuyết đi ra, hai người làm ban nãy kia cũng cả kinh.

Một người trong đó lập tức nói:

"Đại tiểu thư chúng ta chỉ là phụng mệnh làm việc, mong người không nên ngắn cản thêm.”

Mộ Tuyết trái lại không nói gì, nàng chỉ nhìn xem.

Sau đó hai người kia kiên trì tháo xuống danh tự của Mộ Tuyết, sau đó treo tên Mộ Nhã Nguyệt lên trên.

Mộ Tuyết cứ như vậy mà nhìn, nhìn ngôi nhà của mình ở từ nhỏ đến lớn, nay đã không thuộc về mình nữa.

Chờ hai người kia rời đi rồi, Đinh Lương mới mở miệng nói:

"Đại tiểu thư, bọn hắn. . ."

"Không có chuyện gì." Chưa đợi Đinh Lương nói xong, Mộ Tuyết đã đi: "Đem giúp ta hai con tiểu linh thú tới đây"

Đinh Lương chỉ có thể gật đầu:

"Được, ta đi."

Lúc sau Mộ Tuyết mới trở lại hậu viện, dường như hết thảy mọi chuyện xảy ra, cũng không thể làm nội tâm nàng gợn sóng.

Ví như lệnh bài bị tháo xuống, không theo Mộ Tuyết, cuốn theo gió mà phiêu tán.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


—— ——

Lục Thủy ở trong phòng đọc sách, đây là gian phòng Mộ gia đã an bài cho

Hắn đọc một hồi rồi đem Thiên Địa Trận Văn khép lại.

Tâm tình có chút kích, không đọc được.

Cảm giác như đêm trước ngày kết hôn vậy.

Cuối cùng Lục Thủy quyết định ra ngoài giải sầu một chút.

Chỉ là vừa bước tới cửa, Chân Võ Chân Linh liền theo sau.

"Thiếu gia, Mộ gia đối với ngươi mà nói chưa thể gọi là an toàn, chúng ta luôn cần phải đi theo." Chân Võ nói.

Lục Thủy còn có thể nói gì được nữa?

Ở địa phận của Lục gia, bước ra tới cổng Lục gia bọn hắn cũng đều đi theo, chớ nói chi tới là Mộ gia.

Nhưng Lục Thủy cũng không để ý đến nữa, chỉ là ra ngoài giải sầu một chút thôi mà.

Vừa mới ra khỏi chỗ ở, người trung niên kia liền xuất hiện:

"Lục thiếu gia, ngài đây là muốn đi đâu?"

Lục Thủy nhìn gã trung niên, sắc mặt không đổi nói:

"Ngươi cho là ta cần báo cáo hành tung của mình với Mộ gia?"

Nghe được lời này của Lục Thủy gã trung niên kinh hãi, hắn lập tức cúi đầu khiêm nhường nói:

"Không dám, Lục thiếu gia tuyệt đối không nên hiểu lầm, ngài là khách quý của Mộ gia, chúng ta chỉ là chiêu đãi ngài tốt hơn thôi

Tuyệt nhiên không có ý gì khác."

Lục Thủy không để ý đến, lập tức rời đi, nhưng vừa mới đi hai bước, thanh âm của hắn liền truyền tới:

"Chân Võ, nếu cảm giác được có người theo đuôi, không cần nương tay."

"Vâng, thiếu gia."

Chờ Lục Thủy bọn hắn rời đi rồi, gã trung niên mới thở phào nhẹ nhõm.

Thiếu gia Lục gia bản lĩnh gì khác cũng không có, duy chỉ bản lĩnh dọa người là rất lợi hại.

Rất nhiều người Mộ gia đều biết tính tình thiếu gia Lục gia là thế nào, làm việc xốc nổi, thích giả vờ giả vịt, còn cả chuyện thân phận thiếu gia của hắn không ai được phép nghi ngờ.

Ngươi dám khinh thường hắn, hắn liền có thể làm càn làm loạn với ngươi.

Nghe nói gần đây lại càng thêm trầm trọng.

Đều vì thế mà động thủ giết người.

Nếu mà là ở trong Mộ gia, Lục Thủy hắn cũng chính là mệnh đáng đánh.

—— ——

"Thiếu gia, người kia không theo kịp, nhưng có kẻ âm thầm dõi theo hay không thì chưa xác định được." Chân Linh nói.

Lục Thủy không nói gì, chỉ cần không ai ảnh hưởng tới hắn là được.

Sau đó Lục Thủy nhìn xung quanh một lần, trong lúc nhất thời cũng không biết phải đi đâu giải sầu.

Rơi vào đường cùng hắn cầm quyển sách lật ra, nói:

"Gần đây có chỗ nào thú vị không?"

Chân Võ trông thấy Lục Thủy đang xem sách, lông mày liền không khỏi nhíu lại.

Nếu như hắn không nhìn lầm, quyển sách kia tên là: Làm thế nào để đâm sâu vào nội tâm người khác bằng lời nói.

Thiếu gia quả nhiên không an phận chút nào, hắn không có ý định từ hôn bình thường. Đây là suy nghĩ trong đầu Chân Võ.

Còn ý nghĩ của Chân Linh lại là: Thiếu gia lấy quyển sách này ở đâu ra vậy?

-----

Dịch: MB_Boss

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Đạo Lữ Hung Mãnh Của Ta Cũng Trùng Sinh

Số ký tự: 0